Chương 79
Hắn không né tránh, liền nhận điện thoại trước mặt cô. Căn phòng yên tĩnh, Hà Nghiên có thể nghe rõ giọng của Điền Điềm trong điện thoại. Điền Điềm nói việc bất ngờ hủy bỏ lễ đính hôn đã chọc giận ba mẹ cô ấy. Họ cho rằng chính cô ấy là người làm chuyện này mà không chịu tin Phó Thận Hành cũng đã quyết định đồng ý.
Phó Thận Hành ôn hòa hỏi Điền Điềm: “Muốn tôi làm gì không?”
“Nếu tiện, anh có thể qua nhà em để giải thích cho ba mẹ, nói việc tạm thời hủy bỏ lễ đính hôn là quyết định chung của hai đứa không?” Điền Điềm khách khí, đương nhiên nghĩ yêu cầu của mình đã gây khó dễ cho Phó Thận Hành.
Phó Thận Hành tùy tiện quấn lọn tóc của Hà Nghiên vào ngón tay, đáp: “Được, khi nào?”
Điền Điềm ngập ngừng, hỏi: “Ngay bây giờ được không?”
Phó Thận Hành chưa trả lời, đã thấy Hà Nghiên ra dấu OK, dùng khẩu hình nói: “Nhanh lên.”
Hắn bất giác mỉm cười, đồng ý với Điền Điềm: “Được, tôi sẽ qua ngay.” Phó Thận Hành cúp máy, cúi người cắn môi Hà Nghiên, trêu đùa: “Tôi thấy cưới Điền Điềm cũng không tệ, hai người tình cảm tốt đẹp như vậy, một cả một bé, hai chị em chung sống hòa hợp.”
Dường như gã đàn ông nào cũng hận mình không thể năm thê bảy thiếp. Và những phụ nữ đó có thể chung sống hòa bình như chị em.
Hà Nghiên lười phản bác, rời khỏi lòng hắn, lăn lộn trong chăn, tìm tư thế thoải mái dễ chịu nhất, uể oải nói: “Ừm, mơ ước này hay đấy, có thể ‘làm’ nhiều hơn.”
Phó Thận Hành khẽ cười, vươn tay vỗ mông cô, đứng dậy rời đi. Lúc hắn đến nhà họ Điền, không chỉ ông bà Điền, còn có cả họ hàng thân thiết của Điền Điềm ở đó, một phòng toàn người lớn, giống như xét hỏi phạm nhân, bảo vệ Điền Điềm. Thấy Phó Thận Hành, ánh mắt Điền Điềm lóe sáng, kéo hắn theo chuẩn bị màn tra xét.
Phó Thận Hành thong dong điềm tĩnh, với danh tính và khí thế của mình, ngoại trừ ông nội, những người khác không dám áp đặt câu hỏi lên đầu hắn. Dẫu vậy, hắn vẫn khiêm tốn đưa ra lý do tạm thời hủy bỏ lễ đính hôn. Hôm trước, Điền Điềm đã trả lời câu hỏi này, nói qua loa rằng hai người cần thời gian để tìm hiểu thêm, hiện tại không thể vội vàng đính hôn.
Sắc mặt ông Điền không dễ coi, hỏi:”Sớm không nói, mãi đến lúc hai nhà gửi thư mời mới nói, như vậy chẳng phải hồ đồ sao?”
Quyết định hủy bỏ hôn lễ được họ thương lượng trưa hôm qua, sau đó từng người tự giải quyết phía gia đình mình. Phó Thận Hành đợi Điền Điềm vừa rời đi liền dặn dò A Giang thông báo ngay cho bạn bè người thân. Không ngờ, Điền Điềm để đến tối mới nói với cha mẹ. Hắn hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Điền Điềm, trầm giọng nói: “Xin lỗi chú Điền, là trách nhiệm của cháu.”
Hắn nhận trách nhiệm về mình khiến ông Điền không nói được gì. Điền Điềm cảm kích nhìn Phó Thận Hành, thừa dịp người khác không để ý, thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Phó Thận Hành cười nhạt, ngồi thêm một lát, lấy cớ công ty có việc phải về.
Điền Điềm tiễn hắn ra ngoài, khi chỉ còn hai người, cô thở phào, áy náy bảo Phó Thận Hành: “Xin lỗi, làm phiền anh chạy qua đây.”
Phó Thận Hành mỉm cười im lặng.
