Chương 87
Hà Nghiên cụp mắt, không bình luận gì về vấn đề này.
Thực ra, Hà Nghiên rất mâu thuẫn. Phó Thận Hành giết Trương Thủ khiến cô hả giận thật đấy, nhưng vừa nghĩ tới cả nhà Trương Thủ vì mình mà bị Phó Thận Hành diệt môn, ngoài cảm giác ớn lạnh, trong lòng còn nảy sinh cảm giác tội lỗi. Tuy Trương Thủ đáng tội chết nhưng già trẻ lớn bé trong gia đình hắn không đáng phải chết. Xét cho cùng, cô không hề vô tội. Thân là vật nằm trong tay kẻ khác, không rảnh tự lo cho mình, hơi đâu thương vay khóc mướn người ta. Cô mắc bệnh Thánh Mẫu quá rồi.
Hà Nghiên kìm nén những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, hạ giọng hỏi Điền Điềm: “Có thể gửi email qua hộp thư của Vương Tuấn không?"
Điền Điềm lắc đầu: “Lương Viễn Trạch dặn không nên hồi âm, hơn nữa email anh ấy gửi cho mình có virus, xem xong sẽ tự động xóa sạch. Mình đoán anh ấy sử dụng hộp thư bí mật, không phải loại có thể nhìn thấy được.”
Hà Nghiên khẽ ‘ồ’ một tiếng, nét mặt lộ vẻ thất vọng.
Điền Điềm đã sớm xem xong mấy tấm hình, vừa gom toàn bộ những tấm ảnh bị cắt xiên xẹo vào túi, miệng vừa nói: “Nếu anh ấy bảo cậu kiên nhẫn chờ, vậy cậu cứ chờ đi. Yên tâm, nếu anh ấy có truyền tin gì cho mình, mình sẽ lập tức báo cho cậu ngay.”
Chuyện đã đến nước này, cũng đành phải vậy. Hà Nghiên khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ ra: “Cậu cho mình số tài khoản để mình chuyển tiền.”
Điền Điềm ngây người, bảo: “Được rồi, cậu khỏi lo. Mình sợ cậu không hiểu ý nên mới nhắc tới chuyện tiền nong thôi.”
“Nếu đã nhắc thì phải đưa để tránh bị nghi ngờ.” Hà Nghiên nói, lấy giấy bút trong túi, giơ về phía Điền Điềm: “Ghi số thẻ cho mình, mình chuyển tiền cho cậu.”
Điền Điềm nghe vậy bèn đồng ý, viết số tài khoản, sau đó không kìm được, hỏi nhỏ: “Vẫn muốn chạy trốn à?”
Chạy trốn ư? Không, lúc này đây, cô không có ý định trốn chạy, cô muốn lật đổ Phó Thận Hành, bắt đầu từ gợi ý của Tiểu Ngũ, nhổ tận gốc cái cây to Phó Thị. Cô phải nhanh chóng đuổi Lương Viễn Trạch đi trước khi anh ấy bị bại lộ. Chỉ như vậy, Lương Viễn Trạch mới ít gặp nguy hiểm, mới chính thức được an toàn. Hà Nghiên khẽ mỉm cười, không trả lời Điền Điềm. Không phải cô không tin tưởng cô ấy, mà là không muốn làm liên lụy nhiều đến cô ấy.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Điền Điềm không hỏi lại.
Hai người nói chuyện đã khá lâu, tán gẫu thêm nữa thì vô lý. Điền Điềm đứng dậy trước: “May mà chúng ta nói chuyện yên ổn, nếu không, bảo mình hất cốc nước này lên người cậu, mình thật sự không làm được.” Điền Điềm cười với Hà Nghiên, khoái chí cầm túi rời đi.
Điền Điềm luôn là người thẳng thắn như vậy, Hà Nghiên mỉm cười nhìn bóng lưng cô ấy, một mình ngồi lại, không muốn ra về.
