Chương 70
Hà Nghiên hoàn hồn, hướng về phía bạn học, mỉm cười: "Cậu muốn đi đâu? Chẳng phải mình đã mời cậu ăn cơm đó thôi."
"Hi hi, thế này mà là mời ăn sao?" Bạn học cầm đũa gắp mấy món trên bàn lên, vẻ mặt chê bai: "Có lòng thành mời ăn cơm thì phải gọi điện hẹn trước, đặt chỗ ở nhà hàng lớn. Chứ không phải sát giờ mới gọi điện. Hứ! Mình đồng ý là nể mặt cậu lắm đó."
Hà Nghiên cười gượng. Vì không muốn Phó Thận Hành tra ra dấu vết, cô không dám gọi điện thoại sớm. Cú điện thoại này là cô trốn trong nhà vệ sinh, mượn di động của bác gái lao công gọi đi.
Bạn học càng nói càng tỏ ra bất bình, lật lại nợ cũ năm xưa: "Con bé này, cậu đúng là không có lương tâm. Cái khác không nói, suốt mấy năm đại học, cậu trốn học chạy theo Lương Viễn Trạch. Mình thay cậu lên lớp, điểm danh không biết bao lần. Ân tình này, cậu báo đáp hết chưa?"
Nhắc tới chuyện xưa, Hà Nghiên không cười được nữa. Cô và Điền Điềm tuy không phải bạn cùng lớp nhưng cùng ở chung phòng nên tình cảm vô cùng thân thiết. Vừa khéo là, hai người không chỉ giống tính nhau, đến khuôn mặt cũng có nhiều điểm tương đồng. Vì lý do này mà không ít lần đến trường cả hai thường điểm danh thay cho nhau.
Đây là người bạn tốt nhất của cô. Dù sau khi tốt nghiệp, hai người có những bước phát triển khác nhau, cũng ít liên lạc với nhau hơn, nhưng họ biết, nếu mình thực sự gặp phải chuyện gì, người kia vẫn sẽ là người đáng tin tưởng nhất.
Hà Nghiên thoáng chần chừ, rút thẻ căn cước trong túi ra, đặt lên bàn, nói: "Đưa thẻ căn cước của cậu đây."
"Để làm gì?" Điền Điềm ngạc nhiên hỏi nhưng vẫn lấy chứng minh của mình ra đặt bên cạnh chứng minh của Hà Nghiên. Cô vừa nhìn vừa đắc ý cười: "Tuy mình có già đi nhưng ảnh chứng minh vẫn đẹp hơn của cậu, mình đúng là người ăn ảnh mà."
Hà Nghiên khẽ cắn môi, cẩn thận quan sát hai tấm thẻ. Điền Điểm bây giờ gầy hơn trong ảnh, hơn nữa còn có một số điểm thay đổi so với trước kia. Nếu không soi kỹ, nói đây là Hà Nghiên, chắc sẽ không ai nghi ngờ. Cô ngước nhìn Điền Điềm, nói: "Điền Điềm, mình có việc cần cậu giúp, là việc rất quan trọng."
Điền Điềm giật mình nhìn Hà Nghiên, cất giọng oán trách: " Mình biết ngay là cậu không có lòng tốt mời mình ăn cơm mà. Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ vả hả?"
Ngay tại thời điểm này, Hà Nghiên vẫn rất lo lắng, không phải cô không tin bạn, mà là cô sợ mang phiền toái đến cho bạn. Nhưng giờ đây, cô thật sự không còn cách nào khác, Phó Thận Hành quá khó đối phó, cô không tin mình có thể đào thoát, cô cần người trợ giúp.
Nhìn điệu bộ Hà Nghiên, Điền Điềm bực bội, quăng đũa lên bàn: "Nói nhanh lên, cậu biết mình nóng tính, đừng chọc mình sốt ruột."
Hà Nghiên thoáng suy nghĩ, trầm giọng nói: "Điền Điềm, mình cần trốn chạy một người, rời khỏi Nam Chiêu, tới một nơi khác. Hắn có thế lực rất lớn, mình không dám dùng chứng minh của mình để mua vé tàu xe, đặt phòng khách sạn. Nếu có thể thì mình mượn chứng minh của cậu một thời gian được không? Mình cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phi pháp. Cậu coi như làm mất chiếc này, cấp mới một chiếc khác."
