Chương 106: Thăng tiến
Chương 106: Thăng tiến
Chiếc Arkon phiên bản I là một kiệt tác công nghệ với chiều dài lên đến 100 mét. Là một nhà thiết kế chiến cơ, thì đương nhiên là Ves đam mê những cỗ máy chiến tranh ấy nhất rồi, nhưng cậu cũng có con mắt khá tinh tường đối với các mẫu tàu vũ trụ hiện đại.
Mẫu tàu Arkon có hình dáng bóng mượt với nhiều đường cong uyển chuyển. Lớp vỏ ngoài màu trắng của nó sáng bóng với những điểm nhấn màu xanh da trời làm giảm đi sự đơn điệu của nó. Nếu phải dùng lời để miêu tả, thì Ves cho rằng nó trông giống như một con cá bị chặt mất phần đuôi vậy. Những bộ động cơ đẩy khổng lồ ở phía sau có thể giúp con tàu bay trong không gian với tốc độ chóng mặt, trong khi các bộ cánh ngắn giúp cân bằng con tàu nếu nó muốn hạ cánh xuống một hành tinh nào đó.
Con tàu này không hề có tên. Hiện tại, nó chỉ có một mã số định danh mà thôi. Sau này, Ves có thể nghĩ ra một cái tên cho con tàu rồi đăng ký nó ở tại bất kỳ cảng không gian nào của Liên Minh lúc nào cũng được.
So với những con tàu chở khách khổng lồ nhưng chậm chạp và những con tàu vận chuyển nhỏ hơn nhưng ‘kinh tế’ hơn, thì chiếc Arkon phiên bản I được thiết kế để thỏa mãn thú ăn chơi của giới thượng lưu. Những nhà thiết kế của con tàu sang trọng này đã chọn những bộ phận đắt tiền nhất có thể để chế tạo nó.
Điều này có nghĩa là chiếc Arkon bay nhanh hơn và cứng cáp hơn bất kỳ chiếc tàu nào khác với cùng kích cỡ. Theo xếp loại chính thức, chiếc Arkon được phân vào lớp tàu hộ vệ. Những con tàu loại này có kích thước từ năm mươi đến hai trăm mét. Chúng chủ yếu sở hữu tốc độ và khả năng né tránh ưu việt, thậm chí là một vài chiếc còn có thể tàng hình nữa.
So với những con tàu hộ vệ thông thường khác, thì chiếc Arkon sở hữu hệ thống tự động hóa toàn diện. Trường Leemar thậm chí còn khuyến mãi một một robot hoa tiêu miễn phí, cho nên Ves có thể điều khiển con tàu mà không cần bất kỳ thủy thủ đoàn nào.
“Đó không phải là một ý hay. Con người không nên lệ thuộc vào robot.”
Một con tàu được lập trình để điều khiển bởi rô-bốt thường dễ bị hack từ bên ngoài. Ves dự định sẽ thuê một người thuyền trưởng trong tương lai.
Những nội thất xa hoa bên trong đã bù đắp cho cái không gian chật chội. Đôi mắt của Dietrich mở to khi thấy một cái quầy bar chứa đầy đồ uống và ngay lập tức lấy ra một chai rượu. “Chú có biết cái chai Doomsday Số 8 này có thể bán được bao nhiêu không? Nó ít nhất cũng đáng giá một trăm năm mươi nghìn hiện kim ở nước mình đấy!”
Trong khi Dietrich vui mừng với số rượu tặng kèm, Ves liền đi kiểm tra ba cái boong tàu khác để khám phá thêm nhiều điều bất ngờ.
Khoang chứa hàng nằm ở boong dưới. Đúng như quảng cáo, nó có đủ không gian để chứa bốn thùng hàng tiêu chuẩn. Khoang hàng cũng đi kèm với hệ thống cầu trục nâng hạ hàng hóa tích hợp để sắp xếp hàng hóa được dễ dàng hơn. Hiện tại, chiếc chiến cơ cũ của Dietrich đang chiếm phần lớn không gian này, cho nên Ves không có cơ hội để táy máy với hệ thống đấy.
Các vật liệu khác chiếm phần không gian còn lại ở trên boong này. Ví dụ như Ves thấy có nhiều thùng phuy lớn chứa nước, không khí và nhiên liệu cho con tàu. Vì chiếc Arkon chạy bằng nhiên liệu nặng, cho nên các nhà thiết kế đã cố gắng hết sức để bảo vệ cái hỗn hợp dễ cháy này. Lớp vỏ bảo vệ xung quanh các thùng nhiên liệu thậm chí còn có thể chịu được cả chục đòn tấn công từ vũ khí chiến cơ nữa.
