Chương 1118 : Xuất Hồn
<br><br>Chương 1118 : Xuất Hồn<br><br><br>Chương 1118: Xuất Hồn <br> <br> Ti mệnh, ti mệnh trông coi tử vong, lúc này hắn thật sự có tư cách lấy lại thứ mình muốn, từ bên người của một vị ti mệnh sao? <br>Nhưng nếu không tu giả, tiếp tục kéo dài tình trạng hiện nay của hắn, chỉ hại người hại mình. <br>Nhất thời muốn tìm cách khác cũng không tìm được. Pháp Giáo còn đang tra tấn, bây giờ không phải lúc lề mề. <br>Lý Hỏa Vượng rơi vào tình thế khó xử đứng yên tại chỗ vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rời ánh mắt về phía xác khô trước mặt. <br>“Nếu các ngươi quen thuộc với Đại Hắc Thiên, vậy chắc chắn các ngươi có cách tránh hắn nhỉ?” <br>Khi thấy ánh mắt lõm xuống của xác khô khẽ nhúc nhích, Lý Hỏa Vượng lập tức nói ngay: <br>“Nếu Huyễn Tẫn từng nói với các ngươi, hẳn các ngươi đã biết thân phận của ta, và cả tình huống hiện nay phía Pháp Giáo khó giải quyết đến mức nào.” <br>“Nếu Pháp Giáo phản công, miếu trung âm của các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?” <br>“Ta không phải nằm mơ giữa ban ngày, muốn so tay với Đại Hắc Thiên, ta chỉ muốn tìm một loại thuốc dẫn ở Phong Đô, tìm được thuốc dẫn ta sẽ trở lại.” <br>“Đại địch trước mặt, giúp ta cũng là giúp chính các ngươi.” <br>Xác khô khắp phòng không lên tiếng, dường như họ đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, như thể vẫn còn nghi ngờ. <br>Nhưng chính vào lúc này, xung quanh điện chấn động kịch liệt, Lý Hỏa Vượng nhìn ra ngoài cửa, sau đó lập tức hoảng hốt biến sắc. <br>“Các ngươi còn do dự gì nữa! Có nhìn thấy không! Lại mất thêm một canh giờ nữa! Lẽ nào chờ mười một canh giờ mất hết, các ngươi mới chịu ra tay sao?” <br>Cuối cùng câu này đã chạm đến những người đó, lạt ma xác khô gật đầu với Lý Hỏa Vượng: <br>“Bỏ đi, nếu ngươi muốn thử, ta sẽ không cản ngươi.” <br>“Nhưng chuyện ta muốn nói là, cho dù chúng ta bằng lòng giúp ngươi, Phong Đô vẫn cực kì nguy hiểm, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” <br>“Được rồi, đã đến lúc này rồi đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!” <br>Lý Hỏa Vượng nghe thấy câu đó bấy giờ mới thả tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình ra, rút đi ảo ảnh mà ban nãy mình vừa tu ra. <br>Đúng vậy, canh giờ không hề biến mất, chỉ là Lý Hỏa Vượng thấy nếu không ép một chút, sợ là mấy lão già này sẽ không giúp hắn. <br>Nếu năng lực tu chân không có tác dụng phụ, không thể không nói thật sự là thần thông vô cùng lợi hại. <br>Rất nhanh Lý Hỏa Vượng được đưa vào phòng thiền khắp nơi đều là nến. <br>Khi hắn tưởng đây là lối vào Phong Đô, lại nghe nhóm lạt ma xác khô bảo mình ngồi xếp bằng. <br>Lúc Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng giữa phòng thiền, nhóm lạt ma cũng ngồi xếp bằng xung quanh. <br>“Nhớ kỹ, vào Phong Đô bất