Chương 03: Dường như chúng tôi đã tới Kinh đô
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 03: Dường như chúng tôi đã tới Kinh đô
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 03: Dường như chúng tôi đã tới Kinh đô
Bảo mẫu của người Anh hùng được chọn bởi Thiên Chúa, nghe thì oai đấy, nhưng hai tuần đầu tiên nhận cái chức vụ đó chẳng có gì thú vị cả.
Tiếng là Bảo mẫu, nhưng việc chăm sóc, thay quần áo, chuẩn bị đồ ăn, chỗ ở đều được những người phía Giáo hội lo liệu. Cả việc đánh bại đám quái vật xuất hiện dọc đường cũng do họ làm cả.
Tất cả những gì tôi làm được chỉ là nói chuyện với Relix. Mặc dù vậy hai chúng tôi vốn dĩ chẳng thân mật gì lắm nên mấy câu chuyện cũng thiếu muối trầm trọng.
Bằng cách nào đó thì cả hai đều khá quan tâm đến chuyện tiêu diệt quái vật.
Chuyện là mấy hôm trước khi lên đường, trưởng làng có gọi dân làng lại vào báo rằng có đám quái vật từ rừng ra phá hoại mùa màng. Chúng ăn tất cả những gì chúng gặp và nếu không sớm bị tiêu trừ, thiệt hại có thể sẽ lan sang các cánh đồng khác.
Chẳng biết thế nào, tôi lại may mắn là người tìm và tiêu diệt được nó. Nhờ đó mà sau một thời gian dài tôi mới được ăn thịt.
Những thứ có giá trị còn lại của con quái vật, tôi nhờ trao đổi với hàng xóm hoặc dân làng để lấy một ít tiền cất sẵn phòng thân. Đúng là phía Giáo hội sẽ lo chuyện ăn uống và sinh hoạt của tôi từ làng đến Kinh đô, nhưng vẫn sẽ tốt hơn nếu có sẵn một ít tiền trong người để chi tiêu những thứ mình muốn.
Và sau hai tuần rong ruổi trên chiếc xe ngựa, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi, Kinh đô Brestia.
À quên mất, tôi chưa nói, đất nước mà chúng tôi đang sống hiện tại được gọi là Ark. Tôi không biết cái tên đó có nguồn gốc từ đâu, nhưng quốc gia của chúng tôi là một cường quốc ở thế giới này. Đó là những gì tôi biết vì tôi không quan tâm tới nó lắm. Dù sao thì, như những gì tôi đã tưởng tượng, thậm chí còn vượt hơn cả như thế, Brestia là một thành phố lung linh và tráng lệ vô cùng.
Có rất nhiều người trong thành phố, nhiều hơn cả so với tôi tưởng tượng. Những tòa nhà đều rất to lớn với một đứa còn chưa từng nhìn thấy tòa nhà nào cao hơn 2 tầng như tôi.
Tôi thực sự bị choáng ngợp bởi cung cảnh nhìn qua ô cửa sổ của cỗ xe, cuối cùng tôi cũng thực hiện được ước muốn cả đời của mình.
-Nhà vua có lệnh triệu kiến Anh hùng ngay lập tức.
-Oh, nếu vậy tôi xin phép nhé.
-Eh?
Chưa kịp cho Relix và Pein có ý kiến gì sau mệnh lệnh đó, tôi mở cửa xe ngựa và nhảy xuống luôn.
-Tôi chỉ là dân thường thôi, nên đâu thể tới trước mặt nhà vua được, đúng không?
Tiếc là tôi không quen mấy thứ nghi thức Hoàng gia kia lắm. Với lại, một tên bất tài như tôi ở đó thì cũng đâu giúp gì được cho Anh hùng cơ chứ.
Vì thế, tôi đã có cho mình một dự định khác.
-Đừng lo, nếu cần gì thì cứ đến nhà thờ ở thành phố này rồi gặp nhau nhé.
-Cho…maa…
Pein định nói thêm gì đó, nhưng tôi đã nhảy khỏi xe ngựa và lăn lốc giữa đám đông trong thành phố.
Giờ thì tôi đang ở Kinh đô, tôi đã hoàn thành được một nửa ước mơ của mình.
Lý do tôi tới đây không chỉ là bởi sự phồn hoa, đô hội của nó, mà còn là bởi, tôi muốn thử đến một nơi….
-Thử đến “Phố đèn đỏ” nào…
Không đùa đâu, là thật đó.
Mục tiêu của tôi chính là đến đây và trải nghiệm “gái bán hoa” ở Thủ đô này một lần cho biết.
Là một người đàn ông, đương nhiên tôi cũng muốn trải nghiệm mọi thứ tuyệt vời nhất mà một người đàn ông có thể chứ.
Trên đường đến thủ đô, tôi đã nghe những người đi cùng(nam giới) bàn tán khá nhiều và thu được kha khá thông tin.
Dù có là giáo sĩ, họ cũng chỉ là đàn ông mà thôi. Nên việc “xả xì trét” bằng cách bỏ tiền ra mua một cô gái nào đó nhằm thỏa mãn mình chẳng có vấn đề gì cả. Giáo hội cũng không cấm túc gì việc này.
Ngoài khoản tiền tiết kiệm có sẵn, tôi có thêm một ít nữa từ con quái vật mà mình săn được ngay trước ngày lên đường.
Do còn phải sống ở đây dài dài, cho đến khi nào Relix quen thuộc nơi này và bắt đầu lên đường để đánh bại Quỷ vương, nên tôi không thể tiêu hết tiền, nhưng may nhờ có việc chi phí toàn bộ việc ăn ở thuộc về giáo hội, tôi hi vọng mình có thể mua được một cô gái tuyệt vời.
Đó là lý do vì sao tôi lập tức tìm đường đến “Khu đèn đỏ” nổi danh.
Từ khoảng không sáng sủa trên con phố chính, tôi rẽ vào một ngách hẹp và đi thẳng vào đó. Càng vào sâu, xung quanh tôi càng trở nên tồi tàn và bẩn thỉu hơn, có những tên bợm rượu say khướt nằm vạ vật trên những đống rác, nhưng người vô gia cư nằm lăn lốc. Đây đúng là cái bầu không khí hồi hộp và có chút sợ hãi mà những người kia đã kể lại rồi.
Nghĩ vậy, tôi càng vững bước đi vào sâu hơn.
Điểm đến của tôi nằm ở đầu kia của con hẻm này.
Tôi là một người đàn ông, vì vậy chẳng có gì phải sợ hết. Mạnh mẽ lên nào…
-Xin hãy dừng lại.
Đột nhiên, có tiếng hét của một cô gái vang lên.
-Hm?
Trước mặt tôi, cách đó một khoảng, tôi thấy một cô gái mặc chiếc áo trùm kín đầu đang bị một tên nhếch nhác lôi kéo.
Lại có thằng muốn ăn đòn rồi đây…
Gì? Tôi vội vã quá ấy à?
Không cần biết là có chuyện gì, nhưng những thằng đàn ông dám tấn công một cô gái mặc cho cô ấy kêu cứu thì không xứng đáng được giải thích.
Dù tôi chỉ là một tên nông dân, nhưng cha tôi cũng đã dạy tôi rằng, dù có phải què quặt hay bị nguyền rủa, cũng đừng ngần ngại cứu giúp những cô gái đang gặp rắc rối. Và tôi cũng đồng ý với điều đó.