Chương 23 – Trở Về
Ngày 7 tháng 7 năm 2026 / Ngày 8 Tháng thứ 11 Năm 380 Lịch Nhân giới
Phần 1
Koujiro Rinko đang ngồi trên ghế thao tác trong Phòng Điều Khiển Phụ, chếch về phía bên trái trước bàn phím là một chiếc cửa sập làm bằng kính nho nhỏ.
Màn hình tinh thể lỏng phía trên cửa sập nhấp nháy với những con chữ màu đỏ:
【EJECTING……】
Tiếng gió rít qua khe cửa nghe rõ mồn một.
Cuối cùng, một vật thể nhỏ hình vuông, màu đen tuyền nổi lên đằng sau mặt kính. Dòng chữ trên màn hình LCD đã đổi thành 【COMPLETE】.
Rinko run rẩy đưa tay ra gạt cửa kính lên để lấy vật thể nằm bên trong.
Đó là một khối kim loại rắn, hình lập phương, rộng khoảng 6 cm và nặng tới không ngờ. Khối kim loại này liền mạch, trơn nhẵn, chỉ có một mặt được khắc dãy số gồm sáu chữ số và trang bị thêm cổng kết nối vi mạch[1].
Linh hồn của «Alice» nằm sâu bên trong thứ này.
Đúng như những gì hệ thống đã ra lệnh, một cube được trích xuất từ Light Cube Cluster lắp đặt ở trung tâm Ocean Turtle, được gói lại bảo vệ và gửi qua máng hút chân không dài.
Đồng thời nó cũng chu du từ cõi bên trong Underworld tới thế giới thực bên ngoài.
Trong một thoáng, Rinko không thể thốt lên được lời nào, bởi tâm trạng choáng ngợp khó diễn tả, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hét vào micro trong khi tay vẫn cầm chặt khối kim loại:
“Asuna-san, quá trình trích xuất Alice đã hoàn tất! Giờ chỉ còn em và Kirigaya-kun thôi, mau lên!”
Cô tiếp tục gào, mắt hướng về phía màn hình chính đương hiện rõ con số đếm ngược màu đỏ tươi:
“Chỉ còn 30 giây nữa là tới giai đoạn gia tốc tối đa rồi!! Mau đăng xuất đi!!”
Trong đôi ba giây, không âm thanh nào cất lên cả.
Thế rồi, một câu nói cô không thể ngờ tới phát ra khỏi loa:
『Em xin lỗi, Rinko-san.』
“Ể……? Sao-Sao cơ……?”
『Em xin lỗi. Em sẽ…… ở lại đây. Cảm ơn chị rất nhiều vì tất cả mọi thứ. Em sẽ không bao giờ quên những gì chị đã làm cho em, Rinko-san.』
Giọng nói của Yuuki Asuna truyền đến từ chiếc loa vô cùng điềm tĩnh, dễ chịu song đong đầy sự cương quyết.
『Alice xin nhờ chị vậy. Cô ấy là một người vô cùng tốt bụng, với một tấm lòng đầy ắp tình yêu thương, nhận được sự cảm mến của rất nhiều người. Vì tất cả những người đã hy sinh cho cô ấy…… và vì Kirito-kun, mong chị hãy dùng hết khả năng của mình ngăn chặn người khác lợi dụng cô ấy vào mục đích quân sự.』
Rinko không thể nói nên lời. Rồi cô nghe thấy những lời cuối cùng Asuna nói với cô:
『Và mong chị giúp em nói với tất cả mọi người rằng: Em xin lỗi…… cảm ơn…… và tạm biệt……』
Bấy giờ, đồng hồ chạm về số 0.
***
Một tiếng còi kéo dài rú lên từ cỗ máy đang kêu gào ầm ầm, vang vọng qua ống cáp chật hẹp.
Bây giờ là 10 giờ sáng ngày 7 tháng 7. Sau khi quá trình đếm ngược 15 phút kết thúc, hệ thống làm mát phía sau bức tường bắt đầu hoạt động hết công suất. Những chiếc quạt lớn hút đi lượng nhiệt khổng lồ sinh ra bởi cỗ máy duy trì sự tồn tại của Underworld. Ai ở trên biển quan sát Ocean Turtle lúc đấy sẽ thấy hơi nước cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh kim tự tháp.
“……Bắt đầu rồi……”
Higa Takeru khẽ lẩm bẩm.
“Ừa”, Kikuoka Seijirou trả lời, vừa cõng Higa xuống chiếc thang hẹp.
Sau khi quyết định rằng họ sẽ không thể ngăn chặn quá trình gia tốc tối đa, cả hai liền lập tức chuẩn bị đi xuống ống cáp bảo trì ở phía dưới một lần nữa, có điều nội việc cố định cơ thể của Higa vào Kikuoka bằng dây nịt đã tiêu tốn tầm 8 phút của họ.
Kikuoka tiếp tục leo xuống cầu thang với tốc độ toát mồ hôi, ấy vậy giai đoạn gia tốc tối đa của Underworld đã diễn ra thậm chí trước cả khi họ tới vách chịu áp.
Gần như là khẩn cầu, Higa ấn nút công tắc radio và gọi cho Tiến sĩ Koujiro ở Phòng Điều Khiển Phụ.
“Rinko-san…… mọi thứ sao rồi?”
Có tiếng rè, rồi có tiếng kết nối thành công tới đầu bên kia radio, nhưng tất cả những gì anh ta nghe thấy là sự im lặng tới nẫu ruột.
“……Rinko-san?”
『Xin lỗi. Tôi đã lấy thành công Light Cube của Alice. Cơ mà……”
Với giọng nghèn ngẹn, Tiến sĩ Koujiro kể cho anh ta những gì vừa xảy ra.
Higa nuốt hơi thở vào trong và nhắm chặt đôi mắt.
“……Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình từ đây. Lần tới tôi sẽ liên lạc với cô để mở khóa chiếc cửa sập của vách.”
Higa ngắt kết nối và điều tiết lại nhịp thở của mình bằng một cái thở dài yêu yếu.
“……Kiku-san……”
Higa mất vài giây để xoay sở và bật ra một lời thì thầm, truyền đạt lại cho sĩ quan chỉ huy những gì Tiến sĩ Koujiro đã nói với anh ta.
***
Critter im lặng nhìn chằm chằm vào cửa sổ vừa xuất hiện trên màn hình chính với một thông báo đi kèm.
Mẩu tin ngắn gọn cho hắn ta biết một cục Light Cube đã được xuất ra khỏi Cluster và gửi tới Phòng Điều Khiển Phụ phía bên kia vách chịu áp lực.
Điều này có nghĩa là Rath đã giành được «Alice».
Cũng có nghĩa là chiến dịch kéo dài 10-tiếng-đồng-hồ-và-còn-đang-tăng để truy tìm và bắt cóc Alice bên trong Underworld đã hoàn toàn thất bại. Tất cả những nỗ lực bao gồm Vassago và Đội trưởng Miller đích thân dive vào Underworld, xúi giục đội quân Hắc Giới xâm chiếm Nhân Giới, tiến hành một trận đại chiến ăn đứt phim Hollywoord, và thậm chí còn lôi kéo hàng chục nghìn game thủ online từ Mỹ, Trung Quốc và Hàn Quốc cùng tham chiến, đã tan thành mây khói.
Critter gãi mái tóc húi cua, khịt mũi, rồi chuyển hướng sang suy nghĩ tới chuyện khác.
Chỉ còn 8 giờ nữa cho tới cuộc đổ bộ của tàu khu trục, liệu chúng còn có cơ hội lần thứ hai để chiếm đoạt Alice ngoài đời hay không?
Chúng không còn cách nào vượt qua được tường chịu áp làm từ vật liệu tổng hợp siêu bền từ phía bên này. Tuy nhiên, nếu chúng có khả năng mở khóa như Rath vừa thực hiện thì câu chuyện sẽ khác
Cơ mà tại sao Rath lại mở vách ngăn đó? Rath thực sự nghĩ rằng họ có cơ hội phòng thủ chống cự tụi này bằng một con rô-bốt vụng về và vài quả lựu đạn khói à?
Nhỡ đâu…… đây chỉ là một trò đánh lạc hướng? Nếu đối phương có lý do khác để mở vách ngăn, vậy lý do đấy là cái quái gì mới được nhỉ?
Critter quay sang hỏi đội mình, ngay khi đám này vừa mới bắt đầu chơi bài.
“Ê, chúng bây còn nhớ con rô-bốt vừa từ trên lầu xuống chỗ mình không? Nó có được gài bom hay gắn cái gì trên người không?”
Gã Hans cao lớn lập tức vuốt râu trả lời:
“Ờ, tao chắc chắn đã kiểm tra rồi mà. Chẳng có một cái vũ khí nào được gắn cố định trên người nó chứ đừng nói đến một quả bom. Có lẽ bọn chúng chỉ đang cố sử dụng nó như một lá chắn đạn, nhưng nó ngưng hoạt động ngay sau khi bọn tao xả đạn vào. Và mấy tên lính đi theo sau nó đã lủi nhanh như khỉ.”
“Hmm……——Nhân tiện nhắc luôn, mấy tên JSDF đấy không phải ‘lính’ đâu, chỉ là nhân viên công chức mà thôi.”
Critter xoay lại ghế lại sau khi đính chính một chút chuyện cực kỳ không cần thiết.
Vậy rõ ràng con rô-bốt phá bĩnh để đánh lạc hướng. Nhưng ngay cả đã dùng lựu đạn khói, có thể qua mắt được cả Hans, Brigg và những thằng khác là điều không thể.
Trừ phi——
Hắn cầm chiếc máy tính bảng nằm trên bàn và kéo bản phác thảo cấu trúc bên trong của Ocean Turtle lên.
“Hmm…… trục chính nằm ở đây, vách ngăn cắt ngang từ chỗ này…… đây ắt hẳn từ cái cầu thang mà con rô-bốt lết xuống.”
Ngay lúc đó, con số đếm ngược trên màn hình nhảy về 0 và một tiếng còi báo động chói tai vang lên. Việc gia tốc thời gian trong Underworld lại bắt đầu. Hơn nữa, sự vụng về của Brigg đã phá nát cần gạt điều khiển, làm cho hệ số gia tốc vọt lên mức điên khùng.
Tuy nhiên giờ có chuyện gì xảy ra với Underworld thì cũng không còn quan trọng nữa. Vì nhiệm vụ bắt cóc Alice đã thất bại, Vassago và Đội trưởng Miller có lẽ đã «chết» trong lúc dive và chắc đang trải qua quá trình đăng xuất trong căn phòng bên cạnh.
Nếu thế, Critter phải nghĩ ra kế hoạch tấn công tiếp theo trước khi Đội trưởng Miller xuất hiện trở lại.
Hắn ta phóng to và lướt qua sơ đồ phức tạp, trước khi nhận ra một điểm bất thường.
“Ồ, ở đây cũng có một cái cửa sập nhỏ này…… ‘Ống dẫn cáp’? Cái gì đây……?”
***
Thông báo tình hình cho Higa Takeru xong, Rinko thở dài mệt mỏi và ngả người vào chiếc ghế lưới sau lưng.
Quyết định ở lại Underworld của Yuuki Asuna bởi vì Kirigaya Kazuto không có cách nào chạy thoát trước khi giai đoạn gia tốc bắt đầu, thật quá bồng bột và con nít, ấy vậy——lại đẹp đẽ vô ngần.
Điều này khiến cô không khỏi nhớ về anh ta.
Về lúc người đàn ông cô từng yêu đã bỏ rơi cô ở thế giới thực tại và biến mất vào cõi không gian ảo.
Giả dụ lúc ấy cô có cơ hội đi cùng anh, cô sẽ làm gì? Liệu cô có chọn nướng chín bộ não của mình bằng cỗ máy STL nguyên mẫu như anh rồi chỉ để lại phía sau một bản sao ý thức của chính mình không?
“Akihiko-san…… anh thật là……” Rinko nhắm mắt thì thầm thật nhỏ.