Điền Điềm hoảng hốt, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Cậu muốn trốn ai?"
Hà Nghiên không thể kể mọi chuyện cho Điền Điềm nghe nên chỉ nói: "Chuyện này cậu biết nhiều không tốt. Điền Điềm, mình biết yêu cầu này gây khó dễ cho cậu. Nếu cậu giúp được thì hãy giúp. Nếu cảm thấy không phù hợp thì cậu hãy xem như mình chưa nói gì hết."
Điền Điềm tức giận, mắng: "Sao mình có thể coi như cậu chưa nói gì được? Hà Nghiên, cậu phải nói thực cho mình biết, cậu đã chọc giận ai? Vì sao phải cực khổ chạy trốn như vậy? Lương Viễn Trạch đâu, anh ta đang làm gì thế hả, tại sao lại để câu rơi vào tình huống như vậy?"
Hà Nghiên biết bạn thân quan tâm đến mình, tuy bị mắng nhưng cô lại cảm thấy ấm lòng: "Anh ấy đã xuất ngoại, anh ấy cần ở bên ngoài giúp đỡ cha mẹ mình. Còn ở đây, mình chỉ có thể dựa vào chính mình."
Điền Điềm càng lúc càng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: "Các cậu đã đắc tội với ai? Không nói thật thì sao bà đây biết có thể giúp được hay không?"
Hà Nghiên lắc đầu: "Cậu đừng hỏi nữa, mình không nói vì muốn tốt cho cậu thôi."
Điền Điềm nhíu mày nhìn cô, chợt hỏi dò: "Chuyện này có liên quan tới chuyện bốn năm trước phải không?"
Hà Nghiên khẽ gật đầu: "Ừ."
"Hừm! Mình đã bảo cậu nên đi xem thầy xua đuổi vận rủi từ lâu mà không nghe." Điền Điềm lẩm bẩm mắng, kiên quyết đẩy chiếc chứng minh của mình về phía trước: "Đừng nói nhảm nữa, mình còn có thể giúp gì khác không?"
Chỉ một câu như vậy, Hà Nghiên gần như muốn rơi lệ. Cô vội cúi đầu, trấn tĩnh tâm trạng, xong mới ngẩng lên nhìn bạn thân: "Mình sẽ cầm chứng minh của cậu trước, cậu mua luôn giúp mình một chiếc điện thoại giống chiếc này." Nói xong, cô đưa điện thoại cho bạn nhìn, sau đó lấy một chiếc phong bì đã chuẩn bị ra: "Trong này là tiền điện thoại và chìa khóa nhà cha mẹ mình, địa chỉ mình viết rất rõ ràng, cậu đừng liên lạc với mình, ngày mai mang thẳng mấy thứ ấy đến nhà cha mẹ mình, đặt cùng chứng minh thư của cậu vào trong ngăn kéo tủ quần áo cạnh giường phòng ngủ nhé."
Điền Điềm nhận chiếc chìa khóa còn chi phiếu thì trả lại cho Hà Nghiên: "Vớ vẩn! Đến chứng minh mình còn yên tâm đưa cậu dùng thì tiền mình còn nhận của cậu sao? Cậu cứ giữ mà dùng, nhớ là đừng phạm sai lầm ngu ngốc, chạy trốn quẹt thẻ để lộ tung tích."
Đương nhiên Hà Nghiên cũng nghĩ đến điểm ấy, cô gật đầu đáp: "Mình biết nên đã sớm chuẩn bị tiền mặt đủ dùng rồi."
Hai người nói chuyện thêm mấy câu, Hà Nghiên sợ chúng sinh nghi, không dám trì hoãn lâu. Trước khi chia tay, cô ôm chặt bạn thân, khẽ nói: "Cảm ơn cậu, người chị em của mình."
Điền Điềm vừa mắng vừa dặn dò: "Cậu phải cẩn thận, đợi mọi việc qua đi, nhớ báo bình an cho mình biết."
