Chương 1
"Không thể tha...!"
Những từ đó bật ra khỏi họng vào khoảnh khắc lưng cô cảm nhận được cú đau.
Cô quăng cái chăn phủ lên mặt ra và sau một hồi vật lộn trong bóng tối cô mới nhận ra rằng đó là phòng ngủ của mình. Dường như, cô chỉ vừa mới ngã khỏi giường.
Trời vẫn còn tối ngoài cửa sổ. Cô uể oải chộp lấy cái chăn và trèo lại lên giường.
Đã cuối tháng Hai, và thời tiết đang ấm lên theo từng ngày, nhưng trời vẫn se lạnh trước bình minh. Mình ước Thánh Đường Trung Tâm cũng có thiết bị đun nóng nước như Obsidia ở Vùng Đất Bóng Tối, cô nghĩ... rồi cô quấn chắc cái chăn quanh mình và thở ra một hơi ngắn.
Ronye không thường có vấn đề với những giấc ngủ - chắc chắn là bởi cô đã mơ về ngày hôm đó khi cô di chuyển quá mạnh đến mức cô ngã xuống sàn. Cô thường quên đi nội dung ngay khi thức dậy, nhưng giấc mơ đó vẫn còn đọng lại trong đầu.
Sau khi trận Ngoại Thế Chiến kết thúc, họ trở lại thủ đô trung tâm giữa tháng Mười Một năm 380 lịch Nhân Giới. Đến tháng Mười Hai thì Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới được thành lập và tới tháng Hai năm 381 thì Cuộc Nổi Loạn Của Tứ Đế Quốc nổ ra nên chỉ vừa tròn một năm kể từ khi Ronye và Tiese giao tranh với Hoàng Đế của Bắc Đế Quốc, Krueger Norlangarth.
Có lẽ là vì giấc mơ đó, và ngay từ đầu thì tại sao người ta lại phải nằm mơ cơ chứ... nhưng mặc dù cô đã đợi cho nàng tiên ngủ đến lần nữa, mi mắt cô không hề nặng đi. Cô nằm yên khoảng ba phút, rồi chiếc chuông bên ngoài cửa sổ đánh lên giai điệu 5 giờ sáng êm dịu, nên cô bỏ cuộc và xếp lại giường.
Cô đặt chân xuống sàn, quấn vào chiếc khăn choàng bông dày và đi tới chỗ đèn bàn. Vặn con ốc lớn trên thân đèn, cô để chổ nước trong cái đèn thủy tinh chảy xuống nơi chứa bên dưới, và mảnh khoáng thạch cỡ quả trứng trong chiếc đèn tự cháy lên và tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ.
Trước khi họ trở về từ Vùng Đất Bóng Tối hai ngày trước, Kirito đã đóng gói hơn mười cái đèn khoáng thạch, hàng độc quyền tại Obsidia, vào ngăn hành lý của con rồng, và mang chúng về như quà lưu niệm cho mọi người. Ronye và Tiese cũng có mỗi người một cái, và họ quen với nó ngay lập tức, vì chỉ cần hạ mực nước là đủ để chúng cháy bừng lên, và dập tắt chúng cũng dễ - chỉ cần xoay ngược cái đèn để nước chảy lại vào; bên cạnh đó, nó rẻ hơn những cái đèn dầu thông thường, và ngay cả khi so với những cái đèn nguyên tố quang sử dụng trong Thánh Đường, vì nó không cần phải thi triển thần thuật.
Tất nhiên, loại khoáng thạch đó - có vẻ người bản địa gọi nó là Luminolite - sẽ không tiếp tục cháy mãi, nếu giữ cho nó cháy liên tục, nó sẽ chỉ cháy trong khoảng bốn ngày. Nói cách khác, mặc dù Ronye và những người khác có thể sử dụng cái đèn tùy ý, sẽ có người nghĩ nó là một sự lãng phí, nhưng có vẻ Kirito định nhập khẩu số lượng lớn quang thạch này từ Vùng Đất Bóng Tối.
Vì nó sẽ cháy bất chấp nếu không được ngâm trong một lượng nước nhất định, cần một kĩ thuật đặc thù để vận chuyển nó qua quãng đường dài, nhưng nếu việc này ổn định, buổi đêm ở Centoria sẽ trở nên sáng hơn hẳn, tương tự thì tình trạng ở Obsidia với dòng người tị nạn và nạn thất nghiệp sẽ được trợ giúp phần nào.
Dù sao thì, tình trạng ở Obsidia sẽ không thể cải thiện chỉ với khoáng thạch. Dù Kirito đang cố giải quyết những vấn đề cơ bản rằng tỉ suất sinh và lượng ánh sáng mặt trời không đủ để thu hoạch nông sản cho người dân, nhưng có vẻ như anh ấy vẫn chưa có kết quả gì.
Trong tình hình như vậy, Kirito đang hướng niềm hi vọng lớn nhất tới phía bên kia của "bức tường tận cùng thế giới" bao quanh toàn bộ Underworld, nhưng cũng có nhiều vấn đề ở đây. Liệu một con cơ long có thể thật sự vượt qua cái vách núi vô hạn không thể bị chinh phục bởi một sinh vật sống... và ngay cả nếu vượt qua, có hay không một vùng đất mới trải dài bên kia bức tường, hay chỉ có đơn thuần "sự trống rỗng" giả dối.
"... Tuy vậy..."
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Ronye gạt đi gánh nặng trong tim và di chuyển.
Ronye lấy ra thanh kiếm dài từ trong vỏ bọc da màu đen để bên cạnh ngăn kéo. Sau đó cô lấy tiếp một cái hộp gỗ nhỏ từ ngăn kéo và trở lại bàn.
Thanh kiếm này, với đốc bảo vệ hình trăng lưỡi liềm và tay cầm bọc trong da đen như vỏ kiếm, đã được trao cho cô năm ngày trước bởi Phó Đại Diện Kiếm Sĩ Asuna. Nó có Độ Ưu Tiên 39, con số quá lớn cho một hiệp sĩ tập sự, mặc dù nó không được xếp vào hàng Thần Khí.
Lưỡi kiếm cô kéo ra từ vỏ kiến lấp lánh yếu ớt dưới ánh sáng của đèn khoáng thạch, nhưng có một vết xước nhỏ trên nó. Đó là khi cô chém cánh tay trái của tên áo choàng đen đã bắt cóc Lisetta, con gái của chỉ huy Iskahn và đại sứ Scheta, tại tầng cao nhất của lâu đài Obsidia.
Sinh mệnh của thanh kiếm đã phục hồi vì nó đã ở trong vỏ kiếm được hai ngày, nhưng những vết bẩn và những vết xước sẽ không biến mất nếu không được chăm sóc.
Cô đặt thanh kiếm lên bàn và mở cái hộp gỗ ra. Đầu tiên, cô loại bỏ những vết bẩn bằng cách lau lưỡi kiếm, đốc kiếm và tay cầm bằng tấm vải bông trắng. Sau đó đổ một ít dầu đánh bóng lên miếng da của Nai Lông Bạc từ Nam Đế Quốc và bắt đầu đánh bóng lưỡi kiếm một cách cẩn thận.
Kirito và Eugeo lúc còn ở Học Viện Kiếm Thuật thường xuyên nói về việc chăm sóc những thanh kiếm trong khi bảo dưỡng Dạ Không Kiếm và Bích Hồng Kiếm. Ronye yêu thích việc quan sát họ vào những lúc như vậy. Cô vẫn cảm thấy rằng một tháng rưỡi mà Tiese và cô làm nhiệm vụ hầu cận là những ngày vui vẻ và tươi sáng nhất trong suốt 17 năm cuộc đời.
Khi trận Ngoại Thế Chiến và Cuộc Nổi Loạn Của Tứ Đế Quốc kết thúc, và hòa bình trở lại với cuộc sống ở Thánh Đường, mình chắc chắn đang vui vẻ. Mặc dù luyện tập kiếm thuật, thần thuật và tâm ý thuật rất khó, mình thật lòng ước rằng những ngày này kéo dài mãi. Nhưng mỗi lần mình nhận ra rằng sắc mặt của Tiese và Kirito cuối cùng đã phai đi, Eugeo vẫn không thể quay trở lại... và mình ý thức được rằng sự tồn tại của anh ấy quan trọng ra sao.
Kirito và Eugeo, Ronye và Tiese. Khoảng thời gian cả bốn chúng ta chia sẻ với nhau thật quý giá, nó làm sao có thể so sánh với bất cứ thứ gì? Nhưng nó đã mất đi mãi mãi, không thể quay lại được nữa.
