Chương 115: Hắc Thiên Lang
Chương 115: Hắc Thiên Lang
Trong số 7749 kiếp nạn du hành vũ trụ, thì việc đối mặt với bọn cướp không gian là một trong những kiếp nạn lớn nhất. Vũ trụ thì bao la rộng lớn, thế nên khả năng chạm trán với bọn chúng lẽ ra phải cực kì thấp.
Trên thực tế thì các hạm đội cướp không gian đã âm thầm cấu kết với bọn nhân viên kiểm soát không lưu ở những hệ sao gần đó. Chúng theo dõi tàu bè lưu thông ra vào trong hệ sao, để rồi bất cứ khi nào có một con tàu sắp sửa nhảy sang hệ sao của bọn cướp, thì chúng sẽ lập tức báo cho thủ lĩnh của chúng thông qua mạng ngân hà. Và rồi bọn không gian tặc ở đầu dây bên kia sẽ chuẩn bị màn “tiếp đón” cho những nạn nhân kế tiếp mà không hề hay biết gì hết.
Thế nhưng, phương pháp này không phải lúc nào cũng có tác dụng bởi vì luôn có nhiều yếu tố đặc biệt ảnh hưởng đến việc du hành FTL. Đôi lúc những con tàu ấy xuất hiện cách vị trí mai phục của bọn cướp hàng triệu cây số.
Nếu xét đến tất cả các yếu tố đó, thì Ves đã có thể gặp xui xẻo hơn vậy nhiều. Băng Hắc Thiên Lang đã dự đoán chính xác đích đến của cậu và thậm chí còn thu thập dữ liệu từ trạm quan sát để tính toán nơi cậu sẽ xuất hiện trong hệ sao hẻo lánh này. Nội việc bọn cướp đã gia tốc tàu vũ trụ của chúng từ trước thôi đã chứng tỏ bọn chúng đã có nhiều kinh nghiệm đến mức nào.
“Đám này không phải tay mơ đâu. Bọn Thiên Lang này là cướp lành nghề đấy. Tôi không tin là chúng đã tung hết chiêu trò đâu.” Ves nói.
Phần đuôi của chiếc Barracuda đang hứng chịu đủ loại đòn tấn công. Bọn phi công địch dường như đã phân tích tình huống hiện tại, thế nên chúng liền tăng tốc độ bắn lên mức tối đa mà chiến cơ của chúng có thể chịu được. Mặc dù điều đó làm giảm độ chính xác đáng kể, nhưng nội cái số lượng tia laser ào ạt bắn tới thôi vẫn có thể tạo ra tác động rõ rệt.
Ai cũng biết gieo một cục xúc xắc ra con số sáu có tỉ lệ là 1 trên 6. Bọn cướp biết rõ điều đó, thế nên chúng chỉ cần gieo thật nhiều xúc xắc hơn là được, thì kiểu gì chả ra số sáu.
Hiện tại thì trong kho vũ khí của chiếc Barracuda không có thứ gì có thể giữ chân bọn cướp hay phân tán hỏa lực của chúng cả. Mặc dù tàu vũ trụ hoạt động trong lãnh thổ nhân loại không được phép lắp đặt vũ khí, nhưng Ves vẫn ước gì tàu của cậu có thêm một vài khả năng phòng thủ như màn chắn đạn hay động cơ đốt sau chẳng hạn. Kể cả khi nó có ngốn bao nhiêu năng lượng đi chăng nữa, thì nó vẫn tốt hơn là để bọn cướp không gian chiếm lấy con tàu này.
Từng phút trôi qua là từng phút con tàu phải chịu đòn ngày càng nhiều. Chiếc Barracuda vẫn cầm cự được cho đến bây giờ phần lớn là nhờ lớp giáp dày của nó. Không quan trọng là loại tàu nào, thì có là những chiến cơ hạng nặng cũng không thể nào so sánh với mức độ phòng thủ tuyệt đối của các con tàu vũ trụ. Đây là sự khác biệt cơ bản nhất giữa một cỗ máy chiến tranh đi bằng hai chân và một hệ thống sinh thái khép kín được thiết kế để du hành giữa các vì sao.
Tuy nhiên, sức chịu đựng của tàu vũ trụ cũng có giới hạn. Tuy hàng loạt tia laser tầm xa vẫn chưa đủ sức để gây ra thiệt hại chí mạng do nó bị phân tán quá rộng, nhưng cứ thế này thì phần đuôi của chiếc Barracuda cũng chịu không nổi. Nếu đám hạng nhẹ mà đi vào tầm bắn lý tưởng và tập trung khai hỏa, thì động cơ con tàu sẽ bị phá hủy mất.