Một «thế giới khác thực sự», dưới hình thức một tòa lâu đài trôi nổi Aincrad với 10000 người chơi bị mắc kẹt bên trong: đây…… đây từng là tham vọng của Kayaba Akihiko.
Thế nhưng anh ta đã phát hiện ra điều gì đó——một thứ quan trọng, trong suốt hai năm sống trong tòa thành. Chính điều ấy đã thay đổi suy nghĩ của anh.
Vẫn còn rất rất nhiều việc cần phải làm.
Anh nhận ra rằng SAO rốt cục không phải là đích đến, đúng hơn, nó mới chỉ là khởi đầu. Chính lý do này đã thúc đẩy anh hoàn thiện công nghệ NerveGear, và chế tạo một cỗ máy STL nguyên mẫu. Rồi đích thân anh sử dụng nó để rồi phá hủy chính cơ thể của mình trong một ngồi làng tại miền núi Nagano nằm sâu trong khu rừng nguyên sinh.
Với công trình phát triển mà anh trao lại, Rinko đã thiết kế nên thiết bị y tế FullDive với độ chính xác cao mang tên «Medicuboid».
Rath và Higa Takeru sau này đã dựa trên cơ sở dữ liệu khổng lồ tích góp trong vòng ba năm của một cô bé——người thử nghiệm Medicuboid nguyên bản đầu tiên, để hoàn chỉnh STL.
Suy cho cùng, chúng ta có thể nói rằng Underworld, một dị giới tột đỉnh, được sinh ra từ giấc mơ của Kayaba Akihiko.
Như vầy có nghĩa là, sự hoàn thành của Underworld cũng có nghĩa là hoài bão của Kayaba đã thành hiện thực?
Không, không thể nào.
Tại sao ư? Bởi vì một thứ nữa mà anh ta để lại——một mảnh ghép mà anh gọi là «The Seed Package», chẳng thể khít với bất kỳ chỗ nào trong bức tranh.
Đúng là việc tiêu chuẩn hóa VRMMO phát triển bằng The Seed đã giúp player Nhật Bản kháng cự cuộc tấn công của người ngoại quốc bằng cách convert[2] tài khoản của họ.
Thế nhưng ngay cả Kayaba cũng không thể dự đoán trước tất cả sự việc đã xảy ra trong mấy năm qua. Vụ giải vây bằng cách chuyển đổi tài khoản, nhiều lắm cũng chỉ là một hiệu ứng phụ mà thôi.
Rốt cục mục tiêu của anh ấy là cái quái gì mới được chứ? Tại sao cần phải kết hợp nhiều thế giới VR lại với nhau như thế, rồi hợp nhất chúng dưới một tiêu chuẩn chung……?
Chiếc hộp duralumin[3] chứa Light Cube của Alice đang nằm trên bàn điều khiển.
Vốn là tập hợp các cổng lượng tử, Light Cube rất ổn định, tuy nhiên do mạch điều khiển của cổng logic bên trong khối hộp cần phải có dòng điện để hoạt động, nên linh hồn của Alice sẽ bất hoạt chừng nào cô còn yên vị bên trong vỏ bọc này.
Rinko, trong khi dùng bàn tay phải vuốt ve cái vỏ bạc, cô quay đầu về chiếc bóng đứng ở góc trái của căn phòng Điều Khiển Phụ——người máy «Niemom».
Cài đặt Light Cube của Alice vào ổ cắm trên đầu rô-bốt sẽ biến Niemon thành cơ thể của Alice, và cô bé sẽ có thể di chuyển và nói chuyện như người bình thường.
Cô đã nghĩ đến việc đó, đến việc nói chuyện với Alice, nhưng rồi Rinko khẽ lắc đầu và dập tắt ý nghĩ đấy ngay. Đây không phải là lúc, vì Kazuto và Asuna còn đang gặp nguy hiểm; với lại, mặc dù có vẻ mảnh mai hơn Ichiemom đáng kể, Niemom hoàn toàn thiếu các đặc điểm nữ tính, có nguy cơ gây sốc cho Alice nếu cô bé thức tỉnh với cơ thể ấy.
Ngắt mạch suy nghĩ mâu thuẫn trong tâm trí của mình, Rinko nhấc tay ra khỏi chiếc hộp duralumin thì——
“Tiến sĩ Koujiro,”
Một giọng nói cất lên phía sau cô làm cô quay người lại.
Trung úy Nakanishi đứng sừng sững ở đó, anh ta đã trở lại Phòng Điều Khiển Phụ từ lúc nào không hay.
“Công tác chuẩn bị mở lại cửa vách ngăn đã hoàn thành. Chúng tôi sẵn sàng chờ lệnh.”
“Ah…… được rồi. Cảm ơn các anh rất nhiều.” Cô đáp, đồng thời kiểm tra lại đồng hồ trên màn hình. Hơn một phút đã trôi qua kể từ khi giai đoạn gia tốc tối đa bắt đầu. Ở trong Underworld thì đã trôi qua…… 10 năm.
Thật là khó tin. «Tuổi thọ linh hồn» của Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna giờ vượt qua cả cô rồi.
Ngay cả chỉ một phút hay là một giây trôi qua, hai người họ bắt buộc phải đăng xuất càng sớm càng tốt. Nếu họ tìm được cách thoát nạn trước khi tuổi thọ linh hồn cạn kiệt, thì hoàn toàn có thể xóa hết toàn bộ ký ức sau giai đoạn gia tốc cùng cực. Song trên lý thuyết, họ chỉ còn 12 phút để thực hiện.
——Higa-kun, Kikuoka-san.
——Làm ơn hãy nhanh lên!
Rinko mím chặt môi nài nỉ.
***
Cổ họng của trung tá Kikuoka khò khè một cách đau đớn. Mồ hôi chảy ướt đẫm áo sơ mi của anh ta, thậm chí thấm cả vào quần áo Higa.
Đã nhiều lần Higa phải nuốt lại đề nghị của mình rằng anh ta có thể tự mình leo phần còn lại của con đường.
Sử dụng liều thuốc giảm đau tối đa không làm giảm cơn đau nhói từ vết thương gây ra từ viên đạn của Yanai nằm ở phía vai phải của anh. Cơ thể anh cảm thấy nặng trịch bởi đã mất quá nhiều máu, khiến anh không sao đứng vững nổi.
Dẫu khó khăn vậy cũng không được bỏ cuộc——Higa nghĩ.
Thành thật mà nói, xem xét hoàn cảnh hiện tại của họ, anh không ngờ rằng trung tá Kikuoka sẽ dấn thân vào một cuộc chiến tuyệt vọng như thế.
Họ đã bảo vệ được mục tiêu tối thượng của Project Alicization, một Fluctlight có thể phá vỡ tất cả ranh giới «A. L. I. C. E.». Những gì họ cần làm bây giờ là phân tích cấu trúc của Alice, xác định đặc điểm khiến cô ấy khác biệt so với Fluctlight khác và từ đó họ có thể tìm ra cách sản xuất hàng loạt AI bottom-up. Nhật Bản sẽ thiết lập được một nền tảng công nghệ vô song trong thời đại vũ khí tự hành sắp tới và thoát khỏi sự chi phối của hệ thống quân sự của Mỹ——tức là họ đã hoàn thành mục đích khai sinh của Rath.
Đây đáng lý là tham vọng to lớn nhất của Kikuoka Seijirou.
Đây cũng chính là lý do anh ta chõ mũi vào thảm họa SAO——kể cả việc tạm thời thuyên chuyển đến làm việc tại Bộ Nội Vụ Và Truyền Thông——và cũng là lý do anh ta tạo nhân vật «Crysheight» nhằm giữ liên lạc với những người chơi VRMMO.
Do đó, hành động đầu tiên của Kikuoka nhiều khả năng sẽ là khóa chặt vách chịu áp và bảo vệ Light Cube của Alice bằng cả mạng sống của mình, trước khi tàu khu trục của Aegis đổ bộ lên Ocean Turtle. Anh ta sẽ không mảy may động lòng kể cả khi Fluctlight của Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna hãy còn mắc kẹt ở Underworld sắp bị hủy hoại. Kể cả họ có phải nhốt Tiến sĩ Koujiro trong phòng cô ấy đi chăng nữa, bởi cô ấy chắc chắn sẽ phản đối dữ dội quyết định như vậy.
“……Thật là không lường trước được mà…… cậu…… có nghĩ như vậy không?” Kikuoka thở hổn hển bất ngờ cất lời, làm Higa không khỏi bật ra một tiếng rít kỳ quái.
“Kha-không, chuyện đấy…… chậc, tôi nên nói thế nào nhỉ? Tôi chỉ nghĩ làm vầy không hợp với tính cách của anh lắm, Kiku-san……”
“Ừ…… đúng thật.”
Kikuouka khùng khục một hai tiếng rồi tiếp tục leo xuống thang hết tốc lực.
“Nhưng…… trước kia…… tôi nói rồi. Đây vẫn là…… hành động…… có tính toán trước.”
“Hể…… Hểể?”
“Tôi là kiểu người…… thích nghĩ tới tình huống xấu nhất. Ngay bây giờ đây…… tôi nghĩ tốt nhất…… là nên để kẻ thù nghĩ rằng…… chúng vẫn có cơ hội chiếm lại Alice.”
“Tình-tình huống…… xấu nhất ấy hả?”
Còn tình huống nào xấu hơn nữa nếu địch nhận ra sự tồn tại của đường ống cáp này và tấn công họ từ phía dưới trước khi họ mở hết cửa vách chịu áp hay không?
Tuy nhiên trước khi Higa tiếp tục suy luận, đế giày của Kikuoka đã chạm xuống chiếc cửa làm bằng hợp kim titan.
Nhân lúc chỉ huy dừng lại thở hổn hển lấy hơi, Higa bấm nút kết nối trên chiếc radio của mình.
“Rinko-san, chúng tôi tới nơi rồi! Cô hãy mở cửa vách ngăn đi!!”
***
“Whoa…… nó thực sự đang mở ra này!” Critter reo to, mắt hau háu vào cái cảnh báo mở tường chịu áp hiển hiện trên màn hình chính phía trên.
Nhưng tại sao? Vì lý do gì?
Chẳng có nghĩa lý chi hết. Nếu tụi nó có được Alice rồi, thì việc quái gì mà Rath lại cố tình làm suy yếu hàng phòng thủ của bản thân?
Cơ mà không còn thời gian để suy xét vấn đề này nữa. Critter xoay ghế lại và đưa ra chỉ thị cho đội.
“Ưưm, à, Hans và chúng bây, trừ Brigg, đến chỗ cầu thang mau! Bắn thoải mái, cố mà giành lấy quyền kiểm soát tường chắn!”
“Nói dễ hơn làm đấy……”
Hans tặc lưỡi song vẫn giương cao khẩu súng trường của mình lên. Hơn mười thành viên trong tiểu đội cũng bắt chước hắn ta.
“Hey…… đợi chút, vậy tao làm gì?”
Brigg bĩu môi và ra vẻ giận dữ. Critter nhìn chăm chăm vào hắn ta rồi búng tay.
“Tao có việc khác cho mày đây. Một việc vô cùng quan trọng, quá hoàn hảo cho kẻ tứ chi phát triển như mày.”
Nói thế chứ thực chất trong đầu y lại nghĩ khác hoàn toàn. Nếu có thể thì nên giữ thằng đầu to óc như trái nho này ngồi yên ở đâu đấy trong tầm mắt của y.
“Nghe này, tao muốn mày cùng tao đi kiểm tra cái ống cáp. Tao cho rằng cái này mới là mục đích chính của kẻ thù——”
“Ờ…… ờ, vậy hả. Nghe hay ho phết.”
Brigg cười toe toét và điều chỉnh lại đống súng ống của mình một cách ồn ào. Critter nén một tiếng thở dài trước khi vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Y theo chân Hans và đồng bọn từ Phòng Điều Khiển Chính ra tới hành lang, nhưng ngay trước khi rẽ sang hướng khác, Critter thoáng thấy cánh cửa phòng trong——Phòng STL Số 1.
