Chương 239: Kẻ nói dối Dora
Chương 239: Kẻ nói dối Dora
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Đó là phần tiếp theo của giấc mơ còn dang dở——
Hai tay Arcana ôm khúc củi một cách nặng nề, loạng choạng bước lê từng bước về phía bếp sưởi.
Việc này đối với người lớn chẳng có gì là khó khăn cả. Tuy nhiên, đối với một cô bé chỉ mới sáu bảy tuổi thì nó là cả một vấn đề.
“A lê hấp!”
Thốt lên một tiếng khí thế, Arcana ném cây củi vào ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong bếp.
Ngoài trời bão tuyết đang thổi từng cơn cuồn cuộn, dù có ở yên trong nhà cũng không thể nào tránh khỏi cái lạnh cắt thịt cắt da.
Arcana quấn chiếc chăn bông quanh người, ngồi hơ đôi bàn tay buốt cứng trước lò sưởi.
‘Cốc cốc’
Bất chợt tiếng gõ cửa ở ngoài hiên vang lên.
Khuôn mặt u ám của Arcana ngay lập tức bừng lên rạng rỡ.
“Onii-chan!”
Cô chạy một mạch ra mở cánh cửa vốn đang khóa chặt.
“Ơ…?”
Nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của người đàn ông, Arcana bất giác lùi lại trong vô thức.
“...Ai vậy?”
Đó là một người đàn ông trung niên khoác trên mình chiếc áo choàng xanh phấp phới.
Gã nhìn chằm chằm vào Arcana với đôi mắt điên cuồng và tiều tụy.
“...Tìm thấy rồi, đứa trẻ hiến tế…”
Sau tiếng lẩm bẩm của gã, xuất hiện thêm hai kẻ cũng mặc pháp choàng xanh tương tự ở phía sau.
Cảm giác cứ như kiểu u hồn vất vưởng từ đâu mò tới vậy.
“...Phải dâng hiến…”
“...Tế lễ cho thần linh…”
“Nào, hãy ngoan ngoãn trở thành vật tế cho thần linh đi.”
Arcana hoảng sợ bỏ chạy vô trong nhà, đám đàn ông lạ mặt cũng xông vào theo.
“Đ, đừng! Đừng tới đây!”
Mặc cho tiếng thét đầy kinh hãi của Arcana, chúng vẫn dửng dưng với đôi tay dơ bẩn của mình về phía cô.
Đúng lúc đó——
“Khặc…!!”
Những cây củi bay với vận tốc xé gió từ đằng sau đập thẳng vào đầu lũ đàn ông.
Chấn động từ cú va đập mạnh khiến đầu gối của chúng khụy xuống sàn.
“Fumu. Các ngươi có việc gì với em gái ta sao?”
Một quỷ nhân khoảng 10 tuổi xuất hiện ở chỗ cửa ra vào.
Mái tóc đen, đồng tử đen. So với độ tuổi này thì lượng ma lực tỏa ra từ cậu quả thực không bình thường chút nào.
Đó chính là Anos, anh trai của Arcana.
“Onii-chan!!”
Arcana lao tới ôm chầm lấy Anos và vùi mặt vào trong ngực cậu.
“Lùi lại, Arcana. Quỷ nhân bình thường không thể nào đứng dậy ngay sau cú tấn công vừa rồi của ta được. Có vẻ đám này khá cứng cựa đấy.”
Vừa ôm đầu, ba gã đàn ông lạ mặt vừa lảo đảo vực cơ thể của mình dậy và lấy lại thăng bằng.
“...Ngươi dám chống lại lời răn sao, nhãi ranh?”
“Con nhỏ đó là đứa trẻ hiến tế. Chừng nào chưa dâng nó cho thần linh, lũ rồng kia sẽ mãi tiếp tục hoành hành.”
“Tên ngoại lai ngu xuẩn! Ngươi có biết vì ngươi bắt nó đi mà bao nhiêu vùng đất, bao nhiêu quốc gia đã bị rồng xới tung lên không hả?”
Sự tức giận cô đọng trong những câu từ chửi rủa của đám đàn ông khiến cơ thể Arcana phải run lên vì sợ hãi.
“Thật vô nghĩa làm sao. Rồng quậy phá thì chỉ cần ngăn lại là xong. Lớn đầu hết cả rồi, đừng có xúm lại đùn đẩy trách nhiệm lên bọn ta.”
