Chương 67: Vệ Sĩ
Chương 67: Vệ Sĩ
Trước tiên, cậu phải gọi chị Marcella đã. Lỡ đâu chị ấy tìm được mối làm ăn kế tiếp thì Ves sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan mất.
“Tự dưng em lại bảo chị là em chuẩn bị đi xa thì có hơi vô trách nhiệm không hả?.” Chị Marcella lạnh lùng nói. “Vả lại, em nghĩ em có cơ hội sao? Cuộc thi ở Leemar đó là một trong những giải đấu khốc liệt nhất ở toàn bộ cung thiên thể này đó.”
Ves nhún vai. Cậu đã từng tin rằng mình sẽ luôn là kẻ thua cuộc trước khi cậu nâng cấp kỹ năng cơ khí của mình, nhưng bây giờ thì đã khác. “Em có lợi thế của riêng em. Chắc là em sẽ trụ được thôi.”
Mặc dù chị Marcella liên tục cằn nhằn cậu về chuyện này, nhưng Ves vẫn quyết tâm đi đến Leemar một chuyến. Rốt cuộc thì chị ấy cũng giơ tay đầu hàng.
“Thôi được rồi, em cứ việc đi. Đừng quay về gặp chị để trách tại sao chị không nói trước. Chị sẽ đi chậm lại và kéo dài thời gian đàm phán cho cái giao dịch hiện tại này. Có lẽ em đi chuyến này cũng là một ý hay. Nếu em có thể chứng tỏ bản thân và thi đấu suôn sẻ ở Leemar thì công ty của em sẽ phát triển vượt bậc luôn đó.”
Chị Marcella ngụ ý rằng chị ấy không thật sự tự tin vào khả năng của Ves cho lắm. Mặc dù cậu ấy đã từng gây ấn tượng tốt để hợp tác làm ăn với chị ấy, nhưng đơn giản là chị Marcella đặt cược vào tiềm năng của cậu mà thôi. Cậu vẫn chưa có đủ thời gian để phát triển bản thân để tự đứng trên đôi chân của mình. Trên lý thuyết, cậu thậm chí còn không có cơ hội để lọt vào top 1000 ở Leemar nữa chứ chẳng đùa.
Chị Marcella dành chút thời gian để miêu tả một chút sắc thái văn hóa của Liên Minh Thứ Sáu. Khác với nước Cộng Hòa Bright, Liên Minh ấy luôn cảnh giác và kiểm soát chặt chẽ người nước ngoài hơn nhiều. Người bản địa cũng đối xử khá tệ với người nhập cư từ các quốc gia hạng ba, ít nhất là cho đến khi họ chứng tỏ được thực lực của bản thân. Nói chung thì Ves nên nhập gia tùy tục và tránh thu hút sự chú ý của chính quyền thì tốt hơn.
“Ngay cả khi Liên Minh Thứ Sáu là một trong những quốc gia hạng hai yếu nhất trong ngân hà, thì nó vẫn có trình độ và thành tựu đỉnh cao mà nước Cộng Hòa Bright không bao giờ có thể đạt được. Họ tự xưng là người cai trị thực sự của Cung Thiên Thể Komodo này và không ngần ngại thể hiện sức mạnh của họ đâu.”
Cuối cùng thì Ves cũng cúp máy sau khi nghe một tràng lời cảnh báo từ chị Marcella. Cậu cau mày đôi chút. Không lẽ cậu đã đánh giá thấp Liên Minh đó ư? Nó từng được thành lập để tạo nơi trú ẩn cho người tị nạn và vẫn tiếp tục quảng bá rộng rãi các chính sách nhập cư hào phóng dành cho những chuyên gia tài năng ở khắp nơi. Họ trắng trợn lôi kéo những thiên tài giỏi nhất và thông minh nhất của các quốc gia hạng ba xung quanh suốt nhiều thế kỉ, và khiến cho các tiểu quốc như Cộng Hòa Bright trở thành một nơi khỉ ho cò gáy không ai muốn đến.
“Mình không được trông mặt mà bắt hình dong.” Cậu kết luận. Cậu chỉ có thể biết đến Liên Minh qua những cuốn sách lịch sử và thi thoảng là từ các chương trình hài kịch trên tivi. Giờ mới để ý, nước Cộng Hòa có lẽ còn không dám xuất bản hoặc công bố bất kì tài liệu nào chỉ trích Liên Minh đó nữa cũng nên.
