Chương 70: Vội vã ra đi
Chương 70: Vội vã ra đi
Trở về Bức Màn Mây, Ves thức dậy với tâm trạng mệt mỏi. Từ ngày hôm qua đến giờ, cậu đã liên tục chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi của mình cùng với Dietrich. Cả hai đều đã đặt vé cho một chuyến bay nội địa đến một trong những trạm vũ trụ quỹ đạo của Bentheim và đợi tàu chở khách liên hệ sao khởi hành.
Một cuộc gọi bỗng làm gián đoạn quá trình chuẩn bị cuối cùng của cậu. Ves nhấc máy và khuôn mặt lo lắng của chị Marcella liền xuất hiện.
“Ves, về chuyến đi của em. Có lẽ tốt nhất là em nên tránh xa khỏi đây trong một hoặc hai tháng tới. Có chuyện lớn xảy ra rồi.”
Nghe có vẻ nghiêm trọng thật sự. Chuyện gì đó mà có thể khiến cả chị Marcella phải lo lắng đến thế chắc chắn không phải là chuyện tầm thường.
“Chuyện gì vậy chị?”
“Là thằng cha Vincent Ricklin. Hắn ta hóa điên rồi. Hắn gây ra bạo loạn trong khi biểu diễn khả năng chiến đấu của chiếc Marc Antony đặc chế của em trước mặt gia đình hắn.
Chỉ cần nghe thấy tên của Vincent thôi đã khiến Ves ước gì cậu đã suy nghĩ lại về chuyện làm ăn với anh ta ngay từ đầu. Phải, tiền công cũng khá là hậu hĩnh, nhưng nếu anh ta có phạm tội nghiêm trọng đến mức chị Marcella phải gọi điện cho cậu vào buổi sáng như thế này, thì chắc chắn sẽ rất tệ đây.
“Vụ này nghiêm trọng đến mức nào, và nó có ảnh hưởng gì đến em không?”
“Hắn đã cố gắng bắn khẩu pháo laser vào người thừa kế tương lai của gia tộc Ricklins, một cô bé tên là Catelyn. Bằng cách nào đó mà chị không rõ, cô ấy vẫn sống sót, nhưng hầu hết các trưởng lão khác không thể chạy thoát khỏi vụ nổ đó. Sau đó, Vincent chạy xông qua các cận vệ của gia tộc và trốn thoát khỏi Bentheim bằng một con tàu vũ trụ thoát hiểm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.”
Nghe có mùi rắc rối rồi đây. Mặc dù Ves không hề liên quan đến cuộc tấn công khủng bố này, nhưng chắc chắn cậu sẽ bị chỉ trích nặng nề vì đã gián tiếp cung cấp chiến cơ đó cho Vincent.
“Thế Quân Đoàn Chiến Cơ có bắt được hắn chưa?”
Cái cau mày trên khuôn mặt của chị Marcella lại càng nghiêm trọng hơn. “Chưa. Hắn có đồng bọn trì hoãn các đơn vị phản ứng nhanh. Bọn cướp không gian bằng cách nào đó đã lẻn vào Bentheim để gây ra vô số bạo loạn để che đậy cho cuộc tẩu thoát của Vincent. Tất cả các tàu tuần tra ở gần đó đều bị tê liệt bởi nhiều vụ nổ khác nhau khi họ cố gắng truy đuổi con tàu thoát hiểm kia. Bọn chúng đã tiến hành một cuộc tấn công khủng bố trắng trợn nhất vào trung tâm Bentheim.”
Tin tức này vô cùng nghiêm trọng đối với những người có liên quan đến vụ việc này.
“Thương vong thế nào vậy chị?”
“Không tính đến nhà Ricklins, thì có hơn hai trăm người tử vong trong cuộc bạo loạn. Bọn cướp thậm chí còn không chùn tay nữa. Em biết một chiếc chiến cơ có thể gây ra thiệt hại đến mức nào trong một thành phố đông dân như thế này mà.”
