Chương 226: Nơi cô ấy thuộc về
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 226: Nơi cô ấy thuộc về
Chương 226: Nơi cô ấy thuộc về
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~
Vừa nhìn thấy đám học sinh của mình, Emilia ngay lập tức đứng dậy và chạy về phía chúng.
“.......Mọi người làm gì thế? Giờ cô đang có chuyện quan trọng, về lớp đợi đi. Lát cô quay lại liền.”
Vừa nói, Emilia vừa vỗ tay lên vai Laos, người dẫn đầu cả nhóm.
“Nào, mau đi đi.”
Vốn định đuổi Laos khỏi phòng tiếp khách, thế nhưng gã bất ngờ chộp ngược lại cổ tay của Emilia.
“........Đừng……….mà………”
Đầu Laos cúi gằm xuống, lí nhí điều gì đó trong miệng.
“Laos-kun…….? Sao vậy em?”
Gã ngẩng mặt lên, cao giọng.
“Đừng nghỉ mà! Xin cô đấy….!”
Laos nhìn Emilia với một ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu tha thiết.
“..........Bọn này đứa nào cũng khốn nạn, rác rưởi vô phương cứu chữa như nhau….Trở về quê hương, cô sẽ có được quyền cao chức trọng, sống một cuộc đời hạnh phúc không phải khổ cực….! Tôi biết mình không có quyền nói điều này với người đã quan tâm lo lắng cho mình suốt thời gian qua, nhưng mà….!”
Gã siết chặt lòng bàn tay của mình lại, hạ quyết tâm bộc lộ ra những cảm xúc chân thật của mình.
“..........Đừng nghỉ……..Tôi muốn Emilia-sensei ở lại đây……!”
Khỏi phải nói, Emilia đã vô cùng ngạc nhiên trước điều này.
“Khi sự thật bọn tôi không phải là anh hùng được phơi bày, người duy nhất chịu tử tế đối diện với bọn tôi chỉ có mình cô mà thôi. Người duy nhất chịu mắng nhiếc bọn tôi cũng là cô. Người duy nhất bảo bọn tôi hãy chạy đi nếu cảm thấy nguy hiểm cũng chính là cô.”
Laos nắm chặt tay của Emilia như muốn giữ cô ở lại.
“Bọn tôi chỉ có mình Emilia-sensei thôi………..! Vì có cô ở bên, vì có câu nói nhất định không bỏ chạy của cô, bọn tôi thậm chí đã chống lại được cả lũ rồng đông đảo ấy…..Nếu không có cô thì bọn tôi làm gì biết đến hai từ dũng khí được. Nếu không có cô, bọn tôi sẽ lại trở thành những kẻ rác rưởi như trước mất….! Tôi không muốn trở về bản thân tệ hại ấy nữa đâu….!”
Những giọt nước mắt long lanh dần ngưng đọng trên khóe mi của Laos.
“........Không muốn đâu……”
“Emilia-sensei.”
Ledriano tiến lên phía trước một bước và cất giọng.
“Bọn em vẫn còn nhiều điều muốn Emilia-sensei dạy dỗ.”
Sensei, đây là lần đầu tiên gã chịu gọi cô như vậy.
“Những lời nói của cô, niềm tự tôn của cô, đáng lẽ ra bọn em nên trân trọng chúng hơn nữa. Khi nhận ra điều đó, cả bọn nghĩ rằng, thôi thì từ nay chúng ta sẽ phấn đấu để bù đắp lỗi lầm kia. Vì quá xấu hổ nên không ai dám nói ra thành lời. Tuy nhiên bọn em đã định sẽ tập trung lại để làm cô bất ngờ một phen, tất cả đã thống nhất với nhau là sẽ cố gắng không làm cô hổ thẹn nữa.”
Ánh mắt chân thật đằng sau cặp kính của Ledriano là thứ mà ai cũng có thể cảm nhận được.
“Bọn em muốn Emilia-sensei là người sẽ dẫn dắt mình trên con đường phía trước, là cô chứ không phải bất kỳ ai khác. Vì sensei, lần này bọn em sẽ trở thành những anh hùng thực sự.”
Lời bộc bạch nghe điềm tĩnh nhưng chất chứa đầy những quyết tâm cháy bỏng bên trong.
“......Emilia……..sensei…”
Heine nhìn như sắp khóc đến nơi.