——Nghĩ đi nghĩ lại thì, thằng ngu Vassago làm cái mẹ gì mà đăng xuất lâu thế? Không phải là nó định trốn việc trong đó đấy chứ?
Tâm trí y chợt nảy ý muốn kiểm tra tình hình của Vassago, có điều chưa chi Brigg đã xồng xộc chạy đi hành lang. Không còn lựa chọn nào khác, Critter đành đuổi theo sau lưng.
Chúng đến đích chỉ sau vài phút. Thoạt nhìn, chúng chỉ thấy hành lang chạy dọc theo chiều dài của bức tường bên trong trục chính, cơ mà bản đồ lại nói có một ống cáp được giấu phía sau một cửa sập nhỏ trên bức tường nối lên tầng trên. Tất nhiên, bản thân ống cáp cũng có tường ngăn cách dày mo, nhưng nếu dự đoán của y là chính xác thì——
Hắn nắm chặt lấy tay quay bằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi xoay nó ngược chiều kim đồng hồ.
Đẩy cánh cửa kim loại nặng nề ra, điều đầu tiên mà Critter phát hiện dưới ánh đèn màu cam đậm là một đường hầm dài tầm 2 mét và cao chưa tới 1 mét. Nó dừng lại dưới chân một bức tường dựng thẳng đứng, tại đấy lắp đặt một chiếc thang khiêm tốn.
Và ngay ưới cái thang, có một vật gì đó nhìn giống như một chùm vải——
“……Uoa!?”
Khoảnh khắc nhận dạng ra vật thể lạ, Critter lùi lại làm gáy hắn đập mạnh vào cằm của Brigg, ấy thế cơn đau và lời chửi bới thô tục không thể thoát ra khỏi miệng y trong lúc mắt y mở to.
Có gì đó nằm bên trong đống vải, đúng hơn là đống quần áo. Một cơ thể gầy gò nằm khúm núm. Brigg đẩy Critter sang một bên mà nâng khẩu súng trường của mình lên, song đột ngột cất tiếng:
“Hắn ta chết từ đời nào rồi.”
Khá là chắc, bởi vì xương sống của người đàn ông đó gập một góc bất thường. Với khuôn mặt vô cùng căng thẳng, Critter nhích vào sâu bên trong đường hầm và kiểm tra mặt mũi gã này.
“Đợi đã…… đây không phải là hắn sao? Gã tuồn tin của Rath phải không…… Phải chăng bọn kia đã giết hắn ta khi phát hiện ra? Nhưng giết người kiểu này thì có hơi……”
Bất đắc dĩ, y vươn tay và chạm vào da cái xác. Xơi ấm vẫn còn hiện hữu trên đầu ngón tay y. Đánh giá dựa trên nhiệt độ thân thể người này, thì có vẻ như gã chết từ lần đầu tiên vách ngăn được mở. Vách mở có khi nào là do gã cố thoát xuống tầng dưới không? Và sau đó gã bị trượt chân đang lúc leo thang nên rớt xuống chết thảm?
Nếu thế thì sao vách ngăn lại mở ra lần nữa?
Critter muốn kiếm tra cửa hầm của vách chịu áp trên đầu gần hơn nữa, tuy nhiên điều đấy đồng nghĩa với việc y phải kéo cái xác ra chỗ khác. Và y không muốn tự mình làm việc đó.
Hắn ra khỏi đường hầm, trở về hành lang rồi ra lệnh cho Brigg:
“Mày đi kiểm tra giùm tao cái ống cáp sạch sẽ chưa.”
Tên khổng lồ râu ria lia chia bèn khịt mũi một cái, bước vào hầm và kéo thật mạnh cái xác của tên gián điệp ra ngoài. Xong xuôi hắn quay trở lại và vặn người lên để quan sát đầu kia của ống cáp dựng đứng.
Ngay cả bản năng nghiệp dư của Critter cũng cảnh báo inh ỏi khi thấy Brigg ngẩng đầu lên quá cao, tức thì——
“Shit!!”[4]
Brigg rủa. Hắn liền giương cao khẩu súng trường và bấm cò.
Những tia sáng màu vàng xèn xẹt trước tròng mắt của Critter trong khi hai tiếng súng khác nhau nã vào màng nhĩ y.
Nhảy phốc ra sau và nuốt tiếng hét sắp bật ra vào trong, hắn ta nhìn thân xác đồ sộ của Brigg ngã rầm xuống sàn hầm như thể bị một chiếc búa tạ vô hình đè xuống.
“Whoa!! Cái đéo gì thế!?”
Hắn gào lên, ngã ngửa xuống sàn hành lang. Brigg nằm bất động ngay chỗ thuộc về cái xác cong oặt của tên gián điệp mới mười giây trước. Critter chẳng cần đợi đến khi sàn hành lang tắm máu mới xác nhận rằng Brigg chịu chung số phận với tên điệp viên kia; như vậy có một tên lính Rath nào đó ở phía trên ông cáp, và chúng đã bắn chết Brigg.
——Giờ thì sao?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc sống lưng Critter, hắn bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ.
Giật khẩu súng từ tay phải của Brigg, rồi nã đạn về phía kẻ địch trong ống cáp để báo thù? Còn khướt! Mình chỉ là một tên cuồng máy tính; công việc của mình chỉ là động não và múa phím mà thôi.
Hắn ta tiếp tục suy nghĩ trong lúc nửa bò nửa chạy rút lui về Phòng Điều Khiển Chính.
Ít ra bây giờ hắn đã biết được rằng Rath luôn sẵn sàng sử dụng mọi lực lượng vũ trang mà họ có. Tuy nhiên, nói đến vũ trang và sức chiến đấu thì rõ ràng phe của hắn mạnh hơn nhiều. Nếu cuộc chiến thực sự xảy ra, thể nào Rath cũng là kẻ thua cuộc ê chề cho mà xem. Nếu không cẩn thận, bọn họ có thể mất kiểm soát toàn bộ tầng trên, và rồi kết cục sẽ là họ đánh mất Alice nữa, không phải sao?
Liệu chỉ huy phe Rath đã cân nhắc đến tình huống xấu hơn thế chưa? Chẳng nhẽ Rath nghĩ rằng họ có đủ hỏa lực để nổ tan cả Ocean Turtle này sao? Mớ C4 trong tay phe y còn chẳng đủ phá vỡ cửa sập của vách ngăn.
Nhắc đến hỏa lực mới nhớ……
Critter thở hổn hển. Hai cái xác nằm phía sau hắn nhanh chóng bị lãng quên.
Chúng đã có được Alice rồi.
Chỉ còn một cách để phá hủy hoàn toàn Ocean Turtle, nhấn chìm cả Light Cube của Alice và nhân viên Rath đến gặp long vương.
Trong trường hợp không thể chiếm đoạt Alice, khách hàng đã yêu cầu ăn không được thì đạp đổ. Nhưng liệu hắn ta có sẵn sàng thủy táng toàn bộ cái kim tự tháp nổi khổng lồ này cùng với hơn mười “khách tham quan” hòng đạt được mục đích ấy hay không?
Hắn ta chẳng thể nào tự mình đưa ra một quyết định mạo hiểm như vậy được. Viễn cảnh đấy sẽ thành cơn ác mộng ám ảnh hắn ta muôn đời.
Critter đứng bật dậy và cắm cổ chạy về phía Phòng Điều Khiển Chính để thỉnh cầu ý kiến của Đội trưởng.
***
“Ki…… Kiku-san! Anh có sao không, Kiku-san!?!”
Higa lắp bắp. Kẻ địch xuất hiện ngay dưới đáy ống đã nổ ít nhất ba phát súng.
Kikuoka không trả lời. Vẫn quay lưng về phía Higa, tay phải của anh đặt trên cái thang còn tay trái thì đang cầm một khẩu súng lục, Trung tá Kikuoka cúi gằm mặt xuống trong khi tựa vai vào tường.
——Không thể nào. Này, đừng làm thế với tôi chứ. Còn nhiều việc tôi cần tới anh lắm!
“Ki……”
Kikuoka-saaaaan!!
Ngay khi cậu ta vừa định hét lên thì trung tá bật tiếng ho thành cơn.
“Khù khụ…… Ah, khỉ thật……. hắn ta bắn trúng tôi rồi. Có vẻ mặc áo chống đạn lại là điều đúng đắn……”
“Còn…… còn phải nói nữa! Chẳng nhẽ chúng ta tới chỗ nguy hiểm thế này mà chẳng trang bị gì cả ngoài cái áo phông Hawaii thôi sao……?”
Higa thở phào nhẹ nhõm và nhìn xuống lưng của Kikuoka lần nữa.
“Vậy anh không bị thương chứ?”
“Ờ thì, tôi nghĩ tôi chỉ bị bắn trúng 1 lần thôi, dính ngay trên áo chống đạn. Còn cậu thì sao? Mấy viên đạn nảy lung tung cả.”
“Không…… không. Cả tôi và cái máy tính đều ổn cả.”
“Thế thì nhanh lên thôi. Cổng bảo trì ở ngay phía trước rồi.”
Lắc lư trên lưng của Kikuoka đương lúc anh ta bắt đầu leo xuống lại, Higa tự nhủ: Khó ngờ ghê.
Trong mắt anh, Trung tá Kikuoka luôn là một người chẳng có tí kỹ năng đánh đấm nào, nhưng hiện tại, cơ bắp nổi lên trên bờ vai rộng của anh ta cứng như sắt thép, và khả năng thiện xạ của anh ta thật đáng khâm phục: trong điều kiện chật chội, treo lủng lẳng trên chiếc thang và chỉ bắn súng bằng tay trái, vây mà hai phát đạn thần tốc của ảnh đều trúng đích, ngay chóc cổ họng và ngực của kẻ địch.
——Không thể tin mình quen biết con người này lâu rồi mà vẫn không hiểu hết được.
Lắc nhẹ đầu, Higa lôi chiếc dây cáp trong túi ra chuẩn bị cắm vào cổng bảo trì đang dần hiện ra ngay trước mắt.
***
Critter gấp rút đi lui qua hành lang rồi nhào vào Phòng Điều Khiển Chính ngay khi hắn ta nghe thấy tiếng súng nổ đì đoàng trên cầu thang.
Không có dấu vết của Đội trưởng Miller và Vassago bên trong. Không lẽ bọn họ vẫn chưa thoát khỏi STL hay sao? Đã 5 phút trôi qua rồi kể từ khi giai đoạn gia tốc tối đa bắt đầu rồi.
Y vẫn còn do dự, không biết có nên nói với họ những điều y đang cân nhắc hay không. Y biết rằng một khi đã nói ra, hai người bọn họ sẽ hành động ngay lập tức. Họ là kiểu người chẳng hề nao núng trước cái chết của thường dân nhằm hoàn thành nhiệm vụ.
Vẫn chưa quyết định được gì, Critter mở cửa Phòng STL Số 1.
“Đội trưởng Miller! Alice đã bị kẻ địch đoạt mất rồi……”
Hắn nuốt những từ tiếp theo vào trong cổ họng.
Gabriel Miller đang nằm trước mặt hắn trên giường gel của máy STL Số 1. Nửa đầu trên của hắn bị che khuất bởi cỗ máy, và biểu cảm hiện rõ trên khuôn mặt hắn là thứ Critter chưa thấy bao giờ.
Không, chính xác hơn là hắn chưa thấy một con người nào lại có biểu cảm như thế.
Đôi mắt xanh mở thao láo như sắp bắn ra ngoài. Khuôn miệng há to, hai hàm gần như trật khớp và vẹo hẳn sang một bên. Lưỡi lè ra hết khỏi miệng. Hắn ta nom giống hệt một sinh vật ngoài hành tinh.
“Đội…… Đội trưởng……?”
Critter há hốc, đầu gối y run lẩy bẩy dữ dội. Chỉ cần đôi mắt trợn trừng của Đội trưởng Miller chuyển động một chút thôi, y chắc chắn sẽ rú lên khiếp đảm.
