Chương 82: Cuộc so tài minh bạch
Chương 82: Cuộc so tài minh bạch
Bây giờ thì cuộc thi đã loại phần lớn các nhà thiết kế khác trong vòng loại, cho nên số thí sinh còn lại sẽ có nhiều không gian hơn để thi đấu. Một hệ thống ghép trận tự động bắt đầu bắt cặp thí sinh với nhau để chuẩn bị cho vòng hai, và nó khiến cho mọi người phải đảo vị trí loạn xà ngầu cả lên . Ves phải đi sang khu vực cánh trái của sân thi đấu và gặp mặt đối thủ của mình.
“Chào. Tôi là Ves Larkinson.” Cậu lịch sự giới thiệu bản thân, đồng thời nhìn lên bảng tên của đối thủ mình. “Vậy anh tên là Floyd Lee à?”
“Tch. Trận này dễ ăn rồi.” Tên sinh viên tốt nghiệp ở Leemar kia khịt mũi trả lời. Khác với những sinh viên mặc bộ đồng phục màu tím, gã mặc một bộ màu xanh lam đặc biệt, được trang trí bằng nhiều biểu tượng và kí hiệu hơn. Gã cũng mang một chiếc băng đeo chéo màu bạc, trông có vẻ như nó tượng trưng cho cái gì đó ghê gớm lắm mà Ves vẫn chưa nghĩ ra được, mặc dù chỉ có một số ít sinh viên tốt nghiệp mới mang cái băng đeo cùng màu như vậy.
Ves hơi nhíu mày trước phản ứng hời hợt của đối thủ cậu. Cậu muốn chủ động trò chuyện với gã để tìm hiểu thêm về đối thủ, nhưng ngoài sự khinh thường ra mặt của gã thì cậu chẳng thể tìm ra manh mối nào nữa. Cậu chỉ đoán rằng thằng cha bảnh bao này phải là người thượng lưu, và nghe cái chất giọng của gã thì có vẻ như gã xuất thân từ một hành tinh trung tâm của Tập Đoàn Carnegie.
“Bỏ cuộc đi, thằng hai lúa. Tao không biết làm sao mày qua được vòng loại, nhưng tao chắc chắn là mày sẽ bị đá đít khỏi đây thôi. Tao đề nghị mày tự rút lui đi là vừa và nhường đường cho một bậc thầy tương lai thì hơn.”
“Không, cảm ơn. Tôi sẽ ở lại.” Ves cộc lốc trả lời. Cậu đã từng gặp vô số kẻ kiêu căng tự nhận mình là bố thiên hạ từ hồi cậu còn đi học ở Rittersberg, và cậu đã rút ra kinh nghiệm rằng cách tốt nhất để đối phó với lũ đấy là đừng có nhiều lời với chúng nó.
Floyd vẫn muốn tiếp tục ba hoa lần nữa. “Mày đừng nghĩ là luật lệ ở đây có thể kìm hãm một người tầm cỡ như tao. Tao có thể dễ dàng thổi bay mày đi luôn nếu mày làm tao thấy ngứa mắt đó.”
“Anh có chắc là nói to như thế dưới vô số hệ thống giám sát đang hoạt động xung quanh là ý hay không đấy?”
“Cái trường bé tí này có quan tâm éo đâu.”
Có vẻ như Ves đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào sự công bằng tại Viện Công Nghệ Leemar này rồi. Trong những cuộc thi trước, đôi lúc nó chợt kết thúc một cách kì lạ sau khi một vài thí sinh với điều kiện yếu kém hơn chợt bỏ cuộc hoặc tự nhiên bị bệnh. Cuối cùng thì tình hình đã trở nên tồi tệ đến mức trường LIT phải đưa ra tuyên bố và đặt dấu chấm hết cho những hành động nhơ nhuốc ấy.
Tâm trạng của Ves dần sa sút sau khi cậu nhận ra lời nói không phải là thứ có thể thật sự bảo vệ cho sự an toàn của cậu. Cậu nghiên cứu gã Floyd kỹ hơn. Mặc dù gã tỏa ra phong thái khiến người khác phải nể phục, nhưng Ves không thấy gã ta có nét quý tộc hay gì cả. Cậu còn chẳng nhận ra tên tuổi của gã, vậy thì chắc chắn thằng cha này cũng không nổi tiếng gì cho cam.
