Chương 75: Cướp không gian
Chương 75: Cướp không gian
Tình huống tồi tệ nhất cũng đã diễn ra ngay vừa lúc họ sắp sửa đặt chân tới Leemar. Một quân đoàn vô danh đã trắng trợn tấn công vào hệ sao biên giới thuộc sở hữu của Gia Tộc Konsu hùng mạnh. Chiếc Thánh Hearst liền phong tỏa con tàu và ngắt tất cả hệ thống liên lạc ra bên ngoài, nhưng có khá nhiều hành khách vẫn đang sở hữu nhiều cách truyền tin khác nhau.
“Họ sẽ không tấn công chúng ta chứ?”
“Tôi nhận ra huy hiệu đó! Đó là Tập Đoàn Vermeer!”
“Đây không phải là một cuộc đột kích thông thường, mà đó là một hạm đội xâm lược toàn diện! Họ còn mang theo xe tăng và bộ binh để chiếm đóng lãnh thổ bên kia nữa!”
Bầu không khí dần trở nên u ám khi họ nhận ra chiếc Thánh Hearst đã bị cuốn vào cuộc đấu đá giữa hai thành viên máu mặt của khối Liên Minh. Tập Đoàn Vermeer mạnh thứ ba trong khối Liên Minh đã tập trung tiến hành một cuộc xâm lược biên giới toàn diện ở Hệ Sao Song Hổ do Gia Tộc Konsu đứng thứ hai nắm giữ.
“Khốn kiếp, anh cứ tưởng mấy chuyện này chỉ ở trong phim thôi chứ. Bây giờ thì nó xảy ra ngoài đời thực thế này, anh thấy bất lực thật.” Dietrich khạc nhổ nước bọt trong khi khuôn mặt anh ta dần chuyển sang màu xanh.
Bằng những thiết bị quét tầm xa, tất cả mọi người trên tàu đều đang chứng kiến hàng trăm cỗ máy đang di chuyển đồng loạt dưới sự điều động quân sự. Bất kì nhóm lính đánh thuê thông thường nào khác chắc chắn sẽ bị tiêu diệt trước đợt thủy triều bất khả chiến bại như vậy.
“Ngân hà này chưa bao giờ yên bình cả. Chúng ta đã quá quen với cuộc sống an nhàn ở Cộng Hòa Bright vì nước ta cũng chỉ có một vài cuộc giao tranh nhỏ lẻ. Dù sao thì ở đó cũng chẳng có gì có giá trị để mà liều mạng chiến đấu cả.”
Vấn đề là tại sao Tập Đoàn Vermeer lại quyết định đầu tư nhiều công sức để chinh phục một hệ sao biên giới này, thì đó là vì nó phải có cái gì đó vô cùng giá trị ở đây. Một vài hành khách đều có chung suy nghĩ, và một người vẫn còn kết nối với mạng ngân hà liền tìm ra động cơ của cuộc chiến này.
“Là quặng Xoắn Ốc (Spiral ore)! Hệ Sao Song Hổ này có một mỏ quặng Xoắn Ốc lớn ở đây!”
Mặc dù Dietrich chẳng hiểu cái mô tê gì, nhưng Ves ngước lên mà mở to đôi mắt cậu sau khi nghe được cái tin tức đó. Với kỹ năng Luyện kim vừa được nâng cấp cùng với hiểu biết sâu rộng về ngành công nghiệp chiến cơ đã giúp cậu hiểu được lý do giải thích cho động thái gây chiến của Tập Đoàn Vermeer.
“Quặng Xoắn Ốc có thể được gia công thành một nguyên liệu quan trọng để sản xuất các pin năng lượng dung lượng cao. Hàm lượng khoáng chất của quặng Xoắn Ốc tuy nhỏ nhưng vẫn xuất hiện ở đa số các hệ sao khác, nhưng nếu đầu tư vào khai thác các quặng nhỏ bé này thì lại không kinh tế chút nào. Nếu Gia Tộc Konsu phát hiện một mỏ quặng lớn ở tại Hệ Sao Song Hổ này thì nó đã biến nơi này từ một hệ sao nhỏ bé hẻo lánh thành một tài nguyên chiến lược trọng yếu.”