Phải một lúc lâu sau y mới điều tiết được hơi thở của mình. Sau đó y rụt rè vươn tay phải ra, nắm lấy cổ tay của cánh tay trái vắt vẻo bên thành giường.
Mạch không còn đập nữa.
Những gì còn lại là làn da lạnh buốt như đá. Gabriel Miller, Đội trưởng đội đột kích, đã chết trong khi trên người không có lấy một vết thương.
Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong bụng mình, Critter hét lên khản cả giọng:
“Vassago…… tỉnh dậy mau! Đội trưởng…… chết-chết rồi……”
Bước vòng qua chiếc giường gel bồng bềnh giống nước, y tiến lại cỗ máy STL Số 2.
Lần này Critter thực sự hét toáng.
Đội phó Vassago Casals nhìn thoạt qua thì như đang chìm trong giấc ngủ yên bình. Đôi mắt trên khuôn mặt vô cảm của hắn ta nhắm chặt, và hai tay duỗi thẳng bên người.
Nhưng mà——
Mái tóc mới đây đen nhánh và gợn sóng của hắn……
……Giờ là những lọn tóc trắng nhăn nhúm, tựa mái đầu của kẻ trăm tuổi.
Cảm thấy việc kiểm tra mạch đập của Vassago là không cần thiết nữa, Critter chầm chậm lùi lại phía sau. Một kẻ đặt trọn niềm tin vào logic và code như Critter tin chắc rằng nếu không rời khỏi căn phòng này ngay lập tức thì sẽ gặp kết cục giống như bọn họ.
Hắn bước ra khỏi cửa và đóng sập nó lại bằng chân phải của mình.
Khò khè không ngưng nổi, Critter sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu nhanh như gió.
Y không có cách nào điều tra những việc đã xảy ra với Đội trưởng và Vassago, và bản thân y cũng chẳng muốn biết. Y đoán hẳn đã có chuyện gì đó trong Underworld làm phá hủy hoàn toàn Fluctlight của họ.
Nói tóm lại, phi vụ đã thất bại. Do cái chết của Đội trưởng, hắn không thể tự đưa ra quyết định có nên phá hủy Alice cùng với con tàu này hay không. Ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Y giật lấy chiếc ống phát ngôn từ bàn điều khiển và nói bằng giọng khàn khàn:
“Hans…… quay lại đây ngay. Brigg, Vassago và Đội trưởng đều chết rồi.”
Mấy chục giây sau, thành viên kiêu ngạo nhất đội xông vào Phòng Điều Khiển Chính, với khuôn mặt nghiêm trọng sắc lẻm như chiếc dao cạo.
“Brigg chết rồi ư!? Tại sao!?”
“Hắn…… bị bắn từ phía trên, bên trong ống cáp……”
Chưa kịp nghe xong, Hans đã giơ khẩu súng trường của mình lên và quay đầu lại, nhưng Critter ngăn hắn ta lại trong tuyệt vọng.
“Dừng lại! Chúng đã lấy được Light Cube của Alice rồi. Đánh đấm tiếp cũng chẳng còn nghĩa lý chi……”
Hans lặng im trong giây lát. Bỗng dưng hắn gầm lên và đấm mạnh vào tường trước khi tiến lại gần Critter.
“……Không, mệnh lệnh vẫn còn. Nếu không lấy được Alice thì chúng ta phải phá hủy nó. Mày chắc hẳn phải có ý tưởng gì rồi chứ, đúng không?”
Bộ ria mép cắt thẳng tắp của Hans đang run run. Critter e sợ gật đầu rất nhẹ.
“A…… thực ra không hẳn là tao không còn cách nào cả…… Không, không được. Tao và mày không được phép tự quyết chuyện ấy nếu không có Đội trưởng.”
“Nói! Phun ra mau!” Hans gào lên, dí nòng súng trường vào cổ họng Critter. Đối mặt với ánh mắt điên cuồng của tên lính đánh thuê——gã đã song hành cùng Brigg bao nhiêu năm trước khi đầu quân cho Glowgen, Critter cảm thấy khó lòng từ chối.
“Động…… động cơ……”
“Động cơ nào? Trên tàu này à?”
“Đúng…… động cơ chính của con tàu khổng lồ này là một lò phản ứng hạt nhân……”
Phần 2
10 phút đã trôi qua.
Koujiro Rinko siết chặt đôi tay ướt đẫm mồ hôi, nhìn chăm chăm con số điện tử tích tắc tích tắc không thương xót kia.
Từ lúc giai đoạn gia tốc tối đa bắt đầu——Underworld đã trải qua 100 năm rồi.
Nói chính xác thì, trí tưởng tượng của chính Rinko không thể bì với khoảng thời gian dài khủng khiếp mà Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna phải gánh chịu. Những gì cô có thể chắc chắn là khả năng duy trì bộ nhớ Fluctlight của cả hai bọn họ đã gần đạt tới giới hạn.
Higa ước tính rằng, khi tích lũy hơn 150 năm ký ức, linh hồn của một người sẽ không hoạt động bình thường được nữa và bắt đầu sụp đổ. Tuy nhiên dự đoán này vẫn chưa được xác nhận bởi bất cứ thực nghiệm nào; giới hạn thực sự có thể tới muộn hơn——hoặc sớm hơn.
Cô bây giờ chỉ còn cách là cầu nguyện cho hai cô cậu kịp hoàn tất quá trình đăng xuất trước khi linh hồn họ bị hủy hoại. Nếu thành công, họ vẫn còn một tia hy vọng hồi phục cả hai người về trạng thái bình thường.
——Higa-kun, Kikuoka-san, làm ơn.
Giữa lúc cầu nguyện, Rinko không hề nhận ra tiếng súng yếu ớt phát ra từ tầng dưới đã ngưng lại không lâu, cho đến khi Trung úy Nakanishi quay trở lại Phòng Điều Khiển Phụ và thông báo với cô:
“Tiến sĩ! Kẻ địch đang rút lui khỏi Ocean Turtle!”
“Rút…… Rút lui!?”
Rinko sững sờ, ngẩng đầu lên và lặp lại điều trung úy vừa nói.
Sao lại vào đúng lúc này? Vách chịu áp đã được mở lại, đây chẳng phải là một cơ hội cuối cùng cho kẻ địch tóm lấy Alice hay sao?
Bọn chúng bỏ cuộc nhanh quá. Vẫn còn hơn 8 tiếng nữa cho tới cuộc tấn công của tàu hộ tống «Nagato» cơ mà.
Gõ bàn phím để kích hoạt cửa sổ theo dõi trạng thái nội bộ tàu, Rinko cất tiếng hỏi trung úy:
“Có ai bị thương trong trận chiến không?”
“Có…… có hai người bị thương nhẹ, một người bị thương nặng và đang được điều trị đặc biệt, nhưng không ai nguy hiểm tới tính mạng cả.”
“Thế à……”
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thoáng qua Nakanishi, cô có thể thấy vết thương như đường kẻ sậm màu được che giấu sau miếng băng dán trên gò má anh ta đang dần đậm màu hơn. Hẳn anh ta chính là một trong hai người bị thương nhẹ kia.
Họ phải cứu được Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna, để mọi nỗ lực tranh đấu này không hề lãng phí.
Ít ra việc rút lui của kẻ địch cũng được coi là tin tốt. Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ trạng thái, xác nhận rằng cánh cửa ở bến ngầm dưới nước nằm tại đáy của Ocean Turtle——sử dụng bởi kẻ địch khi chúng lên tàu——đang được mở ra.
“Có vẻ bọn chúng định bỏ chạy bằng tàu ngầm. Chỉ là, hơi vội vàng quá……”
Rinko nhướng mày, bỗng——
Một cơn chấn động ập tới, hoàn toàn khác so với những gì họ từng chứng kiến, khiến toàn bộ trục chính rung lắc dữ dội.
Hyunnn. Tiếng ầm ầm trầm thấp lan truyền khắp con tàu tự hành khổng lồ như một cơn gió lạnh. Chiếc bút bi lăn ra khỏi bàn và văng xuống sàn.
“Cái…… Cái gì vừa xảy ra thế!?”
“Đây là…… Aaa…… lẽ nào bọn chúng……!!”
Trung úy Nakanishi vừa hét vừa rên rỉ.
“Chấn động này——là tiếng động cơ chính đang chạy hết tốc lực, thưa Tiến sĩ!!”
“Động cơ…… gì?”
“Động cơ chính…… là lò phản ứng thủy áp đặt dưới đáy của trục chính.”
Nakanishi vượt lên trước Rinko đương sững sờ mở to mắt, rồi thế chỗ cô tại bàn điều kiển, lúng túng thao tác với cửa sổ trạng thái. Những cửa sổ mới liên tiếp nhảy lên, một trong số đó đang hiển thị video trực tuyến.
“Chết tiệt! Cần điều khiển đều bị gạt lên hết rồi!! Mấy tên khốn ấy đang chơi trò quái gì vậy!?”
Bam! Anh tức tối đấm xuống bàn điều khiển. Rinko bèn lên tiếng hỏi, cổ họng cô khô khốc:
“Nhưng, chắc phải có mấy cái khóa an toàn chứ……?”
“Tất nhiên. Cần điều khiển sẽ tự động hạ xuống để dừng quá trình phân hạch trước khi lõi của lò phản ứng đạt đến mức nguy hiểm. Cơ mà…… cô thử nhìn vào đây xem.”
Ngón tay Nakanishi chỉ vào một vị trí trên màn hình đang phát trực tiếp hình ảnh vỏ bảo vệ lò phản ứng. Thật khó mà nhìn rõ giữa một mớ hổ lốn ánh sáng đỏ thẫm, song dường như có vật gì đấy trăng trắng nhỏ xíu dán trên cỗ máy to lớn sơn màu cam.
“Đây chắc hẳn là C4…… thuốc nổ dẻo. Một cục nhỏ chừng này thì không đủ để xuyên thấu giáp bọc lò phản ứng và ống truyền áp, nhưng ngay dưới đấy là một CRD[5] điện chịu trách nhiệp hạ cụm cần điều khiển xuống lõi phản ứng…… hay nói cách khác là điều khiển cơ chế tự lái. Nếu thứ này bị phá hủy thì các cần điều khiển không cách nào tự hạ xuống được nữa……”
“Vậy chúng ta…… sẽ không thể ngăn chặn quá trình phân hạch nữa ư? Sau đó thì sao……?”
“Điều đầu tiên xảy ra sẽ là một vụ nổ hơi nước ở bộ phận làm mát, làm phá hủy ống truyền áp…… chưa hết, lõi bị nóng chảy sẽ đục thủng lớp vỏ của lò và thân tàu, chảy xuống biển tạo ra lượng hơi nước khổng lồ, lúc ấy toàn bộ trục chính sẽ bị bắn bay lên cao, bao gồm cả Phòng Điều Khiển Chính, Light Cube Cluster, rồi cả Phòng Điều Khiển Phụ của chúng ta đây.”
“Cái gì…………”
Rinko không thể ngừng săm soi sàn nhà dưới chân mình. Mấy tấm kim loại rắn chắc này sẽ bị nóng chảy và hơi nước siêu nóng sẽ bắn lên từ dưới đó sao——?
Nếu thế thì sẽ chẳng còn sót lại thứ gì: các kỹ thuật viên của Rath còn sống sót cho tới bây giờ, Kazuto và Asuna đang kết nối với STL, cũng như hơn 10 000 Fluctlight Nhân Tạo trong Light Cube Cluster……
“Tôi sẽ gỡ chỗ C4 ấy.” Nakanishi đột nhiên lẩm nhẩm. “Mấy tên khốn đó hẳn đã đặt thời gian đếm ngược đủ lâu để tạo khoảng cách an toàn giữa tàu ngầm của chúng với Ocean Turtle. Ít nhất phải 5 phút…… có khi 10 phút, vầy cũng dư dả rồi.”
