Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 6 )
Ánh mắt của Neia chạy dọc theo con đường lát đá.
Những con đường dốc trải dài giữa các ngọn đồi. Ở phía xa, cô có thể nhìn thấy một mảng rừng tuyết khô cằn.
Cô nhớ về kỉ niệm đi cắm trại trong mùa đông với cha cô. Điều này không thay đổi, bất kể cô đi đâu. Cô cảm thấy phong cảnh nơi này giống như ở Thánh vương quốc.
… Sống trong một thế giới đau khổ, huh.
Những lời cha cô đã tình cờ lẩm bẩm mắc kẹt trong trái tim cô như một cái gai.
Bố cô đã chọn sống trong thành phố vì mẹ cô. Nếu không phải vì bà ấy, ông sẽ chọn ở trong một ngôi làng nhỏ gần rừng, sống nhờ sự ưu ái của tự nhiên.
Khi cô còn nhỏ, cô cảm thấy rằng sống trong tự nhiên là khổ. Tuy nhiên, sau chuyến đi đó, cô có thể hiểu những lời nói của cha mình. Đó có phải là dấu hiệu trưởng thành không? Hiện cô đã có thể nói những chuyện khác với ông.
Tim cô bỗng đau nhói khi cô nghĩ về những điều này. Tuy nhiên, nó chỉ diễn ra trong một phút. Đó là bởi vì phía trước của họ – phía đông dọc theo con đường – cô nhìn thấy một cái gì đó mờ mờ ở trên con đường ngoằn ngoèo kia.
Một ngọn lửa?
Neia nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra cẩn thận xem xét.
Ở phía đó, một thứ gì đó màu trắng đục, giống như khói. Không, đó không phải là khói, mà là sương mù. Và–
“Xin lỗi đã làm gián đoạn câu chuyện của mọi người! Có cái gì đó giống như sương mù phía trước!”
“Vậy sao?”
Sau khi Neia báo cáo, Remedios đã tháo mũ bảo hiểm. Có một cái nhìn bối rối trên gương mặt cô ấy.
“Neia Baraja. Có điều gì làm ảnh hưởng đến cô không?”
“Vâng. Theo bản đồ này, không có hồ lớn xung quanh, nhưng có một đám sương mù lớn phía trước. Tôi chắc chắn nó phải là một sự xuất hiện bất thường.”
Sương mù dày đặc, dường như đang lan rộng rộng hơn, và có vẻ như nó sẽ lan đến chỗ Neia và những người khác bất cứ lúc nào.
Bố cô đã dạy cô về tất cả các hiện tượng tự nhiên, và khi cô suy nghĩ về tình huống dựa trên kiến thức đó, sự xuất hiện của sương mù này thật sự rất lạ.
“Cận vệ Baraja. Đó liệu có thể là một sự thay đổi môi trường đặc biệt không?”
Câu hỏi đó đến từ Gustav, người đã nhận ra có chuyện đang diễn ra trước Remedios.
Những thay đổi môi trường đặc biệt trong câu hỏi đề cập đến các hiện tượng thường không xảy ra trong một khu vực rộng lớn. Ví dụ, có thể có một nơi mà một nghi lễ phép thuật quy mô lớn đã tạo ra một khu vực đầy khí độc độc hại, hoặc một nơi mà mỗi năm một lần, một sa mạc có thể nổi giận bằng những cơn bão cát trong suốt một tuần, hoặc có thể là nơi xảy ra hiện tượng mưa màu sắc.
Nói cách khác, ý của anh ta là liệu sương mù này có phải là một trong những sự kiện bí ẩn đó không. Tuy nhiên, Neia đã không thu thập bất kỳ thông tin nào về những điều đó. Cô cảm thấy rằng có lẽ cô sẽ bị trách mắng nếu cô ấy trả lời rất nhiều, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc trả lời thành thật.
“Thật xin lỗi, nhưng tôi không có thông tin gì về đám sương mù kia.”
“Nói cách khác, cô thất bại trong việc thu thập thông tin,đúng không?”
Một câu hỏi khó nữa. Ai có thể nói rằng họ đã thu thập đủ thông tin?
“Đội trưởng Remedios, tôi cho rằng việc quyết định làm gì bây giờ là quan trọng hơn.”
Những con ngựa đã dừng lại.
Sương mù dày đặc đủ để ngựa không thể nhanh chóng vượt qua nó. Theo những gì họ đã biết, không có vách đá gần E-Rantel. Nếu chậm rãi tiến tới, họ có thể phải đối phó với bất cứ điều gì xảy ra. Tuy nhiên, đám sương mù nhanh chóng kéo tới khiến họ do dự khi di chuyển qua nó, nhưng họ vẫn từ từ tiến lên.