... Không.
Có lẽ, nó không chỉ là vì Eugeo mà mình cảm thấy thế này.
Có thể là vì không giống như tình yêu của Tiese, riêng cảm xúc của Ronye sẽ không thể được đền đáp, và tất cả mọi thứ xung quanh cứ nhắc cô nhớ về nó...
"Ah..."
Cô vô tình trượt tay và lưỡi kiếm sượt qua đầu ngón cái. Khi cô đặt thanh kiếm sang một bên và nhìn vào đầu ngón tay, có một chút đau đớn, một giọt máu chảy ra từ vết cắt nông.
Cô hạ thấp tay trái đã nâng lên theo phản xạ để tạo ra một nguyên tố quang. Cô đặt ngón tay cái lên môi và lướt qua vết cắt với lưỡi của mình. Máu đã ngừng chảy, nhưng nó sẽ mất thời gian để lành lại. Nhưng nó sẽ là một bài học cho bản thân mình vì đã nghĩ quá nhiều khi bảo dưỡng kiếm.
Cô kết thúc việc lau thanh kiếm với miếng vải thấm dầu, hoàn thành với việc lau những vết ố bằng mảnh vải mềm và trả lại thanh kiếm vào trong vỏ.
Từ giờ cô phải dần dần làm sâu sắc thêm mối ràng buộc giữa cô và thanh kiếm mới yêu quý mà cô vừa đặt tên là "Nguyệt Quang Kiếm". Đến lúc cô có thể hoàn toàn sử dụng được thanh kiếm này cô phải sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Cô đứng dậy và để lại thanh kiếm và những công cụ bảo dưỡng cạnh bàn, cái khăn choàng bị ném lên giường và bộ đồ ngủ cũng sớm đi theo. Ngay khoảnh khắc đó cô đột nhiên run rẩy và hắt xì một cái.
Tại sao người ta phải hắt xì chứ? Phải hỏi Kirito điều này cùng với lí do cho những giấc mơ lần tới... Ronye nhanh chóng đi tới cái tủ nơi bộ quần áo hiệp sĩ được treo lên.
●●●
23 tháng Hai, năm 380 lịch Nhân Giới.
Cơn mưa lạnh lẽo bắt đầu từ lúc hừng đông rơi xối xả trên những cái cửa kính lớn của Thánh Đường ở tầng thứ năm mươi gọi là "Linh Quang Đại Hành Lang".
Trong sảnh, nơi được gọi là đại hành lang, có một cái ban công với lang cang gần bức tường cao. Ronye và Tiese đi đến đó và quan sát tình hình hội nghị đang diễn ra trước mắt họ.
Tại sao lại ở ban công, mà không phải cạnh cái bàn tròn, - đó là vì Berchie được Fanatio giao cho họ sẽ dễ tính hơn khi được đưa đến một địa điểm cao. Chắc chắn là, bản thân tầng thứ năm mươi đã cao hơn hai trăm mel tính từ mặt đất, nhưng nó bị ngăn cách bởi bức tường dày và kính rắn chắc, nên có vẻ như một đứa trẻ một tuổi sẽ không cảm nhận được độ cao này.
"Này Ronye, cậu đã nhìn thấy đứa trẻ của Scheta-san ở Obsidia, đúng chứ?"
Tiese thì thầm khi khẽ đung đưa Berchie đang ngủ.
"Yeah, tớ cũng cho cô nhóc uống milk."
"Tớ ước gì cũng được ở đó. Cô nhóc chắc được khoảng ba tháng tuổi rồi, tớ đoán vậy, cô nhóc dễ thương chứ?"
"Nhỉnh hơn đó một chút. Cô nhóc đã mọc tóc và nó hơi xoăn, trên hết là đôi mắt sáng của nhóc ấy..."
Nghe những lời đó từ Ronye, Tiese có cái nhìn xa xăm vào khoảng không trước mắt.
"Đây... nhóc Berchie cũng rất dễ thương khi ngủ, nhưng bé trai và bé gái khác nhau, nhỉ? Tớ tự hỏi liệu Scheta-san có mang theo cô nhóc trong lần trở về tiếp theo không..."
Có lẽ thế, - Ronye định trả lời nhưng lại nuốt lại lời nói.
Ronye chưa nói với cô bạn thân rằng Lisetta, con gái của Scheta và Iskahn, đã bị bắt cóc gần nửa ngày. Đó là vì Kirito đã nhắc cô không nói với ai cho đến khi báo cáo ở cuộc họp hôm nay, nhưng sự khó chịu cùng với bí mật đó giữa hai người họ chỉ tăng lên chứ không tan đi giữa hai người họ ngay cả khi nhiều ngày trôi qua.
Mình có thể hiểu tại sao tên bắt cóc lại nhắm vào Lisetta. Nếu ai đó muốn đe dọa Kirito, sẽ không có con tin nào hiệu quả hơn Lisa. Phó Đại Diện Kiếm Sĩ, có thể, nhưng mình không nghĩ rằng có một kẻ xấu nào có khả năng bắt cóc cô ở Underworld hiện giờ.
Bên cạnh đó, phương pháp cũng khá bí ẩn.
Chúng xăm lăng gần tầng cao nhất của Lâu Đài Obsidia, nơi được canh gác nghiêm ngặt và nằm ở độ cao gần như năm trăm mel, mặc dù nó không vượt qua được Thánh Đường; hơn nữa, sau khi bắt cóc Lisetta, trên tầng thứ năm mươi mà đáng ra không thể mở được - chúng mở một cái cửa gần ngai vàng và trốn trong đó. Sau khi bị lật tẩy bởi hành động của Kirito, ngay cả khi Ronye chém đứt cánh tay trái của kẻ đó và hắn phải nhảy ra khỏi cửa sổ, không một thi thể nào được tìm thấy.
Ronye chắc chắn đã thấy được viên đá quý trên ngực tên bắt cóc phát sáng đỏ khi cánh cửa sổ của tầng năm mươi mở ra. Chỉ huy Iskahn người nghe được điều đó nói rằng có một viên đá tương tự gắn trên vương miện của Hoàng Đế Vùng Đất Bóng Tối Vector kẻ đã chết trong trận Ngoại Thế Chiến.
Iskahn cũng đoán rằng kẻ bắt cóc thuộc về Hội Sát Thủ, nhưng có vẻ hội đó đã bị giải tán. Hơn nữa, sinh vật nhân tạo "minion" mà kẻ bắt cóc dùng để đánh lừa lính gác của lâu đài chỉ có thể được tạo ra bởi hội Hắc Thuật Sư đã bị suy yếu đáng kể.
Chuyện gì đang xảy ra ở Vùng Đất Bóng Tối... và ở Nhân Giới này?
Chúng là ai và chúng đang cố gắng đạt được điều gì...?
"... sau cùng, đó là sơ lược những gì đã diễn ra ở Lâu Đài Obsidia."
Đột nhiên, giọng của Kirito vang vọng trong phòng hội nghị chạm tới Ronye và đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cạnh bên cô, Tiese hỏi với giọng bất ngờ:
"Eh... cậu, cậu đã bị kéo vào một chuyện như thế sao?"
Dường như, Kirito vừa mới giải thích những điều tương tự như những thứ mà Ronye đang suy nghĩ trong tâm trí. Cô lén lút liếc nhìn khuôn mặt cô bạn thân và gật đầu, nhúng vai:
"Well, yeah... nhưng, nhưng không có gì đặc biệt nguy hiểm ở đó đâu."
"Nó khá là nguy hiểm đó, tớ nghĩ thế, vì cậu phải tấn công một kẻ đã bắt cóc một đứa trẻ với thanh kiếm của cậu! Nó nghe có vẻ nguy hiểm như... gần như nguy hiểm bằng việc làm một giáo viên tức giận..."
"Hình như cậu đã nói điều tương tự như thế ở Học Viện rồi, nó..."
Ronye lắc đầu, cuộc họp trong sảnh tiếp tục.
"Tôi không muốn phàn nàn về chuyện đã xảy ra, nhưng Đại Diện Kiếm Sĩ-dono, tôi nhớ đã nói điều tương tự ngày trước rồi! Công việc nào cũng có người phù hợp với nó!"
Chủ nhân của giọng nói trầm thấp gợi liên tưởng đến một cấy cung thép là Hiệp Sĩ Hợp Nhất Dusolbert Synthesis Seven. Mặc dù, vì đang là sáng sớm, thay vì mặc bộ giáp đồng đỏ thường ngày thì ông lại mặc một bộ kimono phong cách phương Đông, thái độ khiển trách nghiêm túc vẫn không thay đổi.