“Nhưng-Nhưng Nakanishi-san. Nhiệt độ trong phòng máy……”
“Không sao đâu, giống như đi tắm hơi thôi mà, có điều hơi nóng hơn tí thôi. Tôi chỉ cần vọt qua rồi gỡ kíp nổ. Đơn giản.”
——Trong trường hợp này chắc chắn cần đến quần áo bảo hộ. Tuy nhiên không còn thời gian để chuẩn bị những thứ đấy nữa.
Rinko không thốt nên lời. Nakanishi đã bước tới cửa ra vào, bờ lưng rộng của anh toát lên quyết tâm sắt đá.
Tuy nhiên.
Một giây trước khi đôi ủng lính đen bóng của anh chạm tới cánh cửa tự động.
Tai Rinko bắt lấy một tiếng động hoàn toàn lạ lùng ngay tại căn phòng này. Nakanishi nhanh như cắt, đưa tay tới chiếc bao da đeo trên hông phải và đánh mắt về phía bên trái căn phòng.
Uyyyn. Tiếng kim loại của động cơ vang lên, một bàn chân phải đưa ra từ bộ khung bảo trì——
Đó là người máy được tạo nên từ kim loại và nhựa: Niemom.
Rinko và Nakanishi đứng ngây người trong lúc cỗ máy hình nhân lê bước chậm chạp, bộ phận cảm biến trên đầu nó phát sáng đỏ chói.
Lẽ ra nó không thể di chuyển được.
Chẳng phải Higa——người tạo ra nó——đã nói với họ như vậy sao? Không như Ichiemom với rất nhiều bộ phận cân bằng dành cho việc di lại, Niemom được tạo ra từ đầu chỉ với mục đích chứa đựng Fluctlight Nhân Tạo và không thể di chuyển dù chỉ một bước nếu không có Light Cube cài vào bên trong. Fluctlight Nhân Tạo duy nhất lấy ra từ Cluster là Alice, tuy nhiên cô vẫn còn nằm trong cái hộp nhôm đặt trên bàn. Ổ cắm trên đầu Niemom phải trống không mới phải.
“Tại sao…… Tại sao Nguyên bản Số 2……”
Nakanishi thốt lên kinh ngạc, anh rút khẩu súng ra khỏi bao da và giơ lên cao. Song chẳng thèm bận tâm tới anh ta, Niemom tiến thẳng về phía Rinko trước khi rồi dừng lại cách cô khoảng hai mét và bắt đầu cất lời——dầu bị nhiễu sóng điện tử ít nhiều——qua chiếc loa được cài ở đâu đó trên đầu nó:
『Anh sẽ đi.』
Giọng nói này.
Mùi dầu thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể của Niemom kích thích thị giác của cô.
Rinko đã nghe thấy giọng nói này và cũng đã ngửi thấy mùi giống hệt như vậy trong giấc mơ của cô khi nằm trên giường ở cabin vào đêm đầu tiên tại Ocean Turtle.
Trên đôi chân run rẩy, cô lảo đảo tiến lại gần Niemom:
“……Có phải anh đấy không, A…… Akihiko-san…………?”
Tỏa ánh sáng mập mờ, bộ phận cảm biến nhấp nháy như đang chớp mắt, và con rô-bốt nhẹ gật đầu.
Rinko tiến lên bước cuối cùng, tưởng như bị hút vào đối phương, rồi nhẹ nhàng vuốt ve thân hình bằng nhôm với hai bàn tay run rẩy. Thanh âm động cơ rù rù trong lúc con rô bôt nhấc tay lên vỗ về tấm lưng của Rinko.
『Anh xin lỗi đã bỏ em lại một mình lâu đến nhường này, Rinko-kun.』
Tuy là hàng nhân tạo kỹ thuật hóa, nhưng không thể nhầm vào đâu được, đây chính là giọng nói của người đàn ông mà Koujiro Rinko đã từng yêu——Kayaba Akihiko.
“Răng…… anh lại ở chỗ ni?”
Cô thì thầm bằng chất giọng địa phương mà cô đã lãng quên từ lâu lắm rồi. Lệ trào nơi khóe mi, khiến ánh đèn laser của Niemon trước mặt cô mờ nhạt đi.
『Không còn nhiều thời gian nữa đâu, anh sẽ chỉ nói những gì quan trọng thôi. Rinko-kun, thật may mắn khi anh được gặp em. Em trước giờ là người duy nhất có thể kết nối anh với thế giới thực tại. Nếu em bằng lòng…… anh mong rằng mối dây chúng ta sẽ kéo dài đến tương lai: tiếp tục kết nối giấc mơ của anh…… kết nối hai thế giới hãy còn tách biệt đến ngày hôm nay……』
“Vâng…… tất nhiên…… Tất nhiên rồi.”
Cô gật đầu lia lịa, và khuôn mặt nhân tạo của người máy nở một nụ cười nhàn nhạt.
Con rô-bốt rời khỏi cô, nhanh nhẹn dịch chuyển trọng tâm để đổi hướng, và đi ra khỏi Phòng Điều Khiển Phụ về hướng hành lang. Dáng đi của nó tựa như đang chạy vậy.
Không cần suy nghĩ, Rinko toan đuổi theo nó thì cánh cửa tự động đóng lại.
Cô hít một hơi thật sâu và nghiến chặt răng. Cô không thể rời khỏi đây vào lúc này. Cô có trách nhiệm theo dõi trạng thái của rất nhiều phân khu trong tàu. Rinko ngước mắt nhìn video phòng máy và nắm chặt lấy mặt dây chuyền treo trên ngực mình. Cô có thể nghe được sự lưỡng lự trong câu nói bực tức của Nakanishi:
“Sao giờ mới xuất hiện chứ……”
Đúng là họ đã phải đối mặt với rất nhiều hiểm nguy cho tới giờ. Nhưng Rinko nghĩ cô hiểu tại sao Kayaba mãi tới lúc này mới rũ bỏ vai trò người quan sát.
“……Anh ấy không làm vậy vì Underworld. Anh không có ý định can thiệp vào quá trình mô phỏng. Ảnh chọn khoảnh khắc này để xuất hiện vì muốn bảo vệ Kirigaya-kun và Asuna-san……”
***
Khi Higa Takeru nghe thấy tiếng gầm rù rù của tua bin ở đâu đó dưới ống cáp, anh cuối cùng cũng hiểu ra «tình huống xấu nhất» mà Kikuoka e ngại.
“Ki…… Kiku-san, lũ khốn ấy, chúng…… lò phản ứng……”
Tiếng rên rỉ của cậu bị ngắt bởi lời chỉ định kiên quyết của Kikuoka.
“Tôi biết. Tuy nhiên bây giờ, chúng ta phải tập trung vào việc tắt nguồn STL đã.”
“Đồng…… Đồng ý. Nhưng……”
Rốt cuộc cũng tới bảng mạch bảo trì, Higa cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra trên cơ thể cậu ta trong khi cắm cáp nối lần thứ hai.
Những việc làm này sẽ trở nên vô nghĩa nếu lò phản ứng mất kiểm soát. Underworld và Light Cube của Alice đều sẽ bị xóa sổ hoàn toàn bởi hơi nóng thiêu đốt và bức xạ kinh hoàng. Ấy là chưa kể nhiều người sẽ phải chết.
Tuy nhiên không dễ gì làm lò phản ứng phát nổ. Vũ khí nhỏ sẽ không thể phá hai lớp kim loại rắn của vỏ lò phản ứng, ngoài ra có hàng tá khóa an toàn cài đặt ở hệ thống điều khiển. Kể cả khi động cơ bị ép chạy với tốc độ tối đa, tiến trình an toàn sẽ lập tức kích hoạt và thả cần điều khiển xuống để ngăn chặn quá trình phân hạch.
Bỗng Kikuoka hỏi Higa bằng tông giọng bình tĩnh như mọi khi:
“Ư-ưm, Higa-kun, cậu có thể tự mình làm tiếp được không?”
“Ề…… Ừ, tôi có thể tiếp tục công việc nếu được treo chắc trên cái cầu thang này…… Mà Kiku-san này, anh không định xuống đấy chứ……”
“Không, tôi chỉ đi kiểm tra sơ tình hình thôi. Tôi không định làm gì ngớ ngẩn đâu, sẽ quay lại ngay thôi.”
Cùng lúc đó, Kikuoka nhanh chóng tháo dây nịt buộc hai người với nhau, luồn đai nịch bằng vải ni-lông quanh cái thang trước khi khóa lại. Sau khi đảm bảo cơ thể Higa đã ổn định, anh ta leo xuống vài nấc.
“Còn lại nhờ cậu đó, Higa-kun.”
Đôi mắt híp phía sau cặp kính đen mờ lên tạo thành nụ cười tươi.
“Cẩn-Cẩn thận nhé! Rất có thể vẫn còn sót lại một vài tên địch ở dưới đấy!”
Dù hiếm khi làm, Kikuoka lại giơ ngón tay cái ra hiệu với Higa, sau đó tiếp tục leo thang xuống hết tốc lực.
Tới đường hầm ở phía dưới cùng rồi, anh ta cẩn thận ngó vào bên trong xong mới len mình vào.
Khi hình bóng Kikuoka hoàn toàn biến mất, Higa mới để ý.
Anh đang gõ phím laptop bằng tay phải trong khi tay trái điều chỉnh dây an toàn vì dây siết vào bụng, thì bỗng cảm thấy có gì đó dính dính. Giật mình, anh nhìn xuống và nhận ra dưới ánh đèn khẩn cấp màu cam, lòng bàn tay cậu đã dính đầy máu đen.
Chỉ cần liếc qua thôi cũng biết, đây không phải máu của Higa.
***
Bên trong trục dưới——nơi bị kiểm soát bởi kẻ địch một vài phút trước——hầu như tất cả camera giám sát đều đã bị phá hủy. Tuy vậy, chiếc camera gắn ở phòng động cơ vẫn không hề hấn chi.
Rinko ngước lên nhìn màn hình chính đang chiếu trực tiếp hình ảnh phóng to từ video trực tuyến, hai tay cô ôm chặt lấy mặt dây chuyền và chờ đợi.
Ngay bên tay trái cô, Trung úy Nakanishi tì nắm đấm lên bàn điều khiển. Đằng sau họ, lực lượng an ninh và kỹ thuật viên đã trở về từ chiến trận, mỗi người chăm chú cầu nguyện theo cách riêng của mình.
Rinko đã cầu xin mọi người ít nhất hãy rút lui về đài chỉ huy, nhưng không một ai rời khỏi trục chính.
Ai ai ở đây cũng dồn hết tâm huyết của mình vào công trình nghiên cứu và phát triển bí mật dưới lớp bình phong Rath. Ai ai cũng giao phó giấc mơ và hy vọng vào một kỷ nguyên mới mà đi đầu là AI bottom-up.
Trước giờ Rinko vẫn tin rằng mình chỉ là một vị khách đi nhờ trên con tàu này thôi. Cô cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi mục tiêu của những người có động cơ khó lường như Kikuoka Seijirou.
Ấy thế cô vẫn đến với Rath. Và giờ, cuối cùng, cô đã hiểu tại sao.
Nghiên cứu Fluctlight Nhân Tạo không nên bị giới hạn cho vũ khí tự hành.
Tương tự, Underworld chẳng mô phỏng tiến trình phát triển của bất kỳ xã hội nào.
Cả hai đều đánh dấu một cuộc cách mạng tư tưởng khổng lồ.
Một thực tại khác hẳn sẽ thổi luồng gió mới vào thế giới ngày càng bế tắt này. Một thực tại sẽ biến ý chí của muôn vàn nam thanh nữ tú đã và đang đấu tranh thoát khỏi hệ thống cố hữu, thành một sức mạnh vô hình có tên là Aincrad[6].
——Đây chắc hẳn là mục đích của anh phải không, Akihiko-san?
Đây chính là điều mà anh đã tìm thấy và khám phá trong suốt hai năm sống trong tòa thành bay đó——tiềm năng vô tận và ánh sáng chói lòa phát ra từ linh hồn của người chơi.