Ves tuyệt vọng suy nghĩ xem còn cách nào để đẩy lui bọn cướp được không, nhưng cậu chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào cả. Về cơ bản, con tàu của cậu chẳng khác gì một chiếc du thuyền xa xỉ mới được nâng cấp, hoặc một con tàu thể thao được lắp thêm hệ thống du hành liên hệ sao vậy.
“Còn ba phút nữa là bọn hạng nhẹ sẽ đi vào tầm bắn. Anh chuẩn bị đập vài con ruồi chưa?”
“Từ lúc chúng ta đặt chân vào cái hệ sao chết tiệt này là anh đã ngứa tay lắm rồi đấy.”
“Được rồi. Tôi sẽ mở cửa khoang hàng trong ba mươi giây nữa. Anh đi ra ngoài càng nhanh càng tốt nhé. Tôi không muốn để mở cửa quá lâu đâu, sợ bị dính đạn lạc vào bên trong lắm.”
Thật lòng thì Dietrich cũng chẳng muốn đánh đấm gì trong tình huống này cho lắm. Chiếc Chim Ưng của anh ta chỉ phát huy sức mạnh khi nó đảm nhận vai trò bắn yểm trợ cơ động và thường phải dựa vào các chiến cơ cứng cáp hơn để giữ vững hàng phòng tuyến phía trước. Anh chàng càng không muốn nghĩ đến cảnh phải bảo vệ con tàu của thằng đệ trong khi mình bị áp đảo với tỷ lệ một chọi năm.
Cái thằng đệ thiết kế gia cứ nghĩ mình thông minh lắm sau khi quyết định đi qua những hệ sao hẻo lánh ít người sinh sống như thế này. Và rồi đấy, bốc trúng sít rịt rồi thấy chưa, lớ ngớ thế nào mà lại gặp trúng bọn cướp không gian luôn mới tài.
Bây giờ thì đến lượt anh phi công phải giải quyết cái hậu quả. Cũng may mắn là chiếc Chim Ưng của anh ta đã được trùng tu từ A đến Z ở tại Leemar. Tuy chiến cơ của anh không thể hoạt động quá mức so với thông số kỹ thuật của nó, nhưng chắc chắn nó sẽ vẫn đứng vững sau khi ăn một vài viên đạn từ kẻ địch.
“Tôi đang xả áp khoang hàng đây. Anh sẵn sàng đi!”
Áp suất không khí trong khoang hàng dần biến mất trước khi cửa sập bắt đầu mở. Việc để toàn bộ không khí thoát ra ngoài khi mở cửa không chỉ lãng phí mà còn rất nguy hiểm nữa.
“Mười giây nữa!”
Còn vài giây nữa là xuất kích, Dietrich lầm bầm trách móc cái vận xui của thằng đệ mình cứ phải gặp bọn cướp không gian liên tục. Đây đã là lần thứ hai họ phải đụng độ với bọn chúng, mà họ chỉ mới đi một chuyến khứ hồi thôi đấy! Không lẽ khả năng gặp bọn cướp không gian lại cao đến vậy sao chứ!
Sau khi hệ thống điều chỉnh áp suất hút sạch hết không khí trong khoang, thì cái cửa sập liền bật mở. Một không gian đen ngòm cùng với hàng ngàn vì sao lấp lánh hiện ra trước mắt. Dietrich cố kiềm chế mong muốn ngắm lấy cảnh đẹp mà phóng chiếc chiến cơ của mình ra khỏi con tàu trong nháy mắt.
Cánh cửa liền đóng lại ngay sau lưng anh sau khi anh ta đưa chiến cơ mình vào đúng vị ngay bên dưới con tàu Barracuda đang gia tốc không ngừng. Chiếc Chim Ưng buộc phải bay với tư thế nằm ngang một cách oái oăm với khẩu súng kẹp sát ngực để duy trì cùng tốc độ với con tàu bằng cái hệ thống bay khiêm tốn của nó.
“Ủa cái quái gì? Sao chú không nói tụi nó đang trút mưa laser hả?”
“Anh cứ bình tĩnh. Tình hình không tệ như anh nghĩ đâu. Nếu anh có thể thu hút hỏa lực của bọn chúng thì càng tốt. Chiến cơ của anh nhỏ hơn nhiều nên nó là một cái mồi nhử khá lý tưởng đấy!”