“Em sai rồi……Lúc nào em cũng giả vờ xin đi vệ sinh để trốn học, chọc ghẹo, lôi cô ra làm trò cười……..Từ giờ trở đi em hứa sẽ ngoan ngoãn……Lên lớp đầy đủ, không bỏ về sớm, bài kiểm tra cũng nghiêm túc làm luôn…….!”
Không giống như học viên của Học viện Quỷ vương, học sinh ở đây thực sự chỉ là đám trẻ mới chập chững những bước đầu tiên vào đời.
Thử tưởng tượng mà xem. Một đám trẻ chưa nếm đủ 20 cái xuân xanh đã được tâng bốc như những vị anh hùng của nhân loại, bị Đoạn Tội Quỷ Tộc kiểm soát ý chí như những con rối vô hồn.
Trải qua quãng thời gian đằng đẵng lạc trôi giữa dòng đời mà không biết chọn ai để gởi gắm lòng tin, cuối cùng chúng đã tìm thấy một người xứng đáng để bản thân gọi là côgiáo.
Một người mà chúng có thể tin tưởng.
Đối với những mảnh đời bị người lớn sắp đặt và điều khiển để trục lợi cá nhân, đây thực sự là một điều may mắn đến kỳ diệu.
Nhất quyết không được để vụt mất, bằng mọi giá phải đuổi theo ngay bây giờ. Linh cảm thúc giục chúng hành động truyền qua từng lớp da, kẽ thịt.
“Bọn em sẽ trở thành những anh hùng chín chắn……….Vậy nên, xin cô. Hãy ở lại dõi theo bọn em tới khi nào đạt được khoảnh khắc đó đi, sensei……….!”
Đôi môi của Emilia trở nên nặng trĩu.
Trước khi tới đây, cô và ta đã lập một lời hứa với nhau rồi.
“........Nếu có thể, cô cũng muốn làm như vậy lắm…..”
Vừa nói, Emilia vừa liếc sang ta xem thử thái độ như thế nào. Thế nhưng chưa kịp định hình chuyện gì thì Ledriano đã đi ngang qua mặt cô.
“Ledriano-kun…….!”
Gã tới trước mặt ta và quỳ xuống.
Đầu cúi thật sâu, trịnh trọng cất lời.
“Kính thưa Bạo nghịch Quỷ vương Anos Voldigoad vĩ đại, tôi mạn phép có một thỉnh cầu muốn thưa với ngài.”
“Nói đi.”
“Xin hãy cho phép giáo viên của chúng tôi, Emilia Ludowell được trì hoãn chuyến chuyển việc về nước ạ.”
Ngay lập tức, những học viên còn lại của Học viện Anh hùng cũng đồng loạt xếp hàng ngay ngắn rồi quỳ gối cầu xin ta.
“Dưới sự chỉ dẫn của Emilia-sensei, chúng tôi nhất định sẽ rèn luyện bản thân thật mạnh mẽ, đủ để mang về những lợi ích thiết thực cho Dilhayd sau này.”
Người vừa phát ngôn câu vừa rồi chính là Laos.
“Tính mạng này, trái tim này, chúng tôi xin dâng hiến hết cho ngài. Thề trung thành với Bạo nghịch Quỷ vương vĩ đại.”
Heine dõng dạc tuyên bố với một giọng điệu dứt khoát.
“Bất cứ mệnh lệnh nào chúng tôi cũng sẽ tuân theo. Vậy nên, cầu xin ngài hãy rủ lòng bao dung, cho cô ấy được ở lại đây tới khi chúng tôi tốt nghiệp. Ngàn lần cầu xin ngài.”
Toàn bộ học viên của Học viện Anh hùng tại đó đồng loạt cúi đầu trước ta.
Chúng đang nỗ lực hết mình để giữ chân một giáo viên quỷ nhân, chủng tộc mà con người được dạy là kẻ địch không đội trời chung từ khi mới bắt đầu nhận thức.
Có thể nói, ảnh hưởng của Đoạn Tội Quỷ Tộc lên mảnh đất này đã chẳng còn sót lại chút nào nữa rồi.
Con người đã biết cách nhìn đời bằng chính đôi mắt của mình, biết dùng bộ não để suy nghĩ và đưa ra quyết định theo ý chí của bản thân.
“Anos-sama.”
