Chương 17: Đen bạc lòng người
<br><br>Chương 17: Đen bạc lòng người<br><br><br>Long Tiêu Vân cắn môi lặng người đi một lúc và lắc đầu thểu não : <br> <br>- Ngày mai... ngày mai này hiền đệ phải lên đường rồi, huynh... <br> <br>Lý Tầm Hoan nhếch nụ cười thật mỏng : <br> <br>- Đại ca đừng tiễn đưa tôi nhé, vì xưa nay tôi không thích đưa tiễn ai mà cũng chẳng thích ai đưa tiễn mình, nhìn vẻ mặt bịn rịn lúc đưa tiễn nhau của thiên hạ, thú thật, tôi ngấy vô cùng. <br> <br>Chàng lại cười lên như để tạo cho không khí bớt vẻ u sầu. <br> <br>- Vả lại nơi mà tiểu đệ sắp đi cũng không xa lắm, biết đâu... biết đâu chỉ trong đôi ngày lại trở về đây? <br> <br>Ánh mắt của Long Tiêu Vân sáng lên : <br> <br>- Phải lắm, anh cũng mong như thế, chờ khi hiền đệ quay về, hai chúng mình sẽ say một bữa. <br> <br>Một giọng nói buồn buồn nhưng trong vút vụt cất lên : <br> <br>- Có người biết rõ là chuyến đi này y không bao giờ trở lại, còn tự dối với lòng mình để làm gì? <br> <br>Và Lâm Thi Âm từ ngoài cửa chậm rãi bước vào, trên khuôn mặt ngọc đượm một nỗi buồn héo hắt. <br> <br>Ánh mắt của Lý Tầm Hoan bỗng như gợn lên nhiều cay đắng, nhưng vành môi vẫn thoáng nhẹ nụ cười : <br> <br>- Vì sao tôi chẳng trở về chứ? Huống hồ hai người là kẻ thân thiết nhất trong đời tôi kia mà, nhất định là tôi... <br> <br>Không để chàng nói dứt câu, Lâm Thi Âm lạnh lùng day đầu lại : <br> <br>- Ai là người thân của ngươi? Nơi đây chẳng có ai là người thân của ngươi cả. <br> <br>Ánh mắt nàng vụt dời sang Long Tiêu Vân : <br> <br>- Tiêu Vân, y có phải là bạn của anh không? Nếu phải là bạn, tại sao anh chưa thả hắn đi cho rồi? <br> <br>Long Tiêu Vân hơi lúng túng : <br> <br>- Nhưng mà y... <br> <br>Lâm Thi Âm cười gằn : <br> <br>- Y không chịu đi là vì y sợ liên lụy cho anh, hiểu chưa? Nhưng ở hay đi là quyền ở y, mà tha hay không là chuyện của anh, tại làm sao anh không dám thả y chứ? <br> <br>Và chẳng buồn nghe Long Tiêu Vân trả lời, nàng quay mình bước nhanh ra ngoài. <br> <br>Long Tiêu Vân vụt đứng phắt lên lẩm bẩm như nói với chính mình : <br> <br>- Nàng nói rất đúng. Dù hiện đệ đi hay ở, anh cũng phải thả hiền đệ đi. <br> <br>Lý Tầm Hoan chợt cười thành tiếng <br> <br>Long Tiêu Vân ngẩng đầu ngơ ngác : <br> <br>- Hiền đệ cười gì thế? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt Long Tiêu Vân : <br> <br>- Đại ca học được cái thói nghe lời đàn bà từ lúc nào thế? Cái người bạn mà Lý Tầm Hoan này kết giao là một bậc hùng chí khí chứ không phải là cái hạng sợ vợ kia mà. <br> <br>Hai bàn tay nắm chặt lại. Long Tiêu Vân nước mắt rưng rưng : <br> <br>- Hiền đệ, em... đối với anh tốt quá. Chẳng phải huynh không biết cái khổ tâm của hiền đệ nhưng mà... nhưng mà tôi làm sao báo đền được hiền đệ trong kiếp này đây? <br> <br>Lý Tầm Hoan cắn nhẹ vành môi rồi đáp : <br> <br>- Tôi có một câu chuyện đang muốn yêu cầu với đại ca đây. <br> <br>Long Tiêu Vân bấu chặt đầu vai càng vồn vã : <br> <br>- Điều gì, hiền đệ cứ nói. <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp bằng một giọng thật chậm : <br> <br>- Tiểu Phi, cái gã thiếu niên ngày hôm qua, mong đại ca đừng bao giờ quên hắn. Nếu như hắn gặp điều gì nguy hiểm, xin đại ca vì tôi mà cố giúp hắn một tay nhé. <br> <br>Nới lỏng bàn tay trên vai Lý Tầm Hoan ra, Long Tiêu Vân ngước mắt thở dài : <br> <br>- Cho đến giờ phút này, trong chim lồng cá chậu mà hiền đệ vẫn còn nhớ đến kẻ khác, có lẽ hiền đệ chưa khi nào nghĩ đến mình cả. <br> <br>Lý Tầm Hoan hỏi gặng : <br> <br>- Đại ca hứa chứ? <br> <br>Long Tiêu Vân gật đầu : <br> <br>- Tất nhiên là ngu huynh không hề khước từ bất cứ lời yêu cầu nào của hiền đệ cả. Nhưng mà... sợ rằng tôi không còn gặp được hắn được nữa. <br> <br>Lý Tầm Hoan biến sắc : <br> <br>- Tại sao? Không lẽ hắn... <br> <br>Long Tiêu Vân gượng cười : <br> <br>- Thì hôm qua hắn bỏ đi hiền đệ thấy rõ chứ, dễ chi hắn trở lại đây? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhẹ thở dài : <br> <br>- Tôi cũng mong rằng hắn đừng trở lại nhưng chắc chắn là hắn sẽ trở lại. <br> <br>Long Tiêu Vân vụt hỏi : <br> <br>- Nếu như hắn quả trở lại đây để cứu hiền đệ thế thì tại sao cho đến bây giờ hắn cũng chưa đến. <br> <br>Và không đợi Lý Tầm Hoan trả lời, Long Tiêu Vân thở phào một tiếng tiếp lời : <br> <br>- Hiền đệ luôn luôn đốivới người khác nghĩa nặng bằng non núi, nhưng vị tất mọi người đối với hiền đệ đều y như vậy? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhếch môi mỉm cười, một nụ cười mang nhiều ý nghĩa : <br> <br>- Hắn đối với tôi như thế nào, đó là quyền của hắn, nhưng điều tôi yêu cầu cùng đại ca là sau này bất luận gặp hắn ở đâu, xin đại ca chớ quên rằng hắn là bạn của tôi. <br> <br>Lý Tầm Hoan vội gật đầu : <br> <br>- Được rồi, bạn của hiền đệ là bạn của tôi. <br> <br>Từ bên ngoài chợt có tiếng người gọi lên : <br> <br>- Long tứ gia... Long tứ gia. <br> <br>Long Tiêu Vân đứng phắt lên nhưng rồi lại ngồi trở xuống ghế : <br> <br>- Hiền đệ... <br> <br>Lý Tầm Hoan ngắt lời : <br> <br>- Rượu tôi uống đã đủ vừa rồi, đại ca cứ lo công việc cuả mình đi, xin đại ca nhớ cho một điều là ngày mai chớ nên đưa đón tôi đi. <br> <br>* * * * * <br> <br>Long Tiêu Vân chầm chậm tiến ra khỏi cửa, nhưng khi vừa ra đến bên ngoài, hắn liền rảo bước thoăn thoắt. <br> <br>Điền Thất đang đợi hắn nơi bóng tối dưới tàng cây giữa khu vườn, đưa tay vẫy vẫy. <br> <br>Long Tiêu Vân vội rảo bước đến, hạ thật thấp giọng : <br> <br>- Xong rồi chứ? <br> <br>Điền Thất lắc đầu : <br> <br>- Chưa! <br> <br>Long Tiêu Vân biến sắc : <br> <br>- Chưa? Chư vị trên mười người rồi lại có thêm Tâm Mi đại sư và Thiết Dịch tiên sinh, không lẽ là chẳng thể xóa cái gã thiếu niên đó à? <br> <br>Điền Thất cười gượng : <br> <br>- Tên thiếu niên đó quá lợi hại, mà cho đến Thiết Dịch tiên sinh cũng bị trọng thương vì mũi kiếm của gã. <br> <br>Long Tiêu Vân dậm chân : <br> <br>- Tôi đã nói trước là tên thiếu niên đó khó mà trêu tới, nhưng Điền huynh cứ nhất quyết là Thiết Dịch tiên sinh dư đối phó với hắn, bây giờ làm sao đây? <br> <br>Điền Thất đáp : <br> <br>- Tuy gã chạy vuột khỏi, nhưng cũng đã lãnh của Tâm Mi đại sư một chưởng. <br> <br>Đôi mắt Long Tiêu Vân sáng hẳn lên : <br> <br>- Nếu quả như vậy, thì gã chẳng thể chạy được bao xa đâu, tại sao chư vị chẳng đuổi theo? <br> <br>Điền Thất gật gật đầu : <br> <br>- Thiếu Lâm tự đã cử người đuổi theo, riêng tôi đến đây để báo cho Trang chủ hay. <br> <br>Long Tiêu Vân đáp nhanh : <br> <br>- Vậy Điền huynh ở đây canh phòng hộ, tôi đi xem sự thể xảy ra thế nào. <br> <br>Sau tàng cây rậm bóng là một hòn giả sơn kiến tạo cực kì tinh xảo. <br> <br>Long Tiêu Vân vừa chia tay với Điền Thất bước đi thì từ sau hòn giả sơn Lâm Thi Âm nhẹ nhàng bước ra như một bóng ma. <br> <br>Ánh mắt đẹp của nàng lộ đầy vẻ kinh nghi sửng sốt, mà cũng đầy vẻ phẫn hờn và đau thương. <br> <br>Nước mắt nàng chảy dài xuống đôi má, toàn thân nàng từng chập run lên. Nàng quả thật không ngờ rằng chồng mình lại hèn hạ đến thế, dám làm cái chuyện bán đứng bạn bè. <br> <br>Lâm Thi Âm nghe lòng mình như nát ra từng mảnh vụn theo tiếng khóc