Ngoại truyện 1: Sirius và mọi người tại làng
- Truyenconect
- WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
- Ngoại truyện 1: Sirius và mọi người tại làng
Trans: Võ Tuấn
-----------------------------------------------
Ngày tiếp theo, bọn tôi ở lại chỗ ông của hai chị em, Garve và tôi tỉnh giấc bởi tiếng động.
"Uhm...cậu tỉnh rồi à?" (Garve)
Ngôi nhà chỉ vỏn vẹn hai phòng là phòng khách và phòng ngủ của Garve, nên cũng không thể coi là rộng rãi cho lắm. Vì thế Emillia và Reese ở trong phòng ngủ, còn lũ con trai - tôi và Reus ngủ chung tại phòng khách.
Tôi liền nhận ra ngay lập tức sau tiếng động, và bắt gặp Garve đã thức dậy từ trước trong khi ngáp ngắn ngáp dài.
"Chào buổi sáng, à đừng bận tâm quá về chúng tôi, việc này luôn diễn ra mà."
"Aà. Tôi ra ngoài một chút, các cậu cứ việc ngủ tiếp đi." (Garve)
"Ông tính đi đâu?"(Sirius)
"Luyện tập buổi sáng, tôi ngày nào cũng tập cả."(Garve)
"Ồ...tôi có thể đi chung chứ?"(Sirius)
"Tùy cậu."(Garve)
Và như thế, tôi tham gia buổi luyện tập sáng cùng Garve. Tôi tính đánh thức Reus đi cùng, nhưng thấy nó đang ngủ say như khúc gỗ do đã quậy tanh bành hôm qua nên thôi. Còn Emilia thì vẫn chưa tỉnh.
Chúng đang tận hưởng niềm hạnh phúc do đã đoàn tụ với gia đình, nên tôi quyết định lần này sẽ dễ dãi chút. Bởi thế chỉ còn Garve và tôi.
"Bách Lang-sama, xin hãy che chở cho chúng con được mạnh khỏe." (??)
"Bách Lang-sama, tôi cầu mong ngài ban cho một vụ bội thu năm nay." (??)
"Gâu..."
Bước chân ra ngoài, chúng tôi được chào đón bởi Hokuto đang ngủ kế bên nhà của Garve. Và trước nó đang có vài ngân lang cầu nguyện.
Tôi tưởng họ sẽ phải rời đi để lo việc đồng án, nhưng do họ tiếp tục duy trì việc cầu nguyện bằng cả tấm lòng nên Hokuto khó lòng có thể rời khỏi. Tôi đành vẫy tay khích lệ nó, và cùng Garve tiến về phía khu rừng.
Buổi tập bắt đầu bằng việc chạy bộ trong rừng, khá giống với tôi. Cảm tưởng như giữa chúng tôi có một sự gần gũi nào đó nảy nở vậy.
Có lẽ bởi chúng tôi luôn chạy bộ mỗi sáng. Trong khi tôi lặng lẽ tiếp từng bước trên nền đất, Garve chạy trước quay lại với vẻ thả lỏng.
"...Có thể ngang tài ngang sức với thể lực của ta, vậy ra chiến thắng đó không hề dựa vào may mắn hửm?" (Garve)
"Chắc vậy." (Sirius)
Trong lúc chạy, thấy tốc độ đang cực kì nhanh, tôi liền nhận ra mình đang bị thử.
"Ngoài con trai ta, có lẽ chỉ duy nhất cậu là có thể bắt kịp. Mà cậu còn là một con người nữa, thế giới đúng là rộng lớn." (Garve)
"Đúng là thế, còn có rất nhiều những con người khác biệt ở ngoài kia. Chẳng hạn như một tên kiếm sĩ nào đó..." (Sirius)
Sau đó tôi tiếp tục chạy với Garve, trong khi nói về những kẻ mạnh như Lior. Và sau này mới biết, những người trong làng đã gần như sắp chết sau khi thử tập với tốc độ chạy này.
Hoàn thành quãng đường chạy bộ, chúng tôi tiến về phía quãng trường làng.
Ở đó có tầm 10 người đang đứng dọc sang hai bên, hình như đều là học trò của Garve. Khi thấy tôi và Garve tới họ liền chỉnh lại thái độ và xếp ngay ngắn thẳng hàng. Khá là ngoan ngoãn.
