Chương 1122 : Đến Giờ
<br><br>Chương 1122 : Đến Giờ<br><br><br>Chương 1122: Đến Giờ <br> <br> “Ngươi đang nghĩ gì đấy? Không phải ngươi nói không có thời gian sao? Còn không nhanh lên?” <br>Hồng Trung lúc này rõ ràng có chút lo lắng. <br>“Đi.” <br>Lý Hỏa Vượng nói xong liền chạy về phía phát ra tiếng niệm chú, Hồng Trung cũng nhanh chóng đuổi theo. <br>“Trong thời gian ta rời khỏi đây, mọi người vẫn khỏe cả chứ?” <br>Hồng Trung đột nhiên lên tiếng hỏi. <br>“Vẫn khỏe, sau khi Cao Chí Kiên làm hoàng đế thì cuộc sống của mọi người đều tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà Lữ gia ban đã không còn nữa.” <br>“Chuyện này thì ta biết, ta đã gặp Lữ Tú Tài rồi.” <br>Hai người nhanh chóng đi tới, khi thời gian dần trôi, âm thanh bên tai Lý Hỏa Vượng càng ngày càng nhẹ. <br>Khi tiếng niệm chú biến mất, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được rõ ràng cơ thể của mình nặng hơn, đi trên đường không còn nhẹ nhàng như lúc trước nữa mà ngược lại vô cùng tốn sức. <br>“Nhanh lên!” <br>Hồng Trung duỗi tay trước mặt hắn. <br>“Lúc này biết là gấp rồi hả? Sao vừa nãy còn có thời gian tán gẫu với ta?” <br>Lý Hỏa Vượng nắm chặt lấy cánh tay của hắn. <br>Hai người một trước một sau bắt đầu tăng nhanh tốc độ. <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bên trái bắt đầu xuất hiện màn sương dày đặc. <br>Lý Hỏa Vượng đã gặp qua loại chuyện này một lần rồi: <br>“Khôi Tháp sắp tới rồi!” <br>Lý Hỏa Vượng vừa định nhắm mắt lại nhưng lần này cơ thể của Khôi Tháp lại vừa vặn lộ ra một góc trong màn sương dày đặc này. <br>Cái kia nhìn giống như một khối không có hình dạng, viền xung quanh là những lỗ sâu thăm thẳm màu đen như mực. <br>Nó bị bao phủ bởi ánh sáng yếu ớt kỳ dị. Lý Hỏa Vượng rất khó có thể nói rõ được cảm giác khi thấy Khôi Tháp như thế nào. Xem ra nó là một thứ vô cùng khủng bố, kỳ dị khiến người ta rợn tóc gáy. <br>Cũng vào lúc này, tiếng âm thanh xoay chuyển ong ong vang lên bên tai khiến Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần. <br>Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Lý Hỏa Vượng phát hiện lúc này cơ thể mình gần như hoàn toàn hòa tan ra vậy. Một vài thứ trong người mình đang thoát khỏi máu thịt trên người bay về phía Khôi Tháp ở phía xa. <br>Lý Hỏa Vượng lập tức nhắm mắt lại rồi nằm sấp trên mặt đất, kéo theo Hồng Trung đi về phía miếu Trung Âm. <br>Rõ ràng hắn không nhanh bằng Khôi Tháp. Lý Hỏa Vượng lần nữa cảm giác được cảm giác chấn động kia. Cái cảm giác quen thuộc này lần nữa đè ép từ trên đỉnh đầu hắn xuống. <br>Lý Hỏa Vượng lập tức không thể cử động được nữa. Hắn đè chặt Hồng Trung xuống đất, khó khăn chờ Khôi Tháp đi qua. <br>Thời gian một chén trà trôi qua, thời gian nửa nén hương trôi qua, thời gian một nén hương trôi qua, nhưng mà cảm giác áp bách như núi Thái Sơn đè trên đỉnh đầu vẫn không biến mất. <br>“Rốt cuộc...xảy ra chuyện gì vậy?” <br>Lý Hỏa Vượng