Chương 1: Biến động
Toàn bộ các nơi, sự kiện, nhân vật đều là hư cấu, không liên quan đến những thứ có thật ngoài đời.
Truyện diễn ra tại một đất nước mang tên 'Vân Long', với khung thời gian vào giữa tháng 12.
Vào buổi tối tại một cửa hàng phụ kiện.
Khi mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại một anh nhân viên đang quét sân.
Bên trong cửa hàng bỗng xuất hiện một vết nứt ở giữa không trung.
Từ bên trong vết nứt tràn ra các loại khí đủ màu sắc. Những chất khí như một làn khói lan tỏa ra xung quanh. Chúng nhập vào bên trong các móc khóa treo trên giá bán hàng.
Một lúc sau, khi những chiếc móc khóa đã hoàn toàn bị chất khí lạ dung nhập, đôi mắt của chúng dường như sáng rực lên.
Hình dáng của chúng bắt đầu biến đổi, không còn là những chiếc móc khóa đáng yêu. Giờ đây, vẻ bề ngoài của chúng không khác gì những con quái vật, những con quái vật tồn tại dưới dạng 'linh thể', hay còn được biết đến với cái tên: «Ngoại Linh».
Chúng hung hăng phá hủy mọi thứ trong tầm mắt của mình.
Ở bên ngoài cửa hàng, anh nhân viên vẫn đang chăm chỉ quét rác.
_ Ngày mai lãnh lương nữa là mình sẽ có đủ tiền để đóng viện phí cho mẹ rồi.
"Choang"
Lũ «Ngoại Linh» phá vỡ cửa kính xông ra ngoài. Tiếng vỡ lớn phát ra, anh nhân viên quay đầu lại nhìn. Cái cửa kính nay chỉ còn lại là những mảnh kính vụn dưới nền đất.
Anh tiến sát lại, đưa tầm mắt mình vào khoảng không ở khung cửa nhìn vào bên trong cửa hàng.
_ C… Cái gì thế này…
Toàn bộ mọi thứ trong cửa hàng đều bị phá hủy, như thể vừa phải hứng chịu một trận động đất cực mạnh vậy.
Anh nhân viên bước vào trong. Đôi mắt anh banh to ra hết cỡ. Những con gấu bông bị cắn xé, những pho tượng tô màu vỡ thành từng mảnh, những cái hộp quà bị đốt cháy. Đặc biệt nhất là một loạt móc khóa biến mất không một dấu vết…
_ Chuyện gì… chuyện gì đã xảy ra?
Con hẻm nhỏ hiu quạnh dưới ánh đèn vàng mờ mịt càng lộ vẻ u ám. Anh nhân viên run rẩy, răng cứ đập vào nhau.
Cố trấn tĩnh bản thân, anh dùng sức tát mạnh vào mặt như thể điều đó sẽ giúp anh thoát khỏi cơn ác mộng này.
_ Là thật sao…
Những mảnh kính vỡ vẫn nằm đấy, cảnh vật bên trong cửa hàng vẫn giống như vừa trải qua thảm họa.
_ Không được. Phải gọi cho quản lý thôi, chắc anh ta sẽ biết gì đó, chuyện gì đã xảy ra vậy cơ chứ…
Anh móc trong túi ra chiếc điện thoại của mình, gọi cho anh quản lý.
_ Alo, gì đấy em? - Bên trong điện thoại là một giọng nói đầy ôn tồn và lãnh đạm.
_ Anh ơi… cửa hàng mình… có chuyện lớn rồi anh ơi…
_ Bình tĩnh nào, em thở dốc vậy, có chuyện gì à? Thở đều lại rồi nói anh nghe nào.
Anh nhân viên lắp bắp:
_ Chuyện này gấp lắm anh ạ. Cửa hàng mình… bỗng dưng… bị…
"Vụt"
Một vệt sáng xanh vụt qua, rất nhanh.
Anh nhân viên chưa kịp nói xong, thì đầu của anh ta đã rơi lìa xuống đất…
"Bịch"
Máu bắn ra như vòi phun từ cổ, cơ thể anh nhân viên ngã phịch xuống. Máu tích tụ lại thành một vũng làm ướt đẫm cả cơ thể anh.