Chồng Aery-san, Jiria cũng nằm trong số đó. Anh ta lên tiếng khi để ý thấy sự hiện diện của tôi.
"Ê...là Sirius sao? Cậu cất công tới thăm ư?" (Jiria)
"Có vẻ thế. Dù sao tôi cũng đang tò mò về chế độ huấn luyện ở đây." (Sirius)
"Aah, Garve-san và chúng tôi sẽ...."(Jiria)
"Jiria, đừng nói chuyện không đâu và vào vị trí mau. Hôm nay ta sẽ không dễ dãi đâu!" (Garve)
Nội dung cuộc huấn luyện cơ bản là mỗi người sẽ lên một đấu một với Garve.
Không chỉ chiến đấu, Garve còn chỉ ra những khiếm khuyết của họ trong khi không ngừng tấn công.
Mỗi người đều không có quá nhiều thời gian cùng ông, nhưng do không hề ngừng di chuyển nên đã không ít người lấm lem vì mồ hôi và đổ gục sau đó. Còn Garve sau cả một đám người thì mồ hôi chỉ có chút ít.
Bằng cách này Garve có thể tự trau dồi bản thân bằng việc đấu với các đệ tử mỗi ngày. Thậm chí đối với đứa trẻ dưới 10 tuổi mà ông ấy vẫn dạy dỗ và đối xử với chúng hệt như bao người lớn khác.
Sau khi tất cả đều đã tham gia lượt của mình, buổi huấn luyện chính thức kết thúc. Tôi cùng Garve thảo luận về vài điểm khúc mắc trong cuộc đấu trên đường trở về.
"Nói xem Garve. Khi đấu với Jiria tôi cảm thấy trọng tâm của ông bỗng lệch đi. Không lẽ tay của ông...?" (Sirius)
"Vậy sao? Hãy nói cho ta chi tiết sau." (Garve)
Cho dù lời khuyên bảo có xuất phát từ ai đó đã đánh bại ông ta, thì ông vẫn chủ động lắng nghe nhằm cải thiện bản thân. Và dù có khó nghe tới đâu, thì bản thân ông vẫn hiểu rằng nó sẽ giúp mình mạnh mẽ hơn.
-
Khi chúng tôi trở về thì không còn ai cầu nguyện trước Hokuto nữa. Nhưng thay vào đó là một cái giỏ đựng đầy những lễ vật như rau củ, thịt khô trước nó.
Dù nó thực sự không cần chúng, nhưng đồng thời cũng không muốn làm buồn lòng mọi người.
Hokuto thực ra không cần phải ăn, nhưng cũng đã nhận rồi nên tôi hỏi liệu nó có muốn ăn chúng. Và Hokuto giữ cái giỏ bằng miệng rồi đưa nó lên tay tôi.
"Gâu!" (Hokuto)
"...Mày cho tao à? Nhưng chúng là của mày mà?" (Sirius)
"Bách lang-sama nói không sao hết. Với lại sẽ không lịch sự cho lắm khi cậu không nhận chúng từ ngài ấy." (Garve)
Tôi thấy hơi khó xử khi phải nhận đồ cúng, nhưng nếu Hokuto đã nói vậy thì đành nhận. Khi tôi nói sẽ chải lông sau, nó hạnh phúc quẫy đuôi.
Lúc bước vào nhà, Reese và Emilia đã dậy từ trước đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Reus đang duỗi mình trong phòng khách chào đón bằng nụ cười khi thấy.chúng tôi.
"Chào buổi sáng Aniki, Jii-chan." (Reus)
"Aah...Chào buổi sáng Sirius-sama, Ojii-chan" (Emilia)
"Chào buổi sáng, bữa sáng sắp xong rồi ạ." (Reese)
"Chào buổi sáng." (Sirius)
"Chào---....bữa sáng...chào buổi sáng." (Garve)
Garve đáp lại lời chào buổi sáng từ những đứa cháu cháu với vẻ mặt hết sức thoải mái, nhưng ngay lập tức biểu cảm của ông trở lại như thường ngày. Quan sát từ sau lưng, tôi hiểu ngay rằng người ông này đang cố gắng che giấu niềm vui của mình nhờ cái đuôi đang khẽ đung đưa kia.