Chắc hẳn đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất ở Bentheim. Chỉ cần một tia laser bình thường thôi cũng đã có thể cắt xuyên qua một tòa nhà và giết chết hàng chục người dân vô tội. Số người bị thương ắt phải đến hàng nghìn.
“Em không thể ở lại được.” Ves vừa nói vừa cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. “Mặc dù bây giờ em cảm thấy rất là tội lỗi, nhưng em thật sự vô can trong chuyện này. Chị biết chiếc Marc Antony chỉ là một chiếc chiến cơ tiền hệ thôi mà. Nó còn không phải là chiến cơ cao cấp theo tiêu chuẩn ngày nay nữa.”
“Đó là lý do tại sao chị ủng hộ kì nghỉ bất chợt này của em. Bây giờ dân chúng đang rất hỗn loạn và Quân Đoàn Chiến Cơ đã thất bại trong nghĩa vụ bảo vệ hệ sao này. Các đơn vị điều tra hẳn là đang rất điên cuồng ngay lúc này và sẽ không lâu trước khi họ cử ai đó đến chỗ em thôi.”
“Em nghĩ là gia đình em sẽ cản chân họ lại. Gia tộc Larkinson luôn tận trung với nước Cộng Hòa và họ cũng có tiếng nói trong giới quân sự nữa.”
“Vậy thì, tốt nhất là em nên gọi cho người nhà của em đi vì chuyện này chỉ mới bắt đầu thôi.”
Cậu lo lắng cúp máy và sau một hồi chần chừ, cậu liền gọi cho ông nội của mình.
Có lẽ đã dự đoán trước cuộc gọi của cậu, ông Benjamin Larkinson liền xuất hiện trên màn hình. Khuôn mặt điềm tĩnh của ông cũng đã tỏa ra khí chất tự tin trước mặt Ves. “Ông biết chuyện gì đang xảy ra rồi, và ông cũng biết cháu không có tội gì cả.”
“Cháu cảm ơn ông.” Ves thở dài nhẹ nhỏm sau khi nghe lời trấn an của ông nội. “Cháu đang định đi tới Leemar để tham gia cuộc thi thiết kế ở đó. Liệu ông có thể giúp cháu giải quyết ổn thỏa cho chuyến đi của cháu được không ạ? Cuộc thi này thực sự quan trọng đối với cháu và sự nghiệp của cháu và cháu không thể bỏ lỡ cơ hội này vì bị giữ lại để thẩm vấn được.”
“Ông có thể đảm bảo với cháu là các nhân viên điều tra sẽ đối xử công bằng với cháu, nhưng bất kì chuyến đi đột ngột nào cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ. Ông có thể cầm chân họ lại nếu cháu đồng ý cho họ kiểm tra sổ sách và để người của họ lùng sục xưởng thiết kế của cháu, có được không?”
Do Ves đã mang theo bí mật thực sự của mình bên trong chiếc máy liên lạc, cho nên cậu không ngại để người ta kiểm tra bên trong khu xưởng của mình. Công ty Sanyal-Ablin gần như đã thấy tất cả mọi thứ bên trong khu xưởng sau khi họ lắp đặt hệ thống an ninh của họ. Thế thì để cho chính quyền kiểm tra thêm cũng không có vấn đề gì cả.
“Họ có thể làm gì cũng được miễn là họ giữ nguyên vẹn cái xưởng đó cho cháu. Cháu cũng cần phải kiếm sống nữa ông ơi. Cháu cũng hy vọng là ông có thể nhấn mạnh chuyện đó cho bất kì ai được cử đến đây để đi tìm thứ gì đó không tồn tại.”
“Ừ, cháu cứ yên tâm là ông sẽ không để ai đi quá giới hạn đâu.” Ông Benjamin cười toe toét. “Ông có để mắt đến cháu từ lâu và ông có thể nói rằng cháu đã khiến cả gia đình tự hào về cháu. Ông không hề muốn công sức của cháu phải đổ sông đổ biển một chút nào. Cho nên là cháu đừng lo. Ông sẽ nhờ một vài người giúp đỡ và cố gắng dập tắt mọi nghi ngờ hướng về cháu. Chỉ là, sẽ có một số nghi ngờ không bao giờ biến mất được đâu cháu à.”
