Tập 12 Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 7 )
“Tôi không chắc, chỉ là cảm giác thôi. Có khả năng là tôi đã nhầm.”
“Tòa nhà? Một pháo đài của Vương quốc Sorcerous hay một cái gì đó tương tự như vậy?”
“Tôi không biết. Tuy nhiên, thực tế là chúng ta đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì trông giống như một pháo đài của Vương quốc Sorcerous gần các con đường, hoặc gần những ngôi làng. Những thứ đó sẽ không bao giờ đặt ở ngoài vùng biên giới.
Mặc dù cô cảm thấy rằng đó là một con tàu, nhưng sẽ thuyết phục hơn nếu nói rằng đó là một tòa nhà trông giống như một con tàu thay vì nói cô đã nhìn thấy một con tàu.
“Ta hiểu … anh nghĩ sao, Gustav?”
“Tôi tin cô ấy. Mặc dù– cô không chắc đó là một tòa nhà, đúng không?”
“Vâng, chỉ thoáng qua. Nó hoàn toàn có thể là một thứ gì đó khác. ”
“Đội trưởng Custodio, trong bất cứ trường hợp nào, tôi nghĩ rằng đợi sương mù tan là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi không nghĩ rằng pháo đài của Vương quốc Sorcerous sẽ cho phép người nước ngoài tiến vào.”
“Có lí. Vậy thì, hành động thôi. Mọi người, hãy cảnh giác.”
Mọi người đồng thanh đáp lại, Neia cũng vậy.
Mặc dù đang cảnh giác xung quanh nhưng sự chú ý của cả đội đều tập trung vào một khu vực. Đó là vì tất cả mọi người muốn xác minh những gì Neia đã nhìn thấy.
Sương mù dày đặc tiếp tục che khuất tầm nhìn, và khi mọi người bắt đầu mất hứng thú về nơi được cho là có tòa nhà thì có chuyện xảy gì đó diễn ra.
“–Cái gì!?”
Neia và hiệp sĩ bên phải của cô đều há hốc miệng ngạc nhiên.
Một cái bóng đang chuyển động trong sương mù dày đặc.
“Cái-cái gì? Cái gì thế?”
Neia không thể trả lời. Nếu nói đó là một con tàu thì quá là điên rồ.
“Cái bóng đó … đang chuyển động à? Đó không phải là một tòa nhà sao?”
Câu hỏi của đội trưởng rất hợp lý. Tuy nhiên, kể từ khi Neia quyết định không nói sự thật, thì tất cả những gì cô có thể nói cho đến khi kết thúc là nó trông giống như một tòa nhà.
“Khi tôi nhìn thấy, nó trông giống như một…”
“Nhưng bây giờ nó đang di chuyển, phải không? Ngoài ra … cái bóng trông giống như nó ngày trở nên tối hơn; hay là nó đang tiến về phía chúng ta? ”
Thật vậy, nếu đó thực sự là một con tàu, thì nó có thể di chuyển về phía họ. Nói cách khác – con tàu đó có thể di chuyển trên đất liền.
Làm thế nào mà… không thể nào…
Cuối cùng, cái bóng đã tiến đến đủ gần để những người khác ngoài Neia có thể nhìn thấy, xuyên qua màn sương mù, nó là cái gì.
Đó là một con tàu không thể nghi ngờ gì, và nó đang di chuyển như thể nó đang lướt sóng. Những dãy mái chèo dài, và dày nhô ra từ hai bên, chèo thuyền giống như nó đang di chuyển trên mặt nước.
“Đùa?”
Những từ ngữ hốt hoảng của Remedios đã nói giúp cho tất cả mọi người trong nhóm.
“Những con tàu của Vương quốc Sorcerous có thể đi trên đất liền phải không? Các quốc gia trong đất liền có các loại phương tiện thật đáng ngạc nhiên… ”
Không, không, không phải như vậy, Neia thầm nghĩ. Có lẽ cô không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.
“Một chiếc tàu vượt qua sương mù … Hình như tôi có nghe thấy chuyện này đã xảy ra trước đây…”
“Tôi không hi vọng hơn anh đâu, Gustav! Nào, cố gắng nhớ lại xem, tôi chắc rằng anh có thể làm được. Anh đã dạy cho tôi tất cả mọi thứ trước đây, tôi chắc chắn anh có thể làm được điều đó. À, có muốn tôi giúp nhớ lại không?”
