Chương 18: Dù chết chẳng sờn
<br><br>Chương 18: Dù chết chẳng sờn<br><br><br>Nằm dựa nghiêng vào thành xe, Lý Tầm Hoan nheo nheo mắt nhìn Tâm Mi đại sư và Điền Thất. <br> <br>Rồi hình như khám phá được gì ở họ một điều gì thích thú, chàng vụt cười to lên. Điền Thất cau mặt : <br> <br>- Chúng ta có điều gì đáng buồn cười lắm à? <br> <br>Lý Tầm Hoan dửng dưng : <br> <br>- Không. Ta chỉ cảm thấy thích thú lắm mà thôi. <br> <br>Và chàng nhắm mắt ngáp dài như đang buồn ngủ. <br> <br>Điền Thất nắm vai chàng lắc mạnh : <br> <br>- Ta có điểm nào mà ngươi gọi là thích thú? <br> <br>Lý Tầm Hoan mắt nửa nhắm nửa mở : <br> <br>- Rất tiếc, không phải ta nói các hạ, dù rằng trên đời khá có nhiều kẻ làm cho ta thích thú, nhưng nhất định phải ngoại trừ các hạ ra vì các hạ quả là vô duyên. <br> <br>Mặt của Điền Thất xạm lại, trừng trừng nhìn Lý Tầm Hoan một lúc lâu, nhưng cuối cùng lão lại nghiến răng chặt và buông nhẹ chàng ra. <br> <br>Tâm Mi đại sư từ nãy đến giờ im lìm như không để ý đến câu chuyện của hai người nhưng đột nhiên ông hỏi : <br> <br>- Còn thí chủ thấy bần tăng như thế nào? <br> <br>Là một bậc cao tăng nhiều thịnh vọng, luôn luôn phải giữ một dáng sắc trầm mặc uy nghi để mọi người kính trọng, Tâm Mi đại sư không tránh khỏi khát khao một lời khen ngợi, dù biết đó là một lời khen ngợi kém chân thành. <br> <br>Lý Tầm Hoan vặn mình ngáp dài : <br> <br>- Riêng đại sư thì khá nhiều điểm thích thú, chỉ vì tại hạ chưa thấy một nhà sư mà ngồi xe bao giờ. Theo ý tại hạ thì kẻ tu hành chẳng nên ngồi xe, cũng chẳng nên cưỡi ngựa. <br> <br>Tâm Mi đại sư môi nhếch thoáng nụ cười : <br> <br>- Dù có là nhà sư thì cũng vẫn là con người, chẳng những cần ngồi xe mà còn cần ăn cơm nữa chứ. <br> <br>Lý Tầm Hoan nheo nheo mắt gật gù : <br> <br>- Thì đã ngồi xe được, tại sao lại chẳng ngồi cho thư thả một chút, thấy cách dáng của đại sư ngồi như thế, tôi đâm nhúc mỏi dùm cho. <br> <br>Da mặt của Tâm Mi đại sư vụt rắn lại : <br> <br>- Có lẽ thí chủ thích cho người ta bịt miệng lại chắc? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười : <br> <br>- Nếu cần bịt miệng thì tại hạ đề ngị nên bịt miệng bằng một bình rượu và tốt hơn là một bình có đầy rượu. <br> <br>Tâm Mi đại sư không nói mà liếc mắt sang Điền Thất. <br> <br>Thừa hiểu vị cao tăng Thiếu Lâm chẳng tiện ra tay, Điền Thất mỉm cười chầm chậm nhấc hai tay để ngay vị trí á huyệt của họ Lý và nói : <br> <br>- Ngươi có biết là một khi bàn tay ta ấn xuống thì ngươi sẽ như thế nào chăng? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt hắn : <br> <br>- Biết chứ! Một khi bàn tay ngươi ấn xuống, ngươi sẽ không còn nghe được những câu thích thú nữa! <br> <br>Điền Thất rít lên : <br> <br>- Vậy thì kể như là ta không được... <br> <br>Bàn tay lão vừa định theo câu nói ấn mạnh xuống, chợt nghe bên ngoài xe tiếng ngựa hí lên cấp bách tiếp theo là tiếng quát nạt của gã đánh xe và chiếc xe vụt đứng lại. <br> <br>Xe đang đà chạy nhanh, sức hãm lại quá cấp bách làm cho bao nhiêu người ngồi trong xe đều bị hất tung lên suýt nữa là đụng đầu vào mui. <br> <br>Điền Thất giận dữ gắt lên : <br> <br>- Chuyện gì thế? Không lẽ... <br> <br>Vừa nói lão vừa thò đầu qua cửa sổ nhìn ra ngoài và lão y như là bị cứng họng, da mặt cũng trổ xuống màu tro. <br> <br>* * * * * <br> <br>Bên vệ đường, lớp tuyết đứng sừng sững một con người, tay phải gã ghịt chặt lấy hàm thiếc của con ngựa, mặc cho con vật hí gào lồng lộn, cánh tay gã vẫn trơ trơ như thép nguội vẫn không hề nhúc nhích. <br> <br>Gã