Chương 2: Những kẻ trời ơi từ đâu xuất hiện
Cường vừa đi vừa soi xét cái móc khóa nhặt được.
Bỗng, cậu va trúng phải một ai đó…
"Chủm"
Cả hai đều ngã ngửa ra sau.
_ Đau… - Cường xoa cái hông của mình.
Cô gái đi cùng đỡ chàng trai ngồi dậy:
_ Có sao không?
Đột nhiên chàng trai ấy hét lên:
_ A a a… điện thoại của tớ bị rớt xuống cống rồi…
Nhận thấy như kiểu chàng trai chỉ quan tâm tới điện thoại vừa rớt của mình hơn là cô bạn đi bên cạnh, mặt cô nhăn nhúm lại vẻ khó chịu. Cô ta đạp chàng trai đó té thêm lần nữa.
_ Á, á… làm gì vậy má? - Chàng trai chới với.
_ Hứ, cho chừa. - Cô gái hất mặt sang chỗ khác.
Cảm thấy mình đang bị giận dỗi, chàng trai ôm chân cô gái ra vẻ cầu xin.
_ Thôi mà…
Nhưng cô lại tiếp tục đạp cậu ta ra.
Chợt, cậu ta nhớ ra nguyên nhân khiến điện thoại của mình bị rơi xuống cống, làm bỏ lỡ mất cả chuỗi xếp hạng mà cậu ta đang chơi, cậu nhìn lên và tìm kiếm kẻ ác ôn đấy.
_ Nè thằng kia…
Nhưng thủ phạm đã chạy bay biến đâu từ lâu rồi.
_ Ơ…
"Đâu rảnh mà ở lại nghe bắt đền? Tiên hạ thủ vĩ cường, chạy trước là luôn luôn ăn chắc." Cường vừa chạy vừa nghĩ.
Cậu ghé ngang vào một cái siêu thị mini gần đó.
_ Mua ít đồ về làm đồ ăn nào.
Hì hục mãi một hồi mới lấy được cái điện thoại dưới cống thoát nước. Cậu ta đâu có ngờ là cậu đã bị cô gái đi chung chụp lén từ nãy tới giờ.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cậu ta nhảy nhót vui sướng như đứa trẻ nông thôn mới mót được khoai vậy.
_ Yay… May mà mày không làm sao hết. Tao yêu mày quá đi mất. - Chàng trai ôm chiếc điện thoại vào lòng.
Cậu ta tính hôn chiếc điện thoại vừa nhặt dưới cống lên. Mùi hôi bốc ra nồng nặc từ nó.
_ Hôi quá, cất nó đi! - Cô gái bịt mũi.
_ Hả?
_ Ngay và luôn!
_ Vâng…
Cậu ta xị mặt rồi bỏ vô túi.
Vừa đậy nắp cống lại, cậu nhìn thấy một ai đó đang khoác trên mình một bộ đồ trùm từ đầu tới chân một màu đen, y như một cái bao bố. Sau lưng còn có hình thù gì đó, là cái vòng đang bao bọc cái bàn tay và trên tay có một hình chữ thập.
Gã ta đi vào một con hẻm nhỏ gần đấy.
_ Mục tiêu đấy. - Chàng trai nói nhỏ.
_ Chắc không?
_ Chắc mà.
_ Vậy đi theo nào.
Cô gái gật đầu, nhưng vừa bước được vài bước, cô lấy tay bịt mũi:
_ Đi tắm trước đi được không? Hôi quá.
_ Ơ…
***************
Buổi tối hôm đó.
Cường đang mặc một chiếc áo thun hình con rắn đang gặm trái táo trong miệng. Cậu ngồi học bài trong phòng.
Sau khi học xong hết bài cho ngày mai, thì cũng là lúc tin nhắn của Trâm tới.
Nội dung tin nhắn như sau, những chỗ nào nhân vật trong truyện ghi tắt, thì sẽ có phần phiên dịch trong ngoặc đơn.
"_ Sr nha, bà t đg ho nặng nên có lẽ tối nay t ko qua đc rồi…???????????? (Xin lỗi nha, bà tớ đang ho nặng nên có lẽ tối nay tớ không qua được rồi…????????????)
_ Không sao đâu. Có thằng Nam qua mà. Không thì tớ ở một mình vẫn ổn thôi!
_ Nhg… (Nhưng…)
_ Tớ tự biết lo cho bản thân mình mà. Chúng ta đều 12 hết rồi còn gì.
_ C nói cứ như nhg con ng trưởng thành ấy!!!???????????? (Cậu nói cứ như những con người trưởng thành ấy!!!????????????).