Ở boong giữa là nơi chứa nhiều bộ phận quan trọng cung cấp mọi chức năng cho con tàu. Ví dụ như khoang kỹ thuật có thể điều chỉnh bộ truyền động FTL và cả bộ động cơ đẩy tiêu chuẩn. Nó cũng là nơi kiểm soát lò phản ứng điện tạo ra năng lượng cho con tàu.
Ves có thể tưởng tượng rằng nếu cướp không gian mà đột nhập lên tàu và chiếm quyền kiểm soát khoang kỹ thuật, thì chúng gần như nắm toàn quyền kiểm soát con tàu hộ vệ này rồi.
Ngoài các hệ thống nhàm chán khác như hệ thống tái chế không khí và nước uống, thì boong giữa còn đi kèm với một phòng thí nghiệm đầy đủ tiện nghi cùng với một khu xưởng nhỏ bên cạnh. Trường Leemar đã hào phóng lắp đặt các thiết bị tối tân cho cả hai khu vực này.
Mặc dù Ves không có đủ kiến thức chuyên môn để tận dụng tối đa các máy móc trong phòng thí nghiệm, nhưng cậu vẫn quăng cái mẫu quặng ấy cho con rô bốt đắt tiền bên trong căn phòng. Mặc dù nó khá là ngu ngốc so với một nhà khoa học bằng xương bằng thịt, nhưng thôi thì có còn hơn không. Với mẫu quặng trong tay, hy vọng là con rô bốt này có thể tìm ra một vài tính chất cơ bản của nó trong thời gian tới.
Mặc dù Ves không có ý định làm việc ở khu xưởng chế tạo vào lúc này, nhưng cậu vẫn đi một vòng kiểm tra tất cả các thiết bị có sẵn bên trong. Nó có đủ máy móc và công cụ cơ bản để giúp cậu bảo dưỡng và sửa chữa chiến cơ. Ngoài ra, kỹ sư trên tàu cũng có thể mượn dụng cụ của xưởng để đảm bảo chiếc Arkon có thể duy trì hoạt động.
Thứ khiến Ves đặc biệt ngạc nhiên là nó còn có một cái máy in 3D cỡ nhỏ nữa. Mẫu này cũng khá là hiện đại và đi kèm với nhiều chức năng tiên tiến.
Đáng tiếc thay, vì kích thước của nó quá hạn chế, cho nên Ves không thể thay thế máy in 3D cũ của mình bằng cái thiết bị tối tân này. Máy in cỡ nhỏ như thế này thì không thể chế tạo bất cứ thứ gì lớn hơn kích cỡ của một người trưởng thành, và nếu Ves muốn in một thứ gì đó phức tạp hơn thì cậu phải chờ rất lâu mới hoàn thành.
Chiếc máy in mini này vẫn là một công cụ hữu ích đối với Ves. Nếu cậu cần chế tạo một bộ phận nào đó quá cầu kì hay phức tạp đi, thì cậu vẫn có thể sử dụng thiết bị này thay vì đi tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Tiếp đến là đài chỉ huy của chiếc Arkon nằm ở phần đầu của boong giữa trên con tàu. Ves nào biết cách lái một con tàu vũ trụ hiện đại như thế này, cho nên cậu đành giao quyền điều khiển cho con robot điều hướng chuyên nghiệp.
Boong trên cùng chiếm ít không gian hơn là do hình dạng dốc nghiêng của chiếc Arkon. Boong này chủ yếu là nơi nghỉ ngơi với đầy đủ tiện nghi dành cho hành khách và thủy thủ đoàn.
Các khoang phòng nhỏ hơn vẫn có đủ không gian cho bốn người. Bên trong còn có một vài chiếc giường có thể lắp đặt thành giường hai tầng nếu mai này Ves có tuyển thêm thủy thủ đoàn cho con tàu.
Tiếp đến là phòng ăn, là nơi để mọi người dùng bữa một cách thoải mái và ngon miệng nhất. Trong cài đặt tiêu chuẩn, thì khu vực ăn uống trông giống như một quán ăn bình dân vậy. Các thủy thủ đoàn có thể ăn uống trong yên tĩnh.