“Làm ơn đừng làm thế. Bên cạnh đó, tôi không phải là hiền nhân hay tương tự thế. Chỉ vì đội trưởng của chúng ta không để tâm có những sự kiện như vậy, nên tôi phải nhớ chúng giúp cho cô ấy.”
“… Đó là bởi vì tất cả những gì tôi cần làm là hỏi anh hoặc Queralt.”
“Có vẻ như chúng tôi đã chiều cô quá. Một khi chúng ta tiễn Jaldabaoth trở lại địa ngục, tôi chắc chắn sẽ bù đắp cho cô lại những năm mà cô bị mất kiến thức. Ah, nhờ đó, tôi đã nhớ ra rồi. Đó là một con tàu ma. Tôi nghe một số thủy thủ nói về nó, một con tàu xuất hiện trong sương mù. Đó là một chiếc tàu đáng lẽ phải bị chìm từ lâu rồi, nhưng lại gương buồm một lần nữa, và nó được lái bởi những Undead.”
“Oh! Đúng rồi, tôi đã nghe nói rằng những con tàu ma xuất hiện trong sương mù dày đặc… Tất cả mọi người, vào vị trí! Nếu đó là tàu ma, thì chúng ta sẽ đối mặt với những Undead! Đó là kẻ thù!”
Ngay cả những Thánh hiệp sĩ cũng không thể bị lay động bởi lệnh của đội trưởng.
“Chờ! Chờ đã, đội trưởng Custodio! Vương quốc Sorcerous là điểm đến của chúng ta được cai trị bởi một vị vua Undead, vì vậy nếu nó là một trong những tàu của Vương Quốc Sorcerous thì sao?”
“Gì!? Ông ta mang một con tàu ma lên đất liền và sau đó sử dụng nó? …Cái quái gì thì thế?”
Tất nhiên Remedios khá là đần độn.
Undead có thể kiểm soát những undead khác. Tuy nhiên, loại undead nào có thể điều khiển một con tàu ma, mà ban đầu chỉ có thể đi trên biển?
Chẳng mấy chốc, con tàu lộ ra toàn bộ.
Như đã được xác định, đó là một con tàu ma.
Nó gần như bị phá hủy. Có một cái lỗ khổng lồ bên thân tàu, và các tấm ván sàn đã bị cuộn lại ở nhiều nơi.
Nó khổng lồ, thậm chí còn to hơn chiếc chiến hạm của hải quân Thánh vương quốc ”Chiếc búa của Thánh vương”.
Nếu không đổ nát, nó sẽ tạo ra một ấn tượng sâu sắc về sức mạnh phi thường.
Cây cột buồm cuối cùng có một cánh buồm tam giác, trong khi những cây cột khác có những cánh buồm hình vuông bình thường. Tuy nhiên, tất cả chúng đều rách nát, và có vẻ nhưng không thể hoàn thành nhiệm vụ đẩy tàu đi.
Mùi tàu sắc bén một cách bất thường. Nó trông rất ấn tượng, giống như là được đánh bóng. Ngoài ra, con tàu phát ra một thứ ánh sáng huyền ảo, khiến người ta cảm thấy con tàu đang tự hào về chính bản thân nó
Sau cùng, thứ đặc trưng nhất là chiếc cờ bay trên cột buồm của tàu. Nó mang biểu tượng của Vương quốc Sorcerous.
Con tàu trôi nổi chừng một mét phía trên mặt đất khi nó tiến về phía trước.
Ngay sau đó, con tàu đi qua bên cạnh nhóm người đã bị đóng băng tại chỗ bởi những cảnh kỳ lạ.
Không ai có thể di chuyển, và sau đó sương mù bắt đầu mỏng dần. Có phải con tàu tỏa ra sương mù không? Không, nếu đúng như vậy, thì sương mù sẽ dày đặc nhất khi gần tàu, vì vậy họ không thể nhìn thấy thân tàu. Có lẽ màn sương này giống như một loại che giấu những vùng xung quanh con tàu.
Hoặc có lẽ đó là một cái lồng để bắt giữ con mồi không cho thoát ra. Neia sợ hãi vì ý nghĩ đó.
Vua pháp sư… một vị vua undead. Có lẽ ông ta là một kẻ đáng sợ.
Khi cô nghe thấy ông ta đã triệu hồi những con dê khổng lồ có nguồn gốc không rõ ràng, cô đã tưởng tượng chúng giống như những con cừu đáng yêu. Có lẽ Neia đã đánh giá thấp Vua pháp sư.
