Chương 3: Thức tỉnh
Thanh kiếm vụt nhanh xuống, nhưng Cường đã giơ tay phải lên chống đỡ kịp thời khiến nó chỉ sượt qua tay cậu.
Lực chém của thanh kiếm quá mạnh làm nó cắm thẳng vào nền nhà, những tia điện của nó làm cho nền nhà cháy xém xung quanh.
_ Ư…
Nói là sượt qua nhưng vết thương rất sâu và hiểm, làm cậu mất rất nhiều máu.
Và tất nhiên, thời gian còn lại cho đến khi máu trong người cậu chảy ra đủ để cậu bất tỉnh và gã đó sẽ giết cậu có lẽ chỉ được tính bằng giây.
Đầu cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng, cảnh vật xung quanh thì như tối sầm lại…
"Vậy là đủ hiểu rồi, gã tới để giết mình"
"Cứ đà này không mất máu chết cũng bị chém chết mất." Đôi mắt Cường trở nên cảnh giác cao độ.
_ Làm cái gì vậy hả? - Cậu tức tối hét lên.
_ "Né giỏi đấy." - Gã mặc bồ đồ đen cười khẩy lên khen ngợi.
_ Hảo? Hảo gì chứ, đã bảo ta không hiểu ngươi nói gì mà, đồ chết tiệt.
_ Ngươi phá hư tường phòng nhà ta rồi giờ còn muốn giết ta nữa, ta đã làm gì ngươi mà ngươi phải làm đến thế này cơ chứ hả?… - Cường chỉ tay về phía bức tường hòng làm gã phân tâm.
Nhưng có lẽ vô dụng rồi. Gã không để tâm đến lời Cường nói nữa.
Không nói không rằng, gã giơ cao thanh kiếm lên không trung, luồng điện trên thanh đại kiếm ấy cứ nảy nảy tiếng "xoẹt xoẹt".
_ Không thèm để tâm luôn? - Cường nói nhỏ.
Một tiếng "rít" trong không khí bay thẳng xuống chỗ Cường…
Nhanh tay vơ lấy cái ghế gần đó, Cường giơ lên đỡ. Lần này chắc hẳn gã ta thực sự muốn giết chết cậu, thanh kiếm của gã như đang muốn giải phóng một luồng điện khổng lồ…
Chiếc ghế do gặp một luồng điện cao áp từ thanh kiếm, nó bốc cháy và chỉ còn lại mỗi bộ khung bằng sắt…
"Thật điên rồ. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Một thanh kiếm điện hạng nặng luôn hả trời?" Đó chính xác là những gì Cường đang nghĩ lúc này.
Cường giơ tay định lấy chiếc điện thoại thì gã ta như đã đoán được ý:
_ "Muốn gọi ai à? Đâu dễ thế."
Từ ngón tay gã phát ra một luồng sáng màu xanh dương, sau đó một vòng tròn mờ ảo xuất hiện. Rồi từ cái vòng tròn đó, một tia sét xanh nhỏ bắn thẳng vào điện thoại của Cường, làm nổ chiếc điện thoại V-Sphone No.1 mới mua của cậu.
V-Sphone No.1 là điện thoại của hãng V-Super, một hãng điện tử mới nổi tại thị trường 'Vân Long'.
_ Chết tiệt. - Cường tặc lưỡi tiếc của.
_ Làm quái gì vậy hả?
Gã trùm đầu rút thanh kiếm đang bị găm chặt vào sàn nhà lên và chém:
_ "Chết đi!"
Cường giật lùi ra sau, gã lại vung thanh kiếm chém thẳng xuống trước mặt cậu, ngay giữa hai chân.
May mà cậu banh chân mình ra kịp thời, không thì suýt chút nữa là chém thẳng vào 'thanh kiếm nhỏ' của cậu rồi.
Nhanh tay với lấy cuốn sách ở gần đó, cậu chọi thẳng vào mặt gã ta. Gã đưa tay đánh bay cuốn sách vào góc tường.
Nhưng khi gã vừa đắc ý, thì một cơn mưa sách bay thẳng về phía gã…
Một tay cầm kiếm và một tay đỡ khiến gã không kịp gạt hết những cuốn sách bay tới.