mặc nhiên một chiếc trường bào bằng vải xanh, cánh tay áo rộng phất phơ trong gió rét. Bề dài chiếc áo dài xanh của gã, bất cứ phủ lên vóc dáng của một người nào, ít nhất cũng phủ dài phết đất nhưng gã mặc trên người chỉ lêu hêu ở khoảng đầu gối. <br> <br>Vóc người vốn đã quá cao, trên đầu gã lại chọp thêm chiếc mũ hình chóp chót vót cao, trông gã chẳng khác gì một thân cây mộc. <br> <br>Với một cánh tay có thể ghịt cứng được thớt ngựa đang phi nhanh, sức mạnh ấy quả thật kinh người, nhưng chính đôi mắt của gã mới làm cho con người đáng sợ hơn hết vì đôi mắt của gã không còn là đôi mắt của giống người. <br> <br>Vành mắt bên ngoài một màu xanh thẫm, luôn cả tròng mắt cũng leo lẻo xanh rờn cho đến tròng mắt cũng một màu xanh nốt, mỗi lúc tia nhìn phát ra màu xanh gờn gợn ánh đèn trông như lửa quỷ. <br> <br>Điền Thất đầu vừa ló ra đã vội thu nhanh vào, vành môi tai tái gật lia. <br> <br>Tâm Mi đại sư liền hỏi : <br> <br>- Có người đón đường à? <br> <br>Điền Thất miễn cưỡng gật đầu : <br> <br>- Vâng! <br> <br>Tâm Mi đại sư cau mày : <br> <br>- Ai thế? <br> <br>Điền Thất đáp thật gọn : <br> <br>- Y Khốc! <br> <br>Lý Tầm Hoan cười bật lên : <br> <br>- Có lẽ tìm tôi đấy! <br> <br>Tâm Mi đại sư nhìn quay chàng : <br> <br>- Thanh Ma thủ Y Khốc cũng là bạn của thí chủ chứ? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười nửa miệng : <br> <br>- Rất tiếc là người bạn ấy cùng một loại với những người bạn của đại sư, chỉ muốn chiếc đầu của tại hạ thôi. <br> <br>Tâm Mi đại sư trầm nét mặt xô nhẹ cửa xe bước xuống chắp tay : <br> <br>- Kính chào Y đàn việt. <br> <br>Tia mắt xanh rờn liếc thật nhanh lên khuôn mặt của Tâm Mi đại sư, gã được mệnh danh Thanh Ma thủ nhếch môi hỏi trống : <br> <br>- Là Tâm Hồ hay Tâm Mi đấy? <br> <br>Tâm Mi đại sư hết sức ôn tồn : <br> <br>- Bần tăng là Tâm Mi. <br> <br>Y Khốc ại hỏi : <br> <br>- Trên xe có những ai? <br> <br>Tâm Mi đại sư thoáng ngần ngừ : <br> <br>- Kẻ xuất gia chẳng dám vọng ngữ, trên xe trừ Điền Thất gia ra còn có Lý đàn việt. <br> <br>Y Khốc gật gù từng tiếng một : <br> <br>- Tốt lắm, giao Lý Tầm Hoan ra đây, ta sẽ để các ngươi đi. <br> <br>Tâm Mi đại sư hơi cau mày : <br> <br>- Bần tăng đưa họ Lý về Thiếu Lâm cũng không ngoài mục đích trừng phạt y, đàn việt cùng chúng tôi một ý thù, hà tất làm khó dễ với nhau làm chi? <br> <br>Y Khốc đáp thật điềm nhiên : <br> <br>- Cứ giao Lý Tầm Hoan ra đây, ta sẽ để cho các ngươi đi. <br> <br>Trước sau y vẫn lập lại một câu nói như chứng tỏ là dù ai có nói gì y cũng bất cần nghe, khuôn mặt xanh của y vẫn lầm lỳ không hề biểu lộ một xúc cảm y như là khuôn mặt của xác chết. <br> <br>Tâm Mi đại sư nhướng mày : <br> <br>- Nếu như bần tăng không thể vâng lời thì sao? <br> <br>- Thì giết ngươi trước, rồi giết Lý Tầm Hoan sau! <br> <br>Lồng theo âm thanh rờn rợn, bàn tay trái được dấy kín dưới cánh tay áo rộng phất phơ của gã vụt thò ra như một tia chớp xanh lè hướng thẳng vào vị cao tăng Thiếu Lâm. <br> <br>Nhận ra tuyệt kỹ Thanh Ma thủ mà giang hồ nghe danh đều khiếp đảm kinh hồn, Tâm Mi đại sư vội tràn qua một bên. <br> <br>Từ phía phía sau lưng ông lập tức phóng lên bốn chiếc bóng xám xoắn lấy Y Khốc vào giữa. <br> <br>Đảo đôi mắt xanh ngời ngời nhìn quanh, Y Khốc bật cười lanh lảnh : <br> <br>- Khá lắm, ta hằng mong ước được thưởng thức mùi vị lợi hại La Hán trận của Thiếu Lâm tự như thế nào? <br> <br>Một bựng khí xanh từ nơi chiếc Thanh Ma thủ tủa ra và sau một tiếng bốc khe khẽ, bựng khói xanh đó bỗng tan loãng ra như