Neia ngửi sương mù.
Mùi của hơi nước và không có gì hơn. Không có gì quấy nhiễu cô. Tuy nhiên, đó chính là điều làm phiền cô.
“Đội trưởng, có thể sương mù này đã được tạo ra bởi một con quái vật? Bố tôi đã từng nói rằng một số con quái vật có khả năng tạo ra sương mù, và chúng sẽ trốn trong đó để săn mồi.”
“… Tất cả mọi người, rút kiếm ra! Bất cứ ai thứ gì cản đường, hãy xử lí chúng ngay lập tức!”
Việc đưa ra quyết định nhanh chóng thể hiện sự xuất sắc của Remedios trong trận chiến.
Neia và những Thánh hiệp sĩ di chuyển theo chỉ dẫn và rời khỏi đường, sau đó bao vây lại. Lúc này, sương mù ngày càng dày đặc trông như nó sẽ nuốt chửng cả thế giới.
Nó đủ dày để khiến cô không nhìn rõ được người bên cạnh, và tầm nhìn không vượt quá mười lăm mét. Sự lo lắng cuộn trào trong cô, và cô tưởng tượng rằng mình đã nhìn thấy những bóng ma bên trong sự chuyển động của dòng sương mù.
Sẽ tốt hơn nếu cô có thể phát hiện ra thứ gì đang tiếp cận với họ bằng âm thanh, nhưng xung quanh cô là những các hiệp sĩ trang bị đầy đủ. Mọi động tác của họ tạo ra âm thanh kim loại cọ xát, và nó cản trở thính giác của Neia. Trong điều kiện này, sẽ rất khó để phát hiện bất cứ thứ gì đang tiến gần đến họ. Trong trí nhớ của Neia, người duy nhất có thể phân biệt vật thể bằng âm thanh trong tình huống này là cha cô.
Trong khi hồi tưởng sự vĩ đại của cha mình một lần nữa, cô tuyệt vọng tập trung lại và lắng tai nghe.
“Đây là một đám sương mù kỳ lạ, dù là trên biển cũng không thể dày như thế này.”
“Chúng ta chưa đi đến thành phố của Vương quốc Sorcerous phải không? Vẫn có những con quái vật ở trong ranh giới của thành phố chứ? Hay những điều kì lạ trên đường đó chính là Vương quốc Sorcerous?”
“Tôi không biết … có thể đó là một loại phép thuật phòng thủ mà Vương quốc Sorcerous sử dụng?”
“Bỏ qua đoạn phép thuật đi, nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi. Nếu anh thấy bất cứ điều gì, hãy cho tôi biết, và làm cho nó dễ hiểu. Nếu đó là một con quái vật, chúng ta sẽ giết nó để Vua Pháp Thuật nợ chúng ta khi chúng ta yêu cầu ông ta điều Momon. Thế nào?”
“Ngài nghĩ chuyện này sẽ thành công sao? Khi họ nói rằng thanh toán quái vật trong biên giới của một quốc gia là trách nhiệm của quốc gia đó …”
Có lẽ là vì cô đang tập trung năng lượng vào thính giác, nên cô có thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa chỉ huy và Gustav. Tuy nhiên, nếu phải di chuyển, cô không chắc mình có thể nghe thấy cuộc trò chuyện đó nữa. Cha cô sẽ làm gì trong thời gian như thế này?
Mình không thể dựa vào ai đó không có ở đây! Mình cần phải tự đứng trên đôi chân của chính mình!
Tuy nhiên thực tế vẫn ở lại đây sẽ chỉ cản trở khả năng của cô. Trong trường hợp đó, tốt hơn hết là để cô tự do di chuyển để xác minh tình hình.
–Chắc là không.
Neia đè nén không lên tiếng.
Thậm chí nếu cô không làm vậy, Đội trưởng cũng không ngăn cản cô. Nếu cô yêu cầu và thất bại, chắc chắn cô sẽ bị phạt. Và cô không muốn điều đó xảy ra.
Ngoài ra, sẽ rất tệ nếu đội trưởng ngừng tin tưởng vào sự hướng dẫn của mình.
Neia cố gắng tự bào chữa cho bản thân. Tuy nhiên, cô sẽ dằn vặt nếu họ gặp nguy hiểm và cô nghĩ rằng, mình đã có thể xử lí tốt hơn.
