Chương 1: Chuẩn bị cho chuyến đi đến một vùng đất xa lạ ( Part 9 )
“Ta hiểu ngươi cảm thấy thế nào. Người ta không thể mong chờ sự thay đổi từ những con người đã quen với cuộc sống cũ. Sự thay đổi càng nhanh, càng có nhiều thế hệ cũ kêu ca và từ chối nó.”
Ainz nhún vai trong khi Zaryusu và Zenberu mỉm cười.
“Đúng như Bệ hạ nói,” Zaryusu trả lời. “Mấy người trưởng lão thỉnh thoảng vẫn phàn nàn.”
“Nói thế thì anh cũng dần trở thành một ông già rồi nhỉ, Zaryusu?”
Zaryusu nhìn về phía Zenberu với vẻ mặt bối rối, ngay cả Ainz cũng nhận ra được điều này.
“Dưới gối cha mẹ có con cái sao?- Đúng, đúng là như thế.”
Ainz trìu mến nhìn Cocytus đứng cạnh mình.
“Chà, có vẻ như ta phải nói rõ điểm này. Cocytus, hiện ta sẽ ra lệnh cho ngươi.”
“Đã rõ!”
“Cho dù Zenberu chọn chống lại ta, ngươi cũng không được phép làm hại những người bạn trong ngôi làng này.”
“Thần. Nghe. Và. Vâng. Lời. Thưa. Đấng. Tối. Cao!”
Ainz gật đầu hài lòng với Cocytus đang cúi chào thật sâu, và nhìn về phía Zenberu.
“Vậy thì, Zenberu. Ta muốn tất cả mọi thứ ngươi biết. Nói cho ta biết vị trí ngươi gặp những Người lùn, quá trình chung sống của ngươi với họ, loại quà tặng nào khiến họ hài lòng.v.v. Hãy nói cho ta.”
“Không thành vấn đề, thưa Bệ hạ.”
“Thật. Thô. Lỗ-”
“Không sao, Cocytus. Nếu là trường hợp chính thức thì hắn đã bị bêu đầu rồi.”
Ainz nhìn quanh.
“Tuy nhiên, hiện cũng không phải là trường hợp chính thức. Ta sẽ tha thứ cho hắn. Sự rộng lượng đó ta vẫn có.”
Ainz nhẹ nhàng bật cười, Cocytus thì nói thêm đầy bối rối.
“Ai- Ainz-sama…”
Ainz đưa tay ngăn Cocytus lại, rồi trừng mắt lạnh lùng nhìn Zenberu. Sau đó, anh thực hiện một động tác đã làm trước gương rất nhiều lần.
“Tuy nhiên, Zenberu, có một điều ngươi không nên quên. Cocytus sẽ cảm thấy tội lỗi vì những câu nói đáng xấu hổ ngươi nói với ta.”
Cơ thể Zenberu run lên, có thể là sợ hãi.
Hoặc là rung động trước khi chiến đấu?
“…Thần vô cùng xin lỗi, thưa bệ hạ. Người hầu của ngài đã vượt quá giới hạn của mình.”
“- Tốt. Ngươi nên biết ơn Cocytus, người quản lí ngôi làng này. Bởi vì vì ông ta mà ta sẽ không trực tiếp làm hại tới ngôi làng này…hm, có vẻ như ta đang lảm nhảm vài câu vô nghĩa. Chúng ta sẽ thảo luận về Vương quốc Dwarven .”
“Trước. Đó. Người. Sẽ. Ngồi. Ở. Đâu. Thưa. Ainz-sama?”
Ainz hơi nghi hoặc trước đề nghị của Cocytus.
Ainz không hề có cảm giác mệt mỏi. Vì thế mà không cần ngồi xuống cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, cũng không nên bỏ qua một đề nghị như thế.
“Cũng đúng. Cocytus, đừng dùng thứ gì xa hoa. Tùy ý một chút là được rồi.”
“Đã. Hiểu. Thần. Xin. Phép!”
Cocytus đi tới, dùng hai tay và đầu gối quỳ rạp xuống đất.
