Chương 1121 : Ngòi Nổ
<br><br>Chương 1121 : Ngòi Nổ<br><br><br>Chương 1121: Ngòi Nổ <br> <br> Thấy đối phương cuối cùng cũng nghiêm túc, Lý Hỏa Vượng ngắn gọn kể lại những chuyện đã xảy ra cho hắn nghe. <br>"Bây giờ ta đang tu chân không tu giả, bên người giống như đang mang theo một quả bom hẹn giờ vậy. Không nói đến bảo vệ, lúc nào cũng có thể gây thương tổn đến người khác. Cho nên ta phải nhanh chóng giải quyết tình huống này càng sớm càng tốt.” <br>Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Hồng Trung trầm mặc không nói, cúi đầu rơi vào trầm tư. <br>"Chuyện đã như vậy rồi ngươi còn do dự cái gì nữa? Rốt cuộc ngươi có cái gì để phải do dự?” <br>"Hừ, ngươi gấp cái gì? Không phải ta do dự chuyện này, tu chân không tu giả dễ bị tẩu hỏa nhập ma, lời này là do Đầu Tử nói, không suy nghĩ rõ ràng thì có tác dụng không?” <br>Rõ ràng Hồng Trung cũng vô cùng nghi ngờ chuyện này. <br>"Ta đã nghĩ rồi. Dù sau khi tu giả có xảy ra kết quả xấu nhất thì cũng tốt hơn tình huống bây giờ của ta.” <br>Trước đây Lý Hỏa Vượng thật sự rất ghét Tọa Vong Đạo, thậm chí là hận thấu xương những tên lừa gạt này. <br>Nhưng khi so sánh với những tên Pháp Giáo muốn hủy diệt thiên địa thì những tên Tọa Vong Đạo lừa gạt chết người không đền mạng kia cũng không còn đáng hận như vậy nữa. <br>Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Hồng Trung lắc đầu: <br>"Hừ hừ, ngươi không hiểu Tọa Vong Đạo, cũng không hiểu Đầu Tử, ta là Hồng Trung, ta hiểu được họ." <br>"Nếu như đây thật sự là ván cờ mà lão đại Đầu Tử làm ra, vậy thì những âm mưu toan tính của hắn chống lại chúng ta không chỉ có một chút này, đừng tưởng rằng bây giờ hắn chết rồi thì có thể xem thường.” <br>"Chỉ cần còn có một trò lừa bịp mà một tên Tọa Vong Đạo thiết kế còn tồn tại thì hắn vẫn chưa thật sự chết đi.” <br>Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu chặt chân mày: <br>"Ngươi nghi ngờ... " <br>"Ta nghi ngờ đây là một ngòi nổ. Ngươi biết cái gì gọi là ngòi nổ không? Đây là tiếng lóng trong quyển kinh lừa gạt, đại biểu cho sự mở đầu của một trò lừa bịp lớn.” <br>"Ngòi nổ của trò lừa bịp bình thường đều không phải là trò lừa bịp, thậm chí còn có lợi cho người bị lừa, ví dụ như sau khi con cừu mới lên bàn đánh bạc thì ban đầu sẽ được ăn ngon ngọt.” <br>--- <br>Hồng Trung nhìn Lý Hỏa Vượng nói tiếp: <br>“Cho nên ta cảm thấy hợp tu thật giả có thể chữa khỏi tẩu hỏa nhập ma của ngươi. Chuyện này hẳn là thật, mà rất có khả năng đây chính là cám dỗ ngon ngọt mà Đầu Tử muốn ngươi mắc câu.” <br>“Đáng sợ thì đáng sợ thật, thời điểm Đầu Tử còn sống sớm đã biết sớm muộn ngươi cũng sẽ gặp phải tình huống như hôm nay. Phía sau còn có quả bom, chờ ngươi hợp tu thật giả rồi thì quả bom ở phía sau sẽ bị kéo ra ngoài.” <br>Nghe đối phương nói như vậy, Lý Hỏa Vượng khônng khỏi nghiêm túc suy nghĩ lại. <br>“Tên