Một vài hành khách khác còn tra thêm nhiều tin tức thậm chí còn tệ hơn nữa. Có vẻ như Tập Đoàn Vermeer đã sở hữu hai mỏ quặng Xoắn Ốc quy mô lớn trong lãnh thổ của họ. Vậy là họ muốn xâm lược Hệ Sao Song Hổ này để có thể độc chiếm mỏ quặng giá trị cao ở khu vực sao địa phương này. Nếu họ thành công trong việc sở hữu cả ba mỏ quặng trên, thì họ có khả năng độc quyền định giá cho nó và bù đắp cho những tổn thất mà họ phải chịu trong cuộc xâm lăng này.
“Có vẻ như tình trạng bất ổn ở bên ngoài cũng đã lan sang khối Liên Minh rồi. Mấy thành viên Liên Minh này còn ác đến nỗi gây chiến với đồng minh của họ nữa.”
Trên thực tế, người ta đã nghi ngờ rằng liệu các thành viên lập nên khối Liên Minh này có thực sự cùng phe hay không nữa. Họ chỉ tập hợp lại với nhau để chống lại sự thống trị của Lục Bá Quyền Quốc láng giềng mà thôi. Ngoài những lúc họ thông qua một số luật lệ chung để tạo điều kiện cho thương mại và nâng cao khả năng phòng thủ tương hỗ lẫn nhau, thì các thành viên Liên Minh vẫn giữ vững nền văn hóa độc đáo và tinh thần tự tôn dân tộc của riêng mình.
Sau một quãng thời gian thì chiếc Thánh Hearst lại tiếp tục thắt chặt an ninh để tránh xảy ra hoảng loạn. Các phi hành đoàn cùng với các rô bốt có vũ trang bỗng xuất hiện từ hư không và hướng dẫn hành khách trở về khoang phòng của họ.
Sau đó, một thông báo phát thanh cho toàn bộ con tàu vang lên sau khi hành khách cuối cùng cũng đã về phòng của mình. “Đây là thuyền trưởng đang thông báo cho quý khách. Như quý khách đã biết, tàu Thánh Hearst của chúng ta đã nhảy đến Hệ Thống Song Hổ ngay giữa một cuộc xung đột quân sự đang diễn ra. Tuy vụ việc này sẽ ảnh hưởng nặng nề đến dân số hai bên, nhưng hãng tàu của chúng ta không hề liên quan đến bất kì phe nào đang tham gia cuộc chiến này. Cả hai bên đều không hề có ý định truy đuổi chúng ta sau khi chúng tôi đã tuyên bố sự hiện diện của mình trong khu vực này.”
Ngay khi Ves sắp sửa thở phào nhẹ nhõm, vị thuyền trưởng lại lên tiếng.
“Xin đừng hiểu nhầm. Chúng ta không hề an toàn. Mặc dù chúng ta ở thế trung lập, nhưng phe Konsu hoặc Vermeer có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào. Nếu quý khách có tài chính hoặc lý do để thuyết phục họ để chúng ta yên thì xin quý khách cứ thoải mái nói với một trong những phi hành đoàn trên tàu. Tuy nhiên, tôi không nghĩ họ sẽ quan tâm đến chúng ta. Thứ chúng ta phải đối mặt có thể còn tồi tệ hơn nhiều.”
Dietrich trông có vẻ nghiêm trọng khi anh ta phân tích hình chiếu của hệ sao này. “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.”
“Chúng tôi cũng đã phát hiện một vài tín hiệu nhỏ lẻ không liên quan đến bất kì phe nào ở đây. Mặc dù hầu hết đều là tàu dân sự đang trong cùng hoàn cảnh với chúng ta, nhưng có một số tàu có thể đang có ý định thừa nước đục thả câu.”
Nói cách khác là cướp không gian. Vị thuyền trưởng vẫn tiếp tục luyên thuyên thuyết phục hành khách rằng quan trọng nhất vẫn nên ở yên tại chỗ và không được hoảng loạn. Cả Ves lẫn Dietrich đều không nghe được thêm tin tức gì từ loa phát thanh. Thay vào đó, họ đợi một cụm từ quan trọng xuất hiện.
“…Ngoài ra, đối với bất kì phi công chiến cơ nào đang ở trên tàu, chúng tôi có thể nhờ đến sự hỗ trợ của quý khách, đặc biệt là nếu quý khách có mang theo chiến cơ của mình. Chúng tôi hiện đang mở niêm phong tất cả các chiến cơ trong khoang hàng hóa.”
Ves nhìn sang Dietrich, người đã gật đầu và chuẩn bị thay bộ đồ thường nhật trên người sang bộ đồ phi công tiêu chuẩn.
