Chương 4 Vây Hãm ( Phần 2 )
Neia nuốt lấy dịch dạ dày đang chực trào lên bên trong họng khi cô đang đi đến phòng của Vua Pháp Sư. Khi cô làm thế, một vị chua tỏa ra trong miệng cô.
Cô với lấy túi nước treo ở thắt lưng và uống.
Nước hầu như chả ngon lành gì, có vị như da thuộc, những nó giúp dập tắt cảm giác bỏng rát trong cổ họng cô và mùi hôi trong miệng. Tuy nhiên, cơn giận vẫn còn đó trong lồng ngực Neia, và gương mặt cô vẫn nhợt nhạt.
Cô nhớ lại khung cảnh đau lòng mà cô không thể nào quên được, thậm chí dù cố gắng đi nữa.
Đội quân á nhân đã bao vây thành phố này suốt ba ngày nay.
Kẻ thù không tấn công hay cố gắng đàm phán, đơn giản là cứ để thời gian trôi qua. Nhưng hôm nay, những tên á nhân đã đem tù nhân, dân chúng của Thánh Quốc tới bên ngoài thành của quận Loyds, nơi Neia đã có mặt. Nếu họ có cung thủ hay ít nhất là tay tấn công tầm xa, họ có thể tấn công chúng. Không may là họ không có ai như thế ở đây.
Neia tự tin rằng sẽ bán trúng những tên á nhân nếu cô sử dụng cây cung của Vua Pháp Sư. Tuy nhiên, một đòn tấn công không cần thiết có thể sẽ làm đối phuong tấn công đáp trả. Đó sẽ là trận chiến 10.000 chống lại 40.000, và họ sẽ phải mở cổng thành nếu muốn cứu những tù binh.
Một khi cổng thành được mở ra, lực lượng á nhân chắc chắn sẽ tràn vào như thác lũ. Chuyện đó không được phép xảy ra, và vậy nên tất cả những gì họ có thể làm là đứng một bên và xem.
Có khoảng 20 tù nhân. Bao gồm cả đàn ông và phụ nữ, người lớn và trẻ nhỏ, nhưng không có người già. Tất cả những tù nhân đều trần truồng và cơ thể chằng chịt sẹo cùng những vết thâm.
Khi những người dân của Thánh Quốc tập trung lại và bắt đầu nghĩ rằng họ được đem ra như một dấu hiệu cho một loại đàm phán nào đó, thì bi kịch đã diễn ra.
Lũ á nhân bắt đầu tàn sát những tù nhân.
Một tên á nhân trông cao khoảng ba mét đã cắt đầu những tù nhân và giữ những cái đầu bị cắt đứt dốc ngược lên. Neia có thể thấy rõ ràng hắn đã uống số lượng máu nhiều thế nào từ những cái đầu chảy ra.
Sau đó, những á nhân bắt đầu mổ thịt những cái xác của tù nhân.
Neia đã từng thấy cha mình làm thịt những con vật trước kia. Tuy nhiên, hình ảnh của một thứ như vậy xảy ra với con người đã tác động mạnh mẽ đến tâm trí của Neia.
Sau đó, đám á nhân ăn thịt những tù nhân từ người này đến người khác, trong khi họ vẫn còn tươi.
Phần tàn nhẫn nhất là một vài người bị ăn thịt khi vẫn còn sống.
Thậm chí đến tận bây giờ, tai của Neia vẫn vang lên tiếng khóc lóc của một đứa trẻ và tiếng nội tạng của nó bị xé ra khi tên á nhân cắn ngang bụng của nó.
May mắn, Gustavo đủ thông minh để giữ Remedios ra xa khung cảnh này, với cái cớ là phải bảo vệ hoàng tử. Chắc chắc họ sẽ phải chiến đấu nếu cô ấy thấy những gì đang diễn ra.
Neia hít thật sâu, rồi nhấp một ngụm nước và ép bản thân phải nuốt nó.
Cô đã nghe ai đó nói rằng sẽ cảm thấy tốt hơn nếu như cứ nôn hết cả ra, nhưng vì cô đang đi đến phòng của Vua Pháp Sư, sẽ thật bất kính nếu đến trong khi mùi nôn mửa vẫn đang còn trên người.
Sau khi ngửi lại mình nhiều lần, Neia đứng trước cánh cửa phòng của Vua Pháp Sư.
Không có ai khác đứng gác ngoài cửa.
Hiện giờ thành phố đang bị những á nhân bao vây, không có ai khác để bảo vệ — nói đúng hơn, để mắt đến – Vua Pháp Sư.
Neia gõ cửa báo hiệu sự hiện diện của cô cho người bên trong biết.
“Bệ hạ, thần là hộ vệ Neia Baraja. Thần có thể vào không?”
“Vào đi.”
Sau khi được cho phép, Neia lặng lẽ đi vào.
Nội thất bên trong rất đơn giản bởi vì những tên á nhân đã phá nát hầu như hết mọi thứ. Dù vậy, nó vẫn còn tốt hơn nhiều nơi khác trong thành phố.
Vua Pháp Sư đứng quay lưng lại với Neia như thể ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bên ngoài có vẻ khá hỗn loạn, từ những gì ta thấy, rất nhiều người đang chạy. Chúng ta đã bị bao vây bốn ngày, nhưng hôm nay đặc biệt ồn ào. Điều đó có nghĩa là… có phải là kẻ địch đang chuẩn bị tấn công không?”
Vua Pháp Sư không có ý định tham gia trận chiến này, ông đơn giản ở lại trong phòng như không có chuyện gì. Ông thậm chí còn không tham gia cuộc họp chiến thuật khi đội quân á nhân bắt đầu bao vây thành phố.
Dĩ nhiên, lãnh đạo của quân Giải phóng không lấy làm vui vì điều này, nhưng họ thấy rất khó để đòi hỏi bất kỳ điều gì từ Vua Pháp Sư khi mà ông đã nói, “Các ngươi không nghĩ rằng sẽ rất rắc rối về sau nếu như vị vua của một quốc gia khác nhúng mũi và vấn đề nội bộ của các ngươi sao?”
Neia có nhiệm vụ có mặt trong nhiều cuộc họp thay ông ấy. Đây là kế hoạch của quân Giải phóng để chia sẻ những gì họ biết với Vua Pháp Sư, và Neia sẽ đảm nhiệm công việc đó. Tuy nhiên, điều đó dẫn đến việc Neia đã chứng kiến toàn bộ bi kịch.
“… Không ạ, á nhân vẫn chưa có bất kỳ hành động nào lớn. Nhưng… những tên á nhân, à… thần nên nói thế nào nhỉ, có thể chúng đang cố thể hiện sức mạnh, vậy nên vị trí của chúng có thay đổi một chút.”
“Hiểu rồi. Nếu là vậy, tình trạng này sẽ kéo dài thêm một chút nữa, nhỉ? Những á nhân đang cố gắng là rung động lòng quân và giảm ý chí của họ… nghĩ đến nó, ngươi có nghĩ chúng ta có thể chiến thắng trận chiến này không?”
