Chương 20: Có tiền mua tiên cũng được
<br><br>Chương 20: Có tiền mua tiên cũng được<br><br><br>Ngô Chi Hạo vẻ mặt tươi cười nói: “Thì ra là Lục huynh, Lục huynh nói rất đúng, còn nhờ Lục huynh giúp tiểu đệ việc này đó.” <br> <br>Lục Tiểu Thanh vẻ mặt cười cười nói: “Đâu có, đâu có” Hai ngón tay lại động đậy, không ngừng ma sát. Hắc hắc, ngươi là Dương Châu thủ phủ, có thể giúp ngươi, trước tiên lấy phí vất vả đã. Ngô Chi Hạo thấy động tác sau của Lục Tiểu Thanh liền ngẩn người, lập tức mặt cười nở hoa, rất nhanh rút mấy tờ giấy từ trong tay áo ra, xem cũng không xem qua, liền nhét vào tay Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sáng lạn, tươi cười thu vào trong lòng. Bên cạnh Lý Quỳnh nhìn thấy rõ ràng, dở khóc dở cười nói: “Các ngươi đây là…?” <br> <br>Lục Tiểu Thanh lôi kéo Lý Quỳnh, thì thầm vào tai: “Đừng nói, đừng nói, xem ta đem ca ca muội trở về.” Lý Quỳnh nhãn tình sáng lên, cũng nhỏ giọng nói: “Tỷ nếu có bản lĩnh khuyên ca ca muội trở về Dương Châu, muội coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy” <br> <br>“Một lời đã định” Lục Tiểu Thanh nhấc chân đi đến chỗ Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên vẫn mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh kề tai nói nhỏ, thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tà ác, tươi cười tiêu sái lại đây, vẻ tươi cười trên mặt chàng lại càng sâu. <br> <br>Lục Tiểu Thanh đi ra phía trước, cái gì cũng chưa nói, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay Lý Quân Hiên nhỏ giọng nói: “Về Dương Châu” Lý Quân Hiên không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh lại thẳng thắn đến nói trực tiếp, trên mặt ý cười nồng đậm, cũng nhỏ giọng trả lời: “Không trở về” <br> <br>Lục Tiểu Thanh nhướn mi nói “Thật sự không trở về?” <br> <br>Lý Quân Hiên cũng bắt chước Lục Tiểu Thanh nhướn mi nói: “Thật sự không trở về”. <br> <br>Thấy Lục Tiểu Thanh cúi đầu, Lý Quân Hiên lại nói: “Nàng là một cô nương nha, sao lại ôm tay nam tử thế này, mau buông tay, đừng tự làm hỏng danh dự của nàng”. Tiếng nói vừa dứt, Lục Tiểu Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt buồn bã chực khóc, hốc mắt trong suốt nước mắt lăn qua lăn lại, vẻ mặt ai oán, đáng thương. <br> <br>Lý Quân Hiên đột nhiên nhìn thấy Lục Tiểu Thanh bày ra bộ dáng này, trước là hoảng sợ, sau vừa chuyển miệng khẽ cười nói: “Tiểu quỷ, nàng lại muốn làm gì?” <br> <br>Lục Tiểu Thanh trên mặt ngày càng buồn bã, nước trong mắt tùy thời đều có khả năng chảy xuống, miệng lại nói: “Nếu huynh không về, ta liền ra phố gào khóc, nói huynh bắt nạt ta, ta là một thư sinh yếu đuối, bị huynh bội tình bạc nghĩa, hiện tại huynh gặp lại người quen liền vứt bỏ ta.” <br> <br>Lý Quân Hiên ngẩn người, sau cong khóe môi lên nói: “Nàng muốn làm như thế thật sao? Nếu nàng thật muốn làm như thế, ta sẽ không cản nàng, nàng là người thú vị như vậy, ta cũng không từ chối lấy nàng làm vợ đâu” <br> <br>Lần này đến Lục Tiểu Thanh ngẩn ra, rồi đột nhiên khóe miệng tươi cười, trong mắt rưng rưng, khóe miệng lại cười, nói không nên lời, cũng nói không ra tốt đẹp, môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đừng quên hiện tại ta là nam tử, nếu huynh muốn lấy ta, như vậy chẳng phải là đoạn tụ sao. Ta nghĩ Dương Châu thủ phủ mời huynh còn phải khách khí, khẳng định thể diện nhà huynh không nhỏ, ta là vô danh tiểu tốt thì không sao cả, chỉ sợ Ngô Chi Hạo trở về loan tin, hắc hắc, không phải là huynh không còn đường về Dương Châu hay sao” <br> <br>Lý Quân Hiên nghe vậy, cười càng vui nói: “Suy nghĩ rất thấu đáo” <br> <br>Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: “Vậy về hay không về đây?” <br> <br>Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh, tuy nàng trong mắt có lệ, nhưng khóe miệng lại ẩn ý cười, nói: “Nếu nàng muốn ta trở về, vậy thì trở về đi.” <br> <br>Ánh lệ trong mắt Lục Tiểu Thanh thu về rõ nhanh, hé miệng nói: “Coi như huynh thức thời”. Rồi xoay người hướng Lý Quỳnh và Ngô Chi Hạo vung tay lên, thần khí nói: “Đi, về Dương Châu”. Đại công tử họ Ngô kinh hỉ, xông về phía trước dẫn đường. Lý Quỳnh vẻ mặt tò mò cùng kinh ngạc chạy đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh hỏi: “Tỷ dùng biện pháp gì vậy? Lại còn thuyết phục được ca ca”. Lục Tiểu Thanh, liên tục quạt quạt, thần thái kiêu ngạo nói:? “Phật dạy không thể nói” <br> <br>Lý Quỳnh một bên phùng má nói: “Ca ca, huynh xem nàng kìa”. Lý Quân Hiên khẽ cười nói: “Muội đừng đấu với nàng, muội không phải là đối thủ của nàng đâu” <br> <br>Mấy người cùng đi, nói nói cười cười, không bao lâu liền đến bến tàu Tô Châu, trên bến tàu có một con thuyền kim bích huy hoàng đang neo đậu. <br> <br>“Thật là một chiếc thuyền lớn” Lục Tiểu Thanh không khỏi sợ hãi than. Lý Quân Hiên nhướng mày mỉm cười, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Ngô gia là thủ phủ Dương Châu, tơ lụa ở Giang Nam chỉ sợ phần lớn đều là của nhà bọn họ, một con thuyền như thế này chẳng đáng kể gì.” <br> <br>Ngô Chi Hạo cười ha ha không ngừng nói: “Quân Hiên huynh chê cười rồi, Ngô gia ta giàu có, cũng không lọt được vào trong mắt huynh, nhìn khắp Giang Nam, Quân Hiên huynh cao quý không kể hết.” Lục Tiểu Thanh không kiên nhẫn nghe hai người thổi phồng nhau, lôi kéo Lý Quỳnh rất nhanh đi lên thuyền. <br> <br>Thuyền chia làm hai tầng, tầng dưới là nơi ở của thủy thủ, chưởng đà, sai vặt, nha hoàn, tầng trên mới là nơi ở của chủ tử, Lục Tiểu Thanh không biết rõ ràng, lôi kéo Lý Quỳnh đi về phía tầng dưới, Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh không biết quy củ, vừa tức giận vừa buồn cười kéo Lục Tiểu Thanh lại, đi hướng về phía tầng trên, lúc này Lý Quân Hiên cùng Ngô Chi Hạo đang đi ở phía trước. <br> <br>Ngô Chi Hạo đi hai bước lên trước, vén rèm cửa tầng trên nói “Trương huynh, Bạch huynh, nhìn xem ai đến này” <br> <br>Bên trong vang lên âm thanh hào sảng: “Ngô huynh, huynh lại gặp gỡ được vị huynh đệ nào sao, ta xem nào, ồ, Lý đại công tử, là huynh, ôi, thất kính, thất kính, mau, mau, mời vào bên trong ngồi.” <br> <br>Một người khác mỉm cười nói: “Hóa ra là Lý huynh, Cơn gió nào đưa huynh đến đây, mau, mời ngồi” <br> <br>Hai người đi ở phía sau, còn chưa vào đến trong sảnh, Lục Tiểu Thanh nghe Lý Quân Hiên nói: “Khách khí, khách khí, hai vị huynh đệ mau ngồi xuống, không cần khách khí với ta như vậy.” <br> <br>Từng bước bước vào trong phòng, gặp một bạch diện thư sinh tươi cười nói: “Lý huynh đã nói như vậy, chúng tôi tôn kính không bằng tuân