Chương 35: Biển đất
<br><br>Chương 35: Biển đất<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Cảm giác đó là gì? <br> <br>Mềm nhũn lại mang theo chút bền dẻo mơ hồ, khác với một bãi bùn nhão. Không, không thể nào là bùn, vừa rồi cô còn dùng cành cây dò đường, đi vững vàng, vậy mà vừa thoáng cái đã không thấy điểm dùng lực. <br> <br>Một nửa là vững chắc, một nửa là lơ lửng. <br> <br>Để người ta khó cân bằng. <br> <br>Lâm Tầm Bạch lấy đèn pin ra soi, đất cát dưới cỏ xanh tựa một mặt lớp da trống lỏng lẽo, nghiêng nhấp nhô trái phải dưới người cô trông như ẩn giấu một dòng nước chảy không thấy đáy. <br> <br>Nước chảy?! <br> <br>Anh hãi hùng tột độ: “Đi mau, đây có thể là biển đất!” <br> <br>Hơi thở Tiêu Khản run rẩy, gấp gáp nhấc chân trái, dè đâu chân phải trầy trật một hồi đã chìm xuống nửa tấc. <br> <br>Cô vội vàng kéo chân phải lên, vậy mà chân trái của cô lại nghiêng vẹo lún xuống. <br> <br>Mặt đất là một viên kẹo cao su khổng lồ dinh dính, hút chặt hai chân cô. <br> <br>“Cởi giày ra! Nhanh lên!” <br> <br>Ước chừng khoảng cách giữa Lâm Tầm Bạch và cô tầm bốn mét, anh đâu dám tới gần thiếu suy nghĩ vì không biết phạm vi của vùng đất này lớn nhường nào. <br> <br>Về “biển đất”, anh được nghe nhiều hơn thấy tận mắt. <br> <br>Có người nói năm đó có một vùng biển đất gần nơi Bành Gia Mộc mất tích, ông ấy bị biển đất nuốt vào nên mới không thấy bóng dáng, khó tìm xương cốt. <br> <br>Theo một nghĩa nào đó, biển đất là thứ “sống”. <br> <br>Biết di động, sẽ biến mất, sẽ xuất hiện đột ngột. <br> <br>Tựa như lúc này. <br> <br>Trên cồn cát xanh biếc chực lớp đệm, ánh lửa xanh phủ đầy cỏ xanh xanh hệt từng giọt sương óng ánh, run rẩy trong gió đêm, tạo mộng ảo khiến người ta mê say. Còn phía dưới… <br> <br>Là vực thẳm tử vong ăn người trong nháy mắt. <br> <br>(P1) <br> <br>Tiêu Khản lấy lại bình tĩnh, chậm rãi ngồi xổm xuống, trên chân cô mang giày leo núi, có tới tám lỗ dây xỏ, tạm thời không có cách tháo ra ngay cấp kỳ. Lửa xanh thay cô chiếu sáng bốn bề, cô thấy cỏ xanh bên cạnh trôi nổi, phía trước là phạm vi ba mét, bên trái và bên phải rộng hơn ngót mười mét, trong khi phía sau có hơn hai mét. <br> <br>Lâm Tầm Bạch thăm dò dịch bước về phía trước, chẳng mấy chốc bước tới rìa biển đất, không thể tiến lên phía trước được nữa. <br> <br>Khoảng cách thế này ắt không thể thực hiện bất kỳ đợt cứu hộ gì, càng không có cách đáng cứu hộ tin cậy. <br> <br>Tự cứu mình? <br> <br>Dường như cởi giày ra dùng sức nhảy một hơi là lựa chọn duy nhất. <br> <br>Nhưng cô có thể nhảy ra tới hai ba mét sao? <br> <br>Cát dưới chân là thủy tinh dễ vỡ, cô gần như không dám dùng sức chứ đừng nói đến nhảy ra khoảng cách vượt ngoài năng lực mình. <br> <br>Song nguy cơ hoàn toàn không