_ Alo, alo… Em ơi, này em ơi, có chuyện gì thế?
Cách đó không xa, bóng một người đàn ông ngồi chễm chệ trên cột điện đối diện cửa hàng, gã ta vác trên vai phải là một thanh kiếm khổng lồ.
Gã nhe răng, nở một nụ cười đầy nham hiểm:
_ Tất cả đều vì 'Arizama tối cao'! (tiếng nước 'Trung Thông').
***************
Sáng hôm sau.
Trong phòng của một học sinh tên Cường, khi cậu vẫn còn say giấc.
"Rầm"
Mẹ cậu đạp tung cửa, xắn tay áo và tiến lại giường cậu với giọng nói đầy tức giận:
_ Muốn tự dậy đi học hay xem thử đôi tay yêu dấu của mẹ hả?
Cường kéo mền che mặt rồi quay mặt sang chỗ khác:
_ Năm phút nữa thôi được không ạ…
Gân xanh nổi lên rõ trên khuôn mặt mẹ cậu. Bà đưa hai tay lại gầm giường, nắm chặt, rồi lật tung cả cái giường bằng gỗ nguyên chất của cậu lên:
_ DẬY NGAY! - Bà quát lớn.
Một lát sau.
Cường đi xuống cầu thang với chiếc áo hoodie đen in hình hai con rắn đang quấn lấy nhau trên một cái cây gỗ, kèm với đó là thân ngoài của áo khoác jean được đính vào khiến chiếc áo trông rất khó coi.
Cậu vừa đi vừa ngáp, tay xoa xoa vô cái lưng.
Cậu bước vào bếp, mẹ cậu đang làm đồ ăn bên trong. Trông thấy bóng lưng của người phụ nữ luôn yêu thương con cái, cậu khẽ cười, một nụ cười ngập tràn ấm áp.
Cậu đi nhẹ lại phía bên bàn thờ rồi đốt ba cây nhang:
_ Chào ba.
Trên bàn thờ là hình ảnh của một người đàn ông rất chính trực kèm theo là một cái huân chương. Ba cậu mất khi đang làm nhiệm vụ dưới tư cách một cảnh sát viên.
Rồi cậu tiến lại bàn:
_ Mẹ làm mạnh quá, lưng con muốn gãy rồi này.
Khuôn mặt của Cường rất đẹp trai, kể cả là khi đầu tóc cậu ta vẫn còn đang hơi rối.
_ Xuống rồi đó hả? Con có biết là con sắp trễ rồi không? Ăn nhanh lên rồi còn đi học nữa chứ!
_ Vầng vầng… - Cường trả lời với tình trạng đầy ngái ngủ.
Mẹ cậu chỉ vào cái áo khoác cậu đang mặc:
_ Con lại mặc nó à? Nó nhìn cũ lắm rồi đấy. Sao không thay cái khác đi, hay bữa nào rảnh mẹ với con đi mua áo khoác mới nhé?
Cường nhìn vào chiếc áo khoác của mình và cười nhẹ:
_ Không cần đâu mẹ ạ, con mặc nó quen rồi.
_ Mà con lúc nào cũng mặc nó, con không thấy nóng à?
_ Không ạ, con mặc riết cũng thấy quen rồi mẹ à. - Cậu kéo ghế và ngồi vào bàn ăn.
Mùi đồ ăn bắt đầu bốc lên thơm nghi ngút từ chảo mẹ cậu đang làm.
_ Thơm quá! - Mẹ cậu vừa ngửi vừa tự khen trình độ nấu ăn của mình.
Mẹ của Cường lấy dĩa rồi dọn đồ ăn lên đó. Bà đem chúng ra bàn, vừa đi, bà vừa hỏi Cường:
_ Con đã mặc áo sơ-mi trắng bên trong chưa đó?
_ Rồi ạ. - Cậu kéo cổ cái áo khoác áo xuống gần ngực cho mẹ cậu thấy rõ.