lệnh.” <br> <br>Một người khác dáng người hơi thấp bé một chút, nhưng là một nam tử tráng kiện, ha ha cười nói: “Nếu đều là huynh đệ, đương nhiên không cần khách khí.” <br> <br>Ngô Chi Hạo cũng nói: “Khó mới gặp được vận khí tốt, ở Hàng Châu gặp được Trương huynh cùng Chi huynh, ở Tô Châu lại gặp được Quân Hiên huynh, đúng là có duyên, nếu đã có duyên như vậy, mọi người còn khách khí làm gì” <br> <br>Tên này khá lắm, cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi liền mang cả phường nhuộm đến, mặt cũng thật là dày, Lục Tiểu Thanh nhìn hai người trong sảnh, bĩu môi. Thấy hai người kia chỉ lo nói chuyện cùng Lý Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh liền lôi kéo Lý Quỳnh tự tìm chỗ ngồi cho bản thân, ngồi vào một trong hai cái ghế dựa bên trong. Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh nghênh ngang ngồi ở ghế trên, không khỏi liếc mắt cười trộm một cái, nàng đã ngồi xuống bên cạnh. <br> <br>Bạch diện thư sinh liếc mắt thấy Lục Tiểu Thanh tự nhiên ngồi ở trên vị trí chủ vị, sắc mặt không khỏi có hơi chút biến đổi, sau lại khôi phục như thường, nói với Ngô Chi Hạo: “Ngô huynh, hai vị này là ai?” <br> <br>Ngô Chi Hạo lúc này cũng nhìn thấy Lục Tiểu Thanh ngồi ở chủ vị phía trên, lập tức nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, sau cười nói: “Hai vị này là bằng hữu của Quân Hiên huynh” <br> <br>Cụ thể hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể nói như thế. Lục Tiểu Thanh thấy trong sảnh bốn người đều quay sang nhìn nàng, không khỏi quay sang hỏi Lý Quân Hiên: “Làm sao vậy?” Lý Quân Hiên nhịn cười trả lời: “Không có gì” Rồi đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh ngồi xuống. <br> <br>Ở trong sảnh, chủ vị nên là Ngô Chi Hạo ngồi, nhưng Lý Quân Hiên thân phận tôn quý, trong sảnh để một cái bàn cho mọi người ngồi xung quanh, vị trí của chủ và khách cũng tương đương nhau, vốn là Lý Quân Hiên ngồi ở vị trí chủ, nhưng Lục Tiểu Thanh đâu có biết vị trí của chủ và của khách, chỉ thấy chỗ ngồi gần nơi mình đứng nên ngồi xuống. Ba người kia thấy Lý Quân Hiên chỉ ngồi ở một bên Lục Tiểu Thanh, làm họ tưởng Lục Tiểu Thanh so với Lý Quân Hiên còn có thân phận cao quý hơn, liếc nhau mà không dám nhiều lời, nên tự đi ngồi ở các vị trí xung quanh. <br> <br>Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nam tử tráng kiện lại đứng lên, chắp tay nói với Lục Tiểu Thanh: “Tại hạ là Bạch Mạc, gia phụ làm Tư mã ở Dương Châu, dám xin thỉnh giáo tôn hạ xưng hô như thế nào?” Bạch Mạc này thấy Lục Tiểu Thanh ngông nghênh ngồi vào ghế chủ vị, mà Lý Quân Hiên lại cười nhường cho, vì thế lời nói đối với Lục Tiểu Thanh rất là tôn kính. <br> <br>Lục Tiểu Thanh nghe Bạch Mạc nói có vẻ nho nhã, mà chức quan Tư Mã cũng không biết rõ ràng lắm, nhưng nghe thì cũng hiểu hai chữ xưng hô, đứng dậy đáp: “Ta họ Lục, Lục Tiểu”. Nam tử tên Bạch Mạc khẽ nhíu mày không nói, Bạch Mạc này báo họ, tên, gia cảnh, tương đối mà nói Lục Tiểu Thanh cũng nên tự giới thiệu như vậy, nhưng Lục Tiểu Thanh lại hoàn toàn xem nhẹ. <br> <br>Lý Quân Hiên biết Bạch Mạc đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói “Tiểu huynh đệ này của ta không phải xuất thân quan lại, không hiểu quy củ, các ngươi thông cảm một chút”