cho phép cô suy nghĩ. Vì trọng tâm chùng xuống, cô sờ soạn phát hiện mình đang dùng tốc độ yếu ớt chậm rãi chìm xuống. Cát lún ngoạm lấy ống giày của cô, tiếp tục đà nuốt lên trên. <br> <br>Cô nhớ tới lời Hồ Kim Thủy nói lần trước. <br> <br>- Nếu như hôm nay rơi vào ‘biển đất’, máy tời gì đó cũng vô dụng, ngay cả người và xe đều không trốn thoát. <br> <br>- Có phải giống như đầm lầy không? Không khác bao nhiêu đâu. <br> <br>Lâm Tầm Bạch nhìn ra cô lún xuống, chỗ khủng khiếp của dạng địa hình này là khi làm cho người ta không hề phát hiện ngay từ đầu, mãi đến lúc phát giác đã khó thoát , còn tốc độ lún lại ngày càng nhanh. <br> <br>Giống mãnh thú hung tàn, ngửi trước, bước thứ hai là nếm thử, tới bước thứ ba là nuốt trọng bằng sạch. <br> <br>Chẳng còn lại bất kỳ thời gian gì. <br> <br>Hoặc nhảy hoặc bị nuốt chửng. <br> <br>Một khi hai chân của cô hoàn toàn lún xuống thì dù có muốn nhảy vẫn không nhảy ra được. <br> <br>Lâm Tầm Bạch la to khàn cả giọng: “BÀ CHỦ TIÊU, NHẢY ĐI! SẮP QUÁ TRỄ RỒI!” <br> <br>“NHẢY ĐI ĐÂU!” <br> <br>(P2) <br> <br>Cô nghiến răng rống to, mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt từng giọt lớn. <br> <br>Cô không phải là một người non gan hèn yếu mà vì tình huống trước mắt khác với trước kia, không phải chỉ cần dựa vào sức mạnh, dựa vào nhanh nhẹn là cô có thể chống chọi và rồi thoát thân. <br> <br>Một khi chọn sai, một khi nhảy sai, chỉ chết nhanh hơn. <br> <br>Nhảy không ra khỏi phạm vi biển đất, sức rơi xuống sẽ đưa cô thẳng vào sâu trong cát lún. <br> <br>Lâm Tầm Bạch chợt hiểu mỗi tội trước sau trái phải đều không có khu vực an toàn để lựa chọn, cho nên cô nghĩ không ra bất kỳ phương án mang tỷ lệ sinh tồn nào vượt quá 1%. <br> <br>Một số cái chết đến rất nhanh, lại có một số đến vừa nhanh vừa chậm. <br> <br>Nhanh vì không có phòng ngừa, chậm vì khiến người ta trơ mắt chứng kiến toàn bộ quá trình. Mà trong quá trình tàn nhẫn kia, sẽ luôn có một phương pháp chống cự. <br> <br>Cần lực lượng, cần nhanh nhẹn, còn cần… <br> <br>Anh nghĩ ra rồi. <br> <br> <br> <br>Ánh sáng mạnh của đèn pin lia tới, đâm thẳng khiến Tiêu Khản không mở được mắt. <br> <br>Giây tiếp theo. <br> <br>Một cú va chạm thật lớn bất ngờ ập tới, cô bay lên không trung lập tức, vẽ ra một đường cong về phía sau, đoạn nặng nề rơi xuống bãi cỏ vững chãi. <br> <br>Ngọn lửa màu xanh tản đi vì bị cô chấn động. <br> <br>Bóng tối thốt nhiên bao trùm. <br> <br>Ánh đèn trắng đã biến mất, rơi xuống biển đất. <br> <br>Tương tự còn có Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Anh tung người nhảy lên, ra sức xông tới, đưa cô ra ngoài khỏi biển đất. <br> <br>Chính xác chực tài thiện xạ của anh. <br> <br>“Lâm Tầm Bạch!” <br> <br>(P3) <br> <br>Tiêu Khản