Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 10 ). Kết
“…Hừm, có vẻ như để cho những người ngoại quốc lo liệu việc đó vẫn không được thỏa đáng lắm. Người ta chỉ có thể tin tưởng những người đã cùng họ nằm gai nếm mật, chia ngọt sẻ bùi, nên chắc chắn sẽ chẳng ai có thể tin được những người lạ mặt từ xa xôi xuất hiện và tuyên bố Undead là những người bạn, chẳng phải sao. Đúng như ta nghĩ, các vị sẽ không thể thay thế được một mạo hiểm giả cấp Adamatite vốn đã quen thuộc với cư dân của thành phố.”
Lí lẽ của ngài ấy thật hoàn hảo.
Do đó cô không cách nào có thể phản bác được. Điều này càng đặc biệt đúng với Remedios, người thường bị cảm xúc chi phối lí trí.
Sau đó, Vua Pháp sư tiếp tục hỏi Remedios.
“- Rất tốt. Vậy hãy để chúng ta thay đổi đề tài. Ta muốn hỏi về kẻ nãy giờ các ngươi vẫn chưa đề cập, Custodio-dono. Trong quá khứ, Momon có kể với ta rằng Jadabaoth chỉ huy những nữ hầu với sức mạnh đáng gờm. Liệu ta có thể hỏi quý ông quý bà đây đã từng chạm mặt những kẻ ăn mặc như thế ở Thánh quốc chưa?”
“Chúng tôi không thấy ai ăn mặc như thế ở Thánh quốc. Thành thật mà nói, lần đầu tiên chúng tôi biết về chúng là khi đối thoại với nhóm Blue Rose của Vương Quốc.”
“Ta hiểu rồi… như thế có thể bọn nữ hầu chính là những chủ bài của Jaldabaoth, phải không? Hay là chúng hoạt động ở một địa điểm khác?”
“Chúng tôi không biết chắc.”
“…Ta tin rằng các vị nói rằng phía nam vẫn đang cầm cự. Các vị vẫn bí mật liên lạc với họ chứ?”
“Có thưa Điện Hạ, ở một mức độ nào đó.”
“…Vậy là chúng vẫn chưa xâm nhập phía Nam à? Có vẻ như ta đã quá lo lắng, ừm…”
Vua Pháp sư bất chợt ngước nhìn lên trần nhà.
“Phải chăng Điện Hạ cảm thấy rằng thuộc hạ của Jaldabaoth đã xâm nhập phía Nam?”
“Ta không nói thế. Nhưng ta đang suy nghĩ rằng nếu Jaldabaoth sở hữu những cá thể hùng mạnh như thế, tại sao hắn vẫn chưa sử dụng…và ta tin rằng ta đã yêu cầu sự thẳng thắn trước khi chúng ta bắt đầu, chẳng phải sao? Thế nên ta sẽ vào thẳng vấn đề – Thánh quốc sẽ đền đáp thứ gì để đổi lại sự giúp đỡ từ vương quốc của ta?”
Đấy là một câu hỏi hoàn toàn bình thường và không hề nằm ngoài dự đoán. Tuy nhiên câu trả lời cho nó lại vô cùng khó khăn.
“Chúng tôi xin dâng cho ngài tình bằng hữu, lòng tin, sự kính trọng từ quốc gia của mình.”
Vua Pháp sư khịt mũi trước câu trả lời của Remedios.
Tuy nhiên, không thể nói rằng Remedios đã trả lời sai hoàn toàn. Có những thời khắc mà tất cả những gì một Thánh hiệp sĩ cần làm là lao vào một cuộc chiến sinh tử. Ví như hành động thách thức một đàn á nhân chỉ đế cứu một ngôi làng nghèo không có khả năng đền đáp, là một ví dụ điển hình cho tinh thần Thánh hiệp sĩ.
“Đó hẳn nhiên là những gì mà một Thánh hiệp sĩ sẽ nói. Có lẽ một trong những người bạn cũ của ta sẽ lập tức hành động chỉ với những lời cao đẹp đó. Nhưng thật không may, những lời đó không thể lay chuyển được ta. Ta đã từng nói hãy dẹp đi những lời nói sáo rỗng. Các ngươi có thể đền đáp ta bằng hiện vật không?”
Ý của ông ta là Momon-dono là bạn của Vua Pháp sư sao? Phải chăng ông ấy gọi tên Momon thân tình như thế vì anh ta không chỉ là một thuộc hạ?
Trong khi Neia còn trầm tư về câu hỏi đó, Remedios vẫn im lặng.
Không.
Cô ấy không thể trả lời. Sự thật là Remedios Custodio hoàn toàn không ở trong vị thế để có thể đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào.
Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi họ hạ bệ Jaldabaoth?
Dĩ nhiên, họ cần phải tìm ra người trở thành Thánh Vương kế nhiệm. Tuy nhiên, khả năng một người như thế nghe theo lời khuyên của một Thánh hiệp sĩ là vô cùng thấp. Nếu ông ấy được chọn từ những quý tộc phía nam, những kẻ vốn không có thiện cảm với cô, Remedios và những người còn lại chắc chắn sẽ ra tòa án binh vì không thể bảo vệ Thánh Hậu.
Trong trường hợp đó, thậm chí nếu họ có lập nên giao kèo với Vua Pháp sư lúc này, cũng không cách gì đảm bảo nó sẽ được tuân thủ. Không, trước cả như thế, việc nhóm người của cô trở thành đại diện của một quốc gia đã là quá mơ hồ. Nói cho cùng, mục đích chính của sứ đoàn này chẳng qua chỉ để lôi kéo lòng thương hại của những thường dân không rõ sự tình.
Chính vì lẽ đó, họ không có khả năng để hứa hẹn bất kỳ điều gì. Không ai có thể đại diện cho quốc gia của họ trừ chính vị vua của đất nước đó.
“Thứ lỗi cho thần, thưa Điện Hạ. Thần là Phó đội trưởng Gustavo Montanjes, phục vụ dưới trướng đội trưởng Custodio. Xin ngài cho phép thần được nói thay mặt cô ấy.”
Vua Pháp sư khẽ hất hàm, ra hiệu cho người đàn ông tiếp tục.
“Xin cảm ơn người rất nhiều. Chúng thần không thể bảo đảm những gì Điện hạ đòi hỏi. Thậm chí nếu thành công trong việc tái chiếm lãnh thổ Thánh quốc từ tay Jaldabaoth, thì việc khôi phục lại những vùng đất bị tàn phá bởi Jaldabaoth cũng tốn một thời gian rất dài. Thần tin rằng với khoảng thời gian ngắn ngủi thế này, chúng thần không thể đưa ra lời hứa hẹn nào. Tuy nhiên có một điều thần muốn được báo với ngài, đó là sự nguy hiểm của Jaldabaoth?”
“Hừm…hãy tiếp tục đi.”
“Thưa vâng. Những nhóm á nhân nhỏ lẻ đe dọa Vương quốc trước đây nay đã là thuộc hạ của Jaldabaoth. Nếu không ngăn chặn lúc này và để hắn biến mất, không cách gì có thể đoán được hắn sẽ lại chuẩn bị những gì và nơi tiếp theo hắn sẽ lộ diện .”
“Nói cách khác, theo những gì đang thể hiện trên mặt ngươi, ngươi đang nói với ta rằng đây là thời điểm tốt nhất để giết hắn. Thế nên, ta bóp chết mầm mống hậu họa càng sớm càng tốt, đúng thế không?”
