Chương 1108 : Chân Tướng
<br><br>Chương 1108 : Chân Tướng<br><br><br>Chương 1108: Chân Tướng <br> <br> Ngay khi đợi nửa ngày mà hắn vẫn không nói thêm được lời nào, Thanh Vượng Lai ở một bên vẻ mặt ôn hòa đi đến, dìu Nguyên Hòa Bình đứng dậy. <br>“Đừng có chắc chắn là hắn như vậy, có thể hắn chỉ là người đáng thương bị người khác lợi dụng mà thôi.” <br>Nguyên Hòa Bình thoát khỏi ma chưởng của Lý Hỏa Vượng, lập tức trốn sau lưng Thanh Vượng Lai liên tục run rẩy. <br>“Nào, uống miếng nước đi, đừng có căng thẳng.” <br>Thấy thái độ của Thanh Vượng Lai như vậy, Lý Hỏa Vượng vừa định lên tiếng phản bác nhưng hắn lập tức phản ứng lại. Mình vừa đóng xong vai phản diện, vai chính diện nên để đối phương đóng thì tốt hơn. <br>Nếu mình cứng rắn với hắn mà không được, nói không chừng đối phương dùng chiêu mềm mỏng lại có tác dụng. <br>Vì để nâng cao xác suất thành công, Lý Hỏa Vượng học theo phim truyền hình bày ra bộ mặt dữ tợn giơ dao phay lên, lè lưỡi hung hăng liếʍ máu trên lưỡi dao. <br>Hiển nhiên hành động của Lý Hỏa Vượng có tác dụng, Nguyên Hòa Bình càng sợ hãi trốn càng xa hơn. <br>Chẳng những Nguyên Hòa Bình trốn xa hơn mà ngoại trừ Dương Na ở bên ngoài thì những người khác đều tránh xa Lý Hỏa Vượng, trong ánh mắt mang theo vẻ bất an nhìn về phía hắn. <br>“Ta chỉ giả bộ dọa cho hắn sợ chút mà thôi.” <br>Lý Hỏa Vượng nhỏ giọng giải thích với Dương Na. <br>Dương Na có chút lo lắng nhìn người đàn ông đeo mắt kính đang nói chuyện với Thanh Vượng Lai: <br>“Có phải hắn thật sự không biết hay không?” <br>“Không thể nào, một lần thì có thể là trùng hợp nhưng mà hai lần thì có còn là trùng hợp không? Thế giới này lớn như vậy, hết lần này đến lần khác lại trùng hợp đυ.ng phải ta vào đêm hôm khuya khoắt?” <br>“Hắn không phải cái gì cũng không biết, hắn chính là mạnh miệng!!” <br>“Người này nhất định có quan hệ với những người kia. Chờ lát nữa xem coi thủ đoạn của Thanh Vượng Lai như thế nào, nếu hắn hỏi không ra thì đừng có trách ta cứng rắn!” <br>Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi nói xong, xoay người tìm kiếm công cụ trong căn phòng bừa bộn của Triệu Lôi để lát nữa cần dùng. <br>Dường như vì để làm mô hình thủ công bằng gỗ nên trong phòng của Triệu Lôi có không ít dao bào. Mặc dù với Lý Hỏa Vượng mà nói từng này vẫn chưa đủ nhưng miễn cưỡng cũng coi như đủ dùng. <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng bắt đầu mài dao bên mép bồn rửa tay, Thanh Vượng Lai bên kia cũng hỏi xong rồi. <br>Một xấp lớn tiền giấy màu đỏ bị hắn lôi ra khỏi ví, đập lên hai tay của Nguyên Hòa Bình khiến cho sự thấp thỏm lo âu trên mặt đối phương giảm bớt đi rất nhiều. <br>“Hắn chỉ là một con cờ mù mờ làm chân chạy việc cho người ta, thậm chí cũng không biết thế giới này của chúng ta có hình chiếu.” <br>Lý Hỏa Vượng đã chán nghe những lời giải thích như vậy rồi, hắn chỉ muốn