Ông nội cậu nói đúng. Vừa mới chế tạo chiếc chiến cơ thứ hai mà đã dính vào một vụ khủng bố bạo loạn như thế này thì đó sẽ là một vết nhơ trong hồ sơ kinh doanh của cậu. Nhưng Ves sẽ không để nó kéo cậu xuống vực. Cậu vẫn có cách để chuộc lỗi nếu cậu cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa.
“Ông nghĩ các nhân viên điều tra sẽ làm gì nếu cháu quay lại sau vài tháng với tư cách là đệ tử của một Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Bậc Thầy hở ông?
Ông nội cậu trợn tròn con mắt. Kể cả một sĩ quan quân đội cấp cao như ông cũng chỉ là một con kiến so với một vị bậc thầy đáng kính nào khác. “Cháu sẽ thấy mọi chướng ngại trên con đường sự nghiệp của cháu sẽ tan chảy như tuyết mùa hè vậy. Uy danh của một Nhà Thiết Kế Chiến Kế Bậc Thầy không phải chuyện nhỏ. Ngay cả một học trò bình thường của một nhân vật tầm cỡ như vậy cũng đủ để dập tắt mọi tin đồn thất thiệt rồi.”
Thế là cuối cùng cũng phải nhờ cậy đến quyền lực và hậu thuẫn. Nếu Ves là sinh viên của một học viện ưu tú của Liên Minh Thứ Sáu, thì cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng rằng mình sẽ bị giam giữ suốt nhiều ngày trời như bây giờ.
“Cháu hy vọng sẽ mang về tin tốt cho ông.”
“Vậy thì đi đi. Hãy dang rộng đôi cánh và khám phá thế giới bên ngoài nước Cộng Hòa. Đó là một nơi náo nhiệt nhất nhì ở trung tâm phân khu sao này đó cháu. Cháu sẽ chứng kiến đủ loại phú quý và kì quan vũ trụ. Chỉ cần nhớ rằng tất cả sự giàu sang và quyền lực đó đều được xây dựng dựa trên nền tảng sức mạnh của nhân loại.”
Sau khi ông Benjamin ngắt máy, Ves liền chuẩn bị thêm một số thứ. Cậu gửi một tin nhắn cho chị Robyn để báo cho SASS cho phép bất kì nhân viên quan chức điều tra nào đi vào khu xưởng của cậu mà không cần phải gây khó dễ cho họ. Sau đó, cậu liền gửi một tin nhắn khác cho Tiểu Chủ để tóm tắt tình hình và bảo anh ta gặp nhau tại cảng vũ trụ ngay lập tức.
“Được rồi, đã đến lúc phải biến khỏi đây. Đi thôi nào Lucky.”
Cậu và con mèo đá quý quay lại nhìn khu xưởng lần cuối trước khi bước lên chiếc xe bay. Ves lướt tin tức một chút trong khi chiếc taxi phóng thẳng đến cảng vũ trụ. Một vài nhà đài đang phát sóng đoạn phim quay khung cảnh hỗn loạn ở Bentheim cho tất cả cư dân ở nước Cộng Hòa.
Không ngờ chính sách mở cửa của hệ thống cảng trung tâm giờ lại gây bất lợi cho công tác bảo an trên toàn Bentheim. Có quá nhiều nhóm lính đánh thuê mờ ám đã ngầm ra vào hành tinh này. Một vài nhóm hóa ra là đám cướp vũ trụ trá hình bằng cách nào đó đã lẻn qua thủ tục kiểm tra an ninh nghiêm ngặt tại Bentheim.
Tệ hơn nữa, trong cuộc săn lùng bọn cướp vũ trụ, Vệ Binh Hành Tinh đã quá hăng hái đến mức đôi khi còn tấn công nhầm một vài nhóm lính đánh thuê không hề liên quan đến vụ khủng bố ngày hôm nay. Nhiều trận tử chiến thậm chí còn lan rộng và gây thêm nhiều thương vong khác xung quanh.