Khi Ves thay đổi cài đặt của phòng ăn, ngay lập tức các món đồ nội thất liền thu gọn lại và lui khỏi đây, trong khi toàn bộ căn phòng liền biến thành một phòng ăn sang trọng mà cũng có thể sử dụng làm phòng hội nghị. Những món đồ nội thất bằng gỗ và những tấm thảm mềm mại dưới chân tạo nên một bầu không khí trịnh trọng, chắc chắn sẽ gây ấn tượng mạnh với bất kỳ vị khách nào ghé thăm.
Bên cạnh đó còn có hệ thống chế biến thực phẩm tối tân nhất của Khối Liên Minh nữa. Căn phòng bếp còn đi kèm với một chiếc máy nấu ăn tự động có thể chuẩn bị bất kỳ bữa ăn nào đã được lập trình bên trong hệ thống của nó. Cái máy này lấy các bịch dinh dưỡng đóng gói làm nguyên liệu rồi tạo ra các món ăn trông rất thật như mì Ý sốt bò bằm hoặc mì ăn liền chẳng hạn.
Nếu một ngày Ves cảm thấy chán ngấy với các bữa ăn máy móc như thế này, thì cậu có thể thuê một người đầu bếp để làm việc trong căn bếp kia.
Sau đó cậu ghé thăm đài quan sát với cái mái xếp giúp hành khách có thể ngắm sao ngoài vũ trụ. Khu phòng này cũng có thể coi là phòng giải trí. Nó đi kèm với thiết bị lập trình ghế ngồi giúp Ves có thể gọi ra ghế bành hay ghế quầy bar theo nhu cầu. Hiện tại thì Dietrich đang độc chiếm cái quầy bar ở đầu bên này trong khi Lucky thì đang tò mò hít ngửi mấy con cá cảnh đang bơi một cách uể oải ở trong bể cá ở phía đầu bên kia.
Hai khoang cuối cùng ở mũi tàu lại là hai khoang phòng đẹp nhất ở trên tàu. Đó là hai căn phòng ngủ đủ lớn dành cho thuyền trưởng và chủ con tàu để xử lý một số giấy tờ thường nhật. Một trong những chiếc tủ quần áo bảo mật cỡ lớn còn có sẵn một bộ quần áo mới dành cho cậu.
“Tất cả đều là quần áo phản trọng lực sao?!”
Món quà này quả thật là một bất ngờ. Mặc dù các bộ quần áo ấy trông thì đơn giản, nhưng Ves nhanh chóng phát hiện có nhiều chức năng tiềm ẩn bên trong. Chúng đều có thể được lập trình lại để thay đổi thành nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau.
Ves không rảnh để thử nghiệm chức năng này. Đối với cái gu thời trang lạc hậu của cậu, thì những bộ quần áo này là quá thời thượng so với đống quần áo cũ kĩ ở nhà. Cậu nhanh chóng thay một bộ nhưng không bật chế độ phản trọng lực. Giờ mà bật thì có mà u đầu.
Cậu lấy ra một bộ phản trọng lực khác và để trên giường ở trong căn phòng ngủ dự phòng. Cậu đã nhận quá nhiều phần thưởng rồi. Dietrich cũng xứng đáng được nhận thù lao của anh ta.
Sau khi hoàn thành chuyến tham quan, cậu bước vào căn phòng riêng của mình. Trong không gian riêng tư của căn phòng, đã đến lúc cậu kích hoạt lại Hệ Thống và nhận phần thưởng của mình.
Hệ Thống liền đưa ra vô số thông báo sau khi cậu mở phần mềm đó lên. Ves nhanh chóng lướt qua hầu hết trong số chúng, và chỉ dừng lại ở những thông báo quan trọng nhất mà thôi.
Cậu nhìn cái báo cáo đánh giá chiến cơ cho chiếc Kỳ Lân, là mẫu thiết kế mà cậu đã vội vàng chế tạo trong vòng thi đối kháng tự do.
Yếu Tố X: C+
Quả thật cậu đã đột phá giới hạn khi xưa, nhưng đáng tiếc là cậu không thể lặp lại thành công đó. Chiếc Kiếm Vũ và chiếc Hành Quyết của cậu chỉ nhận được điểm C- trung bình từ cái Hệ Thống keo kiệt mà thôi. Nhưng cậu không mấy lo lắng cho lắm. Một khi cậu đã nếm trải ranh giới cao hơn, đương nhiên là cậu vẫn có thể nhớ lại những cảm giác chân thật lúc đó.