“Câm mồm! Ta đã cất công giải thích cho rồi mà hạng ngu xuẩn như ngươi vẫn không hiểu được, đã vậy còn ở đó lớn lối này kia!”
Đám đàn ông lần lượt rút kiếm ra và lao tới chém Anos.
Cậu giơ tay lên thi triển ma pháp tường chắn. Ngay lập tức, những lưỡi kiếm liền nát vụn như tươm.
Phòng thủ xong rồi thì tất nhiên phải chuyển sang phản công. Anos bắn Chước Nhiệt Hắc Viêm <Griado> thiêu rụi kẻ địch trong tầm mắt.
Tuy nhiên, một thứ gì đó tựa như vảy cứng bỗng xuất hiện ngoài lớp da của chúng. Ngọn lửa đen kịt của chàng thiếu niên hoàn toàn bị đánh chặn.
“Fumu. Ta chưa thấy quỷ tộc nào như các ngươi cả. Càng chưa nghe qua giống loài nào có vảy bao giờ. Bước sóng ma lực phát ra cũng đôi chút khác biệt.”
Anos vận ma nhãn tập trung quan sát ba gã đàn ông.
“Các ngươi có đúng là quỷ nhân không?”
“Chẳng có lý do gì mà bọn ta phải nói cho kẻ ngu xuẩn nhà ngươi biết cả! Chết đi, nhãi ranh!”
Những kẻ lạ mặt há to miệng, để lộ ra bộ nanh sắc nhọn bên trong.
Một ngọn lửa cao độ bắn ra từ cổ họng chúng và thiêu đốt Anos.
“O… Onii-chan!”
“Hôm nay thời tiết hơi lạnh, vừa hay ta đang cần chút lửa để sưởi ấm đây.”
Sau khi sử dụng phản ma pháp để xóa bỏ hơi thở chết chóc kia, Anos bắt đầu vẽ ra ba vòng ma pháp trận.
Những vầng mặt trời nhỏ mang sắc đen ngòm từ từ ló dạng.
“Nếm thử ma pháp ta mới học đi.”
Một đòn Ngục Viêm Hủy Diệt Pháo <Geo Grays> ở cự ly gần.
Đám đàn ông đưa phần mu bàn tay có bọc vảy của mình ra tính hất văng những tiểu hắc dương sang một bên.
Tuy nhiên, ý định bất thành. Cơ thể chúng bị ngọn lửa đen bao bọc.
“Guoooo! Kh… không thể nào!”
“Ta… Ta mà lại bị cháy sao…!?”
“Nhãi ranh khốn kiếp! Làm thế nào mà ngươi lại có được thứ sức mạnh này…!?”
Lớp vảy cứng cáp đã vô hiệu hóa Chước Nhiệt Hắc Viêm khi nãy, nay lại chẳng khác gì đống bùi nhùi. Chẳng mấy chốc, ba gã đàn ông chỉ còn sót lại một đống tro dơ bẩn.
“Fumu.”
Cậu ôm chặt lấy bờ vai đang run lẩy bẩy của Arcana.
“Xin lỗi đã để em phải sợ, mọi thứ ổn rồi.”
Arcana khẽ lắc đầu trong khi vùi mặt vào ngực của Anos.
“Không… Em không sợ gì hết.”
“Hou?”
“...Bởi vì… bởi vì em tin rằng anh sẽ tới cứu em mà…”
Trong hoàn cảnh này mà cô vẫn nói ra được một câu lạc quan như thế.
“Em toàn nói dối vậy thôi.”
“...Nói dối đâu mà nói dối. Em tin anh thật mà…”
Anos dịu dàng xoa đầu Arcana.
“Vậy sao?”
“Ừa…”
“Cô em gái mạnh mẽ của anh.”
Trận xung đột khiến căn nhà hỏng hóc nhiều chỗ. Anos sử dụng ma pháp để tu sửa hết lại, đồng thời cũng dọn sạch đống tro đen ở dưới sàn.
Tiếp theo, cậu lại vẽ một vòng ma pháp khác và lấy từ trong đó ra vài chiếc bánh mì.
“Ăn thôi nào.”
Anos vào bếp hâm nóng lại nước súp rồi đổ ra cốc, sau đó cậu mang ra bày biện trên chiếc bàn nhỏ được đặt gọn gàng trước bếp sưởi.