Emilia tiến lên trước mặt ta, khẽ quỳ đôi chân nhỏ xuống đất.
Cô cúi đầu, mà nên nói là dập lạy cũng được luôn. Bởi vì phần trán thậm chí còn chạm hẳn xuống mặt sàn.
“Lời khen một thuộc hạ xuất sắc mà ngài dành cho tôi là vinh hạnh quá lớn so với kẻ hèn mọn này. Tới Azeshion, tôi đã học được rất nhiều thứ. Vị trí ngang ngửa với thất ma hoàng lão thực sự không phù hợp với phần thưởng mà tôi xứng đáng nhận được.”
Giọng của Emilia thanh thản đến lạ thường. Dường như cô chẳng còn nuối tiếc hay do dự gì trong tâm trí nữa.
“Tôi xin chấp nhận mọi hình phạt dành cho tội không tuân theo lời hứa với ngài. Kể cả từ nay về sau có bị trục xuất vĩnh viễn ra khỏi đất mẹ đi chăng nữa. Hiện giờ, tôi chỉ có duy nhất một mong ước mà thôi.”
Cái cúi đầu sâu của Emilia thể hiện cảm xúc mãnh liệt muốn bảo vệ thứ mà cô trân trọng.
Đó chính là trận chiến của cô.
“Xin hãy cho tôi cơ hội được tiếp tục dạy dỗ các trò ấy. Tôi nhất định sẽ dẫn lối cho chúng trở thành những anh hùng tài giỏi nhất, xây dựng cầu nối kết giao giữa Dilhayd và Azeshion. Điều này cũng là để ngăn không cho trận đại chiến giống như thảm kịch 2000 năm trước xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa.”
“Ngẩng đầu lên.”
Nghe ta cất giọng, Emilia cũng bình tĩnh lại và ngước mắt lên nhìn.
Thật là một biểu cảm can trường làm sao. Dám quỳ trước mặt ta xin nhận phạt mà không hề tỏ ra run sợ lấy một chút.
Điều đó cho thấy niềm tin và lòng quyết tâm sẵn sàng hy sinh vì học trò của Emilia lớn đến nhường nào.
“Lũ ngu ngốc này!”
Giữa bầu không khí thăng hoa ngập tràn cảm xúc, bỗng dưng, một giọng nói chối tai từ phía cửa ra vào phòng tiếp khách vọng đến.
“Tụ tập cả đám lại quỳ lạy trước mặt vua nước đối địch, các ngươi đang làm cái quái gì thế hả!?”
Gã hiệu trưởng Zamira bước vào, khuôn mặt câng câng đầy kiêu ngạo.
“Lại còn thề trung thành với Quỷ vương sau khi tốt nghiệp nữa chứ? Có hiểu mình đang nói gì không? Đó là đại tội phản nghịch đối với Azeshion đấy! Để ta bắt cả lũ phản quốc các ngươi ra pháp trường tử hình hết nhé! Sao?”
Không thể làm ngơ trước lời đe dọa vừa rồi, Emilia liền bật dậy phản bác.
“.......Hiệu trưởng Zamira. Xin đừng buông những lời cay nghiệt như vậy nữa. Chỉ có vài câu nói của đám trẻ thì sao gán tội phản quốc hay đem bắt tử hình được…….Luật pháp Azeshion rõ ràng là cho phép công dân được quyền tự do sinh sống, làm việc ở bất cứ quốc gia nào cơ mà.”
Cô đáp trả gã bằng những lập luận chặt chẽ có căn cứ.
Tuy nhiên, điều ấy chỉ càng làm méo mó thêm bộ mặt xấu xí của Zamira mà thôi.
“Hiệu trưởng ư? Vô lễ vừa thôi, con giáo viên xấc xược này!”
Cục mỡ di động ưỡn ngực lên phía trước, ra vẻ tự hào.
“Ta là vua Gairadiyte đời thứ 17, Zamira Angelo Gairadiyte. Azeshion giờ đã là đất nước của ta, ta chính là luật pháp ở đây.”
Emilia trở nên câm lặng.
Các học viên của Học viện Anh hùng nhăn mặt hoang mang.
“.......Chuyện đó, rốt cuộc là sao………?”