Hai người cứ như thế chia tay nhau, Hà Nghiên đi ngắm mấy cửa hàng xa xỉ phẩm trước, sau đó mới gọi cho tài xế của Phó Thận Hành, bảo anh ta đưa mình về nhà hắn. Buổi tối, khi cô đã đi ngủ Phó Thận Hành mới từ bên ngoài về. Sau khi tắm rửa xong, hắn lên giường chòng ghẹo, không cho cô ngủ: "Kể tôi nghe, ban ngày làm gì?"
Hà Nghiên bất lực, ôm chăn ngồi dậy, đáp: "Đi dạo phố, sau đó gặp đồng nghiệp, ăn cơm cùng nhau."
"Sao không mua đồ gì về à?" Hắn thuận miệng hỏi.
Cô không trả lời nhưng liếc nhìn ánh mắt bất thiện của hắn, hỏi: "Sao anh biết tôi không mua gì, anh cho người theo dõi tôi phải không?"
Phó Thận Hành ngẩn người, bất giác bật cười: "Phải áp dụng việc đấy với em sao? Có thấy em xách cái túi nào về đâu."
Hà Nghiên mở to mắt, nhìn vẻ thành thật của hắn, sắc mặt dịu xuống: "Mấy thứ đắt đỏ ấy đúng là cướp tiền mà. Tôi đã chụp mấy tấm, định gửi cho mẹ tôi, nhờ bà mang về giúp."
Phó Thận Hành chưa từng chứng kiến dáng vẻ tính toán này của cô. Hắn mỉm cười ngạc nhiên, vẫy tay về phía cô, bảo: "Đưa điện thoại đây cho tôi, xem em ưng ý cái nào nào?"
Cô cầm di động, lật mở từng tấm ảnh, hào hứng hỏi hắn: "Anh cảm thấy cái nào đẹp nhất?"
Phó Thận Hành không biết phân biệt túi đẹp túi xấu. Nhưng nhìn dáng vẻ cô cúi xuống bên cạnh, ánh mắt lấp lánh chờ đợi câu trả lời, hắn bỗng cảm thấy thật hòa hợp. Hắn giả vờ lướt qua một lượt, chỉ bừa vào hai chiếc túi, đáp: "Hai cái này."
Không ngờ Hà Nghiên trở mặt, giở giọng xem thường: "Mắt anh có vấn đề à? Đây là hai chiếc nhìn xấu nhất. Người ta nói đúng mà, không nên kỳ vọng quá nhiều vào thẩm mỹ của đàn ông."
Phó Thận Hành nghe xong chỉ mỉm cười, rõ ràng không hứng thú. Để trêu chọc cô, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy em thích cái nào?"
Hà Nghiên chưa quyết định, nhìn hắn cười cợt, cô mắng: "Nếu quyết được thì tôi hỏi anh làm gì?"
Hắn cười to, ôm lấy cô: "Mua hết, chúng ta sẽ mua hết."
Cô lườm hắn rồi nằm lại xuống: "Thế thì phá sản, mẹ tôi sẽ xé xác tôi mất. Phó tiên sinh, xin ngài đừng dùng lối sống tiêu chuẩn Chủ tịch so sánh với dân thường chúng tôi."
Phó Thận Hành cười không nói, chỉ vuốt ve chơi đùa mái tóc dài xõa trên gối của cô. Căn phòng bỗng trở nên im ắng, một lúc sau, Hà Nghiên xoay người hỏi hắn: "Năm mới anh định đi đâu? Ở đây sao?"
Phó Thận Hành khẽ trả lời: "Giao thừa và hai ngày đầu năm phải về khu nhà tổ. Phó Thị tế tổ, tụ hội dòng tộc, tôi đều phải tham gia."
Cô tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi gật đầu, thương lượng với hắn: "Tôi sẽ trở về nhà cha mẹ, ngôi nhà này lớn quá, tôi thấy không thoải mái. Hơn nữa, đến lúc ấy tôi còn phải gọi video, giả vờ đáng thương, cha mẹ tôi thấy đoán chừng sẽ mềm lòng."