Đối với một người vừa mới đối mặt với tử thần thì Ves làm gì mà dễ khuất phục đến vậy chứ. Không một lần nào nữa. Mặc dù cậu vẫn hành động khá kín đáo, nhưng cậu cũng mới nhận ra rằng sẽ có những lúc cậu phải tiếp tục tiến về phía trước dẫu có gặp nhiều trở ngại đi chăng nữa.
“Anh tự nhận mình là bậc thầy, nhưng tôi chỉ nghe dăm ba câu khoác lác phát ra từ miệng anh thôi. Lần sau anh cứ quay lại trước mặt tôi với con dấu bậc thầy chính thức của MTA đi rồi hẵng nói chuyện. Cho đến lúc đó, chuẩn bị đi về dinh thự của anh đi là vừa, bởi vì tôi sắp sửa đá đít anh trong vài tiếng nữa thôi.”
“Mày…!”
Và thế là, Ves đã cắt đứt mối giao lưu với đối thủ của mình. Nếu không có cách nào hòa giải cuộc xung đột này, thì Ves có lẽ đã tự dồn mình vào chân tường rồi cũng nên. Nếu cậu thật sự được một trong các bậc thầy chú ý đến, thì một tên khoác lác ngu muội như gã Floyd đây chẳng còn đáng để bận tâm đến. Còn nếu cậu bị đánh trượt, thì cậu không chỉ thất bại nhiệm vụ của Hệ Thống, mà cậu còn phải cảnh giác hơn trên đường trở về nhà.
Trận đấu bắt đầu tiến hành ngay sau đó. Tiếng ồn ào dần biến mất trong khi một màn hình chiếu mới xuất hiện xung quanh các thí sinh. Tất cả mọi người đều nhận ra giao diện quen thuộc của xưởng chế tạo chiến cơ ảo. Chỉ có một điểm bổ sung duy nhất là tất cả thí sinh đều có thể quan sát xưởng thiết kế của đối thủ và thậm chí còn có thể truy cập vào các tệp tin thiết kế của họ trên máy tính nữa.
Giáo Sư Marshall liền giải thích quy trình thi đấu cho các mẫu thiết kế của họ ở cuối giai đoạn thiết kế. “Như những trận đấu tay đôi tiêu chuẩn, các mẫu thiết kế của cô cậu sẽ được các A.I. độc quyền của chúng tôi điều khiển qua hàng trăm mô phỏng khác nhau. Thí sinh nào có thể thiết kế một chiếc chiến cơ thắng nhiều trận nhất sẽ đủ điều kiện vào vòng kế tiếp. Nhưng chỉ có một thay đổi nhỏ.”
Ai cũng nín thở chờ đợi.
“Những phi công A.I. sẽ ghi nhớ các trận đấu trước và rút kinh nghiệm để cải thiện hiệu suất của nó.”
Đây quả là thông báo bom tấn. Kể cả sau hơn hàng trăm năm phát triển, các phi công A.I. vẫn không bao giờ có thể thực sự sánh ngang với các phi công con người. Những mô phỏng thông thường chỉ sử dụng các A.I. cơ bản và đơn giản nhất để thử nghiệm. Nói chung thì chỉ có những A.I. cao cấp mới có thể thích nghi và học hỏi từ kinh nghiệm trong quá khứ, và nó cần rất nhiều hệ thống xử lý cường độ cao mới có thể làm được.
Người ta thường áp dụng một chiến lược phổ biển trong việc thiết kế chiến cơ cho những cuộc đấu tay đôi như thế này chính là họ chỉ cần thiết kế làm sao cho càng đơn giản càng tốt. Chiến cơ càng đơn giản, thì thời gian thích ứng càng nhanh. Điều này giúp cho các phi công A.I. có thể học cách điều khiển chiến cơ nhanh nhất có thể để sử dụng nhiều thế mạnh của chiến cơ một cách hiệu quả nhất.
Trong tình huống mà A.I. có thời gian để rút kinh nghiệm từ sai lầm của nó và cải thiện hiệu suất theo thời gian thì câu chuyện đã khác. Những chiến cơ cao cấp hiệu suất cao thường phức tạp hơn nhiều, cùng với thời gian thích nghi lâu hơn bình thường. Nhưng thế mạnh của một chiến cơ phức tạp như vậy chính là nó có khả năng xử lí nhiều tình huống nhất định tốt hơn hẳn so với những chiến cơ khác. Nếu phi công A.I. có thể nắm bắt đúng kỹ năng cho đúng tình huống tác chiến, thì nó đã có thể tận dụng sức mạnh của chiến cơ cao cấp đó lên một đỉnh cao chưa từng có.