“Chả có sao trăng gì ở đây hết. Cả Lisius và toàn bộ thành viên trong hoàng tộc đều đã chết hết rồi. Vậy thì người duy nhất còn lại sở hữu quyền thừa kế ngai vàng là ta đây dĩ nhiên sẽ trở thành đức vua đời kế tiếp thôi. Đầu của ngươi ngẩng cao quá rồi đấy, con ả quỷ nhân thấp kém này.”
Emilia nghiến răng chịu đựng.
“Hửm? Khuôn mặt chống đối đó là sao hả? Chỉ cần ta ho một tiếng thôi là cái Học viện Anh hùng này biến mất luôn đấy. Dẫu sao thì cái học viện chứa chấp toàn quân phản loạn này cũng chẳng cần thiết với đất nước của ta…….Hửm? Sao nào?”
Mặc dù vô cùng nhục nhã, song Emilia vẫn quyết định quỳ gối cho qua chuyện.
Tuy nhiên trước đó thì ta đã kịp thời nắm lấy bờ vai run rẩy vì sự giận dữ kia để ngăn cô lại.
“Ôi trời ôi trời, Bạo nghịch Quỷ vương đây mà. Nhưng dù có là thuộc hạ của ngài đi chăng nữa thì việc không quỳ gối trước mặt vua của nước khác vẫn là quá vô phép đấy.”
“Vẫn còn tự ngộ mình là vua à, tên đần độn này.”
“..........Cái gì?”
Gương mặt của Zamira nhăn nhó vì khó chịu. Bỗng dưng, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía chiếc bàn yên vị bên trong phòng tiếp khách.
“Zamira Angelo, tôi biết mọi thứ về ông.”
Chủ nhân của những thanh âm trong trẻo ấy, nữ thần tộc dưới hình hài một thiếu nữ nhỏ hiện lên ở đó.
“Ông là người đầu tiên mà Ahide tiếp cận. Dẫu biết đó là tồn tại nguy hiểm, song ông vẫn bất chấp giới thiệu Ahide cho vua Lisius. Ôm mối hận từ lâu vì mỗi mình bị ghét bỏ, ông đã lên kế hoạch giết vua cướp ngai vàng.”
Không biết tự khi nào, Arcana đã thản nhiên ngồi trên bàn và hòa nhịp vào câu chuyện.
“Có giả ngu cũng vô ích thôi. Bởi vì tôi biết tất cả mọi thứ.”
“....Thì ra là vậy.”
Zamira không hề phản bác lại bất cứ điều gì. Khoảnh khắc nhìn thấy Arcana, hắn biết rằng mọi lời bào chữa đều vô nghĩa.
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Đúng là giả ngu cũng chẳng có ích gì thật.”
Thái độ của Zamira đột nhiên quay phắt 180 độ, gã gật gù như thể mới trút được gánh nặng nào đó trên vai.
“Không sai. Cái chết của lão vua đó và đám hoàng tộc còn lại đều do một tay ta dựng nên.”
“Hoàng tộc các người định thả rồng ra khắp Azeshion để chúng tấn công người dân, cấu kết với Long thần quốc Giordal lên âm mưu ám hại Anh hùng Kanon. Mục đích sau cùng là để chiếm đoạt Linh thần nhân kiếm và tự mình trở thành Anh hùng.”
“Đính chính nhé, đó là kế hoạch của vua Lisius. Tuy nhiên việc ta nhắm mắt làm ngơ cũng là sự thật. Chỉ cần ngồi yên một chỗ xem mấy tên ngốc đánh nhau là đã có thể ngồi vào ngai vàng rồi.”
Zamira không ngừng ba hoa về thành tựu hèn hạ mà hắn vừa đạt được.
Có vẻ như cái kế hoạch bẩn thỉu này là một thứ gì đó rất đáng tự hào đối với hắn.
“Tiện đây nói luôn, kẻ đồng lõa với cựu hiệu trưởng Diego cũng chính là ta đấy. Mặc dù biết rõ đám học sinh đần độn kia bị tẩy não bởi Đoạn Tội Quỷ Tộc, thế nhưng tất nhiên ta chẳng hà cớ gì mà phải cất công đi cứu chúng cả. Nếu Azeshion xảy ra chiến tranh với Dilhayd, chắc chắn số lượng hoàng tộc sẽ giảm bớt. Tiếc là mọi chuyện lúc ấy không suôn sẻ. Nhưng thôi, dù sao may mắn cũng đã mỉm cười với ta lần nữa rồi.”
