Chương 95
Hà Nghiên do dự, báo số di động của Trần Hòa cho Tiểu Ngũ: “Anh nhắn tin cho tôi là được.”
Nói xong, Hà Nghiên cúp máy, xóa lịch sử cuộc gọi, đặt điện thoại về vị trí cũ. Đây không phải lần đầu tiên làm việc này nên động tác điềm tĩnh hơn trước rất nhiều. Khi Phó Thận Hành quấn khăn tắm đi ra, cô đã nằm bẹp trên giường, thản nhiên như không.
Phó Thận Hành ra ngoài tắt ti vi, quay lại phòng ngủ, đứng bên giường nhìn Hà Nghiên một lúc rồi nhấc chăn bước lên. Chiếc nệm rung nhẹ bởi động tác của hắn. Hà Nghiên vô thức dịch sang bên, như muốn tránh xa hắn hết mức có thể. Phó Thận Hành ngẩn người, chậm rãi thu hồi ý định ôm cô vào lòng. Im lặng một lát, hắn làm bộ thoải mái, nhắc nhở: “Đừng dịch sang bên nữa, cẩn thận kẻo ngã.”
Hà Nghiên không muốn mối quan hệ giữa hai người trở nên quá cứng nhắc, bèn vùi đầu vào gối, uể oải đáp: “Anh nói nhiều thế, ngủ đi.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng lại khiến tâm trạng vốn đang u ám của Phó Thận Hành cải thiện ngay lập tức. Hắn xích lại gần, định ôm cô ngủ. Nhưng sau khi cân nhắc, sợ Hà Nghiên không thích, nghĩ dục tốc bất đạt, Phó Thận Hành đành từ bỏ ý niệm trong đầu: “Ừm, ngủ thôi.”
Hắn có thói quen ngủ trễ, lúc này mới hơn chín giờ, nằm trên giường mãi không chợp mắt được. Chừng mười hai giờ, Hà Nghiên đang ngủ say, như gặp phải ác mộng, bỗng ú ớ giãy dụa. Phó Thận Hành vội mở đèn áp tường, nhỏm người dậy, gọi cô: “A Nghiên? A Nghiên?”
Trán Hà Nghiên lấm tấm mồ hôi, bị hắn đánh thức khỏi cơn ác mộng, mơ màng mở mắt. Không biết nhận nhầm người hay không thấy rõ hắn là ai, cô liền đâm đầu vào trong ngực hắn, run lẩy bẩy. Phó Thận Hành sửng sốt, giơ tay ôm cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng, trấn an. Hắn không hỏi cô gặp ác mộng gì, thậm chí không dám nhiều lời, chỉ sợ mở miệng sẽ phá hỏng mọi thứ.
Giờ khắc này, cô ỷ lại vào hắn, với hắn, thế là quá đủ.
Họ ở khách sạn mấy hôm trước khi trở về căn hộ. Cửa thư phòng đã được đổi, sàn gỗ phòng khách dưới tầng một cũng thay một mảng lớn. Mặc dù không rõ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt. A Giang thấy Hà Nghiên dừng mắt, tưởng cô để ý, vội vã giải thích: “Không cẩn thận làm xước, Phó tiên sinh thấy khó coi, liền cho người thay.”
Hà Nghiên không tin sàn nhà bị trầy xước, có vẻ như hôm ấy đã có màn đọ súng xảy ra. Nền nhà mất một mảng lớn như thế kia, chắc chắn do dính phải thứ gì. Ngoài máu người, còn có thể là thứ nào khác? Cô cười cười, không để tâm, chỉ lo vấn đề mã cửa thư phòng. Cánh cửa được thay khác, e là mật khẩu cũng đã bị đổi.
Sự lo lắng của cô không phải là thừa. Đợi tới chiều không có người, Hà Nghiên lén lút đến thư phòng để thử, quả nhiên không thể dùng mật mã cũ. A Giang vẫn trong phòng riêng, có thể đi ra bất kỳ lúc nào. Cô không dám nán lại lâu, rầu rĩ trở về phòng khách, ngẩn người xem tivi, trong đầu suy nghĩ chuyện mật mã. Không có mật mã, dù biết chiếc USB giấu ở đâu cũng không thể đi vào.
