Chương 12
Hôm nay mình hơi bận thế nên chỉ có 1 chap này hôm nay thôi.
----------------------------------------------------------------------------------------
Ăn miếng dango ngon tuyệt.
Chúng tôi thu thập chỗ trứng đó rồi quay trở lại thị trấn.
Chúng tôi đến chỗ của khách hàng giao nhiệm vụ.
Chỗ đó được gọi là cửa hàng Dango của Dack.
“Nó ở ngay đây…”
Khi tôi vừa nói vậy xong, một ossan bước ra ngoài. [note4306]
“Heya, heya, heya. Cậu có phải là mạo hiểm giả đã nhận nhiệm vụ lần này không?
“Phải, đúng là cháu.”
“Bác là chủ của cái cửa hàng này, bác tên là Dack Donaldo.”
“Rất vui được gặp bác.”
Tôi tiến vào bên trong của hàng.
Tôi đặt những quả trứng lên trên quầy bán hàng.
Bác chủ cửa hàng nhìn vào những quả trứng với thứ gì đó giống như là kính 1 mắt.
“Một, hai , ba,… có tổng cộng là 5 quả. Trông chúng có vẻ như là cũng không bị vỡ.”
“Vâng, cảm ơn bác rất nhiều.”
“Được rồi thì, cậu có thể lấy tấm thẻ ra được không?”
“Tấm thẻ?”
“Đó là tấm thẻ có ghi G gì gì đó ở trên khi mà cậu nhận nhiệm vụ ấy.”
“Có phải cái này không ạ?”
Tôi lấy tấm thẻ có ghi G-47 ở trên ra.
“Đúng rồi, đúng rồi, chính là nó đấy.”
Bác Dack kí tên của mình lên trên tấm thẻ.
“Nếu mà cậu đưa cái tấm thẻ này lại cho hội, thì nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.”
“Cậu sẽ không nhận được phần thưởng nếu như cậu làm mất nó đấy, vậy nên hãy cẩn thận nghe chưa.”
“Vâng.”
“Un, un, yeah.”
Bác Dack mỉm cười một cách trìu mến.
“Dù sao thì, chúng ta có kí một cái hợp đồng với cả hội mạo hiểm giả.”
“Một cái hợp đồng?”
“Phải, chúng ta sẽ giao 1 nhiệm vụ rank G cho hội mạo hiểm gia một lần một tháng.”
“Nhưng ngược lại thì, tiền hoa hồng của nhiệm vụ đó cũng sẽ thấp hơn.”
“Vậy nghĩa là bác có thể mua trứng với giá rẻ hơn, những mạo hiểm gia có thể đạt thêm kinh nghiệm, và hội mạo hiểm giả có thể tiếp tục phát triển tiềm năng của các mạo hiểm gia mà vẫn đảm bảo thu nhập…có phải vậy không?”
“Ngoài những việc đó ra thì vẫn còn một thứ nữa.”
Bác Dack mang ra một thứ gì đó trên một cái lá tre.
Đó là một cái Manju có màu xanh nhạt. [note4307]
“Cái này bình thường là 100 Barse mỗi cái, nhưng lầm này là miễn phí, cứ coi nó như là bác mời đi.”
Laura nói.
“Vậy có nghĩa là nó miễn phí hả?!!”
“Đúng vậy đó.”
“Thật vậy sao, tuyệt vời quá!!! Bác có phải là thần thánh không vậy?! hay là kami-sama?!! Hay là một người béo ú vậy?!!”
“Đúng là thô lỗ mà!!!”
“Fumyaa!!”
Tôi gõ vào đầu của Laura rồi cúi đầu/
Tôi xin lỗi Dack-san.
“Không, cháu rất là xin lỗi ạ! Cái cô gái ngốc nghếch này thật sự là !!”
“Có vẻ khó khăn nhỉ, phải vậy không…”
Dack-san cười một cách nhăn nhó.
“Dù sao thì, nếu bác đã cho chúng cháu miễn phí thì chúng cháu sẽ lấy 1 cái.”
Tôi lấy 1 cai Dango.
Nó có kết cấu rất là mềm và mịn. Tôi ngửi nó.
Một cái mùi hương xanh phảng phất vào mũi của tôi giống như là lá cây non mọc vào tháng 5 vậy.
Tôi cắn nó một miếng.
Răng của tôi cắn vào miếng manju màu xanh lá.
Phần ngọt của nhân đậu đỏ trộn lẫn với nước nước bọt rồi lan tỏa khắp cả miệng tôi.