A Giang đang định lại gần, thấy Hà Nghiên vẫn lẳng lặng ngồi đó, gã không dám thúc giục, đành ngồi xuống tiếp tục chờ đợi. Trong lúc chờ, điện thoại đột nhiên vang lên, gã lén lút xoay lưng nhận điện của Phó Thận Hành: “Phó tiên sinh, cô Hà đang ngồi một mình trên quảng trường. Vâng, cô Điền đi rồi ạ.”
Thế là, chưa tới nửa giờ sau, Phó Thận Hành đi bộ đến. Hà Nghiên đang thẫn thờ nhìn lũ trẻ chơi đùa trên quảng trường, mất mấy giây mới phát hiện có người ngồi xuống bên cạnh. Hà Nghiên quay sang, trông thấy Phó Thận Hành, cô sững người, hơi nheo mắt nhìn hắn.
Phó Thận Hành chột dạ, không đợi cô đặt câu hỏi, chỉ vào tòa thị chính ngay đối diện quảng trường, làm bộ thản nhiên giải thích: “Qua bên kia có việc, thấy em ở đây.”
A Giang đi tới, vừa vặn nghe được câu này, ngước nhìn đài phun nước giữa quảng trường và tòa thị chính đối diện, khoảng cách ước chừng mấy trăm mét. Gã buồn nôn, ở khoảng cách xa như vậy mà lão đại vẫn có thể nhìn thấy Hà Nghiên trong quán cà phê, thị lực của Phó tiên sinh quả là tốt thật.
Bắt gặp Hà Nghiên cũng đang ngước nhìn tòa cao ốc đối diện, A Giang không nỡ nhìn thẳng bản mặt túng quẫn của ông chủ nhà mình. Gã do dự, không tiến lên chào, quay trở lại chỗ cũ.
Đương nhiên Phó Thận Hành cũng nhận ra vấn đề, không khỏi lúng túng. Nhưng là người da mặt dày, hắn chỉ cười cười, thản nhiên chuyển chủ đề: “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?”
Chiều tháng tư, nhiệt độ ôn hòa, ánh nắng dìu dịu, cô che giấu khóe môi lạnh như băng, nở nụ cười nhạt nhòa: “Không tồi.” Cô khẽ trả lời, lịch sự hỏi: “Muốn uống cà phê không?”
Tất nhiên là hắn chớp ngay thời cơ, lập tức gật đầu: “Làm một cốc đi.”
Hắn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, tùy tiện gọi một tách cà phê. Thực ra, hắn không thích uống thứ này, nhưng nếu có thể ngồi đối mặt với cô như vậy, bảo hắn uống gì, hắn đều chấp nhận. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Nói chuyện với Điền Điềm sao rồi?”
“Tạm ổn.” Hà Nghiên nhướng mi, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh: “Trước khi nói chuyện, cô ấy đã uống cạn cốc nước trái cây. Đến lúc thật sự nổi điên với tôi, muốn hắt nước vào tôi nhưng không được, đành quăng hết ảnh đi. Đó đều là những tấm ảnh của cô ấy đã bị cắt bỏ, làm vậy khác nào tự ném mình.”
Rõ ràng là một tình huống hết sức khó xử, qua lời kể của cô lại trở thành một màn khôi hài. Phó Thận Hành muốn cười nhưng khóe miệng không tài nào nhếch lên. Hắn nhìn cô chăm chú, nói: “Thực xin lỗi.”
Hà Nghiên nhún vai, tỏ ý không sao. Cả hai tiếp tục im lặng. Mặt trời ngả dần về phía tây, mặc dù còn chút lưu luyến, nhưng Hà Nghiên vẫn đứng dậy: “Về thôi.”
Phó Thận Hành biết cô không muốn quay lại ngôi nhà giống ‘lồng giam’ kia. Đi được hai bước, hắn chợt bảo: “Ra ngoài ăn tối nhé?”
Cô ngừng bước, quay lại nhìn hắn, mấp máy môi, không từ chối lời đề nghị của hắn: “Đi đâu?”
