Chương 92: Nhân đôi rắc rối
Chương 92: Nhân đôi rắc rối
Sau hai tiếng đồng hồ đi săn một cách thận trọng, Lovejoy cũng đã nộp được bốn đồng xu vàng. So với các đối thủ khác, thì kết quả như vậy đã quá tốt rồi. Nữ thần may mắn vẫn tiếp tục mỉm cười với cậu khi cậu bắt gặp hai chiếc hạng nhẹ khác đang cố gắng mang đồng xu đi nộp lấy điểm. Do những cỗ máy ấy đều bị ép đi ra chiến trường sớm hơn dự định với chất lượng cực kì tệ hại, cho nên Lovejoy dễ dàng nghiền nát chúng bằng chiếc chiến cơ đắc lực của mình.
Tuy nhiên, cuộc thi bây giờ đã chuyển sang giai đoạn giữa trận. Những chiếc chiến cơ tồi tàn cũng không còn xuất hiện nữa. Với thời gian thiết kế gần như là gấp đôi, đợt sóng chiến cơ tham gia sau đó đã áp đảo những chú chim xuất kích sớm hơn với sự khác biệt đáng kể.
“Thật đáng sợ! Nơi này bắt đầu đông hơn rồi.” Cậu lẩm bẩm trong khi cảnh giác rút lui khỏi khu vực mới xuất hiện một đồng xu. Ba chiếc chiến cơ mới tinh đang tranh đấu để giành lấy đồng xu kia. Một chiếc hạng nhẹ yếu ớt như chiếc Kì Lân của cậu thì không tài nào đánh bại bất kì ai trong trận ẩu đả đó. Cậu biết giới hạn của mình.
“Mình vẫn chưa có đủ đồng xu.”
Mặc dù cậu có thể chịu lép vế trước những cuộc đụng độ máu lửa nhất, nhưng cậu cũng cần phải chiến đấu để chiếm lấy những đồng xu quý giá ấy. Nếu không nộp thêm ít nhất hai hoặc ba đồng xu nữa, thì cơ hội lọt vào vòng trong có thể sẽ đi tong mất.
Cậu di chuyển xuyên qua khu rừng một cách cẩn trọng. Đến hiện tại, có khá nhiều khu vực đã xuất hiện vết tích chiến đấu ở khắp mọi nơi. Mặt đất thì bị cháy xém, còn cây cối thì ngã rạp ở xung quanh. Xác chiến cơ thì nằm rải rác như đồ chơi trong phòng trẻ con vậy. Nhiều chiếc chỉ bị hư hại nhẹ trước khi nó bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
“Cũng may là nhà thiết kế chiến cơ của mình cũng không phải là thằng ngốc. Mình vẫn có thể trụ được thêm vài giờ nữa.”
Vấn đề duy nhất mà cậu phải đối mặt chính là cỗ máy của cậu cần phải sạc năng lượng thường xuyên. Một vài kho tiếp tế rải rác khắp đấu trường đều là những khu vực dễ nhìn thấy nhất. Cậu luôn phải cảnh giác sau lưng phòng trường hợp cậu gặp phục kích bất ngờ.
Cảm biến của cậu kêu cái bíp, cảnh báo cậu có một đồng xu ở gần đó. Cậu lái chiến Kì Lân về phía trước và cẩn thận di chuyển qua những tán lá. Cậu phát hiện một đồng xu đang nằm trên vách đá, trông có vẻ chưa có ai chiếm lấy nó.
“Mình có đang ở một mình không?” Lovejoy tự hỏi khi cậu nghi ngờ nhìn dáo dác xung quanh.
Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy? Với một tay cầm khẩu súng lục laser và tay kia cầm một thanh kiếm sẵn sàng giao chiến, chiếc Kì Lân của cậu cúi người xuống đằng sau một bụi cây rậm rạp và kiên nhẫn chờ đợi. Cậu giảm công suất của hệ thống xuống để làm cho bức xạ nhiệt của chiến cơ mình hòa lẫn với môi trường xung quanh.
“Trừ khi có người lái một chiếc trinh sát chuyên dụng, thì sẽ không có ai phát hiện ra mình được cả.”