xoay người đứng lên, hai mắt trợn tròn. <br> <br>Bắp chân của anh hoàn toàn bị chôn vùi trong cát, sức đẩy cô quá lớn đã phản tác dụng lên người an. Tất nhiên sẽ có kết quả này vì bản chất của biển đất chính là đầm lầy cát lún. <br> <br>Có lẽ anh muốn lao ra ngoài cùng cô, mỗi tội khoảng cách như vậy ắt hoàn toàn không thực tế. <br> <br>Anh dốc hết toàn lực, vẫn còn kém một mét. <br> <br>“Anh đừng nhúc nhích, tôi đến kéo anh!” <br> <br>Trong mắt Tiêu Khản, khoảng cách một mét đại biểu cho tỷ lệ sinh tồn rất cao, anh chỉ không cách nào tự mình nhảy ra còn cô lại có thể giữ chặt anh. <br> <br>Cô nằm rạp trên mặt đất, vươn hai tay túm lấy cổ tay Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Sử dụng sức mạnh toàn thân. <br> <br>Vậy mà anh chẳng nhúc nhích tí gì. <br> <br>Cô điều chỉnh hô hấp một lần nữa, lại kéo ngược về sau, ngay cả bàn chân đã khảm vào cát. <br> <br>Kết quả vẫn như cũ. <br> <br>Lần đầu tiên trong đời Tiêu Khản ý thức được sức mạnh của mình không mạnh mẽ đến thế. Rõ ràng cô có thể dễ dàng quật ngã anh, cô đích xác đã từng làm như vậy, đè anh xuống đất đánh tàn nhẫn, còn từng dùng dao kề cổ anh đe dọa. <br> <br>Cô luôn dễ dàng nắm chặt Lâm Tầm Bạch trong tay. <br> <br>Ngoại trừ hiện tại. <br> <br>Cô phát hiện mình không bề gì giữ được anh. <br> <br>Sức mạnh của biển đất khổng lồ đến thế. Cô chỉ có một đôi tay còn trong cát lại tới trăm cánh tay, ngàn cánh tanh, mỗi một cái đều kéo anh xuống dưới. <br> <br>Bắp chân, đầu gối, đùi... <br> <br>Cô càng cố sức càng bất lực. <br> <br>Đã từ lâu Lâm Tầm Bạch nghe nói biển đất chính là thế, muốn dùng sức một người kéo một người khác ra là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Dẫu cho trước khi đi bọn anh xuất phát đã đăng ký thêm trực thăng cứu viện, ngặt nỗi nó vẫn hoàn toàn không thích hợp cho tình huống bất ngờ tranh đoạt từng giây từng phút này. <br> <br>Anh không có trợ thủ, chỉ có thể một đổi một. <br> <br>(P4) <br> <br>Nếu chậm thêm vài giây, ngay cả đụng anh cũng không đụng được cô. <br> <br>Trong bóng tối khiến người ta tuyệt vọng, lửa xanh quỷ dị lóe lên, chiếu rọi đôi mắt anh lấp lánh, trong nháy mắt bọn họ đều có năng lực dự đoán. <br> <br>Cô cảm giác được nỗi mất mát. <br> <br>Anh cảm nhận được niềm biệt ly. <br> <br>Có những cái chết là như vậy, vừa nhanh vừa chậm, nhanh đến mức không biết còn có thể làm gì, nhanh đến mức không biết còn có thể nói được gì, để rồi lại chậm tựa hết thảy đang đứng yên. <br> <br>Tay Lâm Tầm Bạch không còn giữ lấy cô được nữa, nếu theo đà tiếp tục nắm chặt, cô sẽ bị kéo ngược lại. <br> <br>Gì thì gì đã tốn rất nhiều hơi sức mới để cho cô đi ra ngoài, giả mà để cô quay lại thì thật tiếc quá. <br> <br>Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, tại