Nó khiến cô không thoải mái.
Giống như cách Thánh hiệp sĩ xem undead là kẻ thù, undead cũng có thể coi Thánh hiệp sĩ là kẻ thù của họ. Nếu đó là trường hợp, số phận của họ sẽ là—
Mặc dù vậy, họ không còn cách nào khác hơn là cầu xin ông ta giúp đỡ, để gặp Momon, người đã từng chiến đấu ngang sức với Jaldabaoth. Neia lau mồ hôi bằng lòng bàn tay.
“… Sương mù đã tan. Tất cả mọi người, đi thôi.”
Vua undead người cai trị những sinh vật kì quái này.
Neia tập trung lại quyết tâm của mình.
Vua pháp sư là Undead, nhưng ông ấy cho phép con người sống… Ông ta thật sự là như thế nào? Chà, mình không nhìn thấy mặt kia của ông ta, nên mình sẽ không phán xét gì cả .
Phần 3
Cô có thể nhìn thấy phần ngoài cùng của E-Rantel – thủ đô của Vương quốc Sorcerous – ba bức tường, và cổng vào đặt ở đó.
Tuy nhiên, không thứ nào trong số chúng có thể thu hút sự chú ý của Neia ra khỏi hai bức tượng khổng lồ nằm bên cạnh cổng.
Bộ dạng chúng như một sinh vật lạ lùng, trên tay chúng là một thanh quyền trượng giống như những con rắn cuộn quanh nhau. Những bức tượng này có thể được làm theo hình ảnh của Vua pháp sư, Ainz Ooal Gown.
Mặc dù vẫn còn cách khá xa, Neia có thể nhìn thấy rõ các chi tiết phức tạp của bức tượng. Có lẽ cô cũng không thể tìm được một lỗi nhỏ nào cho dù đứng dưới chân bức tượng.
Sau đó, cô nhìn thấy một số sinh vật giống con người đang làm việc gần bức tượng.
Eh? Ah … không phải chúng quá to lớn sao? Những bức tường này cao bao nhiêu? Mình biết các bức tượng rất lớn … dù sao thì, những người đang làm việc ở đó là ai?
Những người khác dường như cũng có những câu hỏi tương tự như Neia, và những Thánh hiệp sĩ bắt đầu thảo luận về các đặc tính của những sinh vật giống như con người kia.
“… Đó không phải là con người, đúng không?”
“Đúng vậy. Có phải chúng là những người khổng lồ không? Mặc dù, chúng dường như không giống như với Hill Giants…”
Neia, một cận vệ, chưa bao giờ nhìn thấy một người khổng lồ ngoài đời, nhưng cô đã nghe nói về những sinh vật này trong một lớp kiến thức về quái vật.
Những người khổng lồ về cơ bản là to hơn con người, nhưng ngoài cơ thể mạnh mẽ, họ còn có khả năng khác của chủng tộc. Nhờ những khả năng này, họ có thể tồn tại ở những môi trường mà con người sẽ không thể sống sót, vì vậy họ thường làm nhà ở những nơi như vậy. Họ là một tộc á nhân có chút xíu liên quan đến nhân loại, những sinh vật chỉ có thể sống trên đồng bằng.
Một số chủng tộc có tay nghề cao về ma thuật đã tiến bộ hơn nhân loại.
Chỉ xét chủng tộc không thể xác định kẻ đó tốt hay xấu. Một trong Mười ba anh hùng là một người khổng lồ. Trong Thánh vương quốc, những người khổng lồ được gọi là Người khổng lồ biển đôi khi xuất hiện để buôn bán.
Tuy nhiên, những người khổng lồ nói chung là một chủng tộc bạo lực và nguy hiểm.
Về chủ đề của những người khổng lồ nguy hiểm trong thế giới con người, người ta phải đề cập đến Hill Giants, những kẻ sống trên những ngọn đồi. Giant-kin như Trolls và tương tự cũng khá nổi tiếng.
Trong trường hợp đó, những gã khổng lồ này đang làm gì trong một thành phố của Undead?
“… Trước đây nơi này có người khổng lồ à? Hắn ta đã chinh phục họ sao?”
“Vua pháp sư thống trị những người khổng lồ? Tôi chưa bao giờ nghe thấy một thứ như thế trước đây.”
Tiếng thét ngạc nhiên đó xuất phát từ một trong những Thánh hiệp sĩ.