"Cốp"
Gáy của một cuốn từ điển siêu dày bay tới, đập thẳng vào mặt gã ta…
Gã ngã người ra đằng sau, mém té khỏi cái bàn mà gã đang ngồi xổm ở trên.
Bật người dậy, cầm lấy cuốn sách quăng trúng đầu mình.
Trên bìa sách ghi: 'Từ vựng song ngữ và những mẫu câu dành cho người mất căn bản.'
Gã lật vài trang:
_ "Từ điển hả? Hừm… Nó có vẻ hay đấy…"
Đang đọc giữa chừng thì gã chợt nhớ ra lý do tới đây. Gã đóng cuốn sách lại, nhìn vào chỗ mà Cường ngồi…
Nhưng… nó đâu? Có ai ngồi ở đó đâu? Ơ, biến đi đâu mất rồi?
Gã nhìn xung quanh phòng cậu. Cánh cửa phòng đã được mở toang và có một vệt máu dài kéo từ chỗ mà Cường ngồi hồi nãy ra bên ngoài.
Gân xanh nổi trên mặt gã ta:
_ "Thằng này khá hơn cả 'Khá Bảnh' đấy…"
Bỏ cuốn sách vào bên trong chiếc áo choàng, gã nhảy phốc ra khỏi cửa sổ rồi đuổi theo…
***************
Cậu ôm chặt cánh tay rỉ máu, vừa chạy vừa thở dốc.
"Cái quái gì vừa xảy ra thế? Gã là ai vậy? Tại sao lại cố giết mình? Và hình như là gã vừa xài phép thuật hả?" Tâm trí Cường ngập tràn nỗi bất an.
"Bốp"
Cậu tông phải một người đi đường gần đó.
Hắn ta khá là khó chịu và như thể đang cố ăn vạ Cường:
_ Mày muốn cái gì đây hả? Mày tông gãy vai tao rồi đây n…
Chưa kịp dứt lời, ánh đèn đường chiếu rọi làm hiện rõ cánh tay đang chảy máu của cậu.
Hắn ta thấy Cường đang ôm cánh tay đầy máu chảy ròng ròng thì hãi quá, mặt đổ mồ hôi hột cả ra.
"Dân anh chị mới đi chém lộn về hả má?"
Hắn tái xanh cả mặt. Như không muốn liên lụy tới mình, cũng như không muốn chết. Hắn ta vội nép vào góc tường rồi nói bằng giọng sợ hãi:
_ Anh đi giùm em với… Em năn nỉ anh…
Cường lườm hắn một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Khi Cường đã chạy đi khuất, hắn ta thở phào nhẹ nhõm thì…
_ "Ngươi có thấy kẻ nào ôm cánh tay đẫm máu chạy qua đây không?"
Gã mặc đồ đen đã chạy tới.
Gã áp sát hắn vào tường rồi đưa cây kiếm kề sát cổ anh thanh niên.
_ Tha cho em anh ơi. Em không biết gì hết… - Nước mắt nước mũi chảy dòng dòng trên mặt hắn.
_ Anh ơi, em cũng không hiểu anh nói gì hết đâu…
Hắn vừa mếu máo vừa trả lời gã đồ đen. Mà khoan, hình như có vẻ như có mùi gì đó khai khai. Có vẻ có ai đó vừa 'dấm đài' ở đây.
Gã mặc đồ đen không nói không rằng, giơ cánh tay cầm thanh kiếm lên. Lưỡi kiếm của gã phát ra ánh sáng màu xanh cùng với vài tiếng "xoẹt xoẹt".
_ Anh ơi tha em… Em không biết gì hết mà… - Hắn ta giơ tay lên định đỡ lấy, đôi mắt nhắm nghiền lại.
_ Nếu anh hỏi em là có thằng nào chạy qua đây không, thì nó đi hướng này này.
Vừa nói, ngón trỏ của hắn chỉ về phía Cường đã chạy qua.