"Lâu Đài Obsidia cũng có lính gác, để mấy chuyện rủi ro cho họ đi! Bây giờ Đại Diện Kiếm Sĩ đây không chỉ là chìa khóa cho Nhân Giới, mà cả Underworld, nếu có chuyện xảy ra với cậu, sự bất đồng giữa hai thế giới sẽ không thể được thấu hiểu!"
Khi Dusolbert kết thúc, Fanatio Synthesis Two, chỉ huy hiệp sĩ thế hệ thứ hai người thường có vai trò kiềm chế ông, nói bằng một giọng nghiêm túc:
"Ta cũng đồng ý với Dusolbert lần này. Nhóc, ta muốn cậu hiểu rằng thời kỳ mà Đại Diện tự thân cầm thanh kiếm và tự thân chiến đấu với kẻ thù, đã kết thúc rồi."
Tới những lời này, Renri Synthesis Twenty-Seven, người cũng có mặt, và tất cả các trưởng bộ phận của Thánh Đường, đều cùng nhau gật đầu.
Mặc nguyên một bộ đồ đen là vị Đại Diện Kiếm Sĩ trở thành chủ đề chính của cuộc thảo luận thay vì cuộc họp, thể hiện một khuôn mặt khó xử và cố gắng phản bác từ phía Bắc của bàn tròn lớn, bằng một âm điệu thiếu sâu sắc.
"Well, tôi hiểu điều mà mọi người muốn nói... nhưng, mọi người thấy đó, chỉ huy hiệp sĩ tiền nhiệm Bercouli đã tự ý bay đến Dãy Núi Tận Cùng và chiến đấu với các hiệp sĩ bóng tối, đúng chứ? Ngay cả nếu tôi được giao cho vị trí như một Đại Diện, tôi đoán nó không thể nhận được sự tin tưởng chỉ bằng việc ngồi yên ở một nơi an toàn..."
... Điều anh ấy nói thì đúng, nhưng nó cứ như lời bào chữa của một đứa trẻ khi mình nghe thứ như vậy từ Kirito-senpai.
Ronye nghĩ vậy khi vẫn đứng ở ban công...
"Vị trí của Ngài Bercouli và của cậu như một Đại Diện Kiếm Sĩ rất khác nhau!"
Giọng nói như một lưỡi kiếm sắc bén vọng khắp sảnh, hoàn toàn bao trùm nó.
Người nói điều đó là một hiệp sĩ mảnh khảnh đã không tham gia vào cuộc họp lần trước.
Bộ giáp được thiết kế một cách tao nhã màu lục nhạt. Mái tóc màu xanh lục đậm đủ dài để chạm tới mặt sàn và vắt trên ghế, nhưng đó là một người đàn ông. Một cây thương dài với đầu bọc trong vỏ bọc da nhọn dựng đứng sau lưng anh ta mà không cần sự chống đỡ nào.
Người hiệp sĩ tóc dài tiếp tục hét lên khi nhìn Kirito.
"Ngài Bercouli tiếp tục cuộc chiến lâu dài là để bảo vệ Nhân Giới và Giáo Hội Chân Lý bởi mệnh lệnh từ Đức Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Nhưng không ai có quyền ra lệnh cho Đại Diện Kiếm Sĩ-dono... vì thế tôi kết luận rằng trách nhiệm của cậu cần được quản lí nghiêm túc!"
Kirito cố tiếp tục bác bỏ bằng ngôn từ.
"Như... nhưng, nếu đó là vấn đề, thì tôi vẫn có thể tự ra lệnh cho bản thân chứ..."
Ngay lúc đó vị hiệp sĩ gần như chòm lên khỏi mặt bàn.
Nhưng ngay trước khi lời mắng nặng hơn phát ra, Fanatio người là chỉ huy hiệp sĩ đương nhiệm can thiệp.
"Bình tĩnh lại chút đi, nhóc Negi."
"Tôi không phải là negi(1), là Nergius!"
Mặc dù đã tức tối vặn lại, vị hiệp sĩ tên là Nergius Synthesis Sixteen vẫn ngồi xuống rồi bình tĩnh lại. Đó là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất cấp cao đã liên tục bảo vệ Giáo Hội Chân Lý hơn một trăm năm.
Theo nguyên tắc đặt tên của Nhân Giới, tên của Nergius là tượng trưng cho trí thông minh, sự kiên quyết và đức hạnh. Tuy nhiên, khi nghe đến vị chủ nhân của Thần Khí "Lam Nha Thương", suy nghĩ của Ronye nghiêng về nghĩa đen của cái tên nhiều hơn.
Ở một vùng nông thôn xa xôi của Tây Đế Quốc Wesdarath, có một loại rau gọi là hành Riko là đặc sản từ rất lâu rồi. Gấp hai lần bình thường, với lá dày hơn ba lần, và gấp bốn lần vị ngọt và ngon - ít nhất đó là điều mà nó được quảng cáo, nhưng thế nào đó, ngày xửa ngày xưa có một người nông dân chú ý một cây hành Riko xanh đặc biệt cao mọc ở một góc của mảnh đất.
Người nông dân vui vẻ cẩn thận chăm sóc nó hằng ngày, để nó mọc cao hơn nữa. Cây hành xanh lớn lên từ từ và nhanh chóng đạt đến độ cao 1 mel, rồi 2 mel.
Cuối cùng tin đồn về cây hành ma quái lan rộng và thu hút nhiều người đến từ các ngôi làng và thị trấn bên cạnh. Người nông dân trở nên tham lam, ngừng thu hoạch rau của ông ta, thay vào đó ông hiểu rằng có thể thu lợi từ đó và bắt đầu thu tiền từ những vị khách tìm kiếm cây hành. Trong khi đó cây hành lớn lên đến 3 mel, rồi 4 mel và nơi dày nhất lên tới 50 cen. Thường thì thân nó phải là màu trắng, nhưng nó lại có màu xám kim bóng, và màu xanh của lá thì sống động hơn qua từng ngày.
Vài tháng trôi qua, và người nông dân chú ý đến sự bất thường trong mảnh đất của chính ông ta. Những búp mầm non của hạt giống hành Riko không mọc lên. Sự kém tăng trưởng này cũng ảnh hưởng đến những mảnh đất lân cận, và cuối cùng những người nông dân trong làng bắt đầu đồn thổi rằng nguyên nhân của sự bất thường đến từ cây hành ma quái mà người nông dân nọ chăm sóc.
Cuối cùng những dân làng tụ tập lại đưa ra quyết định buộc người nông dân nọ loại bỏ cây hành. Lúc đó, người nông dân cố kéo cây hành đã đã cao tới bảy mel ra khỏi mặt đất. Đầu tiên, ông ta cố kéo nó lên bằng một con bò, nhưng cây hành thậm chí còn không bị cong chút nào, rồi ông cố chặt nó bằng một cây rìu, nhưng lưỡi rìu không xuyên qua nổi. Đến lúc ông ta cố một mình đào rể nó lên, bầu trời đột nhiên trở nên âm u và cơn bão dữ dội đổ ập vào ngôi làng.
Gió và mưa dữ dội một lúc lâu, và khi nó cuối cũng cũng kết thúc, cánh đồng hành Riko của người nông dân nọ biến thành một hố bùn rộng lớn, với cây hành ma quái phát triển đầy sức sống ở giữa...
Lam Nha Thương của Nergius được cho là đã được Giáo Sĩ Tối Cao Administrator chuyển đổi từ cây hành ma quái đó. Sự ưu tiên của nó nằm trong cấp độ thần bảo, nhưng trên hết nó có một hiệu ứng khá bất thường: nó có thể đứng không dựa vào thứ gì trên sàn nhà và mặt đất ngay cả khi không có chỗ dựa và có vẻ như nó sẽ không bao giờ ngã ngay cả khi đứng nghiêng.
Người sở hữu nó cũng rất đơn giản và thật thà; anh ta không nghi ngờ gì một hiệp sĩ quý tộc người đã dành hàng năm trời phục vụ cho Giáo Hội Chân Lý, nhưng Ronye không thật sự có ấn tượng tốt về anh ta. Vì khi Giáo Sĩ Tối Cao Administrator bị đánh bại thì Nergius là người đã khăng khăng cho rằng Kirito phải bị hành hình như một kẻ phản loạn.