kể có tìm được thuốc dẫn hay không, chỉ có thể ở lại đó ba canh giờ, nghe thấy tiếng bánh xe lập tức trở lại, một khắc cũng không được chậm trễ.” <br>“Được!” <br>Lý Hỏa Vượng đặt hai tay lên đùi, từ từ nhắm mắt lại. <br>Lạt ma xác khô chậm rãi lên tiếng, bắt đầu hát vang kinh văn khó hiểu. <br>“Ba la tài đạt ni ấn nại lý thang.” <br>Họ từ từ rút một con dao thủy tinh trong suốt ra khỏi tăng bào, chém thẳng một nhát lên đầu Lý Hỏa Vượng. <br>Lý Hỏa Vượng bỗng dưng mở mắt, phẫn nộ quát bọn hắn: <br>“Các ngươi làm gì vậy!” <br>Nhưng nhóm xác khô không chút phản ứng, ngồi yên tại chỗ như pho tượng. <br>Lý Hỏa Vượng duỗi tay ra chạm vào họ, lại xuyên thẳng qua cơ thể họ. <br>--- <br>Nhìn cánh tay của mình vậy mà dễ dàng xuyên qua tay của lạt ma xác khô, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra gì đó, sau đó hắn ngẩng đầu, cả người đột nhiên rơi xuống, trực tiếp rớt xuống trần nhà dưới đất. <br>Lý Hỏa Vượng đứng vững ngẩng đầu lên, nhìn nhóm lạt ma xác khô, và Lý Hỏa Vượng bị họ vây quanh, rất rõ ràng Phong Đô không phải nơi mà nhục thể có thể đến được. <br>Lý Hỏa Vượng vẫn còn có thể nghe thấy tiếng niệm chú của lạt ma, nhưng giống như cách một lớp vải, rất mơ hồ. <br>Cảm giác này rất kỳ diệu, lúc đi đường có cảm giác lả lướt, dường như cơ thể không còn trọng lượng: <br>“Đây là xuất hồn sao? Nói ra thì thế giới này thật sự có hồn phách sao? Vậy tại sao lại không có ma nhỉ.” <br>Nhớ lại lời nói khi trước của lạt ma, Lý Hỏa Vượng không chậm trễ, hắn siết chặt nắm đấm ra khỏi cửa. <br>Chờ ra khỏi miếu trung âm bị đảo ngược, tất cả mọi thứ bên ngoài đều thay đổi, như thể đã đến một vùng hoang mạc cực kỳ trống trải, không có gì cả. <br>Lý Hỏa Vượng đã biết sẽ có tình huống này từ chỗ Dương Tiểu Hài nên cũng không ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lúc, tiến về phía gặp được Hồng Trung như Dương Tiểu Hài nói, đi theo hướng đó. <br>Chỉ có ba canh giờ, mình phải nhanh chóng tìm được Tọa Vong Đạo Hồng Trung, nếu bên đó không tìm thấy đành phải lấy miếu âm làm trung tâm tìm kiếm vòng quanh. <br>Lý Hỏa Vượng bước đi trong đất trời lạnh lẽo, ánh mắt không ngừng kiếm tìm xung quanh. <br>“Trước đây Dương Tiểu Hài nói, nước biển kỳ quái của Vu Nhi Thần lúc này một giọt cũng chẳng có, cho thấy điều gì? Ti mệnh tử vọng đã đề phòng được sự xâm nhập của Vu Nhi Thần?” <br>Vu Nhi Thần hẳn không khống chế được ti mệnh tử vong, thiên đạo đổi chủ sẽ gây ra thiên tai mới phải. <br>Có lẽ với họ mà nói đây lại là chuyện tốt. Chỉ cần có thể đánh bại Vu Nhi Thần, đều là chuyện tốt. <br>Nhưng chuyện khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy hoang mang là hắn cũng xem như đã đi được một khoảng thời gian rồi, nhưng đừng nói là Hồng Trung, ngay cả hồn phách người chết đâu đâu cũng thấy mà Tiểu Hài đã nói cũng chẳng có. <br>