“Đúng như ngài nói, quả không hổ danh Điện hạ. Thế nên chúng thần cầu xin người hãy điều động Momon-dono?”
“Ta hiểu. Đó là một lí do rất xác đáng. Đây là thời điểm tốt để tiêu diệt Jaldabaoth.”
“Nếu thế thì…”
Ngay khi gương mặt Gustavo như sáng bừng niềm vui, Vua Pháp sư đã đưa một bàn tay ngăn anh ta lại trước khi gõ cây trượng xuống nền đất.
“Tuy nhiên, điều động Momon vẫn rất khó khăn. Thậm chí nếu anh ta kết liễu Jaldabaoth, việc vắng mặt Momon sẽ dẫn đến những bất ổn chính trị và làm xao động lòng dân. Trong trường hợp đó, ta sẽ làm gì đây? Nếu ta có nhiều thời gian hơn để ổn định chính trị trong nước, ta sẽ cử Momon – với sự đồng ý của hắn ta, dĩ nhiên. Dựa theo những gì các ngươi đã nói, các ngươi có khả năng cầm cự một thời gian nữa. Đúng chứ.”
“Nhưng, nhưng dĩ nhiên…liệu thần có thể biết trong bao lâu không ạ?”
“Ừm…Albedo, ngươi nghĩ sao?”
Vị Tể tướng vẫn đứng cạnh bên suốt thời gian qua lên tiếng với chủ nhân của cô lần đầu tiên.
“Sau khi cân nhắc tình hình nhập cư nhiều lên của á nhân thời gian qua, điều ấy làm trì hoãn quá trình lâu hơn so với dự kiến. Có thể sẽ phải tiêu tốn nhiều năm. Vâng…nếu chúng ta có năm năm, sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Là thế đấy. Ta tin các người không còn câu hỏi nào khác?”
Năm năm. Gustavo lựa chọn từ ngữ thật cẩn trọng trước khi nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Thời gian đấy có thể sẽ phát sinh nhiều vấn đề thưa ngài…”
“Ta hiểu…đúng thế. Ta cũng cần phải cân nhắc tình hình quốc gia của các ngươi. Dù sao đó cũng là thỉnh cầu từ một quốc gia bằng hữu.”
Vua Pháp sư đặc biệt nhấn mạnh từ “quốc gia bằng hữu”.
“Đất nước của ta sẽ làm hết sức có thể để rút ngắn lại quá trình. Albedo, thời gian tối thiểu để thực hiện là bao lâu?”
“Trong trường hợp đó, ba năm thì sao ạ? Nhưng như thế sẽ khiến chúng ta phải hoạt động không ngừng nghỉ.”
“Không tránh được. Dù gì thì chúng ta đang cứu giúp nước bạn. Ta nghĩ rằng bên chúng ta sẽ có hơi mất mát đó, nói một cách ẩn dụ.”
Vua Pháp sư có vẻ như đang nói đùa, tuy nhiên không một ai cất tiếng cười.
“…E hèm. Vậy như thế thì sao nào? Chúng ta đã rút ngắn được hai năm đấy.”
Ông ta đã giảm thời gian xuống hai năm, nhưng thậm chí như thế ba năm vẫn là quãng thời gian quá dài. Tổn thất nào sẽ giáng xuống trong suốt thời gian ấy? Chưa kể, vẫn còn bỏ ngỏ đó câu hỏi liệu Thánh quốc có còn tồn tại như một đất nước trong ba năm dài ấy – Không, không cách nào họ có thể. Dù vậy, nếu họ lên tiếng, lời hứa về việc gửi Momon có thể cũng sẽ bị rút lại.
Tuy nhiên, khả năng cứu Thánh quốc đang phơi bày trước mắt họ.
Có lẽ cô đến đây là để cho khoảnh khắc này. Cô phải đặt cược cả tính mạng cho nó.
Sau khi sẵn sàng bản thân cho cái chết, Neia hít một hơi thật sâu, và lên tiếng.
“Thần vô cùng xin lỗi, thưa Vua Pháp sư Điện Hạ.”
“….Và ngươi là?”
“Thần tên Neia Baraja, một cận vệ thuộc Thánh hiệp sĩ hội. Dẫu biết việc này là vô cùng thô lỗ, nhưng thần xin ngài hãy cho phép thần thỉnh cầu được điều động Momon-dono sớm hơn.”
Vua Pháp sư tỏ ra trầm tư nghĩ ngợi.
“Neia! Sao một cận vệ hèn kém như ngươi dám cầu xin ân huệ từ Vua Pháp sư.”
Chỉ có một điều duy nhất lướt qua tâm trí của Neia sau khi nghe những lời nhiếc mắng của Remedios.
Nếu buộc phải xử tử cận vệ của ngài vì tội thất lễ, xin hãy đợi thêm chút nữa.
“À đừng bận tâm về điều đó. Tên ngươi là Neia đúng chứ? Trong trường hợp đó, ngươi muốn ta cử Momon sớm hơn bao lâu?”
“Thần cảm thấy cần phải càng sớm càng tốt, thậm chí cho dù là chỉ hơn một ngày.”
“Và ngươi vẫn sẽ cố chấp với thỉnh cầu đó, bất luận hiểu rằng điều ấy sẽ làm tổn hại đến Vương quốc Sorcerous?”
“Thưa vâng!”
Neia cúi sát đầu.
Cô đã sẵn sàng chấp nhận dâng thủ cấp của mình cho Đội trưởng nếu những lời của cô khiến Vua Pháp sư phật ý, cô sẽ lấy chính tính mạng của mình đền tội.
Cô nhắm nghiền mắt, vì biết rằng cô sẽ bị chém hạ bất cứ lúc nào.
“Thưa Điện Hạ! Tôi chân thành tạ lỗi vì sự bất kính của thuộc hạ! Chúng tôi không bao giờ có ý định làm tổn hại đến Vương quốc Sorcerous.”
“Không hề gì, đừng bận tâm. Là con dân của Thánh quốc, khao khát cứu lấy quê nhà cho dù có phải hi sinh kẻ khác cũng là lẽ thường….Ừm, Albedo, chúng ta có thể rút xuống hai năm không?”
“Thần nghĩ sẽ rất khó khăn.”
“Thật sao. Dù vậy – hãy làm đi.”
Neia theo phản xạ ngước nhìn lên Vua Pháp sư.
“Vâng! Thần đã hiểu, thưa Điện Hạ!”
Trước chất giọng uy quyền của đấng thống trị tối cao đó, bờ vai của Albedo khẽ run rẩy, ắt hẳn cô cảm thấy bất an trước những thách thức khó khăn từ mệnh lệnh mà cô vừa được giao phó.
“Neia…Baraja. Hai năm thì thế nào? Có lẽ với ngươi vẫn còn dài, tuy nhiên các ngươi hẳn phải cầm cự được bấy lâu một khi quân đội phía nam vẫn còn tồn tại, đúng chứ?”
Đúng thế, hai năm hãy còn quá dài. Tuy nhiên cô không thể níu kéo sự độ lượng của Đức Vua Pháp sư hơn nữa.
“Xin cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Điện Hạ.”
Những lời của Neia hoàn toàn chân thành, đó là vì cô biết khả năng sống còn của quê nhà đã được tăng lên.
