Chương 1115 : Không Quan Trọng
<br><br>Chương 1115 : Không Quan Trọng<br><br><br>Chương 1115: Không Quan Trọng <br> <br> Theo lý mà nói, nếu hắn ta nắm giữ thiên đạo thật và thiên đạo giả, vậy hắn là Tâm Bàn của hắn ta, hẳn cũng có thể sử dụng được hai loại năng lực đó mới đúng. <br>“Hiện nay tình huống ở tiền tuyến vẫn ổn, ta cần rời khỏi đây một khoảng thời gian.” <br>Sau khi Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm, bóng dáng Huyễn Tẫn từ mõ gỗ bay ra ngoài. <br>“Bây giờ là thời khắc mấu chốt, bất kỳ lúc nào tiền tuyến cũng có người chết, trợ lực mạnh mẽ như ngươi không ở đây, nhóm quan binh tiền tuyến gặp phải một vài phiền phức lớn sợ là chỉ có thể lấy mạng đắp vào.” <br>“Bớt nói mấy lời này ép ta đi, nếu người thật sự cảm thấy mạng của họ là mạng, ngươi bớt giấu diếm vài chuyện còn mạnh hơn bất kỳ thứ gì đấy.” <br>Mặc dù bảo là đối phó Pháp Giáo, giải cứu thế giới điên cuồng này là mục đích của mình, nhưng chuẩn bị đầy đủ sẽ có thể đẩy nhanh công việc, nếu hắn không giải quyết phiền phức này, sợ là làm gì cũng không lưu loát. <br>Nghĩ đến đây Lý Hỏa Vượng không muốn trì hoãn nữa, duỗi tay vỗ đầu Lý Tuế, đứng dậy, đi ra ngoài điện. <br>“Khó giải quyết như vậy, ngươi muốn thế nào?” <br>Huyễn Tẫn dường như đã sớm biết phiền phức lúc này của Lý Hỏa Vượng. <br>“Ngươi có cách à?” <br>“Người khác có lẽ ta còn có cách, nhưng ngươi là tâm tố lại là tâm bàn, ta không có cách.” <br>“Ta biết ngay ngươi không có cách mà, nếu ngươi có cách, nghẹn đến bây giờ mới nói, vậy ngươi không phải đồng minh của ta rồi.” <br>Lý Hỏa Vượng đi dọc theo bậc thang nhuốm máu, nhanh chóng xuống chân núi. <br>Hắn nhìn thoáng qua hai con tuấn mã bị đầu đại phật khổng lồ đập chết trong chuồng ngựa, tháo dây cương của một con ngựa rồi tung người leo lên. <br>“Lý sư huynh?” <br>Nghe thấy câu này Lý Hỏa Vượng đầu cũng không quay lại, vội lên tiếng: <br>“Đừng…đừng đến gần ta! Chờ ta giải quyết xong chuyện phiền phức này rồi hãy nói!” <br>Nghe tiếng bước chân dừng lại, Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi: <br>“Thái Sơn Thạch thế nào rồi, hắn vẫn không chịu nói à?” <br>Khi trước Bạch Linh Miểu chặn Thái Sơn Thạch lại, hắn còn tưởng có thể moi được chút manh mối trong miệng hắn ta, nhưng hắn đã dùng hết tất cả vốn liếng trên người hắn ta, vẫn không cạy được miệng hắn ta. <br>Cơ thể của tên đó cứng như đá, miệng còn cứng hơn, cho nên hắn chỉ đành đưa tên đó vào quân doanh, xem thử Ti Thiên Giám có cách hay không. <br>“Không có. Cách nào cũng dùng rồi, hắn vẫn không nói gì, có phải tên đó không biết không?” <br>“Không thể nào, chắc chắn hắn biết gì đó, nói ra thì mấy ti thiên giám kia có từng đến xem chưa?” <br>“Không có, người trong giáo có