Tôi định giúp chúng một chút với bữa sáng, nhưng thay vào đó chúng lại mời tôi vào chỗ. Đành vậy, tôi đưa ra đống đồ cúng từ Hokuto rồi ra ngồi thư giãn ở phòng khách.
"Em làm món đã học từ Aery-san đấy." (Reese)
"Món đấy khá lạ, nên em đã nêm chút gia vị để hợp với mọi người. Nhưng không biết liệu nó có hợp với Jii-chan..." (Emilia)
"Không sao cả, với ta được chuẩn bị đồ ăn đã là tốt lắm rồi." (Garve)
Món ăn gồm đậu và lá thảo, kèm với nước súp đã được hầm qua thịt và rau củ, có cả thịt nướng ở trong nữa. Có thể nói lượng thức ăn chỉ dành riêng cho một bữa sáng đã là quá nhiều, nhưng điều đó lại hoàn toàn bình thường ở thế giới này. Chưa kể tộc ngân lang có sức ăn rất khỏe, bằng chứng là hai chị em đây ăn rất ngon miệng.
Garve thưởng thức món ăn được chuẩn bị công phu, và rồi...đứng hình.
"Thế nào ạ, Ojii-chan?" (Emilia)
"Tuy không bằng cảnh giới của Aniki, nhưng món ăn do Nee-chan làm ngon lắm đúng không ạ?" (Reus)
"...Uhmm, có một chút sền sệt...nhưng rất ngon." (Garve)
"Cháu đã nêm một chút gia vị cho món ăn. Sirius-san, anh thấy thế nào ạ?" (Reese)
"Vị rất ngon, cả hai em đều đã có tiến bộ rồi." (Sirius)
Emilia và Reese vỗ tay ăn mừng bởi những lời khen.
Tôi có nghe từ tộc ngân lang rằng Garve hầu như đã luôn dùng bữa một mình kể từ con trai ông, Felios qua đời.
Kể từ khi có thêm bốn người chúng tôi đến, tuy có hơi bất ngờ nhưng ông ấy rất vui. Cứ như thế, chúng tôi bắt đầu bữa sáng mà không hề để ý tới những giọt lệ hiếm hoi đang khẽ ứa ra từ khóe mắt Garve.
-
Sau khi xong bữa sáng, Garve ra ngoài đi săn cùng những người khác, Reus cũng đòi đi theo.
Emilia, Reese và tôi thì tận hưởng cuộc tản bộ trong làng.
Những thanh niên trai tráng ra ngoài đi săn, số còn lại chăm chỉ làm ruộng, sản xuất các mặt hàng thiết yếu, hoặc sữa chữa lại nhà ở.
"Yên bình quá nhỉ?"(Reese)
Reese nói đúng, làng này rất yên bình. Không hề có nạn đói và bệnh dịch cũng không lây lan quá tầm kiểm soát. Mặc dù có nhiều quái vật ẩn nấp quanh khu rừng, nhưng bộ tộc ngân lang rất mạnh về tổng thể nên chẳng có khó khăn gì cả.
Đi dọc theo những khu vực canh tác, tôi có chia sẻ với họ kinh nghiệm có được từ kiếp trước do đã đi đến những đất nước thiếu thốn điều kiện trồng trọt.
Truyền đạt hết những kinh nghiệm đó thì mặt trời cũng đã gần đỉnh đầu. Chúng tôi quay trở về để chuẩn bị cho bữa trưa, lúc đó Hokuto lại lần nữa đưa tôi chiếc giỏ đựng đầy những hoa quả. Có vẻ cậu lại được người ta thờ cúng nữa. Tôi cũng không ngại ngần nhận lấy.
-
Sau bữa trưa và buổi tập như thường lệ, tôi phân vân không biết nên làm gì tiếp. Đúng là tập luyện tiếp thì tốt, nhưng tôi đang muốn đổi gió chút.
"Sirius-sama, chơi ném đĩa đi!" (Emilia)
"Chơi với tụi em đi Aniki!" (Reus)
Cùng lúc Emilia liền lấy ra cái đĩa luôn dùng khi chơi. Không lẽ em ấy luôn mang nó bên mình thế à?
Tuy có chút nghi vấn về Emilia nhưng tôi không có ý kiến về trò ném đĩa. Chúng tôi ngay lập tức hướng tới quãng trường, cả hai chị em đều đã chuẩn bị trong khi tôi đã làm nóng xong.