thời điểm này trong đầu họ lại rống rỗng, này những suy nghĩ xuất hiện tuyệt không mang theo nỗi se sắt, thay vào đó lại là ngổn ngang, vô lý và tức giận. <br> <br>Anh bày ra ngổn ngang, Tiêu Khản lại bày ra tức giận. <br> <br>“Con mẹ nó, ai bảo anh cứu tôi!” Cô giữ chặt ba ngón tay của anh, kéo anh về hết mức có thể. <br> <br>“Tay đau…” Anh bảo. <br> <br>“Anh chết đi là con mẹ nó không còn đau!” Cô lớn tiếng mắng chửi, nước mắt lại rơi, “Cho đau chết anh đi.” <br> <br>Cát lún tràn đến bụng anh, nói thật anh không hề đau chút nào. Anh giống như bị một cái lưỡi khổng lồ mềm mại bao bọc, sắp bị ăn sạch mười mươi vậy mà chỉ có thể cảm nhận được nỗi bất lực và lỏng lẽo. <br> <br>Anh lại nảy sinh ra một ý nghĩ vớ vẩn, nếu anh thật sự sống đến già mới chết, chưa chắc cách chết này đã thoải mái. <br> <br>Sự phẫn nộ của Tiêu Khản càng lớn hơn. <br> <br>“Không phải anh đã theo dõi tôi một mạch à? Còn nhiệm vụ công việc của anh thì sao? Cứ mặc kệ, không làm?” <br> <br>Cô còn muốn nhào về phía trước nhưng Lâm Tầm Bạch đã cản cô lại. <br> <br>“Bà chủ Tiêu, đây là công việc của tôi.” <br> <br>Cả người cô khựng lại. <br> <br> <br> <br>Cha anh là cảnh sát gặp nạn khi áp giải Sa Vệ, nghề này quyết định công việc của họ; cứu cô khỏi biển đất và đảm bảo an toàn cá nhân của cô vốn là một phần của nó. <br> <br>Sau cùng ba ngón tay vẫn trượt ra. <br> <br>Anh bảo: “Cô nhìn đi, cuối cùng khoản nợ của chúng ta đã được xóa bỏ.” <br> <br>“Xóa cái đầu anh! Tôi nhất định sẽ cứu anh ra, để anh có đi qua 10 cái cửa cũng không trả nổi cho bà!” <br> <br>Ngoài việc mắng anh, cô không biết mình còn nói được gì nữa. <br> <br>Tất cả lý lẽ hùng hồn của cô chỉ là mớ bong bóng ảo tưởng, cô điên cuồng, vội vàng và suy sụp… vẫn không thể làm gì. <br> <br>(P5) <br> <br>Anh vừa cười vừa ho khù khụ thành tiếng, ngực bị cát nặng đè ép, anh bắt đầu thấy khó thở. <br> <br>“Cứu không được không sao, nơi này là trạm dịch ma ở, vừa lúc để tôi ở trọ thắp nến, khụ khụ, còn có thể giúp cô hỏi Liễu Thần Quang xem rốt cuộc cho năm hạt bồ đề là có ý gì. Chẳng qua không biết loại ma chết đuối như tôi có được tính là cùng một loại với xác mù bọn họ không, có vẻ phải hỏi hướng dẫn viên Hồ...” <br> <br>Anh không tim không phổi nói lung tung, hai tay lại không ngừng run rẩy. <br> <br>Cái chết là một hành trình cô đơn, và anh cần một vài thứ bầu bạn. <br> <br>Cho dù là nói xằng xiên. <br> <br>“Hướng dẫn viên Hồ còn lâu mới màng tới anh, anh ta sợ ma muốn chết. Nếu anh…” Tiêu Khản nói đến một nửa rồi nghẹn ắng. <br> <br>Anh tựa một chiếc thuyền nhỏ không đáy, dần dà chìm vào biển cát không đáy, đây là cuối cùng của cuối cùng. <br> <br>Anh mỉm cười. <br> <br>“Nhưng cô không sợ ma mà.” <br> <br>Đúng