Cô suy tính suốt buổi chiều vẫn không nghĩ ra cách thức hoàn hảo. Chẳng ngờ, buổi tối, sau khi Phó Thận Hành trở về, hắn chủ động kéo cô vào thư phòng nhập dấu vân tay. Hà Nghiên bất ngờ nhưng lại sợ hành động của mình bị phơi bày, tỏ vẻ nũng nịu, hỏi: “Phó Thận Hành, anh làm cái gì vậy?”
Phó Thận Hành cắm cúi thiết lập khóa vân tay, không ngẩng lên, đáp: “Nếu sau này gặp chuyện, A Giang không có ở đây, em có thể tự trốn vào trong thư phòng.”
Tuy hắn Phó Thận Hành chưa bao giờ thể hiện ra ngoài nhưng thực ra, hắn rất sợ. Nếu hôm ấy không có A Giang canh giữ, nếu A Nghiên không kịp thời trốn vào thư phòng, có lẽ mẹ con cô đã mất mạng trong tay Phó lão gia. Suốt mấy ngày qua, mỗi lần nghĩ tới, hắn không khỏi hãi hùng khiếp vía. Hắn vừa nhập lần lượt từng dấu vân tay trái phải của cô, vừa giảng giải: “Khi không thể dùng vân tay, em có thể sử dụng mật mã, mật mã chính là sinh nhật của em.”
Hà Nghiên sững người mất hai giây, mãi mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Hắn ngước lên mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng, nói: “Sau muốn đọc sách gì cũng tiện, tốt cho việc dưỡng thai.”
Con người là loài sinh vật kỳ lạ, dù đặc điểm khuôn mặt vẫn thế nhưng thời khắc này, trông hắn hoàn toàn khác lạ. Phó Thận Hành với nụ cười tươi, ánh mắt sáng ngời, không giống tên Thẩm Tri Tiết giết người lạnh lùng, tàn bạo. Cũng không giống Phó Thận Hành chủ tịch Phó Thị tâm tư thâm trầm. Mà giống như một người đàn ông bình thường nóng lòng mong chờ tiếng khóc chào đời của đứa con.
Hà Nghiên vô thức lắc đầu, cố gắng gạt bỏ ý tưởng kỳ cục ấy ra khỏi tâm trí. Phó Thận Hành thấy vậy, vội hỏi: “Sao thế?”
“Hơi chóng mặt.” Hà Nghiên đáp khẽ, bỏ mặc hắn, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Phó Thận Hành thảng thốt, đoán không ra tâm tư của Hà Nghiên, tự hỏi tại sao cô lại đột nhiên không vui. Hắn đi theo, giữ chặt cánh tay của cô, hỏi: “Có cần đi khám bác sĩ không?”
Hà Nghiên sắc mặt rất khó coi, trong lòng bực bội khó hiểu. Cô hất mạnh tay hắn ra: “Phó Thận Hành, anh biết dạng tổn thương nào là đau đớn nhất không?”
Phó Thận Hành không trả lời, mím môi, im lặng nhìn cô.
Cô cười lạnh, trả lời thẳng: “Chỉ những kẻ chưa từng bị người khác làm tổn thương mới luôn nghĩ rằng bất kỳ vết thương nào cũng có thể chữa lành.” Cô đi qua người hắn, tiến lên trước hai bước, ngừng một chút, không quay đầu lại, lạnh giọng nói tiếp: “Anh đừng đi theo tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh, liếc mắt cũng không.”
Hà Nghiên hiếm khi ăn nói ngang ngược. Cô quá lý trí, hầu hết thời gian đều che giấu cảm xúc thật, bày vẻ hạnh phúc hay phẫn nộ trước mặt hắn là có dụng ý. Nhưng hôm nay, Phó Thận Hành lại cảm thấy cô vô cùng chân thật. Phó Thận Hành mỉm cười, không chấp nhặt, thậm chí còn tử tế nhắc nhở: “Được rồi, tôi ngủ dưới tầng.”
Đêm ấy, hắn thật sự ngủ dưới tầng.
Hà Nghiên lại mất ngủ, phía Tiểu Ngũ vẫn chưa thấy hồi âm, ngày kết hôn thì cận kề ngay trước mắt. Cô đột nhiên nôn nóng bất an. Điều Hà Nghiên không thể quên chính là đứa bé trong bụng mình đang ngày một lớn, khiến cô càng thêm lo lắng sợ hãi.