_ …
_ Khi nào rảnh t sẽ qua nhà c và đền cho c món bánh su mà c ưa thik đc ko? Nó sẽ do chính tay của đầu bếp chuyên nghiệp là t làm luôn đó????????????(Khi nào rảnh tớ sẽ qua nhà cậu và đền cho cậu món bánh su mà cậu ưa thích được không? Nó sẽ do chính tay của đầu bếp chuyên nghiệp là tớ làm luôn đó????????????)
_ Cậu còn nhớ sao?
_ Tất nhiên là nhớ rồi. Vì c là ng quan trọng vs t mà. (Tất nhiên là nhớ rồi. Vì cậu là người quan trọng với tớ mà.)
_ Người quan trọng?
_ Bà t ho rồi, t tắt máy đây, pp c. Nhớ ngủ sớm nha. (Bà tớ ho rồi, tớ tắt máy đây, bye cậu. Nhớ ngủ sớm nha.)
_ Cậu cũng vậy đấy
_ Uk (Ừ)"
Đặt điện thoại xuống bàn, cậu nở một nụ cười hạnh phúc.
_ Người quan trọng sao?
_ Cô ấy dễ thương quá.
Cậu ngồi xem lại tin nhắn cũ mà cậu và Trâm đã nhắn tin với nhau cả tiếng đồng hồ.
Một lúc sau.
Cậu lục cặp mình, lôi ra cái móc khóa vừa nhặt được ban chiều. Đưa tay chỉnh ánh sáng của cái đèn bàn, sau đó chiếu vào cái móc khóa, săm soi…
_ Mày dơ quá.
Nói rồi, cậu lấy khăn giấy tỉ mỉ lau chùi thật cẩn thận cái móc khóa nhỏ.
Chà chà, lau lau một hồi, cái móc khóa nhìn sạch sẽ như mới vậy. Nó có hình con cáo nhỏ màu đỏ trông vô cùng ưa nhìn và cuốn hút. Cường giơ cao nó lên khen ngợi:
_ Trông cũng dễ thương nhỉ? Không trầy xước gì nhiều lắm… Hình như Trâm thích mấy cái thứ như này thì phải? Hay là mai mình đem tặng cho Trâm thử xem?
Nhưng mà, như có một sức hút kỳ lạ gì đó từ con cáo, cậu cảm thấy không nỡ cho nó đi, và Cường cũng không thể rời mắt khỏi nó được.
Cậu để nó vào lòng bàn tay rồi cúi đầu xuống:
_ Mà, chắc không nên, này là mình lượm được mà, ai lại đi tặng đồ lượm được cho người khác chứ.
_ Sao hôm nay nóng thế nhỉ, vẫn đang là giữa tháng 12 cơ mà. - Cậu vừa nói vừa vẫy áo cho bớt mồ hôi.
Cơ thể cậu tự dưng cảm thấy nóng vô cùng, cứ như là đang trong cái lò bát yêu vậy.
"Bíp bíp"
Cậu đưa tay bấm chiếc remote máy lạnh. Để remote xuống bàn và sẵn tiện cậu quơ tay bỏ đống khăn giấy vừa dùng để 'tắm' cho móc khóa vào thùng rác nhỏ dưới chân bàn cậu.
Mồ hôi vẫn chảy ướt cả áo của cậu ta.
Săm soi kỹ lưỡng cái móc khóa, chợt, từ đâu đó, một tia sáng lóe lên rồi chiếu thẳng vào cửa sổ phòng Cường.
Như vừa thoát khỏi cơn mê, Cường giật mình nhìn ra phía cửa sổ. Ánh sáng kỳ lạ có màu xanh dương vô cùng chói mắt, cậu thậm chí còn thấy xung quanh nó có mấy vệt sáng gì đó như điện giật nữa.
Một linh cảm không lành, nắm chặt lấy cái móc khóa vào trong lòng bàn tay, cậu nhanh chóng nghiêng người, tránh khỏi phạm vi cửa sổ. Một tia sét bổ thẳng vào cửa sổ phòng, phá toang cả một mảng lớn trên tường.
"Choang"
Kính bị vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, làm sáng lóa căn phòng. Cường đưa tay lên che và đồng thời nhắm mắt của mình lại.
Một bóng đen bay thẳng vô phòng cậu. Gã ta ngồi xổm trên bàn, mặc một bộ đồ đen che kín toàn thân. Gã vác trên vai một thanh đại kiếm đang tóe ra những tia sét liên hồi.
Và thay vì phải ngầu lòi như mấy nhân vật phản diện, thì gã ta lại ôm người co ro…
_ Cái quái gì mà lạnh dữ vậy trời? (Tiếng Trung Thông)
Lưu ý từ giờ trong chuyện sẽ có những phân cảnh các nhân vật sử dụng tiếng nước ngoài. Trong các trường hợp đó, câu nói của các nhân vật sẽ được đặt trong dấu "hai phẩy" để phân biệt với tiếng bản địa.
