Chương 29 : Chạy đâu cho thoát
Chương 29 : Chạy đâu cho thoát
“Bẫy”!
Lâm Lôi cảm thấy lòng lạnh toát bốc lên.
“Một cái bẫy ngập trời”! Lâm Lôi không bị lạnh mà run.
Hạ vị thần, Trung vị thần, Thượng vị thần đều trăm trận trăm thắng, thường là trăm thắng, ai ai cũng đều có tiềm lực mạnh mẽ. Một số Thần còn có đặc thù riêng, năng lực đặc biệt nữa. Họ đều mong Hán Đế Tái thành tổ chức thi thố để đọ tài, học hỏi kinh nghiệm, tính thấy được thì ở lại, còn không thì chuồn thẳng.
“Phàm những ai được ở lại thì đều có thực lực mạnh”.
“Không phải. Không thể như thế được. Nếu làm như thế thì trường hợp Đế Lâm sẽ được giải thích thế nào”? Lâm Lôi dựa theo những chuyện thực tế để lý giải. Chẳng phải Đế Lâm, Tháp La Sa lúc đó đều đứng cả về phía gia tộc Ba Cách Tiêu là gì? Chẳng phải Đế Lâm đã bị không chế mất rồi sao?
Đầu óc Lâm Lôi tưởng tượng ra một khả năng.
“Không chỉ đơn thuần là, thông qua kiểm tra buộc khống chế linh hồn. Cho dù chưa thông qua kiểm tra, e chưa bị khống chế linh hồn, chỉ mới là đem một vài kẻ thuộc hạ đi khống chế thôi”. Lâm Lôi hiểu rõ, những ai đã có trăm trận trăm thắng, thì có ai mà yêu kém đâu.
Nhân mã nhiều, hẳn sẽ có lợi hơn chứ!
Lâm Lôi suy ngẫm từ góc độ Hán Đế Tái thành, lập tức hiểu rõ: “Cái gọi là kiểm tra, chính là để phân đẳng cấp, phán đoán đẳng cấp trình độ mục tiêu, đòi hỏi có ai đó, kẻ mạnh nào đó đi khống chế”. Thực lực càng mạnh, càng khó mà cấy được vào hồn chủng.
Ví dụ như Lạc Mậu này, Ác ma bảy sao, muốn khống chế đâu dễ dàng gì.
“Ta với Lạc Mậu, không bị kiểm tra. Như thế chứng tỏ… rất có khả năng là nhờ vị Bảo chủ, cũng chính là Thống lãnh đại nhân đối phó”. Lâm Lôi nghĩ tới đây, bất chợt lạnh gáy lên. Nhìn thấy những gì ở đảo Mịch La, đông đúc những trưởng lão áo bào màu đỏ.
Trong toà Hán Đế Tái thành. Ác ma sáu sao có, Ác ma bảy sao cũng có.
“Ngay đến cả Ác ma bảy sao cũng bị khống chế dễ dàng. Thế thì thực lực của Thống lĩnh đại nhân thế nào”? Laâ Lôi chau mày lại. Vị Thống lĩnh đại nhân có thể khống chế nổi Ác ma bảy sao, chứng tỏ, vị Bảo chủ này linh hồn phải phi thường!
Điều Lâm Lôi sợ nhất là…
Kẻ mạnh có khả năng tấn công linh hồn.
“Ta gặp phải tay Bảo chủ, hẳn không có đủ năng lực chống đỡ mất. Có thể phải dùng tới sức mạnh Thần chủ”? Lâm Lôi chợt nhớ lại vị tộc trưởng Bào Khắc Uy, có sức mạnh Thần chủ huỷ diệt. “Vị Bảo chủ này, rõ ràng mới là nhân vật lớn nhất của gia tộc Ba Cách Tiêu. Đến như Bào Khắc Uy mà còn có sức mạnh Thần chủ, thì vị Thống lãnh Bảo chủ này làm sao lại không có”?
“Có thể làm cho đảo Mịch La tại địa ngục đứng sừng sững, vị Bảo chủ này hẳn phải có một thực lực ghê gớm”.
Lâm Lôi phán đoán thầm trong đầu.
“Chuồn”!
Cần thiết phải chuồn.
Lâm Lôi ngoảnh nhìn lại ô cửa sổ, Cam Mông Diên giờ này đang còn nằm nghỉ. Nếu như giờ đây Cam Mông Diên còn có thân phận Thần hệ Thuỷ, Lâm Lôi muốn giết chết Cam Mông Diên e không dễ gì rồi.
