Chương 1882: Giấy nợ 30 vạn
Mạc Khinh Hàn sợ Diệp Hàn bại lộ thân phận, cố ý đòi về nhà, Diệp Thần lại nói: “Bây giờ đi lập tức càng khiến người khác hoài nghi, em làm việc xong trước rồi nói sau.”
Đô Đô cũng nói: “Đúng vậy, em còn chưa chơi game Internet!” Nói xong, tự động mở máy.
Tiểu Mập và đám người gầy cũng đi chơi.
Tin báo trang web luôn vang lên.
Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, vẫn ngồi xuống, Diệp Thần có nhiều người bảo vệ như vậy, cô sợ gì!
Cô mở phần mềm trò chuyện ra.
Còn chưa xem gì, đột nhiên thấy lời mời kết bạn của Diệp Thần.
Nhấn đồng ý, thấy tên này trang bị lóe lòe chói mắt… quả thực có thể chọc mù mắt người khác.
“Phốc ——” Thì ra anh Thần… ngây thơ như vậy… vẫn thích chơi trang phục…
“Ting…”
Mạc Khinh Hàn mở khung chat, cười trêu ghẹo anh: “Lối ăn mặc này của anh thật lả lơi, không giống phong cách của anh….”
Diệp Thần nói: “Vừa mua 1500 đồng…”
Mạc Khinh Hàn nổi giận: “Anh ngu à! Sao anh không tìm em mua! Em bán cho anh!”
“…”
Diệp Thần ở bên cạnh lắc đầu, sau đó lại đánh chữ: “Heo trước sau vẫn là heo… Trải qua mười ngàn năm rửa tội, nó cũng vẫn là heo.”
Tiểu gia ta còn không trị giá bằng 1500 đồng!
Ngốc!
“Phốc ——” Mạc Khinh Hàn buồn cười tắt khung chat, trong đầu nghĩ, vị gia này cũng không ngại tốn sức, liền ngồi bên cạnh, không nói thì nhắn tin.
Mạc Khinh Hàn lên mạng, tìm được mục biên tập, gửi tin.
“Ting ——”
“Ting ——”
“Ting ——”
Tất cả đều là biên tập viên gửi icon tới.
Có bắt tay, có hoa tươi, còn có môi đỏ mọng cháy bừng!
Biên tập viên cực kỳ nhiệt tình.
Cách màn hình, Mạc Khinh Hàn cũng có thể cảm nhận được nhiệt lực biên tập viên tỏa ra bốn phía.
Hoa Hoa: “Clap clap! Cậu biết không tệ nha! Chẳng qua đề tài ít được chú ý, ký hợp đồng thì không thành vấn đề. Ra quyển sách có lẽ hấp dẫn, có cơ hội xuất bản nha! Clap clap, mau tới trong ngực mình đi! Mình sẽ cưng chiều cậu ~ moah moah moah~”
Hồng Tô Tiểu Thủ: “Moah moah, moah moah ~ trước kia mình chưa từng viết, hôm nay là lần đầu tiên. Nếu ái khanh nhiệt tình như vậy, trẫm sẽ cố làm, đáp ứng khanh, ha ha ha —— tắm rửa sạch sẽ, chờ hầu hạ đi.”
Mạc Khinh Hàn rất vui vẻ, trò chuyện với Hoa Hoa.
Hoa Hoa rất hăng hái, sau đó lại hỏi: “Cậu 17 tuổi thật sao? Cảm thấy văn phong của cậu rất thành thục… Câu chuyện cũng không có sơ hở gì.”
Mạc Khinh Hàn nói: “Từ nhỏ mình chỉ thích đọc sách, mình học năm nhất trung học cơ sở đã bắt đầu viết văn rồi. Không gạt cậu, trước kia mình từng gửi rất nhiều tác phẩm cho báo chí và tạp chí.”
“Wow! Thì ra là một lão tác giả rồi… trò chuyện với cậu một ngày đã có thể cảm giác được tư tưởng của cậu rất thành thục. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Mạc Khinh Hàn gửi icon bắt tay.
Hoa Hoa gửi icon mỉm cười, nói tiếp: “Clap clap, đề tài quyển sách này của cậu tương đối ít được chú ý, mặc dù viết rất khá, nhưng có thể trang web sẽ không tiêu thụ nhiều… Nếu cậu có thể chuyển sang huyền huyễn hoặc tổng tài, mình có thể đảm bảo đề cử cho cậu!”
Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, nói: “Để mình suy nghĩ, huyền huyễn và tổng tài, mình không biết viết thế nào…”
“Ừm, vậy cậu thử trước đi. Cậu xem hợp đồng, sau khi ký hợp đồng, mình liền đề cử cho cậu, nếu số lượng từ không nhiều, hiệu quả sẽ rất kém nha.”
“Được.”
Hoa Hoa nói xong, gửi một phần hợp đồng tới.
Mạc Khinh Hàn xem sơ qua hợp đồng, nói với Hoa Hoa: “Hợp đồng không thành vấn đề, lập tức đi gửi.”