“Chiếc Chim Ưng của anh không đấu lại mấy chiếc ngoài kia đâu. Kể cả bọn không gian tặc cũng được trang bị tốt hơn Quân Đoàn Chiến Cơ của nước mình. Dù cho là có cùng thế hệ đi chăng nữa, thì vẫn có sự khác biệt giữa hỏa lực và phòng thủ đấy.”
“Anh biết rồi, nhưng anh sẽ không chạy trốn trước thử thách này. Anh đã dành cả tuần chả làm gì ngoài việc uống rượu giết thời gian rồi. Chú thuê anh để làm vệ sĩ, thì đây là lúc anh đây phải làm việc kiếm tiền rồi.”
Thật ra thì Ves không hề đồng ý trả Dietrich đồng nào cả. Anh ta tự ý đi theo, nhưng cả hai đều không rảnh để nhắc đến chuyện đó. Sau khi Dietrich đã thay đồ xong, anh ta mở cửa phòng và nói chuyện với một phi hành đoàn ở gần đó. Nhân viên mặc bộ đồng phục vũ trụ liền gật đầu và để cho một con rô bốt dự phòng dẫn đường cho Dietrich đi xuống khoang chở hàng ở tầng dưới.
Những lúc thế này, Ves cảm thấy thật khó chịu vì mình không thể chiến đấu bảo vệ bản thân. Mặc dù cậu đã được đào tạo cơ bản về cách sử dụng vũ khí khi cậu học về thiết kế chiến cơ, nhưng đó chỉ là để chuẩn bị cho cậu trở thành quân nhân dự bị. Cho dù chính phủ có bắt cậu nhập ngũ vào Quân Đoàn Chiến Cơ đi nữa, thì tất cả những gì cậu có thể làm là sửa chữa và bảo trì chiến cơ mà thôi. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình phải chiến đấu với quân địch ở tiền tuyến cả.
Để bình tĩnh lại, cậu tóm lấy con mèo Lucky đang không biết chuyện gì đang xảy ra và thay một bộ đồ chân không* trước khi ngồi xuống một chiếc ghế cốt thép. Mỗi khoang phòng đều được trang bị một bộ đồ chân không và ghế gia cố với dây đai chắc chắn phòng hờ trường hợp khẩn cấp. Ves tự thắt dây an toàn và đảm bảo cậu sẽ không bị hất tung lên nếu có bất kì cú sốc đột ngột nào từ con tàu.
*Trans: Vacuum suit – Bộ đồ chân không: ý nói bộ đồ bảo vệ người mặc khỏi môi trường chân không trong vũ trụ. Giống với bộ đồ phi hành gia hay mặc ngoài không gian.
“Đừng có cựa quậy, Lucky. Tao không muốn mày lơ lửng xung quanh lỡ như trọng lực nhân tạo bị trục trặc hay gì đâu.”
Các trận chiến ngoài không gian ngày xưa đã từng rất nguy hiểm và đẫm máu cho đến khi Hiệp Hội MTA bắt đầu can thiệp. Ngày nay, các con tàu vũ trụ không được phép lắp đặt vũ khí, để góp phần giảm thiểu thiệt hại nặng nề. Thời bây giờ, bọn cướp vũ trụ đều sử dụng các chiến cơ không gian để bao vây tứ phía trong khi một vài nhóm khác sẽ tiến hành xâm nhập vào bên trong con tàu mồi. Nếu chiếc Thánh Hearst muốn sống sót qua cuộc đột kích của lũ không gian tặc này, thì nó không được phép thua hai mặt trận quan trọng đó.
Nhiều phút trôi qua trong khi Ves ngày càng ướt đẫm mồ hôi. Trong cái tình huống này, điều tồi tệ nhất chính là việc các phi hành đoàn không hề có ý định thông báo bất kì tin tức nào cho hành khách của mình. Dietrich có lẽ đã phóng ra ngoài không gian từ khoang hàng hóa ở bên dưới tàu. Liệu anh ta có thể chiến đấu trong điều kiện khắc nghiệt ngoài vũ trụ không? Liệu chiến cơ của anh ta đã được bịt kín để tránh bị rò rỉ nguồn cung khí thở hay không?
Âm thanh không hề truyền đi trong không gian. Bất kì vụ nổ hay tiếng súng nào cũng không hề ảnh hưởng đến con thuyền trừ khi nó xảy ra ở khoảng cách cực kì gần. Mặc dù Ves có thể mơ hồ cảm nhận được một vài rung chấn bất thường, nhưng cậu không tài nào đoán được nó truyền đến từ đâu cả.