“Fumu. Đến giờ mà vẫn còn nói là may mắn mỉm cười với mình cơ đấy, đúng là giỏi thật.”
Zamira liền nhếch mép nở một nụ cười đê tiện.
“Ngu dốt! Một mảnh bằng chứng cũng không có. Thử hỏi đào đâu ra ai tin lời quỷ nhân và đám anh hùng vô dụng này chứ hả? Anh hùng Kanon thì chỉ cần ta điều hướng dư luận biến hắn thành kẻ giả mạo là xong.”
Chìm đắm trong cảm giác toàn năng khi nắm giữ gần như toàn bộ quyền hành của đất nước, Zamira không ngần ngại mà thốt ra những lời tráo trở.
“Chuyện này sẽ tiếp tục như nào hả Quỷ vương? Ngươi định giết ta à? Mặc dù chỉ là trên hình thức, thế nhưng dẫu sao hiện giờ hai nước vẫn đang có quan hệ hữu nghị. Giết ta thì dễ thôi, tuy nhiên chắc chắn chiến tranh sẽ nổ ra một lần nữa. Đó đâu phải điều mà ngươi muốn đâu? Nhỉ?”
“Đúng, ta không tới đây để gây chiến. Ta cũng chẳng thèm động vào một cọng lông của nhà ngươi làm gì cả. Dù cho Azeshion có thối nát tới cỡ nào đi chăng nữa, nó vẫn là vấn đề của đất nước này.”
“Hahaha, đúng đúng, Nói rất đúng. Cái gì mà Bạo nghịch Quỷ vương chứ. Thời này đã không còn là thời của vũ lực nữa rồi. Những tên ngốc ra oai khoe sức mạnh chỉ là những tên vô dụng mà thôi.”
Ngay lúc ấy, một giọng nói bất chợt vang lên.
“Không sai. Cái chết của lão vua đó và đám hoàng tộc còn lại đều do một tay ta dựng nên.”
Giọng của Zamira chứ chẳng ai khác ở đây cả.
“C, cái gì thế?”
Hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Zamira tá hỏa ngó nghiêng khắp căn phòng.
“Đính chính nhé, đó là kế hoạch của vua Lisius. Tuy nhiên việc ta nhắm mắt làm ngơ cũng là sự thật. Chỉ cần ngồi yên một chỗ xem mấy tên ngốc đánh nhau là đã có thể ngồi vào ngai vàng rồi.”
Âm thanh tiếp tục cất lên.
Arcana đang sử dụng ma pháp Viễn Cách Thấu Thị để chiếu lại những gì vừa xảy ra trong phòng một cách rõ nét nhất.
“.........Đ, đây là……...?”
“Ma pháp truyền hình đang được phát sóng trên toàn lãnh thổ Azeshion đấy.”
Sắc mặt của Zamira trở nên tái mét.
Tuy nhiên gã ngay lập tức hoàn hồn trở lại.
“........V, vô lý! Ngụy tạo! Căn phòng này được bao phủ bởi một lớp phản ma pháp mạnh mẽ sử dụng thánh thủy làm nền móng. Mấy ma pháp ghi hình như Viễn Cách Thấu Thị không thể nào sử dụng được………!”
“Đừng tự hào về lớp phản ma pháp mỏng manh đó nữa. Cảnh ngươi lén lút cấu kết với Ahide đã được công chiếu cho toàn bộ người dân xem rồi. Có vẻ như hắn định dùng vụ đó để uy hiếp ngươi sau này đấy.”
Biểu cảm của Zamira chuyển sang vẻ kinh ngạc tột độ.
“Tiện đây nói luôn, kẻ đồng lõa với cựu hiệu trưởng Diego cũng chính là ta đấy. Mặc dù biết rõ đám học sinh đần độn kia bị tẩy não bởi Đoạn Tội Quỷ Tộc, thế nhưng tất nhiên ta chẳng hà cớ gì mà phải cất công đi cứu chúng cả. Nếu Azeshion xảy ra chiến tranh với Dilhayd, chắc chắn số lượng hoàng tộc sẽ giảm bớt. Tiếc là mọi chuyện lúc ấy không suôn sẻ. Nhưng thôi, dù sao may mắn cũng đã mỉm cười với ta lần nữa rồi.”
Những lời tự đắc của Zamira được phát sóng tới toàn thể người dân trên khắp Azeshion.