Mấy ngày liên tiếp, Hà Nghiên không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Phó Thận Hành biết điều không dám trêu chọc cô. Không hiểu từ bao giờ, hắn đã học được cách nhường nhịn và nhẫn nại. Hà Nghiên không muốn gặp hắn, hắn cố gắng ít xuất hiện trước mặt cô. Thấy cô ở trong nhà cả ngày không chịu ra ngoài, hắn liền khuyên nhủ: “Ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đừng buồn bực ở trong nhà mãi thế. Sao không rủ Điền Điềm đi chơi?”
Hà Nghiên không muốn tiếp xúc nhiều với Điền Điềm, sợ đến lúc đánh hổ, hổ không chết, liên lụy tới cô ấy. Nghe vậy, Hà Nghiên lắc đầu, đáp: “Không thích.”
Phó Thận Hành muốn nói lại thôi, miệng mấp máy, cuối cùng im lặng.
Nhắc tới cũng lạ, Phó Thận Hành vừa khuyên Hà Nghiên tìm Điền Điềm cho khuây khỏa, Điền Điềm liền gọi điện trước hẹn cô đi mua sắm. "Lì xì cho cậu thì tầm thường quá, tặng quà thì chưa chắc cậu đã dùng. Hay là cậu thích gì mình mua. Mình bớt lo, cậu đúng ý, vẹn cả đôi đường."
Hà Nghiên không khỏi nghi ngờ đây là màn sắp xếp của Phó Thận Hành. Cô hiếm khi từ chối lời mời của Điền Điềm: "Dạo này lười, chả muốn đi đâu."
Điền Điềm nài nỉ: "Đừng có lập dị thế, đi đi mà, mình mời cậu ăn."
Hà Nghiên nhận ra điểm khác thường, bèn đồng ý: "Ừm, vậy đi dạo nhé."
Cô cúp máy xuống lầu, trao đổi với A Giang, hỏi gã mình có thể ra ngoài một lát không. Phó Thận Hành từng nói, chỉ cần cô vui vẻ, A Giang sẽ không ngăn cản. Gã không nhiều lời, lập tức lái xe đưa Hà Nghiên tới gặp Điền Điềm. Hai người hẹn nhau ở khu thương mại, dạo quanh mấy cửa tiệm như thường lệ.
Trên đường đi, Điền Điềm kéo Hà Nghiên vào nhà vệ sinh, A Giang không thể vào theo, đứng bên ngoài chờ.
Bấy giờ, Điền Điềm mới có cơ hội nói với Hà Nghiên: "Lương Viễn Trạch về rồi."
Hà Nghiên đoán Điền Điềm có điều muốn nói, nhưng không ngờ lại là tin này. Cô đứng đờ ra, mãi không có phản ứng. Điền Điềm sợ bị người khác nhìn thấy, vội thì thầm: "Cậu bình tĩnh đi, cẩn thận bị A Giang phát hiện. Anh ta có vẻ trung thành, một lòng một dạ lắm đấy."
Hà Nghiên nghe lời, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn kích động, giọng run run hỏi Điền Điềm: "Anh ấy đang ở đâu, liên lạc với cậu bằng cách nào?"
Nghe Hà Nghiên hỏi, Điền Điềm làm bộ buồn nôn, cảm thán: "Hai người thực sự ngày càng giống nhau, đều sắp trở thành đặc vụ. Anh ấy gọi tới quầy lễ tân công ty mình, sau đó thông qua đường dây nội bộ."
"Anh ấy không để lại số điện thoại à?" Hà Nghiên hỏi.
"Để lại số di động, mình có ghi lại đây." Điền Điềm mò mẫm tìm tờ giấy nhỏ trong túi, lén lút đưa cho Hà Nghiên: "Đây, mình không có trí nhớ như của cậu nên phải chép ra giấy."
Hà Nghiên nhận lấy, nhìn dãy số một lượt, xác định không quên, mới vò nát tờ giấy, ném vào bồn cầu xả nước.
Điền Điềm khẽ hỏi cô: "Cậu định xử lý sao?"
Hà Nghiên hơi thất thần, tâm tư dồn hết vào chuyện "Lương Viễn Trạch đã trở về", mất mấy giây mới biết Điền Điềm đang nói chuyện với mình, cô nhướng mày hỏi: "Hả?"
Điền Điềm ngập ngừng, trả lời: "Phó Thận Hành bảo cậu đang mang thai?"
Sắc mặt Hà Nghiên tái nhợt, cô khẽ mím môi, không trả lời ngay.