“Không thể giết chết! Giết chết thì sẽ dẫn đến sự chú ý của người ta, Lâm Lôi sẽ bị theo dõi nghi ngờ. Ta phải đi. Khó quá”! Lâm Lôi nghĩ kỹ hơn, lẽ nào lại ngồi đây chờ chết!
Tháo chạy cho sớm.
“Xem vận may thế nào”? Lâm Lôi nhìn ra ngoài ô cửa. Lúc đang triển khai thuật địa hành.
Day dứt với những tin tức, lòng Lâm Lôi âu lo vô cùng. Theo những tin được biết… có đến chín mươi chín phần trăm, mặc cho hình ảnh nổi đi, cho là có thực đi thì không nên lưu lại chốn này.
Bị hồn chủng khống chế thì sống cũng coi như là chết mà thôi.
Tường thành cao những bốn mươi mét, có vô số cao thủ canh chừng. Thi thoảng lại có chiến sĩ áo giáp đen, khiên màu đỏ, canh gác nghiêm ngặt, nơi nào cũng đều như thế cả.
Chiến sĩ áo giáp đen mặt lạnh như tiền không ho he.
Nếu họ trò chuyện với nhau đôi câu đi thì nhẽ khác, nhẹ nhõm hơn.
“Mỗi lần dẫn đến kẻ mạnh trăm trận thắng tới, ngay đến chúng ta cũng cần phải tự đi tuần tra”. Hai chiến sĩ khiên đỏ trò chuyenẹ nhỏ với nhau, khe khẽ cười vui vẻ.
“Kỳ thực, chúng mình ở đây, cũng có lần phát hiện ra kẻ bỏ trốn. ra tay bắt trở lại. Những người coi ngục… không phải bọn mình rồi, mà là”… Một chiến sĩ tâm sự.
“Ngươi nói là chiến sĩ cưỡi gió trung tâm đảo ư”?
“Đương nhiên rồi. Trung tâm đảo, vô tận nước biển. Có người dám chạy đến biên giới đó, thủy nguyên tố liền phát hiện ra ngay. Khi đó, chúng ta ra tay vẫn kịp mà”! Những chiến sĩ này cởi mở trò chuyện, không như chiến sĩ canh gác trên thành.
Muốn chạy trốn, không được đâu.
Cố tìm cách chạy trốn? Không đủ thực lực. Nếu đã có thực lực thì cũng thoát nào khỏi các chiến sĩ tuần tra.
Bỗng nhiên…
Trên toà thành cao luồng sáng cấp bảy loé lên. Luồng sáng cấp bảy nhấp nháy hai lần, mọi chiến sĩ canh gác bừng tỉnh.
“Có kẻ muốn chạy trốn”.
Hàng trăm chiến sĩ áo giáp đen cầm khiên đỏ bay tới nơi xẩy ra báo động. Họ nhanh chóng phát hiện ra, nơi đó có một kẻ đinh chuồn…
Một Lâm Lôi áo bào màu đỏ.
“Trời ơi! Tường thành rộng hàng chục dặm vuông, có hẳn một trận pháp lớn quá, trong nó hàm chứa quá nhiều năng lượng”? Lâm Lôi nhìn tường thành đồ sộ, trên nhấp nháy những ánh sáng cảnh giới, miệng lầm bẩm.
Chạy không thể thoát.
Lúc này vô số chiến sĩ áo giáp đen dồn mắt nhìn đến, vô khối chiến sĩ khiên đỏ bay lên trời cao.
“Trưởng lão áo bào đỏ”? Những chiến sĩ kẻ mạnh mang khiên giật mình, trong đó có người cất tiếng: “Dám đào tẩu”?
Lâm Lôi nhìn những chiến sĩ đủ loại trước mặt. Khi còn thực hiện việc kiểm tra, Lâm Lôi đã kịp nhìn một chiến sĩ ra tay, hình như là Ác ma trình độ bậc sáu. “Một đám Ác ma bậc sáu”. Lâm Lôi cười khổ sở.
Cố chạy không thể thoát rồi. Không được nữa.
“Ta, Lâm Lôi, trưởng lão gia tộc Ba Cách Tiêu. Ta có việc quan trọng, cần về ngay lập tức. Vốn không muốn quấy rầy các ngươi. Ta muốn các ngươi tránh ra. để ta trở về đảo”. Lâm Lôi dõng dạc.
Một chiến sĩ áo giáp đen khiên đỏ từ tốn: “Ôi. Lâm Lôi trưởng lão. Quy định buộc phải thế mà. Trừ khi chúng tôi nhận được lệnh thôi chứ không thì giờ đây, nội bất xuất, ngoại bất nhập”.