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, hắn không thể từ chối. Nghĩ cô ở nhà một mình đón năm mới, trong lòng cảm thấy áy náy, hắn bảo: "Đợi qua một ngày một đêm, sang sáng mùng hai, tôi sẽ tới tìm em, đưa em ra ngoài chơi vài hôm."
Hà Nghiên "vâng" một tiếng, không nói gì thêm.
Hôm hai tám tháng chạp, Hà Nghiên không dám quay về nhà cha mẹ bèn đi dạo hơn nửa ngày, đến chạng vạng tối mới trở về. Sang hôm sau, cô nói phải về nhà chuẩn bị sắm lễ năm mới. Cô bảo Phó Thận Hành: "Nếu anh có thời gian thì xế chiều qua chỗ tôi một lát. Ngày này hàng năm mẹ tôi đều chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu anh sang, tôi sẽ cho anh nếm thử tài nghệ nấu nướng của tôi."
Phó Thận Hành nghĩ lại nồi canh hầm hai ngày trước, khẽ nhướng mày hỏi: "Tài nghệ của em?"
Cô làm như không nhận ra vẻ trêu tức của hắn, gật đầu đáp: "Ừm, cá rán, canh hầm, thịt viên chưng, mấy thứ ấy tôi làm được. Mẹ tôi từng nói, là phụ nữ không nên chỉ biết ở mỗi phòng khách mà còn phải biết xuống bếp."
Hắn muốn cười nhưng sợ cô giận, vội vã trả lời: "Được, tôi sẽ qua."
Bấy giờ, Hà Nghiên mới gật đầu hài lòng, vẫy tay đuổi hắn ra ngoài: "Đi mau đi mau, đừng để tôi trông thấy anh chết nghẹn vì cười. Phó Thận Hành, tôi nói cho anh biết, anh đừng có nhìn người bằng một mắt như thế, tôi sẽ cho anh nhìn đến lòi mắt luôn."
Cô đuổi hắn ra ngoài, ủ rũ một lúc lâu xong mới điềm tĩnh lái xe về nhà cha mẹ.
Mở cửa phòng, trong nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng như trước khi cha mẹ rời đi. Hà Nghiên bỗng có cảm giác lo lắng. Cô đóng cửa phòng, không kịp cởi áo khoác lao vội vào phòng ngủ của mình, nín thở mở ngăn kéo chiếc tủ cạnh giường. Quả nhiên, phía dưới quần áo là một chiếc điện thoại mới tinh và một phong thư. Trong phong thư là chứng minh và tấm chi phiếu của bạn thân, mật mã ghi trên bì thư. Ngoài ra, trên đó chỉ lưu hai chữ: Bảo trọng.
Lúc này, Hà Nghiên không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, che miệng òa khóc.
Cô không dám khóc lâu, sợ sưng mắt Phó Thận Hành nhìn ra manh mối.
Hà Nghiên lau nước mắt, quỳ sụp xuống sàn nhà, chờ điện thoại khởi động. Để đề phòng, cô không dám gọi trực tiếp cho Lương Viễn Trạch mà kết nối điện thoại với internet, gửi mail cho anh phía bên kia đại dương. Bức thư giả giọng bạn học cũ, xem qua giống như ôn lại chuyện xưa nhưng cô biết, Lương Viễn Trạch nhất định hiểu được.
May thay, chẳng mấy chốc, chiếc di động mới có số lạ gọi tới, giọng nói thân thuộc của Lương Viễn Trạch vang lên, mang theo vẻ lo lắng: "Nghiên Nghiên?"
"Em đây." Hà Nghiên định thần, đáp: "Thời gian có hạn, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Ba mẹ sang Mĩ có gọi điện cho anh không?"
"Có." Lương Viễn Trạch trả lời: "Mẹ gọi điện cho anh rồi, anh chờ họ đến NewYork rồi ra đón."
