Chương 33: Lời nguyền
-Tamara, tôi mạnh hơn cô nhiều. Lần trước chúng ta giao chiến, hẳn cô cũng đã biết.
Nhận được lời cảnh báo của tôi, Tamara dường như cũng nhận thức được việc đó và cúi đầu một cách bất lực.
-T…tôi biết chứ….tôi biết điều đó chứ…
-Nếu đã biết thì tốt hơn hãy ngừng trận chiến này lại. Tôi cũng không phải một tên Ryona
-Vi-chan, “Ryona” là cái gì thế? (リョナラー thuật ngữ chỉ việc hành hạ các nhân vật nữ trong M/A)
Miyu tò mò hỏi.
-Ý là tôi không muốn làm một cô gái bị thương ấy. Tôi chỉ muốn họ cảm thấy sướng thôi.
Đó là lý do tại sao tôi muốn vô hiệu hóa Tamara mà ít phải giao chiến nhất có thể.
Có vài giải pháp tôi có thể nghĩ ra ngay lúc này. Nhưng trước tiên hãy thử đàm phán đã.
Đột nhiên, Tamara phóng vút tới với tấm áo choàng đã hóa thành hình nắm đấm.
(Tới luôn à?)
Xoay sở, tôi đang định tính toán để né đòn tấn công của cô ấy. Nhưng chuyển động của Tamara đột nhiên thay đổi, khác hẳn dự tính của tôi.
Chiếc áo choàng đập mạnh xuống sàn, cùng phối hợp với thể lực của Tamara để giúp cô ấy nhảy vọt lên trên, vượt qua cả đầu tôi.
-Cái gì?
Chỗ cô ấy đáp xuống là ngay phía trên chiếc bệ với thanh kiếm cắm trên đó.
-Giờ chỉ mình tôi không thể đánh bại cậu, nhưng thanh kiếm này nghe nói là một ma cụ vô cùng mạnh mẽ, vì vậy nếu có được nó, tôi sẽ….
Hét lên một tiếng, Tamara nắm vào cán kiếm.
Ngay lúc đó, toàn bộ thanh kiếm phát ra ánh sáng chói lòa.
-AH….
Cơ thể của Tamara sau khi nắm lấy thanh kiếm, đột nhiên giật mạnh rồi khuỵu xuống tại chỗ.
-Tamara?
Tôi sợ rằng thanh kiếm kia có vấn đề gì đó và chạy lại chỗ cô ấy.
Nhưng Tamara lại từ từ hồi tỉnh và đứng được dậy.
Không nói thêm từ nào, cô ấy rút thanh kiếm khỏi bệ và vào tư thế chuẩn bị.
-Tamara? Oi, cô ổn chứ?
-………
Nhưng không có lời hồi đáp nào, với đôi mắt vô hồn, Tamara lạnh nhạt nhìn tôi rồi bất ngờ vung thanh kiếm vẫn đang phát sáng chém mạnh về phía trước.
Trong nháy mắt, một vệt sáng xé toạc không khí lao thẳng về phía tôi.
-Nguy hiểm!!!
Tôi hét lớn đồng thời kéo Raksal và Miyu né khỏi đường kiếm.
Vệt sáng bay qua, để lại một khung cảnh tan hoang sau lưng chúng tôi khi phá hủy phân nửa phòng thí nghiệm bí mật. Đáng sợ quá, nãy mà dính thì tôi chết chắc luôn.
Nhưng không phải rất lạ sao? Tại sao Tamara có thể tạo ra một đòn tấn công khủng khiếp đến như vậy khi nó có thể làm bị thương người vô tội ở đây, Miyu?
Tôi lại nhìn về phía Tamara, gương mặt cô ấy giờ không chút cảm xúc, hệt như đang đeo một cái mặt nạ kịch Noh.
-Thanh kiếm này có vấn đề….[Lôi thương]
Tôi sử dụng một ma thuật Lôi hệ cấp cao với ý định khống chế Tamara ngay lập tức.
Nhưng trước tia sét đang bay tới gần, Tamara chỉ đơn giản đưa thanh kiếm lên trước ngực, toàn bộ phép thuật mà tôi vừa phát ra bị hút hết vào trong thanh kiếm.
-Cái gì? Nó có thể hấp thụ ma thuật sao?
Sự tự hào của Noisette khiến tôi đoán thanh kiếm này chắc có gì đó không bình thường. Nhưng mạnh đến mức hấp thụ được cả ma thuật thì không ổn chút nào.
Không cho tôi nghĩ thêm, Tamara lại vung kiếm đánh tới.