_ Con xem, không chải đầu gì hết, tóc rối hết này. - Bà chỉnh lại tóc cho cậu.
Cậu cười nhẹ:
_ Con cảm ơn.
_ Con lại thức khuya đọc sách à? - Mẹ cậu đưa hai tay mình vẽ vòng lên gần mắt mình.
_ Vâng… Tại nay thi môn tiếng Anh nên con tính là ôn thêm một chút, ai dè khi xong hết rồi thì cũng đã gần 3 giờ sáng…
Cậu vừa ngáp vừa lôi ra một cuốn sách từ chỗ nào đó trong người và ngồi đọc.
"Rầm"
Mẹ cậu đập mạnh xuống bàn và nhìn chằm chằm vào mắt Cường.
_ DẸP NGAY!
Cậu giật mình, xém làm rơi quyển sách.
Không dám trái ý, cậu nhìn vào đống đồ ăn và bắt đầu than vãn:
_ Mẹ à… Sao lại là bánh mì với ốp-la nữa… Con đang tuổi ăn, tuổi học đấy. Ăn vầy sao con đủ chất mà học…
_ Thì mẹ chỉ biết nấu vậy thôi chứ sao… - Mẹ cậu phồng má, hai tay chống nạnh.
_ Haiz… chiều nay con sẽ nấu nên mẹ khỏi cần phải lo, để mẹ nấu riết con ngán trứng lắm rồi…
_ Này nha… - Một ít nước mắt chảy ra từ mắt mẹ cậu.
Mẹ cậu tháo tạp dề, chỉnh lại cổ áo sơ-mi mà hồi nãy mẹ cậu mặc bên trong.
"Bzzt"
Điện thoại của mẹ cậu rung lên. Cầm lấy nó rồi đi vào một góc phòng, có vẻ như đó là một cuộc gọi quan trọng.
Sau khi kết thúc câu chuyện với cái điện thoại, mẹ cậu đưa hai tay lên má cậu nựng rồi bảo:
_ Hôm nay thì không được rồi. Mẹ mới nhận được thông báo vào lúc nãy. Có một cửa hàng bị cướp, chúng không chỉ cướp mà còn giết người nữa, nên có lẽ mẹ sẽ lại phải vắng nhà ít lâu rồi.
_ Lại nữa à? - Cường chau mày.
_ Biết sao được, mẹ cũng là cảnh sát mà. - Mẹ cậu cười nhẹ.
Rồi hôn lên trán cậu:
_ Ngoan nào con yêu, đừng giận mẹ nhé. Vài ngày nữa xong việc là mẹ sẽ về ngay ấy mà.
_ Giá như trên đời này không tồn tại lũ tội phạm thì hay biết mấy…
_ Thì mẹ vẫn phải bận rộn với công việc nào đó thôi…
_ Nếu là con, con sẽ lập gia đình khi đã đủ điều kiện kinh tế và luôn sẵn sàng ở nhà với con của mình.
Mẹ cậu cười khúc khích:
_ Vậy mẹ phải chờ lâu lắm thì mới được bế cháu hả?
_ Con còn đang đi học đấy.
_ Hình như con thích con bé Bảo Trâm nhỉ? Đúng không? Cái con bé hồi nhỏ ở gần nhà mình ấy?
_ Không có… - Mặt Cường đỏ chót.
_ Mà hồi đó tiếc nhỉ? Nếu con bé không phải chuyển nhà, thì con đã có thể vun đắp tình cảm mặn nồng các kiểu với nó rồi ha?
_ Mẹ này…
Mẹ cậu vẽ lên không hình trái tim:
_ Mà dù gì thì giờ con và nó học chung rồi mà nhỉ? Happy ending ha.
_ Ư…
_ Lộ hết lên mặt rồi kìa. 'Ánh sáng' của mẹ đáng yêu quá đi mất. - Mẹ cậu ôm bụng cười.
_ Con 18 tuổi rồi đấy, mẹ đừng có gọi con như thế nữa…
_ Biết sao bây giờ ta, mẹ lỡ quen gọi như thế rồi, 'ánh sáng' dễ thương của mẹ. - Mẹ cậu búng vào trán cậu.