Một lát sau, hắn mở hé mắt mình ra quan sát, thì không còn thấy gã áo đen trước mặt nữa…
Hắn trượt dài xuống đất, miệng mếu máo:
_ Mẹ ơi… Con không ở thành phố nữa đâu. Con hứa với mẹ con sẽ về quê làm rẫy, trở thành người đàng hoàng…
***************
Cường quyết định chạy tới chỗ công an Quận xin nhờ giúp đỡ. Nhưng…
"Chíu"
Một tiếng sét đánh ngang chân Cường, như một sự cảnh báo rằng gã đã đuổi sát tới nơi.
_ "Chạy đâu cho trời khỏi 'nắng' hả nhóc con?" - Gã ta đang bay trên trời ngay ở phía sau cậu.
"Khốn khiếp, hắn nhanh quá."
Cậu đang phải vừa chạy, vừa quay mặt về sau để đoán phương hướng mà gã ta sẽ tấn công cậu. Phải nói rằng óc quan sát cũng như trực giác của cậu rất nhạy, vì sét nó có vận tốc rất kinh khủng.
_ "Sao nhóc không đứng lại và chiến đấu như một người đàn ông đi xem nào? Chạy hoài như vậy, nhóc có phải là chuột không hả?" - Gã chế giễu.
Cường vừa chạy vừa thở gấp:
_ Khốn, mất nhiều máu làm choáng quá.
Nhưng cho dù đang bị đuổi giết như thế, cũng như không hiểu đối phương nói gì, vậy mà cậu lại có cảm giác mình đang bị khinh thường.
Cậu quay đầu ra sau hét lên:
_ Thằng khốn kia, có ngon thì đứng trước mặt tao mà đấu khẩu này. Vứt cái kiếm của mày đi và dẹp trò dùng điện ấy rồi tấp nhau như đàn ông xem. Thứ chơi bẩn như mày thì đừng có mà nói xấu bố.
Không biết gã có hiểu không, nhưng gã đột ngột tăng tốc, đáp xuống trước mặt Cường với nắm đấm thủ sẵn.
Cường bất ngờ khi gã xuất hiện trước mặt. Không kịp dừng, cậu lợi dụng lực ly tâm, xoay người xuống né đòn rồi quét chân mình thành hình quạt gạt chân gã ta.
Do vừa đáp xuống nên gã vẫn chưa thể đứng cân bằng trên mặt đất được, cộng thêm cái quét chân của Cường làm gã ngã ra sau.
Lợi dụng gã mất tập trung, Cường chạy vội vào con hẻm nhỏ gần đó.
_ Khốn khiếp, mới có 9 giờ tối mà sao quanh đây không có ai hết. Nhà nào cũng đóng cửa nữa chứ. Sao nay mình nhọ quá vậy. - Cường vừa chạy vừa than thở.
_ Ít ra thì cũng phải có ai đó nghe thấy tiếng sấm sét của hắn ta chứ?
"Chíu"
Lại là một đòn ngay sát chân cậu.
_ Nén điện lại như một cách để giảm thanh ư?
À, thì ra là thế, cậu hiểu rồi. Dù cho là gã ta đang đánh bằng sấm sét rất nhiều và rát, nhưng những cú đánh của gã sẽ chẳng thể kêu ai dậy được. Nó giống như kiểu gã đã lắp nòng giảm thanh vào vậy. Tiếng sấm sét của hắn quá nhỏ để mọi người có thể nghe thấy và ứng cứu.
_ "Mày nghĩ tao cho mày chạy dễ vậy ư?" - Không hiểu từ lúc nào gã đã đuổi cậu sát nút.
Cường lén quay đầu về sau thì thấy gã đang đứng sững lại trên bầu trời.
Cường nhận thấy có vẻ gã không muốn đuổi theo cậu nữa. Cậu cũng chạy chậm rồi đứng lại vì các cơ trong cơ thể cậu lúc này cũng nhũn cả ra.
Cậu hít một hơi lớn rồi ra vẻ như chuyện này đơn giản quá:
_ Sao hả? Bay đuối rồi nên giờ nghỉ hả? Đã 'gà' thì đừng có đuổi giết người ta như thế chứ? - Cường nhún vai cười đểu.
Nhưng hắn không đứng lại mà không có nguyên do. Gã đưa hai tay lên trời.