Sau đó, Remedios cúi thấp đầu.
“Xin cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Điện Hạ! Chúng tôi chân thành cảm tạ người đã chấp nhận thỉnh cầu từ cận vệ của chúng tôi.”
“Được rồi – Đội trưởng Custodio, cô có một thuộc hạ rất tốt đấy. Nếu không yêu thương đất nước một cách sâu sắc, làm thế nào một cận vệ nhỏ nhoi lại dám đề nghị vua của một quốc gia khác như thế? … Đương nhiên, ta không mỉa mai cô ta.”
“Không hề, tôi tin rằng cô ấy vô cùng vui sướng trước những lời vàng ngọc của Điện Hạ.”
“Thật sao. Vậy chúng ta sẽ kết thúc ở đây. Đây là một buổi đối thoại rất giá trị.”
“- Cung tiễn Vua pháp sư Điện Hạ.”
Neia cúi đầu trước lời thông báo của Albedo.
Một lần nữa, âm thanh của chiếc trượng gõ xuống nền đất lại vang lên theo từng bước chân, giống như lúc ông ấy bước vào. Âm thanh ấy xa dần, và họ sớm nghe tiếng cánh của đóng lại. Vua Pháp sư hẳn đã rời khỏi phòng.
“Đức Vua đã khởi giá.”
Khi ngẩng đầu lên, Neia thấy Albedo, với đôi gò má hơi ửng hồng, mìm cười và nói.
“Vậy, xin hãy để tôi hộ tống các vị ra ngoài.”
♦ ♦ ♦
Neia đã chuẩn bị tâm lý để bị Remedios mắng, và không ngoài dự đoán, vừa về đến nhà trọ, chuyện đó lập tức xảy ra.
“Ngươi! Ngươi có biết mình đã làm gì không?”
Remedios đỏ mặt tía tai khi cô xấn đến Neia. Đội phó Gustavo phải hốt hoảng giang rộng hai tay và bước đến chắn giữa hai người họ.
“Đội trưởng xin hãy chờ đã. Tuy không thể phủ nhận cận vệ Baraja đã hành động lỗ mãng, nhưng sau cùng, cô ấy đã giúp chúng ta rút ngắn một năm chờ đợi. Như thế chẳng phải rất đáng khen sao?”
“Anh đang nói chuyện phi lý gì thế? Tất cả mọi thứ đã có thể tan tành mây khói chỉ vì cô ta! Đã vậy, anh còn muốn tôi khen cô ta vì đã tự tiện hành xử như thế? Anh đùa tôi chắc!?”
“Thuộc hạ thành thật xin lỗi.”
Neia cúi đầu xin lỗi một cách thành khẩn.
“- Ngươi thật sự cảm thấy có lỗi sao? Có thể ngươi may mắn lần này, nhưng nếu chuyện xấu xảy ra, liệu ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”
“…Hoàn toàn là lỗi của thuộc hạ.”
“Chuyện đó đương nhiên ta biết! Trả lời ta! Ngươi có thể đối diện với người dân Thánh quốc đang nằm gai nếm mật và nói với họ rằng sẽ không có cứu viện chỉ vì ngươi không?”
“Thưa không, thuộc hạ không thể gánh nổi trách nhiệm đó.”
“Nếu vậy, tại sao ngươi còn nhảy vào can thiệp như thế? Ngươi nghĩ cái quái gì thế chứ?”
Neia ngẩng mặt nhìn thẳng vào Đội trưởng.
“Nếu cần thiết, thuộc hạ cả nghĩ ngài sẽ lấy mạng thuộc hạ dâng lên Vua pháp sư để chuộc lại sai lầm cho hành động của thuộc hạ.”
Remedios mở to mắt khi nghe những điều ấy. Tuy nhiên chúng lại nhanh chóng nheo lại đấy khó chịu. Phía sau cô, Phó Đội trưởng gật gù, vẻ thán phục.
“Cô nghĩ như thế là đủ để xin tha thứ ư? Cô nghĩ cái mạng quèn của mình là đủ để chuộc tội à?”
“Thuộc hạ không biết thưa Đội trưởng, nhưng thuộc hạ tin rằng những người còn lại sẽ nghĩ được điều gì đó, thưa Đội trưởng.”
“Vậy nếu chúng ta không nghĩ được gì khác thì sao?”
Đúng như Đội trưởng trưởng của cô nói. Cho dù có hành hình cô cũng không đủ để đánh đổi sự tha thứ của Vua pháp sư. Tuy nhiên, Neia vẫn sẽ không thay đổi những gì cô đã nói ở trên điện, vì ba năm là khoảng thời gian chờ đợi quá dài.”
Lẽ nào đội trưởng đã sẵn sàng chấp nhận đợi chờ trong ba năm? Tại sao mình lại bị mắng bởi những người chẳng làm gì hết? Mình biết rằng sinh mạng người dân Thánh quốc đang ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng cho dù vậy đi nữa, lúc ấy phải có ai làm gì đó chứ?
Chẳng phải kết quả tốt thì quan trọng hơn là cách làm hay sao? Nhưng cô không thể trả lời Đội trưởng như thế được.
Dù vậy, cũng thật khó khăn khi một người dám đứng ra làm gì đó lại bị giáo huấn bởi một kẻ chẳng làm gì hết.
Đương nhiên, Neia ý thức được việc gì sẽ xảy ra nếu cô nói lên những điều đó, thế nên cô chỉ đơn giản cúi đầu trong im lặng.
“Đội trưởng, như thế chắc cũng đủ rồi, cũng nhờ công của cô ấy mà chúng ta mới rút ngắn được thêm một năm. Thưởng phạt cần phải công minh. Tôi nghĩ ngài cũng cần phải khen ngợi cô ta một cách xứng đáng.”
“…Chậc”
Đội trưởng trông như thể cô ấy vẫn nói chưa đã nư, tuy nhiên cô ấy vẫn ngoảnh mặt bỏ đi.
Gustavo thở dài, và quay mặt về phía Neia.
“Quyết tâm của cô rất đáng nể. Đội trưởng trông như thế thôi, nhưng thực tâm ngài ấy rất biết ơn những cống hiến của cô.”
Đó đương nhiên là một lời nói dối, một lời nói dối trần trụi.
Có thể Gustavo hiểu được những gì cô nghĩ qua nét mặt, nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô và cười một cách cay đắng.
“Trong trường hợp đó, ta sẽ nói với cô ấy về vấn đề này. Tuy nhiên nếu cô lại chạm mặt cô ấy, mọi việc sẽ rất phiền phức. Cô có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”
“Tôi hiểu, cảm ơn anh, Phó Đội trưởng.”
Khi đã ra ngoài quán trọ, Neia rảo bước một cách vô định giữa cái giá lạnh của mùa đông.
“Mình cảm thấy….haaaa.”
Dù cho được bảo ra ngoài, cô biết đi đâu ở đất nước này đây?
Neia đưa tay vào trong túi và lấy ra một chiếc ví da nho nhỏ. Có một chút tiền bên trong, chỉ vài đồng xu đồng và bạc từ Thánh quốc. Nếu những đồng xu này không thể sử dụng, Neia vẫn còn một đồng vàng. Như thế là quá dư cho một bữa ăn.
Tuy nhiên, đồng vàng này là khoản tiền túi cuối cùng mà cha mẹ đã cho cô. Cô có thể tiêu món tiền quý giá này ở đâu cho xứng đáng?