“Có vẻ do thời tiết quá lạnh nên hoa màu cũng thất bát theo. Anh mới qua thị trấn gần đây mà chỉ kiếm được chút đồ ăn này thôi.
“Không sao đâu, bụng em bé tẹo mà.”
Vừa nói, hai tay Arcana vừa bưng cốc lên húp chỗ súp một cách ngon lành.
“Để lần sau anh thử đi xa hơn tí nữa xem sao.”
“Anh lại định đi đâu à?”
Giọng Arcana hòa quyện lẫn sự bất an. Có vẻ như cô không muốn rời xa anh trai mình chút nào.
“Anh sẽ về ngay thôi.”
“Thật không?”
Cơ mặt của Arcana giãn ra. Cô cầm bánh mì và cốc tới gần bên bếp sưởi rồi đập đập tay vào chỗ bên cạnh.
“Đúng là cô em gái khó chiều mà.”
“...Tại em lạnh chứ bộ…”
Anos đành chiều theo ý cô, cầm bánh và cốc của mình tới ngồi cùng em gái.
Arcana vui vẻ dính sát lấy cậu.
“Anh ơi anh, đọc sách cho em tiếp đi.”
“Em biết đọc rồi còn gì?”
“Ứ ừ, em muốn Onii-chan đọc cho cơ!”
Arcana đưa cho Anos một ánh nhìn nũng nịu.
“Không được ạ?”
“Cuốn mọi khi à?”
“Ừa, cuốn mọi khi.”
Anos đưa ngón tay vẫy nhẹ, một cuốn sách xếp trên kệ liền bay tới.
Tiêu đề là <Kẻ nói dối Dora>. Cả bìa sách lẫn giấy bọc đều rất nhàu và cũ kỹ, chứng nỏ nó đã được đọc đi đọc lại vô số lần.
Mở cuốn sách ra, Anos bắt đầu đọc cho cô em gái đang hào hứng chờ đợi.
Bối cảnh không phải ở Dilhayd. Đó là một câu chuyện về một đất nước viễn tưởng xa xôi.
Tại một ngôi làng nọ, có một thiếu nữ trẻ tên là Dora.
Cô là tiểu thư trong một gia đình quý tộc quyền cao đức trọng.
Sở hữu trong mình tài năng thiên bẩm có thể sử dụng thành thạo mọi ma pháp, Dora quyết định sống tại một ngôi làng vùng biên giới để tránh những kẻ xấu xa nhắm vào mình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô lại nói rằng có vài ma pháp sư trứ danh tới xin làm đệ tử.
Đôi lúc cô lại âm thầm chữa khỏi những căn bệnh nan y hiểm nghèo.
Và lâu lâu một lần, bố mẹ lại tới gặp cô lúc không có ai nhìn thấy.
Cả bố và mẹ đều rất yêu chiều Dora, họ đang nỗ lực để có thể chung sống với cô vào một ngày sớm nhất.
Tuy nhiên, tất cả đều là những câu chuyện bịa đặt mà Dora dựng nên.
Bất kể là lời nói dối nhỏ hay lớn, Dora cũng khiến dân làng đứng ngồi không yên. Thế rồi một ngày nọ, có một cậu bé cũng trạc tuổi cô đã đứng ra vạch trần toàn bộ những lời nói dối.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, Dora đành lủi thủi sống một mình trong sự cô đơn và dè bỉu.
Thế nhưng cô lại không thể rũ bỏ hoàn toàn những lời nói dối ấy. Cô vẫn đợi một ngày nào đó, người bố và người mẹ trong tưởng tượng kia sẽ tới đón mình.
Lời nói dối bao năm của Dora, nay lại dành cho chính bản thân cô. Không biết tự bao giờ, cô đã nghĩ điều đó là sự thật.
Kết cục là cả phần đời còn lại, chẳng còn ai tin lời Dora nữa.
“Fumu. Đọc bao nhiêu lần mà anh vẫn chẳng thấy thú vị gì cả. Rốt cuộc em thích nó ở chỗ nào chứ?”
“Nghe Dora nói dóc vui ơi là vui á. Với lại, từ một lời nói dối nhỏ mà sau này ảnh hưởng tới bao nhiêu thứ, mọi người tán loạn hết cả lên. Oaaa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, kiểu kiểu vậy.”