Điền Điềm do dự, hỏi tiếp: “Buổi trưa có rảnh không? Hay là, em mời anh ăn cơm. Em không muốn về cãi nhau với họ, thật sự đau đầu lắm.”
Hôm nay vốn là ngày đính hôn, Phó Thận Hành không sắp xếp làm việc. Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi nhưng vì không muốn ăn cơm với Điền Điềm, hắn liền từ chối: “Còn có việc, để hôm khác.”
Điền Điềm luyến tiếc, nhưng không nhiều lời, cô chỉ bảo: “Để khi khác vậy."
Phó Thận Hành cười nhạt, hỏi: “Sao? Bạn em có tin tức gì chưa?”
Điền Điềm biết hắn hỏi Hà Nghiên, nhún vai đáp: “Vẫn không liên lạc được.”
Phó Thận Hành rướn môi, giả vờ giả vịt: “Gửi thông tin của cô ấy cho tôi, xem tôi có thể giúp em không.”
“Vâng.” Điền Điềm trả lời, nhíu mày, nói: “Thận Hành, anh có nghĩ Hà Nghiên đùa em nên mới gọi cú điện thoại khó hiểu kia không?”
Phó Thận Hành nhìn cô: “Trò đùa này không vui chút nào.”
Điền Điềm lúng túng, vội nói tiếp: “Có lẽ là hiểu lầm, hoặc nhầm tên.”
“Hy vọng là thế.” Phó Thận Hành đáp. Hắn tạm biệt Điền Điềm, lên xe của mình, đợi chiếc xe rời cổng lớn mới ra lệnh cho A Giang: “Quay về biệt thự.”
A Giang tuân lệnh, đánh tay lái hướng về phía ngoại thành. Lúc đầu mọi thứ đều bình thường, khi chiếc xe chuẩn bị rời thành phố, A Giang đột nhiên báo: “Phó tiên sinh, có một chiếc xe đang đi theo chúng ta.”
Phó Thận Hành đang nhắm mắt dưỡng thần phía sau, nghe vậy ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn chiếc xe màu đen cách đó không xa qua gương chiếu hậu, hỏi: “Đuổi theo khi nào?”
Đuổi theo khi nào thì A Giang không chắc chắn. Mới đầu, gã chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thử tăng tốc giảm tốc vượt qua nhiều xe khác, chiếc xe màu đen kia vẫn bám riết không tha. A Giang quan sát sắc mặt Phó Thận Hành qua gương, hỏi: “Muốn cắt đuôi không ạ?”
Phó Thận Hành nhíu mày, thờ ơ đáp: “Ép nó dừng lại đi.”
Mệnh lệnh này khiến A Giang thoáng chần chừ. Phó Thị vốn khởi nghiệp từ xã hội đen, trước kia từng gặp không ít màn rượt đuổi bắn lén, nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng, bình thường gặp phải tình huống như thế này sẽ nhanh chóng cắt đuôi tìm nơi trốn tránh an toàn. Vì không biết đối phương là ai, chặn xe lại tức là tình nguyện tuân theo ý muốn của đối phương.
“Hay là gọi điện cho người tới?” A Giang hỏi dò.
Phó Thận Hành cau mày, nhận ra vẻ do dự của A Giang, hắn tỏ ý không vui, lạnh giọng nói: “Không cần, trực tiếp ép chiếc xe kia dừng lại.”
“Vâng.” A Giang vội đáp, cố ý tăng tốc kéo dài khoảng cách giữa hai xe, đợi chiếc xe kia đuổi kịp, lúc này mới đột ngột đổi hướng, đạp mạnh phanh, ép chiếc xe táp vào lề đường. A Giang xuống trước, đi đến mở cửa, lôi gã đàn ông ra khỏi ghế lái. Anh ta cố tình chống cự nhưng do không phải là đối thủ của A Giang, sau hai ba lần đã bị A Giang bẻ ngoặt hai tay, ấn xuống thành xe.
A Giang quát to: “Sao lại theo dõi bọn tao?”
Gã đàn ông giả ngu không chịu thừa nhận: “Ai đi theo các người? Thả tôi ra, không tôi báo cảnh sát đấy.”
Phó Thận Hành đã xuống xe, mặt lạnh đi tới, quan sát gã đàn ông, không nhiều lời nhấc chân đá bay anh ta ra ngoài khiến anh ta không thể bò dậy. Hắn chầm chậm bước đến, dẫm chân lên đầu gã đàn ông, thản nhiên hỏi: “Nói thật.”