Điền Điềm giải thích: "Sau ngày mình lấy tập hồ sơ về, Phó Thận Hành đã đến tìm. Theo lời cậu, mình đưa túi hồ sơ cho hắn. Hắn bảo, cậu đang có thai."
Hà Nghiên vẫn giấu Điền Điềm chuyện này, cho dù cô ấy là bạn thân nhất, có thể vào sinh ra tử cùng mình. Không phải không tin tưởng, mà vì cô cảm thấy xấu hổ. Đúng vậy, cô vô cùng xấu hổ khi mang thai đứa con của Phó Thận Hành. Hà Nghiên khẽ rướn môi, mỉm cười trấn an bạn. Nhưng khóe môi nhếch lên trông thật cay đắng.
"Hà Nghiên, cậu đừng như vậy." Điền Điềm khẽ đỡ tay Hà Nghiên, nói: "Cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình."
Hà Nghiên gắng mỉm cười, gật đầu, hít một hơi thật sâu, đợi nỗi đau qua đi mới lên tiếng: "Cậu yên tâm, dù thế nào, mình cũng sẽ vượt qua." Bỗng nhớ tới một chuyện, cô vội vàng nói: "Sau này, không cần cậu lo cho mình. Mình sẽ tự liên lạc với Lương Viễn Trạch, cũng sẽ nhắc anh ấy không được làm phiền cậu."
"Gì mà phiền toái chứ." Điền Điềm không vui.
Nhưng Hà Nghiêm vẫn rất nghiêm túc: "Việc này thật sự rất nguy hiểm. Điền Điềm, cậu không biết Phó Thận Hành đáng sợ như thế nào đâu. Mình không thể để liên lụy tới cậu được." Cô ngẫm nghĩ rồi tiếp tục: "Nếu có thể thì cậu nên rời Nam Chiêu một thời gian. Sắp tới, có khả năng mình sẽ chiến đấu với Phó Thận Hành, sợ ảnh hưởng đến cậu."
Mặc dù, Điền Điềm là người chính trực nhưng không phải là kẻ liều lĩnh. Cô cũng có cha mẹ người thân, dù gì cũng phải cân nhắc tới an toàn của bản thân. Cô ngập ngừng, đáp: "Được, mấy ngày nữa mình sẽ kiếm cớ xuất ngoại."
Hai người sợ A Giang nghi ngờ, không dám nấn ná lâu trong nhà vệ sinh. Sau khi ra ngoài đi dạo quanh trung tâm thương mại, Hà Nghiên nhận được điện thoại của Phó Thận Hành. Biết cô đi mua sắm cùng Điền Điềm, hắn dặn dò: "Đừng để mệt quá, dạo thêm một chút rồi về sớm nghỉ ngơi."
Thực ra, Hà Nghiên không có tâm tư dạo phố. Cô cố ý làm bộ bất mãn, thản nhiên trả lời: "Tôi không thấy mệt."
Phó Thận Hành đang ở trong phòng họp, nghe vậy không khỏi bất lực day trán. Hắn thật sự không thể hiểu vì sao phụ nữ có thể dẫm trên giày cao gót mua sắm hai giờ liền không thấy mệt mỏi, huống hồ là phụ nữ có thai. "Đợi thấy mệt thì muộn rồi." Hắn vừa cười, vừa dỗ dành cô như đứa trẻ: "Nghe lời, về sớm một chút, mời Điền Điềm về nhà ăn cơm, bảo thím Lưu nấu gì ngon ngon cho bọn em."
Hà Nghiên đang muốn tạm lánh Điền Điềm, sao có thể mời cô ấy về nhà ăn cơm, chưa kể cô còn có những toan tính khác. Cô theo A Giang trở về, thái độ cư xử như bình thường. Đến khi vào phòng ngủ, chỉ có một mình, cô mới vội vàng bỏ điện thoại của Trần Hòa ra. Vẫn không có tin nhắn của Tiểu Ngũ. Cô không mảy may thất vọng, ngón tay run run nhấn số di động của Lương Viễn Trạch.
Điện thoại kết nối gần như ngay lập tức, không có âm thanh phát ra từ ống nghe, hoàn toàn tĩnh lặng. Cổ họng Hà Nghiên thít chặt, cô cẩn thận cất giọng trầm khàn: “A lô?”
“Nghiên Nghiên!” Lương Viễn Trạch vội gọi cô.