Mặc dù một phần trong tâm trí cô nghĩ rằng, nếu tất cả chúng ta đều chết ở đây, những người đau khổ trong Thánh Vương Quốc sẽ phải chờ đợi lâu hơn để được giải cứu, nhưng Remedios đã làm trái tim Neia tổn thương quá nhiều, và cô gần như không còn giữ được tỉnh táo nữa.
Ngay lúc đó, một thứ gì đó xẹt qua khóe mắt Neia.
Giữa đám sương mù dày đặc, cô nhìn thấy đường viền đen tối của một cái gì đó khổng lồ đến từ Vương quốc Sorcerous.
“Này, có nhìn thấy cái gì kia không?”
Neia đẩy một trong những Thánh hiệp sĩ đứng gần bên cạnh cô.
“…Tôi không thấy gì cả. Xin lỗi, nhưng sương mù dày quá. Có cái gì đó ở đó sao?”
Cô nghe thấy tiếng Thánh hiệp sĩ đưa tay xuống thắt lưng của anh ta và rút kiếm, sau đó là âm thanh anh ta nắm chặt thanh kiếm.
“À, không có gì. Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một cái gì đó, nhưng có lẽ tôi đã lầm.”
“Có thật không? Được rồi, nếu cô nghĩ có một cái gì đó ở đó, chỉ cần cho chúng tôi biết, dù nó là gì.”
“Được rồi, tôi sẽ tin tưởng vào anh.”
Sau khi cảm ơn anh ta với một cái nhìn nghiêm túc trên mặt, Neia nhìn về phía trước. Nếu chia phụ nữ trên thế giới thành những người phù hợp với việc mỉm cười và những người không hề mỉm cười, Neia sẽ rơi vào nhóm thứ hai. Ngay cả một lời cảm ơn cũng được thể hiện bằng vẻ mặt nghiêm túc thay vì một nụ cười.
Neia tiếp tục nhìn đám sương mù. Có lẽ chỉ có Neia có thể nhìn thấy nó bởi vì nó ở quá xa, nhưng cô chắc chắn cô đã không nhầm.
Có lẽ đoạn đối thoại với vị Thánh hiệp sĩ kia đã tăng thêm dũng cảm cho cô, và Neia đã quyết định báo cáo cho Đội trưởng. Tuy nhiên, cô vẫn nói chuyện với Gustav.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Sẽ rất nguy hiểm khi di chuyển trong sương mù này. Hãy đợi thêm một chút, và nếu không thay đổi, chúng ta sẽ xuống ngựa và nghỉ ngơi. Nghĩ lại, có những con quái vật phát ra sương mù ở trên biển nhỉ?”
“Chắc chắn rồi. Tuy nhiên, nơi này không có biển hay hồ gì cả. Nó giống như cận vệ Baraja đã nói.”
“Có thể là cô ta đã phạm sai lầm hoặc bỏ qua một số thông tin?”
“Cô ấy sẽ không mắc sai lầm như thế. Thành thật mà nói, cô ấy đã mang chúng ta an toàn đến đây, phải không? Khi chúng ta rời khỏi Thánh vương quốc, những á nhân tuần tra gần bức tường bị phá cũng không thấy chúng ta. Chúng ta không thể tự mình làm được điều đó, đúng không?”
“Chúng ta có thể dùng bạo lực để xông qua.”
Một lần nữa, trái tim của Neia rớt xuống.
Cô đã trải qua bao nhiêu khó khăn để mang họ tới nơi này?
Những kí ức quay lại trong đầu cô, cô đã yêu cầu họ ở lại trong khi cô tự dầm mình trong cơn mưa lạnh giá, bò trên mặt đất, thậm chí bôi bùn lên người để che giấu bản thân không bị những trinh sát phát hiện.
Nếu bị phát hiện, Neia là người chết duy nhất. Mặc dù vậy, Neia vẫn tiếp tục với quyết tâm không sợ chết, bám víu vào niềm tin rằng cô làm việc này để cứu những người dân đang đau khổ.
Đúng vậy, tôi không làm việc chăm chỉ để giành được lời khen ngợi hay bất cứ điều gì.
Cô cố gắng tự an ủi bản thân. Ngay cả khi đội trưởng chối bỏ sự đóng góp của cô, những người khác chắc chắn sẽ chấp nhận những nỗ lực ấy, ngay cả khi họ không nói như vậy.