thông báo cho bọn hắn, nhưng bên kia nói, bây giờ các đại nhân của Ti Thien Giám đang giao đấu với Pháp Giáo, không rảnh ra tay.” <br>“Cứ đánh rắm đi, trong kính toàn quang chẳng thấy bóng dáng bọn hắn đâu, Huyễn Tẫn, bọn hắn lại lén lút gây chuyện gì thế, ngay cả việc thẩm vấn một người cũng không rảnh sao?” <br>“Ta đã phái người trở lại, nhưng bọn họ lại không biết bay, đi đường phải mất chút thời gian.” <br>“Cố gắng nhanh hơn đi, nếu tên kia là cao tầng của Pháp Giáo, lại từ Đại Tề qua đây, chắc chắn sẽ biết một vài tin tức quan trọng.” <br>Lý Hỏa Vượng nói xong, trực tiếp lật mình lên ngựa chuẩn bị rời đi. <br>“Lý sư huynh, ta không đi theo ngươi, nhưng ngươi cũng phải nói mình đi đâu chứ?” <br>Nghe giọng nói Bạch Linh Miểu sau lưng, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, lên tiếng: <br>“Đến Thanh Khâu.” <br>“Thanh Khâu? Tại sao?” <br>“Ta biết tu chân, nhưng muốn tu giả đành phải tìm Tọa Vong Đạo, nhưng Tọa Vong Đạo toàn thế giới đã bị Đầu Tử giết chết, bây giờ ta muốn tìm chỉ có thể đến Phong Đô dưới đáy Thanh Khâu thôi.” <br>Nhưng Bạch Linh Miểu còn chưa cất lời, Huyễn Tẫn đã lên tiếng, giọng nói của hắn hiếm khi mang theo vẻ kinh ngạc: <br>“Hay đấy, tu chân thêm tu giả, cách này rất tuyệt.” <br>“Hửm?” <br>Lý Hỏa Vượng nhìn ảo ảnh trước mặt. <br>“Cách này Đầu Tử không lừa ngươi, chắc chắn sẽ có ích.” <br>Huyễn Tẫn nói với Lý Hỏa Vượng với vẻ chắc chắn. <br>“Vậy à? Sao ngươi xác định như thế?” <br>Đối với vẻ kiên định của Huyễn Tẫn, Lý Hỏa Vượng nghi ngờ thầm bảo: <br>“Cái tên này nói như vậy, chắc không phải có mục đích gì đấy chứ?” <br>“Yên tâm, chuyện này tuyệt đối không có khả năng khác, giống như âm dương tương khắc lại tương sinh, thật giả cũng thế, chỉ cần ngươi tu giả, nhất định có thể ổn định tẩu hỏa nhập ma của ngươi.” <br>Thấy đối phương nói như vậy, Lý Hỏa Vượng không hỏi thêm nữa, sau khi hắn đánh giá Huyễn Tẫn một lúc, hai chân thúc bụng ngựa, quất roi khoái mã phóng về phía Thanh Khâu. <br>Mà Lý Tuế ngồi sau lưng Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng vẽ hai lá bùa, dán lên lưng ngựa. <br>Bạch Linh Miển đứng yên tại chỗ nhớ lại lời nói ban nãy, gương mặt nàng mang theo vài phần ngạc nhiên lại thêm vài phần tò mò hỏi: <br>“Huyễn Tẫn đại sư, thật sự như ngươi đã nói sao?” <br>Giọng nói của Huyễn Tẫn truyền đến từ trong động đen đạo bào đỏ của hắn: <br>“Ta có coi là thật hay không chẳng sao cả, chỉ cần hắn coi là thật thì được rồi.” <br>Nghe thấy câu này, Bạch Linh Miểu lập tức hiểu rõ, nàng nhanh chóng biết tính toán của Huyễn Tẫn. <br>Quả thật là như vậy, cho dù cách này có là cú lừa của Đầu Tử cũng chẳng sao hết, chỉ cần Lý sư huynh cho rằng cách này có hiệu quả, vậy nó sẽ có hiệu quả. <br>