vậy, cô không sợ ma, cho tới bây giờ cô vẫn không sợ. Nào có phải vì cô không tin có ma mà vì cô càng tin vào chính mình, tin mình có thể phá tan tất cả khốn cảnh, tin mình sẽ không bị vận mệnh áp đảo. <br> <br>“Máy tời!” <br> <br>Cô đột nhiên la lên. <br> <br>Lời nói của Hồ Kim Thủy một lần nữa chui vào trong đầu cô. <br> <br>- Nếu như hôm nay rơi vào “biển đất”, máy tời gì đó cũng vô dụng, ngay cả người và xe đều không trốn thoát. <br> <br>Xe rơi xuống biển đất, máy tời không kéo xe lên được bởi xe quá nặng, sức hút của cát chảy quá lớn, như vậy còn người thì sao? <br> <br>Còn con người thì sao! <br> <br>(P6) <br> <br>Cô nhanh chân chạy như điên xuống dưới, Lâm Tầm Bạch gọi cô, cô không kịp đáp lại. <br> <br>Đôi chân trần trần lướt qua bụi cỏ, qua cồn cát, qua sa mạc chơm chởm, cô lao lên xe Jeep, mở cửa xe, chìa khóa xe hãy còn cắm trên đó. <br> <br>Cô không có bằng lái xe nhưng vẫn từng học về những điều cơ bản nhất. <br> <br>Nổ máy trước sau đó gài số. Không gài số được. Không đúng, phải đạp côn, đạp côn để vào số, nhả côn, đạp ga rồi đánh vô lăng! <br> <br>Tất cả những suy nghĩ của cô được kéo căng thành một sợi đàn mành. <br> <br>Sợi dây này là toàn bộ niềm hy vọng của cô. <br> <br>Chiếc xe Jeep lảo đảo lăn bánh trên cồn cát chực một con trâu rừng mạnh mẽ húc tới. <br> <br>Một mạch xông về phía lưng chừng núi cát, cô hạ phanh tay, nhảy xuống xe, kéo dây thép máy tời , đi thẳng về phía biển đất. Chỉ cần anh có thể giữ chặt dây thép, chỉ cần... <br> <br>Cô cứng đờ. <br> <br>Trong biển đất, hai tay Lâm Tầm Bạch hoàn toàn bị bao phủ, không còn bả vai, không còn cổ... ngay cả đầu chỉ còn một nửa. <br> <br>Mũi của anh đã không còn thở và đôi mắt hãy còn mở to. <br> <br>Anh đang nhìn cô. <br> <br>Dùng đôi mắt đen láy kia, bình tĩnh, thản nhiên nhìn cô. <br> <br>Dây đàn trong đầu Tiêu Khản đứt mất. <br> <br>Biển đất cắn nuốt Lâm Tầm Bạch, tuyệt vọng cắn nuốt cô, hẻm núi trống vắng không nhìn thấy điểm xuất phát và điểm cuối, thứ lưu lại chỉ còn lời cuối cùng của anh. <br> <br>- Nhưng cô không sợ ma mà. <br> <br>- Nhưng cô không sợ mà. <br> <br>Cô cấp tốc xoay người, quấn chặt dây thừng quanh eo, móc đầu khóa gắn trên thắt lưng, kéo sợi dây ra thêm hai mét. Không có chút do dự, cô ăn cả ngã về không, dùng hết sức nhảy xuống biển đất. <br> <br>Cát lún không từ chối du khách lao vào vòng tay nó, xung lực mãnh liệt làm cho nó há to cái miệng vàng đẫm máu, lộ ra thức ăn chưa tiêu hóa còn trong cổ họng. <br> <br>Tiêu Khản ôm lấy Lâm Tầm Bạch, cùng anh rơi vào vực sâu địa ngục. <br> <br>Trước khi cánh tay của cô chìm xuống cát, cô nhấn nút điều khiển từ xa. <br> <br>Ném ra xa! <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br>------oOo------ <br> <br>