Sự thận trọng của cậu hóa ra lại có ích, bởi vì tầm một phút sau đó, bỗng có một chiếc hạng nhẹ trông rất là máu chiến tiếp cận cái đồng xu ấy. Nó có vẻ như là một chiếc biệt kích khá là sắc sảo. Hai khẩu pháo gắn cổ tay của nó đủ hỏa lực để làm tan chảy chiếc Kì Lân trong một khoảng thời gian ngắn, mặc dù ngược lại nó cũng sẽ bị quá nhiệt đến mức báo động. Tuy nhiên, chiếc biệt kích đó không hề yếu đuối một chút nào, mà nó đã được thiết kế khá là công phu với thời gian ít nhất là bốn tiếng đồng hồ mới hoàn thành.
Sau khi quét xung quanh một hồi, chiếc biệt kích không hề phát hiện ra chiếc Kì Lân. Nó liền tiện tay nhặt lấy đồng xu rồi chạy đi mất.
“Mình có nên dí nó hay không đây?” Lovejoy cân nhắc cẩn thận. Nếu cậu nhảy ra phục kích nó ngay lúc này, thì cậu có cơ hội tung ra một đòn chí mạng. Mặt khác, chiến cơ biệt kích hạng nhẹ là một trong những khắc tinh của chiếc Kì Lân mà cậu phải tránh đụng độ. Cậu quyết định không phục kích nữa.
“Gì mà đen dữ vậy. Mình mất công tìm được một đồng xu rồi mà chỉ biết nhìn đứa khác lấy nó đi.”
Lovejoy có cảm giác như thể mình đã làm chiến cơ của cậu thất vọng. Cậu đáng lẽ phải xông ra tả xung hữu đột với kẻ địch một cách trực tiếp và công bằng nhất mới phải. Rồi cậu phải lén lút làm gì để rồi cũng chỉ biết ngồi thừ ra đó khi cậu bắt gặp đối thủ cao hạng hơn ư? Điều này khiến cậu khó chịu vô cùng. Cậu đã trở nên hèn nhát như vậy từ khi nào?
Cảm biến của cậu bỗng phát hiện một cuộc ẩu đả ở trên bờ sông phía xa. Chiến cơ của cậu nhanh chóng quay lại và tiến lại gần cái tiếng động lớn kia. Từ cái tiếng ồn mà cậu có thể nghe được ở tận đây, cậu nhận ra cuộc chiến đang ngày càng dữ dội.
“Hai đồng xu ư!” Lovejoy kêu lên khi cậu tiếp cận khu vực đấu đá giữa năm chiến cơ khác nhau. Cậu đoán là có hai cặp chiến cơ đang rượt đuổi nhau rồi vô tình chạm trán, rồi một chiếc chiến cơ khác cũng nhập cuộc ngay sau đó.
Chàng trai phải nín thở khi thấy cả năm chiến cơ đều là năm chiếc hạng trung. Chúng chuyên đi đánh giáp lá cà nhưng tốc độ thì không có gì đặc biệt. Những tên sở hữu hai đồng xu ban đầu đành phải thả chúng sang một bên để tập trung tất cả sự chú ý vào trận đánh này.
Cậu học viên liền nghĩ ra một kế hoạch táo bạo để cướp lấy mấy cái đồng xu rồi té gấp. Nếu cậu có thể lách qua bọn chúng một cách lanh lẹ và chính xác, thì chúng sẽ không bao giờ bắt đuôi cậu được.
“Mười giây. Chỉ cần mình không bị trúng đạn trong khoảng thời gian đó thì mình có thể tẩu thoát mà không hề hấn gì.”
Cậu chắc chắn rằng cậu có thể né tránh tất cả vũ khí cận chiến nhưng không mấy tự tin vào khả năng né đạn của mình. Trong lúc mấy chiếc chiến cơ kia đang ngày càng chịu thêm nhiều thương tích, thì cơ hội của Lovejoy cũng đang nhanh chóng khép lại. Cậu phải quyết định ngay bây giờ.
“Ah, kệ, chơi luôn!”
Chiếc Kì Lân phóng ra khỏi những cái cây và lao đến đồng xu gần nhất. Một trong số năm chiếc chiến cơ ấy để ý thấy kẻ địch mới đến nhưng không thể phản ứng kịp thời, trong khi đám còn lại thì quá tập trung vào trận ẩu đả và chỉ phát hiện khi cậu đã chạy đến gần để cướp lấy một trong hai đồng xu kia.