Không. Neia rất muốn nói vậy.
Thứ nhất, chênh lệch về số lượng là quá rõ ràng.
10.000 con người đối đầu với 40.000 á nhân.
Thậm chí con số 10.000 người đó bao gồm cả người già và trẻ nhỏ, và cũng có những người bị thương – cả về thể chất lẫn tinh thần – và những mệt mỏi họ đã chịu trong các khu trại tù, đến giờ họ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Lực lượng phòng thủ thường có lợi thế trong các trận công thành, nhưng đó chỉ đúng khi hai bên có quân số tương đương nhau.
Khi mà so sánh giữa một á nhân trung bình và một người bình thường, thì con người quá yếu để so sánh và đó chỉ là một hành động ngu ngốc.
Những người có thể so sánh với những á nhân là những thánh hiệp sĩ, mục sư, và lính chuyên nghiệp, nhưng họ không có nhiều, và so sánh với đội quân 40.000 quân mạnh mẽ mà hiện giờ họ đang đối mặt, nó giống như là một đứa bé đối đầu với một chiến binh lão luyện vậy.
Tuy nhiên, không thể nói đây là một trận chiến hoàn toàn không có cửa thắng.
Có một người có thể tự mình đẩy lui được làn sóng của đội quân á nhân, thậm chí không cần dựa vào Vua Pháp Sư.
Giả sử như không có sự mệt mỏi về thể chất và bị thương bới những cú đánh may mắn, thánh hiệp sĩ mạnh nhất Thánh Quốc – Remedios – có thể hạ được 40.000 á nhân bình thường và giết tất cả chúng.
Tuy nhiên, không chắc là không có cá nhân nào mạnh mẽ trong đội quân á nhân kia, kẻ có thể đối đầu với Remedios. Thật sự, rất có khả năng bọn chúng đang ở ngoài kia.
Neia nhớ lại vua của á nhân đã cai trị thành phố này lúc trước, Grand King Buser. Vua Pháp Sư đã giết hắn như thể hắn không hơn gì một đống rác rưởi, đó chỉ là vì sức mạnh kinh khủng của Vua Pháp Sư – nhưng Buser là một kẻ có sức mạnh vượt trội. Neia không thể đánh bại hắn, dù cho cô cố gắng đến thế nào đi nữa.
Những thủ lĩnh của những tộc á nhân có thể mạnh ngang ngửa Remedios, hay có lẽ còn mạnh hơn cô. Bọn họ đều rất mạnh đối với của Neia, vậy nên cô không thể đánh giá chính xác kết quả của cuộc đối đầu giữa hai sinh vật mạnh mẽ như vậy.
Thêm vào đó, còn phải tính đến cả chuyện mệt mỏi về thể chất. Không quan trọng họ mạnh như thế nào, không ai có thể thoát được sự mệt mỏi. Ma thuật có thể giải quyết nó nhất thời, nhưng mệt mỏi sẽ tiếp tục dồn nén.
Thậm chí dù có giết được 10.000 tên, Remedios sẽ kiệt sức và bị tấn công thậm chí bị giết chết bởi một á nhân bình thường. Sau cùng thì số lượng có lợi thế của nó.
Tuy nhiên, nếu có một sinh vật có thể lật ngược mọi logic đó – mắt Neia hướng đến vị chúa tể vĩ đại phía trước, người vẫn đang đứng quay lưng lại với cô.
Kẻ sở hữu sức mạnh tuyệt đối.
Thực thể vượt trên cả thế giới này (Overlord)
Ông ta không ai khác chính là Vua Pháp Sư, Ainz Ooal Gown.
Khi Neia nhìn lên tấm lưng đầy vương giả, cô bất ngờ nhận ra rằng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của Vua Pháp Sư, và cô vội vàng đáp lại.
“ Thần, Thần không chắc!” Hoảng loạn khiến cô nói to hơn bình thường và cô đỏ mặt trước khi tiếp tục nói với giọng điệu bình thường, “—nhưng thần sẽ cố gắng hết sức để tìm ra.”
Vua Pháp Sư trông có vẻ như không hề lay động bởi điều này, và tiếp tục hỏi một câu hỏi khác.
“Ta hiểu rồi. Vậy, ngươi đã tìm hiểu được bất kỳ điều gì mới về kẻ địch không? Có dấu hiệu nào của Jaldabaoth giữa hàng ngũ kẻ địch không?”
“Doanh trại của quân địch không hề thay đổi trong mấy ngày qua. Chúng thần vẫn chưa thấy bóng dáng của Jaldabaoth giữa quân đội á nhân.”
“Hừm, đau đầu thật. Sẽ rất khó để ta giúp các ngươi phòng thủ nơi này. Ta cần hồi phục lượng mana ta đã sử dụng. Ta phải xét đến khả năng hắn đang thực hiện kế hoạch tước đoạt mana của ta trước khi đề ra bất kì hành động nào.”
“Dĩ nhiên rồi ạ. Mọi người điều hoàn toàn hiểu được quan điểm của Bệ hạ.”
Trong cuộc họp chiến thuật, một vài người đã từng nói rằng họ xác định được một con quỷ trông giống như Jaldabaoth, nhưng khi Neia nói rằng họ phải chắc chắn, người đó ngay lập tức nói rằng họ chắc hẳn đã nhầm lẫn. Từ không khí trong cuộc họp, rõ ràng là mọi người có mặt – ngoại trừ Neia – đều lên kế hoạch lôi kéo Vua Pháp Sư vào cuộc chiến bằng việc lan truyền những báo cáo giả về sự hiện diện của Jaldabaoth.
Họ có thể xem thường undead, nhưng nói dối một vị vua của một đất nước nghĩa là họ không hề có sự tôn trọng tối thiểu. Ngay cả khi bị dồn vào đường cùng, thể hiên mặt tốt nhất của bản thân với người đáng được tôn trọng không phải tốt hơn sao?
“Trong trường hợp đó, các ngươi phản ứng thế nào với những hành động của quân đội á nhân?”
“À, vâng, quân đội á nhân lúc trước tập trung tại cổng phía tây, nhưng hiện giờ chúng đã chia lực lượng và chuyển một phần đội quân đến cổng phía đông. Chúng thần tin rằng chúng đang chuẩn bị cho cuộc công thành.”
“Nói đến chuyện đó, có lẽ chúng đã chế tạo xong vũ khí công thành rồi đúng không? Hừm, đó chắc hẳn là một điều tốt. Sau cùng, kẻ địch không cố gắng để các ngươi chết đói.”
Neia không thể nói rằng chuyện đó là tốt hay xấu, nhưng họ sẽ không có giải pháp nào nếu lũ á nhân để cho bọn họ chết đói.
Nếu á nhân tấn công, vậy thì họ sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt vì chênh lệch sức mạnh của hai bên. Tuy nhiên, nếu bọn họ chiến đấu với sự che chắn từ những bức tường thành phố, đó sẽ không phải là một trận chiến quá chênh lệch. Dĩ nhiên, điều đó chỉ là chuyển từ “cực kỳ tồi tệ” thành “khá là tệ”.
