Chương 1113 : Ba Bảy
<br><br>Chương 1113 : Ba Bảy<br><br><br>Chương 1113: Ba Bảy <br> <br> Đúng lúc này, bên ngoài cửa ra vào vang lên tiếng động: <br>"Này! Bây giờ không phải lúc nói chuyện, nên đi rồi! Có người, hình như tiếng súng vừa rồi tương đối lớn!” <br>Tiền Phúc nhanh chóng từ cửa đi xuống, truyền tin tức cho những người khác trong nhà. <br>Thanh Vượng Lai nghe vậy cũng không nói nhảm nữa, túm lấy Triệu Lôi cùng những người khác xông về phía cửa. <br>Khi những người khác nhao nhao đuổi theo, bọn họ khóa kín cổng, ngồi lên chiếc xe dã ngoại của Ngũ Kỳ nhanh chóng rời khỏi nơi hẻo lánh này. <br>Ngũ Kỳ thì thầm điều gì đó vào tai Thanh Vượng Lai, Thanh Vượng Lai nói lại với Lý Hỏa Vượng: <br>"Chúng ta làm hơi lớn chuyện rồi, vì để rửa sạch hiềm nghi, các ngươi đi về trước đợi đi.” <br>"Nếu bên ngươi có tình huống gì thì gửi tin nhắn bên Wechat cho ta.” <br>Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Triệu Lôi đang ngồi xổm trên mặt đất, lặng lẽ gật đầu. <br>Thanh Vượng Lai đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, lại vỗ vỗ vai hắn: <br>"Yên tâm đi, nếu như bọn họ đã muốn lén lút làm thì nhất định không dám quang minh chính đại làm gì ngươi đâu.” <br>Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn hắn: <br>“Cho ta một khẩu súng.” <br>Sau khi nhìn thấy vũ khí của đối phương, Lý Hỏa Vượng không thèm sử dụng vũ khí lạnh nữa. <br>“Được, của ngươi đây.” <br>Thanh Vượng Lai móc ra một khẩu súng ở phía sau đưa tới. <br>Lý Hỏa Vượng cầm lấy xem xét, sau đó không hài lòng ném qua một bên: <br>"Ta không muốn bật lửa." <br>"Haha." <br>Thanh Vượng Lai cất súng đi: <br>"Thứ này ngươi chưa từng luyện qua, khi sử dụng rất dễ bị thương, chờ khi nào có thời gian ta sẽ dạy cho ngươi.” <br>Lý Hỏa Vượng không để cho xe dã ngoại dừng trước cổng tiểu khu mà để nó đừng lại cách đó một con phố, sau đó hai người xuống xe tay trong tay đi về phía tiểu khu. <br>"Hỏa Vượng, ngươi không sao chứ?" <br>Dương Na còn có chút lo lắng hỏi. <br>"Không sao, ta thì có thể có chuyện gì được chứ, ta rất ổn." <br>Lý Hỏa Vượng nói xong liền tăng nhanh tốc độ đi một chút, nhưng ánh mắt hắn nhìn chiếc xe dã ngoại đã trở nên lạnh lùng hơn. <br>"Mặc dù chúng ta và bọn họ là đồng minh, nhưng cũng không nên hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Lời nói của bọn họ thì chúng ta chỉ nên tin bảy phần giữ lại ba phần thôi.” <br>"Cái gì?" <br>"Triệu Lôi nói không sai, Thanh Vượng Lai là người thông minh, tên này ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng hắn nghĩ như thế nào thì sợ là chỉ có mình hắn biết rõ.” <br>“Còn những người liên quan khác thì ta không biết, nhưng ta biết ở trong bệnh viện tâm thần, cho dù là bệnh nhân tâm thần thì cũng sẽ có những tính toán nhỏ nhặt cho riêng mình.” <br>--- <br>Tứ Tề, núi Huyền Đài, Dương Minh Tự, Đại Hùng bảo điện. <br>Sau khi âm thanh vũ khí sắc bén cứa vào da thịt vang lên, Lý Hỏa Vượng nhìn da đen và hòa thượng trước mặt bị mình chém làm hai đoạn, nước đen chảy ra từ bên trong che phủ gương mặt hắn. <br>Cảm giác nước đen này không ổn, bốn xúc tu chống dưới đất sau lưng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng kéo ra sau, để luồng nước đen kia lệch một ly lướt qua trước mặt hắn. <br>“Ha...” <br>Lý Hỏa Vượng toàn thân tràn ngập sát khí đứng trong đại điện khẽ hé miệng, chậm rãi nôn ra một luồng huyết khí từ sâu trong cổ họng. <br>Hắn của lúc này bị gãy một tay, nhưng đồng thời vẫn nắm chặt ba thanh kiếm, sau lưng hắn là xác hòa thượng dày đặc. <br>Lý Hỏa Vượng sắc mặt dữ tợn dùng đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng đại phật kim thân phía xa. <br>Đại phật kim thân khoác vải đen trên vai ngồi xếp bằng trên bàn thờ, biểu cảm không buồn không vui, nhưng cống phẩm máu thịt bày ra trước mặt hắn lại khiến người ta rùng mình. <br>Trước không nói miếu thờ này hoàn toàn đầu quân cho Pháp Giáo, vậy mà còn lập thân phật cho Vu Nhi Thần! Quỷ dị hơn là, bọn họ là tăng binh nhưng lại biết sử dụng công pháp binh gia, nơi này phiền phức quá lớn, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ. <br>Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nhấc kiếm lao vào phía đại phật kia, lúc sắp vọt đến trước bàn cúng, chân phải của hắn đạp lên không, đẩy cơ thể lơ lửng giữa không trung. <br>Ngay sau đó chân trái của hắn cũng lần nữa giẫm lên không, nâng người mình lên cao hơn một chút. <br>Chân trái chân phải thay phiên đung đưa, đẩy Lý Hỏa Vượng đến trước mặt tượng phật, sau đó hắn nghiến răng giơ kiếm Tử Tuệ trong tay chém lên đầu phật. <br>Nhưng vào lúc này, cơ thể tượng phật được mạ vàng bỗng dưng nứt ra, thân hình hắn bị những khe hở màu đen lan tràn che phủ, từ trong khe nứt kim thân kia có thể nhìn thấy rõ ràng, đại kim phật là vật sống! <br>Đầu phật khổng lồ phẫn nộ trợn to mắt, hai tay bỗng dưng chộp Lý Hỏa Vượng, há cái miệng đen ngòm muốn cắn Lý Hỏa Vượng. <br>Tiếng “phập” vang lên, răng đen phật châu đâm vào người Lý Hỏa Vượng, nhưng lại không đè gãy được xương hắn. <br>Lý Hỏa Vượng chân đạp dưới cằm, đầu đập lên trán, cứ như thế cưỡng ép khiến thứ kia không thể nuốt mình được. <br>“Muốn ăn đúng không? Ta cho ngươi ăn đủ!!” <br>Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu đối diện với cái miệng đang há ra của tượng phật: <br>“Ọe~!!” <br>Xúc tu trên người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rút về, Lý Tuế bị hắn nôn cả đầu lẫn thân người vào thẳng cổ họng của tượng phật: <br>“Lý Tuế, ăn hắn!!” <br>Sau khi phái Lý Tuế ra, Lý Hỏa Vượng nhấc kiếm Tử Tuệ chống lên răng đen, rút kiếm Tích Cốt từ sau lưng, nhảy ra ngoài, mà nghênh đón hắn, chính là hai tay chấn động khi tượng phật khép miệng lại. <br>