Hai vòng sáng phép thuật màu xanh xuất hiện trước lòng bàn tay gã. Giữa khoảng không hai tay, một quả cầu điện xuất hiện và từ từ lớn lên…
Cường dường như không thể ngậm được mồm của mình khi thấy cảnh này.
_ Ôi thôi, bỏ bu rồi… - Cậu quay đầu lại toang chạy đi.
_ "Chết đi thằng khốn!" - Gã hét lớn.
_ ⫷Charge Electron: Genocide Electric Bridge⫸ (Điện tử tích điện: Cầu điện diệt chủng)
Gã vừa hô xong, liền quăng quả cầu điện gã đang cầm về phía trước chỗ Cường chạy.
Nhưng không hiểu là số cậu may mắn, hay do cậu tính hết từ trước, cậu dùng tay phải mình đập vào bên bờ tường của một con hẻm làm giảm lực đẩy, cơ thể cậu xoay nhanh sang trái do lực đẩy trong người vẫn chưa hết. Cậu chạy thẳng vào bên trong con hẻm đó.
"Xẹt, xẹt"
Quả cầu kia đập thẳng xuống đất. Nó không phát nổ to, nhưng lại làm bốc hơi cả một mảng đất hình cầu. Nhìn vào cái hố ấy, có thể thấy rõ, nó như được cắt gọt một cách hết sức tinh tế, bóng đến độ có thể phản được cả ánh sáng.
Nhưng ôi thôi, toang rồi. Hẻm cụt. Bức tường được làm bằng gạch phủ đầy rêu xuất hiện ngay trước mắt cậu. Nó quá trơn, và cũng quá cao để cậu có thể trèo qua nó.
Vậy là không phải may mắn hay tính toán của Cường, mà là ông trời đã bắt cậu phải chết rồi.
_ Nay ngày quái gì xui dữ vậy. - Cường tiến lại gần bên trong hẻm tìm đường thoát.
_ Khoan… - Cậu để tay lên cằm suy nghĩ.
"Chết. Tên này khốn nạn thật. Mình bị lọt hố rồi. Giờ chạy đi đâu cũng là hẻm cụt hết."
Cường lấy tay đập lên trán:
_ Khốn thật, bị chơi rồi.
Cậu quay mặt lại, gã đã đứng chặn trước hẻm cùng với sấm chớp nổ đùng đùng ở sau lưng, làm sáng rực cả vùng trời.
_ "Sao không chạy nữa hả nhóc con?"
Đằng sau gã xuất hiện một con robot màu xanh đen, cao tới khoảng ngang ngực của Cường. Thân hình lực lưỡng, dáng đi cục mịch, đầu có hai cái sừng lớn, trên tay là một thanh đại kiếm với luồng điện đang kêu "lách tách". Bên hông là một cái bình hồ lô được điêu khắc theo hình thức truyền thống của người 'Trung Thông'.
Nó tiến lại gần làm cho Cường ngã xuống đất.
Và không cần đợi ai sai khiến, nó liền giáng thanh kiếm xuống, tiếng gió rít bên tai.
Cường nhắm mắt lại, đưa hai tay ôm đầu.
"Choang"
Cậu hé mắt ngước lên nhìn, một bộ xương khô với con dao găm trên tay, đang cố đỡ lấy thanh kiếm điện nặng dường cả tấn.
Bộ xương khô đó, nhìn thì giống với những bộ xương bình thường khác, nhưng lạ ở chỗ, nó có khối cầu màu đen ở bên trong hộp sọ, giữ chặt cho cái bộ xương hàm không bị rớt ra.
Mi mắt Cường dường như trĩu nặng, mắt cậu chầm chậm đóng lại.
Trong bóng đêm sâu thẳm, xuất hiện trước mắt cậu là một người đàn ông với hai con cáo nhỏ màu đỏ và đen trên vai, cùng hai đốm lửa màu sắc khác nhau: xanh và trắng.
Người đàn ông đó chỉ tay về phía cậu.
_ Hãy giúp ta sửa lại những tội lỗi của mình, hỡi thế hệ tiếp theo.
Con cáo đỏ cùng với hai đốm lửa kia bay tới và nhập vào cơ cậu…