Làm việc chăm chỉ để được khen thưởng là suy nghĩ ích kỷ của một đứa trẻ. Còn đây là công việc có ý nghĩa trở thành lá chắn của nhân loại. Cắn chặt đôi môi, biến mình thành một lá chắn, để giúp người dân không còn đau khổ là nhiệm vụ của một Thánh hiệp sĩ. Chắc chắn Đội trưởng cũng phải như vậy. Nhưng… cô ấy có thể hạ thấp giọng nói của cô ấy xuống không? Không, có lẽ hai người họ nghĩ rằng họ đang nói rất nhỏ rồi.
Hai người vẫn đang nói chuyện.
Neia cho rằng họ không nên chỉ tập trung vào việc nói chuyện mà thay vào đó chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Đặc biệt là Remedios, người nhạy cảm với nguy hiểm và kĩ năng chiến đấu cao, không có nghĩa là cô ấy có thể phản ứng tốt hơn so với người khác.
Neia loại bỏ sự thất vọng trong lòng, và tập trung vào bóng tối trong màn sương. Đó là vì cô chưa gom đủ dũng cảm để gọi hai người kia một lần nữa, và cũng bởi vì cô ấy không muốn tiếp tục nghe cuộc trò chuyện của họ.
Và rồi – có lẽ những cơn gió đã cắt đôi màn sương – trong một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, Neia rõ ràng đã nhìn thấy bóng của buồng lái trên tàu.
Eh? Không thể nào … đó là … một con tàu?
Thật vậy, Neia đã nhận ra cái bóng đó là gì; một chiếc thuyền trôi dạt trên biển.
Ngoài ra, nó là một con tàu lớn, giống với loại tàu ba cột buồm. Chỉ thoáng qua, và nó đã nhanh chóng bị lớp sương mù dày đặc che khuất, vì vậy cô cũng không chắc thứ đó có thật sự là một con tàu hay không.
Tất nhiên, bình thường thì một điều như vậy là không thể.
Tuy nhiên, thông tin mà cô có được, chính Gustav cũng nói rằng quanh đây không có hồ nước nào. Không, ngay cả khi có, chỉ có thằng điên mới đem một con tàu ba cột buồm vào một hồ nước.
Nếu đây là vùng ven biển, có thể là họ sử dụng một chiếc tàu cũ làm pháo đài hoặc đưa nó lên đất liền vì một số mục đích khác. Trên thực tế, có một số ví dụ về điều đó trong Thánh Vương Quốc. Tuy nhiên, với lục địa thì là chuyện không tưởng.
Mình bị ảo giác à?
Đó là câu trả lời hợp lí nhất.
Tuy nhiên, đôi mắt của cô vẫn không rời khỏi hướng đó, cứ tiếp tục quét lại.
“…Cô đã thấy cái gì à?”
Neia đáp lại câu hỏi của hiệp sĩ mà cô đã nói chuyện lúc trước bằng một từ “Hở!?”
“Hiện cô đang nhìn chằm chằm về hướng đó, có nghĩa là cô đã nhìn thấy cái gì đó ở đó, phải không?”
“Ah? Không hẳn…”
Tôi thấy cái bóng trông như một chiếc thuyền. Nếu cô nói vậy, có lẽ họ sẽ nghĩ cô bị điên. Chắc chắn là Neia không muốn. Trong trường hợp đó, cô nên nói gì đây?
“Nếu cô nhìn nhầm cũng không sao, cô có thể nói ra cô đã nhìn thấy cái gì không? Nó sẽ có ích nếu có chuyện xảy ra ở đó.”
Một lí luận hoàn hảo.
Cô liếc xung quanh. Mọi người đều lắng nghe cuộc trao đổi của Neia với Thánh hiệp sĩ, và hướng ánh mắt về phía Neia. Đúng như những gì họ nói, cô không thể lấp liếm cho qua chuyện bằng một câu như “Ồ, tôi có chút nhầm lẫn thôi”.
“..Ah, tôi chỉ cảm thấy rằng có một bóng đen lớn ở chỗ đó.”
“Bóng của quái vật chăng?”
Người Neia ít muốn tiếp xúc nhất hỏi câu hỏi theo đúng phong cách của cô ấy. Chết tiệt, đừng hỏi tôi, cô nghĩ, nhưng rõ ràng là cô không thể nói ra điều đó.
Neia thở dài hàng chục lần trong trái tim cô trước khi trả lời:
“Không nó không giống thế. Tôi có cảm giác tôi đã nhìn thấy một tòa nhà hoặc một cái gì đó tương tự.”
“… Cô có thấy rõ không?”