Bất kể lý do là gì, nhốt 10 000 người trong một nhà tù điện tử và gây ra cái chết của hơn 4000 nạn nhân vẫn bị xem là tội ác kinh khủng bậc nhất trong lịch sử loài người và bất khả dung tha. Thậm chí bản thân Rinko cũng không bao giờ được xá tội vì đã hợp tác với anh ta gây nên kết cục tàn bạo như vậy.
Nhưng ngay bây giờ…… điều ước này là thứ cô tự cho phép mình đặt niềm tin vào.
——Làm ơn, Akihiko-san. Hãy bảo vệ tất cả mọi người…… bảo vệ thế giới này……
Như thể đáp lại lời cầu nguyện của Rinko, một thứ gì đấu trong video trực tiếp trên màn hình rốt cục cũng rục rịch.
Cơ thể máy màu bạc xuất hiện trên lối đi hẹp dẫn đến phòng máy, nơi đặt lò phản ứng thủy áp tối tân nhất hiện nay.
Bây giờ, mức pin của nó đã bắt đầu sụt giảm, khiến bước chân của con rô-bốt ngày một nặng nề. Nó lê lết, tạo nên tiếng lình kình rất to, tựa hồ đang chống chịu trọng lượng chính cơ thể mình.
Thật khó tưởng tượng chương trình mô phỏng tâm trí của Kayaba bắt đầu hoạt động ẩn sau cơ thể đó từ lúc nào, song Rinko chắc chắn một điều rằng: chương trình cài đặt trong bộ nhớ của Niemom là bản gốc, và là duy nhất. Không một sinh vật thông minh nào chịu chấp nhận bản thân nó là một bản sao của thứ khác.
Liệu thiết bị điện tử trong tấm thân rô-bốt nguyên mẫu này có chịu được nhiệt độ nóng khủng khiếp kia, khi mà bản thân nó không hề được trang bị lấy một bộ phận chịu nhiệt đặc biệt? Loại bỏ kíp nổ sẽ ngăn chất nổ dẻo phát nổ, nhưng nếu bộ nhớ của Niemom bị hư hỏng, ý thức của Kayaba sẽ biến mất ngay tức khắc.
Làm ơn, hãy xử lý quả bom và an toàn trở về bên em——Rinko cắn chặt môi khẩn cầu.
Có thể nói Kayaba Akihiko đã sẵn sàng hy sinh.
Ngày trước, anh đã sẵn sàng phá hủy bộ não mình và để lại phía sau một bản sao tâm trí, giờ thì anh đã đạt được mục đích của mình và tìm được một nơi thích hợp để yên nghỉ.
Các mấu truyền động của rô-bốt bắt đầu kêu răng rắc.
Bàn chân kim loại của nó gõ mạnh trên sàn.
Với những bước chân sốt sắng nhưng đều đặn, cuối cùng cơ thể kim loại đã đến trước của phòng máy.
Nó vươn tay phải lên bấm bấm tấm bảng điều khiển bằng cử động thô cứng. Đèn báo chuyển sang màu xanh lá cây và cánh cửa hợp kim cồng kềnh lật vào bên trong——
Đúng khoảnh khắc đó.
Tiếng súng nổ xé tai rít lên từ loa. Niemom giơ hai tay ra ôm lấy thân mình để bảo vệ, vừa chập chững lùi lại.
Một tên lính mặc trang phục chiến đấu đen kịt nã súng từ đằng sau cánh cửa, đồng thời la hét chi đấy.
Đây chắc chắn là một trong những kẻ tấn công, song khác với trước kia, hắn không đội mũ bảo hiểm hay kính bảo hộ để che giấu khuôn mặt mình. Từ đoạn video giám sát nhiễu loạn, họ cũng có thể nhận thấy người đàn ông với gương mặt thanh mảnh, phần nào râu ria lởm chởm, đang lên cơn điên cuồng tàn bạo.
“Vẫn…… vẫn còn người ở đó ư? Tại sao? Rõ ràng là tự sát mà!”
Trung úy Nakanishi kinh ngạc rên rỉ.
Gã địch nã súng liên hồi không thương tiếc vào Niemom đang khúm núm phòng thủ.
Tia lửa lóe lên mỗi khi đạn khoét vào khung nhôm. Nhiều viên đạn cắt đứt dây cáp trên khắp cơ thể Niemom làm dầu nhớt phun ra từ xi lanh gắn trong bó cơ pô-li-me của nó.
“Dừng…… Dừng lại!!”
Rinko không thể kìm nén tiếng hét được nữa. Tên lính địch gào to chửi thề bằng tiếng Anh, rồi đè cò súng lần thứ ba. Con rô-bốt loạng choạng lui hết bước này tới bước khác.
“Không! Khuôn nhôm của Số 2 không thể chịu nổi nữa rồi!!”
Dẫu không thể tới kịp, Nakanishi vẫn tóm lấy khẩu súng và chạy vụt ra ngoài.
Tức thì.
Một loạt đạn mới vang lên từ chiếc loa.
Kẻ thứ ba xuất hiện từ bên trong hành lang và và lao về phía trước trong lúc bắn súng dữ dội. Thân thể kẻ địch giật mạnh sang phía bên phải. Trong cơn mưa đạn từ ngay sau lưng, không một phát súng nào lạc vào cơ thể bằng máy của Niemom. Ai mà thiện xạ khủng khiếp thế——?
Rinko mở to mắt theo dõi tới nỗi quên cả thở, cô nhìn thấy máu ứa ra từ ngực của tên lính địch, và cuối cùng, như thể để dẹp lối đi, hắn ta gục xuống đất, rồi nằm bất động.
Lập tức, vị cứu tinh cũng quỳ sụp xuống ngay giữa con đường——
Và ngã sang một bên. Bàn tay Rinko run rẩy di chuyển con chuột, phóng to camera để nhìn rõ hơn.
Mái tóc rũ xuống giữa trán. Gọng kính đen xiêu vẹo. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên như đang nở một nụ cười.
“Ki…… Kikuoka-san!?”
“Trung tá……!!”
Rinko và Nakanishi đồng thanh hét lên.
Lần này, sĩ quan JSDF thực sự lao ra khỏi phòng, suýt ngã vì quá vội vàng. Một số thành viên trong lực lượng an ninh cũng đuổi theo anh ta. Rinko không tài nào ngăn họ lại được nữa.
Một kỹ thuật viên bay tới bàn điều khiển thế chỗ cô. Sau vài lần bấm phím, anh ta kéo lên một cửa sổ có vẻ là trạng thái của Niemom.
“Hiệu suất tay trái ở mức 0, tay phải là 65%. Chân trái và phải đều ở mức 70%. Pin còn 30%. Rất tốt, nó vẫn còn hoạt động được!”
Như nghe được tiếng hét của người kỹ sư, Niemom bắt đầu tiến lên một lần nữa.
Vrừ, rắc. Vrrừ, rắc. Hoa lửa tóe ra từ sợi dây cáp bị đứt sau mỗi bước lê lết.
Ngay khi thân xác tàn tạ của nó băng qua cánh cửa, Rinko chuyển hình ảnh sang camera bên trong phòng máy.
Cửa chịu nhiệt thứ hai bị khóa bằng một tay gạt lớn. Bàn tay phải của Niemom nắm lấy cái cần và cố gắng hết sức đẩy xuống, có điều bộ truyền động ở khuỷu tay nó xoay tròn một cách hỗn loạn và bắn ra tia lửa lách tách.
“Làm ơn……”
Rinko thì thầm, cùng lúc ấy cô nghe thấy lời động viên khích lệ vang lên khắp Phòng Điều Khiển Phụ.
“Mày làm được mà, Niemom!!”
“Đúng rồi, thêm một xíu nữa thôi!!”
Lạch-cạch.
Đòn bẩy hạ xuống cùng một âm thanh nặng trịch.
Cánh cửa bằng thép nặng nề lập tức mở toang, như thể bị ép ra ngoài bởi áp lực từ bên trong. Qua màn hình, họ có thể thấy nhiệt lượng tuôn ra ngoài theo dòng hơi nước.
Cơ thể Niemom chao đảo. Tia lửa bắn ra ngày một dữ dội, rọi sáng sợi cáp dày treo lủng lăng trên cột sống nó.
“Ah…… Ahh, ôi không!!”
Một kỹ thuật viên đột ngột hét lên.
“Sao…… Sao thế??”
“Dây cáp pin bị hư rồi! Nếu nó bị đứt thì toàn bộ năng lượng sẽ bị cắt…… và nó sẽ không thể di chuyển được nữa……”
Cả Rinko và các nhân viên khác đều lặng thinh.
Kayaba lúc này ắt hẳn đã nhận ra tình thế nghiệt ngã của Niemom. Anh cố định sợi dây cáp lắc lư bằng khuỷu tay phải, và bắt đầu bước lên chầm chậm về phía trước lần nữa.
Phía trong phòng máy từ lâu đã nóng đến mức bất kỳ sinh vật sống nào cũng không thể chịu được: lò phản ứng liên tục hoạt động hết công suất nhưng không thể cắt giảm nhiệt lượng khủng khiếp mà chính nó đang tạo ra.
Chẳng mấy chốc, quy trình an toàn sẽ hoạt động và các thanh điều khiển sẽ tự động hạ vào lò phản ứng nhằm ngăn chặn quá trình phân hạch.
Song nếu C4 phát nổ trước và phá hủy cơ chế tự hành của thanh điều khiển, số lượng neutron khổng lồ sinh ra từ thanh nhiên liệu sẽ tiếp tục thúc đẩy quá trình phân hạch của các nguyên tử uranium, một lúc nào đó tình hình sẽ trở nên nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát.
Lõi nóng chảy sẽ ăn vào bộ phận làm mát chính dẫn tới một vụ nổ hơi nước, làm hỏng ống truyền áp, rồi sau đấy dưới tác động của trọng lực, phần lõi sẽ tiếp tục đâm xuyên qua vỏ của lò phản ứng, vỏ tàu, và sau rốt là tiếp xúc với mặt biển——
Bất chợt tâm trí Rinko vụt qua hình ảnh Ocean Turtle bị thủng một lỗ và cột hơi nước trắng phọt lên.
Cô nhắm mắt lại và cầu nguyện lần nữa.
“Làm ơn đi…… Akihiko-san……!!”
Những tiếng reo hò vang lên từ sau lưng cô. Tựa hồ được động viên bởi giọng nói của họ, Niemom tiếp cận đến lò phản ứng từng ly từng ly một.
Rinko chuyển hướng sang camera cuối cùng.
Ngay lúc đó, một tiếng động kinh hoàng hú lên từ chiếc loa. Hình ảnh màn hình bị ánh đèn khẩn cấp nhuộm đỏ tươi.
Lôi bàn chân nặng nề rẽ làn khói nhiệt nóng bỏng mặt, Niemom chỉ còn cách cục thuốc nổ dẻo trên vỏ lò phản ứng tầm 5-6 mét.
Con rô-bốt giơ tay phải của nó về phía kíp nổ. Hoa lửa nở liên tục trên khắp thân thể nó trong khi mảnh vỡ trên khung sườn nó rơi xuống không ngớt.
“Cố lên…… cố lên…… cố lên nào!!”
Đấy là những từ duy nhất vang vọng toàn bộ căn phòng Điều Khiển Phụ lúc bấy giờ. Rinko nắm chặt tay lại, đồng thời hét lên khàn khàn để cổ vũ.
Bốn mét nữa thôi.
Ba mét.
Hai mét.
Đột nhiên, tấm lưng Niemom phát nổ.
Một sợi dây điện màu đen đứt phựt, treo vắt vẻo trông như một cơ quan nội tạng lòi ra khỏi cơ thể.
Tất cả bộ cảm biến trên đầu nó tối dần. Cánh tay phải từ từ buông thõng sang một bên.
Cả hai đầu gối của nó chầm chậm khụy xuống——
Niemom im bặt.
Đồ thị hiệu suất nãy giờ dao động lên xuống trên màn hình chính đột nhiên đồng loạt lao dốc thẳng đứng vào bóng tối.