giải quyết vấn đề: <br>“Hắn có nói là làm việc cho ai không?” <br>Nghe đến đây, Thanh Vượng Lai không trả lời mà trực tiếp quay đầu nhìn về phía Vương Cương đang thoi thóp trên mặt đất. <br>Hiển nhiên, cái tên vẫn luôn nằm này mới là kẻ phía sau. <br>Chờ Lý Hỏa Vượng cầm theo công cụ sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo đi đến trước mặt Vương Cương, đối phương chậm rãi mở mắt ra, sau đó trên mặt đối phương hiện ra một nụ cười khổ. <br>So với Nguyên Hòa Bình, hiển nhiên Vương Cương không muốn giả bộ gì cả. <br>“Thật không ngờ lại rơi vào tay một cô gái nhỏ, nhìn thì dễ đối phó nhưng hóa ra lại cứng đầu như vậy.” <br>Nghe vậy, thần kinh Lý Hỏa Vượng chấn động, cuối cùng cũng không giả bộ nữa sao? <br>Rõ ràng những người khác cũng chú ý đến chuyện này, vội vàng xông lên định nghe xem đối phương nói cái gì. <br>“Ta biết các ngươi muốn hỏi điều gì, muốn ta nói cũng được nhưng sau khi ta nói ra thì ngươi có thể thả ta đi không?” <br>“Có thể, ngươi nói đi.” <br>Nghe được câu trả lời của Lý Hỏa Vượng thế nhưng Vương Cương lại lắc đầu: <br>“Lời của ngươi không có tác dụng, ta hỏi hắn kìa.” <br>Ngón tay của Vương Cương chỉ vào Thanh Vượng Lai. <br>Thanh Vượng Lai cũng gật đầu: <br>“Được, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi. Sau khi ngươi nói xong, ta có thể sắp xếp cho ngươi ra nước ngoài.” <br>Nghe vậy, cuối cùng Vương Cương cũng bằng lòng mở miệng nói: <br>“Không sai, chúng ta quả thật đến để theo dõi Lý Hỏa Vượng, đây là công việc của chúng ta.” <br>“Là ai phái các ngươi tới?” <br>Tim Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhảy lên thình thịch. <br>“Là phía trên, ta chưa từng nhìn thấy mặt của bọn họ. Chúng ta đều truyền thông tin thông qua giấy.” <br>“Mục đích của bọn họ là cái gì? Tại sao lại muốn bắt ta?” <br>“Ta cũng không biết, hình như nói cái gì mà ngươi là loại khó đối phó nhất.” <br>Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng hung hăng cắn chặt răng: <br>“Ta biết ngay mà!” <br>“Đoàng!” ngay lúc này, sau lưng vang lên tiếng vải vóc. Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Lôi vẻ mặt lo lắng đang tìm kiếm thứ gì đó. <br>“Ngươi nổi cơn gì vậy?” <br>Ngũ Kỳ đang hút thuốc tỏ vẻ bất mãn hỏi. <br>“Đồ của ta không thấy đâu nữa! Vừa nãy còn ở đây mà! Rõ ràng là đồ giả! Tại sao còn muốn lấy đi chứ!” <br>Lý Hỏa Vượng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục cùng Thanh Vượng Lai nhìn về phía Vương Cương: <br>“Ngươi còn biết gì nữa?” <br>Vương Cương liếc mắt nhìn Triệu Lôi, sau khi suy nghĩ một lát liền nói: <br>“Ta còn biết...một người trong các ngươi đã bị bọn họ mua chuộc trở thành kẻ phản bội của bọn họ.” <br>“Cái gì?! Người đó là ai?” <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm cái miệng đang khép mở của Vương Cương, hắn đột nhiên nhìn thấy hình chiếu trong mắt đối phương. <br>