“Mình phải nghĩ cách bảo vệ bản thân trước đã. Một nhà thiết kế chiến cơ lẻ loi như mình mà ngang nhiên bay đến Leemar thì quá nguy hiểm. Mặc dù mình không phải là người nổi tiếng gì cho cam, nhưng có thể sẽ có người gây sự với mình nếu mình đi một mình và không có khả năng tự vệ.”
Khả năng một vài nhà thiết kế chiến cơ bị bắt cóc trong những chuyến đi như vậy cũng không phải là hiếm. Người ta chỉ cần đe dọa một chút là đủ để khiến cho đa số bọn họ phải kí một hợp đồng bất lợi lâu dài. Vì dù sao thì, họ đã dành cả cuộc đời chỉ để thiết kế những cỗ máy chiến tranh thay vì học cách nâng cao khả năng phòng vệ bản thân họ mà.
“Mình nên đi thuê một vệ sĩ thì tốt hơn.”
Do Ves dự đoán chuyến đi của cậu sẽ mất tầm hai tháng, nên cậu mong rằng giá thuê vệ sĩ cũng đừng quá cắt cổ. “Cũng may là mình vừa bán xong chiếc chiến cơ thứ hai. Mình cũng không quá thiếu thốn cho lắm.”
Vấn đề là cậu nên thuê ai. Cậu có nên đi đến Bentheim để ký hợp đồng với lính đánh thuê không? “Hừm, có lẽ mình cũng không cần đi xa đến vậy. Mình nhớ là SASS là một công ty an ninh có nguồn gốc từ quốc gia hạng hai thì phải. Có lẽ họ cũng mở rộng phạm vi dịch vụ của họ đến Liên Minh Thứ Sáu chăng. Thôi thì cứ thử đi hỏi xem.”
Cậu mở máy liên lạc và gọi điện cho đại diện của công ty Sanyal-Ablin. Khuôn mặt xinh xắn với nụ cười rạng ngời của chị Robyn hiện lên trên máy chiếu.
“Ah, chào em Larkinson, rất vui được gặp lại em. Chị có thể giúp gì cho em nào?”
“Em đang dự tính đi một chuyến đến Leemar để tham dự cuộc thi thiết kế chiến cơ ở đó. Em muốn hỏi là chị có thể cho thuê một vệ sĩ để cùng em đến đó không?”
Chị Robyn vẫn duy trì nụ cười của cô mặc dù có chút căng thẳng xuất hiện trong ánh mắt. “Bọn chị có cho thuê vệ sĩ ngắn hạn, nhưng nếu em muốn đi đến Liên Minh thì em cũng phải chi khá nhiều tiền đấy. Vệ sĩ của em phải đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn khá cao để đối phó với các đối thủ mà anh ta hoặc cô ta có thể phải đối mặt đó.”
“Chị cho em một con số đi.”
Chị ấy dừng lại một chút trong lúc tham khảo sổ sách trước mặt. “Khoảng chín triệu rưỡi hiện kim cho một hợp đồng vệ sĩ hai tháng.”
Cậu suýt thì ói ra máu với cái giá cắt cổ đó. Nhiêu đó thôi đã là phân nửa giá trị một chiếc chiến cơ luôn rồi!
“Chị có lựa chọn nào vừa túi tiền hơn không?”
“Công ty bọn chị không cho phép lựa chọn khác. Đó đã là một trong những mức giá rẻ nhất từ chi nhánh Liên Minh rồi em. Chị không biết là em có tìm hiểu hay chưa nhưng hiện kim Bright là đồng tiền yếu thế hơn so với hiện kim Liên Minh. Tỷ giá hối đoái cũng khá là bất lợi bởi vì chi phí để kinh doanh ở Liên Minh cũng cao hơn rất nhiều.”
Chị Robyn nói cũng có lý. Ves biết là SASS không muốn lừa phỉnh cậu làm gì. Liên Minh có nguồn tài nguyên ngoại lai phong phú. Họ tận dụng dân số khổng lồ của đất nước mình để khai thác các loại khoáng sản này, đồng thời cũng xây dựng quân đội và nền kinh tế của họ.