Trước khi gọi cú điện thoại này, Hà Nghiên luôn tự nhắc mình cần phải tỉnh táo, không được khóc, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô dụng. Vừa nghe thấy hai chữ đó, nước mắt đã tuôn rơi. Cô nghẹn ngào, hỏi: “Viễn Trạch, là anh ư?”
“Đừng khóc, Nghiên Nghiên!” Lương Viễn Trạch trấn an, tốc độ lời nói vô thức tăng tốc: “Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu? Chúng ta tìm cách gặp mặt.”
Hà Nghiên biết giờ không phải là lúc khóc lóc. Cô gạt gò má, lau nước mắt, nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Không có thời gian để tâm sự. Không có thời gian để hỏi anh đã phải chịu đựng những gì sau khi cô rời đi. Cũng không dám kể với anh những uất ức mình từng trải qua. Không có thời gian, họ không có thời gian để lãng phí.
Hà Nghiên thận trọng liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, cầm di động vào phòng tắm, nhỏ giọng hỏi Lương Viễn Trạch: “Anh tìm thấy thông tin về cuộc phẫu thuật thẩm mỹ của Thẩm Tri Tiết từ chỗ bác sĩ Amandel rồi phải không?”
Đây là suy đoán của cô, rõ ràng, Lương Viễn Trạch không hề mất trí nhớ. Tuy nhiên, anh đã giả bộ mất trí ở lại Alicante, đương nhiên là để tìm chứng cứ chứng minh Phó Thận Hành là Thẩm Tri Tiết. Lương Viễn Trạch nhờ Điền Điềm truyền lời, bảo cô kiên nhẫn chờ anh trở về. Hiện tại, anh đã trở về, vậy là đồ cần lấy đã lấy xong.
Lương Viễn Trạch đáp: “Đã lấy được toàn bộ bệnh án, bao gồm tất cả các số liệu trước và sau khi phẫu thuật, cũng như hình ảnh chi tiết về các đặc điểm trên khuôn mặt trước và sau khi thẩm mỹ. Amandel là người giảo hoạt, ông ta bí mật sao lưu tất cả hồ sơ bệnh án để phòng ngừa.” Giọng anh tuy điềm tĩnh, nhưng không giấu nổi sự phấn khích bên trong: “Em bảo nhà họ Trần có hồ sơ phạm tội của Thẩm Tri Tiết ở Bắc Lăng. Hiện anh đang tìm kiếm, đợi thu thập được hết, chúng ta sẽ có đủ bằng chứng chứng minh Phó Thận Hành chính là Thẩm Tri Tiết.”
Mọi thứ đúng như dự đoán của Hà Nghiên, cô cũng đã cố gắng đưa Phó Thận Hành ra trước công lý bằng cách này. Sau đó cô hiểu ra rằng, con đường ấy không dễ đi. Giống như lời Tiểu Ngũ nói, chặt từ ngọn, thì cái cây to Phó Thị kia sẽ khó mà đốn ngã, họ không thể đưa Phó Thận Hành ra trước công lý, bởi Phó Thị sẽ che chở hắn cực kỳ kín chẽ.
Đây là lý do tại sao cô đã mạo hiểm hợp tác với Tiểu Ngũ.
“Viễn Trạch! Anh hãy nghe cho kỹ.” Cô mím môi theo thói quen, cố gắng sắp xếp từ ngữ một cách súc tích: “Đừng đến nhà họ Trần, làm vậy sẽ đánh động Phó Thận Hành. Em có phần hồ sơ ấy rồi. Anh hãy lập một bản sao, bí mật mang tới nhà bố mẹ, sau đó rời đi ngay lập tức...”
“Nghiên Nghiên!” Lương Viễn Trạch ngắt lời cô: “Em nên trốn đi, giao tập hồ sơ đó cho anh. Việc tiếp theo cứ để anh làm. Trước mắt, em hãy nghĩ cách thoát khỏi hắn đã.”
Ý tưởng của Lương Viễn Trạch không sai, chỉ là suy nghĩ của anh quá đơn giản, giống như lần tùy tiện báo cảnh sát trước đây.
“Viễn Trạch, chỉ dựa vào mấy thứ ấy sẽ không đánh bại được Phó Thận Hành. Hãy nghe em, em còn có những sắp đặt khác. Anh cầm hồ sơ mau chóng rời đi. Đừng liên lạc với Điền Điềm nữa, chúng ta sẽ làm liên lụy tới cô ấy mất.”
“Không, anh sẽ không đi.” Lương Viễn Trạch nóng nảy, kiên quyết: “Anh sẽ không để em lại một mình.”
