Chương 46: Móc mắt
<br><br>Chương 46: Móc mắt<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Mấy năm đầu rời khỏi động Ngàn Phật, Đậu Vạn Chương thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình đi vòng quanh từng đợt trên hành lang vách đá, thuộc nằm lòng vị trí từng hang động. <br> <br>Bên ngoài nhất phía Nam là hang 131; khu vực được khai quật dày đặc nhất là xung quanh động 285 với tổng số 4 tầng; còn 465 là động duy nhất nằm tại phía Bắc còn sót lại các bức bích họa động Ngàn Phật. <br> <br>Mỗi lần tuần tra chỉ cần đi đến động 465 có nghĩa là công việc ngày hôm nay đã kết thúc. <br> <br>Ông đi trên con đường quen thuộc suốt 10 năm, chỉ có một năm cuối cùng, ngày cuối cùng và đêm cuối cùng. <br> <br>Ông mới mở cửa hang động. <br> <br>Hết thảy tan thành bọt nước. <br> <br>Trong giấc mơ, ông luôn bị cảnh tượng cuối cùng đánh thức. Trên bức tường trơ trọi, đất trộn lẫn với rơm lúa mì hệt một cây kim đâm vào mắt ông nhoi nhói. <br> <br>Tìm lại Rừng Đắc Nhãn! <br> <br>Ý nghĩ này hệt cọng cỏ lúa mạch nhú lên từ đáy lòng ông. <br> <br>Mười năm qua đi, ông một lần nữa trở lại Đôn Hoàng. <br> <br>Thành thật mà nói, nó đã thay đổi rất nhiều. <br> <br>Thời gian như vượt qua hàng ngàn năm, tất cả đều được ấn nút tua nhanh. Trước Lầu Chín Tầng đã được trải gạch xi măng bằng phẳng, ký túc xá cũ kỹ trở thành một phần của phòng trưng bày lịch sử viện, các nhà nghiên cứu chuyển vào một khu nhà dành cho nhân viên trong thành phố, có xe đưa đón đi làm. <br> <br>Giàn nho bị chặt, chả còn thấy bóng dáng vườn cây ăn quả đâu. <br> <br>Chỉ còn lại rừng bạch dương liên miên, vào cuối mùa thu, chúng nó mở ra từng con mắt đen. <br> <br>Cuối tháng 10 vốn là cuối mùa cao điểm, vậy mà khách du lịch đến thăm thú còn nhiều hơn so với năm trước. Ông đội mũ quàng khăn quàng cổ, trước tiên đi dạo đôi vòng với du khách, tiếp đó đi gặp một người gác cổng mình từng quen trước kia. <br> <br>Mãi đến chạng vạng tối, Đậu Vạn Chương mới trở lại khách sạn nhỏ trong thành phố, nói lại một lần tình huống nghe ngóng được. <br> <br>(P1) <br> <br>“Sa Vệ bị cảnh sát áp giải đi lấy bích họa, cuối cùng chết trong Thành Ma Quỷ, cho nên tôi đoán có thể hắn chôn bức bích họa trong Thành Ma Quỷ.” <br> <br>Thành Ma Quỷ của Đôn Hoàng chỉ một vùng địa mạo Nhã Đan bên ngoài Ngọc Môn Quan, từ Đông sang Tây dài 25 km, cách thành phố Đôn Hoàng hơn 160 km, ven đường không phải sa mạc thì cũng là hoang mạc, rất ít người đặt chân đến. Nghe nói năm nay có một tập đoàn du lịch góp vốn, đang tu sửa con đường dẫn đến Thành Ma Quỷ, sau này sẽ phát triển các điểm tham quan bên trong. <br> <br>Bây giờ họ vẫn còn cơ hội. <br> <br>“Vậy thì chúng ta mau đi nhanh lên?!” Mãn Thương gấp không thể chờ đợi, ước gì có thể xuất phát trong đêm. <br> <br>“Đúng vậy đó, không nên trì hoãn việc thế này.” Những người khác phụ họa. <br> <br>Lúc ấy Đậu Vạn Chương đang suy nghĩ một vấn đề: Nếu Sa Vệ đã dẫn cảnh