những áng sa mù. <br> <br>Tâm Mi đại sư biến sắc kêu lên : <br> <br>- Nín hơi lại mau! <br> <br>Vì lo cảnh cáo đệ tử, Tâm Mi đại sư lại quên phắt đi chính mình cho nên tiếng “mau” vừa thoát ra khỏi miệng, ông chợt nghe một mùi lanh tanh nồng đã chui vào cuống họng, sắc mặt đang hồng hào bỗng sậm xuống màu xanh. <br> <br>Như một chiếc pháo thăng thiên, vị cao tăng Thiếu Lâm vội lộn người ra phía sau hơn ba trượng và ngồi khoanh tròn ngay dưới đất, vận chuyển mấy mươi năm chân nguyên tinh tú ra để bức hơi độc ra ngoài. <br> <br>Đám đệ tử Thiếu Lâm nhìn nhau thất sắc, những chiếc tăng bào màu tro nhốn nháo chớp lên. <br> <br>Chỉ một thoáng giây chúng đã thành một bức tường giăng ngang trước mặt Tâm Mi đại sư, trong hoàn cảnh cấp bách hiện thời, chỉ còn có cách tập trung lực lượng vào việc chu toàn cho người đầu não của mình, còn đâu nghĩ đến việc Lý Tầm Hoan còn hay mất. <br> <br>Y Khốc chẳng buồn nhìn đến một ai, nhuín chân bắn người bên cửa xe. <br> <br>Lý Tầm Hoan vẫn với tư thế nằm nghiêng nghiêng. <br> <br>Điền Thất sớm biến đi dâu mất dạng. <br> <br>Trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, Y Khốc hỏi từng tiếng một : <br> <br>- Chính ngươi đã hạ sát Khưu Độc? <br> <br>Lý Tầm Hoan khẽ nhướng mắt : <br> <br>- Ừ. <br> <br>Y Khốc cười lạnh một tiếng : <br> <br>- Tốt lắm! Một mạng Khưa Độc đổi lấy một mạng Lý Tầm Hoan cũng chẳng có gì thiệt thòi lắm. <br> <br>Chiếc bao tay bằng sắt được mệnh danh Thanh Ma thủ theo đó được từ từ nhấc lên. <br> <br>* * * * * <br> <br>Tiểu Phi cứ nhìn sững lên nóc nhà cả buổi chẳng thốt một câu. <br> <br>Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi : <br> <br>- Anh đang nghĩ gì thế? <br> <br>Tiểu Phi hỏi lại : <br> <br>- Cô cho là dọc đường không có gì nguy hiểm xảy ra cho hắn à? <br> <br>Lâm Tiên Nhi gật đầu : <br> <br>- Nhất định như thế! <br> <br>Và bằng một giọng quả quyết hơn, nàng nói tiếp : <br> <br>- Có Tâm Mi đại sư cùng Điền Thất theo hộ tống còn ai dám làm gì nổi hắn chứ? <br> <br>Tiểu Phi cắn môi nén nhẹ một tiếng thở dài : <br> <br>- Tôi cũng mong được như thế. <br> <br>Bàn tay thon thon của Lâm Tiên Nhi vuốt nhẹ lên máu tóc rối bù của chàng, cử chỉ y như là một người vợ hiền chăm nom người chồng bịnh hoạn. <br> <br>- Nếu anh đáng tin tôi, hãy an lòng mà ngủ đi một giấc, tôi hứa sẽ ở luôn nơi đây, không đi đâu cả. <br> <br>Ánh mắt của Tiểu Phi nhìn sững Lâm Tiên Nhi như đọc lấy tất cả những gì tha thiết và chân thành nhất trong tia nhìn dịu ấm của nàng. Và rèm mi của chàng từ từ khép lại. <br> <br>* * * * * <br> <br>Chiếc bao tay Thanh Ma thủ chỉ nhấc lên đến giữa chừng rồi ngưng lại. Y Khốc ngó ngay Lý Tầm Hoan cười ghê rợn : <br> <br>- Ngươi còn điều gì đáng trối không? <br> <br>Lý Tầm Hoan cũng nhìn thẳng vào hai ánh mắt xanh ngời của gã : <br> <br>- Có một điều rất đang nói! <br> <br>Y Khốc hất hàm : <br> <br>- Điều gì? Nói đi! <br> <br>Lý Tầm Hoan thở nhẹ : <br> <br>- Điều đó là : tại sao ngươi đến đây chịu chết! <br> <br>Bàn tay chàng liền sau câu nói vung lên, một ánh đao chớp ngời như nối liền với khoảng cách giữa hai người. <br> <br>Y Khốc như một chiếc cầu vồng nhào ngược trở lại, một vệt máu rỉ dài trên tuyết trắng. <br> <br>Và cách xa đấy khoảng hai mươi trượng, tiếng của Y Khốc lanh lảnh vọng lại : <br> <br>- Lý Tầm Hoan, ngươi nhớ lấy, ta... <br> <br>Nhưng giọng nói ngưng bật ở nửa chừng, nhường lại cho tiếng gió vi vu trong giải tuyết lạnh nhất mênh mông. <br> <br>Chợt từ dưới lườn xe có tiếng vỗ tay đôm đốp, Điền Thất