“Dĩ nhiên, có thể lũ sự á nhân không biết rõ tình hình tiếp tế của chúng ta. Hay đúng hơn là bọn chúng đơn giản không quan tâm về một thành phố nhỏ như thế này.”
“Chà, đám á nhân đã chinh phục dãy pháo đài chúng ta thấy khi tiến vào Thánh Quốc, vậy nên sẽ hợp lý nếu đặt một thành phố nhỏ như thế này ở mức độ ưu tiên thấp… nếu các ngươi phòng thủ chặt và khiến chúng cảm thấy một cuộc vây hãm sẽ mang tới bất lợi, chúng sẽ rút ra khỏi cuộc chiến. Sau đó các ngươi sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khó khăn hơn rất nhiều.”
Nó có vẻ như Vua Pháp Sư tin rằng họ sẽ chiến thắng trận chiến không thể thắng trước khi trận chiến thực sự bắt đầu.
“Bệ Hạ, thần có thể hỏi về quan điểm của ngài về mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào được không?”
“ Tiến triển trong tương lai, hừm. Thật ra ta cũng không biết. Đúng ra, có thể nói rằng các ngươi sẽ thua khi bị ép vào một cuộc vây hãm như thế này. Tử thủ trong thành thường có hiệu quả với tâm lý là quân tiếp viện sẽ đến. Hay cũng có thể lúc quân địch đang dưới một điều kiện bất lợi như kiểu thời gian bị giới hạn. Tuy nhiên, chúng ta đơn giản là đang phòng thủ thành phố này trong lãnh thổ của kẻ địch, vậy nên cơ hội chiến thắng của chúng ta vô cùng nhỏ.”
“Tuy nhiên, chúng ta đã thành công đưa những quý tộc được giải cứu xuống phía nam trước, vậy nên không thể nói chắc chắn rằng sẽ không có tiếp viện tới.”
Neia tuy nói những lời đó, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng cô không nên hi vọng sẽ có quân tiếp viện.
Quân đội miền nam sẽ cần phải đột phá qua hàng phòng thủ của Liên minh á nhân chắn giữa họ và khu vực của Neia, và thậm chí nếu họ làm được điều đó, vẫn còn một đội quân 40.000 á nhân ở đây.
Những trận chiến liên tục sẽ rút cạn sức mạnh chiến đấu của họ. Từ bỏ 10.000 người trong thành phố này sẽ là một lựa chọn khôn ngoan hơn.
“Điều đó sẽ tốt…”
Có vẻ như trong thoáng chốc Vua Pháp Sư cũng không tin vào điều đó.
Nhưng đó chỉ là hi vọng. Với hoàn cảnh này, người có thể xoay chuyển cục diện mà không hy sinh bất kỳ ai –
Neia xua đi những suy nghĩ và ngẩng đầu lên.
“Bệ hạ ở đây là để chiến đấu với Jaldabaoth, vậy nên tiêu tốn mana của ngài vào những chuyện khác và làm giảm cơ hội chiến thắng của ngài là không thể chấp nhận.”
“… Ta sẽ mất một lúc để thi triển lại phép dịch chuyển mà ta đã dùng với những tên Orc, nhưng ta vẫn có thể thực hiện phép thỉnh thoảng ta vẫn dùng để quay lại vương quốc Sorcerous nhiều lần. Đưa theo một đống người với ta cũng sẽ không là vấn đề… nhưng ta đoán là ngươi không thể quyết định được ai sẽ được đưa đi, và ngươi sẽ không đi.”
“Thần vô cùng biết ơn Bệ hạ đã hiểu cho.”
Có lẽ sẽ tốt hơn là đề nghị Vua Pháp Sư đưa Thái Tủ Caspond đi và chạy trốn, nhưng làm vậy cũng có cái khó riêng của nó.
Khi một vị vua của một đất nước khác sẵn sàng tự dấn thân vào nguy hiểm để đối mặt một con quỷ đáng sợ, thành viên của gia đình hoàng gia lại không biết xấu hổ cầu xin ai đó đưa họ trốn khỏi chiến trường là một điều vô cùng hổ thẹn.
Trong khi Neia đang cân nhắc, Vua Pháp Sư quay mặt lại nhìn vào cô lần đầu tiên kể từ lúc cô bước vào phòng.
Điểm sáng đỏ trong hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Neia. Trước đây nó đã từng khiến cô sợ hãi, nhưng Neia đã quen dần với chúng, và cô đã cảm thấy như rằng chúng khá là quyến rũ.
“Đây là những gì ta nghĩ, cô Baraja. Chúng ta sẽ đã kết thúc trong một cuộc đụng độ với kẻ thù bởi vì sự ngu ngốc của những chỉ huy quân Giải Phóng. Tình huống như hiện tại không thể thay đổi chỉ với sự nổ lực của một hộ vệ. Cô có nghĩ đến việc tự cứu bản thân thay vì toàn bộ cục diện không? Cô có biết rằng đất nước của ta sẽ chấp nhận lòng trung thành, nếu cô sẵn lòng hiến dâng nó chứ? Mặc dù cô được đào tạo để trở thành thánh hiệp sĩ, ta nhất định sẽ huấn luyện cho cô phát huy toàn tài năng của mình trong đất nước của ta.”
Neia bối rối, và không biết phải trả lời như thế nào.
Trong khi cô cảm thấy biết ơn Vua Pháp Sư đã lo lắng cho cô, cô run rẩy trong sợ hãi khi xem xét đến việc cô có thể mất những gì nếu cô chấp nhận đề nghị của Sorerer King.
Sự cống hiến của cha mẹ cô với đất nước này.
Tình yêu của cô với quê hương.
Cô có thể sẽ không bao giờ quay lại đất nước cô sinh ra.
Những kỷ niệm với nhiều người bạn cô có.
Nhiều vòng tròn quay cuồng trước mắt Neia, và cứ cái này biến mất thì một cái khác lại xuất hiện, nhưng giữa chúng có một cái gì đó không hề tan vỡ, và nó còn lại đến cuối cùng – nói cách khác, thứ quan trọng nhất.
Cô là một thành viên của hội thánh hiệp sĩ.
Trong khi cô vẫn chưa biết được công lý đích thực là gì, chỉ có một thứ duy nhất Neia có thể nói trong khi ưỡn ngực ra và ngẩng cao đầu.
“Thần vô cùng biết ơn ân huệ của Bệ Hạ, nhưng là một công dân của Thánh Quốc, thần cảm thấy mình có trách nhiệm cứu thật nhiều người dân trong khả năng của thần. Đó là vì việc cứu vớt những người không ai giúp đỡ — cứu những người đang chịu đau khổ là chuyện rất bình thường.”
Vua Pháp Sư bất chợt dừng cử động, như thể ông ấy bị đóng băng tại chỗ.
“…Hừm.”
Vua Pháp Sư lẩm bẩm một mình và rồi ông ấy gãi cằm.
Có vẻ như những lời của Neia đã tác động đến ông ấy, bởi vì ông ấy lại nhìn vào Neia một lần nữa.