“Đừng có hòng!” Tên phi công xạ thủ gầm lên và khai hỏa tia laser về phía chiếc Kì Lân.
Chiếc hạng nhẹ ấy đã lấy được đồng xu nhưng đồng thời cũng bị trúng đạn vào bên hông. Đôi chân của nó vẫn chạy tốt, nhưng lỡ bị dính thêm một đòn nữa là khỏi di chuyển luôn. Lovejoy nghiến răng và lạng lách đánh võng xung quanh bọn chiến cơ địch để tiếp cận cái đồng xu thứ hai.
“Bắt lấy thằng trộm!”
“Nó chạy nhanh quá!”
Chiếc Kì Lân trúng thêm vài phát đạn nữa, nhưng chúng chỉ làm xước lớp giáp mà thôi. Lovejoy đã chọn đúng thời điểm để hành động, bởi vì mấy chiếc chiến cơ kia hoặc đã hết đạn hoặc đã bị quá nhiệt nghiêm trọng. Sau khi cúi xuống để nhặt đồng xu thứ hai, chiếc Kì Lân chạy đi như một con mèo vừa săn được một con chim yến vậy.
Ngay cả những bình luận viên đang theo dõi từ trên cao cũng đã để ý đến cuộc đột kích đầy táo bạo này, mặc dù các phi công tham trận không thể nghe họ nói cái gì cả.
“Học viên Lovejoy ngầu bá cháy quý vị ơi! Cậu ta dám cướp lấy hai đồng xu ngon lành từ một bầy chiến cơ dữ dằn giữa thanh thiên bạch nhật. Liệu cậu ấy có tẩu thoát được hay không?”
“Úi da! Có vẻ như một cái chân của nó bị trúng đạn rồi! Nhưng mà khoan đã! Chiếc chiến cơ vẫn chạy hăng như ngựa vậy! Thật ngoạn mục!”
“Cậu ấy đã tẩu thoát thành công! Đám chiến cơ hạng trung đã mất dấu tên trộm nhỏ bé đó rồi. Thật đáng thương! Họ đã chiến đấu lâu đến vậy để rồi cuối cùng lại trắng tay mà còn mang đầy thương tích nữa. Cơ hội chiến thắng của họ đã giảm xuống gần như bằng không rồi quý vị.”
Thực ra thì trông chiếc Kì Lân chạy thục mạng hết công suất như thế thôi chứ nó chịu thiệt hại trầm trọng hơn khán giả nghĩ nhiều. Nó chạy với tốc độ cao làm tăng thêm áp lực cho cái chân bị trúng đạn ban nãy, và làm giảm đi thời gian hoạt động của nó. Lovejoy không còn lựa chọn nào khác hơn ngoài việc tiếp tục chạy hết tốc lực để cắt đuôi bọn địch truy đuổi phía sau.
“Vậy là được rồi.” Lovejoy vừa thốt lên vừa thở nặng nhọc. Cậu nhìn xuống chân mình và trông thấy thiệt hại khá nghiêm trọng. “Nó không chịu được lâu nữa, nhưng chắc là đủ lâu để mình đi nộp đồng xu nhỉ.”
Lovejoy đã hy sinh rất nhiều để lấy được chiến lợi phẩm này. Chàng trai thậm chí còn vứt bỏ khẩu súng lục và thanh kiếm của mình để giảm bớt trọng lượng trên người nữa.
Trong giai đoạn thi đấu này, cậu có thể tận dụng bất kì vũ khí nào từ xác chiến cơ rải rải khắp đấu trường, chỉ cần nó đơn giản là được. Những vũ khí tinh vi và phức tạp hơn thì thường có tính năng xác nhận danh tính để ngăn chặn những kẻ sử dụng trái phép.
Sau khi nhặt một con dao bị ai đó vứt đi, chiếc Kì Lân cẩn thận bước về phía điểm giao nộp gần nhất. Bởi vì cậu mang đến tận hai đồng xu béo bở, gấp đôi so với những người khác, cho nên cậu cố gắng ngụy trang hàng nóng của mình tốt nhất có thể. Cậu đào một ít đất đá để phủ lên hai cái đồng xu ấy càng dơ càng tốt rồi chặt một thân cây khô để nhét chúng ở giữa cái rãnh cắt rộng bên trong.