“Các cô cậu có tám tiếng đồng hồ để thiết kế chiến cơ của mình. Bắt đầu.”
Mọi thí sinh đều mở máy tính và truy cập phần mềm thiết kế. Ở cấp độ của họ, trường LIT không yêu cầu thí sinh phải thiết kế một chiếc chiến cơ hoàn hảo ngay từ trang giấy trắng, cho nên ai cũng có thể lựa chọn nhiều bộ phận tiêu chuẩn có sẵn. Ves nhìn sơ thử xem cậu phải sử dụng những loại bộ phận nào, và ước tính rằng chúng nằm trong cấp độ chiến cơ 3-sao trong Iron Spirit.
“Cái này có hơi quá tầm với kinh nghiệm của mình, nhưng mà mấy cái nâng cấp mới đây chắc là sẽ giúp mình xử lí nó thôi. Đầu tiên, mình phải xác định hình dạng và hạng cân trước đã.”
Cậu nhìn sang phía Floyd, gã đang rất tự tin chọn một bộ khung mà thậm chí còn không thèm đợi Ves hành động. Cái xưởng thiết kế trống không của gã bỗng dưng bừng sáng và một chiếc chiến cơ hình con báo khổng lồ đập vào mắt cậu.
Tên thiết kế gia đang lơ lửng trên không kia cười nhạo Ves. “Hahaha, tao đã cho mày cơ hội để rút lui, mà mày không chịu, giờ thì đã quá trễ rồi! Tao lúc nào cũng đứng đầu lớp thiết kế chiến cơ họ nhà mèo đấy! Để bản thân tao là Luyện Thú Sư đây cho mày thấy thế nào là lễ độ!”
Đáng buồn thay là Ves không mấy quen thuộc với chiến cơ dạng thú cho lắm. Cho dù cậu có thể thấy mọi thứ thằng cha Floyd đang làm, nhưng mà cậu không hiểu cái mô tê gì thì cũng có khác nào thằng mù đâu.
Nếu Floyd mà chọn thiết kế chiến cơ dạng người, thì Ves đã có thể dễ dàng phân tích mọi động thái của gã rồi. Nếu cậu nhớ không lầm thì chiến cơ thú thường có tính linh hoạt cao cùng với độ cơ động siêu việt. Chỉ với bốn chi, những chiếc chiến cơ hổ hoặc sói đều sở hữu tốc độ và sự nhanh nhẹn vô song, đôi lúc còn bỏ xa những chiếc chiến cơ dạng người khác ở cùng hạng cân.
Đổi lại thì những chiếc chiến cơ bốn chân ấy lại không có nhiều lựa chọn thiết kế cho lắm. Chiến cơ hình sói thường phải sử dụng cái hàm với nhiều bộ phận phức tạp của chúng, trong khi chiến cơ hổ thì dựa vào móng vuốt sắc nhọn của nó. Tuy có nhiều điểm khác nhau, nhưng chung quy thì đó vẫn là những lựa chọn chính. Theo những gì mà Ves có thể nhận định, thì chiếc chiến cơ hổ của Floyd nằm ở nửa dưới của xếp loại hạng trung.
“Một chiếc chiến cơ như vậy sẽ phụ thuộc vào tốc độ và động năng để vồ lấy con mồi. Trong một địa hình rộng lớn, thì một chiếc chiến cơ hạng nhẹ có độ bền cao có thể duy trì khoảng cách và từ từ hạ gục con hổ chiến cơ.”
Ves không tin đây là đáp án đúng. Ai mà biết được liệu Floyd có theo học mấy lớp của Bậc Thầy Olson để rồi tạm thời gia tăng tốc độ cho chiến cơ của gã hay không chứ. Cậu không muốn phải đặt cược vào lúc này.
“Mình sẽ có nhiều lựa chọn hơn nếu mình chế tạo một chiếc chiến cơ cứng cáp hơn. Có lẽ tốt nhất là mình nên thiết kế một chiếc hạng nặng, nhưng mình không có kinh nghiệm thực tiễn nào cả. Mình chỉ có thể dựa vào chiến cơ hạng trung-nặng mà thôi.”