Neia nhìn quanh mảnh đất xa lạ quanh cô.
“Khổ ghê…hah…”
“Làm gì mà than ngắn thở dài thế này?”
Giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh khiến Neia giật bắn mình.
“Nhanh lên, đi xuống con đường đằng kia. Nơi này lộ liễu quá.”
Chủ nhân giọng nói ấy là người cô không dễ gì quên được. Neia cố gắng kiềm chế để không gọi tên người thấy theo phản xạ. Sau đó, cô đi theo hướng dẫn, và nghe thứ gì đó di chuyển theo sau. Có vẻ như Neia không chỉ nghe tiếng nói, mà có ai đó thực sự ở phía sau cô, mặc dù người đó đã tàng hình và cô không thể thấy được.
Sau khi đi xuống con đường theo chỉ dẫn, cô nghe giọng nói tiếp tục vang lên, “Rẽ vào con hẻm bên trái.” và cô âm thầm tuân theo.
Con hẻm sạch sẽ một cách bất ngờ, và vắng bóng người qua lại.
Sau khi đi được vài bước, Neia quay lại và gọi tên chủ nhân của giọng nói kia.
“Thưa Điện Hạ, cho thần mạn phép hỏi vì sao người lại đến đây? Phải chăng thần không thể thấy được người là vì phép thuật?”
“Ta hiểu rồi, hóa ra đó là lí do vì sao ngươi nghe lời đến vậy. Ngươi đã biết trước ta là ai, hửm?”
Dứt lời, Vua Pháp sư lộ diện.
Ông ta đã thay một bộ áo chùng đen khiêm tốn, nhưng vẫn lấp loáng như nhung lụa. Có vẻ như bộ áo được may rất công phu.
Neia lập tức thi lễ trước ông ấy.
“Thưa vâng, đúng như Điện Hạ nói. Và…thần xin được hỏi tùy tùng của ngài đâu ạ?”
“Không, không có ai cả. Sau cùng thì, có thuộc hạ của ta quẩn quanh sẽ rất rắc rối.”
“T-tại sao thế ạ?”
“Hừm, ta muốn nói chuyện riêng tư với vị Đội trưởng, nên hãy vui lòng đi báo cáo với cô ấy….không, tốt hơn nên làm thế trong phòng. Ngươi có thể giúp ta mở cửa sổ phòng cô ấy không? Ta sẽ vào theo lối đó.”
Đó là một yêu cầu kì lạ. Thông thường, cô sẽ không mở cửa sổ như thế. Tuy nhiên, cô đang đối mặt với vua của một quốc gia khác, và là một vị vua đã đồng ý sẽ giúp đỡ Thánh quốc. Cô không thể làm điều gì phật lòng ông ta.
Từ “ám sát” vụt qua đầu Neia, nhưng nếu Vua Pháp sư muốn làm điều đó, ông ấy đã thực hiện lúc còn ở trên điện.
Đương nhiên, đây có thể là một kẻ khác cải trang thành Vua Pháp sư. Tuy nhiên, người đang đứng trước mặt cô kia mang dáng vẻ của một đấng tối cao, nên cô không thể nhầm lẫn với vị Vua Pháp sư mình đã gặp. Từng cử chỉ của ông ta đều toát lên một phong thái của bậc đế vương.
Cô có nên tin ông ta, hay không?
Neia do dự trong thoáng chốc, và chọn điều đầu tiên.
“Thần đã hiểu, thần sẽ lập tức làm như thế.”
“…Ừm, nghĩ lại thì, ngươi đang làm nhiệm vụ sao? Nếu thế thì ta sẽ phải xin lỗi Đội trưởng của ngươi.”
“Ể?”
“…Ể?”
Ánh mắt của Neia giao nhau với Vua Pháp sư.
“…Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, hẳn đây là khoảng thời gian rảnh rỗi của ngươi, đúng không? Nếu là vậy, thì đó là khoảng thời gian rất giá trị – ừm, ta nên xin lỗi ngươi vì đã khiến ngươi dành thời gian quý giá của mình để làm những việc này.”
“Không, không, không hề gì, không hề có việc đó ạ. Thần sẽ lập tức mở cửa sổ phòng Đội trưởng ngay.”
Neia chạy vụt đi trong nháy mắt.
Những lời tốt đẹp đó từ một người lạ, như thể có ai đó bôi thuốc mỡ vào một bàn tay sứt sẹo bởi quá nhiều vết thương. Chúng thấm vào tâm can của Neia, và khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Neia chạy hết tốc lực, và nhanh chóng quay trở về quán trọ.
Đương nhiên, chạy trong nhà là chuyện cấm tiệt đối với một chốn sang trọng như thế này, nhưng đó không phải là lí do có thể khiến Neia chùn bước. Tất cả những gì cô có thể là cố gắng chạy thật nhanh mà không làm phiền người khác, tuy nhiên cô vẫn bắt gặp những ánh mắt sắc lẹm của nhân viên nhà trọ liếc nhìn cô. Cuối cùng, Neia cũng đã đến trước cửa phòng của Đội trường.
Neia lập tức gõ cửa, và nhận thấy cửa đã bị khóa khi cô thử vặn tay nắm. Một cơn ớn lạnh thoáng qua khi cô nghĩ mình đã bị khai trừ, tuy nhiên đây không phải là lúc lo nghĩ về việc đó.
“Tôi là cận vệ Neia Baraja, xin hãy mở cửa.”
Cánh cửa lách cách mở ra, và một Thánh hiệp sĩ ló mặt ra từ bên trong.
“Xin thứ lỗi”, Neia nói, bây giờ không phải là lúc cho những lễ nghi rườm rà. Neia xoay sang Remedios đang ở trong phòng, và nói.
“Vua Pháp sư muốn nói chuyện riêng với ngài, thưa Đội Trưởng.”
Neia có thể cảm thấy ánh mắt của mọi người rọi lên lưng cô.
“Không, không phải thế. Ngài ấy không ở đây.”
Nói đoạn, Neia tiến đến cửa sổ và mở bung ra.
Không hổ danh là nhà trọ cao cấp, cánh cửa trượt qua nhẹ nhàng mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
“Cái quái gì thế?”
Từ góc nhìn của một người khác, đây là một hành động đột ngột và vô ý tứ. Hoàn toàn dễ hiểu khi một Thánh hiệp sĩ lớn giọng với cô. Điều này càng khó tha thứ hơn đối với một Thánh hiệp sĩ đã từng lãnh nhiệm vụ canh gác sự an nguy của Thánh hậu.
Tuy nhiên, Neia phớt lờ họ và rướn người ra ngoài cửa số, vẫy tay về phía Vua Pháp sư, người ắt hẳn phải ở bên ngoài.
Ngay sau đó, Neia bị nắm cổ áo kéo ngược về.
“Cô làm gì thế, cận vệ Baraja. Đừng có mở cửa sổ ra như thế, và quan trọng hơn, chẳng có dấu tích của Vua Pháp sư ở đâu hết.”
Ngoảnh ra sau, cô thấy một Thánh hiệp sĩ đang giận đỏ mặt. Cơn nổi nóng của anh ta hoàn toàn có thể hiểu được. Tuy nhiên –
“Như thế được rồi, cô ấy phá luật là theo chỉ thị của ta. Nếu có cần trách mắng ai, hãy để người đó là ta.”