“Trông như thế này thì cũng không lừa được ai nếu bọn họ đến gần, nhưng ít nhất thì hai đồng xu cũng sẽ không bị lộ do ánh phản chiếu của nó.”
Đa số các phi công đều không rảnh để gây hấn với bất kì chiến cơ nào khác nếu nó không mang theo tiền xu bên người. Một trận đấu như vậy thật sự vô nghĩa và cũng chẳng giúp ích gì nhiều để tăng điểm số cho họ. Tuy nhiên, vẫn có nhiều trường hợp ngoại lệ.
Một con chiến cơ hình thỏ trông vô hại liền nhảy ra chặn lối đi của chiếc Kì Lân. Mặc dù bên ngoài trông khá là yếu ớt, nhưng Lovejoy phải khựng lại vì cậu cảm thấy nổi da gà. Chiếc chiến cơ bốn chân ấy rõ ràng đã trải qua nhiều trận đánh khó khăn. Toàn bộ lớp giáp trông thật rã rời sau khi phải chịu nhiều đòn công kích sượt qua nó. Điều mà Lovejoy đặc biệt chú ý chính là dẫu bên ngoài trông rất là tơi tả, nhưng chiếc chiến cơ hình thỏ vẫn tránh được nhiều thiệt hại nghiêm trọng.
Người lái nó hẳn phải là một phi công xuất chúng.
“Chiến cơ của mày không đánh bại được tao đâu. Mày có thể tránh đường cho tao nhờ được không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ con thỏ kia. “Sau khi mày cho tao xem cái gì trong tay đã.”
“Đây chỉ là một khúc gỗ tao tiện tay nhặt lên thôi. Nó có thể sử dụng để đánh lạc hướng nếu tao ném nó vào mặt những thằng khốn đáng ghét như mày.”
“Hài hước đấy. Vậy thì cứ ném đi. Biết đâu mày cũng có thể luyện ngắm bắn luôn.”
Lovejoy sẽ không bao giờ từ bỏ hai đồng xu đang giấu kín bên trong khúc gỗ. “Biến đi. Đây là cảnh cáo cuối cùng đấy.”
Tên phi công chiến cơ hình thỏ chỉ im lặng, nhưng bản thân sự hiện diện của nó đã là một hành động khiêu khích rồi. Hắn ta không dễ gì lùi bước mà không đánh đấm một phen.
Điều tệ nhất trong tình huống này chính là Lovejoy có thể nhận ra cái giọng nói quen thuộc ấy. Richard Lovell là một trong những phi công học viên hàng đầu của Học Viện Abelard. Thứ hạng của hắn luôn nằm trong top ba. Một tên phi công quái vật như thế thì chiến cơ nào hắn cũng lái được, chứ đừng nói là một chiếc chiến cơ thỏ tả tơi như thế này.
Cuộc đối đầu thậm chí còn khiến khán giả phải để ý.
“Đó là phi công hạng nhất đang chạm trán với phi công hạng mười sáu kìa.”
“Ê, nãy giờ tui xem chiếc hạng nhẹ đó á. Cậu ta đang giấu không chỉ một mà là hai đồng xu ở trong khúc gỗ đó đó.”
“Làm sao mà Lovell đánh hơi được mấy đồng xu đó thế?”
“Ai mà biết, nhưng tui chắc chắn cuộc đụng độ này sẽ máu lửa cho mà xem.”
“Tui cũng có nghe qua Lovell và Lovejoy. Cả hai thường thi đấu với nhau rất nhiều lần bởi vì tên hai người đó khá giống nhau. Họ cũng thường hay được ghép đôi với nhau để đấu tập đó.”
Học viên Lovejoy đúng thật đã từng giao đấu với Richard Lovell khá nhiều lần. Nhưng cậu thường bị đánh bại hơn chín mươi phần trăm số trận. Kể cả khi cậu đang lái một chiếc chiến cơ tốt hơn đi nữa, thì cậu cũng sẽ không lơ là cảnh giác.