Hà Nghiên sốt ruột, đang định nói tiếp, chợt nghe tiếng Phó Thận Hành từ bên ngoài vọng vào: “A Nghiên?”
Cửa phòng ngủ không biết mở ra từ khi nào, hắn đứng ngoài gọi tên cô, tiếng bước chân hướng về phía phòng tắm. Hà Nghiên cả kinh, trái tim lập tức nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Trong lúc bối rối, cô nhìn xung quanh, nhất thời không biết giấu di động ở đâu. Thấy Phó Thận Hành đã tiến sát cửa phòng tắm, Hà Nghiên nhắm mắt ném điện thoại vào trong bồn cầu, thuận thế ngồi lên.
Một giây sau, cửa phòng tắm bị Phó Thận Hành đẩy ra, hắn đứng ở cửa nhìn cô, thở phào: “Sao không trả lời, làm tôi lo thót tim.”
Hà Nghiên thoáng run rẩy, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh, giả bộ tức giận lườm hắn: “Phó Thận Hành, anh bị bệnh à? Đi vệ sinh cũng muốn xem? Ra ngoài, đóng cửa lại.”
Phó Thận Hành sửng sốt, bấy giờ mới để ý cô đang ngồi trên bồn cầu. Trong hoàn cảnh khó xử như vậy, bảo sao cô nổi giận. Phó Thận Hành gượng cười, cất lời xin lỗi, đang định rời phòng tắm, phát hiện gò má Hà Nghiên còn sót vệt nước mắt, hắn dừng bước, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Hà Nghiên vội đưa tay xoa mặt, giấu diếm: “Không có gì, anh mau ra ngoài đi.”
Hắn nghi ngờ nhìn cô nhưng vẫn lui ra.
Tim Hà Nghiên đập thình thịch. Cô quay lại nhìn bức tường kính mờ trong phòng tắm. Có lẽ vì khoảng cách khá xa, nên không trông thấy bóng dáng Phó Thận Hành. Cô cẩn thận lách người, mò tìm chiếc điện thoại đã hỏng vì ngấm nước. Phó Thận Hành đang ở bên ngoài, không thể mang di động ra khỏi phòng tắm. Hà Nghiên luống cuống nhìn xung quanh, lặng lẽ đứng dậy mở tủ chứa đồ bên cạnh bồn rửa, nhét vào nơi sâu nhất.
Cửa phòng tắm không khóa, Phó Thận Hành có thể vào bất thình lình, trái tim cô như thể bị bóp nghẹn, đợi đến khi đóng kỹ tủ chứa đồ, mở vòi nước giả vờ rửa tay, nhịp tim đập như nổi trống mới dần trở lại bình thường. Hà Nghiên ngẩng đầu, im lặng ngắm mình trong gương, hít sâu một hơi, xoay người ra khỏi phòng tắm.
Phó Thận Hành chưa rời đi, đang ngồi trên sô pha trước giường. Nghe thấy tiếng động, hắn ngước nhìn, ngó lăm lăm mặt cô. Hà Nghiên đã rửa mặt, nhưng ánh mắt vẫn đỏ lựng. Hắn biết, cô vừa mới khóc. Hắn mím đôi môi mỏng, hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao em lại khóc?”
Cô thờ ơ trả lời: “Không sao, đột nhiên nghĩ ngợi thì khóc thôi.”
Đây rõ là câu trả lời mang tính đối phó. Phó Thận Hành không tin, nhìn cô dò xét. Cô tỏ ra lạnh nhạt, thản nhiên lườm hắn, hỏi: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Hắn lo cho cô nên mới về sớm. Nhưng hắn không nói rõ, chỉ trả lời qua quýt: “Công ty không có việc nên về sớm một chút. Đúng rồi, buổi tối ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài?”
Ở dưới tầng, thím Lưu đang chuẩn bị bữa tối. Hắn hỏi câu này vì không có gì để nói. Cô biết nhưng không vạch trần: “Mệt, không muốn đi đâu hết, ăn ở nhà đi.” Nói xong, cô tiện tay cầm cuốn sách ở đầu giường, nằm lên tấm đệm ở cửa sổ, cuộn người đọc sách.
Phó Thận Hành nhìn cô, bảo: "Ngày mai đi lĩnh giấy chứng nhận nhé?"
Hà Nghiên ngạc nhiên, nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi hắn: "Giấy chứng nhận gì?"