_ Đau… - Cậu ôm trán.
_ Nhưng con vẫn quyết không học công an theo nghiệp gia đình thật à?
_ Không, con không học đâu. Con đăng ký vào Ngoại thương rồi, học quản trị kinh doanh.
_ Giỏi vậy ta. Tương lại mẹ sẽ trở thành mẹ của một giám đốc lừng danh nhất thế giới luôn.
_ …
_ Thôi… Mẹ lo đi làm đi, trễ giờ rồi kìa.
Mẹ cậu đưa tay lên trán, hành lễ như quân đội:
_ Vâng. Sếp nhỏ của mẹ, mẹ đi đây.
_ Mẹ đi cẩn thận…
Cường lẩm bẩm nói thầm sau khi mẹ cậu đi khỏi:
_ Lại công tác…
***************
Khi giáo viên chưa vô, lớp học không khác gì một cái chợ.
Cường đang đọc cuốn sách về lịch sử của thế giới, thì Nam, bạn thân nhất của cậu, vỗ vai rồi ngồi ngay phía trước mặt cậu.
_ Êy, mày coi tin gì chưa?
_ Hửm? Tin gì? - Cường nhướng mày lên ra hiệu đã nghe.
_ Thì vụ 'shop Linh Linh' bị trộm ghé thăm đó, tao còn nghe là có người bị giết nữa. - Nam nhấn mạnh chữ 'bị giết'.
_ À, biết… Mẹ tao mới nói với tao sáng nay.
_ Haiz, cướp dạo này lộng hành quá mà, đã cướp của, còn giết người nữa chứ.
_ Nó có liên quan gì tới tao với mày không?
_ Mày lại vô tâm nữa rồi nhóc ạ.
Nam dùng ngón tay mình gõ gõ vào trán Cường:
_ Đó là lý do mà đến giờ mày vẫn ế đấy.
_ Nhiều chuyện.
_ Rảnh thì lo mà học đi, vài tháng nữa là thi cuối cấp rồi, suốt ngày ở đó mà yêu với chả đương.
_ Vậy là mày không thích ai hả? - Nam đưa cùi chỏ mình đẩy nhẹ vào người Cường.
_ Không!
Bảo Trâm từ đâu xuất hiện đứng trước mặt Cường:
_ Không thích gì thế?
Cường ngước mặt lên nhìn về phát ra giọng nói ấy, khuôn mặt cậu đỏ như tô lên…
_ C… Có gì đâu…
_ Nó bảo nó không thích có b… - Nam chưa kịp nói hết lời thì Cường đá vào chân Nam.
_ Đau…
_ Không gì đâu, chỉ là nó hỏi tớ có thích nuôi pet không thôi, cậu biết mà, tớ bị dị ứng với lông chó mèo… - Cậu nhún vai.
Bảo Trâm đưa tay lên miệng che đi nụ cười mỉm của cô ấy:
_ Tớ biết mà.
Cùng lúc đó, giáo viên vào lớp và quát lên:
_ Trống từ nãy giờ rồi mà còn chưa chịu ngồi đàng hoàng nữa hả?
Thầy vừa quát lên, cả lớp liền vội ổn định chỗ ngồi của mình. Nam quay người lên trên, khuôn mặt cậu tỏ vẻ tự mãn như đang nắm được yếu điểm của ai đó.
Và đôi mắt Cường thì như đang muốn lột da của cậu ta ra.
_ Thôi tui quay lên đây, không thầy lại la chết thì khổ…
_ Ừm. - Bảo Trâm cười rồi ngồi vào chỗ kế bên Cường.
Chỗ ngồi của cả ba đứa hiện tại là Nam ngồi trước mặt Cường, còn Trâm ngồi kế bên Cường, ngay chỗ lối đi ra vào, còn cậu thì ngồi sát cái cửa sổ.
Cường chuẩn bị đặt thân mình nằm xuống ngủ thì Trâm hỏi nhỏ:
_ Cậu làm toán chưa Cường?