“Ta có chuyện quan trọng”. Lâm Lôi gào lên.
“Xin Lâm Lôi trưởng lão hãy chờ một lát”. Một chiến sĩ trong đó nói: “Nếu như Lâm Lôi trưởng lão cứ cố tình bỏ đi, chớ có trách chúng tôi”. Bọn chiến sĩ nhìn thấy trưởng lão gia tộc Ba Cách Tiêu không ai dám làm gì thật.
Bởi áo bào màu đỏ có thực lực bảy sao.
Nếu khai chiến, chiến sĩ chỉ dựa số đông mà thôi, nhưng chẳng thể chiến thắng.
Lâm Lôi đầu óc rối tinh rối mà: “Mền cứng đều không xong. Nếu cứ cố tình bỏ chạy hẳn tất thảy cao thủ đều chay xô tới”.
“Lâm Lôi! Sao ngươi vội vã thế”? Một giọng nói quen cất lên. Lâm Lôi ngoái lại nhìn, đó là lão già tóc bạc đeo khiên đỏ bay đến. đúng là Vưu Lại.
Vưu Lại cười nói với Lâm Lôi: “Lâm Lôi. Người còn chưa đến mật thất số một mà”!
“Vưu Lại tiên sinh”. Lâm Lôi liền nói: “Ta chẳng có cách nào, vừa nhận được tin truyền, có chuyện gấp giải quyết. Ta không thể không đi được. Chuyện mất thất số một, cần không? Ngày mai ta lại đến”.
“Ồ”! Vưu Lại chau mày.
“Cũng phải”. Vưu Lại cười: “Nếu quả thực Lâm tiên sinh có việc cần, thì”…
Lòng Lâm Lôi khó xử.
“Ta cũng không nỡ giữ. Nhưng, chuyện các vị đến đây, ta đều báo cáo cả với Bảo chủ rồi. Ta cũng không có quyền để cho các ngươi đi khỏi. Thế này đi, ngươi đợi thêm chút nữa. Ta đi thông báo với Bảo chủ. Tin tưởng đi. Bảo chủ không gây khó dễ gì cho ngươi đâu”. Vưu Lại cười.
“Thế thì làm phiền Vưu tiên sinh quá”. Lâm Lôi nói.
Vưu Lại bay đi.
Mặt Lâm lôi nặng như chì: “Lại còn đi báo cảo với Bảo chủ ư”? Lâm Lôi nhìn khắp một lượt, hàng ngàn cặp mắt dồn về phía Lama Lôi.
“Cái Hán Đế Tái thành làm sao lại lắm cao thủ đến thế”? Lâm Lôi khó chịu.
Khi còn ở đế Dực thành, Ác ma sáu sao có mấy đâu, còn bảy sao chẳng mấy người. Thế mà giờ đây, ở cái toà Hán Đế Tái thành này, có cả đống Ác ma bậc sáu, còn Ác ma bảy sao cũng không thiếu, lại còn có cả một Bảo chủ siêu đẳng nữa.
Lúc sau…
“Ồ”. Lâm Lôi tái mặt.
Mới nhìn thấy từ xa, thấy Vưu Lại dẫn theo ba chiến sĩ áo giáp đỏ, khiên cũng màu đỏ bay tới, bên cạnh có Lạc Mậu theo cùng.
“Áo giáp đỏ, khiên đỏ? Ngoài ra hai người, một là Vưu Lại, e là phòng ngừa Lâm Lôi bỏ chạy ư? Nhưng, dẫn theo Lạc Mậu đến làm gì”? Lâm Lôi nghi ngờ. Mặt Lạc Mậu tươi cười.
“Vưu Lại tiên sinh, có tin rồi chứ”? Lâm Lôi dóng dạc.
Ba bọn Vưu Lại sà xuống, Vưu Lại tươi cười: “Tin tốt lành. Tin tốt lành. Bảo chủ lo lắng cho Lâm Lôi ngươi”.
Lâm Lôi sững người không hiểu. Lẽ nào Lâm Lôi đoán sai? Lẽ nào Bảo chủ tốt bụng để Lâm Lôi đi?
“Bảo chủ biết Lâm Lôi ngươi có chuyện đã đồng ý, để ngươi và Lạc Mậu, ngay bây giờ đi mật thất số một tham quan. Lợi dụng Thần thức quan sát hình ảnh nổi, như thế cho nhanh chóng” Vưu Lại tươi cười.
Vẻ mặt Lâm Lôi như nghệt ra.
