Chương 1114 : Càng Lúc Càng Nghiêm Trọng
<br><br>Chương 1114 : Càng Lúc Càng Nghiêm Trọng<br><br><br>Chương 1114: Càng Lúc Càng Nghiêm Trọng <br> <br> Nhưng vào lúc này, một cây kích khổng lồ xoay tròn bay ra từ bên cạnh, trực tiếp chém ngón tay tượng phật thành hai mảnh. <br>“Diệt phật sao? Tốt! Tốt lắm! Ta đã sớm chướng mắt mấy con lừa đầu trọc này!” <br>Bành Long Đằng cưỡi ngựa khổng lồ đón lấy kích lớn đang bay đến, kéo dây cương, phóng đến chỗ tượng phật đang cử động. <br>Đối diện với thế đánh gọng kìm của Lý Hỏa Vượng và Bành Long Đằng, cho dù tượng phật vô cùng cao lớn, nhưng vẫn liên tiếp thất bại. <br>Tuy tình thế có lợi cho mình, cũng cảm thấy hẳn Lý Tuế sẽ có thể xử lý được tình huống này, nhưng trông thấy bụng tượng phật không có phản ứng gì, Lý Hỏa Vượng vẫn hơi lo lắng cho Lý Tuế đang ở trong bụng tượng phật. <br>Nếu biết trước ban nãy hắn cũng chui vào đó luôn, kế tiếp phải tốc chiến tốc thắng mới được. <br>Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, hắn thấy bụng tượng phật bỗng nhiên gồ lên nửa đầu chó. <br>Ngay sau đó truyền đến âm thanh nhỏ vụn từ rốn, khiến hắn lập tức bắt được ngay. <br>“Cha! Cứu…mạng! Hắn ăn…đầu ta…rồi…” <br>Khoảnh khắc nghe thấy câu này, lông tơ Lý Hỏa Vượng dựng đứng, không màng tất cả lao qua đó, mặc kệ vết thương, cũng phải rút kiếm Tử Tuệ ra, cắt rốn của đối phương. <br>Chính vào lúc toàn thân Lý Hỏa Vượng rét run khi thấy tàn chi xúc tu chảy ra ngoài cùng máu, đầu chó bị lột da kéo theo nửa phần ruột chui ra từ bên cạnh lên tiếng: <br>“Cha? Mấy cái tay này là của ai vậy?” <br>Đó là Lý Tuế, nàng vẫn ổn, lời nói ban nãy không phải nàng thốt ra. <br>Lý Tuế vừa nói xong, những xúc tu đứt gãy kia nhanh chóng mờ ảo, hoàn toàn biến mất không thấy đâu, đó chỉ là những thứ do Lý Hỏa Vượng tu chân trong lúc vô tình, bất kể là xúc tu hay lời cầu cứu ban nãy. <br>“Cái gì?” <br>Vào lúc Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên, lòng bàn tay tượng phật đè xuống, sau tiếng răng rắc xương cốt đứt gãy vang lên, đè thẳng hắn dưới đất, máu chậm rãi thấm ra từ kẽ tay. <br>Nửa nén nhang sau, Lý Hỏa Vượng toàn thân đầy máu mất sức khom lưng, kéo theo đầu phật khổng lồ nặng nề từ từ ra khỏi đại điện. <br>Chờ ra khỏi đại điện, nhìn tăng binh và hòa thượng bên dưới vẫn ngoan cố chống cự, tay phải Lý Hỏa Vượng dùng sức, quăng đầu phật về trước, sau đó nhấc chân phải đá đi, đầu phật khổng lồ vang lên âm thanh chấn động, lăn xuống theo từng bậc thang đá. <br>Khi trông thấy đầu phật lăn đến trước mặt mình, đám tăng binh không không giữ nổi ý chí chiến đấu nữa, cuộc chiến cực kì thảm khốc này cuối cùng đã hạ màn. <br>Lý Hỏa Vượng thở đều ngồi trên bồ đoàn, đầu ngón tay thỉnh thoảng vạch lên kính toàn quang mà Huyễn Tẫn đưa, quan sát những trận chiến khác. <br>Dáng vẻ này trong mắt nhóm binh gia đang kiểm tra những