lóp ngóp bò lên : <br> <br>- Hay, hay! Phi đao họ Lý quả danh bất hư truyền, mỗi khi phát ra không hề sai đích. <br> <br>Lý Tầm Hoan đăm chiêu làm thinh. <br> <br>Một hồi lâu chàng mới cất lời : <br> <br>- Giá mà ngươi chịu giải huyệt hết đạo cho đao cho ta thì hắn không làm sao chạy thoát được. <br> <br>Điền Thất cười nheo đuôi mắt : <br> <br>- Giá mà ta giải hết huyệt đạo cho ngưỡi thì ngươi cũng đã chạy mất rồi. <br> <br>Và vỗ vỗ vào vai chàng, họ Điền nối tiếp : <br> <br>- Chỉ bằng với một cánh tay có thể cử động với một thanh đao nhỏ đã làm cho Y Khốc phải mang thương bỏ chạy, đối với hạng người như ngươi, ta cần phải đặc biệt lưu tâm hơn một ai. <br> <br>Lúc ấy đám tăng đồ Thiếu Lâm đã đỡ xốc Tâm Mi đại sư trở lại. <br> <br>Da mặt của Tâm Mi đại sư vàng ẻo như màu sáp, leo lên xe ông đã vội thúc giục : <br> <br>- Chạy mau, chạy mau thôi. <br> <br>Chờ cho cỗ xe chạy đi một dỗi khá xa, Tâm Mi đại sư mới thở phào nhẹ nhõm : <br> <br>- Thanh Ma thủ độc thật! <br> <br>Điền Thất mỉm cười : <br> <br>- Càng độc hơn nữa là phi đao họ Lý! <br> <br>Tâm Mi đại sư day sang Lý Tầm Hoan : <br> <br>- Các hạ lại chịu ra tay giúp sức, quả là một việc ngoài ý liệu của bần tăng. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười hơi nhếch mép : <br> <br>- Tại hạ không phải vì đại sư mà chính vì cho mình, không có chi mà đại sư phải ngạc nhiên, cũng không cần phải cảm tạ. <br> <br>Điền Thất nói tiếp theo : <br> <br>- Tại hạ chỉ hỏi y một câu là muốn đến Thiếu Lâm tự hay muốn rơi vào tay của Y Khốc và sau đó tại hạ giải khai huyệt cánh tay y, lại nhét thêm vào tay y một ngọn phi đao. <br> <br>Cười lên một tiếng đắc ý, họ Điền lại nói : <br> <br>- Tại hạ thấy chừng ấy cũng quá đủ rồi. <br> <br>Tâm Mi đại sư trầm ngâm một lúc rồi thở dài lẩm bẩm : <br> <br>- Phi đao họ Lý à, nhanh, quả là nhanh. <br> <br>* * * * * <br> <br>Dù có phản ứng vừa rồi của Tâm Mi đại sư có phần hơi chậm nhưng nhờ vào nội lực thâm hậu nên chỉ đến khoảng giữa chiều tối, toàn thể chất độc Thanh Ma thủ đã được ông dồn hết ra khỏi cơ thể, da mặt hồng hào khôi phục lại sắc phục như cũ. <br> <br>Họ tìm một quán xá đỗ lại nghỉ ngơi vì giờ ăn cơm tối đã đến, vì hòa thượng không những cần ăn mà cần ngủ nữa. <br> <br>Điền Thất đỡ Lý Tầm Hoan ngồi lên chiếc ghế cười nham hiểm : <br> <br>- Ta giải huyệt một cánh tay cho ngươi là để ngươi cầm đũa chứ không phải để ngươi loạn động. Ta không nhét miệng ngươi là để cho ngươi ăn cơm chứ không phải để ngươi nói năng bậy bạ, ngươi hiểu chứ? <br> <br>Lý Tầm Hoan thở dài sườn sượt : <br> <br>- Ăn cơm mà không có rượu chẳng khác món ăn mà thiếu mất gia vị, vừa nhạt miệng mà dễ ngấy lắm. <br> <br>Điền Thất trầm ngay nét mặt : <br> <br>- Có ăn cơm cho ngươi ăn là quý lắm rồi, nên biết thân một chút phải hơn. <br> <br>Có lẽ vì môn quy nghiêm khắc của Thiếu Lâm tự cho nên đám thầy trò tăng nhân Thiếu Lâm im lìm, dùng cơm chẳng hề nói một tiếng. <br> <br>Trên bàn tay tuy chỉ có vài món cải dưa nhưng vốn đã quen đạm bạc với trà thô cơm hẩm, thêm vào đó suốt ngày trời lặn lội đường xa và bụng đói, tên nào ăn cũng có vẻ rất ngon. <br> <br>Chỉ có Tâm Mi đại sư vì thương thế mới bình phục nên chỉ dùng một chén cháo lỏng khuấy đường rồi buông đũa trầm tư. <br> <br>Điền Thất chiễm chệ ngồi một bàn riêng, kêu lên toàn là những món ăn hảo hạng, chờ nhấp nháp xong ly rượu khai vị cho thêm ngon đạm bữa cơm sau một ngày vất vả. <br> <br>Lý Tầm Hoan gắp lên một miếng đậu hũ chưng tương, vừa định bỏ vào miệng nhưng chàng vụt buông