Chương 2
Lương Viễn Trạch lao đến nhanh hơn cảnh sát. Anh ôm Hà Nghiên ra khỏi xe, lấy áo khoác bọc lấy cô, cẩn thận dìu vào trong xe mình. Hà Nghiên vẫn đang hoảng hốt nên Lương Viễn Trạch chỉ có thể ôm cô thật chặt, ghé sát tai cô an ủi: “Không sao, Hà Nghiên, không sao, có anh đây, cảnh sát sắp tới rồi, chờ họ đến anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Xe cảnh sát đến rất nhanh, đèn flash không ngừng nhấp nháy. Sau đó, họ chuyển thi thể của gã còm ra khỏi xe của Hà Nghiên, dùng túi bọc xác chở đi. Có một nữ cảnh sát lại gần xem tình hình của Hà Nghiên, định hỏi thêm một số tình tiết của vụ án, Lương Viễn Trạch kìm cơn giận, nhắc nhở: “Bạn gái tôi đang bị thương nặng, cô ấy cần tới bệnh viện để điều trị.”
Nữ cảnh sát rất thông cảm, lập tức cử người đưa Hà Nghiên đến bệnh viện, cũng đồng ý để Lương Viễn Trạch đi cùng cô. Hà Nghiên dần bình tĩnh lại, giọng khàn đặc, liên tục lo lắng dặn Lương Viễn Trạch: “Đừng gọi cho ba mẹ em, đừng để họ biết.”
Vành mắt Lương Viễn Trạch còn đỏ hơn Hà Nghiên, anh nắm chặt tay cô, cất giọng ấm áp trả lời: “Yên tâm, anh sẽ không để họ biết. Nghiên Nghiên, em đừng sợ, đã có anh ở đây.”
Linh hồn Hà Nghiên dường như đã tiêu tan trong trận đấu sinh tử vừa rồi, chỉ còn lại thể xác thuận theo sự sắp đặt của mọi người, kiểm tra thân thể, xét nghiệm thương tật, làm trị liệu, thậm chí tiếp nhận màn thẩm vấn của nữ cảnh sát. Chỉ khi đối mặt với Lương Viễn Trạch, ánh mắt cô mới thoáng linh hoạt, thì thầm hỏi anh: “Viễn Trạch, có phải em đã gặp ác mộng không?”
Viễn Trạch ôm cô thật chặt, kiên định nói cho cô biết: “Đó chỉ là một cơn ác mộng và nó sẽ sớm biến mất thôi.”
Anh chưa bao giờ lừa gạt cô. Quả nhiên, sự việc chuyển biến tốt đẹp từng ngày. Mỗi lần đến thăm cô, anh đều mang tới những tin tức tốt lành. Ngày thứ mười lăm, anh trở về báo cho cô hay: “Gã ‘anh Tiết’ bỏ trốn đã bị bắt. Ba tên đó đều là những tội phạm truy nã tội ác tày trời, người như chúng có bị phanh thây xé xác cũng không đủ. Hà Nghiên, em không sao nữa rồi.”
Cô mở to mắt, sau đó nghẹn ngào òa khóc, cuối cùng nỗi sợ hãi vô hình vẫn đè nén trong lòng đã tìm thấy lối để khơi thông: “Em sợ, Viễn Trạch, em thực sự rất sợ. Em sợ bọn chúng quay về báo thù. Anh không thấy ánh mắt của hắn nhìn em đâu, hắn nhất định sẽ giết em.”
Lương Viễn Trạch ôm xiết lấy cô, từ tốn giảng giải: “Không đâu, hắn sẽ không thể trốn ra để làm hại em, hắn đã bị phán án tử hình. Luật sư nói, chắc chắn hắn không thoát khỏi án tử. Đừng sợ, Nghiên Nghiên, anh sẽ luôn chăm sóc cho em, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ kết hôn, mua một căn nhà to, sinh hai đứa nhóc, nuôi thêm một con chó và một con mèo, nhà cửa sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Ánh mắt Hà Nghiên rơi vào hư không, kinh ngạc ngẩn người trước những cảnh tượng anh miêu tả.
“Đừng sợ Nghiên Nghiên, thời gian xóa sạch tất cả, từ từ rồi cơn ác mộng sẽ qua.” Lương Viễn Trạch nhẹ giọng nói.
---
Bốn năm sau, thành phố Nam Chiêu.
