Chương 1883: Ấm áp lại chậm rãi…
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phốc khụ ——” Mạc Khinh Hàn bị sặc.
Tùy tiện cầm thẻ 320 ngàn đưa người khác?!
Đây là bạn gì ah? Thân nữa cũng không thể như vậy nha…
Cho dù mượn cũng không hỏi gì! Mạc Khinh Hàn nghi ngờ thẻ này là của Diệp Thần.
Hơn 30 vạn, cô cầm mà tim gan run rẩy, lỡ như mất thì sao…
Vẫn là chờ thêm vài ngày, chờ lấy sổ hộ khẩu rồi đi làm thẻ đi.
Diệp Thần nhức đầu: “Tiền này là của em sao? Em cần ký hợp đồng gấp, em gửi trước đi. Chờ anh về chuyển lại cho cậu ta, đảm bảo trong thẻ không có một đồng!”
Anh đã nói vậy, nếu cô còn dài dòng thì tỏ ra quá làm kiêu. Anh có lòng, cũng không thể hất nước lạnh vào mặt anh.
Cô liền nhận thẻ, để vào túi quần, Diệp Thần cười nói: “Không cần nắm chặt như vậy, mất cũng không tìm em đòi!”
“Ừ Ừ… Được!” Mạc Khinh Hàn ký hợp đồng xong. Diệp Thần hỏi cô: “Tối làm sao? Em cũng không có máy vi tính. Bây giờ viết truyện dài cần phải đổi mới đúng giờ, em không đổi mới, rất nhiều độc giả sẽ bỏ truyện.”
“…” Mạc Khinh Hàn cắn môi, nói: “Tối em ở nhà viết trên giấy, ban ngày đến tiệm nét đăng.”
“Không được!” Diệp Thần nhíu mày: “Không được!”
Anh nói “Không được” hai lần, vẫn cảm thấy không đủ lực, lại bổ sung thêm một câu: “Tuyệt đối không được!”
Anh kéo cổ tay cô: “Đi, dẫn em đi mua máy vi tính.”
“…” Mạc Khinh Hàn không phản đối, anh Thần muốn tặng máy vi tính cho cô, đây là tâm ý của anh, cho dù cô phản đối, nhất định cũng vô dụng. Hơn nữa, hiện tại cô rất cần máy vi tính!
Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí*. Bây giờ cô chủ yếu kiếm tiền từ sáng tác, không có máy vi tính thật sự quá không tiện rồi.
(*) Thợ mộc muốn làm xong việc, nhất định phải làm công cụ sắc bén trước. Ví dụ, muốn làm một chuyện cho tốt, bước chuẩn bị vô cùng quan trọng.
“Được.” Cô đi theo anh đến tiệm chuyên bán máy vi tính, chờ cô kiếm được tiền, bệnh tình ba ổn định, sẽ từ từ tặng quà lại cho anh.
Mạc Khinh Hàn định mua cái gì tiện nghi, có thể gõ chữ là được, cô cũng không làm gì khác, không cần quá tốt.
Nhưng Diệp Thần muốn mua loại tốt nhấtcho cô, hai người bọn họ một muốn đến khu giá cao mua, một muốn đến khu giá thấp mua…
“Nhà tôi có ba bảo bối, Duệ Duệ, Đô Đô và Đình thiếu…” Điện thoại Diệp Thần vang lên.
Đây là tiếng chuông dành riêng cho mẹ anh… Lăng Vi gọi tới.
Diệp Thần đen mặt, mẹ anh thích làm chuyện quái gở nhất! Luôn đổi tiếng chuông cho anh.
Anh nhấn tắt, không bắt máy! Tiếng chuông mẹ đổi cho con khó nghe muốn chết!
Qua một phút, điện thoại lại reo: “Nhà tôi có ba người đẹp, Đô Đô, Duệ Duệ và Lăng Vi…”
Đây là tiếng chuông dành riêng cho ba anh… Cũng là Lăng Vi làm.
Diệp Thần thật phục!
Nhận điện thoại, còn chưa đặt điện thoại bên tai, đã nghe được Lăng Vi ở đầu bên kia gầm thét: “Được nha, cánh cứng cáp rồi, dám không nhận điện thoại của bà đây!”
Diệp Thần hấp tấp nói: “Chú ý hình tượng…”
“Khụ ——” Lăng Vi liền đổi giọng ôn nhu: “Đúng rồi, Thần Thần à, mẹ nói cho con chuyện cực kỳ quan trọng. Tản văn “Hoa Chi Vũ Quý” của Khinh Hàn đăng trên web!”
Diệp Thần cảm thấy kỳ lạ: “Mẹ lại biết chuyện này?”
“Đúng thế.” Lăng Vi nói: “Hôm nay tổng biên tập “Hoa Chi Vũ Quý” gọi cho mẹ, nói có một học sinh trung học gửi một cuốn thủ ngữ tên “Cô độc”, còn viết truyện tên “Mối tình đầu đau đớn”, hai bản thảo này viết vô cùng tốt, cô ấy muốn ký hợp đồng lâu dài với tác giả, liền hỏi ý kiện mẹ. Mẹ xem tư liệu của tác giả, phát hiện… Đây không phải là Khinh Hàn sao.”