Thứ khiến Ves đau đớn nhất chính là một vài cảnh quay đôi lúc ghi lại cảnh tẩu thoát của thủ phạm châm ngòi cho cuộc đột kích này. Chiếc Marc Antony được đặc chế chuyên dụng với chiếc túi dương vật cùng nhiều thứ khác đang giơ tất cả khẩu pháo laser lên và khai hỏa về phía nhóm người vô tội không có khả năng tự vệ. Các đài truyền hình đã cố gắng lưu lại khoảnh khắc này vào lịch sử bằng cách cố gắng phát sóng đoạn phim ấy đến tất cả mọi nơi trong phân khu sao này.
“Chết tiệt. Đừng nói đến túi dương vật, chỉ riêng tên tuổi của Vincent dính líu đến chuyện này thôi cũng đã là một vết đen không thể nào xóa được trong hồ sơ của mình rồi.”
Cho nên cậu mới vội vàng đưa ra đề xuất với ông nội của mình rằng cách duy nhất để cậu chuộc lỗi là phải đạt được mục tiêu của mình ở Leemar. Chỉ khi cậu được hậu thuẫn bởi nhiều thế lực lớn mạnh hơn thì cậu mới có thể đứng vững trước miệng lưỡi người đời.
Các chuyên gia và bình luận viên đã suy đoán về tầm ảnh hưởng của vụ tấn công này trong lãnh thổ Cộng Hòa. Không ai thực sự tin rằng một nhóm cướp vũ trụ vô danh đã tự mình lên kế hoạch và được tài trợ để thực hiện một cuộc đột kích với quy mô phức tạp như thế này. Rất nhiều thành viên của Đảng Cộng Hòa đã đổ lỗi cho Chính Quyền Quân Chủ của Vương Quốc Vesia mặc dù không hề có bằng chứng rõ rệt nào chứng mình họ là thủ phạm.
Kể cả Ves cũng cảm thấy lý thuyết này khá là thuyết phục. Là một công dân bản địa của nước Cộng Hòa Bright, từ nhỏ cậu đã được nuôi dạy rằng phải coi Vương Quốc Vesia là đối thủ truyền kiếp của mình. Chỉ có người Vesia mới có động cơ để quấy rối nước Cộng Hòa mà thôi.
“Này, Ves. Hôm nay quả là một ngày tồi tệ.” Dietrich cuối cùng cũng tái ngộ với Ves sau khi anh ta vừa tới cảng vũ trụ. Chàng Tiểu Chủ trông khá là xuống sắc vì anh ta đang lo lắng cho sự an nguy của Băng Ngư Ông của Walter của mình. “Anh thấy có chút tội lỗi khi phải để các đồng chí của mình ở lại vào lúc này.”
“Chúng ta chỉ đi khoảng hai tháng thôi. Chiến tranh sẽ không nổ ra sớm như vậy đâu.”
Thực ra thì Ves không hề biết chuyện gì đang xảy ra đằng sau hậu trường. Cậu chỉ buột miệng như thế để trấn an anh chàng vệ sĩ của mình mà thôi. Nhưng hai anh thanh niên vẫn háo hức đi lên một con tàu chở khách cỡ lớn bay đến Bentheim với những con rô bốt mang theo hành lý của họ. Không những thế, Ves cũng luôn mang con mèo hiếu kì bên cạnh mình trong khi Dietrich đã xếp gọn chiến cơ của anh ta trong một cái thùng chứa ở trên khoang tàu.
Lần này, con tàu chở khách chỉ được lấp đầy phân nửa, hẳn là hậu quả sau cuộc tấn công hôm qua. Một vài người muốn tìm kiếm sự an toàn trong số đông dân cư ở Bentheim, trong khi hầu hết dân bản địa cảm thấy tốt nhất là nên ở lại cái hành tinh nhỏ bé yên bình này và tránh đặt chân đến cái mục tiêu khổng lồ ở Bentheim. Dù sao thì, bọn Vesia chưa bao giờ ngưng tham vọng vồ lấy cái hệ thống cảng trung tâm ấy cả.