Một giọng nói lặng lẽ vang khắp căn phòng.
Vua pháp sư từ từ lộ diện từ nơi ông ta đứng, kế bên thành cửa sổ.
Neia thoáng thấy một Thánh hiệp sĩ đưa tay lên thanh kiếm bên thắt lưng, cô hoảng hốt chặn anh ta lại.
“Ừm….ta xin lỗi vì đã làm phiền các ngươi. Ta chọn cách đơn độc đến đây vì ta muốn nói chuyện với các ngươi một cách riêng tư. Mặc dù vào bằng đường cửa sổ có hơi vô lễ, nhưng đành phải vậy nếu muốn kín đáo. Ta hi vọng các ngươi hiểu cho điều này… và ta cũng phải xin lỗi các ngươi.”
Sau khi đáp xuống khỏi bậc cửa sổ, Vua Pháp sư lướt nhìn nội thất căn phòng với phong thái của một vị vua.
“…Ta là Vua Pháp sư Ainz Ooal Gown.”
Ngay sau khi ông ta vừa xưng danh, Neia lập tức quỳ gối trước tất cả những người khác. Một thoáng sau, cô nghe tiếng của những Thánh hiệp sĩ khác cũng đồng loạt hành lễ.
“Rất tốt…các ngươi có thể đứng lên, vì thời gian hạn hẹp, ta có thể có vài lời với cô không, Đội trưởng Custodio?”
“Chúng tôi không có gì phản đối, thưa Điện Hạ. Mời ngài theo lối này.” Khi đứng dậy, Neia mới để hơi thở của mình thoát ra ngoài – vừa kịp lúc chạm mắt với Vua Pháp sư vừa quay lại. Đương nhiên không hề có tròng mắt trong hốc mắt của ông ấy, thế nên có thể nói hoàn toàn là tưởng tượng của Neia khi nói cô nhìn vào mắt của ông ta.
“Cô nhóc cận vệ kia không tham gia sao?”
“Cô ta chỉ là một cận vệ, thưa Điện Hạ..”
“Chẳng phải cô ta cũng có mặt ở buổi triều kiến lúc trước sao?”
Ngữ điệu của Vua pháp sư tự nhiên như thể ông ta không biết thật. Tuy nhiên những lời của ông ấy lại mang sự mỉa mai không hề nhẹ.
“Cận vệ Baraja, hãy tham gia cùng chúng ta.”
“Thưa vâng!”
Mặc dù Neia không hồ hởi tham dự lắm, nhưng vì lí do gì đó, cô tha thiết muốn biết lí do gì Vua Pháp sư phải đến tận nơi gặp họ.
Remedios và Gustavo ngồi đối diện với Vua Pháp sư trên một chiếc bàn, trong khi Neia và những người khác đứng xung quanh những bức tường, giống như cách họ tiếp nhóm Blue Rose.
“Bây giờ, xin cho phép tôi được phép hỏi, liệu chúng tôi có thể biết lí do ngài ghé thăm nơi này chăng?”
Remedios gật đầu sau khi Gustavo lên tiếng.
“Đương nhiên rồi. Như đã nói lúc trước, ta không thích nói chuyện vòng vo. Sau cùng, làm thế có thể khiến câu từ bị bóp méo, và ý nghĩa bị hiểu một cách lệch lạc.”
Những lời của Vua Pháp sư thực tế và thực dụng một cách kì lạ.
“Mặc dù ta đã đồng ý sẽ điều động Momon trong vòng hai năm tới, nếu các ngươi chấp nhận yêu cầu của ta, ta hoàn toàn có thể gửi đi một kẻ ngang ngửa với Momon trong Vương quốc Sorcerous.”
“Ngang ngửa với Momon?” Remedios không thể cầm lòng thốt lên.
“…Liệu tôi chúng tôi có thể biết được ý nghĩa chính xác lời đề nghị của Ngài chăng? Dựa vào bản chất của lời đề nghị ấy, tôi thành khẩn mong ngài lượng thứ nếu chúng tôi không thể đưa ra câu trả lời lập tức.”
“Nhưng đương nhiên, dựa trên tình cảnh các ngươi hiện tại, ta cũng phần nào có thể đoán ra được… giờ thì, gọi các ngươi là quân kháng chiến chẳng qua là hoa mỹ hóa vấn đề, nhưng sự thật là các ngươi chẳng qua là một nhóm du kích lẩn trốn trong các hang đá, đúng thế không?”
Tất cả những người đang hiện diện đột nhiên nín thở.
Neia cũng không phải ngoại lệ.
Làm cách nào Vua Pháp sư có thể biết về bản chất tình hình hiện tại của họ? Làm thế nào ông ấy tiên liệu được việc này? Quả thực vô cùng đáng kinh ngạc khi ông ta có thể nói trúng phóc về vấn đề hang động.
Gương mặt của Đội trưởng và Đội phó trở nên cứng như đá. Chỉ có họ là hướng mắt về phía Neia. Bọn họ chắc chắn nghĩ rằng chính Neia là người tiết lộ sự thật cho Vua Pháp sư. Thế nên Neia khẽ lắc đầu, như ngầm nói “Không phải tôi”.
Vua Pháp sư bỏ qua cú sốc của Neia và mọi người, và tiếp tục nói.
“Sức mạnh của bờ Nam vẫn không suy suyển, thế nhưng các ngươi đã không tìm đến họ để yêu cầu hợp tác và cùng nhau hành động, đó là bởi vì mâu thuẫn tồn tại giữa các ngươi và các quý tộc phương nam. Ở trường hợp đó, một khi các ngươi – những kẻ đã thất bại trong việc bảo vệ Thánh hậu – trở thành thuộc hạ của tân Thánh Vương, sẽ rất khó để các ngươi duy trì vị thế hiện tại. Thế nên các ngươi không thể hứa hẹn với ta đất đai, danh hiệu, các lợi ích kinh tế và các đặc quyền khác. Còn nếu các ngươi thực sự giữ lời trong vấn đề này, sẽ tồn tại đó khả năng xảy ra một cuộc chiến giữa Vương quốc Sorcerous của ta và Thánh quốc, dựa trên những phán quyết của tân Thánh vương.”
Vua Pháp sư nói rõ điểm then chốt trong cuộc chiến giữa họ với các á nhân, cũng như các quyết định về tương lai họ sẽ đưa ra.
“Tương tự, các ngươi cũng không thể đưa những quốc bảo của mình làm vật trao đổi. Ví dụ như thanh thánh kiếm cô mang bên người, Đội trưởng Remedios. Nếu cô thực sự dùng chúng để trao đổi, điều tốt nhất cô có thể làm là xem như những quốc bảo đó đã bị thất lạc trong cuộc chiến với Jaldabaoth và sau đó trao lại chúng cho ta. Tuy nhiên, làm như thế cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần một kẻ mách lẻo với tân Thánh vương là chính cô đã lấy những bảo vật đó, lòng tin đối với Thánh hiệp sĩ các người sẽ chìm xuống tận đáy. Nói cách khác, vô dụng. Thế nên tất cả những gì mà các quý ông quý bà đây có thể làm lúc ở triều điện là thông báo cho ta tình cảnh của các người – ừm, dựa theo vẻ mặt của các ngươi, xem ra ta nói trúng vấn đề rồi nhỉ.”