Chỉ riêng sự chênh lệch của quân đội chiến cơ đã chứng tỏ Liên Minh có sức mạnh quân sự đủ để đánh bại hầu hết mọi quốc gia khác. Trong khi Cộng Hòa Bright chủ yếu sử dụng các chiến cơ đương hệ rẻ tiền nhất để làm quân nòng cốt của quốc gia, thì Liên Minh đã sử dụng những chiến cơ đương hệ tân tiến nhất cho các đơn vị chiến đấu cơ bản của họ.
Người ta còn đồn rằng nhiều sĩ quan chỉ huy đơn vị tinh nhuệ nhất đã bắt đầu chuyển sang các mẫu chiến cơ thế hệ mới. Ngay cả các nhóm lính đánh thuê top đầu cũng đã bắt đầu sử dụng nhiều loại chiến cơ có thể dễ dàng đánh bại thậm chí là phi công giỏi nhấtcủa Quân Đoàn Chiến Cơ của nước Cộng Hòa này.
“Để em suy nghĩ thêm một chút. Sau khi quyết định thì em sẽ gọi chị lại sau.”
“Được chứ, nhưng chị báo với em trước là em sẽ không tìm thấy mức giá nào tốt hơn ở bất kì nơi nào đâu. Kể cả khi có nơi cho thuê vệ sĩ rẻ tiền hơn thì em sẽ thấy họ không đủ khả năng để thực hiện nhiệm vụ trong lãnh thổ Liên Minh đâu em à.”
Sau khi cả hai dập máy, Ves liền suy nghĩ về lời khuyên vừa rồi. Chị ấy nghe có vẻ khá là chắc kèo rằng Ves sẽ không thể nào thuê một vệ sĩ có đủ năng lực để bảo vệ cậu trong suốt chuyến đi này.
Cậu định gọi cho chị họ Melinda hoặc một ai đó trong gia tộc Larkinson, nhưng rồi lại từ bỏ. Đa số các phi công tài năng của nhà Larkinson đều đang phục vụ tại ngũ trong Quân Đoàn Chiến Cơ. Cậu không thể nào kêu họ rời khỏi vị trí đóng quân để đi cùng cậu trong chuyến đi này được.
Cậu liền tra cứu một vòng trên mạng ngân hà nhưng chỉ thấy các mức giá cao đến mức mà Ves khó lòng chấp nhận. Những lời của chị Robyn văng vẳng bên tai khi cậu phát hiện nhiều dịch vụ vệ sĩ hộ tống thường có giá trên trời. Nếu tính theo hiện kim của Liên Minh thì nghe cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng một khi quy đổi sang hiện kim Bright thì cũng đủ để rút cạn khoản tiết kiệm của cậu rồi.
Một trong những lý do lớn nhất khiến cho mức giá cao đến vậy là bởi vì các hợp đồng ngắn hạn thường đi kèm với nhiều loại chi phí trả trước. Thường thì người ta sẽ thuê vệ sĩ dài hạn để tiết kiệm tiền hơn, nhưng Ves không hề có nhu cầu như thế. Cậu đơn giản là không đủ tiền để đi thuê như vậy thôi.
“Tất cả lại là tiền. Đúng là phải có tiền mới mua được tiên hả trời.”
Cậu còn chưa đặt chân đến Liên Minh Thứ Sáu nữa mà đã tận mắt chứng kiến sức mạnh đồng tiền của nó rồi. Nếu Ves quy đổi tiềm lực kinh tế tương đối của nó sang sức mạnh quân sự, thì kết quả sẽ là một bức tranh cực kì ảm đạm.
Có lẽ đây vấn đề quan trọng nhất mà Ves phải đối mặt trong chuyến đi lần này. Cá nhân cậu nghĩ rằng cái rủi ro gặp phải cướp không gian hay một vài sự cố nào đó cũng không phải là quá lớn. Nếu cậu quyết định chi quá nhiều hiện kim để phòng hờ cho tất cả rủi ro trong tương lai thì nó có thể là một sự lãng phí không đáng có.