Ngon tuyệt.
Tôi tăng lên 1 cấp.
“Kehma! Kehma! Kehmaaa!!”
Laura nắm cả 2 tay lại rồi nhảy lên nhảy xuống tại chỗ của cô ấy.
“A〜n!”, cô ấy mở miệng của mình ra.
Tôi đặt miếng manju vào đó.
MokyuMokyuMokyu
Laura nếm thử nó, nuốt rồi đặt cả 2 tay lên 2 má của mình và rồi….
“Ngonnnnnnnn quaaaaaaaaá 〜〜〜〜〜〜〜!!!”
Mặt của cô ấy trông như thế này (> <)
“Cái gì đây! Ngon quá! Thật là tuyệt vời! Nó giống như là một vị hiệp sĩ trẻ, cậu ta phá hủy lưỡi của tôi và cái thị trấn này với một mùi hương xanh và vị ngọt vậy!!!”
“ “ Cậu ta phá hủy nó?!!!” ”
Dack-san và tôi nói cùng lúc.
Như thường lệ, cách nói của cô nàng này đôi lúc khá là kì lạ.
“Bác cho cháu biết nguyên liệu là gì được không ạ?!! Và nó được chế biến ở đâu vậy?!!”
“Được thôi, theo ta nào.”
Bác Dack mang những quả trứng theo và đi vào bên trong của cửa tiệm.
Laura và tôi theo sau.
Và sau đó, tôi nhìn thấy một khu vườn rất rộng.
(MoshaMoshaMoshaMosha)
(MoshaMoshaMoshaMosha)
(MoshaMoshaMoshaMosha)
(MoshaMoshaMoshaMosha)
Green Caterpillar. (sâu bướm xanh)
Chúng đang ăn những cái lá khổng lồ giống như MoshaMosha.
(TN: mình lên mạng tìm nhưng mà chẳng biết MoshaMosha này là cái gì cả.)
Cũng giống như là nơi mà tôi lấy mấy quả trứng, mỗi một con ăn một cái lá.
“Eh….?!Eh….?!”
Mặt của Laura bỗng tái đi.
Tuy nhiên, tôi đã uống quả trứng rồi.
Vì vậy nên tôi vẫn thấy ổn.
“Bọn sâu bướm xanh này, bác dùng chúng làm nguyên liệu hả.”
“Cậu nghĩ thế à.”
“Không phải vậy sao ạ?”
“Nó là sai nếu như cậu nghĩ nó sai và nó là đúng nếu như cậu nghĩ nó đúng.”
Dack-san nở 1 nụ cười tự mãn.
“Cái mà chúng ta sử dụng không phải là bọn sau bướm xanh này.
Mà cái mà chúng ta sử dụng đó là bọn sâu bướm này lớn lên khi ăn củ cải lớn.”
“Cháu hiểu rồi…”
“Eh! Này! Nó có nghĩa là gì vậy?!”
“Chẳng hạn như là có 1 con cá.”
“Un!”
“Chẳng hạn nếu như mà ta nướng cả con cá lên nhưng mà nó vừa ăn một con côn trùng độc, cô nghĩ sẽ có điều gì xảy ra?”
“Ngon tuyệt!!”
Tôi véo má của Laura.
“Fumiiii〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜.
Tại sao?! Tại sao?! Tại saooooo〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜.?!!
Cá nướng, chúng ngon mà phải không〜〜〜〜〜〜〜〜?!!”
“Bởi vì nó là con cá vừa ăn côn trùng độc xong thì chắc chắn là nó cũng sẽ có độc!!”
“Nếu như mà cậu có ý như thế thì hãy nói thế từ ban đầu luôn đi!!!
Fumii, Fumiii……………”
Cái cô nàng ngốc nghếch Laura này rên lên trong khi tôi véo má cô ấy.
“Bon sâu bướm của chúng ta thì ngược lại như thế.
Chúng ta cho chúng ăn rất là nhiều lá và chúng ta sẽ chọn ra con nào ngon nhất.”
Dack-san gật đầu.
“Chúng ta đã thử 50 loại rồi…”
Cũng đúng là cái hương vị của nó đáng giá bằng toàn bộ chỗ rắc rối đó.
Nếu mà tôi có dư dả tiền, thì tôi muốn trở thành khách thường xuyên ở đây.
Ghi chú
(TN: ossan – đàn ông trung niên.)
(TN: manju wikipedia)