Gã đàn ông không nghĩ Phó Thận Hành có thể tàn ác như vậy. Anh ta sợ hãi, hoảng hốt kêu la: “Tôi là thám tử, được người ta giao nhiệm vụ theo dõi anh.”
A Giang lôi kính viễn vọng, máy ảnh cùng những thứ khác đưa cho Phó Thận Hành xem. Phó Thận Hành nhìn lướt qua, tiếp tục hỏi gã đàn ông: “Người giao nhiệm vụ là ai? Tên gì?”
“Là một cô gái họ Điền.” Gã đàn ông trả lời.
Phó Thận Hành sửng sốt, khẽ khàng rướn môi, chợt cảm thấy buồn cười. Bảo sao Điền Điềm cố tình gọi hắn đến, hóa ra là để làm việc này. Sáng hôm qua, sau khi rời đi, cô không báo với người nhà chuyện hủy bỏ lễ đính hôn ngay, là do vội vàng tìm đến thám tử tư.
Không hổ là bạn thân của Hà Nghiên, tính tình hai người quả thật giống nhau!
Tâm trạng không tệ, hắn nhấc chân, hờ hững nói: “Có hai lựa chọn. Một là, tao sẽ đánh mày tới khi phải vào viện mới thôi. Hai là, mày chuyển lời của tao tới người thuê mày.” Hắn dùng mũi giày đá gã đàn ông, hỏi: “Chọn cách nào, nói mau?”
Gã đàn ông hốt hoảng, vội vàng trả lời: “Thứ hai, tôi chọn cách thứ hai.”
Phó Thận Hành giật giật khóe môi, dặn dò A Giang: “Cậu đi theo áp giải hắn.”
Nói xong, hắn xoay người lên xe, ngồi vào ghế lái, tự lái đến biệt thự của Hà Nghiên. Ấy vậy mà bị muộn, lúc tới nơi đã là giữa trưa, Hà Nghiên đang ăn cơm một mình. Thấy hắn đột nhiên trở về, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Mọi lần hắn đều tới vào buổi tối, không lần nào đến vào ban ngày.
“Tới ăn cơm.” Phó Thận Hành thuận miệng đáp, gọi giúp việc lấy thêm cơm, tự cởi áo khoác rửa tay. Khi quay lại, hắn để ý trên bàn chỉ có mấy món chay, bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao ăn uống đơn giản vậy?”
Hà Nghiên cười gượng: “Giảm béo.”
Hắn gọi giúp việc, dặn làm thêm mấy món mặn. Giúp việc vội vã rời đi, một lát sau, bưng đĩa thịt dê xào hành tây ra. Chiếc đĩa vừa đặt lên bàn, sắc mặt Hà Nghiên đã cứng đờ, vội lấy tay che miệng, kiềm chế cơn nôn. Ngay sau đấy, cô nhanh chóng buông tay, khôi phục vẻ bình thường. Thấy Phó Thận Hành ngạc nhiên nhìn mình, cô liền nhíu mày, nói với giọng ghê tởm: “Trên đời tôi ghét nhất là mùi thịt dê.”
Phó Thận Hành lơ đễnh, đáp: “Vậy thì đừng ăn.”
Hắn thủng thẳng bê bát lên, không ngờ Hà Nghiên phía đối diện lại buông đũa, đứng dậy, tự nhiên nói: “Tôi no rồi, anh tự ăn đi, tôi muốn đi dạo cho thoải mái.”
Rõ ràng cô chưa động đũa đã nói mình ăn no. Phó Thận Hành ngước nhìn, lạnh lùng bảo: “Ngồi xuống, A Nghiên, cùng tôi ăn thêm chút nữa.”
Hà Nghiên vừa đứng dậy, đành ngồi xuống, dù im lặng nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt đang rất khó chịu.
Giúp việc lần lượt bưng thêm mấy món tới.
Đều là những món đơn giản dễ nấu nhưng hương vị màu sắc rất phong phú. Phó Thận Hành và cơm, ngẩng đầu thấy Hà Nghiên ngồi im bất động, bèn gắp một miếng cá vào bát cô: “Ăn nhiều một chút, nhìn em ăn như mèo ấy.”