Mặc dù đã tránh khỏi việc hành hình ngay lập tức nhờ chỉ huy hiệp sĩ tiền nhiệm Bercouli thuyết phục những người phản đối, họ nói rằng hiệp sĩ Alice phải rời Centoria cùng với Kirito. Hơn nữa, nhón của Nergius không tham gia vào trận Ngoại Thế Chiến mà ở lại để phòng thủ Thánh Đường và Dãy Núi Tận Cùng, vậy nên rào cản vô hình giữa họ vẫn không mỏng hơn chút nào.
Để bình tĩnh lại, Nergius nhấc một tách trà được chuẩn bị trên chiếc bàn tròn và uống trong một hơi. Một giọng nói khác - có phần thư thái - phát ra tạo một bầu không khí điềm tĩnh.
"Well, nói về chuyện đó, nếu Kirito-sensei tự mình làm tất cả mọi việc, tôi sẽ cảm thấy cô đơn như thể mình không được tin tưởng đó. Phải vậy chứ, Negio?"
Nergius người nghe được những lời đó nhìn sang bên phải khi cầm cái tách rỗng.
"Tôi không nói bất cứ thứ gì như cảm thấy cô đơn!"
Mặc dù anh vặn lại ngay, không có lời phàn nàn nào về biệt danh kì lạ "Negio". Có vẻ như anh ta đã bỏ cuộc, hơn là chấp nhận nó.
Người nói những lời lúc trước là một hiệp sĩ trẻ bằng tổi Nergius - tất nhiên, nếu xét theo ngoại hình. Anh ta hơi cao hơn Nergius, và phần nào rắn chắt hơn. Tóc anh ta cắt ngắn chỉ khoảng hai hay ba cen, mặc bộ giáp màu xanh tía. Anh ta sở hữu một thanh trường kiếm cổ điển làm vũ khí và, dĩ nhiên, nó không tự đứng trên mặt sàn, mà đeo bên hông trái.
Tên anh ta là Entokia Synthesis Eighteen. Anh ta cũng là một hiệp sĩ cấp cao, và cũng không tham gia vào trận Ngoại Thế Chiến. Như Nergius, anh ta vắng mặt vài tháng để thực hiện một cuộc chinh phạt ở Nam Đế Quốc. Có vẻ chuyến đi đó là để điều tra xem có thể đi qua đường hầm được đào sâu vào trong dãy núi đã bị lấp kín từ lâu không.
Đáp lại lời khiển trách của Entokia, Kirito, có lẽ là người trẻ thứ nhì trong hội trường chỉ sau Renri, trả lời trong khi nghịch mái tóc đen.
"Hmm... tôi cũng hiểu những gì mà Nergius-san và Entokia-san nói, nhưng sau cùng thì bản tính của tôi không phải là chỉ huy từ bên trong Tòa Tháp. Bên cạnh đó, tôi cũng không làm mọi thứ một mình, thực tế thì hai người các anh đã làm những việc khó khăn ở Nam Đế Quốc..."
"Oh, đó!"
Entokia thình lình hét to lên, và Kirito theo phản xạ nhăn mặt lại.
"Đó gì?"
"Khi cậu nói đến tôi và cậu ta, cậu có thể bỏ '-san' đi. Nếu cậu gọi tôi là 'Enki' và gọi Negio là 'Negio', thì cùng nhau nó sẽ là..."
"Đủ rồi! Cậu có thể tự
đặt tên cho mình, nhưng đừng kéo tôi vào chuyện này!"
Nergius la lên như thể bị khiêu khích nghiêm trọng, và Tiese khẽ cười bên cạnh Ronye. Nếu cô bị nhìn thấy, sẽ trông không tốt chút nào, nhưng vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất nói trên và những người khác không thể nghe thấy tiếng thì thầm từ tận ban công.
"... Anh ta không tồi lắm, người này này... có lẽ vậy?"
Ronye cũng khẽ gật đầu bởi lời lẩm bẩm của Tiese.
"Fanatio-sama đã nói trước đây. Chúng ta đều tin tưởng Kirito nhiều đến thế vì chúng ta đã từng chiến đấu với nhau. Có lẽ, Dusolbert-sama... và tớ nghĩ nó cũng tương tự với Alice-sama. Bởi Nergius-sama và Entokia-sama, khi Kirito-senpai và Eugeo-senpai xông vào Thánh Đường, họ đã lên đường làm nhiệm vụ canh phòng ở Dãy Núi Tận Cùng rồi..."
"Ra vậy... Dù sao thì, tại sao Entokia-san lại gọi senpai là 'Kirito-sensei'?"
"Ai biết được..."
Dusolbert người đang ngồi đôi lúc gục đầu xuống, đập mạnh tay lên bàn rồi mang câu chuyện quay lại chủ đề chính.
"Xin hãy thắt chặt tình bạn giữa cậu và Đại Diện Kiếm Sĩ-dono như cậu muốn sau cuộc họp và bây giờ tôi muốn bàn về những vấn đề cấp bách."
Nergius nghe thấy điều đó, duỗi thẳng tư thế và gật đầu, và Entokia nhấc hai tay lên thể hiện sự đồng ý.
"Well... từ câu chuyện của Đại Diện Kiếm Sĩ-dono, có vẻ như có một thế lực đang cố chia rẽ Nhân Giới và Vùng Đất Bóng Tối một lần nữa. Nếu kế hoạch của kẻ mặc áo choàng đen thành công và Đại Diện Kiếm Sĩ-dono bị xử tử công khai ở Obsidia, dự án trao đổi chắn chắn sẽ dừng lại, và thế giới chúng ta sẽ bị chia cắt... sẽ không bất ngờ gì nếu nó kết thúc trong hoàn cảnh chiến tranh."
Hiệp sĩ trẻ nhất, Renri Synthesis Twenty-Seven là người tiếp lời Dusolbert.
"Đặc biệt khi danh tiếng của Kirito-san ở thủ đô trung tâm đã tăng rất cao từ khi chúng ta cải cách hệ thống quý tộc và giải phóng tất cả lãnh địa... Ngay cả khi anh ấy chỉ là một anh hùng đã đánh bại Hoàng Đế Vector cũng đủ, nên nó là lẽ đương nhiên khi anh ấy cũng thể hiện kĩ năng quản lí chính quyền."
Kirito khi nghe điều đó nhún vai khó chịu như dự đoán của Ronye.
"Không đâu, nó là nhờ các trưởng bộ phận của Giáo Hội Chân Lý những người đã hỗ trợ việc cải cách hành chính, và cũng có những người như Solteri... tướng quân Selrut và huấn luyện viên Levantain và những quý tộc cấp cao khác đã hợp tác. Ngay cả khi tôi không yêu cầu, họ cũng trả tự do cho lãnh địa của họ. ...Thêm vào đó, ..."
Kirito giữ im lặng một lúc rồi tiếp tục với một giọng trầm.
"... Người dân của thủ đô trung tâm, của Nhân Giới, họ không biết rằng chính tôi là người đã giết Giáo Sĩ Tối Cao và Trưởng Nguyên Lão. Sau cùng, sự ủng hộ Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới cũng chẳng khác gì sự tôn thờ Giáo Hội Chân Lý... Dân chúng vẫn tin rằng Giáo Sĩ Tối Cao đang ở trên tầng trên cùng của Thánh Đường trong giai đoạn ngủ đông. Nếu việc tôi giết bà ta được công khai, danh tiếng của tôi sẽ bị xóa bỏ trong nháy mắt."
Với những lời của Kirito, biểu cảm của Nergius trở nên hung tợn lần nữa.
Tất nhiên, như đã nói trước đó, ngay khi Giáo Sĩ Tối Cao Administrator qua đời, chỉ huy hiệp sĩ Bercouli đã tập hợp tất cả những Hiệp Sĩ Hợp Nhất trong Thánh Đường đến Linh Quang Đại Hành Lang, và hiệp sĩ Alice đã tiết lộ phần lớn bí mật của Giáo Hội Chân Lý.
Giáo Sĩ Tối Cao đang cố tạo ra những con quái vật to lớn bằng cách kết hợp vô số thanh kiếm lại như một bộ xương để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới với Vùng Đất Bóng Tối. Và về nguyên liệu, bà ta dự định biến cơ thể của một nửa cư dân Nhân Giới thành kiếm.