se sẽ loang dài giữa không gian. <br> <br>Nhưng nàng chợt cắn môi đứng dậy, quả quyết bước về phía căn phòng của Lý Tầm Hoan. <br> <br>Ngay khi đó có nhiều tiếng chân nghiến rào rào trên sỏi đá, Lâm Thi Âm vội nép người trở lại sau hòn giả sơn. <br> <br>Điền Thất dắt theo bảy tám tên đại hán tiến lại, phất tay ra lệnh : <br> <br>- Giữ chặt cửa này, không cho bất luận người nào bước ra hoặc vào. Ai trái lệnh cứ giết. <br> <br>Và hình như nóng lòng việc tìm bắt Tiểu Phi cho nên vừa cắt đặt xong, lão vụt nhún mình lao vụt vào bóng tối. <br> <br>Đám tráng đinh tay cầm chặt khí giới chia nhau bao quanh bên ngoài vọng cửa. <br> <br>Lâm Thi Âm mím chặt vành môi cơ hồp đến rướm máu, cho đến bây giờ nàng mới thấy việc mình đã khinh thường võ công, chẳng chịu khổ công rèn luyện. Và cũng chính bây giờ nàng mới thấm thía nhận ra rằng : có lắm việc trên đời, chỉ có võ công mới giải quyết được mà thôi. <br> <br>Nàng cắn môi suy nghĩ vẫn không làm sao tìm ra cách lọt vào bên trong gian phòng. <br> <br>Chợt có tiếng người thở hồng hộc kièm theo tiếng bước chân chập choạng nhưng rất vững vàng và cũng thật nhanh, Lâm Thi Âm lại phải nép sát người vào sau hòn giả sơn và nhận ra kẻ đó chính là Thiết Dịch tiên sinh, kẻ vừa đến nhà nàng sáng hôm nay. <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh quát lên lồng lộng : <br> <br>- Gã Lý Tầm Hoan ở trong này phải không? <br> <br>Một gã đại hán đáng cạnh ở trước cửa liền đáp : <br> <br>- Chúng tôi cũng chẳng rõ lắm. <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh nói lớn : <br> <br>- Tốt lắm, các ngươi dang ra để ta vào xem. <br> <br>Gã đại hán nọ đáp : <br> <br>- Điền Thất gia có lịnh: bất cứ ai cũng không được cho vào. <br> <br>Giọng Thiết Dịch tiên sinh giận dữ : <br> <br>- Hừ, tên Điền Thất là cái giống gì? <br> <br>Lũ ngươi không nhận ra lão gia là ai à? <br> <br>Gã đại hán đưa mắt nhìn lên những vết máu đọng khô trên mình lão ta và lắc đầu : <br> <br>- Dù cho bất cứ ai cũng không được bước vào? <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh cười lạt : <br> <br>- Tốt lắm. <br> <br>Lồng theo câu nói, cánh tay ông ta vụt nhấc lên, một vệt hào quanh lấp loáng tỏa ra như sao sáng. <br> <br>* * * * * <br> <br>Lý Tầm Hoan đang lim dim mắt như ngủ nhưng tiếng kêu ằng ặc của một con người đang dãy chết khiến chàng phải mở choàng mắt ra. <br> <br>Tiếng kêu đó dù thật khẽ và thật ngắn ngủi, một thứ tiếng kêu không phát thành âm thanh vì bị một loại ám khí bén nhọn cắm sâu vào yết hầu, cái tiếng kêu mà chàng thường nghe và chứng kiến mỗi khi lưỡi dao nhỏ trên tay chàng phải bay ra. <br> <br>Chàng cau mày lẩm bẩm : <br> <br>- Không lẽ lại có ai đến cứu ta? <br> <br>Cánh cửa vùng sịch mở và một lão áo xanh tay nắm chặt ống thiết tiêu xồng xộc bước vào với khuôn mặt tái xanh như hết máu, nhưng đôi mắt rờn rợn sát cơ. <br> <br>Lý Tầm Hoan ngước mắt nhìn sững lên ống thiết tiêu trên tay lão khẽ nhếch môi : <br> <br>- Các hạ là Thiết Dịch tiên sinh? <br> <br>Nhìn trừng trừng vào người chàng Thiết Dịch tiên sinh không đáp mà hỏi lại : <br> <br>- Ngươi đang bị điểm huyệt? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười nhẹ : <br> <br>- Cứ thấy khi nào trước mặt tôi có rượu mà tôi không hề uống là nhất định vì tôi không nhúc nhích được. <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh lạnh lùng : <br> <br>- Đáng lý ra ta không nên giết ngươi khi ngươi không còn sức phản kháng nhưng mà ta không thể không giết ngươi được. <br> <br>Lý Tầm Hoan nhướng mắt : <br> <br>- Thế à? <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh dừng mày : <br> <br>- Sao ngươi chẳng hỏi tại sao ta lại giết ngươi? <br> <br>Lý Tầm Hoan khẽ lắc đầu : <br> <br>- Nếu hỏi xong, thế nào tôi cũng bực tức mà phân trần hoặc giải thích, tất nhiên các hạ không làm sao tin, vẫn có ý giết tôi như thường thì hà tất tôi phải phí thêm lời nói để làm gì chứ? <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh lặng thịnh đi một lúc và gật đầu : <br> <br>- Phải, dù ngươi có nói cách nào ta cũng không tin và vẫn muốn giết ngươi như thường. <br> <br>Giọng của ông ta trở nên thê thiết : <br> <br>- Như Ý ơi, nàng chết thật rất thảm, nhưng kể như ta đã báo thù được cho nàng rồi. <br> <br>Và lão ngửng phắt đầu lên, ánh mắt càng rực ngời sát khí. <br> <br>Lý Tầm Hoan chợt thở dài lẩm bẩm : <br> <br>- Như Ý ơi, gặp tôi có lẽ nàng ngạc nhiên lắm vì tôi không biết mặt nàng, mà nàng cũng chẳng hề quen tôi. <br> <br>Từ ngoài cửa Lâm Thi Âm chợt lao thốc vào, nàng gào lên như khóc : <br> <br>- Khoan đã, tôi có điều muốn nói. <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh giật mình, quay đầu lại : <br> <br>- À... phu nhân đấy à? Tốt hơn hết là phu nhân đừng ngăn cản lão phu mà dù cho ai ngăn cản lão phu cũng không thể được. <br> <br>Da mặt Lâm Thi Âm trắng bệch ra, tay nàng run run vuốt nhẹ làn tóc rối bên má : <br> <br>- Không, tôi chẳng có ý ngăn cản tiên sinh, nhưng đây là nhà của tôi, ít ra, muốn giết người, phải chính tay tôi động thủ mới được. <br> <br>Thiết Dịch tiên sinh cau mặt : <br> <br>- Phu nhân cũng muốn giết hắn à? Tại vì sao? <br> <br>Lâm Thi Âm đáp : <br> <br>- Tôi có những lý do giết hắn chính đáng hơn tiên sinh nhiều. Tiên sinh chỉ vì vợ mà báo thù, còn tôi vì con mà báo thù. Tôi... tôi chỉ có một đứa con duy nhất thôi. <br> <br>Dù nàng không nói rõ ý, nhưng Thiết Dịch tiên sinh vẫn thừa hiểu ý nàng là : đứa con duy nhất của nàng mất đi, không làm sao tìm lại được, trái lại lão không chỉ một người vợ đã mất kia là duy nhất. <br> <br>Trầm ngâm giây lát, Thiết Dịch tiên sinh đành gật đầu : <br> <br>- Được rồi, tôi nhường phu nhân ra tay trước, tôi sẽ ra tay sau. <br> <br>Lão tự tin ở tài nghệ mình, dù cho phải ra tay sau, ngọn Thiết dịch của lão vẫn có thể trới trước mục tiêu như thường có nhường hay không thì cũng thế mà thôi. <br> <br>Lâm Thi Âm chầm chậm tiến lên và khi đến ngay trước mặt lão, nàng vụt xoay mình lại và bàn tay trắng buốt của nàng bung thẳng vào ngực lão. <br> <br>Cho dù võ công chẳng mấy cao, thể chất Lâm Thi Âm chưa đến nỗi là một cô gái như liễu yếu, lại thêm ngọn chưởng vừa rồi nàng đã dốc thêm sức mạnh bản thân làm cho Thiết Dịch tiên sinh trong cơn bất phòng bị đánh bật vào tấm vách ở sau lưng. <br> <br>Vốn đã bị trọng thương gần mất mạng chỉ còn cậy vào môn ám khí để hại ngươi cho nên sau khi lãnh phải một chưởng của Lâm Thi Âm, vết thương lại mở miệng chảy máu và lão ngất mê đi. <br> <br>Từ ấu thơ đến trưởng thành Lâm Thi Âm chưa hề dẫm chết một con kiến và đay là lần đầu tiên nàng đã ra tay đả thương một con người, sự xúc dộng khiến nàng đứng chết cứng một chỗ. <br> <br>Lý Tầm Hoan không hiểu lòng mình nên vui hay buồn, đôi mày chàng hơi cau lại : <br> <br>- Đại tẩu còn trở lại đây làm gì nữa? <br> <br>Đứng thở một lúc cho bớt run, Lâm Thi Âm từ từ bước tới : <br> <br>- Tôi trở lại để thả thúc thúc đi. <br> <br>Lý Tầm Hoan nhè nhẹ thở dài : <br> <br>- Hình như tôi đã có nói rõ rồi kia mà : dù có thả tôi cũng nhất định không đi. <br> <br>Giọng Lâm Thi Âm thật là ảm đạm : <br> <br>- Tôi