“Đất nước này có thối nát tới cỡ nào đi chăng nữa thì nó vẫn là vấn đề của đất nước này. Ta không rảnh rỗi nhúng mũi vào làm gì. Nhưng mà, người dân ở đây thì sao nhỉ?”
Chuyển cảnh, Viễn Cách Thấu Thị chiếu lại những hình ảnh đang diễn ra trước cổng hoàng cung cho cả đám xem.
Khoảng tầm vài trăm người dân Azeshion đang chen lấn xô đẩy để tiến vào trong.
“Thế là thế nào hả! Gọi thằng Zamira ra đây!”
“Quê hương của tôi đã phải hứng chịu sự tàn phá nặng nề của lũ rồng. Tất cả đều là do cung điện các người sắp đặt hay sao!?”
“Bọn súc vật này không coi người dân ra gì cả! Thích chiến tranh như thế thì ra đây tao dạy cho này!”
“Ora! Mày chết với bố mày Zamira ạ!”
“Thằng Zamira đâu rồi! Bọn tao đếch thể chịu nổi lũ cung điện chúng mày nữa!”
“Lần này nhất định không thể tha thứ được! Mau chường cái mặt chó của mày ra đây!”
“Còn định rúc trong đó tới bao giờ nữa hả! Tao thề sẽ băm mày đến khi nát vụn thì thôi!”
Những tiếng gầm thét hỗn loạn cuộn thành một dòng chảy hung dữ. Mục tiêu của nó không đâu khác ngoài kẻ mà vừa nãy đã tự nhận mình là chủ nhân mới của hoàng cung.
Binh sĩ đang kiềm chế người dân cảm tưởng như đã tới giới hạn đến nơi rồi. Việc cổng chính bị xuyên thủng có lẽ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“.......Kh…….Khốn kiếp…….Tên Quỷ vương hèn hạ này, dám giở trò tiểu nhân đó để dìm ta xuống……..Nhớ mặt ta đấy.”
Zamira buông vài câu chửi đổng rồi tính chạy khỏi phòng tiếp khách. Tuy nhiên đúng lúc đó, một đám binh sĩ trang bị khí giới đầy đủ đã ập tới bủa vây ngoài căn phòng.
“Ồ, các ngươi đến đón ta đấy à? Chậc, đúng là khốn khổ khốn nạn mà. Có lẽ ta phải tránh mặt một thời gian đã. Thôi thì coi như đi nghỉ ít lâu vậy. Nghe đây, mau chuẩn bị cho ta một nơi thật phù hợp để tĩnh dưỡng.”
Vừa dứt lời, đám binh sĩ ngay lập tức chĩa giáo về phía hắn.
“Cái……..!?”
Chúng nhanh chóng vòng ra phía sau và khống chế Zamira lại.
“Các ngươi đang làm cái quái gì thế hả…? Có bị điên không? Sao lại dám vô lễ với vua như vậy!?”
“Đáng tiếc, ông không còn là vua nữa rồi.”
Người tiến vào là những quý tộc của Azeshion cùng với các bộ trưởng thứ trưởng trong cung điện.
“Sát hại hoàng tộc, bán nước, đẩy dân chúng vào nguy hiểm! Zamira Angelo, ông đã bị bắt vì tội phản quốc!”
“Kh……Khoan đã! Đừng để bị lừa! Đây là âm mưu của tên Quỷ vương! Làm vậy là đúng ý bọn Dilhayd đấy….Ặc!!”
Một gã bộ trưởng bước lên đấm cho Zamira một cú thật mạnh.
“Chúng tôi đã quá ngán ngẩm với bộ máy hoàng tộc hủ bại này rồi. Yên tâm đi, sẽ có một nơi cực kỳ phù hợp để ông tĩnh dưỡng theo đúng ý mình.”
Ánh lườm sắc bén găm thẳng vào Zamira.
“Nhà tù đấy.”
“......Cái, đồ vô lễ! Ngươi nghĩ ai là người đã bảo vệ đất nước này bấy lâu nay hả……..Nếu không có hoàng tộc thì Azeshion sụp đổ là cái chắc!”
“Đừng lo. Ông chỉ cần lo lắng về ngày mình sẽ ra pháp trường thôi. Dẫn hắn đi!”
Đám binh sĩ áp giải Zamira ra khỏi phòng.