Chuyến bay đến Bentheim khá là ngắn ngủi mà không có biến cố nào cả, ngoại trừ việc phải tuân thủ thêm các biện pháp an ninh mới bổ sung. Con tàu khách phải dừng lại trong không gian và để cho các thanh tra viên trực tiếp quét từng hành khách và khoang hàng bên trong. Một trong số các thanh tra dừng lại một chút sau khi ông ta quét sang Ves, nhưng có lẽ đã được nhận mệnh lệnh nào đó mà ông ta buộc phải tiếp tục công việc của mình mà không đụng chạm gì đến cậu cả.
Những người khám xét chiến cơ của Dietrich thiết lập thêm một vài niêm phong lên cỗ máy của anh ta. Tuy nó không ngăn cản anh ta sử dụng chiến cơ của mình trong trường hợp khẩn cấp, nhưng kể cả một người thợ máy chiến cơ giàu kinh nghiệm cũng phải mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ mới có thể giúp nó sẵn sàng chiến đấu.
Khi họ cập cảng không gian của Bentheim, họ bắt gặp một dòng người không tài nào đếm xuể. Vô số binh lính bảo an đang làm việc cật lực để điều khiển dòng người di cư một cách trật tự. Ves chỉ có thể dựa vào thể lực của Dietrich để chen qua đám đông này.
“Điên thật chứ!” Ves hét lên với Dietrich trong khi họ đang đợi sau một hàng dài. Câu chửi rủa của cậu bị át đi bởi tiếng ồn ào hoảng loạn giữa đám đông bát nháo này. “Có nhiều người đi lánh nạn quá vậy!”
“Mấy tên hèn này nên đi khỏi đây thì tốt hơn. Chúng chẳng khác gì mấy cái bao thịt vô dụng cả.”
Cuối cùng thì họ cũng được sử dụng quyền ưu tiên lên tàu và đi vào một khu vực trật tự hơn nhiều. Chỉ có những người giàu có mới có thể mua vé hạng thương gia trên một tuyến bay vũ trụ cao cấp. Cả Ves lẫn Dietrich đều nhìn ra cửa sổ để chiêm ngưỡng con quái thú khổng lồ sẽ chở bọn họ rời khỏi đất nước Cộng Hòa này.
NGỌN ĐUỐC TIÊN PHONG
Hãng Hàng Không Rìa Thiên Hà
Cái tên đậm chất ái quốc này nhắc đến một vài huyền thoại hoặc sự kiện lịch sử nào đó vào thuở ban sơ của nước Cộng Hòa Bright. Mặc dù nước Cộng Hòa là nơi đóng con tàu vĩ đại này, nhưng chủ sở hữu và người điều hành tuyến bay lại làm việc và sinh sống tại Liên Minh.
Chị Marcella đã giới thiệu tuyến tàu này cho Ves. Lộ trình của con tàu chở khách đại hình này đi qua nhiều tuyến bay không gian khắp phân khu sao. Nó bắt đầu khởi hành từ nước Cộng Hòa, đi qua tất cả các tiểu quốc hạng ba khác ở giữa chặng và cuối cùng nó sẽ tiến vào biên giới lãnh thổ của Liên Minh. Sau đó, nó sẽ bay về theo đúng lộ trình này, cùng với một nhóm chiến cơ hộ tống có khả năng hoạt động trong môi trường chân không.
Đương nhiên là tất cả biện pháp an ninh nghiêm ngặt, cùng với tiện nghi sang trọng và tốc độ di chuyển tuyệt vời như thế này cũng có cái giá của nó. Ves và Dietrich mỗi người đã bỏ ra tận một trăm năm chục ngàn hiện kim Bright để mua vé hạng thương gia, và chỉ mới hạng thương gia thôi đấy. Con tàu chở khách này còn có nhiều hạng du lịch xa hoa hơn nữa đi kèm với hồ bơi riêng và các bãi sân đấu tập tối tân nhất hiện tại.
“Một cuộc phiêu lưu mới đã bắt đầu”. Ves lẩm bẩm với chính mình trong khi cậu ôm chặt Lucky và theo bước anh chàng Dietrich đang háo hức đi lên con tàu đầy tráng lệ.