Câu hỏi của cô khiến hắn vô cùng mừng rỡ, gắng duy trì sự bình tĩnh, chậm rãi bước tới cạnh cô, sợ mình không kìm được ý nghĩ nắm tay dắt cô đi, liền đút tay vào túi quần, hờ hững đáp: “Đến một nơi rất được, ăn xong đánh bài với bọn Nhãn Kính. Lần trước, thằng nhóc ấy thắng được ít tiền, càn quấy lắm. Em thay tôi dập tắt uy phong của nó đi.”
Kỹ thuật đánh bài của Hà Nghiên rất giỏi, cộng thêm trí nhớ và tiểu xảo tốt, lên bàn bài tưởng như có thể quét sạch cả một đội quân. Quả nhiên, cô cảm thấy hứng thú đánh bài hơn ăn cơm: “Mọi người hẹn nhau rồi à?”
Nào có hẹn ai, nhưng Phó Thận Hành vẫn thản nhiên gật đầu: “Hẹn rồi, Nhãn Kính nhao nhao mấy ngày nay nhưng tôi bận, không có thời gian đối phó với cậu ta.”
Nói xong, hắn làm như vô tình liếc nhìn A Giang. A Giang hiểu ý ông chủ, khẽ gật đầu với hắn, nhân lúc không ai để ý vội gọi điện cho đám Nhãn Kính. Bất luận là ai, đang làm gì, chỉ cần còn sống, tối hôm nay đều phải đến chơi mạt chược.
Hà Nghiên giả vờ không thấy: “Được, tôi sẽ đi.”
Cô đi ăn với Phó Thận Hành trước. Nơi chủ tịch Phó Thị khen, đương nhiên là không kém rồi. Bất kể khung cảnh hay các món ăn, tất cả đều rất tuyệt. Chỉ là hai người vẫn nói rất ít. Cô thì mải nghĩ, làm sao có thể tiếp cận Phó Thận Hành mà không làm hắn sinh nghi. Còn hắn thì mải tìm cách phá tan tảng băng cứng mà không làm cô khinh ghét. Mỗi người một toan tính, ăn không biết mùi vị.
Không biết A Giang thông báo thế nào, mới hơn nửa bữa cơm, Nhãn Kính đã gọi điện tới thúc: “Anh Hành, rốt cuộc anh có đến không? Mấy anh em đang chờ ở đây cả, hay là anh sợ rồi đấy?”
Tuy Phó Thận Hành rất hài lòng về cách làm việc của Nhãn Kính nhưng khẩu khí thì vẫn nhàn nhạt: “Kiên nhẫn chờ đi, lát nữa tôi qua.” Dứt lời, thấy tốc độ ăn của Hà Nghiên rõ ràng nhanh hơn, hắn liền đổi giọng ấm áp: “Ăn chậm một chút, không phải vội.”
Bên kia điện thoại, Nhãn Kính cố tình bày trò, giả giọng con gái, nũng nịu trả lời Phó Thận Hành: “Biết rồi, anh Hành, người ta đâu có vội.”
Âm lượng điện thoại không nhỏ, Phó Thận Hành lại không đưa di động sát tai, âm thanh phát ra rất rõ. Hắn sửng sốt, Hà Nghiên không kìm được, phun hết nước canh vừa uống, ho sặc sụa không ngừng. Phó Thận Hành vội giơ tay giúp cô vỗ lưng. Ban đầu hắn không phát hiện. Đến khi cô giơ tay ý bảo không cần vỗ, bấy giờ hắn mới giật mình, đột nhiên nhận ra hôm nay cô không kháng cự sự đụng chạm của mình.
Hà Nghiên không để ý, khàn giọng nói: “Không sao, không cần vỗ đâu.”
Hắn ngạc nhiên thu tay, thẫn thờ một lúc lâu. Nhận ra điều bất thường, cô nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không sao, không sao.” Hắn vội rướn môi cười: “Ăn đi, xong đánh cho bọn Nhãn Kính không còn một mảnh giáp nào.”