Và những phần suy nghĩ của nhân vật cũng được đặt trong dấu "hai phẩy" nên mong mọi người lưu ý để tránh nhầm lẫn.
Gã ta nhìn xuống cái remote máy lạnh được đặt trên bàn học của Cường:
_ "Cha mẹ ơi, cái gì mà tới âm 30 độ, sao xài điện phí vậy cha?"
Nói rồi, gã ta lượm cái remote dưới chân và ấn tắt cái máy lạnh đi.
_ C… cái quái gì vậy?
Như quên khuấy mất mình đến đây có việc gì, gã ta chửi xối xả vào mặt Cường và việc ý thức tiết kiệm điện, cũng như ý thức về việc nóng lên toàn cầu…
Nhưng Cường có hiểu gì đâu, vì sự bất đồng ngôn ngữ của cậu và gã, cậu chết sững ra trước những lời gã nói.
_ Gã ta nói quái gì vậy?
Nhưng có vẻ việc gã nói quá nhiều làm Cường tức điên lên. Gân xanh nổi hết trên mặt cậu, cậu quát lớn:
_ Rốt cuộc ngươi là ai? Đến đây với mục đích gì? Và, nói tiếng nào dễ hiểu đi, thằng khốn!
Gã ta nhăn mặt:
_ "Hả? Ngươi nói cái gì vậy?"
Gã đưa tay lên cằm suy nghĩ.
_ "À, ta hiểu rồi.Ngươi không hiểu tiếng 'Trung Thông' đúng không?"
_ "Xin lỗi ngươi nhé, nhưng tại đi gấp quá, mà ta cũng quên mất, nên ta chưa kịp học tiếng 'Vân Long' của các người. Thành thật xin lỗi nhé…" - Gã ta chắp tay.
"Gã này bị khùng hay gì vậy, tự dưng phá tường phòng mình xông vào, rồi chửi mình xối xả cái gì đó, và giờ là chắp tay xin lỗi?" Tâm trí Cường trở nên bối rối trước những hành động của gã ta.
"Bình tĩnh nào tôi ơi, không hiểu gì hết nhưng chắc chắn thanh kiếm gã cầm trên tay không phải hàng dỏm giá dỏm đâu." Cường cắn chặt răng.
Thanh kiếm của gã, theo góc nhìn mà Cường thấy được, có thể nói nó là một thanh kiếm được tạo nên từ công nghệ cực kỳ hiện đại.
Nó là một thanh kiếm từ trên xuống dưới được ráp từ vô số những miếng sắt đầy chắc chắn, nó còn có hai thân kiếm với mỗi thân có một lưỡi ở bên ngoài và hai thân này chúng đứng ngang nhau. Khác lạ thêm một chỗ nữa là, thanh đại kiếm của gã có một cây ống hút nhỏ ở giữa nữa. Bảo là ống hút cũng không đúng, vì nó dài bằng ngang với hai thân kiếm kia.
Và cây kiếm ấy lúc nào cũng cứ phát ra vô số luồng điện giật giật liên tục kêu "tách tách"…
_ "Mà, ta tới đây làm gì vậy nhỉ?" - Gã đưa một tay lên xoa cằm suy nghĩ.
Có lẽ gã ta vừa là một gã khùng, vừa là một gã bị thiểu năng hạng nặng chăng?
Gã nhăn mặt lại suy nghĩ một hồi.
_ "Ta thật là đãng trí mà, đến cả việc cần làm cũng quên mất." - Gã lấy tay vỗ vào đầu mình.
_ Mình có nên chạy đi nhờ giúp đỡ không? - Cường nói nhỏ.
Sau một hồi, tự dưng gã ta nhớ ra được gì đó. Miệng gã ta mở hình chữ ô còn đầu thì gật lên xuống.
_ "À, nhớ rồi…"
Vừa nói xong, tay phải cầm thanh kiếm của gã siết chặt lại. Gã giơ thanh kiếm lên cao rồi cười với nụ cười đầy ma quái:
_ "Cảm phiền ngươi chết giùm ta nhé, anh bạn thân vừa mới quen. Ta sẽ nhớ ngươi nhiều nhiều lắm."
_ Chết… - Cường giựt người lên.
"Vụt"
Nói rồi, thanh kiếm trên tay gã nhanh chóng vụt xuống với tốc độ cực kỳ nhanh. Các tia lửa điện phát ra từ thanh kiếm tạo ra một vết chém màu xanh dương khi mà gã vung kiếm.
Một dòng máu đỏ tươi ứa ra, bắn khắp căn phòng.