đũa xuống kêu lên : <br> <br>- Những món ăn này không ăn được! <br> <br>Điền Thất dửng dưng đáp : <br> <br>- Nếu Lý thám hoa không quen ăn những món ăn đơn sơ đó thì chỉ còn cách nhịn đói mà thôi. <br> <br>Lý Tầm Hoan buông gọn : <br> <br>- Trong đồ ăn có độc! <br> <br>Điền Thất cười lạnh : <br> <br>- Hừ! Vì không có rượu cho ngươi uống, ngươi định sinh chứng ra rồi, ta biết lắm mà... <br> <br>Nhưng y như là bị ai nhét vật chi vào trong họng, đang bật cười thì Điền Thất vụt ngưng ngang, vì lão vừa chợt phát giác sắc diện của bốn tăng nhân hết sức lạ lùng, da mặt họ cùng một màu tím sẫm nhưng hình như họ vẫn chưa hay biết, vẫn cắm đầu mải miết. <br> <br>Tâm Mi đại sư mặt vùng biến đổi sắc kêu lên : <br> <br>- Mau, mau dùng khí đơn điền hộ lấy tâm mạch. <br> <br>Bốn tăng nhân Thiếu Lâm quả không một chút hay biết, vội ngưng ngang đũa tươi cười : <br> <br>- Sư thúc có điều chi dạy bảo? <br> <br>Tâm Mi đại sư đã mất hẳn vẻ trầm nghị bình thường, hất tấp hét : <br> <br>- Dạy, dạy cái gì nữa? Không lẽ các ngươi đã trúng độc mà không biết à? <br> <br>Trúng độc? Mà trúng độc của ai? <br> <br>Bốn gã không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau ngơ ngẩn và cùng buộc miệng kêu lên : <br> <br>- Ồ, da mặt của sư... <br> <br>Và bốn người chưa kịp tròn câu đã cùng ngã ngửa ra và nằm xõng soài dưới nền đất. <br> <br>Tâm Mi đại sư vội nhảy phóc đến chỗ họ, những khuôn mặt của bốn vị này đã thay đổi, ngũ quan cũng co rúm lại. <br> <br>Quả là một chất độc lạ lùng không mùi không sắc, làm người trúng độc không làm sao phát giác và đến khi biết được là ngã chết tức khắc, không một chút đau đớn, không một chút rên la. <br> <br>Điền Thất không lạnh mà chợt thấy rùng mình, giọng run run : <br> <br>- Chất độc gì mà lợi hại quá thế? <br> <br>Tâm Mi đại sư dù đạo hạnh khá cao thâm nhưng trước cái chết của bốn người sư diệt cũng không làm sao dằn được lửa giận bùng lên đỉnh óc. <br> <br>Chỉ một cái rướn chân, ông đã nhảy phóc ra ngoài, túm lấy gáy một tên tửu bảo sách thẳng vào quát lớn : <br> <br>- Bọn mi đã nhét độc gì trong món ăn? <br> <br>Nhìn bốn cái thây người nằm co quắp dưới nền đất, gã tửu bảo sợ đến phát run như thằn lằn đứt đuôi, hai hàm răng côm cốp nhịp lia còn lấy đâu mà đối đáp. <br> <br>Lý Tầm Hoan thở dài lẩm bẩm như nói với chính mình : <br> <br>- Thật là ngốc! Nếu kẻ bỏ thuốc độc là ta, thì ta đã bỏ đi từ lâu rồi, ai dại gì mà nấn ná lại đây làm chi nữa chứ? <br> <br>Ngọn chưởng của Tâm Mi đại sư vừa sắp sửa giáng xuống đầu tên tửu bảo vùng khựng lại. <br> <br>Qua câu nói của Lý Tầm Hoan, vị cao thủ Thiếu Lâm cũng vừa chợt nghĩ ra tên tửu bảo không thể là kẻ đã hạ độc, ông vén gọn tà áo và lao nhanh ra bên ngoài. <br> <br>Điền Thất cũng vội bắn theo người sau bén gót. Nhưng vừa tới bên ngạch cửa, hắn hấp tấp quay trở vào kẹp lấy Lý Tầm Hoan lên nách, cười thật lạnh : <br> <br>- Cho dù chúng ta có bị độc mà chết, ngươi cũng đừng mong chạy thoát. Bất luận thế nào, ta cũng sát cánh bên ngươi, ta còn thì ngươi còn, ta chết thì ngươi cũng khó mà sống. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười móc họng : <br> <br>-Không ngờ ngươi đối với ta lại tình sâu nghĩa trọng đến thế, chỉ tiếc rằng ngươi không phải là một tuyệt sắc giai nhân, ta lại không phải kẻ mang bịnh đồng tính luyến ái, nên không làm sao “yêu” đàn ông cho nổi. <br> <br>* * * * * <br> <br>Sau giờ ăn cơm, đám tăng nhân trù phòng không còn phải làm nữa. Gã đại sư bác lợi dụng mọi người dang ăn cơm bên trên, tự tay sào riêng cho mình hai đĩa đồ ăn đặc biệt. <br> <br>Gã nhị sư bác cũng lôi từ trong góc bếp hai hũ rượu đầy. <br> <br>Hai người rêu chân nhâm nhi từng ngụm một, cố tận hưởng cái phút giây thú vị nhất của suốt một ngày mà họ chờ đợi dài dặc, cũng chính là cái phút giây duy nhất đem lại cho họ cái cam đảm kéo dài trong cuộc sống thâm nghiêm của nhà chùa. <br> <br>Tâm Mi đại sư dù đầu óc đang rối bung bao nhiêu mói lo giận nhưng khi xuống bếp bắt gặp họ cũng đâm ra sững sờ. Vì sắc mặt của hai người cũng đã trổ sạm xuống mầu đen : mầu đen tử khí. <br> <br>Gã đại sư bác hình như đã phừng phừng hơi rượu, cười tít toát vẫy tay : <br> <br>- Đại sư cũng định xuống làm lén vài chén đấy à? Tốt lắm, hoan nghinh, hoan nghinh. <br> <br>Nhưng liền theo đó, gã vùng bật ngửa ra sau, té lên khung bếp, làm cho chiếc chảo sắt hất nghiêng sang chai dầu, dầu rớt thẳng vào chảo lênh láng và trong màn dầu lấp lánh bập bềnh một con rít to đỏ ối. <br> <br>Tâm Mi đại sư mím môi gật gù, hai lòng bàn tay rướm lạnh mồ hôi. <br> <br>Căn nguyên của chất độc đã tìm thấy. Độc từ chai dầu mà sát sinh. <br> <br>Vị đại sư bác đã dùng nó xào món ăn cho đám tăng nhân Thiếu Lâm và xào cho mình ăn. Do đó, gã hại người sư bác đồng bọn phải chết theo, chết mà không biết vì sao mình phải chết. <br> <br>Nhưng thủ phạm là ai? <br> <br>Lý Tầm Hoan đưa mắt nhìn con rít lềnh bềnh giữa chảo dầu, giọng chẳng vui mà cũng chẳng buồn : <br> <br>- Ta biết trước thế nào rồi hắn cũng đến! <br> <br>Điền Thất vội hỏi : <br> <br>- Ai? Ngươi đã biết kẻ hạ độc là ai à? <br> <br>Lý Tầm Hoan lạnh lùng : <br> <br>- Chất độc trên thế gian hiện thời có thể phân làm hai loại : một loại từ thảo mộc chế biến và một loại do trùng rắn mà ra. Dùng thảo mộc để chế thành độc dược, nhóm người chuyên môn có rất nhiều. Có thể từ trùng rắn chiết ra độc, số người tinh luyện đó hình như ít hơn lại có có thể biến chất độc của trùng rắn thành không sắc không mùi để giết người thì khắp thiên hạ nhất định là chỉ có một vài người. <br> <br>Điền Thất biến sắc : <br> <br>- Ngươi... ngươi định nói là đám Ngũ Độc đồng tử của Cực Lạc động miền Miêu Cương đấy à? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhè nhẹ thở dài : <br> <br>- Ta cũng mong kẻ đến đây không phải là họ! <br> <br>Điền Thất lại hỏi : <br> <br>- Nhưng họ đến Trung Nguyên để làm gì? <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp : <br> <br>- Để tìm ta! <br> <br>Điền Thất trố mắt : <br> <br>- Tìm ngươi? Họ với ngươi là... <br> <br>Nhưng lão chợt nhớ ra Lý Tầm Hoan quyết chẳng có hạng bạn bè như thế nên lão bật cười ngay : <br> <br>- Xem ra ngươi chẳng có bao nhiêu bạn bè, nhưng kẻ thù thì vô số! <br> <br>Lý Tầm Hoan nhếch mép cười : <br> <br>- Có sao đâu, kẻ thù càng nhiều càng hay, bạn bè một đôi người cũng đủ lắm rồi. Vì có những lúc mà bạn bè còn đáng sợ hơn kẻ thù! <br> <br>Tâm Mi đại sư vụt cất tiếng hỏi : <br> <br>- Tại làm sao Lý đàn việt nhận được trong đồ ăn có chất độc! <br> <br>Lý Tầm Hoan dửng dưng : <br> <br>- Tôi cũng biết tại vì sao, bình như là thói quen thì phải! <br> <br>Ngưng lại một giây, chàng mỉm cười nói tiếp : <br> <br>- Cũng như khi đánh bài, tôi nắn được cây “chín” trên tay, nếu tôi cảm thấy cần cho cửa đó thắng thì cửa đó sẽ thắng chứ không làm sao thua được, và nếu có ai hỏi tôi tại sao, tôi cũng khó mà trả lời thế nào! <br> <br>Tâm Mi đại sư đăm đăm nhìn chàng một hồi và nói thật chậm : <br> <br>- Bắt đầu từ bây giờ, trên lộ trình nếu hắn ăn cái gì chúng ta ăn cái nấy! <br> <br>* * * * * <br> <br>Chỉ còn khoảng hai ngày lột lộ trình nữa là đến Tung Sơn, nhưng trong thời gian hai ngày đối với đoàn người của Tâm Mi đại sư quả là hai ngày dài nhất trong cuộc đời họ. <br> <br>Vì là người trong chốn giang hồ, họ đã từng nghe thành tích của nhóm Ngũ Độc đồng tử, một khi cũng quyết tâm định giết ai thì nhất định kẻ đó phải chết không làm sao thoát được và cũng chưa bao giờ chúng chịu nửa chừng buông tha một ai. <br> <br>Tâm Mi đại sư sau khi gửi gấm thi hài của đám sư diệt cho một tu viện gần đấy là vội vã lên đường ngay. <br> <br>Trên lộ trình gần như là họ tránh hẳn nhắc đến vấn đề ăn và uống. <br> <br>Không ăn không uống là việc riêng của đám thầy trò chùa Thiếu Lâm, nhưng kẻ đánh xe cũng đâu có thể nhịn đói theo như họ cho nên đến giữa trưa, gã một mình riêng rẽ vào thị trấn tìm cái ăn cái uống cho mình. <br> <br>Tâm Mi đại sư và Điền Thất đành chịu đói ngồi lại trên xe, mặc dù bụng họ đang cồn cào hết sức khó chịu. <br> <br>Nhưng là thế còn hơn vì một vài miếng thịt bò, đôi ba cái bánh bao mà tự chuốc cho mình cái “độc”, cái chết như vậy quả là oan uổng vô cùng. <br> <br>Khoảng nửa giờ sau gã đánh xe khất khưởng quay về, lại bọc nơi vạc áo mấy chiếc bánh bao, gã vừa đi vừa ngồm ngoàm xem chừng ngon miệng lắm. <br> <br>Ánh mắt củaĐiền Thất như đống chặt trên khuôn mặt gã đánh xe chú ý từng nét biến đổi trên sắc diện của gã và vụt hỏi : <br> <br>- Bánh đó bao nhiêu tiền mỗi cái? <br> <br>Gã đánh xe cười toe toét : <br> <br>- Rẻ rề hà, đại gia muốn ăn không? Ăn được lắm! <br> <br>Điền Thất nói : <br> <br>- Tốt lắm! Ngươi chia chúng ta lại vài bánh, tối nay ta sẽ mời lại ngươi đi uống rượu. <br> <br>Gã đánh xe lập tức trao ngay bọc bánh vào trong xe. <br> <br>Điền Thất đợi thêm một lúc gã đánh xe vẫn an lành điều khiển cỗ xe, không hiện ra một triệu chứng chi khác lạ. <br> <br>Họ Điền mới mỉm cười và cất tiếng mời : <br> <br>- Bánh này nhất định là không có độc rồi, mời đại sư dùng tạm vài chiếc. <br> <br>Tâm Mi đại sư trầm ngâm một lúc, chậm rãi quay sang Lý Tầm Hoan : <br> <br>- Xin mời Lý đàn việt dùng chung cho vui. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười nửa miệng : <br> <br>- Không ngờ hại hai vị bỗng đâm ra nhã nhặn như thế? <br> <br>Bằng bàn tay trái duy nhất có thể động đậy, Lý Tầm Hoan kẹp lấy chiếc bánh. <br> <br>Nhưng vừa đưa lên chàng vội bỏ xuống ngay : <br> <br>- Bánh này cũng không ăn được! <br> <br>Điền Thất nhíu mày : <br> <br>- Nhưng gã đánh xe đã ăn rồi, chẳng có sao cả! <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp : <br> <br>- Gã ăn được nhưng chúng ta lại ăn không được? <br> <br>Điền Thất gặn lại : <br> <br>- Tại sao? <br> <br>Lý Tầm Hoan lạnh lùng : <br> <br>- Vì kẻ mà Cực Lạc đồng tử định giết không phải là gã! <br> <br>Điền Thất cười gằn : <br> <br>- Ngươi định hại cho chúng ta nhịn đói chơi phải không? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhướng mắt : <br> <br>- Đã không tin tại sao ngươi chẳng thử xem? <br> <br>Điền Thất hầm hầm nhìn chàng và đột nhiên ra lịnh ngừng xe lại. <br> <br>Y gọi tên đánh xe bước tới, xé phăng nửa chiếc bánh cho hắn ăn. <br> <br>Tên đánh xe ngốn ngấu mấy cái là hết sạch, Điền Thất chăm chú nhìn và quả nhiên, chẳng có một hiện tượng gì gọi là trúng độc cả. <br> <br>Điền Thất nheo mắt nhìn Lý Tầm Hoan cười nhạt : <br> <br>- Ngươi còn nói là bánh ăn không được nữa không? <br> <br>Lý Tầm Hoan ngáp dài như buồn ngủ : <br> <br>- Vẫn ăn không được! <br> <br>Điền Thất hầm hừ : <br> <br>-Ta sẽ cho ngươi