Sau bữa tối, lúc họ đến Túy Kim Triêu tìm bọn Nhãn Kính đánh bài, tình cờ đụng phải Phó Tùy Chi ngoài cửa, bên cạnh là một cô gái rất gầy, trời nóng vậy vẫn đội mũ, bịt khẩu trang to, đêm hôm đeo kính râm, che kín khuôn mặt cỡ bàn tay. Cách ăn mặc dị thường làm người ta hiếu kỳ, Hà Nghiên không thể không ngó cô ta lăm lăm.
Phó Thận Hành như đoán được suy nghĩ của cô, khẽ thì thầm: “Là một tiểu minh tinh.” * Nói xong, thấy Hà Nghiên khó nén nổi vẻ tò mò, hắn bèn dắt tay cô, bảo: “Đi, tôi dẫn em tới gặp.”
*Tiểu minh tinh: Nữ ngôi sao đang lên
Hắn kéo cô về phía Phó Tùy Chi. Phó Tùy Chi đang giả bộ như không thấy, đành lên tiếng, giọng điệu khó chịu: “Anh cả.” Nhìn thấy Hà Nghiên đứng sau Phó Thận Hành, hắn hơi mất tự nhiên, nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ, Hà Nghiên bình thản cười, chào: “Tùy thiếu.”
“Gọi là Phó Tùy Chi.” Phó Thận Hành sửa lời, nhìn em họ sắc mặt tái mét, lạnh lùng giáo huấn: “Lớn thế rồi, không biết chào hỏi là sao?”
Phó Tùy Chi thật sự không biết nên gọi Hà Nghiên là gì, nghĩ Phó Thận Hành đến tìm là để bắt lỗi, bèn kìm nén cơn giận, cười hì hì, cố ý chào Hà Nghiên: “Chị dâu.”
Câu chào đúng ý khiến sắc mặt Phó Thận Hành trở nên dễ coi hơn rất nhiều, hắn hài lòng gật đầu, quay sang tiểu minh tinh bên cạnh Phó Tùy Chi, hỏi: “Bạn của chú à?”
Biểu hiện của Phó Tùy Chi như nhìn thấy ma, nhất thời không nói nên lời. Tiểu minh tinh kia là một ngôi sao mới nổi, thông minh, hoạt bát, biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy thế vội tiến lên hai bước, tháo kính râm và khẩu trang, mỉm cười chào hỏi: “Chào anh Phó, chào chị dâu.”
Nhìn rõ dáng dấp của tiểu minh tinh, Hà Nghiên lúng túng, kinh ngạc vui mừng: “Ồ! Là cô sao? Tôi là fan của cô đấy.”
Nghe cô nói vậy, nữ ngôi sao vừa mừng vừa sợ: “Thật ạ? Trùng hợp quá, được chị dâu hâm mộ em rất vui.”
Hà Nghiên chỉ mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi hỏi một cách lịch sự: “Tôi có thể chụp với cô một tấm ảnh không?”
Nữ ngôi sao đâu dám từ chối, vội ghé sát người Hà Nghiên, đáp: “Được ạ.”
Hà Nghiên lôi di động ra, đang định tự chụp, không ngờ bị Phó Thận Hành nắm lấy. Cô thoáng giật mình, chợt nghe hắn bảo: “Để tôi.”
Tiểu minh tinh thấy thế, vội vàng đưa điện thoại của mình cho Phó Tùy Chi, làm nũng: “Tùy Chi, anh cũng chụp cho em một tấm đi.”
Phó Tùy Chi cảm thấy mấy người họ như mắc bệnh tâm thần. Nếu lúc này không phải đang hứng thú với nữ ngôi sao kia, nếu trong lòng không phải nơm nớp lo sợ Phó Thận Hành, thì chắc chắn hắn đã vung tay bỏ đi. Hắn bình tĩnh, nhận điện thoại của bạn gái chụp bừa vài tấm, sau đó, trả lại cho cô ta. Hắn đang nghĩ cách chuồn nhanh, bỗng nghe Phó Thận Hành thản nhiên nói: “Nếu đã gặp thì dẫn bạn gái cùng vào đi.”