Đó chỉ là một câu nói bình thường, và Neia cảm thấy hơi bồn chồn..
“Nếu ta không nhầm thì nghe nói rằng khi á nhân tấn công, cô sẽ phòng thủ trên những bức tường gần cổng phía tây, bên trái thành phố đúng không? Đó là một vị trí rất nguy hiểm, và nếu trông chờ ta đến cứu thì sẽ là một sai lầm, cô biết chứ?”
“Thần biết rất rõ.”
Neia có kỹ năng của một cung thủ, và được bố trí ở ngay tiền tuyến, không nghi ngờ rằng cô sẽ chết trong trận chiến sắp tới. Tuy nhiên, cô đã sẵn sàng cho cái chết của mình, vì thế cô sẽ dấn thân vào chiến trường.
Cô cắn chặt môi, nhìn thẳng vào đôi mắt của Vua Pháp Sư.
“Ah, Đôi mắt của anh ta. Ta thích ánh mắt ấy.”
Vua Pháp Sư tự lẩm bẩm với bản thân khiến Neia cảm thấy đỏ mặt. Vua Pháp Sư không có ý gì khác khi nói những câu đó, nhưng nó khiến cô cảm thấy như ông nói thích cô.
“Nếu như vậy, ta sẽ cho cô mượn vài thứ, cô Baraja. Vui lòng hãy sử dụng chúng cho tốt.”
Với một tiếng động vang lên, có gì đó to lớn bất ngờ xuất hiện từ hư không. Cô đã nghĩ nó tương tự như khi Vua Pháp Sư rút ra cây cung ở trong xe, nhưng phép thuật thật kì diệu.
Neia thấy một vật phẩm ma thuật – một bộ giáp – được lấy ra từ hư không.Đó là một bô giáp trông như một cái mai màu xanh – bộ giáp mà Grand King Buser đã mặc trước đây.
“Đây, đây là –“
“Bộ giáp này chắn hẳn sẽ hữu dụng, ta cho rằng nó sẽ đảm bảo cho sự an toàn của cô.”
Bộ giáp này quá lớn với Neia – và nó cũng không vừa với bất kì nhân loại nào. Tuy nhiên, từ những gì Neia biết về những bộ giáp ma thuật, sẽ không có vấn đề gì nếu cô thử mặc nó.
Những bộ áo giáp bình thường sẽ cần một thợ rèn để điều chỉnh phù hợp với kích cỡ người mặc. Tuy nhiên, cũng có giới hạn cho việc đó. Một bộ giáp lớn như bộ này thì chuyện điều chỉnh không hề đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, với giáp ma thuật là một chuyện khác. Bất kỳ ai cũng có thể mặc nó bất kể giới tính hay chủng tộc, miễn là không bị sự hạn chế đặc biệt nào. Nếu không có sự thay đổi nào quá lớn, bộ giáp sẽ tự động điều chỉnh kích cỡ để phù hợp với người mặc.
Thậm chí một tên khổng lồ còn có thể mặc vừa một bộ giáp có kích cỡ không lớn hơn ngón tay cái, nhưng độ bền của giáp ma thuật thì tùy thuộc vào chất liệu và chất lượng. Áo giáp kích cỡ băng chiếc nhẫn sẽ dễ bị phá hủy nếu phải chịu đựng những đòn tấn công bằng phép, axít hay đòn tấn côngmang tính phá hủy trang bị, và điều đó sẽ là giảm tác dụng của phép thuật được được yểm lên nó.
Không có bữa trưa nào là miễn phí, và phím tắt thường không hoạt động. Tuy vậy, bộ giáp của Buser chắc chắn là khá cứng cáp, từ kích cỡ lúc chưa được ai mặc.
“Thêm nữa, ta sẽ cho cô mượn thêm ba thứ nữa.” Vua Pháp Sư tự tay trao cho Neia những vật phẩm đó.
“Một vương miệng, găng tay, và một vòng cổ. Có bất kỳ thứ nào mà ngươi đã có rồi không?”
“Không, không hề. Thần đã không có một vật phẩm ma thuật nào cả ạ.”
“Thật tốt khi nghe điều đó. Bây giờ, ta sẽ giải thích ngắn gọn cách sử dụng những vật phẩm này.”
Như cái tên, Circlet of Iron Will, bảo vệ tâm trí chống lại những đòn tấn công tinh thần như quyến rũ, sợ hãi, và những thứ khác. Tuy nhiên, dù vương miệng giúp người mang miễn nhiễm những đòn tấn công ma thuật, nhưng nó chỉ có thể tăng cường khả năng đề kháng chống lại những đòn tấn công từ khả năng đặc biệt. Còn một điều khác cô phải lưu ý rằng vương miện cũng sẽ chặn những ma thuật có hiệu quả tích cực.
Găng tay có tên là Gauntlets of Archery. Trong tất cả phép thuật trên thế giới này, chỉ có vài loại chỉ có thể sử dụng được bởi những người sỡ hữu kỹ năng bắn cung, đó là lý do Vua Pháp Sư tạo ra vật phẩm này. Tuy nhiên, Vua Pháp Sư đã bỏ đi những phép đó sau khi tạo ra vật phẩm này, và vậy nên găng tay này vô dụng với ông. Chúng chỉ làm kho đồ của ông thêm chật.
Cuối cùng, vòng cổ là một vật phẩm sử dụng mana để thi triển một ma thuật bậc 3 [Heavy Recover]. Người ta có thể sử dụng nó vô số lần chỉ cần người đó sở hữu đủ lượng mana, song nó tốn nhiều mana hơn là thi triển trực tiếp phép đó. Từ lượng mana Neia sở hữu, tốt nhất là cô nên xem đó như là vật phẩm sử dụng một lần. Vì vậy, cô phải suy nghĩ cẩn thận lúc nào sử dụng nó là tốt nhất. Vật phẩm này không phải do Vua Pháp Sư hay bạn ông chế tạo, ông chỉ đơn giản lấy nó khi nó xuất hiện và mua nó từ nơi nào đó.
Đúng vậy, nhìn kỹ thì nó cho thấy rằng chiếc vòng cổ là một món mỹ nghệ rất đẹp. Nó trông như một nữ thần đang ôm lấy viên lục bảo. Chính xác, nó là một tuyệt tác rất quyến rũ.
Neia nhìn vào những vật phẩm đáng giá đó, và rồi lắc đầu từ chối.
“Thần, thần rất tiếc, thưa Bệ hạ, nhưng thần không thể nhận những thứ này.”
Những vật phẩm ma thuật mà Vua Pháp Sư đưa ra rõ ràng là hàng cao cấp. Tuy nhiên, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Neia chết trong khi đang đeo chúng? Những vật phẩm này sẽ rơi vào tay của á nhân, cuối cùng sẽ tăng cường sức mạnh cho á nhân. Thậm chí nếu chúng không rơi vào tay của những á nhân, điều gì sẽ xảy ra nếu như xác của cô bị thất lạc trong hỗn loạn trong trận chiến và những món trang bị mất tích cùng với cô? Còn nhiều nữa, Neia đã có cây cung mà Vua Pháp Sư ban cho cô, sao mà cô có thể không hài lòng với nó và mượn thêm những thứ khác nữa từ ông?