“Dừng lại! Thả ta ra! Ta là vua đất nước này cơ mà! Thả ra mau…….!”
Đợi cho tiếng la ó vơi dần, các bộ trưởng và quý tộc cũng lần lượt ra về.
Duy nhất chỉ có một người là nhìn về phía ta và cúi đầu xuống.
Đó là Igares. Cậu đã tìm kiếm những người có tư tưởng đứng đắn trong cung điện để hợp sức bắt giữ Zamira.
“Làm tốt lắm.”
“Tôi sẽ đến báo cáo chi tiết với ngài sau.”
Nói rồi, Igares cũng rời đi cùng dòng người.
“Giờ thì…”
Ta quay lại phía sau, bắt gặp những gương mặt cứng đờ của đám Emilia.
Chỉ trong một thoáng thôi mà cả tá sự việc cùng ập tới, khiến cho não của bọn họ không thể nào theo kịp.
“Trở lại câu chuyện vừa nãy. Emilia, ta đã chuẩn bị cho cô một vị trí ngang hàng với thất ma hoàng lão rồi.”
“..........Nhưng mà, tôi……”
Cô rất muốn tâu lại khẩn cầu của mình một lần nữa, tuy nhiên việc này quả thực khá khó để nói lần thứ hai.
Một khi ta đã quyết định như vậy thì sao Emilia có thể cứng đầu từ chối được.
Nói gì thì nói, Emilia cũng là người đã tìm đến ta để cầu xin trước mà.
Ai đời tới khi thực hiện lời hứa lại từ bỏ chỉ vì không hợp ý bao giờ.
Chưa kể cô lại còn là một giáo viên nữa. Trước mặt học sinh càng phải tuân thủ đúng nguyên tắc và quy phạm.
“Cô thấy đấy, giờ chiếc ghế hiệu trưởng của Arcranisk hiện đang bị bỏ trống. Xui thay, sự việc xảy đến quá bất ngờ, không ai được chỉ định trước là sẽ kế nhiệm nó cả. Cung điện thì đang đầu tắt mặt tối vì vụ hoàng tộc bị xóa sổ. Học viện Anh hùng này là đơn vị duy nhất có đủ khả năng để chinh phạt lũ rồng, thế nên cần phải có một người đứng đầu chịu trách nhiệm điều hành để phòng khi chúng lại tấn công tới thì còn xử lý được. Đám bộ trưởng chắc chắn cũng sẽ có suy nghĩ tương tự. Vậy nên ta tới đây để đề xuất một người thích hợp, có tinh thần trách nhiệm cao và đặc biệt là được lòng các học viên trong trường.”
Nghe tới đây, Emilia mới giật mình nhận ra.
Cô điều chỉnh lại tư thế của mình cho đúng lễ nghi, gương mặt tập trung sự nghiêm túc hết nhất có thể.
“Nhìn dáng vẻ bù đắp lỗi lầm đó của cô, ta cũng đã nhận ra nhiều điều mới. Hãy đem những thứ mà cô đã vun xới qua từng ngày tháng khổ cực trả lại cho Azeshion đi.”
Cô trịnh trọng quỳ gối trước mặt ta.
Toàn thể học viên của Học viện Anh hùng có mặt trong phòng cũng đồng loạt cúi đầu.
“Emilia Ludowell. Ta bổ nhiệm cô làm hiệu trưởng của Học viện Anh hùng Arcranisk. Mất đi hoàng tộc, kể từ giờ Azeshion sẽ phải trải qua muôn vàn thử thách trường kỳ. Hãy nuôi dạy những viên đá quý của đất nước này để đương đầu và vượt qua nó.”
Emilia cúi sâu đầu, buông lời tuyên thệ.
“Thuộc hạ xin vinh hạnh tiếp nhận.”
—-------------------------------------------------------------
Tác note:
Kết thúc êm đẹp rồi đấy.
Chương sau là kết vol này rồi, arc mới sẽ tới sớm thôi.
NIT note:
Cô đọng cả chương này thì t vẫn thấy tiết tấu thay đổi cảm xúc của đám Laos này hơi nhanh quá, mà cũng có thể là do t chậm tiếp thu mạch truyện.
Cơ mà cái này phải nói
A nốt à, đây là đất nước ng ta, trường của người ta, ít gì anh cũng phải đợi người có thẩm quyền đến ban tước chứ a zai.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~