Mặc dù cậu không rõ liệu Yếu Tố X có ảnh hưởng đến phi công A.I. hay không, nhưng cậu vẫn dành ra một vài phút để xây dựng ý định cho riêng mình. Nhờ có khả năng tập trung mới được nâng cấp mới có thể giúp cậu dễ dàng đi vào tâm trạng phù hợp hơn. Cho dù thằng Floyd đôi lúc lại quấy rầy cậu, nhưng Ves cũng chả cần bận tâm gì đến lời nói của gã.
“Nếu Floyd thích làm Luyện Thú Sư thì chiến cơ của mình sẽ là thợ săn tối thượng.”
Cuối cùng thì, Ves vẫn dựa vào kinh nghiệm thiết kế chiếc Caesar Augustus khi xưa của mình. Cậu lướt qua phần linh kiện và chọn một đôi chân, một đôi tay và thân hình có kích thước phù hợp như chiếc Caesar Augustus.
Tất cả những bộ phận cơ bản cho chiến cơ hạng trung của cậu đều đã xuất hiện bên trong xưởng thiết kế ảo. Với một đôi chân và phần thân chắc chắn, chiếc chiến cơ mà cậu đang hình dung ra có thể chịu một đòn húc thẳng vào người nếu nó mang theo tấm khiên bên người.
Để chống lại chiến cơ thú, thì cách tốt nhất là bắn hạ chúng trước khi chúng đến gần phạm vi cận chiến. Nếu Ves biết trước địa hình của trận đấu tay đôi, thì cậu đã có thể thoải mái chọn lựa hơn. Thế nhưng Giáo Sư Marshall chẳng hề đả động gì cả, nên nó có nghĩa là trận đấu sẽ diễn ra trên các địa hình ngẫu nhiên. Cậu vẫn không thể chắc chắn liệu chiến cơ của cậu có thể đối mặt với chiến cơ thú ở trên địa hình trống trải hay không nữa.
“Trang bị chính sẽ là kiếm với khiên. Không, có lẽ một cây giáo thì tốt hơn, với một con dao đề phòng. Cách tốt nhất để chặn một cú húc lao đến từ xa chính là giương một thứ gì đó vừa dài vừa nhọn về phía nó.”
Thế rồi lỡ như Floyd gắn vũ khí tầm xa lên chiến cơ của gã thì sao. Ves nghiên cứu giai đoạn thiết kế ban đầu của đối thủ và ghi nhận rằng ở trên miệng và hai bên sườn đều có những bộ phận thích hợp để lắp một vài khẩu súng trên đó. Có lẽ gã muốn Ves phải đoán già đoán non cũng nên.
Nếu Floyd muốn dự phòng cho nhiều tình huống, thì gã chắc chắn sẽ lắp ít nhất một khẩu súng tầm xa. Có nghĩa là Ves cũng phải đáp trả như vậy. Cậu nhìn những bộ phận đã chọn và nhận ra cánh tay chỉ có thể gắn súng trên vai mà thôi. Cậu không cần phải lo nghĩ gì nhiều về vũ khí gắn cổ tay rồi đấy.
“Súng gắn vai thì lại quá bất ổn, nhưng mình không có lựa chọn nào khác. Nếu mình chỉ dùng súng trường không thôi thì chiến cơ của mình sẽ mất quá nhiều thời gian để đổi vũ khí.”
Cái gì cũng có cái giá của nó. Một chiến cơ với vũ khí gắn vai sẽ không bao giờ sánh ngang với một xạ thủ chuyên nghiệp trong một cuộc đấu súng. Ves vẫn một mực đi với lựa chọn của mình bởi vì cậu không tin rằng Floyd sẽ hoàn toàn dựa vào súng laser hoặc súng pháo cho chiến cơ thú của gã.
Sau một khoảng thời gian, Floyd cười ha hả khi thấy quyết định của Ves. “Hahaha! Không quyết định được à? Mày cứ nghĩ lung tung rồi chẳng làm được cái thá gì đâu.”
Ves cóc quan tâm đến tất cả mọi thứ trừ công việc của mình. Trừ khi Floyd bỏ chiếc chiến cơ thú của gã và thiết kế một chiếc khác với bộ khung hoàn toàn mới, thì Ves sẽ chẳng làm được gì nếu cậu cứ nhìn chằm chằm vào thiết kế của đối thủ. Cậu tin vào mẫu thiết kế của mình và khả năng săn hổ của nó.