Một kỹ sư thì thào, giọng anh gần như không thể nghe thấy nổi:
“……Tất thảy hiệu suất…… về 0 rồi……”
——Anh chẳng tin vào cái gì gọi là phép màu.
Vào ngày hôm ấy——ngày mà trò chơi tử thần SAO phá đảo sớm hơn dự kiến và tất cả người chơi được giải thoát, Kayaba Akihiko đã nói với Rinko như vậy.
Đôi mắt anh tỏa rạng một thứ ánh sáng không lay chuyển, và khuôn miệng đầy râu chưa cạo của anh cong lên tạo thành một nụ cười phớt.
——Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đời, anh đã được chứng kiếm một phép màu thực sự.
——Mũi kiếm của anh đã chiến thắng cậu ta; HP của cậu ta đã giảm xuống 0 rồi. Vậy mà cứ như muốn chống đối hệ thống, cậu ta không chịu biến mất…… cậu ta cử động cánh tay phải và tự tay đâm kiếm mình vào ngực anh.
——Khoảnh khắc đó, có thể nói chính là điều anh chờ đợi suốt bấy lâu nay……
“……Akihiko-san!”
Rinko không hề nhận ra bàn tay phải của cô đang siết chặt mặt dây chuyền tới mức rỉ máu. Cô hét lên:
“Anh là «Thánh Kiếm» Heathcliff mà!! Anh là đối thủ đáng gườm nhất của «Hắc Kiếm Sĩ» Kirito-kun mà!! Vậy chí ít…… hãy cho em chứng kiến phép màu một lần đi chứ!!”
Nhấp nháy.
Nhấp nháy.
Bộ cảm biến trên đầu Niemom bỗng chập chờn ánh đỏ.
Búi cơ xi lanh lồ lộ ra ngoài của nó rung động nhè nhẹ.
Một tia sáng tím mờ nhạt đến rợn người đột nhiên xuất hiện ở dưới đáy cửa sổ theo dõi trạng thái đen như mực——
Đồ thị hiệu suất của tứ chi và thân trên rô-bốt nhất tề nhảy vọt. Lửa tóe ra từ mỗi bộ truyền động khi các khớp bắt đầu quay.
“Số 2…… Niemom đã khởi động lại!!”
Kỹ thuật viên gần như hét lên, và đồng thời, cơ thể bằng máy đầy thương tích lại đứng lên một lần nữa.
Đôi mắt Rinko đong đầy nước mắt.
“Tiến lêêêên——!!”
“Phải thế chứứứ!!”
Mọi người trong Phòng Điều Khiển Phụ hô lên hào hứng.
Từng giọt dầu nhỏ xuống như máu chảy, bàn chân phải của nó bước về phía trước.
Kéo lê chân trái bị trọng thương đằng sau, Niemom giơ tay phải lên cao.
Một bước. Rồi lại một bước nữa.
Một phần pin nổ bụp làm người nó co giật, nhưng chân nó vẫn đặt thêm một bước.
Niemom duỗi tay phải ra hết mức, đầu ngón tay nó chạm tới thuốc nổ dẻo gắn trên vỏ lò phản ứng.
Ngón cái và ngón trỏ của nó tóm lấy kíp nổ điện dính chặt trên C4.
Tia lửa bắn ra từ khớp cổ tay, khuỷu tay và vai, nếu nó là con người thì hẳn đang phải đau đớn khủng khiếp. Nieimom rứt bộ hẹn giờ IC[7] tức kíp nổ ra, và giơ cao tay phải lên không trung.
Một luồng sáng nhuốm toàn bộ màn hình một màu trắng xóa.
Kíp nổ đã phát nổ, thổi bay ngón tay của tay phải của Niemom; đẩy cơ thể nó chầm chậm về bên trái——
Sau cùng nó đổ rầm xuống sàn như thể muốn vỡ ra làm đôi. Ánh sáng lập lòe trên bộ cảm biến tắt phụt, cùng lúc đó đồ thị hiệu suất một lần nữa chìm vào màu đen.
Trong một thoáng, không ai dám lên tiếng.
Rồi niềm hân hoan reo hò vỡ òa ngay sau đấy làm rúng động khắp cả Phòng Điều Khiển Phụ.
***
Tiếng gầm rú của tuabin nhỏ dần nhỏ dần, sau đó im thin thít giống như một cơn gió lạnh thổi vù qua rồi đi mất.
Hơi thở nín nhịn nãy giờ trong Higa liền biến thành một tiếng thở phào. Hiệu suất lò phản ứng cuối cùng cũng sụt giảm sau một khoảng thời gian hoạt động hết công suất tới mức báo động.
Anh quệt mồ hôi trên trán bằng cánh tay áo, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình laptop qua cặp kính bám đầy bụi.
Tiến trình tắt nguồn cả hai STL mãi mới tới 80%. Đã hơn 17 phút trôi qua kể từ khi giai đoạn gia tốc tối đa bắt đầu——tương đương với hơn 180 năm ở Underworld.
Khoảng thời gian khổng lồ này đã vượt quá tuổi thọ của Fluctlight mà Higa từng dự đoán. Theo lý thuyết, linh hồn Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna phải tự hủy từ lâu rồi.
Nhưng Higa đã thừa nhận rằng, có lẽ anh không thực sự hiểu hết về Underworld hay Fluctlight. Anh đúng là nhà thiết kế, nhà phát triển và điều hành của nơi ấy, tuy nhiên dường như thế giới song song này, được nuôi dưỡng và xây dựng bởi những linh hồn nhân tạo, đã tiến hóa vượt qua cả vọng tưởng xa vời nhất của các kỹ sư Rath.
Ấy vậy con người thế giới thực hiểu rõ Underworld nhất lại chính là Kirigaya Kazuto chứ không phải ai khác.
Mặc dù chỉ là một học sinh trung học ở độ tuổi 17, bị ném vào Underworld mà không hề trang bị sẵn kiến thức nào trước, cậu lại sớm thích nghi với môi trường mới, phát triển và nắm giữ sức mạnh vượt trội hẳn so với cả bốn Siêu Tài Khoản.
Đấy không phải là tài năng bẩm sinh của con người Kirigaya Kazuto.
Hết thảy nhân viên Rath chỉ coi Fluctlight Nhân Tạo là một chương trình thử nghiệm. Còn Kirigaya Kazuto, cậu là người duy nhất coi chúng là những con người thực thụ ngay từ đầu. Cậu ta tiếp cận, chiến đấu, bảo vệ và yêu thương họ như con người bằng xương bằng thịt.
Bởi thế Underworld——toàn bộ cư dân sinh sống ở đó——đã chọn cậu làm người bảo vệ họ.
Nếu đúng như vậy, thì biết đâu nhờ một phép màu mà chính Higa cũng không tưởng nổi, họ có thể sống sót qua 200 năm ấy.
——Đúng không, Kirito-kun?
——Giờ tôi đã hiểu tại sao Trung tá Kikuoka lại một mực cần tới sự giúp đỡ của cậu tới vậy. Chắc hẳn trong tương lai chúng tôi sẽ cần tới cậu nhiều hơn nữa đấy.
——Vì thế……
“……Cậu chắc chắn phải quay trở về.”
Higa lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào vài phần trăm cuối cùng của quá trình tắt nguồn STL sắp kết thúc.
***
Rinko là người duy nhất còn nấn ná lại trong Phòng Điều Khiển Phụ.
Tất cả nhân viên khác đã lao ra ngoài để cứu Trung tá Kikuoka và chiếm lại quyền điều hành Phòng Điều Khiển Chính.
Thực ra, cô cũng nóng lòng xông vào phòng chứa lò phản ứng và kiểm tra Niemom đương nằm sõng soài trên sàn, và chương trình mô phỏng ý thức của Kayaba Akihiko, giờ hẳn đã ngưng hoạt động trong bộ nhớ vật lý của Niemom. Nhưng cô hiện không thể rời khỏi đây. Trước khi Higa hoàn tất quy trình tắt nguồn STL, cô phải theo dõi tình hình của Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna đang ngủ say trong căn phòng bên cạnh.
Rinko tin rằng rồi họ sẽ tỉnh dậy như chưa có gì xảy ra.
Cô muốn đặt Light Cube của Alice vào tay họ mà nói với họ rằng: đây chính là thứ hai em muốn bảo vệ.
Rồi sau đó, cô muốn kể cho họ nghe về một người từ thế giới thực cũng bảo vệ Underworld như họ. Về Kayaba Akihiko, kẻ đã giam cầm họ, kẻ đã đẩy họ vào chỗ tương tàn, kẻ đã khiến họ đau khổ, song le đồng thời chính anh ta đã bảo vệ Light Cube Cluster và Ocean Turtle bằng một cơ thể rô-bốt bị đứt toàn bộ dây cáp pin.
Không phải là cô muốn họ tha thứ cho anh.
Không lời bào chữa nào có thể xóa nhòa tội ác giết hàng loạt hơn 4000 người của Kayaba Akihiko.
Tuy nhiên bất luận thế nào đi chăng nữa, cô vẫn muốn Kazuto và Asuna thấu hiểu ý nguyện muốn lưu lại trên dương thế cũng như mục đích của Kayaba.
Đôi mắt Rinko nhắm nghiền và hai tay cô đặt trên hộp duralumin chứa Light Cube của Alice thì thanh giọng của Higa từ tai nghe đổ vào tai mình.
“……Rinko-san, còn tầm 60 giây nữa mà quá trình đăng xuất của họ hoàn tất.”
“Đã rõ. Tôi sẽ đi gặp họ ngay bây giờ.”
“Nhờ cô nhé. Cơ mà có vẻ tôi sẽ không thể tự mình leo lên cái thang này được….. À phải, Kiku-san đã đi xuống để kiểm tra tình hình bên dưới, anh ta sao rồi? Tôi nghĩ có thể anh ấy bị thương đấy.”
Rinko không thể cho Higa câu trả lời ngay lập tức. Đã ba hoặc bốn phút trôi qua kể từ khi Trung úy Nakanishi lên đường tới hỗ trợ Trung tá Kikuoka, sau khi anh đấu súng với tên lính địch ở hành lang dẫn tới phòng máy và ngã xuống, tuy vậy cô chưa nghe ngóng được gì từ phía Nakanishi.
Nhưng Kikuoka không phải người sẽ gục ngã trước khi đạt được mục tiêu. Người đàn ông này luôn giữ một thái độ dễ dãi tới mức chẳng thể nhìn thấu anh ta thực sự nghĩ gì, ấy thế anh ta luôn vượt qua mọi nghịch cảnh một cách dễ như bỡn, không cần biết hình phạt kèm theo sau đó sẽ là gì.
“……Ừa, trung tá vừa rồi tuyệt lắm. Cứ như kiểu bước ra từ mấy bộ phim Hollywood.”
“Ghê thiệt, nghe chẳng giống anh ta gì cả…… 30 giây nữa.”
“Tôi sẽ tới phòng STL. Gọi cho tôi ngay khi có chuyện bất thường xảy ra nhé. Hết.”
Rinko kết thúc đoạn hội thoại và ôm chặt hộp duralumin vào ngực, rời khỏi bàn điều khiển và hướng tới căn phòng bên cạnh.
Chỉ vài giây trước khi cô cham vào cửa trượt, loa trong phòng điều khiển phát ra tiếng gọi của một trong những nhân viên đã chạy xuống cầu thang.
“Đây là phòng máy! Tiến sĩ…… Tiến sĩ Koujiro, cô có nghe thấy tôi nói gì không!”
Trái tim Rinko bất ngờ nảy lên một nhịp, cô đổi kênh trên radio và hét lên:
“Tôi đây, tôi nghe được rồi! Sao thế!?”
“Chẳng-chẳng là………… C4 đã được gỡ xong rồi…… nhưng…… nó biến mất rồi.”
“Biến mất……? Cái gì biến mất……?”
“Niemom. Chúng tôi không thể tìm thấy cơ thể của Niemom trong phòng máy!”