Hơn nữa, Nguyên Lão Viện, tổ chức cấp cao nhất đưa ra mệnh lệnh cho các Hiệp Sĩ Hợp Nhất cơ bản chỉ là thứ hoang đường gồm một mình Trưởng Nguyên Lão Chudelkin. Những hiệp sĩ đã đột nhiên biến mất mà không có lí do thật ra bị đưa vào một giấc ngủ dài bởi thần thuật "Deep Freeze" mà Chudelkin triển khai.
Có vẻ những người phản đối dẫn đầu bởi Nergius đồng ý không xử tử Kirito là do họ nhìn thấy bảy Hiệp Sĩ Hợp Nhất bị đóng băng trong căn phòng của Nguyên Lão Viện. Ngay cả bây giờ việc phá bỏ kĩ thuật Deep Freeze vẫn chưa hoàn tất và họ vẫn còn ngủ say trên đỉnh của Thánh Đường.
Và một việc nữa. Hiệp Sĩ Hợp Nhất cuối cùng, Eldrie Synthesis Thirty-One người cũng xem Kirito như kẻ phản loạn, tham gia vào trận Ngoại Thế Chiến rồi hi sinh để phòng thủ Đông Phương Đại Môn, có lẽ đã có ảnh hưởng đến thái độ cứng đầu của Nergius... Dusolbert đã nói thế giữa giờ học của họ.
Ronye và Tiese không thật sự có cơ hội để trao đổi với hiệp sĩ Eldrie dù đôi khi họ đi ngang qua nhau vài lần ở Đông Phương Đại Môn. Tuy nhiên, hình ảnh người hiệp sĩ với biểu cảm phần nào đượm buồn và mái tóc xoăn màu tím nhạt phất phới vui vẻ bước đi im đậm trong trí nhớ của họ.
Chỉ huy hiệp sĩ Bercouli đã tiết lộ phần lớn bí mật của Giáo Sĩ Tối Cao cho các hiệp sĩ, nhưng có một việc ông ấy chưa bao giờ nói ra - hay đúng hơn là không thể nói. Đặc biệt nhất, là bí mật lớn nhất của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, "Nghi Thức Tổng Hợp".
Hiệp Sĩ Hợp Nhất với sức mạnh to lớn được triệu hồi đến Nhân Giới từ linh giới bởi lời nguyện cầu của Giáo Sĩ Tối Cao, và nếu người đó tử trận và hi sinh thì sẽ trở lại linh giới lần nữa... hoặc đó là cách mà nó nên trở thành. Tuy nhiên, chỉ có bản thân các Hiệp Sĩ Hợp Nhất tin vào điều đó.
Thực tế thì, họ đưa tới Thánh Đường những người có đủ kiếm lực để thắng trong Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc hay sở hữu sức mạnh tinh thần đủ để làm trái Danh Mục Cấm Kị, phong ấn kí ức của họ, biến họ thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất được gọi từ linh giới bằng cách ghi vào kí ức giả.
Một việc hoang đường cực nguy hiểm lại được thức hiện tốt qua hàng trăm năm, về cơ bản, là vì những Hiệp Sĩ Hợp Nhất không giao tiếp với công chúng. Chỉ khi đang trừng phạt những kẻ phá luật họ mới có cơ hội trao đổi với người dân. Và việc đó chỉ xảy ra một lần trong hàng thập kỉ.
Vậy nên, những gia đình của Hiệp Sĩ Hợp Nhất tin rằng con trai hay con gái họ nhận được vinh dự cao nhất trong Nhân Giới, trong khi người hiệp sĩ bị cướp đi kí ức về gia đình của mình hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, tình hình đang dần thay đổi. Từ khi trận Ngoại Thế Chiến và Cuộc Nổi Loạn Của Tứ Đế Quốc, vài hiệp sĩ bị tiếp cận bởi những người lính của Nhân Giới Phòng Vệ Quân, và ngay khi họ có cơ hội nói về quá khứ, nguồn gốc của những hiệp sĩ sẽ trở thành một chủ đề chính. Thời khắc phải tiết lộ với tất cả hiệp sĩ không còn xa nữa, rằng Hiệp Sĩ Hợp Nhất chỉ là những con người bình thường và linh giới không tồn tại... đó là những lời Kirito từng một lần nói ra với vẻ mặt nhăn nhó.
Đúng vậy - Kirito đang mang quá nhiều thử thách ở thời điểm hiện tại.
Nếu mình không phải là một người tập sự, mà là một hiệp sĩ chính thức có quyền ngồi vào bàn tròn, thậm chí sau đó mình cũng không ích kỉ nói ra rằng đối phương là những hiệp sĩ được tổng hợp hàng trăm tuổi..., trong khi nghĩ thế, Ronye vẫn tiếp tục lắng nghe cuộc họp.
Có vẻ như Fanatio và Dusolbert không thể phản ứng ngay với những lời nguy hiểm của Kirito về việc anh giết Giáo Sĩ Tối Cao. Hiệp sĩ Nergius là người đầu tiên phá tan sự im lặng với một giọng nặng nề, nhưng lại bình tĩnh đến không ngờ.
"... Tôi không muốn quay trở lại tranh luận về quá khứ của Đại Diện Kiếm Sĩ-dono ở đây, và tôi tin rằng nếu có khả năng xây dựng hòa bình lâu dài với Vùng Đất Bóng Tối, đó sẽ là cách tuyệt nhất."
Entokia cũng nối tiếp lời nói của cộng sự.
"Không có sự phản đối nào ở đây. Ngay từ đầu, ngay cả khi ta xét theo Danh Mục Cấm Kị, nó không cấm việc chống lại Giáo Sĩ Tối Cao-sama... bởi vì nó không được ghi trong đó."
Như anh ta nói, hai hiệp sĩ lớn tuổi nhất thở dài sửng sốt.
Có thể không có điều mục nào như thế, nhưng nó đã được ghi rõ ngay từ đầu, chương 1, điều 1, đoạn 1 trong Danh Mục Cấm Kị, không ai được chống lại Giáo Hội Chân Lý. Trốn khỏi một hầm ngục của Thánh Đường và đánh bại một vài Hiệp Sĩ Hợp Nhất, và cuối cùng chiến đấu với Trưởng Nguyên Lão và Giáo Sĩ Tối Cao rõ ràng là một hành động phản loạn chống lại giáo hội... Ronye nghĩ. Cho dù đã trở thành hiệp sĩ tập sự và được miễn trừ khỏi Danh Mục Cấm Kị và nghĩa vụ phải tuận theo Luật Cơ Bản Đế Quốc, cô vẫn không nghĩ rằng cô có thể tự mình làm một việc tương tự.
Bên cạnh đó, Kirito và Eugeo vào lúc đó đã hợp tác với một Giáo Sĩ Tối Cao khác, Cardinal, người đã từng giống như Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Cardinal đã chữa lành cho Fanatio người bị thương nặng trong trận chiến với Kirito, và họ nói cô đã hi sinh trong trận chiến chống lại Administrator.
Nên, nó cũng làm nảy sinh vấn đề về việc diễn giải hợp pháp những ý nghĩa đặc biệt mà 'Giáo Hội Chân Lý' miêu tả trong Danh Mục Cấm Kị... Trong quá khứ, khi sự nghi ngờ xuất hiện trong nội dung của Danh Mục Cấm Kị, sẽ tốt hơn hết nếu hỏi Giáo Sĩ Tối Cao hay Trưởng Nguyên Lão, nhưng cả hai người đó đều không còn tồn tại. Và Hiệp Sĩ Hợp Nhất không được quyền tạo ra những diễn giải của riêng họ trong Danh Mục Cấm Kị.
Nói cách khác, như Kirito đã đề cập, danh hiệu Đại Diện Kiếm Sĩ của Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới, ngay cả trong Nhân Giới - và trong Giáo Hội Chân Lý, chưa từng đạt được ý nghĩa quan trọng.
"... Việc điều tra về kẻ mặc áo choàng đen chúng ta chỉ cần giao cho Scheta và Chỉ Huy Iskahn."
Trong khi đan những ngón tay lại trên bàn, Fanatio nói.
"Nó là bất khả thi cho chúng ta để bắt được tên đó, bất kể họ có từ Hội Sát Thủ hay từ Hội Hắc Thuật Sư của Vùng Đất Bóng Tối. Không còn cách nào khác ngoài gửi một gián điệp tới Obsidia, tôi tin là vậy."
"Tôi nghĩ tốt hơn nên từ bỏ chuyện đó, tôi sợ rằng họ sẽ bị kẻ thù bắt được và bị sử dụng để chống lại chúng ta. Nếu phải gửi ai đó..."