Sau khi nói xong những điều này, Vua Pháp sư ngả người ra sau lưng ghế.
Cả căn phòng chìm vào thinh lặng.
Hoàn hảo. Quá hoàn hảo.
Neia không còn cảm thấy gì ngoài sự thán phục trước khả năng đọc tình hình của Vua Pháp sư.
Đây chính là người được gọi là Vua Pháp sư sao? Neia nghĩ.
Neia đã từng được diện kiến Thánh Hậu, nhưng tất cả những gì Thánh Hậu làm chỉ là chào hỏi thông thường, và Neia chưa có cơ hội được tiếp xúc với một vị vua thật sự. Đối với Neia, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến một đấng thống trị tối cao – người sỡ hữu những phẩm chất và tầm nhìn vượt xa tất cả, kèm theo đó là một sức mạnh vô song – hay nói cách khác, một đấng toàn năng. Ấn tượng quá mạnh này tạo nên một dấu ấn sâu đậm trong trái tim của Neia.
“Nói thế chứ, ai cũng có thể hình dung chuyện này. Thật ra là, ta cảm thấy khá hổ thẹn vì đã đến đây và khơi chuyện sỗ sàng như thế….Ta tin rằng các ngươi đã không nghĩ rằng ta không cân nhắc mọi sự nhiều đến thế nhỉ.”
“Đương-đương nhiên thưa Điện Hạ.” Gustavo trả lời với một nụ cười gượng gạo.
“Tuyệt vời. Nếu như ta bị xem như một gã khờ chỉ vì không nhận ra được bấy nhiêu điều, thì ta còn mặt mũi nào nhìn những thuộc hạ đã vì ta mà lao tâm khổ tứ… giờ thì, dựa trên những điều đó, để ta nói với các ngươi điều ta muốn – đó là hầu nữ. Ta muốn những hầu nữ.
Tất cả mọi người – kể cả Naia – dường như bất động trước những lời kì quặc vừa được thốt ra bởi Vua Pháp sư.
“…À thật xin lỗi. Ta đã không nói rõ. Ừm, ta nói thế nào đây? Ta nhớ rằng đã đề cập đến những hầu nữ cực mạnh trong buổi gặp mặt trước đây đúng chứ? Đó là những gì ta muốn. Các ngươi ở đây tinh thông phép thuật đến mức độ nào?”
“Không chút nào thưa ngài.”
Sau khi Remedios nói như thế, Vua Pháp sư nhìn quanh, như thể tìm sự giúp đỡ.
“Vậy, vậy sao…chà, trong trường hợp đó, ta tự hỏi nên bắt đầu giải thích từ đâu đây…à, điều đó, chà điều đó cũng vậy….À – các ngươi có thể hình dung rằng Jaldabaoth ràng buộc các nữ hầu bởi một vài cơ chế nào đó. Thế nên, ta dự định sẽ đánh bại Jaldabaoth, chiếm công thức đó cho riêng ta, và đưa bọn hầu nữ về dưới quyền điều khiển của mình. Bằng cách đó, đất nước của ta sẽ có thêm những thuộc hạ hùng mạnh.”
“Nhưng, nhưng chúng tôi không thấy bóng dáng những hầu nữ của Jaldabaoth này…”
Câu trả lời của Gustavo khiến Vua Pháp sư bật cười.
“Dù sao thì chúng đã lộ diện ở Vương quốc. Ta khó mà hình dung được chúng lại không ở đấy. Hay có lẽ chúng sẽ không lộ diện khi Jaldabaoth chưa lâm vào tình huống hiểm nghèo?”
“Xin hãy để tôi được lặp lại…chúng tôi không chắc về sự tồn tại của những hầu nữ đó. Trường hợp không có bọn họ liệu ngài sẽ làm gì?”
“Đến lúc đó hẵng tính. Ta cũng sẽ chẳng bắt các người cống nào thứ gì thay thế đâu, cùng lắm ta chỉ xem như làm chuyện tốn công mà thôi. Tuy nhiên cũng có khả năng chúng sẽ xuất hiện ngoài hình hài của hầu nữ, nên đề nghị của ta cũng sẽ bao hàm cả những tay chân của Jaldabaoth. À, đúng thế đấy. Hắn ta có thể đã sử dụng một vật phẩm ma thuật để thao túng bọn họ, thế nên ta sẽ thêm vào điều kiện tất cả những vật phẩm phép thuật của Jaldabaoth mà không chứng minh được quyền sở hữu của Thánh quốc sẽ thuộc về ta. Nếu nhỡ sau này các nữ hầu đã tàn phá Thánh quốc trở thành một phần của Vương quốc Sorcerous, ta hi vọng các người có thể bỏ qua thù xưa vì lúc đó họ sẽ là thuộc hạ của ta.”
“Ngài muốn chúng tôi tha thứ cho những kẻ đã tàn phá quê hương mình sao?”
Sau khi Remedios thốt lên đầy bất mãn, Vua Pháp sư nhún vai.
“Đó là vì ta chẳng được lợi gì khác từ Thánh quốc. Hay ngươi nói rằng ngươi có thứ khác để đền đáp cho ta?”
Remedios cắn môi, không thể trả lời.
“Thưa Điện Hạ, ý của Đội trưởng là đối với người ngoài, sẽ rất khó cho chúng tôi để xoa dịu nỗi căm hận của họ.”
“Vậy thì liệu mà làm việc tích cực để xoa dịu họ.” Vua Pháp sư đáp một cách lạnh lùng. “Không, vậy thì hãy nói rằng bọn hầu nữ đã bị thao túng bởi phép thuật của Vua Pháp sư và đã bị bắt đi mất, như thế sẽ phần nào sẽ dẹp yên nỗi hận, đúng chứ.”
Họ sẽ làm gì? Neia trầm tư trước những lời của Vua Pháp sư. Nếu như họ vẫn tiếp tục từ chối những đề nghị của Vua Pháp sư sau khi ngài ấy đã nhượng bộ đến mức này vì họ, thì rất có khả năng họ sẽ phải trắng tay trở về. Đây rõ ràng là những điều kiện có lợi tuyệt đối cho Thánh quốc. Nếu không nắm lấy cơ hội này, thì chỉ có từ “ngu xuẩn” mới đủ để diễn đạt.
“Thật khó khăn, cho phép những tên phá hoại -”
“ – Thưa Điện Hạ!” Gustavo gào lên áp lời của Remedios. “Xin hãy cho chúng tôi thảo luận! Xin hãy cho chúng tôi chút thời gian!”
Thật sự các người cần thảo luận vấn đề này khi mà ngài ấy đã hứa hẹn đến thế sao? Neia cảm thấy chẳng có gì lạ nếu Vua Pháp sư quở trách họ. Nhưng –
“Rất tốt. Tuy nhiên, tốn quá nhiều thời gian sẽ khiến ta gặp rắc rối, mà di chuyển cũng sẽ rất phiền phức. Các người có phiền không nếu ta chờ ở đây?”
Neia không khỏi ngạc nhiên trước sự rộng lượng của Vua Pháp sư.
“Xin cảm ơn ngài rất nhiều. Vậy, chúng tôi sẽ nhanh chóng thảo luận. Tôi cầu mong ngài sẽ kiên nhẫn bất chấp sự phục vụ thiếu chu đáo này.”
“Ổn cả, đi nói chuyện với nhau đi.”
