Chương 26: Ma cụ
Sau buổi tập, chúng tôi trở lại lớp và tiếp tục buổi học đến cuối giờ chiều.
Nhân tiện thì tôi có thưởng thức được bữa trưa của trường, nó khá là ngon đấy.
Hoặc là do đã bị giam cầm quá lâu nên khẩu vị của tôi cũng bị kém đi chăng.
-Vi-chan giỏi thật đó, có thể trở nên nổi tiếng sau chỉ một ngày. Còn được mọi người vây quanh và hỏi han trong giờ nghỉ nữa. Ngay cả những quý tộc cũng không được chú ý tới vậy đâu
Cuối buổi học, Miyu ngồi cạnh tôi mỉm cười rất tươi.
-Cậu có thể đánh bại cả người xuất sắc nhất lớp Thực hành và cả Tamara-sensei nữa.
-Không to tát tới mức đó đâu, cậu quá lời rồi.
-Không không, là thật đó…
Như lời Miyu nói, ngay sau tiết thực hành, tôi đã ngay lập tức trở nên nổi tiếng.
Đặc biệt là chiến thắng của tôi trước Tamara-sensei là thứ được nhắc tới nhiều nhất.
(Haa…mình đã luôn muốn được thế này)
Sau khi tái sinh, tôi đã bị nhốt dưới cái nhà kho ẩm mốc đó 18 năm.
Có thể lớn lên với những kĩ năng bá đạo, thể hiện nó và nhận được sự ngưỡng mộ từ cả một học viện. Đặc biệt là nhận được sự tán dương của những cô gái xinh đẹp và sẵn sàng đánh bại mọi kẻ thách thức…Đó chẳng phải câu chuyện trong mơ của bất kì ai hay sao?
Đây chẳng phải là cuộc sống mà tôi đã hằng mơ ước trong cơ hội thứ hai của mình hay sao?
Tuy nhiên, hiện tại có một vấn đề…
-Vine-sama, hôm nay anh vất vả rồi. Chúng ta cùng về nào.
Raksal, người đã thu gọn đồ đạc và sẵn sàng về nhà, chạy nhanh lại chỗ tôi.
Ngay lúc đó, toàn bộ bạn học ngồi ở các hàng ghế xung quanh, ngoại trừ Miyu, đều tách cả ra nhường đường cho cô ấy.
Trong khi tôi nổi tiếng thì Raksal cũng được xem là một nhân vật nguy hiểm không kém.
Đúng thế, một cô gái đã chặt phăng cổ tay bạn cùng lớp ngay trong ngày đầu chuyển đến thì không nguy hiểm mới lạ.
Và cô ấy chính là lý do khiến các bạn cùng lớp của tôi rất ngại tiếp cận tôi.
-Wah….thật là nóng bỏng. Một cặp đôi vừa thân thiết lại còn cực kì xuất sắc nữa…
Người duy nhất không hề sợ hãi trước điều đó, chính là cô bạn Miyu này, vẫn có thể thản nhiên nói đùa với chúng tôi.
Raksal dường như cực kì vui vẻ sau lời khen đó, đỏ mặt và ôm chầm lấy tôi.
-Đúng như Miyu-san nói, tôi và Vine-sama, là một cặp đôi hoàn hảo.
-Nhưng mà, nếu không cẩn thận, mình có thể sẽ cướp Vi-chan đi đó nhé…
-Cái gì?
Đôi mắt của Raksal lập tức chuyển thành hình viên đạn sau câu nói đó.
-Eh…ah không, mình xin lỗi, không có ý gì đâu, chỉ là đùa thôi mà. Vậy nhé, hẹn gặp lại ngày mai.
Miyu biến đi rất nhanh cùng gương mặt tái nhợt của mình.
Cô nàng này thật không biết đùa đúng lúc đúng chỗ mà.
-Vậy thì, Vine-sama, chúng ta về thôi..
Raksal quay lại tôi và lại nở nụ cười hồn nhiên như thường lệ.
Cô ấy luôn dễ thương nếu như cứ bình tĩnh như vậy…
=======
Trên đường về kí túc xá, tôi phải giảng giải lại cho Raksal lần nữa về cách thể hiện thái độ của mình…
-Raksal, em cần phải thân thiện với mọi người hơn…
-Em chỉ cần có Vine-sama thôi, em không cần gì khác nữa.