“Cũng đâu phải là mình đi đường tắt hay gì đâu. Leemar là một trong những hành tinh trọng điểm của Liên Minh và các tuyến bay vũ trụ đều được tuần tra nghiêm ngặt cơ mà.”
Thứ mà Ves không tài nào chấp nhận được chính là việc phải bỏ ra cả chục triệu hiện kim để thuê một vệ sĩ hộ tống cậu trong vỏn vẹn hai tháng. Có lẽ một tên quý tử như Vincent có thể chấp nhận số tiền đó mà không hề chớp mắt, nhưng Ves lại được sinh ra trong một gia đình luôn phải sống tiết kiệm. Mặc dù cha cậu được trả lương hậu hĩnh trong quân đội, nhưng Ryncol không bao giờ tiêu xài hết số tiền đó. Thật ra thì, Ves còn không biết cha cậu cất số tiền tiết kiệm đó ở đâu nữa.
Mặc dù cậu không hề nghi ngờ khả năng làm việc của SASS, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn không muốn vứt bỏ số tiền mà cậu đầu tắt mặt tối mới kiếm được,
Cậu đành cân nhắc đến một vài lựa chọn thay thế khác. Hầu như tất cả các công ty an ninh có tiếng tăm đều đưa ra mức giá cơ bản như nhau. Tuy cũng có một vài công ty mờ ám đưa ra mức giá rẻ hơn, nhưng Ves đã đọc quá nhiều chuyện kinh dị trên mạng để nhận ra rằng họ chính là mối đe dọa lớn nhất nếu cậu sử dụng dịch vụ của họ.
Có khá nhiều vụ lừa đảo đã từng diễn ra khi khách hàng và vệ sĩ riêng của họ chạm trán với một băng cướp không gian khét tiếng. Mặc dù hai bên vờ như là kẻ thù của nhau, nhưng thật ra thì chúng đã là đồng lõa ngay từ đầu. Cho dù những chuyện này cũng không xảy ra thường xuyên, nhưng khả năng đó là quá đủ để Ves phải loại trừ lựa chọn này.
Cậu muốn thuê một vệ sĩ vừa túi tiền, lại trung thành và đủ sức để ngăn chặn bất kì tên vô lại nào muốn gây sự với cậu. “Với số tiền hiện có và yêu cầu của mình thì có được hai trong ba yếu tố đó đã quá may mắn rồi. Giờ thì mình có thể kiếm người đó ở đâu được nhỉ?”
Danh bạ của cậu ngắn đến mức đau lòng. Trong số những cái tên trong danh bạ, thì chỉ có đúng một nhóm là hội tụ những yếu tố trên. Phải, Băng đảng Ngư Ông của Walter tuy chỉ là một băng nhóm quy mô nhỏ cai trị một hành tinh ở rìa ngân hà, nhưng họ không phải là đối thủ của công ty cậu vì cả hai bên đều có chung mục tiêu là giúp phát triển nền kinh tế của hành tinh Bức Màn Mây này.
Mặc dù bản năng cậu đang gào thét đó là một ý tưởng tồi tệ, nhưng Ves vẫn quyết định gọi cho anh chàng Tiểu Chủ Dietrich kia xem sao.
“Úi chà chà! Xem ai xuất hiện này! Dạo này sao rồi hả chú em?” Dietrich xuất hiện trên máy liên lạc trong khi anh ta đang…trong quá trình làm việc gì đó phải cởi bỏ xiêm y thế kia.
Nụ cười trên khuôn mặt Ves như muốn lịm đi. “Tôi muốn hỏi anh công chuyện một chút, nhưng nếu anh đang bận thì tôi gọi lại sau cũng được.”
“Êy không không, anh đang rảnh tay lắm. Anh đây là bậc thầy đa năng đó cưng à!” Vị Tiểu Chủ khoe khoang, cùng với một số tiếng reo hò nhiệt tình ở phía sau. “Cứ nói đi chú em. Anh đây luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Ves chưa gì đã hối hận về chuyện này rồi. Có lẽ cậu nên xem xét lại lời đề nghị của Sanyal-Ablin chăng? Nhưng khi nhìn lại mức giá, mặt cậu liền đanh lại. Cậu thật sự không muốn lãng phí số tiền tiết kiệm quý giá của mình một chút nào.