biết thúc thúc không chịu đi là vì Long Tiêu Vân, nhưng thúc thúc đâu có biết rằng y... y... <br> <br>Nàng vụt đứng sững lại và người nàng vụt run lên bần bật, hai bàn tay bấu chặt lấy thành ghế, nàng cố thu tất cả cam đảm còn lại để mà nói cho hết cái ý nghĩ của mình : <br> <br>- Y đã phản bội thúc thúc... y đã... đã thông đồng âm mưu với đám người kia. <br> <br>Nói xong câu ấy người nàng như lả ra gieo mình nặng nề lên chiếc ghế, đôi mắt tròn sững đợi chờ phản ứng của người nghe, một phản ứng mà nàng tin chắc rằng sẽ bộ lộ hết sức dữ dằn. <br> <br>Nào ngờ Lý Tầm Hoan hết sức thản nhiên, thản nhiên đến độ khóe măt cũng không hề may động, chàng cười nụ lắc đầu : <br> <br>- Có lẽ đại tẩu đã lầm, làm gì có cái chuyện Long đại ca phản bội tôi? <br> <br>Lâm Thi Âm chồm người lên : <br> <br>- Không, không bao giờ lầm, vì chính tai tôi nghe, chính mắt đã thấy. <br> <br>Lý Tầm Hoan nhếch môi : <br> <br>- Có lẽ đại tẩu nghe lầm mà thấy cũng cũng lầm. <br> <br>Lâm Thi Âm nói gần như khóc : <br> <br>- Cho đến bây giờ mà thúc thúc vẫn chưa chịu tin hay sao? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười thật dịu : <br> <br>- Hai hôm nay bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra, có lẽ làm cho đại tẩu bị mệt cho nên không tránh khỏi một vào chuyện lầm lẫn, đại tẩu nên nghỉ một giấc cho khỏe và đến sáng mai, đại tẩu sẽ thấy rằng người chồng của đại tẩu vẫn là một người đàm ông rất xứng đáng. <br> <br>Lâm Thi Âm đưa đôi mắt thất thần nhìn sững Lý Tầm Hoan thật lâu và nàng gục xuống ghế khóc lên rưng rưng. <br> <br>Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại cắn chặt lấy vành môi, chàng biết rằng nếu mình mở mắt ra, chàng sẽ không làm sao cầm được giọt lệ. Giọng nói của chàng nghe như được nghiến nát qua hai bờ răng : <br> <br>- Thi Âm... tại làm sao Thi Âm... <br> <br>Nhưng rồi chàng gập mình ho lên sặc sụa, máu theo cơn ho phún vọt khỏi vành môi. <br> <br>Nước mắt Lâm Thi Âm như dòng thác cuộn tuôn, mười năm trời nay bao nhiêu tình cảm bị ứ dồn, bao nhiêu đau thương xúc tích được dịp trào thoát ra ngoài làm cho Lâm Thi Âm mất đi dè dặt, nàng nhoài người đến cạnh Lý Tầm Hoan : <br> <br>- Lý Tầm Hoan, nếu anh không chịu đi, tôi... tôi sẽ chết trước mặt anh đấy. <br> <br>Lý Tầm Hoan nghiến chặt lấy vành môi : <br> <br>- Nàng chết hay sống nào có quan hệ chi đến tôi chứ? <br> <br>- Ngươi... ngươi... <br> <br>Lâm Thi Âm vụt ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn sững lấy chàng đôi môi nàng mấp máy thì thào và mỗi tiếng bật ra nàng lảo đảo thối lui từng bước một. <br> <br>Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cả khối người nặng nề của mình ngã trọn vào vòng tay của một người : chồng của nàng - Long Tiêu Vân <br> <br>* * * * * <br> <br>Khuôn mặt của Long Tiêu Vân sắc lại, hắn ôm chặt lấy bờ vai tròn lẳn của Lâm Thi Âm, y như sợ mình nơi tay ra cả khổi người của Lâm Thi Âm sẽ tan biến mất và không bao giờ quay trở lại với hắn. <br> <br>Sự có mặt của Long Tiêu Vân khiến Lâm Thi Âm vụt bình tĩnh lại, vành môi hồng của nàng nhếch lên chua chát : <br> <br>- Lấy tay ra, đừng... đừng bao giờ chạm vào người tôi cả. <br> <br>Da mặt của Lâm Thi Âm co rút lại y như là phải một cái tát thật mạnh. Bàn tay trên vai Lâm Thi Âm từ từ buông lỏng xuống và hắn nhìn sững vào mặt Lâm Thi Âm : <br> <br>- Nàng đã biết hết mọi việc? <br> <br>Lâm Thi Âm gằn từng tiếng một : <br> <br>- Trên đời không có chi mà giấu lâu được mọi người. <br> <br>Long Tiêu Vân ại hỏi : <br> <br>- Và nàng... nàng đã nói rõ hết với hiền đệ? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười nhẹ cướp ngay lời : <br> <br>- Thật ra không cần đại tẩu nói tôi đã biết từ lâu rồi. <br> <br>Mới ngó thoáng qua rất dễ có cảm tưởng như nhìn vào đôi mắt bằng ngọc thạch nhưng khi hắn đảo cặp mắt qua thì người bị nhìn lại có cảm tưởng như đôi mắt của tượng thần trên án thờ dòm xuống kẻ dâng hương. <br> <br>Từ nãy giờ như cố tránh đi ánh mắt của Lý Tầm Hoan nhưng câu nói của chàng vừa rồi làm cho Long Tiêu Vân vụt ngửng ddầu lên : <br> <br>- Hiền đệ cũng đã biết? <br> <br>Lý Tầm Hoan gật đầu : <br> <br>- Phải. <br> <br>- Biết được từ lúc mà anh nắm chặt tay tôi để cho ngọn roi của Điền Thất điểm truíng huyệt đạo làm tôi phải quỵ xuống nhưng thật ra, dù có biết tôi cũng không trách được anh. <br> <br>Long Tiêu Vân bóp chặt lấy bàn tay mình, gân xanh nơi mu bàn tay nổi vồng lên từng sợi. <br> <br>Giọng của Lâm Thi Âm nghe như lạc đi : <br> <br>- Thúc thúc đã biết rồi, tại sao... tại sao chẳng chịu nói ra? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười thật mỏng : <br> <br>- Nói để làm gì? <br> <br>Lâm Thi Âm hìn chàng một lúc lâu và người nàng chợt run lên : <br> <br>- Thúc thúc không nói ra phải chăng... phải chăng là vì tôi? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhướng mày : <br> <br>- Tại sao vì đại tẩu chứ? <br> <br>- Vì sợ tôi phải đau lòng khi biết được sự thật... vì thúc thúc khiông muốn gia đình chúng tôi tan vỡ... vì gia đình chúng tôi vốn là của thúc thúc... <br> <br>Nói đến đây, cổ nàng bị nghẹn lại vì tiếng nấc, nước mặt tựa những hạt sương long lanh từng giọt, từng giọt thấm dài xuống má. <br> <br>Lý Tầm Hoan bật cười to lên : <br> <br>- Tại làm sao các cô nào cũng luôn luôn thích tự đề cao mình thế? Không nói ra tại bvì tôi thấy rằng có nói cũng vô ích. Không đi chỉ vì tôi biết rằng người ta đâu để cho tôi đi. <br> <br>Chàng cứ cười cười cho đến lúc mình ho sặc sụa và khóe mắt đượm rưng ánh lệ, nước mắt của tiếng cười mà cũng là bnước mắt của cơn ho. <br> <br>Lâm Thi Âm nghe như tim mình cũng nhói theo từng cơn ho của đối tượng. <br> <br>- Dù cho bây giờ thúc thúc có nói thế nào thì tôi cũng đã lỡ biết rồi. <br> <br>Lý Tầm Hoan vụt ngưng ngang tiếng cười, giọng chàng như sắc lại : <br> <br>- Mà tẩu tẩu biết được gì? Long Tiêu Vân làm như thế là vì ai? Tẩu tẩu biết rõ điều đó hay chưa? Chỉ vì chỉ sợ tôi đến làm cho hạnh phúc của hai người tan rã, chỉ vì y quá quý trọng ngôi nhà này hơn tất cả mọi thứ trên đờ là vì trong đó có tẩu tẩu. <br> <br>Lâm Thi Âm ặng nhìn chàng một lát, vụt cười lên thê thiết : <br> <br>- Đã bị y cố tâm hãm hại thế mà thúc thúc vãn một mực bào chữa cho y quả là trọng tình bằng hữu. Hay lắm. Nhưng... thúc thúc đừng nên quên tôi là con người như ai, và thúc thúc đã... đã đối xử với tôi thế nào? <br> <br>Giọng nói của nàng càng lúc càng chìm thấp theo tiếng cười, khó mà đoán rõ nàng đang cười hay đang khóc? <br> <br>Lý Tầm Hoan gập mình ho sặc sụa, từng bứng mắu tươi cứ thế tung ra. <br> <br>Long Tiêu Vân quay mặt nhìn chàng : <br> <br>- Hiền đệ quả nói rất đúng. Tôi quả là vì ngôi nhà này, vì vợ con tôi. Chúng tôi đang sống yên lành, hiền đệ bỗng dưng xuất hiện làm cho xáo trộn tất cả... <br> <br>Và hắn vụt rống to lên như thét : <br> <br>- Tôi vốn là chủ nhân ngôi nhà này nhưng sự trở về của hiền đệ làm cho tôi cảm thấy mình chẳng qua chỉ là người khách trọ, tôi chỉ có một mụn con nhưng hiền đệ vừa về đến đã làm cho nó dở sống dở chết. <br> <br>Lý Tầm Hoan gật đầu thở dài : <br> <br>- Đại ca