Hai người họ đứng dậy và bỏ ra ngoài, sau đó quay trở lại nhanh một cách đáng ngạc nhiên. Không, đúng hơn họ đã có quyết định ngay từ lúc đầu.
“Xin thứ lỗi vì đã chậm trễ, thưa Điện Hạ.”
“Ồ không, cứ tự nhiên thảo luận thêm nếu cần, không sao cả. Vậy thì, mọi sự thế nào?”
“Vâng, chúng tôi quyết định thuận theo mọi quyết định của Điện Hạ.”
“Ta không yêu cầu các người tuân theo lệnh ta, ta chỉ đơn giản là làm một cuộc giao dịch. Chà, cũng không quan trọng nữa. Giờ thì, cho dù chúng ta nên viết ra giấy, ta lại không mang theo mình dụng cụ cần thiết cũng như con dấu. Hãy bàn về vấn đề này sau. Các người không phiền nếu ta dùng ngôn ngữ Vương quốc chứ?”
“Không sao ạ, chúng tôi có người có thể đọc được. Vậy, có thể phiền ngài giới thiệu cho chúng tôi nhân vật có sức mạnh ngang ngửa Momon chăng?”
“À, hắn ta đang đứng trước mặt các ngươi rồi – nói cách khác, đó chính là ta.”
Im lặng lại tiếp tục bao trùm căn phòng một lần nữa. Neia và những người khác không thể thốt nên lời, chỉ có thể nhìn một cách chăm chú.
Sau khi chớp chớp mắt vài lần, não bộ của họ dần hoạt động trở lại.
“Điện Hạ mạnh ngang ngửa với Momon?”
Những lời của Remedios khiến Neia đông cứng người, nhưng có một người đàn ông lập tức hành động trước những lời đó.
“Xin, xin chờ một chút thưa Đội trưởng. Có nhiều điều chúng ta cần phải hỏi Điện hạ trước.”
Gustavo quay sang Vua Pháp sư.
“À, liệu có ổn không nếu Điện Hạ rời khỏi đất nước và đến Thánh quốc? Chúng tôi không chắc sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian.”
“Không vấn đề gì. Không như Momon, ta có thể sử dụng phép dịch chuyển tức thời. Chỉ cần ta đến căn cứ của các ngươi, ta có thể di chuyển qua lại giữa nó và Vương quốc Sorcerous bất kỳ lúc nào.”
“Nhưng-nhưng cho dù là thế, để đức vua của một nước khác phải thân chính thì có hơi -!”
“Sau tất cả những gì ta nói, các người vẫn nghĩ ta sẽ đi một mình sao? Ta đã nói rằng sẽ hạ gục Jaldabaoth và mang những hầu nữ về dưới trướng. Ngồi ở Vương quốc Sorcerous mà làm tất cả những điều đó thì khó khăn lắm. Thêm vào đó, để trả lời cho câu hỏi của Đội trưởng Custodio, ta mạnh hơn cả Momon.”
“Vậy thì chẳng có vấn đề gì hết Gustavo.”
“Đương nhiên là có! Thưa Điện Hạ! Lời giễu cợt của ngài sẽ gây rất nhiều khó khăn cho chúng tôi!”
Gustavo ôm bụng khi anh ta hét lên những lời đó.
“Đây không phải là trò đùa. Không ai ngoài ta ra có thể tiêu diệt Jaldabaoth. Thêm vào đó, ta sẽ đơn thương độc mã xuất chinh. Ta sẽ không mang theo quân của mình. Chính vì thế nên ta mới đến bàn riêng với các ngươi.”
“Nhưng nếu Điện hạ bị Jaldabaoth tổn thương, điều đó sẽ rất tệ cho mối quan hệ giữa Vương quốc Sorcerous và Thánh quốc sau này.”
“Đúng, đúng như Gustavo nói thưa Điện Hạ. Liệu ngài có ổn với việc đó chăng?”
“Không vấn đề gì.”
“Nhưng–”
“- Gustavo, đừng ngắt lời khi tôi đang nói!”
Sau khi đưa một tay lên cản Gustavo, Remedios cúi thấp đầu.
“Vậy chúng tôi xin trông cậy vào Điện Hạ”
♦ ♦ ♦
Không khí trong căn phòng trở nên bình lặng, giống như một cơn bão vừa qua đi – và đúng thế, nó đã qua – nhưng tiếng gào thét của Gustavo vẫn vang vọng khắp căn phòng.
“Ngài nghĩ gì thế chứ!? Tuyển mộ một vị vua! Vua của một nước! Đến đánh nhau với Jaldabaoth rồi sao nữa?”
Neia đồng ý với anh ta.
Ông ta vốn có thể không suy nghĩ như một người bình thường, nhưng thế này thì quá bất hợp lý.
Giữa tất cả, Remedios nói một cách lặng lẽ.
“Nói xem, anh không nghĩ là Undead dù có bị thế nào cũng chẳng việc gì sao?”
Căn phòng trở nên im lặng một lần nữa.
“…Một bên là ác quỷ, một bên là Undead. Ma quỷ đánh nhau chúng ta hưởng lợi. Các người không nghĩ thế sao?”
Gustavo mở to mắt, không phải vì chấp nhận những gì anh vừa nghe, mà do sốc trước những gì mà Đội trưởng của anh vừa nói.
“Cả hai bọn chúng đều là kẻ thù của nhân loại. Nên lý tưởng nhất, là chúng tàn sát lẫn nhau…tuy nói thế, chúng ta cũng sẽ không ngồi không hưởng lợi. Thậm chí nếu Vua Pháp sư nhận đòn hiểm từ Jaldabaoth, chúng ta cũng sẽ không lợi dụng tình thế của hắn. Nhưng đó là tất cả.”
Giọng của Remedios trở nên lớn hơn.
“…Đội trưởng. Nếu như Vua Pháp sư, kẻ thao túng rất nhiều Undead, bị tiêu diệt, và những Undead đó được giải phóng, như thế chẳng phải sẽ gây nên thiệt hại khủng khiếp sao?”
“Khi thời khắc ấy đến, Vương quốc, Đế quốc và Pháp quốc sẽ cùng hợp lực chống trả. Đương nhiên chúng ta sẽ làm mọi thứ để hỗ trợ họ, nhưng Thánh vương quốc đã bị tổn hại nặng nề bởi Jaldabaoth. Cho đến khi quốc gia khôi phục sức mạnh, chúng ta chỉ có thể cổ vũ cho họ thôi. Từ góc nhìn đó, Thánh vương quốc sẽ được hưởng lợi nhiều nhất từ cuộc giao tranh giữa Jaldabaoth và Vua Pháp sư.”
“- Đội trưởng!” Gương mặt Gustavo rắn lại. “Như thế sao gọi là chính nghĩa?”
“- Đó là chính nghĩa. Tất cả những điều này đều vì lợi ích của quốc gia chúng ta. Cũng là để cứu giúp những người dân đang chịu nhiều đau khổ nhất. Không phải ta mong muốn mầm mống thống khổ lan sang những quốc gia khác. Ta cũng mong cho Vương quốc Sorcerous chiến thắng vì đã hỗ trợ Thánh quốc.”
Đây là ai? Neia nghĩ khi nhìn vào Remedios, người đang nói tất cả nhũng điều kia với một chất giọng bình tĩnh, thậm chí thản nhiên.