Họ đã thu thập rất nhiều thông tin tình báo để chuẩn bị cho cuộc hành trình của họ đến Vương quốc Sorcerous. Tất nhiên, rất nhiều thông tin đó là không thể hiểu được, vì vậy họ không thể nói là đã thành công, nhưng vẫn được tính là sự cẩn thận. Con tàu ma và những người khổng lồ đều là những vấn đề bí ẩn.
Vua Pháp sư là một Undead khổng lồ, Neia nghĩ. Nhưng đặc điểm rõ ràng như vậy đã phải xuất hiện trong các báo cáo tình báo của họ.
Ngay sau đó, Gustav đã gọi cô từ phía sau.
“Cận vệ Baraja, đã đến lúc chúng ta thay đổi đội hình. Di chuyển về phía sau. ”
“Đã rõ!”
Trong suốt cuộc hành trình, Neia là người dẫn đầu đầu đội hình, nhưng bây giờ họ đã ở gần thành phố, Neia sẽ lùi về phía sau. Đổi lại, Remedios và Gustav sẽ thay thế chỗ của Neia ở phía trước.
“Đội trưởng Custodio, chúng ta có nên gửi một phái viên để thông báo cho bọn họ về chúng ta không?”
Chắc chắn rằng ai cũng sẽ cảnh giác với một nhóm người vũ trang đầy đủ xuất hiện gần một thành phố. Do đó, khi họ bước vào một thành phố hoặc làng của Vương quốc, họ thường gửi một Thánh hiệp sĩ để thông báo cho họ rằng họ đang đến, và sau đó cả nhóm sẽ tiếp cận, mang theo cờ của Thánh vương quốc. Đây là nghi thức.
Sau khi nhận được sự cho phép của Remedios, họ đã gửi một Thánh hiệp sĩ ra để thay mặt họ.
Sau khi đến được cổng vào Vương quốc Sorcerous, anh ta quay lại.
“Đội trưởng, tôi đã thông báo cho những người canh gác của Vương Quốc Sorcerous. Họ sẽ mở rộng cửa chào đón chúng ta.”
“Vậy sao, hiểu rồi. Đi thôi nào! Nâng cờ! Ưỡn ngực lên! Đừng sỉ nhục danh hiệu Thánh hiệp sĩ của Thánh Vương Quốc.”
Với điều đó, cả nhóm từ từ thúc ngựa tiến tới Vương quốc Sorcerous .
Cuối cùng, họ đến những cánh cửa trông rất lỗng lẫy, cũng như đến gần những người khổng lồ làm việc ở đó.
Những người khổng lồ dường như đang lau chùi các bức tượng, như thể muốn cho bức tượng đang lỗng lẫy trở nên lỗng lẫy hơn.
Họ nhìn lướt qua vẻ ngoài của những người khổng lồ, làn da của chúng màu xanh nhạt, trong khi mái tóc và móng có màu trắng. Chúng dường như mặc quần áo từ thời nguyên thủy được làm từ da của một số loại thú vật, cùng với bộ áo giáp dây xích tinh xảo.
“Chúng là loại người khổng lồ gì vậy?”
Những giác quan nhạy bén của Neia đã nghe được cuộc nói chuyện từ phía đầu đoàn.
“Đây chỉ là dự đoán, nhưng tôi nghĩ họ là Frost Giants, phải không?”
“H-mm ~” Remedios trả lời mơ hồ.
“Họ mạnh không? Họ có thể làm gì?”
“…Thật là, cho tôi nghỉ một chút đi … Frost Giants là những người khổng lồ sống trong khí hậu lạnh, và họ không sợ bị lạnh. Ngược lại họ khá sợ lửa.”
“Tôi hiểu rồi. Vì vậy, nếu đánh nhau với họ, chúng ta nên sử dụng lửa, phải không?”
“À, gần như vậy. Những mạo hiểm giả cấp Mithril có thể đánh bại họ một cách dễ dàng. Tuy nhiên, họ có thể luyện tập và học hỏi giống như chúng ta, và đôi khi cô có thể gặp một người khổng lồ với những kỹ năng của chiến binh. Vì vậy, cô phải cẩn thận.”
Đó là những người khổng lồ.