này cũng đã chết rồi mà còn lập âm mưu làm gì nữa? Chẳng lẽ hắn còn muốn lừa ta để ta khiến hắn sống lại sao?” <br>Lý Hỏa Vượng lên tiếng hỏi. <br>Hiện giờ thiên đạo thật giả đang nằm trong tay của Quý Tai, sẽ không có khả năng hắn đòi mình của tương lai phép thần thông. Cho dù Quý Tai vô dụng nhưng chắc chắn hắn sẽ không làm những loại chuyện tư địch này. <br>Hắn chỉ quản lý Thiên Đạo hoang mang, chứ không phải quản lý Thiên Đạo nhược trí. <br>Chỉ cần không có phép thần thông, thì cho dù Đầu Tử có sống lại cũng chỉ là một lão già lừa gạt khôn khéo mà thôi. <br>Tín ngưỡng Bạch Liên Giáo của Vô Sinh Lão Mẫu đã trải qua hết tất cả bi thảm khi Vô Sinh Lão Mẫu mất đi hết toàn bộ Thiên Đạo, Lý Hỏa Vượng cũng có thể thấy hết. <br>“Nghĩ mục đích của họ xấu như vậy, không nhất định là vì ham muốn cá nhân. Tọa Vong Đạo thiết lập âm mưu cũng không có nhiều lý do như vậy, có đôi khi hắn chỉ đơn thuần muốn trêu đùa ngươi thôi.” <br>Hồng Trung nâng cằm lên, vẻ mặt cau mày giống như đúc với Lý Hỏa Vượng. <br>Hai người đứng suy nghĩ tại chỗ, qua hồi lâu vẫn không nghĩ ra Đầu Tử bán cái gì bên trong hồ lô. <br>Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng mở miệng nói: <br>“Mặc kệ Đầu Tử muốn làm gì, ta nhất định phải tu giả, nếu không chưa đợi bom của Đầu Tử nổ thì bên ta đã nổ trước rồi.” <br>“Hơn nữa nếu bây giờ đã biết có thể sẽ có bom, vậy thì tình huống kia cũng không tính là quá tệ nữa. Chúng ta nghĩ cách ăn hết vỏ bọc đường rồi ném đạn pháo trở lại.” <br>Trên mặt Hồng Trung lộ ra sự bực bội: <br>“Vỏ bọc đường của Đầu Tử ăn ngon như vậy sao? Lại nói trước đây vì sao ngươi lại muốn tu chân? Trước khi Gia Cát Uyên chết, không nói với ngươi là đừng có luyện thứ này trước sao?” <br>“Ngươi bớt nhắc đến hắn đi! Ta không tu chân thì lấy đâu ra sức mạnh để đối phó với Pháp Giáo càng ngày càng lớn mạnh như vậy? Dựa vào Đại Thiên Lục sao? Ngươi cho rằng Tam Hủy đáng tin cậy hơn sao?” <br>Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm giác tiếng niệm chú bên tai càng lúc càng nhỏ. Hắn biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa. <br>“Ta không thể ở lâu trong nơi quỷ quái này nữa, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau.” <br>Sau khi Hồng Trung suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý gật đầu: <br>“Sau khi ra ngoài thì nghĩ cách tu chân đưa ta ra ngoài, khiến ta biến thành sự tồn tại ở bên người ngươi giống như hòa thượng vậy.” <br>“Ta canh chừng giúp ngươi, nếu mìn mà lão già Đầu Tử chôn ở phía sau ngoi lên thì ta có thể nhắc nhở ngươi một tiếng.” <br>Lý Hỏa Vượng nhìn Hồng Trung trước mặt, trong lòng đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ. <br>“Tên này bảo ta làm như vậy có phải là vì đang tính toán gì hay không? Sợ là Đầu Tử không có phiền phức gì mà chính hắn mới là phiền phức thì sao?” <br>