Thành phố Nam Chiêu non nước hữu tình, là vùng đất với những cảnh đẹp nổi danh từ trước tới nay. Ba mẹ Hà Nghiên vốn dĩ không có ý định rời xa quê cha đất tổ, nhưng do yêu mến quang cảnh nơi này, vả lại, vợ chồng Hà Nghiên hiện đang sinh sống ở đây nên đành bán căn nhà ở quê, theo con gái đến Nam Chiêu, mua một căn hộ đối diện với tiểu khu nơi Hà Nghiên ở, cách nhau bởi con đường không quá dài, đi chưa tới 10’ là đến. Lương Viễn Trạch trêu cô: “Giờ ở ngay gần nhà mẹ đẻ, đi lại thuận tiện, anh chỉ sợ em không chịu để ba mẹ quản, được mấy hôm lại phàn nàn với anh.”
Hà Nghiên lườm anh, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, tay thong dong lật tờ tạp chí, cố ý kéo dài giọng làm nũng: “Ông xã à, tháng này người ta xài hết tiền lương rồi, không có tiền mua thẻ làm đẹp kia kìa.”
Lương Viễn Trạch cười khổ: “Vợ đại nhân, thẻ lương của chồng đều nằm trong tay em, muốn tiêu gì còn phải hỏi sao?”
“Dù gì cũng phải hỏi một tiếng chứ?” Cô cong khóe miệng, duỗi thẳng chân dùng đầu ngón chân chọc chọc Lương Viễn Trạch: “Này, Viễn Trạch, hôm nào vợ chồng mình đến bệnh viện kiểm tra đi? Người ta bảo đàn ông cũng nên kiểm tra, tình trạng cả hai có tốt thì em bé mới khỏe mạnh được.”
Hai người kết hôn đã hai năm, đang chuẩn bị sinh con.
“Cơ thể anh có vấn đề hay không?” Lương Viễn Trạch túm lấy bàn chân không an phận của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, ghé sát người, giọng mập mờ: “Em còn không biết sao?”
Hà Nghiên cười khanh khách, khẽ đạp anh ra: “Anh không muốn tới bệnh viện thì em cũng sẽ không đi.”
Lương Viễn Trạch luôn nghe lời vợ, hai ngày sau theo cô tới bệnh viện kiểm tra, tình trạng của cả hai vợ chồng đều tốt, bác sĩ chỉ dặn dò Hà Nghiên uống thêm vitamin trong thời gian chuẩn bị mang thai. Lúc hai người rời bệnh viện đã là giữa trưa nên ăn uống đơn giản bên ngoài. Lương Viễn Trạch lái thẳng xe tới công ty, còn Hà Nghiên sau khi đi dạo một vòng trung tâm thương mại, lúc này mới thong thả lái xe quay về trường.
Ngôi trường cô dạy không lớn, vừa mới thăng cấp thành đại học. Như mọi khi, Hà Nghiên đỗ xe dưới bóng cây sau tòa nhà của Học viện, lúc bước xuống, đúng lúc có một chiếc xe việt dã màu đen lái từ ngoài vào, đậu sát xe cô.
Chiếc xe này rất lạ, không giống của các thầy cô trong trường. Hà Nghiên không khỏi bước chậm, chìn chăm chú.
Cửa bật mở, một người đàn ông đeo kính đen bước ra khỏi xe, quần jeans áo sơ mi, dáng người cao gầy. Tuy vóc dáng dong dỏng nhưng Hà Nghiên thường xuyên ngâm mình trong phòng tập biết rõ đó là hình thể đặc trưng của kiểu người mặc quần áo lộ gầy, cởi quần áo lộ thịt. Người đàn ông tuy gầy, nhưng dưới lớp quần áo rất có khả năng cất giấu một thân hình rắn chắc cơ bắp.
Nhưng điều đó đối với cô thì chẳng có gì hứng thú. Vì yêu Lương Viễn Trạch nên cô nhắm mắt làm ngơ đối với mọi đàn ông bên ngoài. Bọn họ trong mắt cô phần lớn chỉ là những khuôn mặt mơ hồ, không quan trọng xấu đẹp.
Người đàn ông kia vừa bám cửa xe vừa nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Thưa cô, xin hỏi có phải văn phòng của Học viện ngoại ngữ ở trong tòa nhà này không?”
Giọng nói của anh ta khá đặc biệt, trầm thấp dễ chịu pha chút lạnh lùng, rơi vào tai người khác thì hết sức thoải mái nhưng khi lọt vào tai Hà Nghiên lại khiến cô giật mình, cơn ác mộng bị vùi sâu trong ký ức bỗng chốc tái hiện.
Dưới ánh trăng, lưỡi dao sắc nhọn của gã đàn ông giống như con mắt đảo trên mặt cô, thần sắc vô hồn, hắn nói: “Làm sạch sẽ một tí, đừng để lại hậu họa.”