Quả nhiên là một vài chiến cơ địch đã bắt đầu chuyển hướng bắn về phía chiếc Chim Ưng từ xa. Dietrich nhanh chóng thay đổi quỹ đạo bay, đồng thời cũng luồn lách đánh võng để ứng phó với làn đạn dồn dập. Ves có thể nói đúng về cái độ chính xác như hạch của bọn chúng, nhưng Dietrich vẫn không dám chủ quan.
Anh vẫn dõi mắt theo những chiếc chiến cơ hạng nhẹ đang lao tới gần. Hệ thống bay của chúng rực sáng như sao chổi khi chúng tiêu tốn lượng lớn năng lượng hoặc nhiên liệu để đuổi theo con mồi đang tháo chạy. Các tấm tản nhiệt rời mở ra từ sau lưng để giải phóng lượng nhiệt năng cực lớn.
Chiến cơ bọn cướp bắt đầu khai hỏa sau khi chúng đã đi vào tầm bắn đủ gần. Một loạt đạn xuyên giáp nhẹ và đạn nổ mảnh bắn thẳng vào phần đuôi mong manh của chiếc Barracuda.
“Dietrich! Chúng ta vừa chịu thiệt hại bằng cả năm phút dính đạn laser bắn lẻ tẻ đấy! Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta chỉ chịu được thêm vài phút nữa thôi! Mau cắt đuôi bọn chúng đi!”
Anh chàng phi công không cần đồng đội réo mình phải làm gì. Anh lập tức kích hoạt chế độ bắn tỉa rồi chuẩn bị xả đạn vào cả năm chiến cơ địch.
Dietrich bắn ba phát đạn liên tiếp về phía chiếc chiến cơ đang bám đuôi ở gần nhất. Tên cướp bỗng dưng hoảng loạn khi thấy loạt đạn xuyên giáp đang lao đến, mặc dù chúng còn chưa kịp chạm tới mục tiêu nữa.
Dietrich đã nhanh chóng chuyển hướng nhắm. Khẩu súng trường lại gầm lên, bắn thêm hai phát về phía một chiến cơ đang bay lắc lư qua lại. Do tên cướp có hướng bay dễ đoán cho nên anh phi công trẻ mới có thể bắn sượt qua chân chiến cơ của hắn. Mặc dù sát thương không mấy đáng kể, nhưng cú bắn đó vẫn khiến đối phương hoảng sợ mà giảm tốc độ để tạo khoảng cách.
Anh tiếp tục bắn thêm vài phát về phía ba chiến cơ còn lại. Từng chiếc một đều lập tức ngưng tấn công để đánh giá tình hình. Nhờ vậy mà Dietrich đã tạm thời chặn đứng làn đạn khai hỏa dồn dập, đồng thời gây khó dễ không cho bọn chúng làm tê liệt chiếc Barracuda.
Bọn Hắc Thiên Lang liền điều chỉnh chiến thuật. Đám chiến cơ hạng trung ở đằng xa vẫn kiên trì xả đạn về hướng Barracuda, chắc mẩm rằng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi các tia laser phá hủy động cơ của con tàu không cho nó chạy thoát nữa.
Còn đối với các chiến cơ hạng nhẹ thì chúng liền chia nhau mục tiêu tác chiến. Hai chiếc trong số chúng vẫn bắn tới tấp về phía Barracuda trong khi ba chiếc còn lại chuyển hệ thống nhắm bắn sang chiếc Chim Ưng. Dietrich buộc phải ép hệ thống bay của anh hoạt động với công suất tối đa để không bị trúng đạn.
“Anh làm cũng tốt rồi, nhưng vẫn chưa đủ đâu. Mau cắt đuôi hai tên chiến cơ kia giúp với!”
“Anh mày đang bận rồi Ves!” Dietrich gắt gỏng trong khi hai tay vẫn liên tục điều khiển chiến cơ chiến đấu. Anh ta đã tăng tốc độ bắn để cầm chân kẻ địch. “Con tàu thế nào rồi?”
“Vòi phun động cơ đang bị quá nhiệt! Mấy viên đạn bắn trúng thân tàu cũng chẳng giúp ích được gì cả.”
Trong khi đó, chiếc Chim Ưng chỉ mới bị trầy xước và bị một vài viên đạn bắn sượt qua do trình độ bắn thảm hại của đám cướp không gian.