_ A… Quên rồi… Tối qua lo học Anh quá…
Trâm cười nhẹ, rồi cậu đẩy đề cương của mình sang.
_ Cậu chép đáp án mấy câu tớ làm rồi đi cho nhanh, rồi sau đó phải chỉ tui mấy cái câu khó tui không biết làm nha.
_ Ừm…
_ Khoái chết bà mà bày đặt làm bộ làm tịch. - Nam úp mặt gần sát bàn, lấy tay che miệng và nói nhỏ nhỏ xỏ xiên Cường.
Nhưng Cường đã nghe thấy. Cậu ta giơ chân ở dưới bàn rồi đạp thẳng vào mông Nam.
_ Đau… - Nam không dám hét lớn vì sợ thầy la.
_ Lớp trưởng cho thầy biết lớp nay có vắng ai không? - Thầy giáo vừa lật sổ đầu bài vừa hỏi - Thấy tôi vào phải tự giác báo cáo chứ? Cứ để phải hỏi mới trả lời à.
Cậu bạn lớp trưởng vội đứng dậy báo cáo:
_ Lớp nay vẫn vắng bạn Trang ạ.
Thầy nói nhỏ:
_ Chẹp, nghỉ gần một tháng rồi đấy. Còn bỏ thi nữa chứ, không biết nó còn muốn tốt nghiệp không nữa?
***************
Giờ ra về.
Cả ba về cùng với nhau. Nam liên tục than thở về đề thi môn tiếng Anh siêu khó. Còn Trâm thì đang cố giúp cậu hiểu mấy câu hỏi mà Nam không làm được, trong khi Cường thì bơ đi và đọc cho xong cuốn sách mà cậu đọc dở…
_ Tại sao người nước mình mà phải học tiếng nước khác chứ?
_ Để du nhập với thế giới đó Nam, bây giờ xã hội phát triển rồi, không học tiếng nước ngoài, làm sao mà làm việc được?
_ Không học đâu. Tui là người yêu nước chân chính. Kẻ yêu nước sẽ không phản bội đất nước mình mà đi học một thứ tiếng khác.
"Cốp"
Gáy sách dày cộm của Cường đập thẳng vào đầu Nam.
Tới chỗ ngã rẽ phải tách nhau, Nam và Trâm đi về cùng hướng, khác với Cường.
_ Bye nha, mai gặp lại. - Nam và Trâm vẫy tay.
Cường quay mặt sang chỗ khác:
_ Nam này…
_ … nay mẹ tao đi công tác…
_ Nữa à? - Nam bỏ hai tay mình ra sau gáy - Tháng này hình như cũng ngót nghét chục lần rồi ấy, thế đi mấy hôm?
_ Một tuần. - Cường gãi đầu - Chắc thế.
_ Để tao bảo với má rồi tối tao qua.
_ Ừm…
_ Có gì tớ sẽ qua phụ cậu nữa được không? - Đôi mắt Trâm sáng lên.
_ Cũng được… - Mặt Cường đỏ lên khi Trâm tiến sát lại gần.
_ Cậu mà ở luôn thì nó càng mừng ấy chứ. - Nam lấy tay che mồm nói nhỏ.
_ Là sao?
Cường nhíu mắt lại, quăng một cái liếc nhìn đầy sắc bén vào người Nam rồi giẫm mạnh vào chân cậu.
Nam la lên:
_ Đau nha thằng kia…
_ Lỡ chân thôi, cần gì xoắn.
_ Thôi, bọn tớ về nhé, bye bye. - Trâm vẫy tay.
_ Bye… - Cường giơ tay vẫy nhẹ.
Cường đứng yên đó cho đến khi bóng dáng hai người họ khuất đi mất…
Đi được một đoạn, cậu thấy có cái gì đó lóe lên ở gần cây cột điện. Cậu tiến lại nhặt nó lên. Một cái móc khóa hình con cáo đỏ đầy bụi bặm…
Cậu cầm nó lên soi xét, đôi mắt cậu nhìn nó đầy vẻ u buồn:
_ Mày… Cũng cô đơn sao…