Hà Nghiên mím chặt môi, đứng phắt dậy, không nói câu nào, quay đầu chạy lên lầu. Ban đầu, trông Hà Nghiên khá thong dong, nhưng khi đến cuối cầu thang, cô lập tức chạy bước nhỏ, lao vọt vào trong phòng ngủ.
Phó Thận Hành chậm rãi buông bát. Sắc mặt âm trầm khó coi, đứng dậy theo sau. Chưa tiến vào phòng ngủ, hắn đã nghe thấy tiếng nôn mửa của Hà Nghiên từ trong nhà vệ sinh truyền ra. Hắn dừng bước, đẩy cánh cửa nhà vệ sinh, đứng đó lặng lẽ nhìn Hà Nghiên nằm bò trước bồn rửa tay.
Hà Nghiên dáng vẻ nhếch nhác, tay vốc nước súc miệng, lúc ngẩng đầu trông thấy Phó Thận Hành qua gương, động tác không khỏi cứng đờ.
“Sao vậy?” Hắn lạnh nhạt hỏi.
Cô từ từ đứng dậy, đôi mắt ướt át vì nôn mửa hiện ra trong trẻo mà lạnh lùng, trầm giọng đáp: “Không có gì. Buổi sáng đói uống chút sữa nên dạ dày khó chịu.”
Hắn trầm mặc quan sát cô, nói: “Đi thôi, tôi dẫn em tới bệnh viện.”
“Không cần, ăn no là ổn ngay.” Cô mỉm cười, lấy nước rửa mặt, kéo khăn mặt lau qua loa: “Anh tranh thủ ăn cơm đi, tôi đi nằm một lát.”
Nói xong, cô bước ra nhưng bị hắn chặn cửa như không có ý định tránh né. Cô ngước nhìn, khẽ cau mày: “Không ăn cơm đi, đứng đây làm thần giữ cửa à?”
Hắn mím môi, túm chặt cổ tay cô, bảo: “Đi nào, tôi dẫn em đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể khó chịu không nên lần lữa.”
Hà Nghiên biến sắc, vô thức hất tay hắn, cất giọng lạnh lùng: “Tôi không sao, không đi.”
Phó Thận Hành không chịu buông tay, kéo cô ra ngoài. Cuối cùng, cô không thể duy trì vẻ điềm tĩnh. Khi bị hắn kéo đến cửa phòng ngủ, cô liền túm lấy khung cửa nhất định không chịu nhả, hoảng hốt kêu lên: “Anh thả tôi ra, tôi không đi bệnh viện.”
Phó Thận Hành quay đầu nhìn cô, bế bổng cô lên, kiên quyết rời đi, sắc mặt thờ ơ lạnh lùng: “A Nghiên, đừng làm loạn.”
Hà Nghiên phản kháng nhưng không tác dụng. Đến khi hắn bước xuống lầu, cô mới phát hiện ra sự thật, ngừng giãy dụa, lạnh lùng nhìn hắn: “Phó Thận Hành, anh thả tôi xuống đi.” Hắn mắt điếc tai ngơ, bắt buộc cô phải nói tiếp: “Không cần tới bệnh viện, anh đoán không sai, là tôi đang mang thai.”
Bước chân hắn cứng đờ, dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt cô lóe lên sự trả thù, gần như rực rỡ điên cuồng. Bằng giọng điệu thờ ơ tàn nhẫn, cô báo cho hắn biết: “Là của Lương Viễn Trạch, tôi đang mang thai con của Lương Viễn Trạch.”
Hắn im lặng, chỉ cúi đầu nhìn cô, sau đó trầm mặc ôm cô ra ngoài.
Hà Nghiên nôn nóng, túm cổ áo hắn, quát: “Anh muốn gì? Tôi đã cho anh biết đáp án, anh còn muốn gì nữa? Muốn áp giải tôi tới bệnh viện phá thai sao?”
Hắn mím môi, thản nhiên đáp: “Đi bệnh viện kiểm tra, xác định xem có phải thật hay không.” Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói: “Yên tâm, nếu em thật sự có thai, tôi sẽ không ép em vào bệnh viện phá thai.”
Cô sửng sốt, nhìn hắn nửa tin nửa ngờ.
Phó Thận Hành nhếch môi cười nhạt: “Bệnh viện không phải do tôi mở, ngay cả khi bệnh viện do tôi mở, bác sĩ cũng không dám tùy tiện bắt em sinh non.”
Cô không tin, nhưng không còn cách nào khác.