"Vậy anh nhớ kỹ lời em dặn nhé. Ngày mai ba mẹ tới NewYork, ở trong nước là ngày đầu tiên của năm mới, anh hãy nghĩ cách dụ dỗ họ tìm nơi tạm thời lẩn trốn. Nhưng phải hết sức cẩn thận. Vì xung quanh họ có lẽ có người của Phó Thận Hành đi theo. Anh đưa ba mẹ tới khách sạn đã định trước để che mắt bọn chúng, sau đó lén chạy trốn. Nhớ kỹ, vất hết số điện thoại của ba mẹ và số điện thoại của anh đi, đừng để Phó Thận Hành truy ra."
Lúc nhận được điện thoại của bà Hà, biết hai ông bà sẽ đến Mĩ du lịch, Lương Viễn Trạch đã có dự cảm. Hiện tại, nghe Hà Nghiên nói vậy, anh không quá bất ngờ, trầm giọng hỏi: "Vậy còn em?"
"Em sẽ chờ điện thoại của anh." Hà Nghiên trả lời, tay vô thức nắm chặt chiếc thẻ căn cước: "Phó Thận Hành định sáng mùng hai qua đây. Mùng một anh đón ba mẹ, còn em sẽ rời Nam Chiêu ngay đêm đó, dùng thân phận của người khác, tùy tiện tìm chỗ ẩn náu."
"Ẩn náu ở đâu? Trong bao lâu? Sau đó thì sao?" Lương Viễn Trạch hỏi.
Đó đều là những việc tương lai sẽ phải đối mặt, Hà Nghiên chưa có kế hoạch, hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Phó Thận Hành. Cô sợ, sợ hắn ép cô mang thai, hắn không chỉ một lần nói với cô về việc sinh con. Điều này thật kinh khủng, mỗi lần nghĩ tới, toàn thân Hà Nghiên đều trở nên rét lạnh.
Việc khủng bố ấy, Hà Nghiên không dám kể cho Lương Viễn Trạch nghe. Vì vậy, cô chỉ nói: "Tìm cách thoát khỏi Phó Thận Hành trước đã, sau đó tiếp tục nghĩ cách ra nước ngoài tìm mọi người."
Kế hoạch này không chỉ mạo hiểm mà còn rất phức tạp. Nhưng cô không còn cách nào khác, thậm chí không thể bàn bạc trước với Lương Viễn Trạch. Trong điện thoại, Lương Viễn Trạch im lặng hồi lâu. Sự im lặng ấy khiến Hà Nghiên cảm thấy bối rối. Cô sợ, sợ anh lùi bước, không muốn cùng cô gánh chịu hết thảy.
Hà Nghiên xót xa, giọng nói bỗng gấp gáp: "Viễn Trạch, anh thấy khó khăn lắm phải không?"
Cho anh ấy một ngày để chuẩn bị đúng là cưỡng ép. Nếu anh ấy từ chối, cô nghĩ mình có thể hiểu được.
Lương Viễn Trạch không trả lời câu hỏi của cô: "Ba mẹ biết chuyện này chưa?"
"Chưa biết. Em không dám nói cho họ biết, sợ họ mất kiên nhẫn, để lộ sơ hở: " Hà Nghiên trả lời, lo lắng nói tiếp: "Viễn Trạch, nếu anh cảm thấy việc này quá khó khăn, em sẽ..."
"Nghiên Nghiên!" Lương Viễn Trạch lớn tiếng ngắt lời cô, ngừng một lát, anh dịu giọng, nhấn từng chữ một: "Em còn nhớ không? Nghiên Nghiên, trước kia chúng ta từng nói, anh sẽ đứng ở cửa địa ngục, chờ để nắm tay em, đưa em thoát khỏi địa ngục. Nghiên Nghiên, anh vẫn luôn ở đây, chờ em tới."
Cô không kìm được nước mắt, miệng lẩm bẩm mắng: "Lương Viễn Trách khốn kiếp, không dưng nói những lời ấy làm em khóc sưng mắt, tên cặn bã kia sẽ phát hiện ra."
Lương Viễn Trạch nghe xong chỉ cười, cất giọng trầm khàn: "Đừng lo cho ba mẹ, bên này anh sẽ chăm sóc cho họ chu đáo. Em phải chú ý an toàn, đợi tin tức của anh."