Nói đến đó, cô nên trả lại cây cung cho Vua Pháp Sư trước khi tham gia trận chiến.
“Tại sao lại thế? Những vật phẩm này sẽ giúp ích cho cô khi tham gia chiến đấu, đúng không? Sau cùng thì, cô thuộc dòng Warrior, không có nhiều mana, vậy nên có thể cô sẽ không thể sử dụng được khả năng của vòng cổ. Tại sao cô không nhận nó và thử một lần?”
Neia thú nhận những lo lắng trong lòng để trả lời những câu hỏi của Vua Pháp Sư. Vua Pháp Sư nghe những lời của cô và đơn giản chỉ mỉm cười.
“Thế này thì sao. Tiến vào chiến trường với mục tiêu là đem những vật phẩm này trả lại cho ta, bằng bất cứ giá nào.”
Neia đã từng tự thuyết phục mình như thế, nhưng nó không xua tan được những bất an trong cô. Sau khi nghe câu trả lời, Vua Pháp Sư thoải mái vẫy tay.
“Ô, cứ nhân đi. Ta đã yểm một vài phép thuật xác định vị trí lên những vật phẩm ma thuật này rồi. Ta có thể tim thấy chúng cho dù chúng bị thất lạc.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế… được rồi, miễn lễ. Nhận lấy và sử dụng chúng đi.”
Nếu Vua Pháp Sư có thể biểu cảm như con người, ông ấy chắc hẳn đang mỉm cười – những suy nghĩ đó lướt ngang qua tâm trí Neia khi cô nghe những lời của ông.
Hiện giờ ông ấy đã đưa chúng với sự chân thành như vậy, từ chối thêm nữa sẽ là một hành động vô lễ. Chấp nhận thiện chí của ông ấy cho cuộc chiến với mong muốn xin lỗi vì những mất mát phát sinh cho vương quốc Sorcerous. Những suy nghĩ ấy xoay tròn trong tâm trí Neia–
“Chà?! Ngươi có thể hứa với ta một điều không? Một lời hứa rằng sẽ trả lại chúng sau khi cuộc chiến kết thúc?”
“!”
Sống sót quay về. Đó là ý nghĩa sau những lời đó, và nó làm khóe mắt cô ướt nhòe. Chỉ có cha mẹ cô mới đối xứ với cô như thế.
Vương quốc Sorcerous được ban phước lành khi có vị vua nhân từ như thế. Khi Neia nghĩ đến điều đó, cô căn chặt môi và cúi đầu.
“Cảm ơn bệ hạ rất nhiều! Thần hứa sẽ trả lại chúng!”
“… Hừm.”
Cô nghiêng đầu và lau những giọt nước mắt.
Sau cùng thì cô không thể mặc bộ áo giáp đó tại đây. Tuy nhiên, mang đôi găng tay, vòng cổ và vương miệng thì không vấn đề gì. Cô bắt đầu bằng việc nhanh chóng đeo chiếc vòng cổ.
Ngay khi cô mang nó lên người, cô ngay lập tức hiểu ngay những khả năng của vật phẩm này và cách sử dụng nó. Nó như thể những vật phẩm này là một phần của cô, rất tự nhiên và dễ dàng như sử dụng tứ chi vậy.
Tiếp đến là vương miện. Tuy nhiên, cô không cảm thấy có bất kỳ điều gì đặc biệt thi cô mang nó lên. Nhưng, theo những gì được giải thích lúc trước, cô chắc hẳn sẽ biết được khi cần thiết.
Vật phẩm cuối cùng là đôi găng tay.
Chúng là một vấn đề khác. Cô có thể cảm thấy rõ ràng mọi thay đổi xảy ra trong cô.
Sức mạnh tuôn trào.
Nó giống như lúc cô sử dụng phép thuật để tăng cường sức tăng cường sức mạnh. Cơ bắp của cô như mạnh lên gấp bội và những chuyển động của cô vừa nhanh nhạy và chính xác hơn. Thêm nữa, cô có thể xác định được những chi tiết nhỏ, và thậm chí ngay cả mạch đập cũng được cải thiện. Thể lực của cô thì đầy tràn.
Có vẻ như thể chất của cô đã được cải thiện.
“ Thật kinh ngạc…”
Sức mạnh nhận được thông qua rèn luyện sẽ tích lũy từ từ, vậy nên thật khó để cảm nhận được. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận rõ ràng thể chất của cô đã được tăng cường. Bất ngờ hơn là cô không cảm nhận bất kỳ sự lúng túng nào trong việc kiểm soát cơ thể cô dù nó đã được thay đổi một cách đáng kể.
“Ma thuật thật đáng kinh ngạc…”
Vua Pháp Sư nhún vai khi nghe phản ứng kinh ngạc của Neia
“Đúng vậy. Thật sự, ta cũng đã từng bất ngờ bởi phép thuật của mình.”
“Y ngài là gì ạ?”
“Có những phép thuật tạo ra những thứ như đường, tiêu, đá lạnh. Rồi cũng có những phép có thể tạo ra quặng, mặc dù chúng không tốt lắm. Một vài thành phố phụ thuộc vào những phép thuật tiện ích để cung cấp nguồn nước… Có vẻ như những phép tiện ích có liên hệ mật thiết với văn hóa của thế giới này.”
“Vây… sao?”
Tại sao một Magic caster vĩ đại như Vua Pháp Sư lại bất ngờ bởi những phép bình thường như vậy? Tuy nhiên, nó hẳn cũng có lý, từ những gì Vua Pháp Sư nói. Và quả thật, những phép tiện lợi đã được sử dụng rộng rãi ở rất nhiều nơi; cuộc sống thường nhật không thể không có ma thuật.
“Còn nữa, có những hệ thống thoát nước sử dụng slime… hay đúng hơn, cộng sinh với chúng… à, ta bị lạc đề rồi. Cô Baraja, không cần để tâm đến ta và quay lại công việc đi.”
Thật sự, không có nhiệm vụ nào quan trọng hơn ở bên cạnh Vua Pháp Sư. Tuy nhiên, đúng là hiện tại ho đang thiếu nhân lực, và Neia có một số việc cần phải làm. Nhưng nói đến nhiệm vụ thì phần lớn chỉ liên quan đến việc đứng gác, thứ mà ai cũng có thể làm, song chúng vẫn rất quan trọng.
“Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Bệ Hạ. Thần nhất định sẽ sống sót trở về.”
“À, nếu mọi thứ trở nên xấu đi, hãy chạy về hướng đông. Đó là nơi duy nhất ngươi có cơ hội sống sốt.”
Neia cất đi bộ áo giáp của Buser và cúi đầu trước khi rời khỏi phòng.
Bên trong phòng tác chiến, Remedios Custodio và ba thánh hiệp sĩ đang nghiên cứu bản đồ phân bố lực lượng.
Suy nghĩ của Remedios càng trở nên lanh lẹ và nhạy bén trong trận chiến bao nhiêu, thì cô lại khiến người ta thở dài ngao ngán và bực bội bấy nhiêu vào những lúc khác. Trong khi em gái cô sẽ nói, “chị có được một cơ thể tuyệt vời, tất cả những gì chị cần bây giờ là học hành nhiều thêm một tý”, cô không thể có được khả năng chiến đấu như hiện tại nếu cô nghe theo lời khuyên đó.
Đó là bởi vì cô khác với em gái mình, người được trời bao ban cho ba món quà – trí tuệ, tài năng và vẻ ngoài.
Sức mạnh chiến đấu của phe ta là 10.000. Của chúng chừng 40.000. Điều kiện để chúng ta chiến thắng là chờ được đến khi quân tiếp viện từ phía nam tới, hay quân địch rút lui… chúng ta có thể làm được điều đó nếu như có mười người như mình ở bên.
Nếu những thành viên của Nine Colors, những người được chọn bởi sức mạnh chiến đấu có mặt ở đây, họ có thể tạo ra một thế trận tốt hơn, nhưng sự thật là tình huống hiện tại là một thách thức khổng lồ.
Nếu chúng ta muốn câu thêm thời gian, chúng ta cần phải đánh chúng thật đau trong đợt tấn công đầu tiên của bọn chúng. Điều đó sẽ đẩy lùi được bước tiến của chúng và cho chúng ta thêm thời gian. Sau cùng, kẻ địch không hoàn toàn biết được lực lượng chúng ta có, nhỉ?
Cô cũng nghiêm túc xem xét đề xuất kích trước.
Họ có thể tập hợp lực lượng của họ ở cửa đông và nhanh chóng đánh bại kẻ thù sau đó quay sang cổng phía tây.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng đi đến kết luận – sẽ mất tất cả nếu như họ thất bại. Rất có thể cổng tây sẽ thất thủ với lực lượng chính của kẻ địch trước khi họ đánh bại một lực lượng nhỏ địch đóng ở cổng phía đông, và thành phố sẽ mất.
Và dĩ nhiên, chênh lẹch lực lượng giữa hai bên là quá lớn. Họ phải bù lại khoảng cách này nếu họ muốn dành chiến thắng.
Nhưng điều đó là bất khả thi.
Remedios nhăn mày và nhìn vào những con dấu đặt trên bản đồ.
Cô hy vọng một ý tưởng bất chợt sẽ giáng xuống từ trên trời. Tuy nhiên, chả có gì xảy ra cả.
“Các anh còn bất kỳ ý tưởng nào không?”
“Vâng. Thành thật mà nói –“
Cô lắng nghe đề nghị của thánh hiệp sĩ, bác bỏ nó, rồi hỏi thêm ý tưởng khác, quá trình đó lặp đi lặp lại đến khi không ai trong số họ có thể đưa ra bất kỳ điều gì nữa. Đúng lúc, có một tiếng gõ cửa vang lên xuyên qua không gian im lặng kỳ lạ của căn phòng.
“Đội trưởng, cô đây rồi.”
Người vừa vào đó là phó đội trưởng – Gustavo Montagnes. Tiếng chuông cứu thế dường như vừa vang lên. Có vẻ như những thánh hiệp sĩ trong phòng cũng cảm thấy như thế, khi người ta có thể thấy một tia hy vọng mờ nhạt trên gương mặt chán nản của họ.
“Ah, anh đến đúng lúc lắm. Tôi muốn hỏi anh có bất kỳ ý tưởng nào không.”
Remedios hất cằm vào tấm bản đồ đang nằm trên bàn. Có vẻ như Gustav hiểu ý cô là gì, anh gật đầu.
“Tôi có thể cung cấp một hoặc hai đề nghị, nhưng tôi có thể thảo luận vài thứ trước được không?”
“Hửm? Là gì vậy? Cứ tự nhiên đi.”
“Ah…” Gustav tiếp tục với giọng điệu dịu hơn. “Chính xác thì mọi thứ trở nên khá tệ. Một vài người muốn biết Vua Pháp Sư có tham gia chiến đấu không.”
Vua Pháp Sư sẽ không tham gia trận chiến này. Đây là để phục hồi lượng mana ông đã tiêu tốn đến bây giờ, và đối phó với kế hoạch của Jaldabaoth là khiến ông tiêu hết lượng mana ở đây.
Remedios khó mà chấp nhận được lý do đầu tiên, vì em gái cô Kelart có thể hồi phục mana của cô ấy trong vòng một ngày. Tuy nhiên, mọi người đều cảm thấy rằng không thể sử dụng cùng tiêu chuẩn của con người với Vua Pháp Sư, từ việc ông ta có thể một mình chiếm lại thành phố, và vậy nên Remedios không nói gì thêm. Nghĩ đến điều đó, cũng có những mục sư ở đây, và những người khác cũng chấp nhận nó như một điều dĩ nhiên.
Tuy nhiên, thậm chí Remedios cũng có thể chấp nhận được lý do thứ hai.
Biết đâu Jaldabaoth đang lẩn trốn trong hàng ngũ kẻ địch?
Họ mang Vua Pháp Sư đến đây là để chiến đấu với Jaldabaoth. Với trường hợp tốt nhất là cả hai bọn họ tàn sát lẫn nhau, cô không muốn thấy Vua Pháp Sư thua. Vì vậy, sẽ hợp lý khi cô để Vua Pháp Sư lại nghỉ ngơi để ông ta có thể chiến đấu với toàn bộ khả năng của mình, thậm chí cô cảm thấy vô cùng khinh thường lũ undead.
Tuy vậy, vẫn có vài người muốn Vua Pháp Sư tham gia vào chiến trường. Một vài quý tộc vẫn ở lại trong thành phố đã đề xuất một số tiền lớn – thậm chí đến nỗi mắt Remedios mở to như sắp rớt khỏi cái đầu rỗng của cô – để kích động ông ta chiến đấu, nhưng Vua Pháp Sư không chấp nhận đề nghị của họ.
“Có chuyện gì với nó vậy? Vua Pháp Sư sẽ không tham gia trận chiến này. Anh cũng biết điều đó, đúng không? Chỉ cần nói với họ như thế là được.”
“Đội trưởng, chúng ta không thể nói với họ điều này. Nếu mọi thứ trở nên tệ hơn – không, dù mọi chuyện tiến triển tốt, nó sẽ gây nên sự náo động lớn.”
“Tại sao lại thế?”
Cô không thể hiểu được. Có chuyện gì nếu như Vua Pháp Sư không chiến đấu?
Sau khi thấy vẻ khó hiểu xuất hiện trên mặt của Remedios, Gustav nhăn mày trả lời:
“Đó là bởi vì người dân đã chứng kiến cuộc chiến chiếm lại thành phố này và biết rằng có những thứ mà chúng ta, những thánh hiệp sĩ không thể làm được, nhưng Vua Pháp Sư có thể thực hiện chỉ với hai người.”
Cô vẫn không thể hiểu những gì Gustav đang cố gắng nói.