"Lần đầu ném nhẹ thôi, bắt lấy." (Sirius)
Khoảnh khắc chiếc Frisbee rời khỏi tay tôi...thần thái của mọi người trong làng trở nên kì lạ.
Mấy đứa nhỏ trong làng lại gần đây do bị mê hoặc...
Những bà nội trợ đang tắm nắng...
Những thanh niên lẫn phụ nữ đang bán thịt....
Tất cả đều nhìn chăm chú vào chiếc Frisbee đang bay, như thể nó là cái hố đen đang hút mọi ánh mắt.
Lũ nhỏ bắt đầu đuổi theo cái đĩa, và vui đùa trong khi vẫy đuôi hạnh phúc
"Em bắt được rồi Nee-chan!" (Reus)
"Kuh!? Lần tới sẽ là chị." (Emilia)
Người thắng cuộc là Reus, nhưng sau đó cậu liền nhận ra cái bầu không khí kì lạ đang diễn ra.
Trong lúc bản thân bị dán chặt bởi hàng tá ánh mắt tò mò, Reus đi đến chỗ tôi. Tôi cầm cái đĩa và xoa đầu cậu nhóc, sau đó tôi liền bị bao vây bởi đám người tộc Ngân Lang.
"Này! Đây là cái gì thế?" (??)
"Thứ vũ khí có thể phóng này khá là thú vị đấy. Cậu làm cho tôi một cái được không?" (??)
"Xin hãy làm cho tôi nữa!"(??)
Đây chỉ là một trò chơi thôi nhưng...lại hứng thú đến mức này sao?
Và sau đó có nhiều người khác đến chơi cùng dù tôi vừa chỉ cho họ cách làm cái đĩa xong. Chỉ có mỗi tôi và Reese là người ném dẫn đến hậu quả là cả hai đều đã mệt đến không tưởng. Tôi chỉ mong có người nào đó đến ném phụ, nhưng ai cũng bảo mình muốn bắt nó hơn ném. Có vẻ vai trò này, khá là kén người làm.
Cảnh tượng một đám hơn 10 đứa nhỏ đuổi theo một chiếc Frisbee trông có hơi kì quái.
Và như thế, trò ném đĩa đã trở nên phổ biến đối với tộc Ngân lang.
Trở về nhà sau khi chơi ném đĩa, tôi liền nhận được chiếc giỏ chứa đồ cúng thậm chí gấp 3 lần trước từ Hokuto. Nếu cứ vậy thì có lẽ tôi sẽ không phải lo gì về lương thực nếu Hokuto và tôi còn ở đây.
Hiện cậu đang được các bậc phụ huynh cầu mong sự ban phước tới lũ trẻ. Nếu đã có nhiều người đến cầu phúc đến vậy, tôi quyết định là sẽ hết mực chải lông cho nó mỗi tối.
Tôi đã trải qua những ngày như thế ở làng, nhưng gần đây tôi nhận ra Emilia đang có gì đó kì lạ. Tuy gần như đã biết nguyên nhân, nhưng tôi không cần phải nhúng tay vào lúc này. Tôi quyết định sẽ quan sát em ấy thêm chút nữa.
Đúng lúc vừa định ra ngoài, tôi được Garve rủ ra ngoài tản bộ sau buổi ăn tối.
Tôi nghĩ sẽ cần phải có một cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai người. Đồng thời cũng cần hỏi thêm về làng của hai chị em, và ông ấy chấp nhận. Sau đó tôi được dẫn đến một ngọn đồi nhỏ cách khá xa ngôi làng.
Tôi và Garve đều hướng tầm mắt về phía làng từ đây. Ông rót rượu Sake và mời tôi.
"Cậu đủ tuôi chứ? Có thể uống chung với ta một chút không?" (Garve)
"Một chút thì được." (Sirius)
Khẽ nâng cốc, chúng tôi ngắm nhìn ngôi làng trong lúc nhấp cạn. Garve rót cốc thứ hai và thở một hơi dài sau khi nốc cạn nó.