sát đến Thành Ma Quỷ, như vậy dù hắn đã chết, tại sao cảnh sát không lật tung Thành Ma Quỷ đào ra bức bích họa? <br> <br>Chẳng lẽ bích họa không có ở đó? <br> <br>Nhưng không có ở đó thì nó ở đâu được chứ? <br> <br>Ông rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này trong đầu, mặc kệ như thế nào, trước tiên xem qua một chút rồi hẵng bàn. <br> <br>Ngày hôm sau, họ bắt đầu chuẩn bị các công cụ bao gồm thực phẩm nước uống, lều vải cùng với chăn chống lạnh, dự định ở lại trong Thành Ma Quỷ mười ngày nửa tháng. <br> <br>Khi đó Đậu Vạn Chương sống chết đâu mường tượng nổi chuyến đi “xem qua một chút” này làm tất cả mọi người mất mạng, mà chính ông sẽ mất đi đôi mắt. <br> <br>Vào ngày thứ bảy vào Thành Ma Quỷ. <br> <br>Bọn họ giống kiến chuyển nhà, tìm từng tấc từng tấc dấu vết ở trong đám Nhã Đan khổng lồ. Một cái ổ cát bình thường đều có thể bị bọn họ đào thành cái hố lớn sâu hai mét. <br> <br>Nhiệt độ không khí ngày càng thấp, lòng người ngày càng tan rã. <br> <br>Từ thỏa thuê mãn nguyện lúc bắt đầu đến khi dần mất kiên nhẫn. <br> <br>Mãn Thương không dằn lòng nổi bèn khiên về đây một vò rượu trắng khi thừa dịp vào thành phố mua tiếp tế. <br> <br>Đậu Vạn Chương có một ký ức sâu sắc về bầu trời mình nhìn thấy lần cuối cùng trong đời. <br> <br>Đêm đó là mùng một, trên vòm trời không trăng sáng, ngay cả tinh tú cũng tối tăm không rõ, đêm Tây Bắc tối mịt mùng, nào chừa lấy bất kỳ ánh sáng nào. <br> <br>Lều trại của bọn họ cắm tuốt sâu trong Thành Ma Quỷ. Một vùng Nhã Đan này có dạng những cái gờ dài, từng gờ từng đồi giao nhau tạo thành đâu đó hơn trăm đường. Gió đêm thổi qua khe rãnh, gieo thành tiếng kêu khóc dài ngắn khác nhau. <br> <br>Tựa như tiếng khóc của người con gái, lại giống như tiếng kêu thảm thiết của trẻ con. <br> <br>Bốn năm lều trại dựng tại nơi khuất gió của gờ địa mạo, mười mấy người đàn ông vây quanh một ngọn lửa nhỏ đỏ tươi. Trong phạm vi nhiệt độ có hạn, rượu sát rượu, người sát bên người. <br> <br>Ánh lửa chiếu sáng một nửa gò má của họ, giữ lại nửa kia gò má trong đêm đen. <br> <br>Gió thổi dồn dập, âm thanh càng thêm khiếp người. <br> <br>Không biết là ai lẩm bẩm một câu: “Chỉ nghe tiếng ma gọi, chứ nào thấy ma ra, đúng là Thành Ma Quỷ...” <br> <br>(P2) <br> <br>Một người khác ngắt lời anh ta: “Này! Đừng nói bậy, coi chừng vừa quay đầu lại là thấy ma thật.” <br> <br>Đại khái để tăng thêm lòng dũng cảm, bọn họ uống hết ly này đến ly khác, từng bình tiếp một bình, cho đến khi ai nấy say bí tỉ. Đậu Vạn Chương mơ hồ nhớ ra Mãn Thương và Anh Sinh dìu mình vào lều trại, Mãn Thương ghé vào bên tai ông nói với giọng nói say mèm: “Chú, chú, quay đầu lại tìm được bức bích họa, cháu lại mời chú một chầu rượu thật lớn!” <br> <br>Đậu Vạn Chương thấy mặt và cổ Anh Sinh đỏ như lửa trại bên ngoài, thì ra Anh Sinh trông ghê gớm là thế nhưng tửu lượng không khác mình là bao. <br> <br> <br> <br>Ông mở miệng muốn nói đôi câu, mỗi