-Anh hiểu, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em để bảo ban hay chăm sóc em như bây giờ. Nếu cứ thế này, trong tương lai em sẽ phản ứng ra sao nếu anh có thêm những người phụ nữ khác?
Thực tế thì hiện tại tôi đã có những mối quan hệ với những người phụ nữ khác.
Raksal có lẽ đã chấp nhận điều đó, cô ấy tỏ ra không quá ngạc nhiên, nhưng trên nét mặt vẫn thoáng một chút buồn.
-Cái đó…nếu Vine-sama đã nói vậy thì em sẽ cố gắng kiềm chế. Chỉ cần Vine-sama vẫn còn giành tình cảm cho em là được…
-Vậy nếu có ai đó khác ngoài em muốn chiếm anh làm của riêng thì sao?
-Em sẽ băm vằm ả làm nghìn mảnh…
-Chờ đã….
-Anh có thể làm bất kì điều dâm dục gì với bất kì ai, nhưng em sẽ không cho phép những kẻ đó độc chiếm Vine-sama…
-Cái đó không phải vấn đề….Haiz, thôi được rồi, từ giờ trở đi, em bị cấm chặt đứt chân tay hay giết ai đó mà không được anh cho phép, hiểu chứ?
-V….vâng…nếu Vine-sama đã nói vậy…
Raksal cúi đầu với vẻ buồn bã, nhưng biết sao được.
Thôi thì để bù cho cô ấy, tôi quyết định sẽ xoa nhẹ đầu Raksal một chút.
-Ah…Vine-sama…nữa đi…
-O…Oh, được rồi, nhưng mà đừng có đột nhiên ôm chầm lấy anh như thế..
Tôi đoán là cô nàng này cũng không buồn được quá lâu…
Không biết là sau khi tôi Thuần phục được Tamara, cô ấy có còn hiền lành như thế này không nữa…
-Nhưng mà…Vine-sama, hôm nay em thực sự lo lắng đấy. Khi anh bị áp đảo bởi cô ta, em đã sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra…
-Ừm, cái áo choàng mà Tamara đang mặc, nó thật kì quái, đó rốt cuộc là thứ gì vậy?
-Em nghĩ đó là một ma cụ.
-Ma cụ? Oh…phải rồi.
Tôi nhớ là hình như trong game cũng có tồn tại thứ đó.
Là một dạng công cụ phép thuật đặc biệt có chứa ma lực, người ta nói rằng những ma cụ hạng nhất thậm chí có thể đủ sức đảo chiều một cuộc đại chiến.
-Ví dụ cặp song kiếm của em cũng là một ma cụ. Vật liệu làm ra thanh kiếm được gia cố bằng ma thuật để không thể bị hỏng, đồng thời gây được sát thương lên những mục tiêu có khả năng kháng sát thương vật lí cao.
-Oh, ra là thế. Nếu vậy chắc sẽ tốt hơn nếu anh có một vũ khí riêng trong tương lai nhỉ?
Trước đây tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó, nhưng đúng là những món vũ khí thông thường khó mà chịu nổi sức mạnh của những cuộc chiến mà tôi tham gia hiện tại.
-Nếu thích, sao anh không dùng một trong hai thanh kiếm của em? Em nghĩ việc chúng ta dùng hai thanh kiếm trong một đôi sẽ rất tuyệt…
-Cái đó không được, nếu thiếu đi một trong hai, em sẽ không thể chiến đấu hết sức. Hãy nhớ rằng giờ em không còn mạnh như hồi còn ở bên cạnh Zerus nữa.
Ngoài ra thì cặp song kiếm của Raksal có tầm chiến đấu quá ngắn. Hơn nữa cũng vì vài sở thích cá nhân, nên tôi muốn có một thanh trường kiếm dài hơn một chút.
-Em xin lỗi…Ah…phải rồi, nhân nói về Zel-chan, tối nay cậu ấy nói muốn đến thăm phòng anh đó.
-Hm? Cô ấy đến đây làm gì thế? Không phải Quỷ vương đột nhiên xuất hiện sẽ rất dễ gây náo loạn sao?
-Nghe cậu ấy bảo là lo lắng cho em nên muốn đến tận đây.
-Em mới rời khỏi lâu đài đó chưa được ba ngày mà….
Nhưng tôi chẳng có lí do gì để từ chối nó cả. Với lại tôi cũng chỉ ở một mình thôi mà.
Sau khi bàn với Raksal, tôi quyết định thời gian gặp mặt và chúng tôi chia tay ai đi đường nấy…