"Cháu ta...chúng rất đáng yêu. Cảm tạ cậu vì đã cứu chúng." (Garve)
"...tôi xin nhận." (Sirius)
Garve cuối cùng cũng thổ lộ tâm tư của mình về hai đứa cháu. Tôi không hề mở miệng lấy một tiếng. Không phải do tôi không hiểu những cảm xúc đang rối bời ấy, nhưng thực ra tôi không cứu chúng vì muốn được ông cảm kích, mà là do chính tôi muốn vậy.
"Nếu ông thấy chúng dễ thương, thì hãy khen chúng hẳn hoi vào! Hai đứa nó rất quan tâm đến ông, nhưng nếu ông cứ xử sự như thế, những người thân duy nhất đó sẽ mãi rời xa đấy." (Sirius)
"Ta hiểu chứ, nhưng ta không muốn chúng coi ta là gia đình, tới khi ta có thể chôn cất đứa con trai. Vì thế...nên." (Garve)
Một hơi nốc cạn sake, Garve tiếp tục độc thoại khi hướng ánh nhìn lên vầng trăng sáng, như thể ông đang mang lên mình một gánh nặng nào đó.
"Việc phản đối mối tình giữa Felios và Rona là thứ ta hối hận nhất, đến nỗi ta ước gì có thể chết chung với con trai dưới nanh vuốt quái vật..." (Garve)
"Nhưng Garve, ông vẫn còn sống. Và thậm chí còn đoàn tụ được với các cháu của mình, không phải sao?"(Sirius)
"Aah...ta biết chứ, cho dù có hối hận đến mức nào thì quá khứ sẽ không bao giờ có thể quay lại. Và ngay giây phút ta lần đầu thấy những đứa cháu ...trong tim ta rung động liên hồi hệt như lúc chứng kiến Felios ra đời. Suốt mấy năm trời ta luôn đến làng của con trai ta trong khi đi săn quái vật, chỉ để khóc thương cho sự mất mát của Felios, nhưng chúng lại khiến cho ta cảm nhận được sự ấm áp mà ta đã quên đi theo năm tháng. Ta đồng thời cũng mừng vì đã sống sót bấy lâu nay để gặp được cháu mình." (Garve)
"Nhưng không chỉ có vậy đúng không? Thế nên ông cư xử như thế với chúng ư?"(Sirius)
"Thật vậy. Kể cả có nhận thức được thì ta cũng không thể thuyết phục bản thân mình. Ta không thể tiến bước khi vẫn còn khóc thương cho người con trai quá cố. Ta đúng là một tên tồi tệ, không hề xứng với cái danh 'Jii-chan' chút nào." (Garve)
Sau những lời đó, chúng tôi nghiêng cốc mà không hề phát ra lấy một lời.
Tôi uống cạn cốc đầu tiên bởi tôi thông cảm cho những gì ông ta muốn nói. Tôi đặt nó sang bên rồi nhìn qua Garve đang nâng cốc thứ tư.
"Ông sẽ đi cùng chúng tôi chứ?" (Sirius)
"... Dù thật là xấu hổ khi phải dựa dẫm vào đám trẻ, nhưng ta vẫn muốn theo. Làm ơn...Đưa ta đi cùng với mấy đứa." (Garve)
Garve đặt chiếc cốc xuống và cúi đầu. Thực ra ông ấy không cần phải làm thế, dù Garve có nói những điều đó hay không thì tôi vẫn sẽ mời.
"Xin hãy ngẩng đầu lên. Bản thân ông thực lực rất khá, và quan trọng hơn ông biết chỗ của ngôi làng đó đúng chứ? Hơn nữa... Reus và Emilia đều là người thân của ông. Nên tất nhiên mọi thứ đều ổn khi ông đồng hành cùng chúng tôi. Và trước khi nói hoặc làm những thứ đáng trách, thì xin hãy đối tốt với những đứa cháu của mình trước đã."
"Đành vậy. Ta sẽ cân nhác về nó...Sirius." (Garve)
"Không ai thích một ông già bướng bỉnh đâu, Garve." (Sirius)
Có vẻ như phải cần thêm một chút thời gian thì người ông này mới có thể gần gũi thêm hai đứa cháu.
Dù khác biệt về độ tuổi, nhưng tôi vẫn thưởng thức từng li rượu dưới ánh trăng cùng với Garve, người đã gọi tên tôi theo một cách hoàn toàn khác, như thể cả hai chúng tôi đều ngang bằng về độ trải đời vậy.