Cậu chọn cách thiết kế một chiếc hạng trung dựa trên áo giáp, độ nhanh nhẹn và khả năng cận chiến. Để đánh bại một chiếc chiến cơ thú thì cần phải có độ linh hoạt nhất định. Nếu cậu khiến cho chiến cơ mình quá cứng nhắc, thì nó sẽ không thể nào theo kịp chiếc chiến cơ thú chuyên thọc sườn kia.
Những bộ phận cậu chọn đều đã sở hữu lượng giáp vừa ý. Cậu chỉ cần thay thể lớp giáp nền bằng một bộ khác nhẹ hơn nhưng bền hơn bằng cách sử dụng máy nén hợp kim. Những ai không có kiến thức về lĩnh vực nén hợp kim thì chỉ có nước gãi đầu, nhưng với chàng trai Ves đã lĩnh ngộ tất cả kiến thức cơ bản của nó, thì cậu vẫn có thể chế tạo nhiều lớp giáp khác nhau cho dù chỉ sử dụng vật liệu tiêu chuẩn.
Để chế tạo tất cả bộ giáp thay thế bằng tay cũng phải mất đến tận ba tiếng, và đó là xưởng thiết kế ảo đã tăng tốc độ cho cậu rồi đấy. Quá trình này còn lâu hơn thế nhiều trong đời thực. Do người ta phải kết thúc trận đấu tay đôi cho chiến cơ nội trong vòng hôm nay, cho nên những chiếc xưởng ảo này đã được bổ sung nhiều chức năng tiện ích như thế để không làm khán giả cảm thấy nhàm chán.
Cậu dành thêm hai tiếng nữa để lắp tất cả mọi thứ vào chiến cơ. Do Ves chỉ cần sử dụng các trang bị đơn giản, nên cậu không cần phải tái thiết kế cấu trúc bên trong quá nhiều. Kết hợp với kỹ năng Cơ Khí thành thạo của cậu, cậu có thể dễ dàng lắp ráp nhiều bộ phận khác nhau thành một sản phẩm tổng thể hoàn chỉnh. Cậu chỉ thực hiện một vài thay đổi nhỏ để cải thiện tay cầm giáo cho chiến cơ của cậu mà thôi.
Một người thợ săn dần thành hình.
Chỉ còn vài tiếng nữa là hết giờ, Ves ngẩng đầu lên để xem cha nội Floyd kia làm đến đâu rồi. Cậu há hốc mồm khi nhìn vào thiết kế của đối thủ.
Bằng cách nào đó, gã đã biến đổi chiến cơ hổ hạng trung chuyên đi đột kích của gã thành một chiến cơ nhân mã mang trọng pháo hạng nặng. Không biết vì sao mà nó có thể mang khối lượng giáp khổng lồ mà không ảnh hưởng đến chuyển động của nó, trong khi cái đầu đã bị thay thế bằng một bộ phận gắn một khẩu súng laser trông rất là quan ngại. Floyd thậm chí còn bỏ luôn cả móng vuốt và thay chúng bằng những chiếc móng guốc nặng cân. Thế nhưng, vũ khí chính của nó chính là cái bệ phóng mang đủ loại tên lửa được gắn trên lưng nó.
Mặc dù chiếc nhân mã không hề có khả năng cận chiến nào cả, nhưng chỉ cần tên lửa và khẩu laser tối tân của nó thôi là đã đủ quét sạch mọi thứ trong tầm nhìn của nó. Những thay đổi đột ngột ấy cũng tạo ra nhiều điểm yếu. Động cơ của nó không thể chịu nổi cân nặng và khẩu súng laser ấy lại sử dụng quá nhiều năng lượng so với khả năng chuyển đổi năng lượng mà lò phản ứng có thể sản xuất.
Thế nhưng nhìn sao thì cũng thấy Ves đang đứng ở thế bất lợi. Chiếc chiến cơ nhân dạng của cậu không thể hoạt động ở tầm xa và chạy quá chậm để có thể rút ngắn khoảng cách kịp thời.
“Thôi thấy mẹ rồi.” Ves tự trách bản thân. Cậu đã quá tập trung vào việc duy trì tâm trạng của mình, mà khiến cậu quên rằng đối thủ cũng có thể quan sát chiến cơ của cậu. Bây giờ cậu phải trả giá sau khi đã lỡ để cho Floyd quay ngoắt 180 độ mà cậu không hề hay biết gì cả. Có vẻ như việc tập trung quá mức vào Yếu Tố X không phải lúc nào cũng cần thiết.