Kí ức về Shalltear chồng lên hình ảnh Cocytus từ trí nhớ của Ainz.
“…Ta nghĩ ta biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tốt nhất ta vẫn nên hỏi. Ngươi đang làm gì vậy Cocytus?”
“Thần. Nghe. Nói. Shalltear. Đã. Từng. Làm. Điều. Này. Một. Lần. Vì. Thế. Thần. Đã. Noi. Gương. Cô. Ấy.”
“Đó là hình phạt dành cho cô ấy. Ngươi không cần phải làm như vậy.”
“Nhưng. Những. Lizardman. Này. Đã. Vô. Lễ. Với. Người. Ainz-sama.”
“Không cần phải đem quá khứ ra. Ta đã nói là ta không quan tâm, ngươi không nghe thấy sao?”
“Đúng. Thế. Nhưng…”
Haa-
Ainz đã cố gắng thuyết phục ông ta, nhưng sự thật chứng minh Cocytus là kẻ cứng đầu. Mặc dù trên thực tế các Undead không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cảm giác đó lấp đầy tâm hồn Ainz. Cảm nhận được tình thế khó xử của mình, Ainz quyết định từ bỏ chống lại, và tuyên bố.
“Ah, đủ rồi. Ta sẽ ngồi xuống, Cocytus.”
“Vâng!”
Giọng ông ta khá mạnh mẽ.
Ngồi như thế này trước mặt người khác thật là- chà, ở mức độ nào đó thì nó khá là xấu hổ.
Tuy nhiên, những người khác sẽ cảm thấy lạ lùng nếu anh ngập ngừng. Những gì anh cần làm là chấp nhận vai trò của một kẻ cai trị tuyệt đối và ngồi xuống một cách-không-quan-tâm lên cơ thể cấp dưới của anh.
Ainz hơi khom người xuống. Thật sự mà nói thì ngồi đây không hề thoải mái. Khá gồ ghề. Và quan trọng nhất là nó rất lạnh.
Hơn nữa, Cocytus đặc biệt phấn khích, thở ra một luồng sương trắng khá dày, vì vậy nó trông như thể ai đó rải một lớp đá khô dưới chân Ainz và hơi lạnh từ đó cuồn cuộn tỏa ra. Nó trông như là thứ hiệu ứng rẻ tiền giúp người ta trở nên trang nghiêm hơn, và nó làm anh cảm thấy như đang ngồi trên một đống lửa.
“Cảm. Giác. Thế. Nào. Thưa. Ainz-sama?”
Sặc. Anh không thể nói thật được.
Một phần trong anh tò mò muốn biết nếu nói thật thì sẽ như thế nào, nhưng nghĩ về phản ứng đáng sợ của Cocytus lại thôi.
“Ừm, cũng không tệ…”
Liệu mình có giống một kẻ biến thái khi nói ra câu đó không nhỉ, Ainz điên cuồng nghĩ, nhưng anh không nghĩ ra câu nào khác cả.
“Vậy. Thì. Ngài. Thích. Thần. Hơn. Hay. Shalltear. Hơn?”
“…”
Ainz câm nín luôn. Anh nên trả lời thế nào đây?
“Eh… Tại sao ngươi lại muốn biết?”
“Vâng! Thần. Cảm. Thấy. Thần. Phải. Thực. Hành. Nhiều. Hơn. Khi. Mà. Sẽ. Có. Lúc. Thần. Phải. Mang. Chủ. Nhân. Trên. Lưng. Mình.”
“…Cờ Lờ Gờ Tờ?”
Ông ta đang nói cái heo gì vậy?
Giống loài của Cocytus phải mang giống cái trên lưng trong quá trình sinh sản à? Hay ông ta là một kẻ cuồng d*m?
Takemikazuchi-san!
Không đúng, người đó là người vô cùng đứng đắn. Tuy rằng khá thích chiến đấu, nhưng người đó là một người đàn ông tốt, hiếm khi gây khó khăn cho người khác.
Vậy thì tại sao Cocytus lại ra như vậy? Ainz dường như phải chịu một cú sốc rất lớn, như thể anh biết được bí mật sâu kín của người khác.