Giọng nói ấy, cả đời cô không thể nào quên.
Hà Nghiên như thấy ma quỷ, hai chữ ‘cứu với’ mắc kẹt trong cổ họng không thể thốt ra. Cô sợ hãi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hoảng hốt lùi về sau. Trong lúc bối rối, gót giày bỗng lọt vào khe gạch khiến cơ thể cô mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.
Người đàn ông giơ tay tháo kính, lại gần cô, hỏi thăm: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Cô không ngừng dịch người về phía sau, hoảng sợ kêu to: “Anh đừng lại gần, ở đây đông người, họ sẽ lập tức chạy đến ngay.”
Người đàn ông đành dừng bước, cười bất đắc dĩ, giải thích với cô: “Cô gái, tôi không biết nguyên nhân gì đã khiến cô phản ứng như vậy nhưng tôi không có ác ý. Nếu vì tôi mà cô cảm thấy sợ hãi thì tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ đi ngay.”
Anh ta vừa nói vừa chậm rãi lui về phía sau, còn tử tế khom lưng hỏi cô: “Một mình cô có sao không? Hay là để tôi gọi người khác tới?”
Hà Nghiên im lặng, cơ thể co rúm, nhìn anh ta bằng ánh mắt đề phòng.
“Ok! Ok! Tôi sẽ đi ngay đây.” Anh ta nhẹ giọng trấn an cô rồi giơ cổ tay liếc nhìn đồng hồ, sau đó chỉ vào chiếc xe của mình: “Cô gái, có lẽ nửa tiếng nữa tôi sẽ quay lại lấy xe.”
Anh ta không nói gì thêm, bước nhanh đi.
Ánh nắng gay gắt vậy mà cả người Hà Nghiên như từ trong hầm băng đi ra, lạnh đến phát run. Cô vẫn ngồi dưới đất, váy bám đầy bụi, lòng bàn tay cọ xát thoáng đau đớn. Nhưng Hà Nghiên không quan tâm. Cô run rẩy lôi điện thoại từ trong ví ra, gọi cho Lương Viễn Trạch.
“Hắn đã tìm đến! Hắn đã tìm đến!” Cô như chim sợ cành cong, chỉ biết nói đi nói lại một câu.
“Ai cơ?”. Lương Viễn Trạch hỏi.
Cô bối rối trả lời: “Là hắn, em đã nhìn thấy hắn! Hắn đã quay về tìm em rồi!”
Thời gian bỗng như quay ngược trở lại, vô số lần cô bật khóc choàng tỉnh khỏi giấc mộng, hoảng sợ bảo anh “Bọn hắn đã tìm tới!”. Lương Viễn Trạch thoáng trầm mặc, sau đó dịu dàng an ủi cô: “Nghiên Nghiên, không sao, hắn đã chết, bọn chúng đều đã chết cả rồi. Em đừng sợ, nói cho anh biết, hiện em đang ở đâu?”
Không biết do giọng nói trầm ổn của ông xã đã trấn an cô hay là do ánh nắng gay gắt ngày hè rốt cuộc đã đẩy lùi cơn rét lạnh trên người cô, Hà Nghiên dần bình tĩnh, trả lời: “Em đang ở trường, ngay sau tòa nhà văn phòng.”
“Xung quanh có ai không?” Lương Viễn Trạch hỏi tiếp.
Cô nhìn xung quanh, xa xa phía đầu đường không ít người đi qua, có sinh viên trông thấy cô, chần chừ bước tới.
“Có sinh viên đang tới.” Cô nói.
Lương Viễn Trạch bật cười hiền hòa, trêu cô: “Nhanh lau mặt đi, cẩn thận không bị sinh viên cười cho. Trời nóng như vậy, hay là em bị cảm nắng, hoa mắt nhìn lầm người?”
Lý do này hoàn toàn chính xác và có tính thuyết phục, Hà Nghiên ‘vâng’ khẽ một tiếng, còn chưa tắt điện thoại thì cậu sinh viên kia đã cất tiếng hỏi: “Cô Hà, cô không sao chứ?”
Hà Nghiên biết nam sinh này, cậu ta là sinh viên năm thứ ba khoa Tiếng Anh, là cán bộ của Hội học sinh, thường xuyên tới văn phòng của Viện để giúp đỡ: “Không có gì, cô không sao.” Cô trả lời, vội vàng chào Lương Viễn Trạch, sau khi cúp điện thoại mới giải thích với cậu nam sinh: “Vừa rồi cô đi đường không cẩn thận nên bị vấp ngã.”