Có vẻ như tất cả mọi người ngồi ở bàn tròn đều muốn nói "Tôi sẽ tự mình đi", trao đổi ánh nhìn và gật đầu cùng một lúc.
"... Well, OK, hãy từ bỏ nó, yeah. Vậy - thì, chờ một báo cáo từ Vùng Đất Bóng Tối về trường hợp vụ án của Yazen-san? Nghĩa là - chúng ta không thể thả goblin dồi núi Oroi đang được giữ trong Thánh Đường hiện tại..."
Khi Kirito nói điều đó với khuôn mặt suy tư, Phó Đại Diện Kiếm Sĩ ngồi bên cạnh anh bắt đầu nói. Có lẽ là vì cô thấy anh đang kiên nhẫn cố gắng không nói điều khó chịu nhất cho Nergius.
"Tôi đang cố hết sức để thể hiện nhiều nhất lòng hiếu khách tới Oroi, và tôi đang dẫn anh ta đi than quan Thánh Đường mỗi ngày, nên hiện tại cậu ta không than phiền gì về tình trạng tự do bị giới hạn. Nhưng, cậu ta có một chút homesick... nó nghĩa là... um..."
Cô nhìn sang Kirito, nhưng có vẻ như anh chưa nghĩ được cách dịch đúng sang thường ngôn của những thần ngôn mà Asuna nói.
"... well, mọi người gọi tình trạng khi cảm thấy hoài niệm và nhớ những người bạn và gia đình là gì?"
Những hiệp sĩ và trưởng các bộ phận được hỏi bời Asuna, bắt đầu nhìn vào nhau cùng lúc.
"Um... tôi có thể hiểu cảm giác đó, nhưng chúng tôi không có gia đình và nhà của chúng tôi là ở Thánh Đường... khi phải diễn tả bằng một từ thì..."
Ronye và Tiese trao đổi ánh nhìn trong khi nghe tiếng rên rỉ của Dusolbert. Dù họ không có đi đâu xa lắm, đôi khi họ đột nhiên có cảm giác giống vậy khi ở kí túc xá của Học Viện Kiếm Thuật nên họ biết nó là gì. Tiese đẩy cô, nên cô miễn cưỡng nhoài người ra từ ban công và la lên.
"Well, em nghĩ nó là 'chứng nhớ nhà'!"
Mọi người trong phòng hội nghị nhìn lên Ronye và bắt đầu gật đầu. Khi cô vội vàng rút mặt lại, nhóc Berchie bị bất ngờ bởi giọng nói lớn của Ronye bắt đầu cựa quậy trong tay Tiese. Tuy nhiên, sau khi Tiese đung đưa nhẹ đứa nhỏ, nó lầm bầm gì đó rồi cuối cùng ngủ lại lần thứ hai.
"Cảm ơn, Ronye-san, đó là chứng nhớ nhà."
Sau khi khẽ vẫy tay về phía Ronye trên ban công, Asuna tiếp tục giải thích.
"Vậy, vì Oroi-san đang mắc chứng nhớ nhà, tôi sẽ nói rằng tôi muốn cậu ta được về nhà trong hai-ba ngày nữa. Tôi hi vọng vụ án sẽ được giải quyết trước lúc đó..."
"Trong ba ngày, nó sẽ rất khó đấy, cô không nghĩ vậy sao? Phải mất đến hai tuần, dù có gấp rút thế nào, để nhận phản hồi từ Obsidia."
Những lời của Fanatio được bổ sung bởi Kirito.
"Hơn nữa, bởi vì cuộc điều tra nên số ngày sẽ bị increm... sẽ bị tăng lên(2). Chúng ta không chỉ phải đợi báo cáo của Scheta, chúng ta còn phải xem xem có gì điều tra được ở đây..."
"Ngay cả khi cậu nói thế, cây dao găm dùng để giết Yazen đã biến mất, đúng chứ? Không có nhân chứng cho vụ án, không có động cơ để nạn nhân bị giết, nên quả nhiên nó sẽ bị đình chỉ như thế này."
Giọng của Entokia khá nhẹ, nhưng ý nghĩa của lời nói thì có trọng lượng ghê gớm, làm mọi người im lặng lần nữa.
Vài giây sau, người giơ tay lên, là người cũng giữ im lặng cho đến giờ, giống như Asuna.
Một người phụ nữ mặc bộ y phục thanh nhã; mái tóc nâu của cô được buộc gọn lại thành một bím tóc. Tên cô là Ayuha Furia, một cô gái ở độ tuổi khá trẻ được chọn làm trưởng Bộ Thần Thuật của Giáo Hội Chân Lý.
Bộ phận Thần Thuật, từng được biết đến như Hội Giáo Sĩ, giám sát các tổ chức thuộc Giáo Hội trong toàn Nhân Giới. Nó luôn có cơ sở chi nhánh ở trung tâm của mọi thành phố và làng mạc, với các học viên thần thuật gọi là "Brother" hoặc "Sister" trong thần ngôn, những người có tiếng nói ngang bằng hoặc thậm chí còn cao hơn cả những trưởng làng và thị trưởng trong khu vực, và những tu sĩ cấp cao hơn dùng thần thuật của mình để giám sát những người thấp hơn.
Cụ thể hơn, khi bốn vị giáo sĩ cấp cao người giám sát các tu sĩ khác, trong những tình huống cụ thể có thể có địa vị như quý tộc cấp cao hay thậm chí cao hơn, được Bercouli yêu cầu tham gia cuộc chiến phòng thủ tại Đông Phương Đại Môn, cả bốn người họ đều từ chối. Hầu hết khoảng 300 tu sĩ tham gia vào Nhân Giới Phòng Vệ Quân là Thần Thuật Sư cấp thấp hoặc cấp trung, với chỉ một trăm Thần Thuật Sư cấp cao giỏi thuật tấn công, và dường như hầu hết các tu sĩ cấp cao đều cố hết sức để không rời Thánh Đường.
Ngay khi trận Ngoại Thế Chiến kết thúc và Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới được thành lập, họ khám phá ra rằng cả bốn vị giáo sĩ cấp cao đều cất giữ tài sản riêng tư ở phòng riêng, và họ bị trục xuất khỏi Thánh Đường Trung Tâm. Hệ thống tu sĩ cũng được tổ chức lại thành Bộ Thần Thuật và Ayuha Furia, quý tộc cấp 5 được chọn làm người quản lí đầu tiên.
Ayuha không chỉ tham gia trận chiến ở Đông Phương Đại Môn mà còn thuộc tiểu đội của Lực Lượng Phòng Vệ Nhân Giới và chiến đấu đến cùng như chỉ huy của các tu sĩ. Ronye, người cũng ở trong cùng đơn vị, nhớ rõ hình tượng cô liên tục niệm thuật chữa lành khi bộ quần áo trắng của cô nhuộm đỏ với máu của những vết thương. Ngay cả khi kĩ năng của cô chưa chạm đến cấp độ của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất cấp cao, kiến thức của cô về thần thuật là thượng thừa và cô luôn nghiêm túc và thân thiện với mọi người xung quanh.
Nếu Ronye muốn học thần thuật, tốt hơn hết là học nó từ Ayuha... cô đã luôn nghĩ thế, nhưng không may thay, vị giáo viên thứ hai là em gái của Ayuha, giáo viên thần thuật Sones Furia người cũng là thủ thư của đại thư viện mới lập, và là một người rất nghiêm khắc. Phó Đại Diện Kiếm Sĩ cũng nhận những bài giảng từ Sones, và ngay cả khi cô không lung lay như phần lớn những người khác, Asuna đôi khi cũng than vãn về vấn đề này.
Sones cũng đủ tư cách để tham gia cuộc họp này, nhưng cô ấy sẻ không ra khỏi đại thư viện nếu không có lí do đủ tốt. Tôi sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra trừ khi tôi khám phá được kĩ thuật mà thủ thư thế hệ trước sử dụng để trở thành một với căn phòng sớm nhất có thể... cô từng nói như thế, nhưng hiện tại việc đó vẫn chưa thành công.
Fanatio cho phép Ayuha người đang giơ tay lên, và cô nói với một giọng điềm tĩnh.
"Về vấn đề đó, Bộ Thần Thuật có thể hợp tác."
"Oh... ý cô là sao?"
"Gần đây, tôi đang chỉ đạo việc phân tích kĩ thuật được sử dụng bởi "Nguyên Lão Viện Tự Động" được tạo ra để phát hiện người vi phạm Danh Mục Cấm Kị... Có vẻ như, những người đó không chỉ có thể nhanh chóng tìm ra những người vi phạm Danh Mục Cấm Kị mà còn có thể đi về quá khứ tới mức độ nào đó."