Họ có thể luyện tập để trở thành một chiến binh, một magic caster hoặc một đạo tặc. Tuy nhiên không chỉ con người mới có thể luyện tập những kĩ thuật đó. Trong khi các sinh vật có lợi thế về chủng tộc thường không mạnh về mặt luyện tập này, một số người trong số chúng sẽ nỗ lực để đạt được các kỹ năng như vậy, và điều đó khiến chúng trở nên rất khó đánh.
Cha của Neia đã nhiều lần nói với cô, “Những con thú đe dọa con với vẻ ngoài của chúng. Nhưng một kẻ thù mạnh mẽ là những kẻ không có vẻ ngoài đáng sợ”.
“H-mm ~ Ồ, tôi chưa bao giờ đánh nhau với một người khổng lồ trước đó. Tuy nhiên, Ogres là một vấn đề khác.”
“Cẩn thận đừng làm họ khó chịu bằng cách só sánh Orge ngang hàng với họ.Ít nhất đối với Sea-Giant, nó cũng giống như so sánh một con khỉ với con người. Tất nhiên, đó là một tin đồn từ một Bard, vì vậy không thể chắc là nó đúng được bao nhiêu phần.”
“H-mm ~ Thánh vương quốc không thể thuê Sea Giants, nhưng Vương quốc Sorcerous có thể sử dụng Frost Giants. Tộc nào mạnh hơn?”
“Tôi sợ rằng tôi không biết câu trả lời cho điều đó…”
Đội trưởng rõ ràng muốn Sea Giants mạnh hơn, nhưng điều quan trọng bây giờ là cách đối đãi những Frost Giant đang có mặt trong Vương quốc Sorcerous.
Họ có được đối xử như những người bạn, bị ép buộc, hay là đây là một mối quan hệ hợp tác?
Không thể nào đoán được từ dáng vẻ làm việc của những người khổng lồ kia.
Tuy nhiên, dường như những người khổng lồ này là những công nhân xuất sắc. Thánh vương quốc từng thuê những á nhân làm việc trong quá khứ, nhưng nếu họ muốn mở rộng phạm vi của điều đó, thì có nhiều việc cần phải làm. Tất nhiên, Thánh vương quốc sẽ không bao giờ làm điều đó.
Tất nhiên, có những chủng tộc như Mermen, loài mà giữa họ và Thánh vương quốc đã có một lịch sử lâu dài hợp tác với nhau. Tuy nhiên, những kí ức về chiến tranh với á nhân vẫn còn, vì vậy những điều như vậy sẽ không bao giờ được chấp nhận.
Phải chăng Vương quốc Sorcerous đã chấp nhận tộc người khổng lồ? Hay họ cũng nhận các chủng tộc kỳ lạ khác. Nếu cô gặp những á nhân ở đây giống như những kẻ đã tấn công vào Thánh vương quốc, liệu cô có thể kiềm chế được sự tức giận trong trái tim mình không?
Không, nếu mình không kiểm soát bản thân mình…
Ví dụ, điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy gặp một Snakeman ở đây? Nó có thể là một Snakeman đến từ một vùng đất cách xa Thánh vương quốc, sống hòa bình với con người trong quốc gia này. Có lẽ, dùng nó để điều khiển cảm xúc, không để lộ sự thù địch của bản thân là điều bất khả thi, nhưng trong hoàn cảnh này thì họ buộc phải làm như vậy.
Neia hơi khó chịu nhìn bóng lưng Remedios.
Cô ấy có thể làm được không?
Cô lắc đầu lấy lại. Lo lắng về Remedios như vậy là rất thô lỗ. Cô ấy là người lãnh đạo đoàn ngoại giao này, và cô ấy đang làm việc để cứu đất nước. Cô ấy chắc chắn có thể làm được điều đó. Lo lắng như thế là quá coi thường cô ấy.
“Liệu chúng ta có thể đi vào không? Hay là đi qua một cánh cổng khác?”
Cánh của dường như đang mở, nhưng những người khổng lồ đang làm việc. Cô lo lắng về việc liệu họ có ý đưa con người đi theo chân họ hay không.
“Chúng ta sẽ đi vào như thế này. Nếu phát hiện ra rằng chúng ta, những người mang sứ mệnh của Thánh Vương Quốc, đi qua cánh cửa khác bởi vì sợ những người khổng lồ, chúng ta sẽ trở thành một trò hề.”
“…Rõ. Vậy thì chúng tôi sẽ nghe theo sự chỉ dẫn của cô, đội trưởng.”
Và cả đoàn tiến về phía cổng.