Phó Thận Hành rướn môi, cười như không, hỏi lại: "Em nói xem? Em có thể cùng tôi đi lĩnh giấy chứng nhận gì?"
Hà Nghiên hiểu ra, trong lòng hốt hoảng, nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh, cúi đầu lật sách, hờ hững đáp: "Sao phải vội thế?"
"Tôi sốt ruột." Hắn ngắt lời cô, mỉm cười nhấn mạnh lần nữa: "A Nghiên, tôi rất sốt ruột."
Cô lặng lẽ ngước nhìn hắn, một lúc sau, gật đầu bảo: "Thôi được, tùy anh, anh xem ngày nào đẹp thì đi lấy."
Phó Thận Hành đâu cần xem lịch, nhưng vì Hà Nghiên đã nói vậy, cộng thêm chính hắn cũng muốn mọi thứ diễn ra được thuận lợi, nên đã nhờ tới một chuyên gia nổi tiếng trong ngành chọn ngày tốt thích hợp cho việc kết hôn. Vị chuyên gia kia quả thực có tay nghề, cuối cùng cũng chọn được ngày đẹp giữa một loạt ngày xấu.
Hiếm có ngày tốt, nên các cặp đôi đi lĩnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rất nhiều, bên ngoài cửa Cục dân chính, người xếp hàng thành một dãy dài. Phó Thận Hành không dựa vào quan hệ, nắm tay Hà Nghiên xếp hàng như ai. Cả hai đều là những nhân vật có ngoại hình vô cùng xuất sắc, nổi bật đứng đó, không tránh khỏi bị nhìn ngó, có người còn lén lút cầm di động chụp ảnh.
Phó Thận Hành hiếm khi tốt tính, rõ ràng phát hiện ra nhưng không so đo, thậm chí còn tươi cười với người chụp ảnh. Hắn vốn có dung mạo tuấn mỹ, chỉ cần mỉm cười cũng khiến người ta ngây ngẩn. Cô gái chụp ảnh nhìn hắn ngây ngất, thẫn thờ hồi lâu. Bạn trai đứng bên, vừa tức vừa bất lực, giận dỗi xoay đầu bạn gái, gõ trán một cái thật mạnh.
Mọi người cười ồ, Phó Thận Hành rướn môi cong hơn, chỉ có Hà Nghiên là sắc mặt vô cảm, thờ ơ nhìn đám người xung quanh.
Mọi thủ tục dần hoàn thiện từng bước, khi hai người lĩnh xong giấy đăng ký kết hôn, ra khỏi Cục dân chính, trời đã sang trưa. Buổi chiều còn phải đến tiệm áo cưới thử lễ phục, quay về ăn cơm hơi mất thời gian. Phó Thận Hành lo cho cơ thể của Hà Nghiên, nhìn cô hỏi: "Mệt không? Mệt thì chúng ta về nhà trước, hôm khác thử lễ phục sau."
Hà Nghiên cảm thấy thân thể mệt mỏi, nhưng là mệt mỏi ở trong lòng. Không phải vì đi cùng Phó Thận Hành nhận giấy đăng ký kết hôn, thực ra, cô không quan tâm nhiều tới chuyện đó. Cô là người cởi mở, hiếm khi bận tâm đến những thứ mang tính hình thức, càng không thấy thế mà gây khó dễ cho bản thân. Điều cô lo lắng là liệu Lương Viễn Trạch có rời Nam Chiêu như cô dặn? Và liệu, Tiểu Ngũ có tra ra ngày cô muốn tìm rồi gửi vào di động của Trần Hòa không?
Chiếc điện thoại của Trần Hòa đã bị hỏng hoàn toàn, cô định đổi sim lắp vào di động của mình để dùng, nhưng lại sợ Phó Thận Hành phát hiện nên không dám mạo hiểm. Mua điện thoại khác thì không có cơ hội, Phó Thận Hành canh chừng cô quá nghiêm, chỉ cần cô ra ngoài, bên cạnh luôn có người theo dõi.
Tuy vậy, cô vẫn có thể nghĩ cách, ví dụ như nhờ Điền Điềm bí mật mua cho. Đây là phương pháp đơn giản và khả thi nhất nhưng cô không thể áp dụng vì sẽ làm ảnh hưởng tới Điền Điềm. Hà Nghiên biết, bên ngoài Phó Thận Hành tỏ ra ôn hòa nhã nhặn là vậy nhưng kỳ thực, hắn luôn đề phòng cô, chưa bao giờ lơ là.