Chiến cơ hình thỏ tung đòn đầu tiên. Nó phóng một cái thật nhanh về phía trước khiến chiếc Kì Lân giật mình. Lovejoy bật nhảy sang một bên trong khi ném khúc gỗ về phía con thỏ. Cái khúc gỗ ấy không hề làm xước lấy con thỏ, nhưng vậy là đủ để đánh lạc hướng nó để Lovejoy quay người lại và chém một nhát dao đầy nguy hiểm.
“Mày đừng hòng làm tao mất cảnh giác, mày còn non và xanh lắm.” Giọng nói điềm tĩnh của học viên Lovell vang lên trong khi con thỏ đá chân nó vào tay cầm dao của Lovejoy.
Sau khi đánh trật con dao, con thỏ nhảy lại gần và kinh ngạc thay, nó tránh được một cú đá khác để rồi cắn phập vào khu vực bị thiệt hại trên cái chân của chiếc Kì Lân. Con thỏ thì không đủ sức để bẻ gảy toàn bộ cẳng chân, nhưng nó vẫn có thể làm hư hại thêm trầm trọng hơn.
“Thằng khốn này! Tao sẽ không để mày lấy mất cơ hội của tao đâu!” Lovejoy hóa dại mà gầm lên. Phần chân bị hỏng lại càng tệ đến mức nó sẽ không trụ nỗi quá một giờ, thậm chí còn ít hơn nữa nếu cậu ép nó quá sức. Tuy nhiên, cậu không còn nghĩ đến việc bảo vệ cái chân của mình trong lúc cậu đang điên cuồng xé xác chiếc chiến cơ thỏ kia.
Kể cả học viên Lovell cũng phải kinh ngạc trước sự cuồng nộ bất thình lình này. Hắn cố gắng điều khiển con thỏ của mình ra khỏi tầm với xa nhất có thể, nhưng chiến cơ hắn vẫn phải chịu nhiều hạn chế do nó được xuất trận quá sớm. Chiếc chiến cơ thỏ chống đỡ các đòn tấn công hết sức có thể và thậm chí còn phản công được một cú khi nó khai hỏa khẩu laser lắp ngay trong miệng mình.
Chiếc Kì Lân ăn đòn trực diện và chỉ chịu sát thương ở lớp giáp thân mà thôi. Cũng may mắn là tia laser không đủ năng lượng để xuyên thủng lớp giáp chỉ trong một phát bắn. Lovejoy không cho con thỏ thêm một cơ hội để khai hỏa khẩu laser của nó một khi cậu tiếp cận chiến cơ địch.
Bằng một cách tàn bạo, chiếc Kì Lân ấn đầu con chiến cơ thỏ ấy xuống bằng một tay và dùng con dao chém nó bằng tay bên kia. Con dao cắt đứt cả hai bên tai cùng với phần lớn cái đầu của nó.
Cái hành động đột ngột này khiến cho chiếc Kì Lân mất kiểm soát con thỏ kia. Học viên Lovell liền tẩu thoát thành công và vội vã nhảy đi mất sau bụi cây gần đó.
“Yeah! Cút đi!” Lovejoy hét lên mặc dù cậu không muốn truy đuổi con chiến cơ thú ấy.
Vẻ mặt của cậu trở nên tệ hơn khi cậu đọc báo cáo thiệt hại chi tiết về cái chân tàn tạ của chiếc Kì Lân. Bộ phận cốt lõi bên trong gần như bị hủy hoại hoàn toàn. Nó không thể nào chịu được thêm trọng lượng nặng đến vậy nữa. Để duy trì khả năng di chuyển của mình, chiếc Kì Lân buộc phải lết bộ mà thôi.
“Mình vẫn còn hai đồng xu. Miễn là mình giao nộp nó là mình có cơ hội lọt vào top 100 rồi.”
Con chiến cơ thỏ kia đã làm suy giảm khả năng sống sót của cậu. Trong một vài năm về trước, thì chỉ cần nộp đủ sáu đồng xu là lọt vào vòng trong rồi. Tuy nhiên, cuộc thi năm nay chưa chắc đã dễ đến vậy. Học viên Lovejoy vẫn phải đối mặt với thử thách phía trước.
“Đầu tiên là mình cần phải đi nộp mấy cái đồng xu chết tiệt này đã.”