nói đúng. Tôi... tôi đáng lý chẳng trở về làm gì. <br> <br>Long Tiêu Vân vụt quăng tay bấu chặt lấy vai Lâm Thi Âm và rít lên : <br> <br>- Nhưng thật ra tất cả toàn vì em mà thôi. Tôi có thể trả tất cả mọi thứ cho hắn mà không một chút gì luyến tiếc nhưng tôi không thể mất em. <br> <br>Nước mắt hắn ứ trào lên theo câu nói, những giọt nước mà Lý Tầm Hoan tin hết sức là chân thành. <br> <br>Lâm Thi Âm khép kín đôi mắt lại, từng hạt lệ ónh ánh như những hạt mưa thu thoáng rơi qua hai khóe mắt : <br> <br>- Nếu còn một chút nào nghĩ đến tôi thì không bao giờ làm như thế. <br> <br>Long Tiêu Vân vẫn khóc : <br> <br>- Tôi cũng thấy là không nên làm như thế, nhưng tôi... tôi lại sợ... <br> <br>Lâm Thi Âm mở choàng mắt ra : <br> <br>- Sợ? Sợ gì chứ? <br> <br>Long Tiêu Vân cố nuốt một tiếng thở dài : <br> <br>- Tôi sợ phải vĩnh viến mất Thi Âm, vì Thi Âm dù không nói, tôi cũng hiểu được rằng Thi Âm không... không sao quên được y. Tôi sợ Thi Âm sẽ quay về với y. <br> <br>Lâm Thi Âm vụt hất mạnh mái tóc rối bời, ngửng đầu lên : <br> <br>- Buông tay ông ra, không những bàn tay ông dơ dáy mà lòng ông cũng đen tối mất rồi. Ông cho tôi là hạng người như thế nào? Hạng đàn bà như ông tưởng à? <br> <br>Nàng rũ người xuống chiếc nghế và khóc to lên : <br> <br>- Không lẽ ông đã quên rằng... tôi dù sao cũng đã là vợ ông sao? <br> <br>Lâm Thi Âm đứng sững y như là người đã biến thành tượng gỗ, một tượng gỗ đang rơi nước mắt. <br> <br>Lý Tầm Hoan cắn môi và bật nhẹ một tiếng thở dài : <br> <br>- Tôi của ai đây? Của ta hay của họ? <br> <br>* * * * * <br> <br>Cảm giác của Tiểu Phi sau khi tỉnh lại là nghe tất cả thịt xương trên người tan biến đau mất, cái xác thể của chàng còn lại hiện thời chỉ là khối nhẹ lâng lâng bềnh bềnh trên không khí, mùi hương dịu tựa hoa lan. <br> <br>Trong cơn mơ của chàng bao giờ cũng là tuyết giá, hoang vắng và hổ báo, sài lang với những tai họa triền miên, những cuộc tranh sống gay go cay đắng. <br> <br>- Anh đã tỉnh đấy à? <br> <br>Một giọng nói bằng tất cả dịu dàng và yêu thương vang bên tai làm Tiểu Phi phải hé mắt ra nhìn. <br> <br>Chàng bắt gặp ngay một khuôn mặt trái soan thật xinh xắn mà cũng thật là quen, với nụ cười hết sức khả ái, với tia mắt nàng đượm ý tình. <br> <br>Tiểu Phi chợt mường tượng đến một khuôn mặt khác, một khuôn mặt như bị gần chôn sâu trong tiềm thức của thời gian thơ ấu : khuôn mặt của mẹ chàng. <br> <br>Cũng trong cơn bịnh hoạn như thế này, mẹ chàng cũng phải ngồi bên cạnh gường cũng trông nom chăm sóc chàng bằng những cử chỉ dịu dàng trìu mến đó. <br> <br>Tiểu Phi lồm cồm ngồi lên, ngơ ngác : <br> <br>- Đây là chỗ nào? <br> <br>Nhưng chàng lại nhăn mặt ngã nằm trở xuống. <br> <br>Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng kéo chiếc mềm đắp lại cho chàng cười thật dịu : <br> <br>- Anh không cần biết đây là đâu, cứ xem như nhà của mình vậy. <br> <br>- Nhà của tôi? <br> <br>Tiểu Phi trố mắt, hình như cái danh từ của tiếng “nhà” rất lạ tai đối với chàng. <br> <br>Mà quả thật vậy, chàng làm sao ý thức nổi cái tiếng “nhà” rất tầm thường đó là tiêu biểu cho một sự kiện gì khi mà chàng chưa hề có được một ngôi nhà? <br> <br>Lâm Tiên Nhi chớp mắt mơ màng : <br> <br>- Tôi tưởng tượng nhà của anh hẳn là ấm cũng lắm và mẹ của anh phải là rất hiền, rất đẹp và rất yêu anh. <br> <br>Tiểu Phi cắn môi im lìm một luíc và trả lời thật gọn : <br> <br>- Tôi không có nhà cũng không có mẹ. <br> <br>Lâm Tiên Nhi nhìn sững chàng, môi mấp máy : <br> <br>- Nhưng... nhưng trong cơn mê anh luôn luôn gọi