tội đầu vừa đập vào chăn đệm đã như tảng đá rơi xuống giếng. <br> <br>Lẩm bẩm một chút. <br> <br>Rồi không còn ý thức gì nữa. <br> <br>Ông lại mơ thấy một giấc mơ tương tự, ông mở cửa từng hang động một và cuối cùng mở đến động 465. <br> <br>Lần này phần kết thúc không giống như trước kia, trên vách tường phía Tây đối diện cửa hang chẳng còn tường đất trần trụi, thay vào đó cả bức tranh trên toàn bộ vách tường mang màu sắc đầy tao nhã, lung linh kỳ ảo, năm trăm tên cướp ở giữa sống động như thật dưới ngòi bút họa sĩ… <br> <br>Bọn họ đang chạy trốn gào khóc phỏng chừng đã bị móc đi hai mắt thật. <br> <br>Chực có tiếng khóc truyền ra từ trong bức tranh. <br> <br>“Mau cứu tôi… Mau cứu tôi...” <br> <br>Ông không tin nổi tai mình, không dằn lòng nổi đã vươn tay về phía trước. <br> <br>Đầu ngón tay vừa chạm vào vách tường, một sức mạnh quái đản trào dũng mãnh ra khỏi tường, tường đất kiên cố biến thành đầm lầy bùn nhão, hút toàn bộ cánh tay ông vào! <br> <br>Ông táng đởm lùi lại nhưng càng bị kéo gần hơn. <br> <br>(P3) <br> <br>Tường đất từng chút từng chút cắn nuốt ông, kéo cả người ông vào trong tranh. Bọn giặc cướp ma quái chạy như bay qua trước mắt ông, bọn họ kêu rên khắp nơi, thê thảm tột cùng, lần lượt lao ra khỏi bích họa... <br> <br>Làm sao họ lại chạy ra khỏi bức bích họa được? <br> <br>Giả như họ đi ra ngoài, chẳng phải trong tranh sẽ thiếu người sao? <br> <br>Cả người ông toát mồ hôi lạnh! <br> <br>Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai bén nhọn. <br> <br>Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, ông nghe ra đó là giọng của Mãn Thương. Ông muốn đứng dậy nhưng cơ thể không động đậy được mảy may, ngay cả mí mắt cũng không cách gì mở. <br> <br>Chính mình bị làm sao thế này? <br> <br>Do mình uống quá nhiều rượu? Hay đêm nay nhiệt độ thấp, tê cóng cơ thể? <br> <br>Tiếng kêu thứ hai đâm thủng màng nhĩ. <br> <br>Là Anh Sinh! <br> <br>Bởi vì Anh Sinh quanh năm ở phía Nam, có giọng người miền Nam, nói chuyện nhã nhặn hơn bọn ông nhiều. <br> <br>Cơ mà tiếng kêu thê thiết không phân biệt Nam Bắc. <br> <br>Anh Sinh kêu thê lương hơn cả Mãn Thương, hệt cơn đau đớn thấu xương. <br> <br>Chuyện quái gì đang xảy ra với họ vậy?! <br> <br>Cũng là cơ thể không cử động nổi à? Nhưng tại sao lại kêu thảm thiết? <br> <br>Nội tâm Đậu Vạn Chương lo lắng tột cùng, thậm chí bất an và lòng ngổn ngang lấn át tất cả. Khi ý thức không thể kiểm soát thân thể, nỗi sợ hãi của con người sẽ đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có. <br> <br>Tiếng kêu liên tiếp vang lên xung quanh, mỗi một lần càng thêm rõ rành so với lần trước. <br> <br>Như cung vĩ sắc bén, kéo tới kéo lui trên dây thần kinh yếu ớt của ông. <br> <br>Vút... <br> <br>Cửa lều trại bị xé mở, Đậu Vạn Chương dùng sức mạnh toàn thân xông mở gông cùm xiềng xích cơ thể, khẽ mở một con mắt trái... <br> <br>Ông nheo mắt, nhìn thấy một tia sáng nhập nhèm. <br> <br>Còn chưa