Phó Tùy Chi sửng sốt, hận tới mức suýt chút nữa chửi thề.
Hà Nghiên cũng không ngờ Phó Thận Hành lại mở miệng mời Phó Tùy Chi và tiểu minh tinh. Cô lưu vong nước ngoài một năm, sau khi trở về luôn bị Phó Thận Hành giam giữ, đâu có tâm trạng theo đuổi bất kỳ ngôi sao nào. Thực ra,Hà Nghiên không hề biết nữ ngôi sao này, nhưng cô muốn dựa vào cô ta để kéo mối quan hệ với Phó Tùy Chi lên, tạo cơ hội tiếp xúc trong tương lai. Chẳng ngờ, mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Trong phòng bao, Nhãn Kính và những người khác đã chờ từ lâu. Vì biết Phó Thận Hành dẫn Hà Nghiên tới nên chúng không gọi tiếp viên nữ mà chỉ có mấy gã đàn ông cao lớn ngồi trên sô pha uống rượu nói chuyện phiếm với nhau. Cửa vừa mở, ngoại trừ Phó Thận Hành và Hà Nghiên, phía sau còn có Phó Tùy Chi. Đám người trong phòng đều là tâm phúc theo Phó Thận Hành suốt hai năm qua, đương nhiên mối quan hệ với Phó Tùy Chi không tính là tốt. Thấy hắn theo Phó Thận Hành tới, bọn chúng không khỏi ngạc nhiên, nhưng không ai để lộ ra mặt, nhao nhao đứng dậy chào hỏi.
Bàn bài đã bày xong, người cũng đủ chân, Nhãn Kính thấy Phó Tùy Chi tới liền chủ động nhường đường: “Tùy Thiếu lại chơi vài ván đi.”
Phó Tùy Chi không muốn đánh bài, đang định từ chối, không ngờ thấy Hà Nghiên ngồi xuống liền đổi ý, khẽ gật đầu, đi tới ngồi đối diện Hà Nghiên. Phó Thận Hành phớt lờ, ngồi cạnh Hà Nghiên, ghé sát đầu, khóe môi ẩn hiện ý cười, thái độ vô cùng thân mật: “Khỏi cần khách khí với họ, dù sao mấy người này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
Nhìn cảnh ấy, Phó Tùy Chi choáng váng, không phải vì bản thân bị trúng tà mà vì Phó Thận Hành đã bị người ta hạ độc. Ngày trước, nhà họ Trương bị diệt môn, hắn không tin do Phó Thận Hành làm, giờ thì hắn tin. Rõ ràng, Phó Thận Hành đã bị Hà Nghiên mê hoặc, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.
Ván bài gần như không mấy căng thẳng, cả ba người cùng bàn đều thua, chỉ mình Hà Nghiên chiến thắng. Nữ ngôi sao vừa ngạc nhiên vừa bội phục, nếu không có Phó Tùy Chi sắc mặt thối hoắc ngồi bên, suýt chút nữa cô ta đã vỗ tay cổ vũ Hà Nghiên. Sau hơn mười ván, Phó Tùy Chi gần như không ù ván nào.
Thẻ đổi tiền chất cao trước mặt, Hà Nghiên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, quay sang bảo Phó Thận Hành: “Tôi mệt rồi, anh vào đi.”
Phó Thận Hành không mấy tình nguyện, hắn không sợ thua, mà là nếu hắn thế chân, chắc chắn Hà Nghiên sẽ làm tổ trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, không ngồi bên xem hắn đánh tiếp. Hắn cười nhạt, nói: “Mệt thì không chơi nữa, chúng ta về thôi.”