“Điều đó có thể làm vài người thấy buồn, nhưng chuyện đó thì sao chứ. Có vấn đề gì à?”
“Không, những gì tôi đang cố nói là, họ nghĩ rằng Vua Pháp Sư thì đáng tin hơn thánh hiệp sĩ chúng ta. Nếu người dân của thành phố này biết được rằng Vua Pháp Sư – người đáng tin và mạnh mẽ nhất chúng ta có – không chiến đấu, sĩ khí sẽ tụt xuống đáy.”
“Đáng tin? …Anh có nhận ra rằng Vua Pháp Sư là undead không?”
“Chuyện đó không quan trọng. Vua Pháp Sư đã giải phóng thành phố và cứu những người trong ngục. Vậy nên với họ, Vua Pháp Sư là một anh hùng.”
“Một anh hùng?”
Remedios lặp lại những lời của Gustav, không thể hiểu được ý nghĩa của chúng.
“Người dân nghĩ ông ta là một anh hùng? Nhưng ông ta là undead, phải không? Chúng ghét sự sống và yêu cái chết. Ông ta bỏ rơi con tin – không, ông ta giết họ mà không thèm chớp mắt, đúng không?”
“Họ đã nghĩ như vậy đấy. Cũng như… đơn giản là họ coi ông như người hùng. Nếu điều này tiếp diễn, người dân sẽ bắt đầu nghĩ Vua Pháp Sư là đấng cứu thế của họ. Nếu không may, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Thánh vương –“
“Ý anh là Thánh hậu” Gương mặt Remedios nhăn lại. “Tôi đã nói điều này nhiều lần rồi, chắc là Calca-sama đã bị nhốt ở nơi nào đó. Có nhiều thánh hiệp sĩ và linh mục gục ngã ở khắp nơi sau trận chiến với Jaldabaoth, nhưng chúng ta không thể tìm thấy Calca-sama và Kelart ở đâu cả. Hắn ta cần gì ở một cái xác chứ. Tôi chắc chắn rằng họ đã bị bắt làm con tin.”
“Tôi nói nhầm, thưa đội trưởng. Tôi cảm giác rằng nó có thể là một vấn đề với quyền trị vì của Bệ hạ.”
“Vấn đề với quyền lực của cô ấy?”
“Vâng… Hàng phòng ngự của chúng ta đã bị đập nát và không ai có thể ngăn cản được cuộc xâm lược của á nhân. Người dân sẽ muốn hướng về phía một sinh vật tối thượng có thể bảo vệ được họ.”
“Nhưng ông ta là undead… anh biết chứ?”
“Tôi nói lại lần nữa, chuyện ông ta có là undead không còn quan trọng nữa. Ông ta cứu họ trong lúc họ cần nhất, đúng không?”
Remedios vẫn không thể hiểu được điều đó.
“Nhưng Vua Pháp Sư đâu phải là người duy nhất chiến đấu? Chúng ta cũng chiến đấu, dưới lá cờ của Thánh hậu.”
“Đúng. Tất cả chúng ta đều chiến đấu, thậm chí còn chiến đấu liên tục. Nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, Vua Pháp Sư được xem như đã làm nhiều hơn chúng ta, vậy có khả năng người dân sẽ tín nhiệm ông ta hơn Thánh hậu và tìm đến sự che chở của ông ta như một lãnh đạo mới.”
“Hả!?” Remedios vô thức cao giọng. “Sao có thể vậy được? Ông ta không chỉ là anh hùng, một undead lại còn được đặt cao hơn Thánh hậu? Anh có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Không, đó là từ quan điểm của những người dân –“
“— Tốt hay không, ông ta vẫn là undead! Anh nghĩ rằng Thánh hậu đã chịu đựng và nỗ lực bao nhiêu cho lợi ích của người dân? Sao lũ người đó có thế –“
“—Làm ơn chờ chút, đội trưởng!”
“Ý anh là gì, chờ chút!? Anh đang nói cái quái gì vậy, Gustav? Không, đó có phải là điều anh thực sự tin không?”
Remedios dộng mạnh nắm đấm lên bàn, cố gắng kiềm chế cảm xúc tuôn trào. Một đòn giận dữ — từ một người có sức mạnh khủng khiếp – đã tạo thành một cái lỗ trên bàn và những miếng gỗ lả tả, rơi xuống mặt đất. Sức phá hoại kinh khủng trông như thể một người khổng lồ vừa dậm chân, cho thấy cô đã giận dữ như thế nào.
“Làm ơn bình tĩnh lại, đội trưởng. Tất cả chúng ta đều biết về sự vĩ đại và sự nhân hậu của Thánh hậu. Dù là Vua Pháp Sư hay bất kỳ undead nào đều không thể so sánh được với Người. Nhưng chỉ chúng ta biết điều đó bởi vì chúng ta ở bên cạnh Thánh hậu.”
“Anh có bị ngu không? Thậm chí nếu họ chưa từng được diện kiến ngài ấy trước đây, chuyện một con người sẽ tôn trọng undead của một quốc gia khác hơn người thống trị của đất nước chính mình là không thể! Đó chỉ là ảo giác!”
“Đội trưởng!” Gustav kêu lên với giọng như muốn vỡ ra. “Dù là undead và là vị vua của một quốc gia khác, Vua Pháp Sư vẫn là người giải phóng họ khỏi sự tra tấn! Đó là thứ… thứ mà Thánh hậu, thứ mà ngài ấy không thể làm được!”
Gustav gần như hét lên khi nói ra những lời đó, và căn phòng vang vọng âm thanh của anh ta khi anh ta đang cố kiềm nén hơi thở bối rối của mình.
“…Các anh nghĩ sao?”
Những thánh hiệp sĩ có mặt trong phòng từ trước nhìn nhâu khi họ nghe giọng khe khẽ của cô. Sau đó, một thánh hiệp sĩ trong số họ cất tiếng, mặt hiện rõ vẻ sẵn sàng cho cái chết.
“Đương nhiên là những thánh hiệp sĩ chúng ta đều không coi Vua Pháp Sư như là một người hùng. Tuy nhiên, chúng tôi nhìn chung cũng có cảm nhận như thế.”
Sau đó, một người khác lên tiếng.
“Đa số người dân đều biết rằng Vua Pháp Sư là người đã chinh phục thành phố này với sức mạnh của hai – không, của một người. Những người không được chứng kiến sức mạnh của Vua Pháp Sư thì nghe những tin đồn phóng đại, càng trở nên tôn sùng ông ta hơn.”
Người cuối cùng thêm vào:
“Và sự thật rằng Vua Pháp Sư đã tự mình đứng ra đề nghị hỗ trợ một quốc gia không liên minh hay thân thiện gì với ông ta. Bỏ qua việc ông ta là undead… thì những hành động ấy xứng đáng gọi là anh hùng.”
Có vẻ như Remedios là người duy nhất không thể chấp nhận được tình cảnh hiện tại. Trong trường hợp này, cô phải trả lời câu của của Gustav như thế nào đây?
