Chương 1127 : Phi Cương
<br><br>Chương 1127 : Phi Cương<br><br><br>Chương 1127: Phi Cương <br> <br> “Ồ~~là vậy sao, muốn Phi Cương à, sao không nói sớm. Ta vừa hay có một ván, chúng ta kết nhóm làm thế nào?” <br>“Chỉ cần chuyện thành công thì ngươi muốn bao nhiêu Phi Cương đều có bấy nhiêu.” <br>Lục Vạn nói xong bưng chén trà lên uống một ngụm, ngửa đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng như có điều suy nghĩ: <br>“Lúc ta lừa người kia, ngươi đã hạ độc trong chén của ta?” <br>“Không có.” <br>Lý Hỏa Vượng vô cùng bình tĩnh trả lời. <br>Ngay sau đó hai người nhìn nhau cười, đồng thời giơ chén trà lên, đυ.ng mạnh một cái, nước trà của hai người bắn lên cao rồi lại bắn tung tóe vào trong chén của đối phương, sau đó hai người một hơi uống cạn sạch. <br>Lục Vạn chép miệng mấy cái: <br>“Độc này không đủ, thứ đồ chơi này vẫn là sở trường của mấy nữ nhân trong trại.” <br>Lý Hỏa Vượng không nói gì trực tiếp hành lễ với Lục Vạn: <br>“Được, ta theo ván này, đa tạ Lục Vạn tiền bối dìu dắt. Ván này chúng ta lừa gạt như thế nào đây?” <br>“Cái này sao có thể gọi là lừa gạt được chứ? Đây là đi giúp người~ chúng ta đi thôi~~” <br>Thấy Lục Vạn hạ bàn, Lý Hỏa Vượng cũng đi theo. <br>Hai người một trước một sau đi trên con đường sạch sẽ, không có chút khác biệt nào với những người khác trong đám người đang đi đến kia. <br>“Tiền bối, chúng ta đi giúp ai vậy?” <br>Lý Hỏa Vượng hỏi. <br>“Đương nhiên là chúng ta đi giúp người tốt rồi. Để ta nói cho ngươi nghe, Phi Cương đó á, lừa gạt những người khác nhau thì Phi Cương cũng sẽ có ít có nhiều.” <br>“Ít nhất là người phàm, hơi cao một chút chính là người biết chữ, sau đó chính là người triều đình, sau cùng nữa chính là những tên bàng môn tà đạo.” <br>“Ngược lại á, ảnh hưởng càng lớn thì Phi Cương nhận được sẽ càng nhiều.” <br>“Ồ~Thì ra là như vậy. Vậy tiền bối à, nếu chúng ta đi lừa hoàng đế thì há chẳng phải là được nhiều nhất sao?” <br>“Dĩ nhiên rồi, ngươi có biết tại sao Đầu tử lão đại hiện tại của chúng ta lại ngồi trên tất cả quân bài không?" <br>--- <br>Nghe Lục Vạn nói đến người cao nhất của Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng cũng phải lên mười hai phần tinh thần. <br>“Mong tiền bối giải đáp thắc mắc, hắn làm đến chức đầu tử bằng cách nào?” <br>“Chính là vì hắn lừa gạt một tiểu quốc đấy thôi, nhìn xem, người của một nước cũng bị hắn lừa, thật không hổ là đầu tử lão đại.” <br>Lục Vạn chắp tay sau lưng, trong mắt tràn đầy khát vọng. <br>“Nếu lừa gạt Đại Lượng, vậy chẳng phải hắn có thể kéo Đấu Mỗ thiên tôn xuống, rồi hắn ngồi lên sao?” <br>Trong trí tưởng tượng của Lục Vạn, một phủ đệ uy nghiêm xuất hiện trước mặt hai người. <br>“Đây rồi.” <br>“Chúng ta lừa bằng cách nào?” <br>Lý Hỏa Vượng hơi căng thẳng. <br>Sau khi Lục Vạn ngắm kỹ từ trên xuống dưới đạo bào trên người hắn một lượt, cười ha ha, dùng tay soạt một cái vuốt lên người, tên ăn xin nhếch nhác đó lập tức biến thành một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, cười ha ha xông vào bên trong. <br>“Tuy cơ hành sự.” <br>Nhìn gia đinh ngăn cản mình, Lục Vạn cũng không thèm nhìn, vẻ mặt lo lắng kèm theo sốt ruột. <br>“Hôm nay lão phu nhân nhà ngươi trúng tà, muốn bà ta giữ được tính mạng, thì đừng ngăn cản, mau chóng đưa ta đi xem bà ta!” <br>Gia đinh hơi ngẩn người, nhất thời không hiểu tại sao người trước mặt này lại biết chuyện này. <br>“Tránh ra! Giám Thiên Ti làm việc! Ngươi còn ở đây lằng nhắng cái gì!” <br>Lục Vạn nói xong, trực tiếp đưa tay đẩy hắn một cái, tên gia đinh đó lập tức bị đẩy bay khỏi mặt đất, dính lên tường. <br>Nói xong, Lục Vạn dẫn Lý Hỏa Vượng xông vào bên trong, cũng không biết có phải Ti Thiên Giám Lục Vạn này có tác dụng hay không, họ thuận lợi vào trong viện. <br>Vừa vào trong viện, họ đã thấy có một lối vào cổng dán đầy lá bùa, bên ngoài cũng đầy người đến góp vui. <br>“Tránh hết ra cho ta!” <br>Lục Vạn trực tiếp đây đám người ra, đi vào trong. <br>Lý Hỏa Vượng vừa đi vào thì thấy một cô gái bị nhốt trên giường, sợ hãi đến toàn thân run rẩy. <br>Còn những người khác trong phòng hình như là người nhà của cô gái này, vẻ mặt đầy đau lòng và lo lắng. <br>“Chết rồi! Ma quy nhập hồn rồi.” <br>Lục Vạn lập tức xông đến bên giường, trực tiếp rút ra đạo linh Tam Xoa Kích từ trong lòng, rung lắc mạnh quanh cô gái. <br>“Các vị chớ hoảng, chúng ta là Giám Thiên Ti, lệnh ái sẽ không sao đâu.” <br>Lý Hỏa Vượng nói ngay sau Lục Vạn. <br>“Tốt quá rồi, các vị tiên sư, cuối cùng các người cũng đến rồi! Mau cứu con gái ta với!” <br>Thấy gia chủ lo lắng đến lục thần vô chủ tin lời mình, Lý Hỏa Vượng đang định bổ sung thêm, thì một người đàn ông vạm vỡ, trong mắt ẩn chứa sát khí đi đến trước mặt hắn. <br>“Người của Giám Thiên Ti ư? Cho ta xem lệnh bài của các ngươi.” <br>Ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình hai cái đầu trước mắt, Lý Hỏa Vượng trấn tĩnh gật đầu, đưa tay sờ vào lòng mình. <br>Đúng lúc hắn sờ thấy và dang định lấy ra, bên giường vang lên giọng của Lục Vạn. <br>“Đồ đệ mau đến đây! Trợ giúp vi sư một tay!” <br>Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, vội vàng quay người chạy đến sau lưng Lục Vạn, hai tay bấm quyết nhanh chóng niệm đọc một hồi, trực tiếp vỗ lên lưng Lục Vạn. <br>Bị Lý Hỏa Vượng vỗ như vậy, Lục Vạn lập tức giống như tiêm máu gà, trán nổi gân xanh. <br>Hắn lấy ra một cuộn dây thừng đỏ dán lá bùa màu vàng, búng ngón tay, trực tiếp liên kết đến giữa sợi tóc của cô gái. <br>