Chương 1112 : Trả Đồ
<br><br>Chương 1112 : Trả Đồ<br><br><br>Chương 1112: Trả Đồ <br> <br> "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, bây giờ không phải lúc cãi nhau đâu." <br>Khi thấy giọng điệu của hai người càng lúc càng cao, Thanh Vượng Lai đứng chặn giữa hai người trước tiên nháy mắt với Lý Hỏa Vượng một cái, sau đó quay sang nhìn Triệu Lôi. <br>"Triệu Lôi, ngươi nói đi, ngươi muốn Lý Hỏa Vượng trả lại ngươi cái gì? Chỉ cần là ta có thể cho ngươi, đều có thể thương lượng." <br>"Hai...hai cục nam châm! Còn có...còn có đôi mắt của ta!!" <br>Lý Hỏa Vượng nghe đến đây thì lập tức nổi giận lôi đình. Vừa nãy do tên này đánh lén mình nên mình buộc phải đánh trả lại. <br>Cuối cùng tên này lại muốn mình đền mắt cho hắn, cái này rõ ràng là không muốn nói. <br>Lúc này, Triệu Lôi đột nhiên cứng cổ, nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng: <br>"Ngươi tưởng rằng ngươi quên rồi thì sẽ không còn nợ ta nữa sao? Ngươi thử nghĩ kỹ lại đi! Ngươi nghĩ lại thật kỹ đi! Rốt cuộc cái gì là thật! Cái gì là giả! Ngươi khônng cảm thấy xung quanh quá đột ngột sao? Ngươi không cảm thấy quá giả sao?” <br>Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng liền nhíu chặt lông mày, trong lòng chợt dâng lên một trận bực bội, hai tay không tự chủ được bóp cổ đối phương. <br>"Haha, ngươi muốn giết ta ư? Cũng đúng thôi, giết người cướp của vốn chính là một bọn cả! Cái gì mà ngươi làm không được chứ! Tất cả các ngươi đều là! Còn giả bộ gì nữa! Còn nói ta là kẻ phản bội!" <br>Bàn tay vươn ra của Lý Hỏa Vượng từ trên cổ hạ xuống cổ áo của đối phương, trực tiếp nhấc bổng hắn lên: <br>"Lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Nói rõ một chút! Đừng có đánh đố ta!" <br>"Ta đã nói rất rõ ràng rồi! Là ngươi nghe không rõ nhìn không rõ! Ha ha, nói ta bị bệnh? Người bị bệnh là ngươi chứ không phải ta!" <br>"Ta không có bệnh! Ta đã sớm khỏi bệnh rồi!" <br>Lý Hỏa Vượng nhanh chóng từ trong túi lấy ra một cái dùi nhọn, khi người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn cách một lớp quần áo trực tiếp đâm vào bụng đối phương. <br>Khi cảm thấy vùng bụng đau đớn, Triệu Lôi không chút nhượng bộ nào, rống giận với Lý Hỏa Vượng trước mặt: <br>"Là giả! Tất cả đều là giả! Ngươi không phân biệt được sao? Đều là giả! Bệnh của ngươi khỏi rồi cũng là giả!” <br>Triệu Lôi vừa nói lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn Triệu Lôi một mắt bị mù trước mặt, trong đầu hắn chợt xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái trong quá khứ, một vài hồi ức liên quan đến con thuyền. <br>“Ta...tại sao lúc đó ta lại lên thuyền?” <br>Lý Hỏa Vượng cố gắng nhớ lại mục đích của mình lúc đó, nhưng hắn lại không tài nào nhớ ra được. <br>Nhìn thấy sự bối rối trong mắt Lý Hỏa Vượng, Triệu Lôi lập tức mở to mắt, khóe miệng cong lên: <br>"Ngươi nhớ ra rồi ư? Ngươi nhớ ra rồi đúng không? Nghĩ kỹ đi! Là ngươi động thủ trước!" <br>"Trả lại đồ cho ta! Nếu không thì đừng có nghĩ bảo ta giúp các ngươi bất cứ cái gì!” <br>“Ta động thủ trước?” <br>Lý Hỏa Vượng cười như bị bệnh thần kinh, hắn thở hồng hộc đi tới đi lui trước mặt Triệu Lôi. <br>Đột nhiên hắn dừng lại, giơ ngón trỏ phải lên ấn mạnh vào trán đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: <br>"Ngươi bớt nói nhảm đi! Ta động thủ trước? Rõ ràng là ngươi! Rõ ràng là..." <br>Nói được một nửa, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dường như quên mất mình định nói gì, tăng tốc đi đi lại lại trước mặt Triệu Lôi. <br>Hắn thở hồng hộc cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ lại những gì mà hắn muốn nói, bốn phía xung quanh khẽ rung lắc. <br>Đột nhiên hắn dừng lại, ngón tay lần nữa chỉ về phía Triệu Lôi, nghiến răng nghiến lợi nói: <br>"Rõ ràng!! Rõ ràng là ngươi!! Rõ ràng là..." <br>Rõ ràng lời nói đã đến bên miệng rồi nhưng hắn lại không biết mình muốn nói cái gì, cảm giác muốn nói những không biết nói cái gì này đã khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng nóng nảy, hắn cần phát tiết ra ngoài! <br>Lý Hỏa Vượng vẻ mặt dữ tợn cầm ngược cái dùi sắc nhọn trong tay cắm vào trong bụng mình. <br>"Aaaa!!" <br>“Hỏa Vượng!” <br>Nhìn thấy Dương Na xông tới, những người khác cũng vội vàng chạy theo, ba chân bốn cẳng ngăn cản Lý Hỏa Vượng lại. <br>"Các ngươi đừng cản hắn! Để hắn nghĩ đi! Để hắn suy nghĩ kỹ đi!! Các ngươi làm như vậy khiến hắn nghĩ không ra đâu!” <br>Triệu Lôi ở một bên xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện. <br>"Nghỉ ngơi một chút đi, đừng để bệnh cũ tái phát, ta đi xử lý." <br>Thanh Vượng Lai vỗ bả vai Lý Hỏa Vượng rồi đi về phía Triệu Lôi. <br>Lý Hỏa Vượng đang dựa trong lòng Dương Na hô hấp dồn dập tiếp tục suy nghĩ, ánh mắt giống như bệnh thần kinh của hắn nhìn chằm chằm xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Dường như hắn cảm giác xung quanh đã xảy ra thay đổi nào đó nhưng lại không có gì xảy ra cả. <br>Dương Na đưa tay sờ soạng trong túi của Lý Hỏa Vượng, lấy ra một vài viên thuốc, nhận lấy một cốc nước mà Trần Hồng Du đưa tới rồi từ từ đút cho hắn uống. <br>Sau khi thấy Lý Hỏa Vượng uống thuốc xong thì trạng thái ổn định hơn rất nhiều, lúc này những người khác cũng chậm rãi tản ra. <br>Ngũ Kỳ nhặt thuốc mà Lý Hỏa Vượng vừa uống, nhìn vào nội dung của tờ giấy bạc phía sau, rồi lại đặt nó trở lại. <br>“Chờ một chút.” <br>Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc đầu, lần nữa đứng lên: <br>"Để ta nói chuyện với Triệu Lôi!” <br>"Được rồi được rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngươi đừng hành hạ bản thân nữa." <br>Ngô Kỳ vội vàng đỡ lấy hắn, kéo hắn ngồi xuống: <br>"Có bệnh cũng đừng gắng gượng quá, chuyện này cứ để Thanh Vượng Lai xử lý là được rồi.” <br>"Ta không bị bệnh!" <br>"Được, ngươi không có bệnh, ngươi không có bệnh." <br>Trần Hồng Du ở một bên cũng phụ họa theo.