“Đúng, là cô ấy.” Diệp Đình đi ra ngoài, che ống nghe nói: “Hai bản thảo đều là cô ấy viết, con ngồi bên cạnh nhìn cô ấy viết.”
Lăng Vi cực kỳ vui vẻ: “Aiya, con dâu mẹ lợi hại như vậy, mẹ rất thích!”
Lăng Vi và Diệp Đình đều rất có văn hóa bên trong, rất tán thưởng đứa nhỏ tác giả.
Bà nói với Diệp Thần: “Hai bản thảo này mẹ sẽ xem thật cẩn thận, viết rất tốt. Co nên chúng ta quyết định dùng, mấy ngày nữa sẽ có tiền nhuận bút.”
“Được.” Diệp Thần định cúp điện thoại, đột nhiên lại hỏi bà: “Tiền nhuật bút bao nhiêu tiền?”
Lăng Vi nói: “Cuốn thủ ngữ 1000. Theo bản thảo A của Khinh Hàn thì 1000 chữ 300 đồng, cô bé viết 8000 chữ, 2400 đồng. Tổng cộng 3400 đồng.”
Diệp Thần không hài lòng: “Có chút tiền vậy thôi?”
Lăng Vi không nói, hồi lâu mới nói: “Con cho là ai cũng kiếm tiền dễ như con sao!”
Diệp Thần không vui: “Cho nhiều chút!”
“…” Lăng Vi buồn cười: “Khinh Hàn cũng không ngốc, mẹ cho nhiều, chính cô bé không biết sao?”
Đúng vậy… Bày ra cả, cho nhiều chút.. Khinh Hàn sẽ hỏi anh chuyện gì.
“Được rồi, được rồi, mau gửi tiền nhuận bút cho cô ấy! Bây giờ cô ấy cần tiền.”
Lăng Vi khó hiểu: “Vợ con mà cần tiền? Tên nhóc con đừng quá keo kiệt! Nên chi phải chi! Tài sản mấy trăm triệu kia của con, con giữ lại cho con con à?”
Diệp Thần: “Mẹ còn không hiểu tính cách Khinh Hàn sao? Con cho cô ấy, cô ấy sẽ không nhận!”
“Cũng đúng… Không sao không sao, đừng gấp, từ từ đi.”
Diệp Thần cúp điện thoại, đi vào tiệm, Khinh Hàn đang xem một cái laptop giá 3388.
Diệp Thần thầm nghĩ, hẳn cô biết cô sắp nhận được tiền nhuận bút “Hoa Chi Vũ Quý” rồi…
Mua theo tiền nhuận bút này!
Cô gái này cố chấp như thế, anh đoán chờ tiền nhuận bút đến, chắc chắn cô sẽ trả tiền anh!
Diệp Thần không nói gì nữa, giúp cô ứng tiền mua laptop trước. Lần này anh không kiên trì đến khu giá cao mua nữa, một mặt không muốn làm khó cô, mặt khác, không muốn tăng gánh nặng cho cô.
Anh hiểu được tình cảnh của cô bây giờ, cho nên càng đau lòng cô…
Khi Diệp Thần trả tiền, cô ôm hộp laptop đi ra ngoài.
Quay đầu, thấy anh trả tiền xong. Cô ôm cái hộp, đi từng bước một dưới ánh mặt trời.
Diệp Thần từ trong tiệm đi ra, đạp lên dấu chân của cô, đi từng bước từng bước, không nhanh không chậm.
Lúc đi ngang bóng cây, bóng người cô tối đi, bóng lưng gầy yếu, khiến anh thật muốn ôm cô vào trong ngực, yêu thương thật tốt.
Chân anh dài, bước chân lớn, chỉ chốc lát đã đuổi kịp cô.
Anh rất tự nhiên cầm hộp laptop từ trong tay cô.
Cô hơi nghiêng đầu, cười rực rỡ với anh, không nói gì, đi thẳng về phía trước.
Anh đi bên cạnh cô, khẽ quay đầu, thấy lông mi dày đặc của cô chợt run run.
Giống như cây quạt nhỏ, anh thật muốn đưa tay chạm. Cảm giác kia nhất định rất tốt.
Diệp Thần không nghĩ tới mình sẽ rơi vào sâu như vậy…
Trước kia, chưa tới thành phố Lương, ấn tượng của anh đối với cô rất mơ hồ, chỉ nhớ cô bé lúc đó thật đáng yêu.
Anh vốn không có ý định gì với cô, nhưng… càng tiếp cận, càng thích… Anh cảm thấy mình đã hoàn toàn mất khống chế. Tựa như bị cô mê hoặc.
Cô kiên trì, cô thông minh, cô lương thiện, sưởi ấm anh, làm anh cảm động, cô giống như một đầm nước sâu, ấm áp lại chậm rãi… Khiến anh muốn ôm nhau thật chặt, khiến tất cả suy nghĩ trong đầu anh đều là cô.