Lũ cặn bã chọn con đường cướp bóc này thực ra đâu còn lựa chọn nào khác.
Dù bọn chúng có là phi công chiến cơ đi chăng nữa, thì năng khiếu thần kinh cũng chỉ thuộc loại tệ hại bậc nhất mà thôi. Không có một nhóm lính đánh thuê nào tốt bụng hoặc tuyệt vọng đến nỗi thu nhận bọn này vào hàng ngũ của họ cả.
Những phi công tiềm năng thường lớn lên với sự kiêu căng quá mức, cứ như họ là cha là má thiên hạ vậy. Những ai có năng khiếu thần kinh đáng thất vọng, hoặc không có đạo đức hành nghề, hoặc có thái độ mất dạy với người khác, đều có thể không cam tâm sống như một người bình thường. Tại sao lại phải tuân theo pháp luật trong khi họ hoàn toàn có thể dùng vũ lực để thỏa mãn những ham muốn cá nhân chứ?
Loại người sống buông thả, suy đồi như vậy sẽ chẳng bao giờ chịu rèn luyện kỹ năng cho đến nơi đến chốn. Kể cả khi Dietrich đang bị nã đạn liên tục, nhưng anh ta vẫn có thể điều khiển chiến cơ thực hiện nhiều động tác né tránh đặc biệt cực kì hiệu quả khi đối đầu với đám xạ thủ quá phụ thuộc vào hệ thống nhắm bắn. Cách di chuyển này giúp giảm khả năng bị bắn trúng, nhưng đổi lại nó cũng ảnh hưởng đến độ chính xác mỗi khi anh phản công.
Anh phớt lờ những chiếc chiến cơ đang tập trung bắn mình, mà thay vào đó liên tục nhắm bắn vào những kẻ vẫn đang dai dẳng bám đuôi chiếc Barracuda. Một, hai phát chẳng hiệu quả là bao, cho nên Dietrich đành phải tăng tốc độ khai hỏa nhằm gây sức ép lớn hơn lên hai thằng lì lợm kia. Đạn dược của anh ta cạn kiệt với tốc độ chóng mặt, nhưng anh phi công cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Mãi cho đến tận bây giờ Dietrich mới thật sự thay đổi cục diện lần đầu tiên, mà gần như là do may mắn. Anh bắn đại một loạt đạn về phía tên hạng nhẹ ở xa nhất, vốn chỉ định hù dọa để hắn phải lùi lại trước khi chuyển sang mục tiêu khác. Vậy mà không ngờ, hai viên đạn ấy lại may mắn bắn trúng chính diện ngay trên thân chiến cơ địch trong khi hắn hoàn toàn không đề phòng trước tình huống này.
Hắn lao đến càng nhanh thì lại càng khiến cho thiệt hại ngày một nghiêm trọng. Một viên xuyên thẳng qua lớp giáp trước, nghiền nát từng tấm kim loại mỏng dính. Viên thứ hai liền hạ cánh ngay gần đó, vừa đủ để lọt vào bên trong và xé toạc hai bên thân của chiến cơ đó.
Dietrich chỉ tiếc là loạt đạn của mình không đủ sức để vô hiệu hóa chiến cơ của địch, nhưng mà nó cũng đã ngưng truy đuổi con tàu. Hệ thống bay của nó bị mất năng lượng trầm trọng khiến nó bay lảo đảo như một thằng say rượu vậy. Liệu chiến cơ của tên cướp có bị mất điện hay tên phi công sợ quá mà bỏ cuộc hay không thì cũng chẳng ai biết được. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng giúp Dietrich đỡ áp lực hơn trước.
Lũ cướp không gian ngay lập tức đáp trả bằng cách phóng một loạt tên lửa. Hơn năm mươi hỏa tiễn đồng loạt khai hỏa từ mấy thằng chiến cơ hạng trung vẫn đang giữ khoảng cách từ đầu trận. Do tất cả tên lửa buộc phải đuổi theo tốc độ của chiếc Barracuda, cho nên chúng cũng không bay quá nhanh. Thế nhưng, chúng vẫn là mối đe dọa cực kì nghiêm trọng.
“Anh phải bắn hạ đám tên lửa đó ngay!”
Dietrich gầm lên, “Đ* m*, nhiều tên lửa quá!” trong khi vẫn đang tiếp tục đánh lạc hướng đám chiến cơ hạng nhẹ. Bọn này giờ bay thận trọng hơn hẳn sau khi chứng kiến đồng bọn của mình vừa bị hạ gục.