Đây có phải là Chỉ huy của các Thánh hiệp sĩ của Thánh vương quốc, Remedios Custodio?
Neia không hiểu rõ hoàn cảnh của cô ấy. Sau cùng, Neia chỉ luôn dõi theo cô ấy từ xa. Tuy nhiên, cô cảm thấy con người này khác hoàn toàn với vị Đội trưởng cô từng được nghe kể.
“Gustavo, anh không phản đối đúng không? Nếu có thể chấp nhận việc này, chúng ta sẽ bàn đến hành động tiếp theo.”
“Ngài nói hành động tiếp theo?”
“…Chúng ta phải nghĩ ra cách tốt nhất để lợi dụng Vua Pháp sư.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Neia.
Tại sao mình lại nghe cuộc đối thoại thế này? Neia thầm nghĩ. Không, cô không đơn độc. Liếc nhìn xung quanh, cô thấy những Thánh hiệp sĩ xung quanh có cùng một biểu cảm trên gương mặt, và ắt hẳn cô cũng thế.
“Gustavo, anh có ý kiến gì không?”
“Không, không hề. Chẳng phải chúng ta nên nghĩ xem nên làm gì sau khi mang Vua Pháp sư về với chúng ta sao?”
“Chà, nếu Vua Pháp sư không phải chỉ có võ mồm, và hắn ta thực sự có khả năng hạ gục Jaldabaoth, vậy tái chiếm kinh đô trước thì sao? Và chúng ta có thể yêu cầu hắn ta tiêu diệt Jaldabaoth sau đấy.”
“…Điều đó sẽ rất tệ. Điện Hạ nói rằng ông ấy dự định sẽ giao chiến với Jaldabaoth, chiếm lấy bọn nữ hầu, và về nước. Thế nên chúng ta phải để việc tiêu diệt Jaldabaoth sau cùng để có thể đạt được lợi ích lớn nhất…Nếu theo gợi ý của ngài, Đội trưởng, chúng ta sẽ không còn đủ sức để tiêu diệt tàn dư của lũ á nhân.”
“Vậy anh đề nghị thế nào?”
Gustavo dừng lại một chút ngẫm nghĩ, rồi ra quyết định.
“Hãy gia tăng quân số trước. Nói cách khác, chúng ta cần phải giải cứu những đồng chí khỏi các trại tập trung.”
“Ta hiểu rồi. Quả là một ý kiến xuất sắc. Sau cùng thì, chúng ta cũng cần phải giải cứu những nhân vật quan trọng.”
“Ý ngài là những thành viên thuộc hoàng tộc đúng không?”
Remedios “ừ” một tiếng.
Mặc dù Thánh Hậu đã băng hà, nhưng họ không nhận được thông báo toàn bộ hoàng tộc bị tận diệt. Nếu chỉ cần một trong số họ còn sống, có thể họ sẽ được sử dụng như bù nhìn, để lôi kéo sự hỗ trợ toàn diện từ những quý tộc phía Nam.
“Chưa kể, những quý tộc chắc chắn sẽ biết ơn sự giải phóng chúng ta mang đến cho họ.”
Đa số các quý tộc đều không chấp nhận Thánh hậu, và theo những gì Đội trưởng còn nhớ, không ai trong số họ tỏ ra quý mến cô. Tuy nhiên, hẳn vẫn còn đó những quý tộc phương bắc có kết nối huyết thống với những quý tộc phương nam. Nếu bọn họ được cứu, những quý tộc đó có thể sẽ giúp đỡ họ và yêu cầu sự giúp đỡ tốt hơn từ phía nam.
Remedios nhìn sang Neia.
“Cận vệ Neia, hãy theo tháp tùng Vua Pháp sư. Hãy đảm bảo lôi kéo ông ta về phía chúng ta.”
“Hả? Hảaaaaaaa??? Xin, xin chờ đã! Chỉ một tân binh như tôi sao có thể theo phục vụ một vị vua được?”
“Vậy thì phải cố gắng lên, không phải sao?”
“Đó không phải là vấn đề nỗ lực.”
Thông thường, cô sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng giờ đây lại tích cực phản đối. Đó không phải là vấn đề cô có thể dễ dàng chấp nhận. Chắc hẳn có gì sai với cái đầu của Đội trưởng rồi.
“Đúng-đúng thế thưa Đội trưởng” Gustavo chen ngang. “Nếu chúng ta không chọn ra người có địa vị tương xứng để làm tì nữ của Điện Hạ, đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với ngài ấy.”
“…Trong quân giải phóng có bao nhiêu phụ nữ?”
Hầu hết phụ nữ không có khả năng chiến đấu đã tị nạn sang phía nam. Tuy nhiên cũng không hẳn là họ không tồn tại. Quân giải phóng vẫn có một vài phụ nữ. Gustavo vừa định kể tên thì Remedios đã cắt lời.
“Chúng ta cần những phụ nữ từ Thánh hiệp sĩ hội. Nếu chúng ta yêu cầu việc đó với những nữ tu, anh nghĩ đền thờ sẽ làm gì? Em gái của tôi đã không còn nữa, anh biết chứ? Chưa kể, người thi hành việc này phải nằm trong vòng thân tín đã nghe hiểu suy nghĩ của ta. Chúng ta sao có thể đẩy cho người ngoài việc này?”
Vậy nên cô mới đẩy việc này cho tôi chứ gì. Neia thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
“Trường hợp đó…”
Gustavo nhìn theo Đội trưởng.
“Tôi cần phải chiến đấu ở tiền tuyến, anh biết không? Chưa kể, anh muốn tôi theo hầu hạ Vua Pháp sư sao? Hay có lẽ chúng ta nên giao mọi quyền hành cho hắn?”
“Thậm chí nếu chúng ta sử dụng hắn, chúng ta cũng đâu thể để mặc hắn làm mọi thứ được, đúng chứ? Sẽ tạo ra vấn đề về sự tin tưởng, và một khi Vua Pháp sư cho rằng chúng ta không có khả năng chiến đấu, hắn có thể sẽ nhân tiện quay sang chinh phạt luôn Thánh quốc…”
Sau khi nhìn thấy sự á khẩu của Gustavo, Neia chợt nhận ra rằng họ có thể bị chính đồng minh của mình phản bội.
“- Thuộc hạ đã hiểu. Mặc dù có thể không phù hợp với công việc, nhưng thuộc hạ sẽ cố hết khả năng của mình.”
“À. Tôi nói với cô trước. Nhiệm vụ của cô là khiến cho Vua Pháp sư dễ sử dụng cho chúng ta hơn. Thế nên hãy cố nịnh bợ và giữ tâm trạng của hắn thật tốt.”
Đây không còn là một yêu cầu bất khả thi nữa, mà hoàn toàn lố bịch. Cô không có chút tự tin nào trong việc này. Tuy nhiên, cho dù cô có nói gì đi nữa, Remedios cũng sẽ không thay đổi quyết định. Neia vò đầu một cách cam chịu.
“Đã hiểu! Tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành mục tiêu, và tôi hi vọng sẽ nhận được sự hỗ trợ của mọi người ở đây.”
“Tốt lắm. Nếu có việc gì, hãy đến gặp ta, hoặc anh ấy (Gustavo).”
Mặc dù tràn đầy tuyệt vọng, Neia ngạc nhiên khi cô cảm thấy có chút hân hoan trong lòng.
Một vị vua, hử…