"Về quá khứ...?"
Không chỉ mỗi Fanatio lẩm bẩm điều đó, những hiệp sĩ khác và các trưởng bộ phận cũng ngạc nhiên.
Giữa lúc đó, Kirito nhoài người về phía trước gây ra âm thanh lớn và gấp gáp hỏi.
"Ch... chờ một chút... Có nghĩa là bộ nhớ máy chủ... nghĩa là cô có thể tái hiện lại những sự kiện trong quá khứ, như ảnh phản chiếu? Không thể nào... Không, không phải điều đó là bất khả thi sao?... Ngay cả khi hệ thống phát hiện một hành vi vi phạm Danh Mục Cấm Kị và mở một cửa sổ ở địa điểm đó, hành vi đó đã phải hoàn thành rồi. Nếu họ không thể thấy quá khứ, họ không thể kiểm tra những thứ đã hoàn thành?... Nó có thể theo dấu bao nhiêu ngày về quá khứ?"
"Trong tình trạng hiện tại nó sẽ khó để có thể đi ngược về thậm chí chỉ một ngày, Đại Diện Kiếm Sĩ-sama. Tôi đã cố sử dụng thần thuật, nhưng gánh nặng là quá lớn, giới hạn là 30 phút. Tôi ước mình có thể sử dụng kĩ thuật nhìn vào quá khứ này ngay sau khi vụ án diễn ra, nhưng những tư liệu chỉ mới được tìm thấy hôm qua..."
Khi Ayuha trả lời với giọng khổ sở, Kirito khoanh tay lại với một biểu cảm phức tạp.
Phó Đại Diện Kiếm Sĩ bắt đầu nói thay anh, với vẻ hứng thú.
"Ayuha-san, cô đã nhắc tới trước đó rằng "gánh nặng của việc đó là quá lớn", nhưng chính xác thì nó như thế nào?"
"Thì, nó rất khó để giải thích chỉ với ngôn từ... Nó là cảm giác khi mà một lượng lớn âm thanh và ánh sáng tràn vào đầu, nó trở nên khó để có thể chỉ tập trung vào mục tiêu giữa hàng đống những thứ khác. Hơn nữa, khi một người dùng kĩ thuật phản chiếu quá khứ họ sẽ kiệt sức tới giới hạn... Tôi nghĩ nó sẽ khả thi nếu kết hợp lại thành một kĩ thuật hiệu quả hơn, nhưng nó sẽ mất một khoảng thời gian."
"Vậy à... Cảm ơn, Ayuha-san."
Khi Asuna cảm ơn cô, trưởng Bộ Thần Thuật gật đầu với biểu cảm lúng túng.
Không như những Hiệp Sĩ Hợp Nhất, các giáo viên thần thuật không bị đóng băng sinh mệnh. Do đó, Ayuha có ngoại hình chính xác như tuổi của cô - đoán chừng, cô có lẽ vào khoảng 22 hay 23 tuổi, nhưng hiếm lắm khi những biểu cảm như thế xuất hiện, cô nhìn còn trẻ hơn cô em gái thủ thư Sones.
Hoặc có lẽ là vì biểu cảm của Sones quá là cứng nhắc... Ronye nghĩ, nhưng lúc đó giọng của Đại Diện Kiếm Sĩ lại vang lên.
"... Quản Lý Ayuha, tôi muốn cô tiếp tục việc phân tích kĩ thuật phản chiếu quá khứ, và tôi cũng muốn cô mở rộng nó đến giới hạn xa nhất có thể. Về care cho Oroi, tôi muốn nói chuyện với những người đồng hành cùng cậu ta đang cư trú tại một quán trọ ở Nam Centoria, bằng cách mời họ tới Thánh Đường. Tôi sẽ bàn bạc với đầu bếp, để các bữa ăn có hương vị giống với quê nhà họ nhất có thể."
Những người tham gia cuộc họp cũng như Ronye và Tiese đang dần trở nên thoải mái hơn với những thần ngôn lạ lẫm đôi khi xen lẫn trong lời nói của Kirito và Asuna. "Care" là từ chỉ việc quan tâm đến người khác, theo nghĩa chăm sóc và cung cấp những thứ cần thiết; nó chắc chắn sẽ nhanh hơn để diễn tả chỉ với hai âm tiết.
"Một nhiệm vụ như thế, được giao cho chúng tôi..."
Một người đàn ông 40 tuổi đeo kính hình chữ nhật làm việc như Quản Lý của Bộ Quản Lý Cơ Sở Vật Chất Thánh Đường đứng lên, nhưng Kirito nhanh chóng lắc đầu.
"Không, đó là vì tôi đã có vô số dịp để dùng bữa với họ trên những vùng đất rộng lớn bên kia... Nó sẽ mất thời gian để làm điều tương tự từ những vết tích từ chiến tranh."
Vị quản lý có lẽ chưa bao giờ rời khỏi Nhân Giới không còn cách nào khác ngoài rút lại ý kiến của ông ta.
Khẩu phần ăn của goblin đồi núi là những phần ngũ cốc lúa mì nhỏ chỉ mọc ở chân những ngọn núi, và chủ yếu bao gồm hạt cây và cỏ dại mọc ở vùng hoang dã; những con iwanezumi lén lút hay yoroimas có thể bắt ở những dòng suối sâu trên núi đã có thể được xem như lễ hội rồi(3). Có thể sẽ khó để làm ra món ăn đó ở Centoria, nhưng không còn cách nào ngoài tin vào khả năng của đầu bếp.
Với những lời cuối của Kirito, chủ đề này có vẻ đã được quyết định, và Ayuha giơ tay lên lần nữa.
"Tiếp theo, tôi sẽ báo cáo về việc bổ sung nhân sự cho Bộ Thần Thuật."
"Vậy, cô cuối cùng đã hoàn thành việc tuyển chọn, cần nhiều nỗ lực đấy... tiếp tục đi."
Khi Fanatio khuyến khích cô, vị trưởng bộ phận cúi người và lấy ra một xấp giấy gai dầu.
"... Hiện tại, Bộ Thần Thuật đang có tổng cộng 352 người tính cả những người tập sự, vẫn thiếu người nếu ta so sánh với 500 người trước khi trận Ngoại Thế Chiến diễn ra. Để thực hiện bước đầu của "kế hoạch bổ sung giáo sĩ" sắp tới, ta cần phải khẩn trương mở rộng nhân số. Đến giờ, ta đã
tuyển được ba mươi giáo sĩ tập sự trong tháng Hai..."
"Chờ chút nào."
Người đã can thiệp vào là Entokia người đang ăn bánh với một tách trà trên bàn. Ronye và Tiese biết rằng món tráng miệng của ngày hôm đó là loại bánh nước ngoài gọi là "maracon"(4) vì họ đã giúp Phó Đại Diện Asuna người tự làm nó trong nhà bếp, và Entokia có vẻ như thích nó rất nhiều.
Vị hiệp sĩ tóc ngắn đặt chiếc bánh nướng maracon màu hồng nhạt đang ăn dở cạnh ly nước hayamomo(5) và tiếp tục.
"Tôi không phàn nàn gì về việc gia tăng người tập sự, nhưng không phải sẽ mất hàng năm trời để họ đạt đủ tiêu chuẩn sao? Vậy, có lẽ cậu có thể triệu tập những người đã rời Thánh Đường? Những tên đó sẽ sớm bình tĩnh lại thôi."
Đề nghị của Entokia không những làm cho những người ngồi quanh bàn nhìn xung quanh, mà còn khiến cho Ronye và Tiese trao đổi ánh nhìn.
Chắc chắn, sau khi bốn vị giáo sĩ cấp cao bị trục xuất, gần một trăm giáo sĩ đã rời Thánh Đường để đi theo họ. Hầu hết bọn họ là những người đã từ chối tham gia Nhân Giới Phòng Vệ Quân, nên Ronye đã bí mật nghĩ rằng "Thế này là tốt nhất" trong tâm trí cô, nhưng không kể đến tính cách của họ, không nghi ngờ gì họ là những chuyên gia tốt nhất Nhân Giới. Nếu một trăm người đó quay lại, sự thiếu hụt nhân sự của Bộ Thần Thuật sẽ lập tức biến mất.
"Umm..."