“Nếu cần thì cứ bắn sạch cả băng đạn luôn cũng được. Đám tên lửa ấy không chỉ nổ mạnh mà còn có thể khóa mục tiêu nhắm vào từng bộ phận nhất định của con tàu. Nếu mà là tôi thì thà để chúng nó bắn laser hụt mình hơn là để đống tên lửa kia phá hủy hết động cơ của chúng ta.”
Dietrich rơi vào tình thế khó xử. Nếu anh giảm áp lực lên đám chiến cơ hạng nhẹ, thì chúng có thể lấy lại tinh thần mà tấn công quyết liệt hơn trước. Tuy nhiên, Ves cũng không sai về cái mối nguy từ đám hỏa tiễn đang bay đến. Nhìn lại băng đạn, anh chàng phi công chỉ biết chửi thầm vì chiến cơ của anh không được lắp súng máy đại liên, chính là thứ vũ khí chống tên lửa lý tưởng nhất.
Anh điều chỉnh chế độ nhắm bắn rồi khai hỏa những viên đạn cỡ lớn vào đám tên lửa trước mắt. Mặc dù chúng bay rất linh hoạt, nhưng đám tên lửa tự hành buộc phải đối đầu với làn đạn của Dietrich để lao tới con tàu. Nhờ vậy mà Dietrich mới có cơ hội bắn hạ hầu hết tất cả các mục tiêu.
Trong khi chiếc Chim Ưng nhanh chóng bắn hạ từng tên lửa một, thì đám chiến cơ khác bắt đầu liều lĩnh hơn và lại tập trung khai hỏa lên con tàu. Ngoài việc cố gắng bắn nốt số tên lửa còn lại càng nhanh càng tốt, thì Dietrich chẳng thể làm gì được trước những đợt tấn công thừa nước đục thả câu của bọn cướp.
Sau khi anh chặn đứng quả tên lửa cuối cùng, chiếc Chim Ưng lập tức bay trở về tàu. “Mở cửa đi Ves! Anh cần nạp đạn!”
Cánh cửa sập đầy vết đạn mở ra nhanh hơn bình thường. Ves đã tắt toàn bộ hệ thống an toàn. Chiếc Chim Ưng liền đi vào trong kể cả khi những phát bắn lẻ tẻ vẫn bắn trúng sát ngay cánh cửa đang mở toang. Một tia laser thậm chí còn đốt cháy một vách ngăn bên trong con tàu trước khi cánh cửa sập kịp đóng lại.
Ves mệt mỏi lên tiếng từ đài chỉ huy. “Anh phải ra ngoài càng nhanh càng tốt. Lớp giáp ở đằng sau đuôi tàu sắp chịu hết nổi rồi, còn động cơ thì cũng bắt đầu có dấu hiệu báo động.”
“Anh biết! Anh mày đang cố hết sức đây.” Dietrich đáp lời trong khi cố gắng nhanh chóng vứt bỏ hết các băng đạn trống trơn ra ngoài. Vỏ đạn rỗng liền rơi xuống sàn không một tiếng động bởi vì xung quanh cũng chẳng có không khí để mà truyền âm nữa.
Trong lúc Dietrich đang nạp đạn, thì chiếc Barracuda bỗng rung lên dữ dội trong chốc lát.
“Chuyện gì vậy?”
“Đấy là do động cơ bị quá tải rồi đấy! Tôi đang ép nó hoạt động hết công suất, nhưng cũng không kéo dài được lâu đâu. Anh làm ơn ra ngoài lại đi!”
Dietrich còn không có thời gian để nhặt nốt những băng đạn cuối cùng. “Mở cửa nhanh. Anh đi ra lại đây!”
Chiếc Chim Ưng lại rời khỏi khoang hàng và lập tức khai hỏa dữ dội vào đám cướp không gian đang truy đuổi. Dietrich cũng thay đổi chiến thuật một chút. Có cố gắng kiềm chân tất cả bọn chúng lại cùng một lúc cũng chẳng có hiệu quả mấy. Chỉ đến khi Dietrich hạ gục một chiếc chiến cơ thì chúng nó mới chịu lùi lại một chút mà thôi.
“Tụi mày muốn đổ máu chứ gì? Được, để Băng Ngư Ông tao đây chơi khô máu với chúng mày.”