Đó là lý do cô bé thích nói dối sao? Anos ngán ngẩm không hiểu nổi sở thích của trẻ nhỏ.
“Em cứ nói thế thì sau này sẽ chịu chung số phận như Dora đấy.”
“Ứ ừ, không chịu đâu. Em thích Dora nhưng em không muốn bị như bạn ấy.”
Anos nhìn cô em gái thành thật của mình một cách trìu mến.
“Vậy thì đừng có nói dối, nghe chưa?”
Arcana phùng má dỗi.
“Em có Onii-chan ở bên rồi nên là không sao hết.”
“Cũng đúng nhỉ.”
Nghe anh trai nói vậy, Arcana mỉm cười thích thú.
“Đọc tiếp đi, đọc tiếp đi anh.”
Anos lật trang sách và tiếp tục đọc trước sự thúc giục của em gái.
“A…!”
Arcana lơ đãng đánh rơi chiếc bánh mì trên tay.
Nó nảy nảy trên sàn vài phát rồi lăn vào trong bếp lửa.
Cô bé chỉ biết ngồi nhìn cảnh đó với gương mặt buồn thiu.
“Sao thế?”
Anos quay lại hỏi, nhưng Arcana khẽ phủi tay.
“A, ờm, không có gì đâu. Em ngoạm một phát hết cái bánh luôn nên hơi nghẹn chút thôi!”
“Tham ăn đến thế là cùng.”
“Ehehe. Thôi kệ em, anh cứ đọc tiếp đi.”
Nghe vậy, Anos chuyển ánh nhìn của mình trở lại trang sách.
Vừa mới an tâm được một chút thì dạ dày của Arcana liền đánh trống biểu tình.
Cô nhìn chiếc bánh trong bếp sưởi với cái bụng đói meo. Tuy nhiên, thứ đó giờ đã không thể gọi là đồ ăn được nữa.
Không còn cách nào khác, Arcana đành bưng cốc súp lên nhâm nhi cho khuây khỏa cơn thèm thuồng.
Anos miệt mài đọc sách nhưng cũng không quên quan sát sự tình của cô em gái bên cạnh.
“Arcana.”
Cậu chìa chiếc bánh của mình ra.
“Ơ…?”
“Lần sau đừng làm rơi nữa nhé.”
Cô rụt rè cầm lấy chiếc bánh từ tay cậu.
“Thế còn Onii-chan?”
“Không sao. Thực ra khi nãy tới thị trấn anh có nếm qua vài món độc lạ ở đó rồi. Giờ vẫn còn no đây.”
“Eo, anh ăn mảnh thế!”
Arcana làm mình làm mẩy, đấm yêu Anos vài cái.
“Tha cho anh đi. Lần sau anh sẽ mua cả cho em nữa.”
“Hứa đấy nhé. Không được ăn mảnh một mình đâu.”
Thấy Anos gật đầu dịu dàng, Arcana cũng vui vẻ bỏ qua và thưởng thức nốt chiếc bánh.
“Lời nói dối của em khác hẳn với Dora.”
Cô bé nhìn Anos với chiếc miệng căng phồng.
“Em lo anh phải lặn lội đi xa để kiếm thức ăn đúng không?”
“...Thì bởi, ngoài trời lạnh lắm mà. Tội nghiệp Onii-chan lắm…”
Anos ân cần xoa đầu Arcana.
“Lời nói dối dịu dàng của em chẳng làm tổn thương bất cứ ai cả. Em nhất định sẽ không trở thành như Dora đâu.”
Arcana mỉm cười hạnh phúc, cô bé tựa chiếc đầu nhỏ nhắn của mình vào vai anh trai.
Cả hai đọc nốt phần còn lại của cuốn sách. Họ cười đùa với nhau về những vụ gây rối trong câu chuyện mà cô nàng Dora là nhân vật chính...
———————————————————————————————
Tác note:
Một giấc mơ có quá nhiều sự bí ẩn.
NIT note:
Với bác Shuu thì chương này là hint, chắc chắn là hint chứ không thể nào có một câu chuyện vô tri như v đc :)))
Cơ mà anh em nhà nốt kute quá, mà vẫn cấn cấn khúc “em gái”
Nói sao nói, voll này Arcana nhận làm em gái của nốt luôn là đẹp.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~