Hà Nghiên dò xét hắn, hờ hững nói: “Anh thả tôi xuống, tôi đi với anh.”
Hắn thả cô ra, yêu cầu giúp việc lấy một chiếc áo khoác dày mặc vào cho cô, lúc này mới nắm tay cô ra ngoài. A Giang chưa về, nhưng còn tài xế khác. Phó Thận Hành đỡ Hà Nghiên ngồi vào ghế sau rồi bảo tài xế lái xe tới bệnh viện.
Vì là cuối tuần, mặc dù buổi chiều nhưng bệnh viện không hề ít người. Tuy nhiên việc thử thai diễn ra rất đơn giản nên chẳng mấy chốc đã có kết quả. Hai chữ ‘dương tính’ tuy không lớn nhưng rõ ràng khác biệt. Phó Thận Hành nhìn chằm chằm tờ giấy mãi không nhúc nhích, mất một lúc lâu hắn mới ngẩng lên nhìn Hà Nghiên.
Hà Nghiên đã sớm đoán ra kết quả dựa theo phản ứng của hắn. Cô muốn quay người bỏ chạy, chạy thật xa, nơi Phó Thận Hành không thể gây tổn thương cho cô.
Nhưng lý trí lại cho cô biết, đó chỉ là mộng tưởng hão huyền. Cô đã trốn chạy cách đây nửa vòng trái đất nhưng vẫn bị Phó Thận Hành bắt trở lại. Giờ với đứa bé này, cô có thể trốn đi đâu?
Cô bình tĩnh, chờ Phó Thận Hành đến trước mặt mình, khẽ nói: “Thẩm Tri Tiết, lần cuối cùng tôi cầu xin anh, anh tha cho đứa bé này, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đi theo anh.”
Hắn không trả lời, chỉ im lặng quan sát cô. Một lúc lâu sau, hắn nắm tay cô, không nói một lời vào gặp bác sĩ. Bác sĩ hỏi mấy câu đơn giản, suy đoán tuổi thai, sau đó, bảo Hà Nghiên đi xét nghiệm viêm gan B. Cái thai 8 tuần tuổi nhỏ xíu như quả nho, phôi thai đã có tim và phát triển rất tốt. Bác sĩ thấy Phó Thận Hành liên tục theo sát Hà Nghiên, tưởng họ là vợ chồng, lại thấy Hà Nghiên nét mặt căng thẳng, cho là cô lo lắng, bèn trấn an: “Không sao, sẽ tốt đẹp cả thôi.”
Kiểm tra xong, hắn đưa cô trở về biệt thự, sau đó không thấy tin tức gì nữa. Cho đến sẩm tối ngày thứ ba, hắn lại xuất hiện. Hà Nghiên đang chuẩn bị ăn cơm, thấy hắn bước vào, cô vô thức đứng bật dậy, khiếp đảm nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên cô để lộ biểu hiện này trước mặt hắn.
Phó Thận Hành trong lòng đau xót, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện, điềm tĩnh nói: “Em ăn cơm đi.”
“Anh thì sao? Muốn ăn cùng không?” Cô hỏi hắn.
Hắn mỉm cười, lắc đầu: “Tôi ăn rồi.”
Cô không nói gì thêm, bưng bát từ từ đưa lên miệng. Hắn im lặng, lặng lẽ ngồi đối diện quan sát cô. Đợi khi cô ăn xong bát cơm trắng, lúc này hắn mới lạnh nhạt bảo: “A Nghiên, đứa bé này, tôi không thể dung thứ.”
Hà Nghiên chết đứng, từ từ ngước nhìn hắn.
Phó Thận Hành bặm môi, nhìn thẳng vào cô, không hề né tránh ánh mắt cô: “Không gạt em, hai ngày qua tôi liên tục suy nghĩ về vấn đề này. Cuối cùng, tôi phát hiện, tôi không thể dung thứ cho đứa bé đó. Không những không dung thứ mà vừa nghĩ tới việc em mang thai con của gã đàn ông khác, tôi liền muốn nổi điên, không kìm được ý định giết chết hắn.” Hắn cười tự giễu, nói tiếp: “Không sai, tôi muốn giết Lương Viễn Trạch, băm thây chặt xác, nghiền xương thành tro.”
Con ngươi Hà Nghiên tối đen lộ vẻ sợ hãi và căm phẫn. Cô nhìn hắn chằm chằm, cánh môi run rẩy, thốt không nên lời.