Chương 1: Chuẩn bị cho chuyến đi đến một vùng đất xa lạ ( Part 10 )
“Là, là vậy à. Tốt lắm.”
Mặc dù Ainz cũng chả biết tốt chỗ nào.
“Vâng. Vậy. Câu. Trả. Lời. Của. Người. Là. Gì. Ainz-sama?”
“Nó hơi lồi lõm một chút, nhưng không đến mức không thể ngồi xuống. Theo một ý nào đó thì Shalltear tốt hơn một chút.”
“Vậy. Sao…”
“Không! Không, ý của ta là ngươi cũng có điểm mạnh của mình. Ah, nói thể nào nhỉ, mát… ừ, cảm giác mát mẻ này vào mùa hè rất tốt.”
Ainz không khỏi tự hỏi tại sao anh lại liều mạng an ủi Cocytus như vậy.
“Thần. Hiểu. Tuy. Nhiên… Mm.”
Trong khi thầm vui mừng khi Cocytus rơi vào chuyện suy nghĩ, Ainz quay sang những Lizardman.
“Vậy thì, không cần quan tâm chuyện gì đang diễn ra. Tới đây, Zenberu, nói cho ta biết!”
“Ah, vâng!”
Theo lời kể của Zenberu, anh đã đi tới những con dốc, leo lên những đỉnh núi để tìm người lùn, mất một tháng không có kết quả gì. Khi anh sắp từ bỏ, thì gặp được một người lùn đi thăm dò mặt đất. Sau đó, nhiều chuyện xảy ra, và anh giành được sự tín nhiệm của người lùn và được đưa tới thành phố của họ.
Vẻ ngoài của anh không giúp được gì lúc đầu, nhưng anh dường như chiếm được lòng tin của họ bằng việc giãi bày toàn bộ trái tim mình.
Sau đó, anh học võ thuật tại thành phố người lùn. Anh rời khỏi đó sau khi gom góp đủ tự tin để trở lại làng Lizardman.
Điều quan trọng nhất là liệu Zenberu có thể dẫn Ainz tới thành phố người lùn hay không.
Zenberu hơi khó chịu, nhưng cuối cùng câu trả lời của anh ta là có thể.
Những thành phố của người lùn đều nằm dưới lòng đất, trong một cái hang sâu thẳm, vì vậy anh ta có thể dẫn anh đến đó miễn là địa hình vùng núi không bị thay đổi. Khi nghe tới điều này, Ainz liên tưởng đến các thành phố dưới lòng đất trong Yggdrasil, và anh cảm thây vui mừng.
Điều cuối cùng anh hỏi là khoảng cách đến thành phố người lùn.
Zenberu trả lời rằng anh ta mất khoảng một tuần để trở về từ Vương quốc Dwarven, đi men theo đường mòn trên núi. Con đường đó đưa anh ta đến cực bắc của hồ.
Đối với tộc Lizardman không am hiểu đi bộ trên mặt đất, cuộc hành trình 1 tuần bằng chân trần sẽ vào khoảng 100km.
Thật không may, họ phải dựa vào kí ức của Zenberu, vì vậy họ không thể tìm cách rút ngắn khoảng cách từ bản đồ.
Mình nên chuẩn bị một vài trường hợp đi lạc nhỉ.
Liên tưởng đến những lần phiêu lưu trong Yggdarsil, Ainz bất giác mỉm cười.
“…Những thông tin này có ích cho ngài không, thưa Bệ hạ?”
“Đương nhiên. Ta hoan nghênh một cuộc thám hiểm trong bóng tối chỉ bằng một chiếc đèn lồng ánh sáng yếu ớt. Cái này người ta gọi là hưng phấn, nhỉ?”
Có lẽ họ nghĩ Ainz đang nói đùa, nhưng những tiếng cười bị kìm nén đến từ những hàng ngũ Lizardman kia.
Ainz không có ý định sửa lại. Những người không biết về Yggdrasil sẽ không hiểu được.
“Vậy thì, ta sẽ chỉ định Zenberu làm người dẫn đường, và chúng ta sẽ chuẩn bị kế hoạch theo những gì ngươi nói với ta. Aura và Shalltear sẽ sớm tới với những người hầu, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Thần hiểu rõ, thưa Bệ hạ.”
Ainz gật đầu với anh ta, và đứng lên từ cơ thể Cocytus.
Anh không quan tâm tới âm thanh tiếc nuối vang lên từ phía bên dưới.