May mắn thay, những người khổng lồ nhìn vào họ và ngừng công việc lại một chút, cho phép họ đi qua mà không có gì xảy ra. Neia cảm thấy rằng điều này ít thiện chí đối với con người hơn một tình cảm bí ẩn đối với du khách đến thăm Vương quốc Sorcerous.
Thông thường, họ sẽ bị chặn lại bên ngoài cổng, nhưng vì họ đã cho người thông báo cho đối phương, nên họ đã được dẫn đường bởi những người giống như lính tuần tra, và cả nhóm đi qua cánh cổng, dưới ánh đèn lồng ma thuật. Ánh sáng của chúng rõ ràng khác với ánh mặt trời, và những con ngựa chiến phì mũi một cách đầy khó chịu.
“Chào mừng đến với E-Rantel, thành phố của Vương quốc Sorcerous. Đây có phải là lần đầu tiên các bạn đến thăm đây không, Thánh hiệp sĩ cao quý?”
“Ahh, vâng.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, xin lỗi, nhưng các vị có thể xuống ngựa không?”
Có lẽ là kiểm tra hành lý, Neia nghĩ. Mặc dù điều này có phần vô lễ với những người là sứ giả từ một quốc gia khác, nhưng họ có quyền làm như vậy.
Không ai phản đối nào khi cả nhóm xuống ngựa và tuân theo hướng dẫn “làm ơn đi lối này”, đưa họ đến một cánh cửa khổng lồ bên cạnh cánh cổng.
Theo cảm nhận thông thường, đây phải là một tòa tháp bên, một sự kết hợp của trại lính và một cứ điểm phòng thủ.
“Xin vui lòng đi vào đây. Thành phố này khác với các thành phố của Vương quốc và Đế quốc vì nó có tất cả các địa điểm khác nhau bên trong, do đó, những người tới đây lần đầu tiên sẽ phải tham dự một buổi hội thảo ở căn phòng phía trước.”
“Hội thảo?”
“Vâng. Đó là để giảm thiểu những rắc rồi không cần thiết. Chỉ có những người đã tham dự hội thảo này mới có thể vào thành phố.Vậy ý cô là gì?”
Họ đã làm tất cả để đến đây, vì vậy rõ ràng họ không thể từ chối yêu cầu đó. Và đương nhiên câu trả lời của Remedios là “có”.
“Vậy thì các vị có thể đưa vũ khis cho chúng tôi bảo quản được không?”
Đương nhiên, họ không thể từ chối điều đó, và thật bình thường khi trên khuôn mặt Remedios thể hiện ra vẻ khó chịu.
Thanh kiếm của Remedios là báu vật của Thánh vương quốc. Chỉ cần mang theo nó, cô thậm chí không cần phải quỳ gối trước mặt Thánh vương. Cô không thể giao một báu vật như thế trước khi gặp vua của vương quốc, và sau khi nghe điều đó, người lính đã gật đầu hiểu.
“Vậy sao? Thế thì đành vậy. Mọi người cứ như thế mà bước vào. Sự thật là, chúng tôi giữ hộ vũ khí chính là để đảm bảo sự an toàn cho các vị. Trong trường hợp này, xin mọi người hãy hứa rằng, một khi đã vào trong đó, các vị sẽ không rút vũ khí cho dù có bất cứ việc gì xảy ra. Nếu không thể làm được như thế, tôi khuyên các vị nên rời khỏi thành phố này.”
“Đã hiểu. Chúng tôi sẽ báo đáp lòng tin của anh khi anh đã cho chúng tôi mang theo binh khí, và chúng tôi hứa sẽ không rút vũ khí của mình một khi đã bước vào bên trong.”
Remedios đưa tay chạm lên ngực áo – nơi có biểu tượng của Thánh vương quốc – và tuyên bố. Đó chính là lời thề danh dự của một Thánh hiệp sĩ của Thánh vương quốc.
“Toi tin tưởng vào các vị. Trước hết, tôi sẽ mời cảnh vệ của khu vực này bước ra ngoài.”
Ở Thánh vương quốc, hành động đó chính là lời tuyên thệ tuyệt đối, đến mức có thể khiến người khác phải há hốc mồm ngạc nhiên khi nhìn thấy, nhưng phản ứng cư dân của một đất nước khác có vẻ bình thản hơn nhiều. Sau thái độ thờ ơ đó, người lính gõ lên cánh cửa.
Sau đó, cánh cửa chậm chạp mở ra, và bất ngờ hiện diện trước họ là –