kịp nhìn nhiều, sợi dây nhỏ sáng ngời đã bị một bóng đen che lại. Trái tim đập dồn, ông nín thở, cảm nhận được bóng đen tới gần, mùi máu tươi trộn lẫn mùi rỉ sét bao trùm lấy ông. Đang lo sợ suy đoán bóng đen nọ là cái gì, một cơn đau nói đâm ngay vào hai mắt. <br> <br>(P4) <br> <br>Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi. <br> <br>Nỗi đau phá trời diệt đất. <br> <br>Ngoại lực vô danh đã cứng rắn móc hai mắt ông khỏi hốc mắt. <br> <br>Cơ bắp bị xé thành các sợi, mạch máu thủng lỗ chỗ. <br> <br>Nhãn cầu rời hốc mắt, linh hồn rời cơ thể. <br> <br>Cơ thể tê liệt khôi phục tự do trong cơn đau đớn cực hạn, ông lung tung sờ lên gương mặt của mình, chỉ sờ được hai cái lỗ nhớp nháp, ướt át. <br> <br>Ánh sáng gì, màu sắc gì, tại thời điểm này đều tan thành mây khói. <br> <br>“A a a...” <br> <br>Ông phát ra tiếng kêu thê thiết tựa tan nát cõi lòng, và rồi hoảng sợ bò ra khỏi lều trại. Dòng máu nóng chảy xuôi theo hai má như hai hàng nước mắt đỏ lòm không sao kìm nén. <br> <br>Tiếng kêu truyền đến từ bốn phương tám hướng, có người ở bên cạnh ông, có người cách tịt mù. Tiếng gào thét liên tiếp vang lên, vang vọng cả một vùng Nhã Đan, rồi lại bị tiếng gió hoang tàn kêu khóc nhấn chìm, hòa thành một thể cùng trời đất. <br> <br>Bởi vì đây là Thành Ma Quỷ. <br> <br>Tuyệt vọng sắp chết làm cho ông không phân biệt Đông Nam Tây Bắc, cứ thế chạy như điên. Ma quỷ rống giận đuổi theo ông, ông chẳng dám dừng dẫu chỉ một lát, mãi đến khi lạc cả giọng và ngất xỉu trên đất... <br> <br> <br> <br>Đến khi tỉnh lại, ông đang nằm trên giường bệnh viện. Nghe đâu số ông còn may, một mạch chạy đến bên đường quốc lộ, được một công nhân sửa đường phát hiện, bấy giờ mới nhặt được nửa cái mạng. <br> <br>Những người khác thì không. <br> <br>Tất cả họ đều chết hết. <br> <br>Có thi thể được phát hiện sớm nên còn phân biệt ra hình hài; có thi thể chờ tới một năm sau mới được phát hiện, đã biến thành cái thây khô triệt để; thậm chí còn có thi thể không cách gì tìm ra, hơn phân nửa đã bị sói hoang tha mất. <br> <br>(P5) <br> <br>Khi ấy Đậu Vạn Chương mới biết được thi thể Sa Vệ cũng không có mắt. <br> <br>Ma không có mắt chết rồi không cách gì đầu thai, sẽ vĩnh viễn quanh quẩn trên sa mạc Gobi. Mỗi một người đi tìm bích họa đều trở thành con mồi của xác mù, Sa Vệ sẽ tự tay móc mắt bọn họ, bảo vệ bức bích họa mà hắn từng trăm cay nghìn đắng trộm được. <br> <br>Rất lâu trước khi bọn ông xuất phát, đã có những người tìm kiếm bức tranh chết như thế trong sa mạc. <br> <br>Mà bọn ông chẳng hay gì cả. <br> <br>Câu chuyện của Rừng Đắc Nhãn có một kết thúc từ bi “tâm thành tất linh”, nhưng trong lời nguyền của Rừng Đắc Nhãn, không ai có thể chờ đợi được sự thương hại của Đức Phật. <br> <br>Cuối cùng ông đã hiểu những gì vị sư già nói. <br> <br>- Khắc một con mắt trên cây bồ đề, Đức Phật có thể nhìn thấy hết thảy thế gian. <br> <br>- Sau khi Đức Phật nhìn thấy thì sao? <br> <br>- Chiếm được những thứ không nên chiếm được sẽ mất đi thứ vốn không cần mất đi. <br> <br>------ <br> <br>Tiêu Khản hiểu ra, bảo sao Lâm Tầm Bạch yêu cầu mình nghe xong chuyện xưa rồi mới viện ra quyết định. Bởi lẽ cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được sẽ nghe thấy Xuân Sinh từ trong câu chuyện của Đậu Vạn Chương, càng không nghĩ tới… <br> <br>“Cho nên, Anh Sinh chính là Xuân Sinh… Ông ta chết rồi?