xem! <br> <br>Nhưng chỉ nói cứng ngoài miệng, hơn nữa, lão chưa phải là con người có cái gan dám đem sinh mạng mình ra làm trò thí nghiệm dại dột như thế. <br> <br>Một con chó hoang không biết từ đsâu chạy ngang qua cỗ xe đang đậu, gâu gâu sủa loạn lên chừng như vì quá đói. <br> <br>Ánh mắt Điền Thất vụt ngời lên, quăng nửa chiếc bánh còn lại trên tay cho con vật. <br> <br>Hình như không thích lắm loại bánh quá nhạt ấy, con chó chỉ ngoạm lấy một miếng rồi bỏ chạy đi, không ngờ con vật chỉ chạy xa vài bước vụt tru lên một tiếng kỳ lạ rồi nhảy dựng lên quằn quại thêm mấy lượt trên mặt đất, con chó đã xuôi cẳng nằm im. <br> <br>Tâm Mi đại sư và Điền Thất cũng nhìn nhau rùng mình ơn ớn. Lý Tầm Hoan thở dài lầm bẩm : <br> <br>- Ta nói có sai đâu, chỉ tiếc rằng kẻ bị đánh độc là con chó chứ không phải là người! <br> <br>Vốn là con người “mừng giận không hề lộ trên sắc mặt” nhưng bây giờ da mặt Điền Thất không khỏi tái xanh, trợn mắt nhìn tên đánh xe, hai hàm răng nghiến chặt lại : <br> <br>- Tại sao lại như thế? <br> <br>Tên đánh xe run lên cầm cập : <br> <br>- Tiểu nhân quả thật không biết, bánh đó quả thật tiểu nhân vừa rồi đi mua chính từ trong tiệm bánh ra... <br> <br>Không đợi gã dứt câu, Điền Thất túm lấy ngực gã, cười đanh ác : <br> <br>- Chó bị độc mà chết, nhưng tại sao ngươi không chết? Trừ phi chính tay ngươi bỏ độc! <br> <br>Tên đánh xe sợ đến líu cả lưỡi, không làm sao đáp được. <br> <br>Lý Tầm Hoan uể oải lên tiếng : <br> <br>- Ngươi có tra khảo cũng vô ích, vì gã không làm sao biết được. <br> <br>Điền Thất quay phắt lại : <br> <br>- Nếu gã không biết thì ai biết? <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp gọn : <br> <br>- Trong bánh có độc nhưng trong rượu có chất giải độc. <br> <br>Điền Thất lại sững sờ một lúc và càu nhàu một mình : <br> <br>- Sớm biết như vậy, tại sao chúng ta lại không đi uống rượu trước? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười miệng : <br> <br>- Nếu ngươi đi uống rượu thì chất độc sẽ có ngay trong rượu. <br> <br>* * * * * <br> <br>Thủ đoạn hạ độc của Cực Lạc đồng tử thật là khó nỗi đề phòng. Và gặp phải hạng đối thủ như thế, ngoài cách ngậm miệng nhìn đói ra không còn phương pháp nào hữu hiệu hơn. <br> <br>Tâm Mi đại sư sắc mặt nặng trầm : <br> <br>- Cũng may là chỉ còn đôi một ngày nữa là đến nơi rồi, chúng tra cố nhịn ăn uống thêm một ngày cũng chẳng đến nỗi nào! <br> <br>Điền Thất thở ra chán nản : <br> <br>- Dù có nhịn khát được cũng vô ích mà thôi! <br> <br>Tâm Mi đại sư nhướng mày : <br> <br>- Vì sao? <br> <br>Điền Thất đáp : <br> <br>- Rất có thể hắn đợi lúc chúng ta đói lả kiệt lực rồi sẽ ra tay. <br> <br>Tâm Mi đại sư trầm ngâm không nói. <br> <br>Điền Thất ánh mắt ngời lên : <br> <br>- Tại hạ có một ý kiến! <br> <br>Tâm Mi đại sư liền hỏi : <br> <br>- Xin cho biết. <br> <br>Điền Thất thật thấp giọng : <br> <br>- Kẻ mà y muốn hạ thủ không phải là đại sư cũng không phải là tại hạ... <br> <br>Gã ném nhanh tia mắt về phía Lý Tầm Hoan buông lửng câu nói nửa chừng! <br> <br>Tâm Mi đại sư cau mặt : <br> <br>- Bần tăng đã hứa đưa hắn về đến Thiếu Lâm thì bất luận thế nào cũng không thể để cho hắn chết ở giữa đường! <br> <br>Điền Thất chẳng nói gì, nhưng ánh mắt luôn luôn nhìn Lý Tầm Hoan với tia nhìn rực ngời sát khí. Hình như trong đầu lão đã sẵn dự trù một kế hoạch hành động. Hòa thượng không những cần ăn ngủ mà cũng cần đi... làm cái việc vệ sinh thông thường như bất cứ mọi người. <br> <br>Và đó là những cơ hội để lão thực hiện kế hoạch.