Hắn đứng đó, chờ cô trả lời.
Hà Nghiên lắc đầu, trả lời: "Hơi mệt, để hôm khác thử lễ phục đi."
Phó Thận Hành không nói không rằng, lái xe đưa cô về căn hộ.
Sau bữa trưa, như thường lệ, Hà Nghiên một mình lên tầng hai nghỉ ngơi, không ngờ vừa nằm xuống còn chưa ngủ thì nhận được điện thoại của Điền Điềm. Cô hơi bất ngờ, chần chừ một lát mới nhận máy. Thì ra, Điền Điềm muốn hẹn cô ra ngoài đi dạo.
Hà Nghiên mơ hồ phỏng đoán, nhất thời động lòng nhưng nghĩ việc này có khả năng liên lụy tới Điền Điềm, liền từ chối thẳng thừng: "Mấy hôm nay đổ lười, thời tiết nóng bức, mình chẳng muốn đi đâu." Sợ Điền Điềm nghe không hiểu, cô tiếp tục: “Đừng nói là cậu mời ăn cơm, đến Ông Trời mời, mình cũng không đi.”
"Đừng có kiêu ngạo thế, ra ngoài ăn bữa cơm thôi, có phải bán cậu làm ô sin đâu cơ chứ." Điền Điềm không chút khách khí, phong cách vẫn giống như ngày thường: "Giáo viên hướng dẫn của mình hồi học ở Mỹ gửi thiệp mời cưới, vừa hay mình muốn ra ngoài thư giãn, nên định qua đó chơi mấy hôm. Biết đâu sang bên đấy, gặp được tình yêu đích thực, không trở về nữa thì sao.”
Điền Điềm đã nói vậy, Hà Nghiên càng khăng khăng càng khiến người ta nghi ngờ, cô đành đồng ý, cúp máy ngồi yên lặng chốc lát, sau đó đứng dậy gõ cửa thư phòng của Phó Thận Hành. Hắn đang ngồi trước bàn hút thuốc, thấy Hà Nghiên đi vào, ánh mắt sửng sốt rơi trên gương mặt cô, mãi mới định thần, vội dập tắt điếu thuốc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hà Nghiên mấp máy môi, đáp: “Điền Điềm rủ tôi đi ăn tối. Có thể cô ấy sẽ ra nước ngoài một thời gian. Anh có muốn đi cùng không?”
Hắn hơi ngạc nhiên, nhướng mày, hỏi: “Tôi đi được sao?”
Với mối quan hệ giữa ba người họ, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm đúng là rất kỳ quặc. Nhưng để kéo dãn phòng ngừa của Phó Thận Hành, Hà Nghiên chỉ có thể làm vậy. Cô khẽ nhướng môi, hỏi lại hắn: “Có gì mà không được? Bởi vì trước kia hai người từng là một đôi ư? Với mối quan hệ giữa tôi và Điền Điềm, trừ khi tuyệt giao, nếu không sẽ không thể chia cắt, anh cũng không thể trốn tránh cô ấy cả đời.”
Nghe vậy, hắn mỉm cười đồng ý: “Được, tôi sẽ đi.”
Hà Nghiên không nói gì, quay người về phòng tiếp tục ngủ trưa.
Phó Thận Hành ngồi trước bàn, châm thuốc. Một lát sau, Nhãn Kính gọi lại, báo: “Sau khi cô Điền gọi cho chị Hà, đã dùng điện thoại bàn ở văn phòng gọi một cuộc khác, thời gian trò chuyện rất ngắn. Em đã tra ra số di động của đối phương, để tránh hắn nghi ngờ, tạm thời em không gọi tới.”
Phó Thận Hành lẳng lặng cúp điện thoại, ngồi một chỗ trầm tư suy nghĩ, cho đến khi lửa ở điếu thuốc chạm đầu ngón tay, mới giật mình, cười nhạo bản thân. Cô luôn to gan lớn mật, tố chất tâm lý rất tốt, rõ ràng hẹn gặp đàn ông nhưng lại cố ý dẫn hắn đi cùng, xua tan nghi ngờ trong hắn. Phó Thận Hành không thể nhịn cười cũng không hiểu nổi mùi vị trong lòng mình lúc này là gì, chỉ biết ngồi lặng lẽ, chờ đợi cuộc gọi tiếp theo.