Chương 3: Bắt đầu cuộc phản công ( Part 1 )
Phần 1
Cỗ xe rung lên.
Cỗ xe này là tài sản của Vua Pháp Sư, và tương phản với vẻ bề ngoài, nội thất bên trong cao cấp, tao nhã, và đầy đủ chức năng. Neia đặc biệt biết ơn những cái ghế nệm mềm không làm mông cô bị đau dù có cô có ngồi bao lâu đi chăng nữa.
Neia liếc nhìn vào Vua Pháp Sư, người ngồi ở ghế đối diện cô và đang nhìn ra bên ngoài.
Ông ấy có thể là một vị vua Undead đáng sợ, nhưng cô không cảm thấy áp lực hùng vĩ mà ông đã thể hiện như khi ông ta gặp họ ở phòng yết kiến.
Đây chắc hẳn là vì cô đã dành nhiều thời gian trò chuyện với Vua Pháp Sư trong suốt chuyến đi.
Trong suốt quá trình này, Neia đã nhận ra một điều là Vua Pháp Sư là một người cực kỳ cao thượng.
Thực sự là Vua Pháp Sư hành động với vị thế của một vị quốc vương, mỗi cử chỉ của ông đều toát lên vẻ vương giả.
Tuy nhiên, khi Neia ngồi chung xe với ông, ông ấy hành động hoàn toàn như một người bình thường. Thêm nữa, những việc này xảy ra càng lúc càng thường xuyên hơn.
Tất cả mọi chuyện như thể, Vua Pháp Sư đã xem xét rằng Neia có thể sẽ lo lắng khi đi cùng xe với mình, và với sự rộng lượng, ông đã chọn hành động như là một người bình thường. Và lý do tại sao những cử chỉ đó lập đi lập lại càng lúc càng nhiều lần vì những kỹ năng của ông càng lúc càng được cải thiện.
Và tại sao ông lại không hành động như thế khi có những người khác xung quanh bởi vì họ là những Thánh Hiệp Sĩ.
Khi nghĩ đến việc ông ấy đối xử với một công dân của đất nước khác theo cách như vậy … thật là một người độ lượng…
Ông ấy đang nhìn gì vậy nhỉ? Có phải ông ấy đang nhìn vào những Thánh Hiệp Sĩ đang cưỡi ngựa cạnh cỗ xe không nhỉ? Hay có lẽ là một thứ gì đó khác, thứ gì đó mà Neia không thấy –
“Hửm? Có gì đó thú vị trên mặt ta à?”
“ Ể! – Không, thần xin lỗi, thưa bệ hạ! Không có gì trên mặt ngài cả…”
Cỏ vẻ như cô đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào Vua Pháp Sư. Vua Pháp Sư hơi bối rối chạm vào gương mặt mình với bàn tay xương xẩu.
“Ta cho rằng hẳn là khá ngượng nghịu khi ngồi trong xe mà không nói điều gì. Đúng rồi, nếu như vậy, chúng ta nói chuyện nào.”
Mặc dù cô đã có một chút quen với việc đó, nhưng trò chuyện với Vua Pháp Thuật luôn luôn khiến dạ dày cô quặn đau.
“Chúng ta không hoàn toàn giống với nhau, vậy trước đó ta không hỏi bất kỳ câu hỏi nào có thể liên quan đến đời tư của người, nhưng bây giờ chúng ta cùng nhau đi chung một chiếc xe trong nhiều ngày. Ta cho rằng chúng ta có thể thành thực với nhau vào lúc này, Neia Baraja. Ngươi có thể nói về bản thân ngươi không?”
“Về tôi ư?”
Thậm chí chủ đề về bản thân cô cũng quá mơ hồ. Cô không biết cô có thể nói gì để làm hài lòng Vua Pháp Sư.
“Đúng vậy. Ví dụ, tại sao ngươi lại muôn trở thành một cận vệ. Cận vệ làm các loại công việc như thế nào. Có thể nói với ta về những điều đó không?”
“Nếu nó làm ngài vui lòng, thưa bệ hạ.”
Sau khi cúi đầu, Neia bắt đầu nói về những gì cô được hỏi, nhưng thật khó trở thành một chủ đề thú vị. Nói về gia đình và công việc của một cận vệ thì không có gì đặc biệt lý thú.
Bên cạnh đó, mình đã không nói lộ ra bất cứ điều gì về những vấn đề bên trong Thánh Quốc với Vua Pháp Sư nhưng đó hẳn là việc đúng đắn.
Hơn nữa, nếu cô phải che đậy những chi tiết đó, vậy nên thật sự không có gì để nói.
Sau đó, bài diễn văn buồn tẻ không kết cấu kết thúc, và Vua Pháp Sư gật đầu mạnh.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Vậy người là một cung thủ, rất hiếm giữa những cận vệ, cô Baraja.”