Sau khi đóng tất cả các bản đánh giá cùng với số điểm DP mà Hệ Thống thưởng nóng cho cậu, cuối cùng thì cậu cũng đến với cái thông báo quan trọng nhất.
[Xin chúc mừng vì đã đạt đến cấp bậc Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Tập Sự. Cậu đã cất bước đi đầu tiên trên con đường trở thành nhà thiết kế tối cao. Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ sẽ bắt đầu nâng cấp. Xin vui lòng chờ.]
“Mày đang làm cái gì đấy!?”
Thiết bị liên lạc của cậu bắt đầu thay đổi hình dạng. Cái thiết bị nhỏ gọn đeo trên tay bắt đầu tan chảy trước mắt cậu. Trong chốc lát, Ves hoảng sợ trước cảnh tượng đó. Liệu cổ tay của cậu có bị tan chảy theo không?
Cậu bình tĩnh lại sau vài giây khi nhận ra rằng máy liên lạc của cậu không thực sự biến thành một mẩu kim loại nóng chảy. Thay vào đó, nó chỉ phân hủy thành các hạt nano phân tử nào đó.
Nó dàn trải ra thành một lớp kim loại siêu mỏng cho đến khi nó bao phủ toàn bộ bàn tay của cậu. Ves đứng yên trong lo lắng trong khi lớp kim loại ấy liên tục đâm nhẹ vào da cậu. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ quái quỷ gì đó, cái lớp kim loại ấy mới rút lại thành một cái vòng đeo tay không mấy nổi bật. Khi Ves lấy ngón tay chạm vào nó, cậu thấy nó khá là linh hoạt và đàn hồi.
“Kim loại thông minh ư?”
Không quan trọng vật liệu của nó có là gì đi chăng nữa, Ves chắc chắn Hệ Thống đã nâng cấp máy liên lạc của cậu cực kì xịn xò. Cậu sẽ nghiên cứu chi tiết mấy cái thay đổi sau. Bây giờ thì cậu cần phải xem qua hết mấy cái nâng cấp cái đã.
[Quyền truy cập vào Cửa Hàng đã được mở rộng. Bây giờ cậu có thể mua nhiều sản phẩm cao cấp hơn bằng Điểm Thiết Kế.]
Nếu xét đến những thứ rẻ nhất trong Cửa Hàng cũng đã tốn cả gia tài, thì Ves không mấy mặn mà với việc lãng phí Điểm Thiết Kế của mình vào cái hố không đáy này.
[Cậu bây giờ có thể mua vé rút thăm hạng đồng tại trang Rút Thăm với giá ưu đãi 500 Điểm Thiết Kế.]
Nghe cũng thú vị đấy chứ. Ves nhớ là ban đầu cậu đã sử dụng ba chiếc vé rút thăm trúng thưởng. Mặc dù chúng không mang lại gì nhiều, nhưng trò rút thăm ấy cũng có thể ẩn chứa nhiều phần thưởng hữu ích. Vấn đề là liệu cậu có muốn kiểm nghiệm giả thiết này bằng cách ném hết Điểm Thiết Kế của mình hay không thôi.
[Mô-Đun Thiết Kế đã mở khóa khả năng Siêu Xuất Bản. Sau khi hoàn thành bất kỳ mẫu thiết kế nào, cậu đều có thể Siêu Xuất Bản chúng. Mô-Đun Thiết Kế sẽ tự động cải thiện mẫu thiết kế của cậu lên mười phần trăm, bù lại cậu sẽ từ bỏ tất cả phần thưởng hiện tại và tương lai. Cậu chỉ có thể Siêu Xuất Bản một mẫu thiết kế mỗi một năm tiêu chuẩn.]
Đây là một phần thưởng kếch xù. Mười phần trăm nghe có vẻ không nhiều, nhưng mỗi một phần trăm đều rất quan trọng trong quá trình thiết kế. Điểm bất lợi duy nhất chính là cậu phải từ bỏ tất cả Điểm Thiết Kế mà cậu có thể nhận được trong tương lai, và đó chắc chắn sẽ rất đau đớn đối với cậu. Hệ Thống rõ ràng là không khuyến khích cậu sử dụng chức năng này thường xuyên, bởi vì thời gian hồi chiêu là cả một năm trời dài dẵng.