“Lâm Lôi à, ngươi có thể đợi ta ở đây chứ. Đến mật thất thứ nhất, nhanh chóng dùng Thần thức để tham quan cũng hay đấy”. Vưu Lại cười. Hai chiến sĩ áo giáp đỏ khiên đỏ nhìn găm vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi bị mọi người nhìn như làm dựng cả tóc gáy lên.
“Tốt, thế thì đi xem một lượt vậy”. Lâm Lôi trả lời.
Vưu Lại bỗng nhiên cười to lên. Ba bọn họ dẫn Lâm Lôi, Lạc Mậu đi theo, đến trung tâm toà Hán Đế Tái thành. Toà thành đường ngang ngõ dọc rối tung rối mù, đâu đâu cũng có linh canh đi tuần, người khác e một bước đi cũng khó tránh. Lâm Lôi nhờ được mặc áo bào đỏ nên đi dễ dàng hơn.
“Lạc Mậu. Ngươi cũng nên cám ơn Lâm Lôi đí chứ! Nếu không có sự sốt ruột của Lâm Lôi thì ngày mai các ngươi mới được đi xem mà”. Vưu Lại tươi cười.
Lạc Mậu khó có được nụ cười, chỉ mong ngóng nhanh nhanh được xem hình ảnh nổi những cuộc giao đấu mà thôi, làm cho tinh thần thoải mái.
“Lâm Lôi. Bảo chú ưu tiên cho các ngươi, thật khó có ai được sủng ái thế này đâu”. Vưu Lại nói cho Lâm Lôi biết.
“Vâng! Cho ta gửi lời tỏ lòng biết ơn Bảo chủ”. Lâm lôi nói mà lời với lòng trái ngược nhau. Làm sao bảo chú lại tốt bụng được khi mà dọc đường Lâm Lôi nhìn chỉ thấy gai mắt.
Nhưng, khi cứ đến gần trung tâm, lính gác càng nghiêm hơn, mỗi nơi lại có thêm tới ba kẻ mạnh.
Chạy trốn? Khó quá!
“Két”... Cánh cửa lớn hé mở, lối đi có thảm đỏ trải dài, hai bên bờ tường là những hình chạm khắc cầu kỳ, những phù điêu các trận giao đấu. Lâm Lôi đi đến tận cùng hành lang.
Lâm Lôi không có tâm trạng thưởng thức phù điêu.
Đi đến đại điện phía cuối hành lang, Vưu Lại đến bên mở cửa, một lối thông thần bí, được xây cất bằng đá đỏ, toả màu khiến cho người ta rờn rợn cảm giác.
“Thần bí tuyệt”. Lâm lôi chau mày.
Lạc Mậu cũng chau mày lại. Nữ tì bên cạnh Vưu Lại tươi cười: “Nơi đây cất giấu hình ảnh nổi, còn thần bí hơn nữa. Hai vị có thể tuỳ thích thưởng ngoạn”. Nói rồi nữ tì đi trước hướng dẫn.
Hai bọn Lâm Lôi, Lạc Mậu theo sát, Vưu Lại và một người khác đi sau.
Đường ngầm dưới lòng đất, nhưũng cánh cửa được chạm khắc cầu kỳ. Đến một cửa lớn, mọi người dừng lại.
“Sư phụ! Lạc Mậu, Lâm Lôi đến rồi”. Vưu Lại cung kính, hai người cũng khép nép.
Lạc Mậu giãn lông mày lên: “Bên trong còn có người ư”?
“Nơi quan trọng như thế này, đương nhiên là phải có người trông nom chứ”! Vưu Lại cười giải thích. Lâm lôi thì mắt lim dim, thâm nghĩ: “Vị sư phụ này chắc là Bảo chủ”?
“Tốt lắm! Hãy để Lạc Mậu vào tham quan trước”. Giọng trầm vọng ra. Lúc này, cánh cửa lứon hé ra đủ cho người vào..
“Lạc Mậu. Vào đi”. Vưu Lại và ba người nhìn Lạc Mậu đi vào.
Lạc Mậu người cao gan lớn đi thẳng vào trong. Lâm Lôi thở dài, dùng truyền tin Thần thức: “Lạc Mậu! Cẩn thận nhé. Người trong mật thất, dễ ra tay với ngươi đấy. Chú ý đòn tấn công linh hồn”.
Lạc Mậu ngạc nhiên nhìn Lâm Lôi, rồi mỉm cười đi tiếp vào.
“Mặc cho giả thật thế nào. Cám ơn! Nếu quả có ai ra tay, ta hẳn còn ứng phó kịp”. Lời Lạc Mậu vang bên tai Lâm Lôi, còn người thì đi sâu vào trong rồi.
“Ầm”. Cánh cửa được đóng chặt lại.