Đồng hồ bấm giờ kỹ thuật số rẻ tiền kêu tích tắc một cách yếu ớt.
Co ro trong một góc khoang tàu chuyên chở nhân sự của ASDS[8], Critter căng tai lắng nghe mọi tiếng động bên ngoài. Sau khi chẳng nghe thấy bất cứ tiếng nổ bùm nào của con tàu nổi khổng lồ, y thở hắt ra một hơi run rẩy.
Chính y cũng không rõ đây là thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.
Điều duy nhất mà y chắc chắn bây giờ chính là cục C4 gắn trên lò phản ứng của Ocean Turtle, vì một lý do nào đó, đã không phát nổ, nghĩa là cơ chế tự hành của thanh điều khiển đã không bị phá hủy, và chẳng có sự nóng chảy nào ở đây cả.
Hans vẫn còn ở trong phòng máy của Ocean Turtle. Nếu hắn an toàn thì đã kích nổ bằng tay thành công rồi, thành thử nhiều khả năng là hắn đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Critter không thể ngờ được rằng một tên lính đánh thuê chỉ quan tâm tới tiền bạc như Hans lại từ chối trốn lên tàu ASDS dẫu biết rõ nếu không lên hắn ta sẽ chết chắc. Y cảm nhận được có điều gì đó xảy ra với Hans khi bạn đồng hành của hắn, Brigg, bỏ mạng, nhưng ai ngờ tình huynh đệ bọn chúng lại sâu đậm tới mức sẵn sàng cùng chết một chỗ.
“……Chà, đúng là còn nhiều thứ mình chưa biết thật……”
Critter lẩm bẩm không ra tiếng, chuyển đồng hồ của mình về lại chế độ hiển thị thời gian.
Quả thực——Đội trưởng Miller và Vassago đã hồn lìa khỏi xác trước cả Hans và đồng bọn. Họ có lẽ có động cơ và lý do riêng không liên quan tới tiền bạc. Họ đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình cho tham vọng đấy.
Hệ quả là Critter và những người còn lại của đội trên tàu ngầm bây giờ sắp rơi vào một núi rắc rối bởi vì chiến dịch này đã kết thúc trong thất bại ê chề. Người thuê bọn họ, công ty quân sự tư nhân Glowgen Defense Systems, là một tập đoàn phát triển vô cùng lớn mạnh bằng cách liên kết với NSA và CIA. Có khả năng họ sẽ loại bỏ các đặc vụ thực địa của mình mà không thèm nhíu mày. Giây phút đặt chân lên đất nước Mỹ, tất cả bọn họ sẽ đều bị thủ tiêu.
Vì thế, hắn ta đã lén lấy một thẻ microSD ra khỏi Ocean Turtle và dán chặt nó vào giữa ngực của mình bằng băng dính màu da chống thấm nước hòng làm cái lọng che thân.
Bản thân hắn ta cũng không biết thứ này sẽ bảo vệ hắn ta được bao nhiêu, nhưng ít nhất hắn ta sẽ chỉ ăn một viên đạn vào đầu, chứ không kinh khủng như Vassago và Đội trưởng Miller.
“Mẹ kiếp……”
Critter khịt mũi và miễn cưỡng nhìn về hai cái túi lớn đựng xác người chất đống tít dưới đáy khoang vận chuyển. Hắn ta rùng mình không cưỡng nổi khi nhớ lại khuôn mặt khiếp đảm của Đội trưởng Miller——bỗng.
“……Hửm? Sao lại chỉ có hai nhỉ?”
Y chau mày và nhìn chằm chằm đuôi tàu ngầm bất chấp ánh sáng mù mờ, song có nhìn lâu tới đâu thì vẫn chỉ có hai cái túi xác ở đó. Thật vô lý. Không kể Hans kẻ đã tự ý ở lại, thì lẽ ra phải có tổng cộng ba người chết chứ: Đội trưởng Miller, Vassago và Brigg nữa.
“……Này, Shack.”
Y thúc khuỷu tay vào gã đồng bọn đang gặm lương khô ở cạnh.
“Sao?”
“Đội mày có nhiệm vụ đi thu thập thi thể mà đúng không? Sao lại thiếu một người thế này?”
“Là sao? Chỉ có Brigg ở hành lang và Đội trưởng Miller trong phòng STL thôi mà. Còn ai chết nữa à?”
“Không…… còn một người nữa trong phòng STL mà……”
“Thấy mỗi thi thể của Đội trưởng ở đấy thôi. Mẹ nó chứ, nhìn mặt lão đấy phát khiếp. Y như ác mộng.”
“…………”
Chết lặng, Critter giơ tay phải ra đếm lại số người đang ngồi trong khoang vận chuyển.
Có 9 người trong đội, ai cũng kiệt quệ cả, và tất cả đang ngồi tụ lại trong khoảng không gian vô cùng chật hẹp. Bóng dáng Đội phó Vassago chẳng thấy đâu.
Critter chắc chắn rằng Đội trưởng Miller đã chết trong phòng STL rồi, cơ mà y mới chỉ nhìn qua Vassago thôi. Làn da hắn trắng bệch và mái tóc đã chuyển bạc, chẳng có dấu hiệu gì của người sống. Thêm nữa, nếu hắn còn sống thì tại sao không cùng trốn lên tàu ngầm chứ?
Não hắn ta từ chối suy nghĩ thêm về chuyện này. Critter ngồi ôm đầu gối trong thinh lặng.
Cho tới khi ASDS cập bến tàu ngầm hạt nhân lớp Sói Biển «Jimmy Carter» vài chục phút sau, tên hacker thường liến thoắng giờ đây cứ im thin thít.
***
19 phút 40 giây kể từ khi giai đoạn gia tốc tối đa bắt đầu——
STL Số 3 và 4[9], được cài đặt ở Phòng STL Số 2 trên Ocean Turtle, đã hoàn tất quy trình tắt nguồn.
Mặc dù bị trì hoãn khoảng ba phút, quá trình gia tốc thời gian cuối cùng cũng dừng lại, và tới lúc hệ thống làm mát ngưng hoạt động, sự yên lặng lại bao phủ lên con tàu.
Dù đã được giải cứu khỏi STL nhờ sự giúp đỡ của Tiến sĩ Koujiro Rinko và Trung sĩ Aki Natsuki, Kirigaya Kazuto và Asuna vẫn không tỉnh giấc.
Fluctlight của họ không còn động tĩnh; linh hồn họ chắc chắn đã ngừng hoạt động.
Ấy thế Rinko cứ nắm chặt tay họ, gọi tên họ trong khi nước mắt lăn dài trên má.
Trên môi nở một nụ cười nhà nhạt, Kirito và Asuna cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Phần 3
Lộp cộp.
……Cộp.
Tiếng động đó dừng lại ở ngay trước mắt tôi.
Và rồi, có người gọi tên tôi.
“……Kirito-kun.”
Một thanh âm điềm tĩnh, trong veo mà tôi tưởng như sẽ không bao giờ được nghe thấy nữa.
“Lúc chỉ có một mình anh mít ướt thật đấy…… Em hiểu mà, em hiểu tất cả những gì anh làm mà.”
Tôi chầm chậm ngước khuôn mặt sướt mướt của mình lên.
Asuna đứng đó, với hai tay đan chéo sau lưng, nghiêng đầu tới và tươi cười.
Tôi không biết phải nói gì hơn nữa. Tôi bấy giờ chỉ còn biết nhìn chăm chú vào gương mặt của Asuna, vào đôi mắt màu hạt dẻ như hôm nao.
Một cơn gió lạnh thổi qua, một con bướm cưỡi gió vút qua với đôi cánh duyên dáng trước khi biến mất vào bầu trời xanh ngắt.
Asuna dõi theo nó, xong mới quay lại nhìn tôi và xòe tay ra mà không nói một lời nào.
Tôi có cảm giác ngay khi chạm vào, nàng sẽ biến mất như một ảo ảnh. Nhưng hơi ấm toát ra từ lòng bàn tay nàng cho tôi biết rằng người con gái tôi yêu đang thực sự ở đây.
Asuna hiểu tất cả. Nàng biết rằng thế giới này sẽ bị niêm phong lại ngay lập tức. Trở về thế giới thực có nghĩa là đi qua bờ bên kia của dòng sông thời gian vĩnh cửu.
Đó là lý do tại sao nàng quyết định ở lại. Vì tôi. Thực ra chính tôi cũng sẽ chọn làm tương tự nếu điều ấy xảy ra với nàng.
Tôi đưa tay ra và nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Asuna.
Dựa vào tay nàng mà kéo mình đứng dậy, tôi ngắm thật lâu đôi mắt đẹp vô cùng đấy một lần nữa với khoảng cách gần hơn.
Và tôi vẫn không thể thốt nên lời nào.
Song dường như chẳng cần phải nói gì thêm nữa. Tôi kéo cơ thể mảnh khảnh của nàng vào lòng và ôm chặt lấy nàng.
Nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực tôi, Asuna thì thầm:
“……Lúc tụi mình quay về bên kia chắc Alice sẽ giận lắm.”
Tâm trí tôi hình dung cảnh tượng đó, đôi mắt ngoan cường xanh biếc của nữ hiệp sĩ sẽ tóe lửa ra sao trong lúc quở trách chúng tôi. Rồi tôi nhoẻn miệng cười.
“Không sao đâu. Miễn là chúng ta cố hết sức để nhớ về cậu ấy. Và miễn là chúng ta không bao giờ quên một giây phút nào ba chúng ta ở bên nhau.”
“……Ừm, anh nói đúng. Miễn là chúng ta không bao giờ quên Alice…… Liz, Klein, Agil-san, Silica-chan…… và cả Yui-chan nữa. Sẽ ổn cả thôi.”
Chúng tôi buông nhau ra và khẽ gật đầu với nhau, đồng thời nhìn về phía ngôi đền không bóng người.
Vì toàn bộ chức năng đã ngưng hoạt động, «Tế Đàn Tận Cùng» chìm vào giấc ngủ dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ bên lề thế giới.
Chúng tôi quay lại, nắm lấy tay nhau lần nữa, và bắt đầu chạy dọc theo con đường cẩm thạch.
Mất một lúc để đi qua vườn hoa rực rỡ sắc màu, chúng tôi đã đến mũi phía bắc của hòn đảo nổi.
Bên dưới bầu trời trong xanh – một màu xanh thăm thẳm nhất từ trước tới nay, là một thế giới bao la ngút ngàn.
Asuna nhìn tôi mà hỏi:
“Anh à, chúng mình sẽ phải ở đây bao lâu nữa?”
Phải im lặng tới một hồi tôi mới dám cất tiếng cho nàng biết sự thật:
“Họ nói với anh là ít nhất 200 năm đấy.”
“Ừm.”
Asuna gật đầu kèm theo một nụ cười không hề khác với ngày xưa, hai má nàng ửng hồng:
“Chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, thì nghìn năm cũng chẳng là bao…… Nào, chúng ta đi thôi, Kirito-kun.”
“……Phải rồi. Đi nào Asuna. Còn nhiều việc để làm lắm, thế giới này chỉ mới được khai sinh thôi.”
Thế là, tay nắm chắc tay, chúng tôi xõa đôi cánh và cất bước đầu tiên vào khoảng trời xanh vô tận.
[1] Microconnector.
[2] Chuyển đổi.
[3] Một loại hợp kim nhôm.
[4] Tiếng Anh: “Mẹ kiếp.”
[5] Centre for Right Direction: trung tâm điều hướng.
[6] Tác giả đã ghi chú katakana “An Incarnating Radius” cho “具現化する世界”, nôm na là “thế giới trong mơ”. Nếu ghép các chữ đầu trong tiếng Anh, ta sẽ có Aincrad, thế giới mở đầu cho SAO.
[7] Integrated Circuit: mạch chìm.
[8] Advanced SEAL Delivery System: Hệ thông trung chuyển SEAL cao cấp. SEAL là thủy quân tác chiến đặc biệt.
[9] Kawahara viết nhầm. Thực ra là 4 và 5.