Đám người xung quanh muốn nôn ra máu. Thắng xong liền bỏ đi, không biết phân biệt tốt xấu gì hết. Nhưng không ai dám nói ra điều đó. Chỉ có Phó Tùy Chi là tức tối, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hà Nghiên, không ngờ bị Hà Nghiên bắt gặp. Cô hơi nhướng mày, cười cười, lật lá bài trong tay mình cho Phó Tùy Chi nhìn: “Đợi lá này phải không?”
Phó Tùy Chi sửng sốt, nữ ngôi sao ngồi bên cạnh hắn thốt lên ngạc nhiên: “Chị dâu, sao chị biết hay vậy?”
Mọi người kinh ngạc, nhất loạt nhìn cô. Hà Nghiên khẽ cười với Phó Tùy Chi, thong dong nói: “Bên ngoài còn hai quân, một ở chỗ tôi, một có lẽ ở kia.” Nói xong, cô giơ tay sờ con chip cuối cùng trong đống chíp chất cao tới cằm, bảo: “Đợi sờ vào lần nữa, không biết ù bao nhiêu ván rồi.”
Điều này quá tà tính. Có thể đoán được Phó Tùy Chi toan tính quân nào, có thể biết lá bài đó nằm ở đâu, vô cùng kỳ diệu. Nữ ngôi sao nhanh miệng, thay mọi người đặt câu hỏi: “Sao chị biết rõ thế?”
Hà Nghiên cười nhạt, đáp: “Bởi vì tôi có quân bài ấy.”
Quân bài ấy chính xác đang ở trước mặt cô. Nghĩ tới khả năng ghi nhớ tuyệt vời của cô, tất cả mọi người đều thán phục. Nhãn Kính nản lòng thoái chí, suýt hất văng mấy quân bài trước mặt, anh ta giả vờ giả vịt tán thưởng: “Chơi vậy ai chơi lại, anh Hành dẫn chị dâu tới là để hành hạ chúng ta đây mà.”
Phó Thận Hành mặc dù vẫn bình thản nhưng khóe mắt đuôi mày khó giấu được vẻ đắc ý. Hắn dựa thế đưa bài cho Hà Nghiên, cánh tay đặt sau người cô nãy giờ, nhẹ nhàng vuốt vai cô, miệng thủng thẳng nói: “Ít nói nhảm đi, chúng tôi tới đây là để giành tiền của các cậu.”
Hà Nghiên cười cười: “Nào có năng lực như vậy, cho dù đoán được mấy quân bài, cùng lắm là ù vài ván, cũng không ngăn được người ta nã pháo, không ngăn được người ta mò ra.” Nói xong, cô mở lá bài trong tay, thay đổi ngẫu nhiên sang một quân bài khác, không cho Phó Tùy Chi phóng ù.
Phó Tùy Chi dù bực nhưng cũng đành bất lực, hạ quyết tâm gỡ bài. Chẳng ngờ, chiếc thẻ vừa ném ra, Hạ Nghiên đã hạ bài: “Ù rồi.”
Ai nấy đều há hốc mồm, Phó Tùy Chi vừa sợ vừa giận. Chỉ có Phó Thận Hành là nhíu mày, lẳng lặng lật hết lá bài phía Hà Nghiên, nhưng không hề thấy quân bài tẩy mà Hà Nghiên nói. Hắn giật mình, cuối cùng đã hiểu tâm ý của Hà Nghiên, khóe môi thoáng co giật, ghé tai cô hỏi nhỏ: “Đồ dối trá, em ngầm tính bài của Tùy Chi, lừa nó để phóng ù hả?”
Cô đâu có khả năng nhớ hết các lá bài trước mặt mình. Nói vậy để lừa Phó Tùy Chi, muốn hắn phá bài trong tay mình. Trên bàn bài, ai nấy đều thông minh nhưng chỉ có mình Phó Thận Hành nhìn ra. Cô hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn hắn, mất hết hứng thú, lạnh lùng nói: “Nhàm quá đi, tôi không chơi nữa.”