gì còn sót lại, tất nhiên vô cùng quỷ dị, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn khinh thường phải giải thích với người khác mình có điên hay không, bản thân hắn biết mình không điên là được. <br>Lý Tuế cả người bẩn thỉu lúc này mệt muốn chết, trực tiếp nằm dựa sau lưng Lý Hỏa Vượng, cọ đầu lên người hắn: <br>“Cha, chúng ta thật lợi hại, giết nhiều người xấu như vậy.” <br>Mà giờ phút này Lý Hỏa Vượng lại khẽ thở dài, rút đầu ngón tay ra khỏi kính toàn quang, tất nhiên hắn biết mình giỏi, thực lực của hắn hiện nay sợ rằng còn mạnh hơn cả Đan Dương Tử bán tiên lúc đầu nữa. <br>Nhưng sự mạnh mẽ này phải trả giá, hơn nữa còn là cái giá cực kì nghiêm trọng. <br>Công pháp tu chân của hắn càng ngày càng mạnh, đồng thời loại năng lực này cũng lặng lẽ thay đổi mọi thứ xung quanh theo tư duy của hắn. <br>Đó không nhất định là chuyện mà hắn nghiêm túc suy nghĩ, cho dù chỉ là một ý nghĩ thoáng qua rồi biến mất, cũng có thể bị hắn hóa ảo ảnh thành hiện thực. <br>Hắn nhớ lại tiếng kêu cứu của Lý Tuế ban nãy, thi thể Lý Tuế mà hắn không chịu khống chế tu luyện ra, hắn chỉ có chút suy đoán thôi, vậy mà bên này lại xảy ra thay đổi tương ứng. <br>Chuyện này không tốt, thậm chí bắt đầu ảnh hưởng đến phát huy thực lực của hắn, nếu không phải kẻ địch hôm nay không quá lợi hại, nói không chừng hắn và Lý Tuế đã chết ở đây rồi. <br>Khi bất kỳ những thứ giả dối không còn là giả trước mặt hắn nữa, vậy thì sự chân thực cũng chẳng tồn tại. <br>Tình huống này không phải lần đầu tiên, từ lần trước sau khi hắn vô tình tu chân Bạch Linh Miểu, đây đã là lần thứ tư rồi. <br>Lúc này thay vì nói đấu với Pháp Giáo, chẳng bằng nói đang đấu với chính mình. <br>--- <br>Đối diện với tình huống hiện nay của mình, tất nhiên Lý Hỏa Vượng rất muốn giải quyết. <br>May mà phiền phức này thoạt nhìn cực kì khó xử, nhưng cũng không phải không có cách. <br>Lúc đầu Đầu Tử đã từng nói một câu, tu chân không tu giả sẽ tẩu hỏa nhập ma. <br>Câu này nghe qua dường như rất có lý cũng hợp logic, bây giờ mình tu chân, chỉ cần tu giả, sẽ có thể chi phối cân đối, ngăn chặn tình huống kia. <br>Có điều cách này có vấn đề, câu này là Đầu Tử nói, lời của Tọa Vong Đạo có thể tin được sao? <br>Đầu Tử từng nói, trước giờ hắn chỉ dùng lời nói thật để gạt người, nhưng hắn cũng đã nói, lời của Tọa Vong Đạo mà ngươi cũng tin. Lời đúng lời sai gì cũng bị hắn nói hết. <br>Trong khoảng thời gian này, sau khi Lý Hỏa Vượng cực kì nghiêm túc cân đo lợi hại suốt thời gian dài, cuối cùng hắn quyết định thử xem sao. <br>So với lợi ích của sự thật, tác hại của giả dối không dễ chấp nhận như thế, dù sao lần này không phải hắn bị Tọa Vong Đạo chơi, mà là bản thân trở thành Tọa Vong Đạo, chơi người khác. <br>Hơn nữa thiên đạo giả lúc này đang nằm trong tay Quý Tai, an toàn hơn trong tay Đấu Mỗ không biết bao nhiêu lần. <br>