cố gắng hé mi mắt trái ra nhìn trên mặt đất. <br>Một lúc sau, cơ thể Lý Hỏa Vượng cứng đờ, xung quanh trở nên vô cùng tối tăm. Đây là bóng, là bóng của Khôi Tháp. <br>Không biết là một phần của Khôi Tháp hay là bản thân Khôi Tháp giờ phút này vẫn luôn nằm trên đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng không hề động đậy. <br>“Nó...phát hiện ra ta rồi ư?” <br>Lý Hỏa Vượng lập tức cảm giác cơ thể của mình như rơi vào trong hầm băng. Toàn thân trên dưới vô cùng lạnh lẽo. <br>Cái tên Ti Mệnh quản lý tử vong này, mặc dù nó không làm cái gì cả nhưng đối với Lý Hỏa Vượng lúc này mà nói thì đều vô cùng nguy hiểm. <br>Thời gian chầm chậm trôi qua. Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể của bản thân đang không ngừng hòa tan ra. Một vài thứ trong người hắn đang bị Khôi Tháp hút đi theo bản năng. <br>“Không thể tiếp tục như này được! Cho dù phải đánh cược một lần cũng không thể tiếp tục như này được!” <br>Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, thầm hạ quyết tâm trong lòng. <br>Hắn bắt đầu cử động, kéo theo Hồng Trung chật vật bò về phía miếu Trung Âm: <br>“Ngươi không thấy ta! Ngươi không thấy ta!” <br>“Hồng Trung! Ngươi cũng đừng sửng sốt! Sử dụng thủ đoạn của Tọa Vong Đạo ngươi đi! Đừng quan tâm có tác dụng hay không! Cứ sử dụng trước đi rồi tính sau!” <br>Lý Hỏa Vượng khó khăn nói. <br>Nhưng hắn nói nửa ngày lại phát hiện đối phương không có phản ứng, ngược lại Hồng Trung trực tiếp rút tay của hắn ra. <br>Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn phát hiện đối phương đang dán người trên mặt đất di chuyển về hướng ngược lại: <br>“Hồng Trung! Ngươi làm gì vậy?” <br>Hồng Trung nghe thấy tiếng động liền xoay người về phía Lý Hỏa Vượng lộ ra khuôn mặt mạt chược kia của hắn. <br>Cho dù ở dưới Ti Mệnh nhưng trên khuôn mặt mạt chược lúc này vẫn tràn đầy ý trêu tức: <br>“Ơ, nhìn xem ai đây. Đây không phải là Lý Hỏa Vượng sao, đúng là khách quý.” <br>“Chết tiệt! Qua một giờ rồi!” <br>--- <br>“Hồng Trung! Ngươi tin ta! Đừng có chạy! Ta không định hại ngươi đâu! Trước đó chúng ta còn nói chuyện khá tốt mà!” <br>Cơ thể Lý Hỏa Vượng gần như sắp nằm sấp trên mặt đất dùng toàn bộ sức lực cả người cố gắng giải thích với đối phương. Mà suy nghĩ của Hồng Trung lúc này với Hồng Trung biến mất lúc trước đã hoàn toàn khác nhau rồi. <br>Hắn nhìn Lý Hỏa Vượng, khóe miệng khẽ giương lên: <br>“Hắc..hắc..hắc, muốn gạt ta sao? Đạo hạnh còn kém lắm. Ta~không~tin~” <br>Nói xong, hắn lại di chuyển về phía trước, dần dần rời xa khỏi Lý Hỏa Vượng. Lý Hỏa Vượng thấy cảnh tượng này cũng sắp thổ huyết đến nơi. Vất vả lắm mới khuyên được đối phương đồng ý rời đi cùng mình, kết quả vừa qua một giờ thì đối phương liền quên sạch toàn bộ những chuyện vừa xảy ra. Giờ phút này Lý Hỏa Vượng cũng chẳng thèm quan tâm đến Ti Mệnh tử vong trên đỉnh đầu mình nữa, hắn cắn răng dùng hết sức lực đuổi theo Hồng Trung. <br>