Hà Nghiên đồng ý: "Được, em cúp máy trước đây, đợi đến đêm mùng 1 sẽ mở lại. Tới lúc đó, chúng ta sẽ liên lạc bằng số này."
Hai người đều biết thời gian gấp rút cần nhanh chóng cúp điện thoại, chuẩn bị cho xong phần việc của mình. Nhưng không ai nỡ buông điện thoại, không ai nỡ chấm dứt cuộc hội ngộ hiếm gặp. Trong điện thoại hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Mãi một lúc sau, Lương Viễn Trạch mới thì thầm: "Nghiên Nghiên, anh yêu em!"
Trải qua quãng thời gian dài, đây là lần đầu tiên Hà Nghiên mỉm cười một cách chân thành, cô khẽ đáp lời: "Em cũng yêu anh, mãi mãi."
Cuối cùng cô dằn lòng, kiên quyết ngắt điện thoại, sau đó cất kỹ di động và thẻ căn cước cùng một chỗ xong mới đứng dậy ra ngoài, đi chợ mua nguyên liệu dùng làm "đạo cụ" che mắt Phó Thận Hành. Cô mua sắm rất nhiều, xách túi lớn túi nhỏ về nhà, chuẩn bị bữa trưa đơn giản cho mình, xong đâu đó bắt đầu ra tay sửa soạn nguyên liệu nấu ăn.
Buổi chiều, chợt nghe tiếng chuông cửa. Cô từ trong bếp đi ra, vội vàng mở cửa, bên ngoài quả nhiên là Phó Thận Hành. Vừa trông thấy mặt, cả hai đều chết sững, cô nhìn lăm lăm túi lớn túi bé trong tay hắn, còn hắn ngạc nhiên nhìn con dao phay sáng loáng trong tay cô.
Phó Thận Hành bật cười, hỏi: "Đang làm gì mà vẻ mặt đằng đằng sát khí thế?"
"Đang định làm cá." Cô đáp, giơ con dao chỉ mấy chiếc túi trong tay hắn: "Anh mua gì vậy?"
Phó Thận Hành bước vào trong, đặt mấy chiếc túi có logo bắt mắt lên ghế sô pha, quay đầu nhìn cô cười: "Em không thích à? Mua cả cho em đấy."
Hắn thong dong trả lời, còn cô đứng ngây một chỗ, nhìn chăm chú vào mấy chiếc túi kiểu dáng khác nhau, mãi mới ngước lên, bất lực nói: "Phó Thận Hành, tôi thật sự bị anh đánh bại mà. Tôi biết anh là người có tiền, không ngại tiêu tiền nhưng anh mua nhiều túi như thế kia, tôi cất ở đâu được? Ba mẹ tôi về thấy, sẽ đánh chết tôi đấy."
Hắn bị cô chọc cười, đi tới ôm eo cô từ phía sau, thì thầm bên tai: "Nhưng tôi thích."
Cô làm bộ, lườm hắn, hỏi: "Anh thích tiêu tiền vì tôi hay là thích cha mẹ đánh chết tôi?"
"Thích tiêu tiền vì em." Hắn trả lời nghiêm túc, hôn lên mặt cô, vừa cười vừa nói: "Chỉ là muốn tặng chút quà năm mới cho em thôi, em để đâu thì để, cha mẹ chắc không đánh chết em đâu."
"Sao không bảo người cầm qua mà phải đến thẳng đây đưa? Đừng tưởng tôi không biết nhé, là anh cố ý trêu chọc tôi." Hà Nghiên giẫn dữ trừng mắt, không cho hắn cơ hội giải thích, trực tiếp sai khiến: "Thôi được, tôi cho anh cơ hội để chuộc tội, vào bếp giúp tôi đi."
Hắn nhịn cười, thực sự cởi âu phục, cùng cô vào bếp. Phòng bếp đã bị cô làm loạn, hắn bất lực nhìn dáng vẻ xách dao của cô, hỏi: "Đây là em vào bếp hay là ra chiến trường?"
