Chương 1111 : Báo Cảnh Sát
<br><br>Chương 1111 : Báo Cảnh Sát<br><br><br>Chương 1111: Báo Cảnh Sát <br> <br> Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Dương Na, nhìn thấy nàng khóc nhưng không bị thương liền ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi một hồi, sau đó hắn đi về phía Thanh Vượng Lai đang ngồi xổm trên mặt đất quan sát khuôn mặt của người chết. <br>“Ngươi thế mà có súng thật?” <br>Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn Thanh Vượng Lai, tên này thật biết giả heo ăn thịt hổ, vừa nãy còn cầm súng giả lừa người, mình còn thật sự bị hắn lừa gạt. <br>“Ta có sao?” <br>Thanh Vượng Lai hỏi hắn. <br>"Hả? Ngươi nhìn coi ta có con mắt nào bị mù không?” <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng đối phương nói dối không chớp mắt, hắn liền nhìn thấy Thanh Vượng Lai đi đến chỗ Ngũ Kỳ đang băng bó vết thương cho Tiền Phúc, nói: <br>"Ngũ tỷ à, ngươi nói ta có súng thật không?" <br>"Không có, làm sao ngươi có súng thật được chứ, dùng súng là phạm pháp đó.” <br>Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ý của Thanh Vượng Lai, gật đầu: <br>"Được rồi, không có thì không có, ngươi xem ra cái gì của những người này rồi sao?" <br>Thanh Vượng Lai buông tay đang nắm lấy thi thể, đứng dậy đi về phía của Lý Hỏa Vượng nói: <br>"Nhìn khuôn mặt này xem, nhìn hắn không giống với người Áng Tát.” <br>"Vậy nó đại biểu cho cái gì?” <br>"Điều này có nghĩa là lai lịch của những người này rất phức tạp, chúng ta sợ là phải làm chuẩn bị cho chuyện xấu nhất rồi.” <br>"Không! Không phải như vậy!!" <br>Dương Na nghẹn ngào rơi lệ một bên đứng dậy: <br>"Điều quan trọng nhất chúng ta nên làm bây giờ là phải lập tức báo cảnh sát! Nhìn thấy thứ trên mặt đất không? Chết người rồi! Đã chết năm người rồi đó!” <br>Nói rồi nàng liền nhìn xung quanh rồi đi về phía chiếc túi xách trong góc, định cầm điện thoại gọi cho cảnh sát. <br>Nhưng khi tay nàng chạm vào viền túi, Ngũ Kỳ đã vươn tay ra trực tiếp cầm túi xách lên đeo. <br>“Ngũ tỷ?” <br>Dưới ánh mắt khó tin của Dương Na, Ngũ Kỳ lắc đầu: <br>"Không thể báo cảnh sát." <br>"Tại sao?" <br>Ngũ Kỳ lắc đầu, như thể nàng không muốn giải thích thế giới quan của mình mà nhìn thẳng vào Thanh Vượng Lai rồi hếch cằm về phía hắn. <br>"Bởi vì bây giờ còn chưa tới lúc, ngươi còn nhớ lời ta nói không? Nếu bởi vì hiệu ứng quan sát." <br>Thanh Vương Lai cầm khẩu súng trong tay kẹp sau lưng. <br>"Khi mỗi người nhận thức được điểm này đều sẽ sinh ra sự quấy nhiễu đối với nó.” <br>“Chúng ta rất khó để phán đoán. Nếu sau khi để những chuyện này truyền ra ngoài, hiệu ứng quan sát của toàn thế giới đều sẽ xảy ra hậu quả như thế nào với chúng ta.” <br>"Ngươi điên rồi sao? Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?! Ngươi nhìn người chết trên mặt đất đi kìa! Người chết đó!” <br>Dương Na khó có thể tin được lùi lại một bước. <br>Thanh Vượng Lai nghiêm túc nhìn Dương Na, biểu cảm trên mặt như có điều suy nghĩ. <br>"Ta đồng ý báo cảnh sát." <br>Lý Hỏa Vượng đi tới nói. <br>Hắn đưa chân đá đá cái đầu trên mặt đất: <br>"Lần trước ta có giữ lại hai ngón tay, nhưng mà họ không tin có người bắt cóc ta. Hiện tại náo loạn ra năm mạng người, họ sẽ không còn cho rằng ta là người điên nữa nhỉ?” <br>Ngũ Kỳ bước tới, nhìn vào khối vuông màu đen trên mắt cá chân của Lý Hỏa Vượng: <br>"Ngươi thật sự định làm như vậy sao? Ngươi đừng quên trong năm mạng người này, có ba mạng là bị ngươi chém chết." <br>"Cho dù ngươi có nói là họ tới để giết ngươi, dù nói ngươi là bệnh nhân tâm thần giết người không phạm pháp, chỉ sợ lần này ngươi cũng sẽ bị nhốt cả đời ở trong bệnh viện tâm thần nhỉ?” <br>Nghe vậy, Dương Na ở một bên nghẹn ngào cúi đầu, không nhắc về việc báo cảnh sát nữa. <br>"Hahaha...Là giả, là giả! Báo cảnh sát thì có ích gì! Đều là giả!!" <br>"Các vị à, nghe ta nói một câu." <br>Thanh Vượng Lai nói: <br>"Những gì ta vừa nói không phải là chuyện giật gân gì, chuyện này thực sự có quan hệ rất quan trọng.” <br>"Nếu các vị nghĩ rằng không có việc gì thì sau khi giải quyết xong những chuyện phiền phức này, ta có thể biểu diễn thí nghiệm cho các vị xem.” <br>Nghe Thanh Vượng Lai nói vậy, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy chuyện này không dễ dàng như vậy: <br>"Không dễ dàng như vậy đâu. Ngươi nói không báo cảnh sát thì họ không biết sao? Đây là năm xác chết, ngươi định xử lý như thế nào?” <br>Chiếc xe đắt tiền lúc trước còn có khẩu súng trong tay hắn, nếu Thanh Vượng Lai thật sự có thể thần không biết quỷ không hay mà xử lý sạch sẽ năm bộ thi thể này, vậy thì hắn thật sự phải cân nhắc nghiêm túc xem tên này có người chống lưng mạnh đến nhường nào.” <br>“Ta không có người đứng sau. Những bộ thi thể kia chúng ta không cần xử lý, họ sẽ xử lý sạch sẽ. Họ cũng không muốn để người khác biết được. Bây giờ trước tiên chúng ta phải hỏi ra thông tin, họ có bao nhiêu người tới, họ muốn đối phó với chúng ta như thế nào.” <br>"Người cũng đã chết hết rồi, ngươi định làm sao?” <br>“Ai nói chết hết rồi?” <br>Thanh Vượng Lai cùng Lý Hỏa Vượng nhìn Triệu Lôi ngã trên mặt đất. <br>Thanh Vượng Lai vừa nói vừa đỡ Triệu Lôi đang nằm trên mặt đất dậy, hắn vươn tay phủi sạch tro tàn trên người y: <br>"Ngươi cũng biết ta đã nói là làm, chúng ta đều là bằng hữu, như này thì sao? Ngươi biết cái gì thì nói hết ra, ta có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước.” <br>Đối diện với Triệu Lôi mềm cứng không ăn, dường như hắn muốn đổi cách khác. <br>Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng nhướn mày, khẽ mở miệng rồi lại ngậm lại. <br>Triệu Lôi nhìn năm bộ thi thể trên mặt đất, hắn một bụng muốn nói nhưng lại trầm mặc không nói lời nào cả. <br>Sau một lúc, hắn nói: <br>"Trừ khi hắn trả lại đồ cho ta, nếu không thì không có thương lượng gì hết.” <br>Lý Hỏa Vượng nghe vậy thì vô cùng tức giận, trực tiếp đi về phía trước hai bước: <br>"Ta trộm cái gì của ngươi? Ta trộm của ngươi? Ngươi tỉnh táo lại đi!” <br>Triệu Lôi trừng mắt nhìn hắn: <br>"Đừng giả bộ nữa! Ngươi không biết à? Hay là giả vờ không biết?" <br>"Có bệnh thì đến bệnh viện để bác sĩ cho thuốc mà uống! Đừng có lên cơn ở chỗ này!” <br>