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch bất đắc dĩ gật đầu. <br> <br>Căn cứ vào ghi chép của Đậu Vạn Chương cùng với lời khai của mấy kẻ buôn người khác, ông chủ “Anh Sinh” nọ đã bỗng nhiên cắt đứt liên lạc với bọn họ vào mùa thu 15 năm trước. <br> <br>Bởi vì cơn cớ này, băng đảng khổng lồ đã chia năm xẻ bảy, mỗi người tạo thành các phe riêng. <br> <br>“Vậy tờ biên lai vô dụng rồi sao?” Yến Sơn Nguyệt giơ phong bì lên lắc lắc. <br> <br>So với chuyện này, Lâm Tầm Bạch quan tâm đến thứ khác hơn: “Vì sao Trần Khác lại đưa cho cô, không phải anh ta cũng muốn tìm bức bích họa à?” <br> <br>Tiêu Khản chống trán, nhất thời không biết nên trả lời cái nào. <br> <br>Hoặc toàn bộ đều là không. <br> <br>Tin tức về cái chết của Xuân Sinh giống như Sa Tuyết bỏ trốn đều bẻ gãy manh mối cô vất vả quá đỗi mới tìm được, điều cô cần nhất bây giờ là yên lặng suy nghĩ. <br> <br>Bặt thinh một hồi lâu, đoạn cô trả lời Lâm Tầm Bạch trước: “Trần Khác đưa biên lai cho tôi vì có điều kiện. Anh ta bảo tôi khi tìm được bức bích họa rồi thì không được đưa cho Triệu Hà Viễn, phải thông báo cho anh ta trước tiên.” <br> <br>“Tại sao?” <br> <br>Cô xòe tay biểu thị mình không hỏi. <br> <br>“Vậy cô đồng ý rồi?” Lâm Tầm Bạch lại hỏi. <br> <br>Tiêu Khản không hề lo lắng, cứ thế tươi cười: “Anh ta là con cháu nhà Warner, chắc gì đã có người tốt trong hơn mười tám đời. Tôi đồng ý thì có thế nào chứ?” <br> <br>Miệng người hai lớp da, nói gì đều do mình, huống chi cô còn là mối lái. <br> <br>Mối lái có 108 lớp da, 106 lớp trong đó là da mặt. <br> <br>Dứt lời, cô lại nhìn về phía Yến Sơn Nguyệt: “Thứ kia làm thế nào rồi?” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt đặt phong thư xuống, trả lời: “Làm xong rồi, hôm trước vừa xác nhận xong. Tớ sẽ chuẩn bị tốt phần còn lại như dự định.” <br> <br>“Thứ gì?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch không hiểu đầu đuôi. <br> <br>Nơi này chỉ có ba người bọn anh mười mươi như vậy, vì sao lại có chuyện anh không biết? Hơn nữa nghe có vẻ là một chuyện đã làm rất lâu. <br> <br>Tiêu Khản giãn mày, tương đối hài lòng đối với câu trả lời này. <br> <br>“Đó là phương án B của tôi.” Cô cho hay. <br> <br>Tướng quân không đánh trận khi không chuẩn bị, Tiêu Khản không mua bán khi không có kế hoạch. <br> <br>“Vậy... phương án B là gì?” Anh hãy còn rất mơ hồ. <br> <br>“Đi tới Nhược Khương, tìm Xuân Sinh.” <br> <br>“Hả???” <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br>------oOo------ <br> <br>