Cô phớt lờ, đeo găng tay bắt con cá trong chậu. Con cá biết số phận mình phải đối mặt, ra sức quẫy đạp, văng nước khắp nơi khiến cô không thể bắt lấy cho lên thớt. Hắn đứng sau bật cười, cô thẹn quá hóa giận, quay đầu lườm: "Nhìn cái gì mà nhìn, lại đây giúp một tay!"
Phó Thận Hành cười cười, kéo tay áo tiến lên, lấy con dao trong tay cô, tay kia khua mạnh trong chậu, bắt được con cá vất lên thớt, giơ dao chém xuống, gọn gàng mà linh hoạt mổ bụng con cá, sau đó ném lại vào trong chậu, lạnh lùng nói: "Rửa sạch đi."
Hà Nghiên trợn mắt há mồm, thì thào hỏi: "Từng luyện rồi à?"
"Con nhà nghèo, có cái gì không làm?" Hắn quay sang nhìn cô, cười nhạt: "Muốn tôi làm gì nữa?"
Cô hơi sửng sốt, tiếp tục sai khiến hắn việc khác. Có nhân lực cường tráng như hắn, thoáng cái đã hoàn thành xong công việc chuẩn bị đầy nặng nhọc. Kế tiếp, cô bắt đầu tập trung làm mấy việc tỉ mẩn, còn hắn rút lui về phía sau, đứng cạnh bồn rửa, khẽ cười nhìn cô bận rộn.
Trong lúc nhất thời, hắn chợt cảm thấy quá hạnh phúc, không chút chân thực.
Bữa tối ăn ở nhà, tay nghề của Hà Nghiên không thể tiến bộ trong một thời gian ngắn nhưng Phó Thận Hành vẫn thưởng thức rất nhiệt tình. Sau khi ăn xong, hắn còn chủ động rửa chén. Vừa làm hắn vừa nói: "Em thay quần áo, chúng ta đi xem phim."
Hà Nghiên tuyệt đối không muốn đi nhưng không muốn hắn mất hứng bèn ưng thuận. Lúc vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo, điện thoại trong túi áo hắn đột nhiên vang lên. Cô giật mình, hướng vào trong bếp gọi: "Điện thoại của anh này."
Phó Thận Hành hai tay ướt mèm, không suy nghĩ nhiều, nói: "Em cầm lại đây cho tôi."
Hà Nghiên chần chừ, bấy giờ mới mò mẫm tìm điện thoại trong túi áo của hắn, khi nhìn thấy dãy số hiển thị, cô không khỏi sửng sốt. Là Trần Hòa gọi tới, tuy chỉ là một dãy số nhưng với trí nhớ rất tốt, cô biết đây là số di động của Trần Hòa.
Sao Trần Hòa lại gọi cho Phó Thận Hành? Tại sao hai người họ lại liên lạc với nhau? Hà Nghiên bỗng cảm thấy khó hiểu.
Phó Thận Hành không thấy động tĩnh, tưởng cô không tìm thấy điện thoại liền nói vọng từ trong bếp ra: "Tìm được chưa? Chắc ở trong túi quần ấy."
Cô cầm di động qua nhưng tay hắn toàn nước nên chỉ hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
Hà Nghiên đáp: "Không biết, là số lạ."
Nói xong, cô giơ điện thoại lên cho hắn nhìn số.
Phó Thận Hành hơi cau mày, nghiêng đầu nhìn lướt qua, không nhận ra số của Trần Hòa, thầm đoán là bọn Tiểu Ngũ hẹn hắn ra ngoài ăn chơi, hắn không tránh Hà Nghiên, bảo: "Tôi không cầm máy được, em giữ lấy, giơ lên cho tôi nghe."
Hà Nghiên thoáng do dự, bấy giờ mới ấn nút trả lời, áp vào tai Phó Thận Hành. Hắn vừa lên tiếng, giọng Trần Hòa đã réo rắt vang lên: "Xin chào Phó tiên sinh, tôi là Trần Hòa."
Thanh âm vừa phát ra, Phó Thận Hành liền chết sững, vô thức nghiêng đầu nhìn Hà Nghiên.