“Kỹ năng của thần thì không đủ giỏi để có thể tự hào gọi bản thân mình là một cung thủ, thưa bệ hạ. Thần chỉ đơn giản là giỏi ở việc bắn cung hơn là đấu kiếm thôi, và thực tế, nhiều người đã quở trách thần và nói với thần rằng thần nên tập trung hơn đến việc luyện tập kỹ năng dùng kiếm.”
Với Neia, một cung thủ phải là một người vĩ đại giống cha vậy, và cô chỉ có một chút tài năng hơn người thường.
“… Không, ta nên nói rằng một ứng cử viên trở thành Thánh Hiệp Sĩ mà có xu hướng về những vũ khí tầm xa thì khá hiếm. Nếu là ta, ta sẽ khuyên ngươi nên trao dồi kỹ năng dùng cung. Vì có những người khác giỏi hơn trong việc múa kiếm thì ngươi nên để việc xử lý với kiếm thuật cho họ.”
“– Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Những lời của Vua Pháp Sư thì rất chân thành, và nó khiến cho Neia cảm thấy hẳn là ông ấy đang suy nghĩ nghiêm túc. Thật là một sự kết hợp kỳ dị; Cô phải đi một hành trình hướng đến một lĩnh vực hiếm có. Tuy nhiên, cô không biết điều gì khiến cho Vua Pháp Sư tiếp tục nói và những gì ông ấy nói ra làm Neia lo lắng.
“Ta cảm thấy xấu hổ về việc trút hết công việc lưu tâm đến ta cho ngươi. Không phải chỉ ngươi, mà còn những Thánh Hiệp Sĩ ngoài kia. Cách tốt nhất để sử dụng kỹ năng của ngươi là đặt ngươi ở bên ngoài.”
Những lời nói nhẹ nhàng khiến Neia nhìn thẳng vào ông.
Đó là tại sao việc nói chuyện với vị vua này thật tệ cho trái tim của cô.
Ông ấy không chỉ là người đứng đầu một đất nước, mà ông ấy còn là một người có sức mạnh áp đảo. Nhưng ông ấy lại không dùng giọng trịch thượng để nói chuyện với cô, mà ông ấy lại hạ thấp mình cho đến khi ông có thể nhìn vào mắt cô trước khi lôi kéo cô ấy vào cuộc trò chuyện.
Không! Mình không thể để bệ hạ đối xử với mình như thế này được! Nếu mình không hạ thấp bản thân thêm một chút nữa –
Neia co rúm người lại.
“ Mọi người biết rằng thần được chọn lựa như một thuộc hạ của Bệ hạ, vậy xin đừng để tâm đến chuyện đó. Thêm nữa, không có công việc nào quan trọng hơn đi theo bệ hạ.”
“ Thật sao… Tuy vậy, ta muốn cho người một vài phần thưởng.”
Trước đây, Vua Pháp Sư đã đề cập đến chủ đề trả công. Dĩ nhiên cô đã từ chối, nhưng có vẻ như ông ấy lại quay lại chủ đề đó. Neia ngay lập tức bắt đầu nghĩ cô sẽ từ chối như thế nào về khoản tiền công của ông ấy mà không gây mất lòng, nhưng Vua Pháp Sư vẫn chưa nói hết.
“Nói đến điều đó, có thể không tốt khi nhận một món quà từ một vị vua của một đất nước khác. Vậy ít nhất thì cũng hãy chấp nhận lời cảm ơn của ta. Ta tin rằng ta đã làm phiền ngươi rất nhiều, và hy vọng ta sẽ tiếp tục được ngươi quan tâm.”
Và rồi, Vua Pháp Sư cúi đầu với cô.
Đúng thế, một vị vua đang cúi đầu trước cô, một người cận vệ không hơn không kém.
Không phải tự nhiên mà nói rằng một vị vua mang cả gánh nặng của một quốc gia trên vai mình. Khinh thường một vị vua là khinh thường cả một quốc gia. Ý kiến rằng một đất nước tồn tại thông qua vị vua là một quan điểm rất phổ biến.
Nói cách khác, cái cúi đầu của một vị vua cũng giống như một quốc gia đang cúi đầu. Dĩ nhiên, nó không giống như lúc vị vua cúi đầu với một ai đó ở địa vị cao.
Tuy nhiên, Neia thì nhỏ bé hơn cả một công dân của một đất nước khác, và nói thẳng là ngài ấy không cần xin lỗi một người với địa vị như Neia.
Mình không thể tin điều này. Bệ hạ là một người trí tuệ và sắc sảo, và chắc chắn rằng ngài ấy biết rõ ý nghĩa của việc cúi đầu. Thậm chí vậy, ngài vẫn cúi đầu với mình như một người bình thường – Không, đừng có huyễn hoặc bản thân, mình không có đáng giá đến thế. Đây đơn giản thể hiện Vua Pháp Sư là một người rộng lượng như thế nào mà thôi; ngài ấy đối xử với một thường dân một cách lịch sự — A! Ngài ấy không thể!
“ Làm ơn đừng làm thế! Thưa bệ hạ! Làm ơn hãy ngẩng đầu lên đi!”
Đúng. Đó là những gì cô nên nói trước khi nói bất cứ điều gì khác.