Cô cười xấu hổ, định tự mình đứng lên.
Cậu nam sinh vội vàng tiến tới đỡ cô: “Cô có thể đi được không? Có cần tới bệnh viện khám không?”
Gót giày của Hà Nghiên không cao, ngã cũng không nặng, cô khẽ xoay mắt cá chân, thử bước mấy bước, mặc dù hơi đau một chút nhưng không đáng ngại. Cô xua tay, khước từ sự giúp đỡ của cậu nam sinh, đi từ từ về phía văn phòng Viện. Vừa vào tới văn phòng, một đồng nghiệp gọi cô: “Cô Hà, cô đến đúng lúc quá, có người nhà của sinh viên muốn tìm cô.”
Cô vừa ngẩng lên liền trông thấy người đàn ông hai tay đút túi quần đứng trước cửa sổ. Anh tay quay lại, ánh mắt rơi xuống người cô. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn tông cửa bỏ chạy nhưng thân thể lại như bị thiên địch nhìn xoáy vào con mồi, đứng ngây tại chỗ không thể nhúc nhích.
Anh ta khẽ gật đầu lịch sự chào hỏi: “Cô giáo Hà, chào cô.”
Đồng nghiệp không phát hiện ra vẻ khác thường của cô, giới thiệu sơ qua tình hình: “Đây là anh trai của một sinh viên trong lớp cô. Anh ấy đến làm thủ tục bảo lưu cho em gái”
Hà Nghiên im lặng, ngó lăm lăm người đàn ông kia.
Hiện trong đầu cô đang có hai âm thanh tranh cãi kịch liệt. Một giọng nói điên cuồng gào thét: “Hắn chính là tên gian ác đó, bọn chúng có giọng nói giống nhau, khuôn mặt giống y như nhau.”
Một giọng nói lý trí khác cũng nói cho cô hay: “Hà Nghiên, mày phải tỉnh táo, tên gian ác kia đã bị thi hành án tử, rõ ràng Lương Viễn Trạch đã xác nhận chuyện này. Người đã chết không có khả năng phục sinh. Đây là một người khác, một người không liên quan. Chẳng qua anh ta chỉ giống tên kia mà thôi.”
Người đàn ông cười khẽ, lấy làm khó hiểu: “Cô giáo Hà, tôi không phải là hổ, không ăn thịt cô đâu. Tôi là anh họ của Vu Gia, tên là Phó Thận Hành. À, cô xem thẻ căn cước của tôi này.” Anh ta vừa nói, vừa lấy CMND trong ví ra, định giơ trước mặt Hà Nghiên, đưa cho cô xem.
Hà Nghiên vô thức lui về sau một bước. Thấy vậy, anh ta liền dừng lại, đặt chiếc thẻ căn cước lên trên mặt bàn ở giữa hai người, chỉ tay bảo cô: “Cô có thể kiểm tra.”
Đồng nghiệp lúng túng, nghi ngờ nhìn Hà Nghiên, hỏi: “Cô Hà, cô sao thế?”
Hà Nghiên không trả lời, nhặt thẻ căn cước trên bàn lên, vừa đề phòng nhìn người đàn ông, vừa cúi đầu nhìn kỹ chiếc thẻ. Họ và tên: Phó Thận Hành, nam, 28 tuổi, địa chỉ ghi vùng Nam Chiêu, trên tấm ảnh là hình một người đàn ông trẻ, dáng dấp như vừa mới bước qua tuổi 20, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, phong thái thiện lương.
Cô cẩn thận nhìn phía sau, trên đó ghi ngày cấp thẻ căn cước, chính xác là đã được cấp vào năm anh ta tròn 20.
Một thanh niên trẻ phong thái ôn hòa như vậy hoàn toàn không giống một kẻ sát nhân của thế giới ngầm.
Hà Nghiên nhẹ nhàng thở hắt ra, ổn định tâm trạng, đẩy chiếc thẻ căn cước về, áy náy nói: “Thực xin lỗi, Phó tiên sinh, là do tôi đã hiểu lầm. Tôi thành thực xin lỗi.”
Phó Thận Hành cười nhạt, không truy vấn hiểu lầm đó là gì, chỉ nói một cách đơn giản: “Cô giáo Hà, Vu Gia sức khỏe không tốt nên phải nghỉ dưỡng bệnh, người nhà bàn bạc quyết định cho con bé bảo lưu việc học một năm, ra nước ngoài an dưỡng một thời gian. Gia đình con bé ở nước ngoài, ba mẹ không tiện tới đây nên ủy thác cho tôi đến làm thủ tục bảo lưu thay con bé.”