Cô lưu hợp đồng vào hộp thư. Quay đầu nói với Diệp Thần: “Biên tập viên tìm em ký hợp đồng, em phải in hợp đồng.”
“Ừ.”
Mạc Khinh Hàn nhìn sang Diệp Thần.
Vừa nhìn, Mạc Khinh Hàn cả kinh trợn to hai mắt. Anh vốn đang chơi tranh bá XX, màn hình máy vi tính của anh chợt nhảy a một hàng ký hiệu kỳ quái!
Những ký hiệu này ngổn ngang, cô hoàn toàn không hiểu.
Lúc này, Diệp Thần liền ném con chuột, gõ bàn phím.
“Tốc độ này —— cũng quá nhanh rồi!” Mạc Khinh Hàn ngạc nhiên phát hiện, tốc độ này của thiếu gia siêu trâu!
Ngón tay thon dài chuyển động thật nhanh trên bàn phím, động tác kia mau đến nổi cô căn bản không nhận ra!
Thứ trên màn hình cô chưa từng thấy, chỉ thấy anh gõ ra một đống lại một đống loạn mã!
Var"
… >%...
Màn hình nhanh chóng hiện ra chữ “KO!” thật lớn.
Thắng? Diệp Thần thắng? Người nào thắng?
Mạc Khinh Hàn nhìn chung quanh, bên cạnh có không ít học sinh đang chơi game.
…
Diệp Thần rất chuyên tâm, lúc này nhận ra cô ở bên cạnh nhìn, vội thoát ra tiếp xúc. Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh trò chơi vốn có.
Anh nghiêng đầu cười với cô.
“Anh… Máy vi tính…” Cô hơi sợ hãi hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh ho khan, bỗng nhướng mày, mặt đầy đứng đắn nói: “Máy vi tính bị đứng mạng, nhiễm virus, anh diệt virus.”
“À…” Mạc Khinh Hàn thầm nghĩ: Tin anh, em chính là tên ngốc!
“Đô Đô, đi!” Ba người tắt máy, Đô Đô đói bụng, Tony tới đón cô đi ăn cơm.
Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn đóng mộc hợp đồng, nhưng trong hợp đồng yêu cầu bổ sung bản sao chứng minh nhân dân còn có số thẻ ngân hàng!
A, sao đây…
Bây giờ cô còn vị thành niên… nào có chứng minh nhân dân! Xem ra phải về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Nhưng hình như mẹ cô lấy hộ khẩu về quê làm chứng từ để chữa bệnh cho ba, nghe nói quốc gia có thể thanh toán một số tiền thuốc.
Hộ khẩu không có ở nhà…
Diệp Thần lại nói: “Sổ hộ khẩu? Vậy không dễ dàng, anh đi mượn cho em.”
“Dùng của người khác? Vậy có thể được không?”
Diệp Thần suy nghĩ, nói: “Sách em đã đăng. Chờ sổ hộ khẩu cũng phải nửa tháng. Nếu không lên đề cử được, rất ảnh hưởng thành tích nha!”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một anh em của anh: “Này, Nhị Bính. Mượn chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của cậu! Đúng! Mượn cậu là để ý cậu, mau đem tới cho tiểu gia.”
Tốc độ của bạn anh rất nhanh, mười phút đã lái xe tới, ném bản sao chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng xuống, không hỏi một tiếng, trực tiếp lái xe đi.
Đây là tín nhiệm bao lớn ah, Nhị Bính này… không sợ người ta cầm chứng minh nhân dân của anh ta đi làm chuyện xấu…
“Cho em!” Anh nhét thẻ vào trong tay cô.
“Thẻ ngân hàng này không dùng sao? Sau này tiền nhuận bút trang web phải giữ ở đây.”
Diệp Thần bình tĩnh nói: “Không dùng. Em không có chứng minh nhân dân, làm thẻ quá vất vả. Em dùng trước đi.”
Mạc Khinh Hàn kiên trì nói: “Lấy tiền ra cho anh ấy đi, em lấy tấm thẻ này là được.”
“Sao em phiền như vậy, cho em thì em cầm đi!”
“…” Mạc Khinh Hàn nhìn anh chằm chằm.
Anh không kiên nhẫn khoát tay: “Vậy thì lấy đi. Ma Cơ*!”
(*) Chỉ người nói chuyện dài dòng.
Hai người đi tới ngân hàng rút tiền, Diệp Thần nhập mật mã. Mạc Khinh Hàn khó hiểu hỏi: “Anh biết mật mã của anh ấy?”
Sao dùng thẻ này thuận tay như của chính anh vậy? Không phải là thẻ của anh chứ?
Diệp Thần khựng lại, chớp mắt nói: “Mật mã của Nhị Bính là sinh nhật cậu ấy. Tên ngốc này là tứ đại ngốc điển hình, lấy sinh nhật đặt mật mã…”
Mạc Khinh Hàn nhấn chọn số tiền… 320369 đồng.
“Chục, trăm, ngàn, vạn, một trăm ngàn…” 320 ngàn?