Vua Pháp Sư nhìn lên, và Neia thở phào nhẹ nhõm. Nói thẳng, nếu bất cứ ai khác thấy những gì xảy ra nãy giờ, sẽ có gì đó rất tồi tệ xảy đến.
“ Bệ hạ –“
Neia quỳ một chân bên trong không gian chật hẹp của sàn xe.
Neia lờ đi tiếng nói trong đầu cô ấy rằng ngài ấy không phải là vua của Thánh Quốc, và cúi đầu.
“ Không, không. Ngẩng đầu lên… Được rồi, ngươi có thể ngồi lên và chúng ta tiếp tục chủ đề trước đó không? Chúng ta vẫn chưa đến đích à?”
“ Không, vẫn chưa ạ.”
Cô ngồi lại vào tấm nệm và nhìn ra bên ngoài.
“ Ngày hôm qua, chúng ta đã an toàn băng qua tàn tích của bức tường bằng sức mạnh của bệ hạ. Chúng ta đã chọn con đường giúp chúng ta khó bị phát hiện hơn, nên dù có thể mất nhiều thời gian hơn một chút nhưng thần tin chúng ta sẽ đến căn cứ vào ngày mai hoặc ngày kia.”
Mặc dù, căn cứ được nói đến chỉ là một hang động.
“ Vậy sao? Thậm chí như vậy, chúng ta vẫn còn thời gian đúng không? Kể ta nghe về chủ đề lúc nãy. Còn nữa, ta vẫn chưa nghe tại sao người lại đăng ký để trở thành một Thánh Hiệp Sĩ. Với tài năng dùng cung của mình, người chắc hẳn sẽ trở thành một cái gì đó khác chứ. Tại sao ngươi lại nhắm đến việc trở thành Thánh Hiệp Sĩ? Vì lợi ích của công lý? Hay có lẽ vì lòng tự hào dân tộc?”
“ Không—“ Khi cô khép mắt lại, những gì ùa vào tâm trí cô là những trải nghiệm cá nhân của cô. “—mẹ thần là một Thánh Hiệp Sĩ.”
Bà ấy là một Thánh Hiệp Sĩ với khả năng sử dụng kiếm, khác hẳn với Neia.
“Ta hiểu rồi, vậy ngươi nghe gì đó từ mẹ mình, hay là ngươi khâm phục bà ấy.”
“À, không. Mẹ thần thường nói thần không nên trở thành Thánh Hiệp Sĩ. Và mẹ thần không thể làm những việc của một bà mẹ, bà có thể giặt giũ và may vá, nhưng hoàn toàn không biết nấu nướng hay các công việc nội trợ. Bà làm mọi thứ một cách cẩu thả, thịt nướng thì luôn bị sống, và những điều đó xảy ra khá thường xuyên.”
Vì vậy, đó chỉ là điều bình thường cho tới khi cha cô đã trở đảm nhiệm vai trò đầu bếp. Khi cô còn nhỏ, cô thậm chí đã nghĩ rằng tất cả mọi gia đình đều như vậy.
“… Vậy sao? Chà, bà ấy vẫn không ngăn con gái mình trở thành một Thánh Hiệp Sĩ, vậy ta đoán bà ấy là một bà mẹ tốt.”
“À không. Khi thần nói với mẹ rằng mình muốn trở thành một cận vệ, bà đã rút kiếm ra và nói. “Mẹ sẽ để con đi nếu con có thể đánh bại ta!” đại loại thế. Lý do duy nhất tại sao thần được chấp nhận trở thành cận vệ là bởi vì cha thần đã liều mạng đỡ đòn cho thần. Nếu thần đấu với bà ấy một cách bình thường thần sẽ không bao giờ có thể đánh bại được bà.”
Đó là lần đầu tiên có hiểu ra ý nghĩa của sát ý.
“…Ahhh, ừm, tốt, ta sẽ nói điều này… đó là một gia đình tốt… ừm.”
“Vâng. Những người hàng xóm thường nhìn chúng thần bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng thần nghĩ nó là một gia đình tốt.”
“… thật sao, tốt quá… vâ-vậy, tại sao, ngươi lại trở thành Thánh Hiệp Sĩ? Ngươi không nghĩ đến chuyện đi theo con đường của cha à—Hừm. Có phải cha ngươi là một người chồng nội trợ không?”
“Không. Cha thần là một người lính phục vụ đất nước. Tuy nhiên, thần chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ theo bước cha… tại sao như thế. Có thể là bởi vì cha đã cho thần cặp mắt này, vậy nên thần đã oán giận cha vì nó…”
Neia ấn ngón trỏ vào khóe mắt và kéo chúng quanh vòng quanh.
Khi cô còn nhỏ, bạn của cô thường nói. Tại sao cậu lại lườm tớ? Cậu giận tớ à? Và cứ thế, rồi cô thường trách cha cô về nó. Sau đó, Neia đã bị mẹ đánh, người đã nghe lỏm những gì cô nói.
Thật hoài niệm. Neia nghĩ.