đến mẹ anh. <br> <br>Tiểu Phi vẫn nằm im, nét mặt trở trơ lạnh không một cảm xúc : <br> <br>- Mẹ tôi chết lúc tôi vừa lên bảy. <br> <br>Vành mi của Lâm Tiên Nhi hơi rựng đỏ, nàng cúi mặt xuống nói thật khẽ : <br> <br>- Xin lỗi. Tôi... tôi vô tình khơi đến chuyện buồn của anh. <br> <br>Không khí lại trầm im thêm một lúc, Tiểu Phi chợt hỏi : <br> <br>- Chính cô cứu tôi? <br> <br>Lâm Tiên Nhi đáp : <br> <br>- Lúc đó, anh đã mê man đi, nên tôi tạm thời khiêng anh về đây, nhưng anh cứ yên lòng mà dưỡng bịnh, không một ai dám xông vào nơi này cả. <br> <br>Tiểu Phi nói : <br> <br>- Trước khi biết mình sắp chết, mẹ tôi hết sức dặn dò tôi : đừng bao giờ thọ ân của một ai, câu trối đó tôi không làm sao quên được, thế mà bây giờ... <br> <br>Sắc mặt của chàng vẫn y như là đá lạnh, nhưng giọng nói vụt chìm lặng xuống : <br> <br>- Bây giờ yôi nợ cô một cái ân, một món nợ của sinh mạng mình. <br> <br>Lâm Tiên Nhi trả lời thật dịu : <br> <br>- Anh cũng chẳng có gì nợ tôi cả, đừng quên rằng, cái sinh mạng của tôi cũng do anh cứu đấy chứ. <br> <br>Tiểu Phi thở dài nhắm mặt lại : <br> <br>- Nhưng tại sao cô lại đối đãi như thế với tôi? Cô đôi xử tốt với tôi như thế? <br> <br>Như không thể chế ngự được tình cảm của mình, Lâm Tiên Nhi nhìn sững hắn một lúc, cà bàn tay nàng nhè nhẹ vuốt lên má hắn : <br> <br>- Bay giờ thì anh đừng nghĩ ngợi gì hết, sau này... sau này anh tự nhiên sẽ biết tại sao tôi... tôi đã cứu anh và tại sao tôi đối xử với anh như thế. Bàn tay mát mịn của cô gái như phiến lụa Tô Châu vờn trên khuôn mặt làm cho Tiểu Phi phải mở choàng mắt ra, chàng cảm thấy khuôn mặt dịu xinh của Lâm Tiên Nhi như được phớt lên một lượt phấn hồng rạng rỡ. <br> <br>Trái tim vốn sắt đá của chàng vụt nghe gợn lên nhiều âm hưởng và tâm tư đang phẳng lì như mặt hồ của chàng cũng chao động lăn tăn. Một cảm giác thật lạ lùng mà Tiểu Phi chưa bao giờ trải qua. <br> <br>Tiểu Phi mím môi và chợt hỏi : <br> <br>- Bây giờ là mấy giờ rồi? <br> <br>Lâm Tiên Nhi đáp : <br> <br>- Chưa hết canh ba. <br> <br>Tiểu Phi lồm cồm bò dậy. <br> <br>Lâm Tiên Nhi vội hỏi : <br> <br>- Anh định đi đâu đấy? <br> <br>Tiểu Phi cắn mạnh vành môi : <br> <br>- Tôi nhất định không cho bọn họ mang Lý Tầm Hoan đi. <br> <br>Lâm Tiên Nhi lắc đầu : <br> <br>- Nhưng Lý Tầm Hoan đã được mang đi rồi. <br> <br>Tiểu Phi ngã phịch xuống gường mồ hôi rịn đầy trên vầng trán : <br> <br>- Cô vừa bảo là chưa tới canh ba kia mà? <br> <br>Lâm Tiên Nhi gật đầu buồn buồn : <br> <br>- Phải, bây giờ thì chưa tàn canh ba, nhưng Lý Tầm Hoan được họ mang đi từ sớm ngày hôm qua. <br> <br>Tiểu Phi thất thanh la lên : <br> <br>- Sáng sớm hôm qua? Như thế là tôi đã mê man suốt một ngày một đêm hay sao? <br> <br>Dùng chiếc khăn màu hồng nhạt chấm lấy mồ hôi lấm tấm trên vầng trán của Tiểu Phi, giọng nói của Lâm Tiên Nhi dịu ngọt y như là người chị dỗ dành : <br> <br>- Thương thế của anh nặng lắm, ngoại trừ anh ra khó ai có ai chịu nổi đến giờ, cho nên tôi tha thiết xin anh hãy nghe tôi : ráng ở đây chờ dưỡng lành thương thế. <br> <br>Tiểu Phi rên rỉ : <br> <br>- Nhưng còn Lý... <br> <br>Lâm Tiên Nhi bụm lấy miệng hắn : <br> <br>- Tôi không cho anh nhắc tên của y, vì tình cảnh của y hiện giờ cũng chưa đến nỗi gì nguy khốn lắm. Vả lại dù muốn cứu y, ít ra anh cũng phải chờ thương thế lành lại đã. <br> <br>Nàng đỡ hắn nằm ngay ngắn lại trên gối và nói tiếp : <br> <br>- Anh yên lòng. Tâm Mi đại sư nói là sẽ hộ tống y đến tận chùa Thiếu Lâm, thì chắc chắn trên lộ trình chẳng có điều chi nguy hiểm xảy ra cho y đâu.