Kể cả với sức mạnh của Hệ Thống, Ves vẫn không hề có gì trong tay để bảo vệ bản thân. Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã mặc kệ các lựa chọn tự vệ trong Cửa Hàng và Cây Kỹ Năng. Nếu cậu đầu tư một chút trong số 5000 DP vừa rồi vào kỹ năng phòng thủ cá nhân thì bây giờ cậu đã không phải đổ mồ hôi hột vào lúc này.
Con tàu đột ngột rung lắc nhiều lần. Vị thuyền trưởng liền nhanh chóng đưa ra một thông báo khác. “Báo động! Bọn cướp không gian đã luồn một vài con tàu xâm nhập qua vành đai chiến cơ của chúng ta. Chúng đang khoan qua các cửa sập ngay lúc này. KHÔNG ĐƯỢC CHỐNG CỰ VÀ KHÔNG ĐƯỢC RỜI KHỎI KHOANG PHÒNG CỦA MÌNH!”
Ves giận dữ chửi thề. Thằng cha thuyền trưởng vô dụng này sao không giải thích gì thêm cơ chứ. Bọn cướp không gian là ai? Chúng nó có lịch sử giết người làm thú vui hay chúng chỉ tới đây chỉ để cướp bóc hành khách?
“Chết tiệt. Mình vẫn còn hơn hai mươi tư triệu hiện kim trong tài khoản tiết kiệm. Mình không thể để mất hết được.”
Nhưng mà, bây giờ cậu có thể làm được gì? Cậu không tự ảo tưởng rằng mình có thể lẻn ra khỏi khoang phòng và giết sạch mọi kẻ đột nhập bằng tay không. Cậu thậm chí còn không hề có súng nữa là!
Cậu nhanh chóng kích hoạt Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ và mở Cửa Hàng lên ngay.
[Dao Gọt Trái Cây Cơ Bản]: 100 DP
[Súng Lục Bỏ Túi Bắn Một Viên]: 500 DP
“Cái quái gì?! Đến tận năm trăm DP chết tiệt cho một khẩu súng chỉ có một viên đạn ư?!”
Ves như muốn bứt hết tóc trên đầu mình. Quên cái khẩu súng lục đó đi, cậu thậm chí còn không đủ DP để mua cái con dao vô hại kia nữa là. Cậu đã phạm một sai lầm lớn khi sử dụng hết tất cả DP cùng một lúc.
“Được rồi, rút kinh nghiệm. Lần sau, mình sẽ dự phòng một chút DP là được.”
Trong khi Ves vẫn đang ngồi ôm con mèo đá quý của mình, cậu tiếp tục cảm nhận thêm một vài chấn động khác. Mặc dù cậu khó mà xác định được nguồn gốc của mấy cơn chấn động đó, nhưng chúng bắt đầu tăng dần về cường độ và tần suất xảy ra. Nếu cậu không lầm thì nó nghe như tiếng bước chân nặng nề ở bên ngoài. Với lớp cách âm dày của khoang phòng, cậu không có cách nào để biết rõ hơn nữa.
Giây phút lại trôi qua trong khi tần suất chấn động bắt đầu giảm dần. Đúng lúc Ves đang chuẩn bị yên tâm thư giãn thì một thiết bị phá cửa bỗng xé nát cánh cửa chính của khoang phòng.
“GIƠ TAY LÊN TRỜI! KHÔNG ĐƯỢC CỬ ĐỘNG!”
“Tôi không có vũ khí, tôi không có vũ khí!” Ves hét lên trong khi giơ hai tay của mình. Con mèo Lucky kêu méo lên sợ hãi ngay sau khi hai bộ giáp khung xương trợ lực trông cực kì đáng sợ bước vào trong khoang phòng. Trên bộ giáp là những ảnh dán nhiều loại vũ khí ngẫu nhiên và một vài cô gái ăn mặc hở hang, rõ là hai người này không phải là người của đội ngũ an ninh trên con tàu.
Hai gã đàn ông mặc áo giáp này gần như đã chiếm đến một nửa không gian trong căn phòng. Một trong hai tên cướp cầm một khẩu súng laser cỡ lớn trên vai trong khi tên còn lại đang cầm một khẩu súng lục laser đang nhả khói.
“MÀY. MÀY TÊN GÌ?”
“V-V-Ves. Ves Larkinson.”