“Mình nên giữ khả năng này phòng hờ lúc khẩn cấp. Mình vẫn có thể học hỏi nhiều thứ bằng cách nhìn Hệ Thống cải thiện mẫu thiết kế của mình mà.”
Những thông báo kết thúc tại đó. Có vẻ như Hệ Thống không có ý định trao thưởng quá hậu hĩnh cho Ves sau khi cậu thăng cấp thành công. Ves lúng túng gãi đầu. Cậu tưởng mình được nhận thêm nhiều thứ khác nữa, nhưng té ra là không phải như mơ.
“À, mình vẫn còn mấy món quà từ sư phụ mới của mình nữa.”
Cậu đã nhận được hai món quà từ Bậc thầy Olson. Phòng thí nghiệm vẫn đang phân tích cái mẫu quặng bí ẩn kia, cho nên Ves đành chuyển sang chiếc va li bảo mật đang nằm trên bàn của mình.
Dưới ánh mắt của một kỹ sư, cậu nhận ra cái cấu trúc phi thường của nó. Bề mặt kim loại đã được xử lý bằng công nghệ nén hợp kim tiên tiến. Chỉ riêng giá trị của chất liệu trên cái vali ấy thôi đã vượt quá một triệu hiện kim Bright rồi. Đối với Bậc thầy Olson, thì số tiền đó chỉ là chuyện nhỏ.
Để mở khóa nó cũng tốn khá nhiều công sức. Leemar bằng cách nào đó đã lấy được thông tin sinh trắc học của cậu, cho nên cậu phải để hệ thống bảo mật kỹ thuật số quét võng mạc, lấy mẫu máu, đo nhịp thở và đọc lớn một bài viết ngẫu nhiên.
Ổ khóa bật mở sau khi đã chắc chắn rằng Ves không phải là một tên người ngoài hành tinh biết biến hình. Bên trong nó được bọc đệm và chỉ chứa hai món đồ riêng biệt. Đầu tiên Ves chọn cái thiết bị đặt ở trên cùng. Cậu nhận ra cái thiết bị này là một chiếc máy tạo khiên mini. Một bản ghi âm của Bậc thầy Olson không biết từ đâu liền vang lên.
“Thứ mà cậu đang cầm trên tay là một báu vật có thể cứu mạng cậu. Máy tạo khiên này có đủ khả năng chống đỡ một viên đạn bắn ra từ súng điện từ cỡ lớn. Dự án nghiên cứu và phát triển nó là một bí mật được bảo vệ chặt chẽ và cậu không nên tiết lộ nó với ai. Nó có chức năng tự ẩn mình của riêng nó, nhưng vì lợi ích của cậu, cậu nên giấu nó khỏi tầm mắt của người khác đi.”
Ves nghĩ rằng những thiết bị như vậy chỉ dành riêng cho tầng lớp thượng lưu của các quốc gia hạng nhất. Có lẽ hiểu biết của cậu về xã hội thượng lưu cần phải được xem xét lại. Dù sao thì một chiếc khiên nhỏ bé và kỳ diệu như vậy chắc hẳn đã khiến vị sư phụ của cậu phải tiêu tốn không ít. Thế nên, cậu rất trân trọng tấm lòng hào phóng của bà.
Khi Ves chuyển sang món đồ thứ hai, ánh mắt cậu bỗng nhiên có phần kỳ lạ. Sau khi gỡ cái lớp lót kỳ lạ ấy ra, trên tay cậu là một cái ống kim tiêm y tế trên tay. Lọ thuốc được gắn sẵn trong ống tiêm chứa một chất lỏng màu xanh lá tỏa sáng một cách kỳ lạ. Nhãn tên trên lọ chỉ hiển thị một dòng chữ duy nhất:
TIÊN DƯỢC TIỀN ĐỀ M-21
“Thứ cậu đang cầm là một bí mật còn lớn hơn cả máy tạo khiên. Bí mật này được giữ kín đến mức cậu nên dập tắt mọi ý định tiết lộ nó cho công chúng thì hơn.”
Ves đã mơ hồ đoán được lọ thuốc bí ẩn đang chứa thứ gì ở bên trong. Bây giờ cậu có thể cầm nó trên tay cũng đồng nghĩa với việc cậu đã chính thức bước vào hàng ngũ thượng lưu của xã hội này rồi.