Đúng là họ không có người hùng nào tham gia chiến đấu sẽ khiến cho sĩ khí giảm sút, và nó sẽ dẫn tới sự hỗn loạn. Xét cho cùng, kẻ thù là một đội quân có số lượng gấp bốn lần. Và bất kì ai cũng sẽ nghĩ như vậy khi phải tham gia một trận chiến như thế này.
“… Vậy tại sao chúng ta không biến Vua Pháp Sư là một kẻ xấu xa, như thế sẽ một ná trúng hai chim? Chúng ta sẽ nói với quần chúng rằng Vua Pháp Sư sẽ không giúp chúng ta thêm nữa?”
“Nói dối là một ý tưởng rất tệ,” Gustav nói. “Tâm trạng của người dân hiện tại giống như một con đập trước khi vỡ tung. Nếu họ biết được sự thật thông qua một kênh nào đó hay phát hiện ra chúng ta đang cố gắng che giấu sự thật, mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Chà, chúng ta không nói dối, chúng ta có thể làm nó sai lệch chút thôi.”
“Nếu người dân nghĩ rằng đó là một lời nói dối, đó sẽ trở thành một lời nói dối.”
“Vậy tất cả những gì chúng ta cần làm là giữ họ khỏi việc thấy được Vua Pháp Sư đúng không?”
“… Vậy nếu như có một cuộn bạo loạn nổ ra hay nếu có ai đó cầu xin ông ta, chúng ta ta sẽ giết họ sao?”
“… Tôi không muốn làm thế.”
Gustav thở dài nặng nề.
“Thật là bực bội. Vua Pháp Sư đã thể hiện quá nhiều sức mạnh của ông ta. Tôi cảm thấy chúng ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh này nếu chúng ta tự mình chiếm lại được thành phố … nếu điều tội tệ nhất diễn ra, đất nước sẽ bị chia cắt. Ai sẽ ngăn Vua Pháp Sư nếu ông ta tuyên bố vùng đất này thuộc về vương quốc Sorcerous?”
“Quốc gia này thuộc về Thánh hậu và những người dân sống trên đó! Không phải của undead! Và ngoài ra, anh nghĩ rằng các quốc gia xung quanh sẽ chấp nhận điều đó sao?”
Remedios lại đập lên bàn lần nữa. Tuy nhiên, gương mặt của Gustav không thay đổi, và anh ta chen ngang:
“Họ chắc chắn sẽ chấp nhận. Đội trưởng, cô cũng thấy chúng rồi đúng không… những con quái vật trong thành phố của ông ta. Không quốc gia nào khác muốn trở thành kẻ thù của vương quốc Sorcerous, một đất nước sỡ hữu sức mạnh quân sự đáng sợ. Sẽ khôn ngoan hơn nếu như bỏ qua một Thánh Quốc hiện giờ đang bất lực… và nếu nơi này trở thành một thuộc địa, sức mạnh phòng thủ của vương quốc Sorcerous sẽ bị giảm một nửa, và rất nhiều quốc gia lân cận sẽ đồng ý rằng đó là một điều tốt. Và nếu như người dân cũng muốn điều này xảy ra, Vua Pháp Sư sẽ thực hiện nó.”
“… Trở thành một quốc gia của undead thì còn tốt hơn là trở thành một quốc gia không thể tự bảo vệ mình… như thế sao đội phó?”
Gustav gật đầu với câu hỏi của thánh hiệp sĩ. “Ý là vậy đấy.”
“Gustav. Có phải ta đã sai lầm khi mang Vua Pháp Sư đến đây không?”
“Dĩ nhiên là không, đội trưởng. Đó là lựa chọn tốt nhất vào lúc đó. Tuy nhiên… thật sự là do chúng ta đã dựa dẫm vào ông ta quá nhiều. Như tôi vừa nói lúc nãy, nếu như chúng ta chiếm lại những khu trại bằng chính sức mình, chúng ta sẽ không phải lâm vào tình huống hiện giờ. Tất cả chúng ta đều biết rằng, người dân vẫn có thể sợ hãi và thù ghét Vua Pháp Sư, vì ông ta là một undead.”
“… Chúng ta nên làm gì?”
“Chúng ta cần xoa dịu dân chúng, kiếm thêm thời gian, và tự mình đánh bại đội quân của kẻ thù. Nếu chúng ta còn không thể làm được điều đó thì thậm chí dù đánh bại được Jaldabaoth… cuộc chiến vẫn sẽ tiếp diễn.”
Remedios nhìn lên trần nhà.
“… Vậy đó là những gì chúng ta cần phải làm. Vua Pháp Sư khốn kiếp… phải chăng ông ta đã lên kế hoạch những thứ này ngay từ đầu?”
“Tôi không biết… Tôi thật sự không biết. Nhưng có thể lắm.”
“Có thể ông ta muốn mở rộng lãnh thổ của mình. Không phải vương quốc Sorcereous rất nhỏ sao?”
“Tôi sẽ không nói rằng nó nhỏ, dù thật sự là vương quốc Sorcerous chỉ là thành phố của ông và những khu vực lân cận, cộng thêm khu vực đồng bằng mà người ta đồn rằng nó sản sinh ra một số lượng lớn undead.”
“Vậy đó là lý do tại sao ông ta để mắt đến vùng đất của Thánh Quốc. Mọi bằng chứng đều dẫn đến kết luận này.”
“Tên undead khốn kiếp! Sau cùng thì chúng ta nên đề nghị sự giúp đỡ của Momon!”
“Có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi dù cho Momon đến. Ảnh hưởng chỉ không quá mạnh như của Vua Pháp Sư tạo ra thôi. Một vị vua tự mình chinh phục một thành phố là một hình ảnh cực kỳ ấn tượng. Dù là một vị vua undead, kẻ thù truyền kiếp của đất nước chúng ta thì cũng rất ảnh hưởng.”
“…. Khốn kiếp.”
Sự im lặng quay trở lại căn phòng. Remedios – người cuối cùng cũng nhận ra đó là những gì Gustav đã hỏi ý kiến của cô – đưa ra mệnh lệnh.
“Chúng ta sẽ thảo luận việc này với Caspond-sama. Nếu, mặc dù tôi nghĩ rằng không có khả năng, Thánh hậu đã qua đời, vậy ngài ấy sẽ là người có đủ tư cách nhất để trở thành Thánh vương tiếp theo.”
“Vì chúng ta vẫn chưa tìm ra được bất kỳ thành viên hoàng tộc nào khác, điều đó nhất định là thế. Chúng ta sẽ hỏi ý kiến của ngài ấy về tất cả những điều này.”
Remedios để những thánh hiệp sĩ ở lại trong phòng và dẫn Gustav đến phòng của Caspond.
Cuối cùng, nhiều thứ cũng diễn ra như dự kiến của Gustav. Kết luận rằng họ sẽ hoãn việc trả lời người dân và nếu kẻ thù tấn công vào lúc này, họ sẽ đối mặt với chúng với giả định rằng không có sự trợ giúp của Vua Pháp Sư và đẩy lui bọn chúng, để thể hiện cho thể giới biết rằng sức mạnh của Thánh Quốc vẫn chưa bị dập tắt.