Tên cướp cầm đầu yên lặng một chút. Ves đoán là hắn đang sử dụng hệ thống HUD* bên trong bộ giáp để tìm kiếm tên cậu trong danh sách hành khách trên tàu.
*Trans: HUD – Head Up Display: Màn hình hiển thị thông tin trên nhiều phương tiện di chuyển.
“THIẾT KẾ CHIẾN CƠ À. TỐT. BẠN MÀY ĐANG ĐÁNH NHAU NGOÀI KIA. KHÔNG TỐT. ĐI VỚI BỌN TAO.”
“Khoan, khoan, tôi có thể trả tiền. Tôi có hiện kim mà!”
“BỌN TAO CÓC THÈM CÁI MỚ HIỆN KIM RÁC RƯỞI CỦA MÀY. ĐI THEO BỌN TAO TRƯỚC KHI BẠN MÀY LÀM GÌ ĐÓ KHIẾN NÓ PHẢI HỐI HẬN.”
Tên cướp cầm đầu rút ra một con dao và cắt bỏ dây đai thắt Ves trên ghế. “ĐỨNG LÊN.”
Trước một tên cướp đang lù lù đứng đó với một khẩu súng trường và một tên khác đang chỉa con dao dày và sắc bén về phía cậu, Ves không còn lựa chọn nào khác. Cậu vẫn đưa tay lên trời và từ từ đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi không muốn bị thương đâu. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì, chỉ đừng làm tôi đau là được.”
“THƯ GIÃN NÀO, NHÓC. CỨ LÀM THEO LỜI TAO NÓI, VÀ MÀY CÓ THỂ-“
Tên gian tặc đột nhiên câm lặng ngay lúc một tia chớp vàng cắt ngang qua cổ hắn. Một tiếng vụt nhẹ nhàng vang lên trong không trung khiến mọi người giật mình. Ra là cái tia chớp đó chính là Lucky vừa đáp xuống trên nóc ngăn kéo quần áo với đôi mắt phát sáng màu xanh dương. Một cặp móng vuốt năng lượng xòe ra từ đôi chân nhỏ nhắn của nó. Một vài giọt máu còn bám lên bề mặt của nó liền kêu xèo xèo khi sức nóng của cặp móng làm bay hơi số chất lỏng còn lại.
Tên cướp ở phía trước mặt cậu kêu ồng ọc vài giây trước khi ngã xuống sàn. Bộ giáp khung xương trợ lực của hắn hầu như không thể nào chống lại đòn tấn công bất ngờ của Lucky.
“CÁI QUÁI? FREDDY? FREDDY! CON MÈO KHỐN KIẾP!”
Tên còn lại liền nổi đóa và khai hỏa khẩu súng của hắn. Một luồng sáng màu trắng nóng hổi phóng ra từ nòng súng và làm bốc hơi giường của Dietrich trước khi hắn hướng nòng lên nóc ngăn quần áo kia.
“Lucky! Chạy đi!”
Cặp mắt của con mèo lại càng sáng rực trước khi nó biến mất sau một tia sáng khác. Nửa giây sau đó, Lucky đã hạ cánh xuống đất ngay trước cánh cửa khoang phòng bị phá nát trong khi tên không gian tặc thứ hai cũng chịu số phận y chang với nửa bên cổ hắn bị một chiếc vuốt sắc nhọn cắt đứt. Cái sàn liền rung chuyển khi gã ta ngã lên người đồng bọn của hắn, và không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Trong khi Lucky vô hiệu hóa cặp vuốt chết người của nó và bắt đầu chải chuốt, Ves xanh mặt nhìn chằm chằm vào cái vũng máu đang lan rộng khắp sàn. Bữa trưa của cậu đột nhiên trào lên khỏi dạ dày. Cậu liền nôn ngay bên trong cái mũ bảo hiểm trong suốt của mình. Bộ đồ kín khí của cậu tự động phát hiện mối nguy hiểm và mở cái tấm chắn phía trước mặt cậu. Sau khi nôn thốc nôn tháo hết cả dạ dày, cậu mới thở một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm Lucky như thể nó là ma quỷ chẳng bằng.
“Lucky, mày…cặp vuốt. Từ khi nào mà mày…”
Ves chợt nhớ cái hộp bí ẩn lúc trước. Không lẽ cái thứ bên trong chiếc hộp lại liên quan đến việc Lucky có thể sử dụng cặp vuốt năng lượng của nó ư?