Chương 11 : Đó Là Bạn Gái Của Ta
<br><br>Chương 11 : Đó Là Bạn Gái Của Ta<br><br><br>Chương 11: Đó Là Bạn Gái Của Ta <br> <br> Sau một hồi lâu, hai người mới ổn định lại được tâm tình phấn khởi của mình. <br>“Ta nhờ ngươi giúp như vậy có ảnh hưởng tới cuộc sống và việc học của ngươi không?” <br>Hai người ngồi xuống cạnh bồn hoa, Lý Hỏa Vượng quan tâm hỏi thăm Dương Na. <br>Dương Na lại không trả lời câu hỏi của hắn mà đánh trống lảnh sang chuyện khác. Cô vươn bốn ngón tay mảnh khảnh ra trước mặt Lý Hỏa Vượng. <br>“Ngươi biết miếng ngọc bội kia trị giá bao nhiêu không? Bằng này lận đó!” <br>“Bốn...Mươi nghìn?” <br>“Bốn trăm nghìn! Hơn nữa ta cảm thấy chắc chắn chỗ đó định đè thấp giá cả, nếu hỏi thêm mấy cửa hàng khác nữa hẳn là giá sẽ tăng thêm một chút.” <br>“Bốn trăm nghìn...bốn trăm nghìn ư…” <br>Lý Hỏa Vượng ngây ngô cười, số tiền này chẳng những có thể trả hết chi phí chữa bệnh mấy năm qua của hắn, mà còn dư ra không ít nữa, quan trọng hơn đây chỉ là bắt đầu. <br>“Dương Na, chuẩn bị sẵn sàng làm phú bà chưa?” <br>Câu chọc ghẹo của Lý Hỏa Vượng khiến mặt mày Dương Na đỏ ửng hết cả lên. <br>“Bớt chém gió lại, nói ra thì chuyện này đúng là quá kỳ lạ, có chắc là nó không gây hại gì cho cơ thể ngươi không?” <br>“Không sao, ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ, ta bây giờ rất khoẻ, nhưng nếu là vậy, xem ra thời gian chữa trị của ta phải kéo dài thêm chút nữa rồi, đây chính là kho báu đấy, ta không thể bị chữa khỏi nhanh vậy được.” <br>Nghe thấy những lời này, mặt mày Dương Na trở nên căng thẳng hẳn lên, cô lo lắng nói với Lý Hỏa Vượng. <br>“Hỏa Vượng, đây là hai chuyện khác nhau, ta không cần tiền, ngươi cũng không thể bỏ dở điều trị, ngươi hứa với ta đi, nếu không mai mốt ta sẽ không bao giờ giúp ngươi nữa.” <br>Trong lòng Lý Hỏa Vượng nghĩ tới rất nhiều lý do để phản bác cô, nhưng nhìn thấy sự quan tâm lo lắng chẳng hề che giấu trong đôi mắt kia, tim hắn như được ngâm trong nước ấm. <br>“Được, ta hứa với ngươi.” <br>Dương Na cười, duỗi tay xoa nhẹ đầu hắn. <br>“Lúc này mới ngoan, em trai thối.” <br>Trong lúc hai người còn đang trò chuyện xem nên làm gì với khối ngọc bội này, vài gã đàn ông cao lớn, thô kệch cầm tấm khiên phòng chống bạo lực vội vàng đi lướt qua mặt họ. <br>“Anh Triệu, sao thế? Xảy ra chuyện gì hả?” <br>Lý Hỏa Vượng khó hiểu, chặn một người quen trong số đó lại hỏi thăm. <br>“Đừng hỏi nhiều như vậy, tiểu Lý, ngươi mau mau trở về phòng bệnh đi, còn nữa nếu chẳng may đυ.ng phải lão già, nhớ lập tức thông báo ngay cho điều dưỡng, lão già đó chắc chắn lại lén lút nhổ thuốc ra rồi.” <br>Người nọ vội vàng căn dặn hắn, sau đó xoay người chạy về phía cầu thang. <br>“Khu bệnh nặng không phải có hai lớp hàng rào sắt bao quanh lận sao? Với cái cơ thể ốm o đó của Lão già mà cũng trốn ra nổi á?” <br>Lý Hỏa Vượng khó hiểu nhìn về phía bên kia. <br>Lúc trước, khi mà hắn còn chưa thể phân rõ ảo giác và hiện thực thì cũng từng sống ở đó một đoạn thời gian, ký ức ấy thật sự chẳng tốt đẹp gì. <br>Thấy những bệnh nhân khác được điều dưỡng dẫn về các phòng bệnh, Lý Hỏa Vượng cũng quay sang nói với Dương Na. <br>“Tình hình ở đây có hơi loạn, ngươi về trước đi. Buổi tối ngươi gọi cho bệnh viện, chúng ta liên lạc qua điện thoại.” <br>“Ừm, vậy ngươi ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, còn nữa, đừng quên những gì ngươi vừa hứa với ta đó.” <br>Dương Na nói xong, vội xoay người đi về phía cổng lớn bệnh viện. <br>“Bốn trăm nghìn ư…” <br>Lý Hỏa Vượng vừa xoay người đi về phía phòng bệnh vừa thầm cảm thán, sau khi biết khối ngọc bội kia thật sự có giá tới vậy, trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh rất nhiều ý tưởng mới. <br>Ảo giác thì sao mà hiện thực thì sao, nếu đồ vật bên kia có giá trị như vậy, ai thèm để ý nó là thật hay giả chứ. <br>Còn chưa đi được vài bước, một tiếng thét chói tai đầy thân thuộc vang lên từ phía sau, Lý Hỏa Vượng vội quay đầu, đập vào mắt là cảnh tượng Dương Na bị một ông già hói đầu gầy trơ xương đẩy ngã xuống đất. <br>Điều này khiến lửa giận trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức bốc lên ngùn ngụt, hắn nghiến răng lao tới, biểu cảm vô cùng dữ tợn. <br>“Lão già! Đó là bạn gái của ta, ngươi mau thả cô ấy ra!!” <br>“Vụt!” <br>Tiếng xé gió vang lên, một cục gạch hình lục giác bay tới, nện thẳng vào đầu Lý Hỏa Vượng. <br>Trời đất quay cuồng, Lý Hỏa Vượng ngã mạnh xuống đất, tầm mắt cửa hắn dần dần nhuốm màu đỏ tươi, hắn vỡ đầu chảy máu rồi. <br>Trong tầm mắt đỏ rực, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một đôi chân tho to ẩn dưới lớp quần bệnh nhân đang chầm chậm bước ngang qua mặt mình, hướng về phía Dương Na đang ra sức la hét, giãy dụa. <br>Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề kia từ từ tiến lại gần Dương Na, đầu óc Lý Hỏa Vượng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ đó là không thể để bọn họ làm tổn thương Dương Na!! <br>Hắn run rẩy móc từ trong túi ra một viên thuốc mà sư phụ đưa, nhét vào cái miệng chảy đầy máu của mình. <br>Trong phút chốc, một dòng nước cực kỳ nóng bỏng dâng lên từ trong dạ dày, thấm nhập vào tay chân Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức cảm thấy bản thân tràn ngập sức mạnh, đầu óc mơ màng hồ đồ cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. <br>“Bốp!!” <br>Một quyền vung tới, đập mạnh vào hàm dưới của tên mập, đống răng vàng khè trong miệng nháy mắt rơi rụng lả tả, chỉ một lát đã chẳng còn lại mấy cái. <br>