Thêm một lần khổ sở né đòn nữa, tôi đưa ra phương án khác. Nếu không dùng được phép thuật thì thử dùng đòn vật lí xem?
-Hah!!
Áp sát, tôi vung chân đá thật mạnh vào cánh tay phải của Tamara.
Những tưởng tôi sẽ làm cô ấy run tay và làm rơi thanh kiếm, nhưng vì lý do nào đó thanh kiếm kia giống như đang dính chặt vào bàn tay cô ấy mà không rời ra. Đồng thời là một dòng trạng thái kì lạ xuất hiện.
[Hệ thống] Vũ khí của Tamara bị nguyền rủa. Không thể tháo bỏ trang bị.
-Cái gì?
Tôi không thể không giật mình trước thông tin nhận được.
Noisette không hề nói gì về chuyện lời nguyền.
Nhưng sự thật trước mắt không thể lý giải được bằng lý do nào khác ngoài lời nguyền trên thanh kiếm kia.
-Tch….cô ta không nói gì đến vụ này cả. Chúng ta không nên mạo hiểm đối đầu. Raksal, Miyu, chúng ta quay lại thành phố thôi.
-Vine-sama….cẩn thận đằng sau…
Raksal nhìn vào Tamara sau lưng tôi và hét lớn.
Quay lại, tôi thấy cô ấy đang giơ kiếm lên và bắt đầu hội tụ sức mạnh. ÁNh sáng hội tụ tỏa ra một áp lực khủng khiếp.
Đòn đánh tiếp theo hẳn sẽ rất đáng sợ đây, tôi cần phải kéo hai người họ ra khỏi đây trước nếu không muốn bị thương hay thậm chí là mất mạng.
-[Thăng thuật]!!
Kích hoạt phép thuật bay, tôi ôm luôn cả Raksal và Miyu trên đường và lao ra khỏi phòng thí nghiệm.
-Eh…eh? Ma thuật này là gì vậy? Chúng ta đang bay sao?
Lần đầu được trải nghiệm ma thuật bay, Miyu tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sự kinh ngạc đó không kéo dài được lâu.
Sau lưng chúng tôi, nóc trần của phòng thí nghiệm bị thổi tung, một cột năng lượng ánh sáng khổng lồ giống như thanh kiếm hồi nãy của Tamara bắn thẳng lên trời.
-Có lẽ cái lời nguyền đó là để ngăn chặn việc thanh kiếm bị kẻ xấu lợi dụng.
Tôi nhìn xuống nơi đã từng là căn phòng bí mật và lẩm bẩm. Khi khói bụi tan đi, Tamara lạnh lùng từ bên trong bước ra với thanh kiếm trong tay.
-Hãy chờ tôi, Tamara. Chắc chắn kẻ ngốc tạo ra thanh kiếm đó sẽ biết cách phá giải lời nguyền.
Tôi không biết cô ấy có nghe được hay không, nhưng sau khi nói vậy, chúng tôi vội bay về Siegfried.
Bầu trời đã nhuốm màu hoàng hôn, nhưng may là chúng tôi vẫn có thể về tới nơi trước khi trời tối.
Miyu hỏi tôi với giọng run run sau khi tiếp đất.
-Ta…Tamara-sensei bị làm sao vậy?
-Tôi cũng chịu, nhưng có lẽ nó có liên quan đến thanh kiếm kia. Tôi sẽ đi hỏi kẻ tạo ra nó.
Vì thế đích đến tiếp theo của tôi sẽ là kí túc xá.
-Nhưng bên cạnh việc đó, còn một vấn đề nữa.
-Chuyện gì vậy?
-Trước khi nắm vào thanh kiếm đó, sao Tamara lại nổi khùng vậy? Không phải trước đó nữa cô ấy vẫn rất nhẹ nhàng sao?
-Cái đó…chắc là do Vi-chan đã thản nhiên trả lời như một tên khốn mà không để ý tới cảm xúc của cô ấy.
Giọng Miyu lạnh như băng.
-Anh ấy không nói gì sai hết. Vào lúc đó, việc nói như vậy giúp anh ấy không cảm thấy tội lỗi với Tamara-chan.
Raksal lại bảo vệ tôi.
-Nhưng dù có thích nó, chẳng phải không nên nói thẳng ra như vậy sao? Nếu vậy mọi người sẽ nghĩ Vi-chan là tên biến thái đó.
-Thì đúng thế mà?
-Đúng vậy…
Miyu thở dài trong khi Raksal và tôi cùng gật đầu.
-Hai người này….hết thuốc chữa rồi…