Sau khi rên rỉ một hồi, Kirito quay mặt về phía người ngồi ở một góc của chiếc bàn tròn. Không, bởi vì chiếc bàn là một hình tròn hoàn hảo, không thể nào nó có góc hay cạnh lồi ra, nhưng chỉ duy chỗ ngồi của người đó là luôn luôn ảm đạm và có cảm giác như nó là một góc bàn.
"Xiao-san, chúng ta có biết được những Thần Thuật Sư rời Giáo Hội Chân Lý làm gì sau đó không?"
Đó là một người phụ nữ nhỏ con trong bộ trang phục đơn giản màu nau và xám mà Đại Diện Kiếm Sĩ hỏi ý kiến. Tên cô là Xiao Shukas, Quản Lý Bộ Thông Tin Thánh Đường.
Bộ Thông Tin là một bộ phận mới được thành lập sau sự công bố của Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới, và vai trò chính của nó là thu thập thông tin mà Nguyên Lão Viện từng chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, ngay cả khi vẫn có ít người, Ronye vẫn không thể biết được Quản Lý Xiao là người như thế nào.
Xiao người có mái tóc cắt ngắn đến mức giới hạn của một người phụ nữ nhìn có vẻ như đang thì thầm, nhưng... âm giọng kì lạ của cô khi trả lời vẫn chạm tới ban công nơi Ronye đang đứng.
"Mặc dù tôi không thể theo đấu hết tất cả các giáo sĩ, hầu hết bọn họ đều làm việc ở các chi nhánh Giáo Hội khắp Nhân Giới. Một số khác chọn trở thành giáo viên ở một trường học lớn trong thành phố; hiếm lắm thì, nếu một người tìm thấy nguồn thu nhập tốt, thì sẽ khả thi nếu họ chọn tự mở một nhà nguyện."
Chất giọng yếu của cô không thể sánh ngang với các hiệp sĩ, nhưng các nữ hiệp sĩ Linel và Fizel có vẻ đã bay quanh Nhân Giới dưới chỉ đạo của Xiao. Ronye vẫn không thể hiểu được làm sao mà cô có thể đưa ra những mệnh lệnh như vậy.
"Hmm... nó cho thấy ấn tượng bất ngờ về việc tìm việc một cách hợp pháp và được chấp nhận..."
Xiao khẽ gật đầu với những lời của Kirito.
"Nhưng chúng ta chỉ mới nắm bắt được khoảng 70% những giáo sĩ đã rời Thánh Đường; hiện tại để tìm ra nơi ở của 30% còn lại và việc họ đang làm bằng những phương pháp điều tra hiện thời là... bất khả thi."
"Okay... Cảm ơn, tôi cũng sẽ xem xét về việc mở rộng Bộ Thông Tin. Về idea của Entokia-san, tôi nghĩ nó vẫn còn quá sớm để tiếp cận họ ngay bây giờ. Nó có thể được tiếp nhận sai cách... nhưng, theo "kế hoạch bổ sung giáo sĩ" chúng ta có thể xem xét việc hợp tác với thần thuật sư đang làm việc tại các nhà thờ và trường học. ...Quản Lý Furia, xin lỗi vì đã xen ngang. Xin hãy tiếp tục."
"Vậy thì..."
Nhanh chóng ăn hết chiếc maracon mà cô bắt đầu ăn khi Xiao phát biểu với một ngụm trà, Ayuha nhìn xuống lần nữa.
"Er, có 30 tập sự viên dự định sẽ vào Tòa Tháp vào cuối thánh này, bao gồm 29 người từ thủ đô Centoria và 1 người từ bên ngoài. Đây là danh sách..."
Sau khi ho nhẹ, Ayuha bắt đầu liệt kê tên của những người mới được cho phép bước qua cổng của Thánh Đường với giọng nói thanh thoát.
Trong những ngày mà Giáo Sĩ Tối Cao còn cai trị, cho những người muốn trở thành cư dân của Tháp Phấn Trắng này, không kể họ có là quý tộc hay thường dân, không có cách nào khác ngoài chiến thắng Đại Hội Thống Nhất Nhân Giới. Và vinh dự đó cũng sẽ bị xóa bỏ bởi "Nghi Thức Tổng Hợp".
Vậy thì, các thầy tu, nữ tu và giáo sĩ đến từ đâu? Phần lớn họ được sinh ra và nuôi dưỡng trong Giáo Hội. Ngoại trừ việc, khi một cặp bố mẹ yêu nhau, họ được ban phước cho một đứa trẻ... nhưng Giáo Sĩ Tối Cao Administrator chọn ra những tài năng xuất chúng và có nhân phẩm cao từ các tu sĩ và ra lệnh cho đàn ông và phụ nữ giúp họ có con.
Nói cách khác, hầu hết các tu sĩ đều được sinh ra và nuôi lớn ở Thánh Đường, và Ronye có một sự ngưỡng mộ lạ kì tới những người được chọn làm việc bên ngoài Tòa Tháp, nhưng không giống các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, các tu sĩ luôn có cơ hội học hỏi về đời sống thường nhật bằng cách đi đến các thị trấn để ghé thăm các chi nhánh và mua hàng hóa.
Nhưng sau cái chết của Giáo Sĩ Tối Cao, tất nhiên, không đứa trẻ nào được sinh ra nhờ mệnh lệnh, nên ngay cả khi tất cả các đứa trẻ trên 12 tuổi đang được nuôi dưỡng ở Thánh Đường trở thành tập sự viên, số nhân sự của Bộ Thần Thuật vẫn không thể tăng lên. Hơn nữa, vẫn không chắc được khi những đứa trẻ được trao cho quyền tự do lựa chọn có quyết định đi theo con đường đó hay không.
Do đó, nó là rất quan trọng để bổ sung nhân số cho Bộ Thần Thuật, mời về những người đã rời Tòa Tháp, đặc biệt là đựa vào tài năng xuất chúng mà họ đã phát triển trong kỉ nguyên của Administrator - ngay cả khi nó là sự phát triển bị ép buộc - và có vẻ như Ayuha Furia người trở thành trưởng Bộ Thần Thuật cũng đang xem xét đến tình huống đó.
Trong khi nghĩ vậy, Ronye vô thức tiếp tục nghe những cái tên được đọc to lên.
"... tổng cộng, sáu người từ Tây Centoria. Tiếp theo là năm người được nhận vào từ Bắc Centoria. Từ giáo đường Bắc Centoria, brother tập sự, Ihar Dhalik, 13 tuổi... cũng là brother tập sự, Maxiom Toulzer, 14 tuổi... sister tập sự, Lenon Shimki, 13 tuổi, sister tập sự..."
"Sau cùng thì hầu hết bọn họ đều là những đứa trẻ từ Giáo Hội."
Với lời thì thầm của Tiese, Ronye trả lời "Thật vậy". Tuy nhiên, ngay khoanh khắc cô nghe thấy cái tên thứ năm từ Bắc Centoria, cô quên mất điều vừa định nói.
"... và Kiếm Sĩ Tập Sự Tinh Anh từ Học Viện Kiếm Thuật Bắc Centoria, Frenica Szeski, 17 tuổi."
"E... Eeeeee.............!?"x2
Ngay khi cả hai người la lên, nhóc Berchie trong tay Tiese mở to mắt. Những giọt nước mắt lớn tích lại ở khóe đôi mắt xanh lam và như thể dòng nước vở đập, thằng nhóc khóc lớn lên.
Mặc dù họ ngay lập tức hạ thấp đầu để tránh khỏi phòng hội nghị và làm dịu Berchie lại, họ không thể ngừng trao đổi những ánh nhìn vui vẻ hết lần này đến lần khác.
Cả hai người họ đều nở nụ cười rạng rở trên gương mặt. Mình muốn trò chuyện với Tiese ngay bây giờ, nhưng mình sẽ gác lại chuyện đó đến khi cuộc họp kết thúc.
Trưởng Bộ Thần Thuật Ayuha, người bị cắt ngang bởi tiếng hét của hai người, ho nhẹ và tiếp tục đọc.
"Er, tổng cộng, 5 người từ Bắc Centoria. Và cuối cùng, một người từ bên ngoài thành phố... từ vùng Ngoại Vi Bắc của Bắc Đế Quốc Norlangarth, sister tập sự từ chi nhánh làng Rulid, Selka Zuberg, 15 tuổi."
"E... Eeeeee.............!?"
Lần này không phải Ronye và Tiese la lên.
Đó là một người đang ngồi ở chiếc bàn tròn và cho tới giờ vẫn nghe báo cáo với khuôn mặt như đang chống lại sự buồn ngủ, người được chọn làm Đại Diện Kiếm Sĩ.